Chương 366: Tôi là…
Thiên Bôi Bất Tuý
27/10/2022
Lâm Thiên biết Như Tuyết không chịu rảnh rỗi được.
Nhà hàng Hán Đình.
Trong một căn phòng bao.
“Anh Thiên, tôi phải mời cậu một ly mới được.” Béo nâng ly rượu lên.
“Còn tôi nữa!” Đường Thái Minh cũng đứng dậy.
Ba người cụng ly, sau đó uống một hơi cạn sạch.
“Cái đó… Tôi đi vào nhà vệ sinh một lát.” Đường Thái Minh đứng dậy.
“Đi cùng đi, vừa hay tôi cũng đang muốn đi.” Lâm Thiên cũng đứng dậy.
Ngay sau đó hai người đi ra khỏi phòng bao, đi về phía nhà vệ sinh.
Trên hành lang.
Bốp!
Lâm Thiên đụng phải bả vai của một người đàn ông trẻ tuổi mang kính râm, bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ trẻ tuổi cũng mang kính râm, trang điểm lòe loẹt.
“Mày không có mắt à?!” người đàn ông đó tháo mắt kính xuống, rống lên một câu với Lâm Thiên.
Lâm Thiên hơi nhíu mày, khi đang muốn phản bác lại thì…
“Yô, đây không phải là Đường Thái Minh sao.” người đàn ông đó nhìn về phía Đường Thái Minh.
“Trịnh Vĩ, Lyly. Là hai người!” sau khi Đường Thái Minh nhìn thấy bọn họ thì sắc mặt khẽ thay đổi.
Nhìn có vẻ như bọn họ quen biết nhau.
“Đường Thái Minh, hai năm không gặp, không ngờ rằng cậu vẫn nghèo hèn như vậy.” Lyly gỡ kính râm xuống nhìn Đường Thái Minh, trong mắt toàn vẻ khinh thường.
Trịnh Vĩ cũng cười như không cười nhìn Đường Thái Minh, nói: “Đường Thái Minh, không ngờ rằng có thể gặp được cậu ở đây. thế nào? Không phải là cậu làm thuê ở đây đấy chứ?
“Đừng nói nhảm, tôi tới đây ăn cơm!”
Đường Thái Minh nghiến răng trả lời.
“Cậu có thể trả nổi tiền cơm ở đây sao? Đừng đùa nữa, tôi biết cậu sĩ diện hão nên mới ngại không dám thừa nhận làm việc ở đây.” Trịnh Vĩ cười nói.
“Bạn tôi rủ tôi tới đây ăn cơm không được sao?” Đường Thái Minh giận xì khói.
“Bạn cậu? Không phải là người bên cạnh này chứ?” Trịnh Vĩ cười cợt nhìn về phía Lâm Thiên.
“Anh ta? Ăn mặt có vẻ nghèo nàn như vậy, sợ là còn nghèo hơn Đường Thái Minh nữa đúng không?” Trịnh Vĩ khinh thường nhìn Lâm Thiên.
Lyly cũng đánh giá Lâm Thiên một cái, khinh thường nói: “Quả nhiên là vật họp theo loài, nghèo hèn thì phải đi chung với nghèo hèn, ngày nào cậu cũng qua lại với loại người này thì cả đời cũng sẽ không thể khá giả lên được, lúc đầu tôi chia tay với cậu để ở bên Trịnh Vĩ đúng là một lựa chọn sáng suốt.”
“Ai nói bạn tôi nghèo? Anh ấy chính là ông chủ lớn!” mặt mày Đường Thái Minh đỏ bừng.
“Cái gì? Cậu nói anh ta là ông chủ lớn? Haha!”
“Đường Thái Minh, tôi biết cậu muốn giữ thể diện trước mặt tôi, nhưng thật sự không cần thế đâu, bởi vì tôi biết cậu đang vờ vịt.”
Khóe môi trịnh vĩ và Lyly đều nhếch lên.
“Rất buồn cười hả? Ông chủ lớn thì không dám nhận, nhưng chắc chắn là tôi có tiền hơn hai người nhiều đấy.”
Lâm Thiên hơi híp mắt nhìn hai người bọn họ.
“Haha!”
Hai người trịnh vĩ và Lyly sau khi nghe lời của Lâm Thiên thì lại phụt cười lần nữa.
“Đúng rồi Đường Thái Minh, nói cho cậu biết một tin tốt, ngày mai tôi và Lyly sẽ kết hôn với nhau, tổ chức ở khách sạn năm sao cao cấp Thanh Sơn đó, cậu có hứng thú tới uống một ly chung vui cùng chúng tôi không?” trịnh vĩ cười nói.
“Không hứng thú.” Đường Thái Minh lạnh giọng nói một câu, đôi tay cũng nắm thành nắm đấm.
“Thằng nhát gan, ngay cả một buổi tiệc kết hôn cũng không dám tới, sao năm đó Lyly lại vừa mắt một thằng như cậu được cơ chứ.” Trịnh Vĩ lắc đầu cười nói.
Lyly cũng phụ họa theo: “Em cũng không hiểu được tại sao em lại coi trọng loại người như cậu ta.”
“Anh yêu, có rất nhiều bạn bè còn chờ chúng ta chiêu đãi đó, đi thôi.” Lyly khoác tay Trịnh Vĩ.
Ngay sau đó hai người này liền tươi cười đầy mặt rời đi.
“Đường Thái Minh, chuyện gì thế? Tên Trịnh Vĩ đó cướp bạn gái của cậu?” Lâm Thiên hỏi dò.
“Ừ, Lyly từng là mối tình đầu của tôi, hai năm trước bị anh ta cướp mất, nhà anh ta cũng hơi giàu có.” Đường Thái Minh cắn răng gật đầu.
“Mối tình đầu của cậu đúng không? Vậy ngày mai cậu phải tham gia hôn lễ của bọn họ đó.” Lâm Thiên nói.
“Đi cũng chỉ thêm mất mặt mà thôi.” Đường Thái Minh bất đắc dĩ lắc đầu.
“Không! Đi tham gia hôn lễ là để lấy lại thể diện, ngày mai tôi cho một đoàn siêu xe đi với cậu, đảm bảo xa hoa hơn đội xe đưa dâu của bọn họ gấp trăm lần, đưa cho cậu thêm một đội vệ sĩ nữa, ngày mai tôi sẽ giúp cậu tìm về thể diện đã mất đi!” Lâm Thiên vỗ bả vai Đường Thái Minh.
“Anh Thiên, này...”
Thật ra Đường Thái Minh cũng có hơi chờ mong, làm một kẻ nghèo hèn, còn bị bạn gái đá, ai không muốn tham gia hôn lễ của bạn gái cũ để tìm lại mặt mũi chứ?
“Nghe lời tôi đi, cứ quyết định vậy đi!” Lâm Thiên vỗ vỗ bả vai Đường Thái Minh.
Nhà hàng Hán Đình.
Trong một căn phòng bao.
“Anh Thiên, tôi phải mời cậu một ly mới được.” Béo nâng ly rượu lên.
“Còn tôi nữa!” Đường Thái Minh cũng đứng dậy.
Ba người cụng ly, sau đó uống một hơi cạn sạch.
“Cái đó… Tôi đi vào nhà vệ sinh một lát.” Đường Thái Minh đứng dậy.
“Đi cùng đi, vừa hay tôi cũng đang muốn đi.” Lâm Thiên cũng đứng dậy.
Ngay sau đó hai người đi ra khỏi phòng bao, đi về phía nhà vệ sinh.
Trên hành lang.
Bốp!
Lâm Thiên đụng phải bả vai của một người đàn ông trẻ tuổi mang kính râm, bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ trẻ tuổi cũng mang kính râm, trang điểm lòe loẹt.
“Mày không có mắt à?!” người đàn ông đó tháo mắt kính xuống, rống lên một câu với Lâm Thiên.
Lâm Thiên hơi nhíu mày, khi đang muốn phản bác lại thì…
“Yô, đây không phải là Đường Thái Minh sao.” người đàn ông đó nhìn về phía Đường Thái Minh.
“Trịnh Vĩ, Lyly. Là hai người!” sau khi Đường Thái Minh nhìn thấy bọn họ thì sắc mặt khẽ thay đổi.
Nhìn có vẻ như bọn họ quen biết nhau.
“Đường Thái Minh, hai năm không gặp, không ngờ rằng cậu vẫn nghèo hèn như vậy.” Lyly gỡ kính râm xuống nhìn Đường Thái Minh, trong mắt toàn vẻ khinh thường.
Trịnh Vĩ cũng cười như không cười nhìn Đường Thái Minh, nói: “Đường Thái Minh, không ngờ rằng có thể gặp được cậu ở đây. thế nào? Không phải là cậu làm thuê ở đây đấy chứ?
“Đừng nói nhảm, tôi tới đây ăn cơm!”
Đường Thái Minh nghiến răng trả lời.
“Cậu có thể trả nổi tiền cơm ở đây sao? Đừng đùa nữa, tôi biết cậu sĩ diện hão nên mới ngại không dám thừa nhận làm việc ở đây.” Trịnh Vĩ cười nói.
“Bạn tôi rủ tôi tới đây ăn cơm không được sao?” Đường Thái Minh giận xì khói.
“Bạn cậu? Không phải là người bên cạnh này chứ?” Trịnh Vĩ cười cợt nhìn về phía Lâm Thiên.
“Anh ta? Ăn mặt có vẻ nghèo nàn như vậy, sợ là còn nghèo hơn Đường Thái Minh nữa đúng không?” Trịnh Vĩ khinh thường nhìn Lâm Thiên.
Lyly cũng đánh giá Lâm Thiên một cái, khinh thường nói: “Quả nhiên là vật họp theo loài, nghèo hèn thì phải đi chung với nghèo hèn, ngày nào cậu cũng qua lại với loại người này thì cả đời cũng sẽ không thể khá giả lên được, lúc đầu tôi chia tay với cậu để ở bên Trịnh Vĩ đúng là một lựa chọn sáng suốt.”
“Ai nói bạn tôi nghèo? Anh ấy chính là ông chủ lớn!” mặt mày Đường Thái Minh đỏ bừng.
“Cái gì? Cậu nói anh ta là ông chủ lớn? Haha!”
“Đường Thái Minh, tôi biết cậu muốn giữ thể diện trước mặt tôi, nhưng thật sự không cần thế đâu, bởi vì tôi biết cậu đang vờ vịt.”
Khóe môi trịnh vĩ và Lyly đều nhếch lên.
“Rất buồn cười hả? Ông chủ lớn thì không dám nhận, nhưng chắc chắn là tôi có tiền hơn hai người nhiều đấy.”
Lâm Thiên hơi híp mắt nhìn hai người bọn họ.
“Haha!”
Hai người trịnh vĩ và Lyly sau khi nghe lời của Lâm Thiên thì lại phụt cười lần nữa.
“Đúng rồi Đường Thái Minh, nói cho cậu biết một tin tốt, ngày mai tôi và Lyly sẽ kết hôn với nhau, tổ chức ở khách sạn năm sao cao cấp Thanh Sơn đó, cậu có hứng thú tới uống một ly chung vui cùng chúng tôi không?” trịnh vĩ cười nói.
“Không hứng thú.” Đường Thái Minh lạnh giọng nói một câu, đôi tay cũng nắm thành nắm đấm.
“Thằng nhát gan, ngay cả một buổi tiệc kết hôn cũng không dám tới, sao năm đó Lyly lại vừa mắt một thằng như cậu được cơ chứ.” Trịnh Vĩ lắc đầu cười nói.
Lyly cũng phụ họa theo: “Em cũng không hiểu được tại sao em lại coi trọng loại người như cậu ta.”
“Anh yêu, có rất nhiều bạn bè còn chờ chúng ta chiêu đãi đó, đi thôi.” Lyly khoác tay Trịnh Vĩ.
Ngay sau đó hai người này liền tươi cười đầy mặt rời đi.
“Đường Thái Minh, chuyện gì thế? Tên Trịnh Vĩ đó cướp bạn gái của cậu?” Lâm Thiên hỏi dò.
“Ừ, Lyly từng là mối tình đầu của tôi, hai năm trước bị anh ta cướp mất, nhà anh ta cũng hơi giàu có.” Đường Thái Minh cắn răng gật đầu.
“Mối tình đầu của cậu đúng không? Vậy ngày mai cậu phải tham gia hôn lễ của bọn họ đó.” Lâm Thiên nói.
“Đi cũng chỉ thêm mất mặt mà thôi.” Đường Thái Minh bất đắc dĩ lắc đầu.
“Không! Đi tham gia hôn lễ là để lấy lại thể diện, ngày mai tôi cho một đoàn siêu xe đi với cậu, đảm bảo xa hoa hơn đội xe đưa dâu của bọn họ gấp trăm lần, đưa cho cậu thêm một đội vệ sĩ nữa, ngày mai tôi sẽ giúp cậu tìm về thể diện đã mất đi!” Lâm Thiên vỗ bả vai Đường Thái Minh.
“Anh Thiên, này...”
Thật ra Đường Thái Minh cũng có hơi chờ mong, làm một kẻ nghèo hèn, còn bị bạn gái đá, ai không muốn tham gia hôn lễ của bạn gái cũ để tìm lại mặt mũi chứ?
“Nghe lời tôi đi, cứ quyết định vậy đi!” Lâm Thiên vỗ vỗ bả vai Đường Thái Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.