Chương 101: Dao Nhi cầm quyền – báo thù
Chân Ái Vị Lương
20/10/2022
Trong Ngự thư phòng.
Không khí vô cùng áp lực, tất cả thái giám cung nữ đều lui ra ngoài, Tần Mộ Dao ngồi ở trên ghế.
Vũ Văn Hạo Thiên nhìn thấy Mạc Thiếu Khanh đi theo Tần Mộ Dao, cũng không quá kinh ngạc và để ý. Vừa thấy Tần Mộ Dao ngồi xuống, lập tức cung kính hành đại lễ với Tần Mộ Dao.
“Thần cung thỉnh Công chúa tạm thời quản việc triều chính!”
Lời nói khẩn thiết của Vũ Văn Hạo Thiên khiến Tần Mộ Dao không khỏi cả kinh, giật mình nhìn ánh mắt Vũ Văn Hạo Thiên.
“Hạo Thiên, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?”
Tần Mộ Dao thoáng giận tái mặt, ngữ khí vô cùng nghiêm túc.
Đây là lý do vì sao Vũ Văn Hạo Thiên lại lựa chọn cầu kiến mình ở Ngự thư phòng sao? Tạm quản triều chính? Mặc dù ở Bắc Tĩnh quốc, thành viên Hoàng thất bất luận nam nữ đều có thể tham dự ý kiến trên triều đình, nhưng chủ sự từ trước đến nay vẫn luôn là nam nhân!
“Công chúa, thần biết người không có hứng thú với triều chính. Nhưng, tình hình hiện nay của Bắc Tĩnh quốc cũng đã không còn sự lựa chọn nào khác. Người cũng biết rõ tình trạng của Hoàng tử, nay Hoàng thất cũng chỉ có người là có năng lực chủ trì đại cục mà thôi!”
Vũ Văn Hạo Thiên nhìn thẳng hai mắt Tần Mộ Dao, một đôi mắt tản ra ánh sáng kiên định.
Chiến tích dẫn binh xuất chinh của Tần Mộ Dao đã được tất cả mọi người trên dưới Bắc Tĩnh quốc biết đến. Ngay cả chủ soái của quân địch còn bị Tần Mộ Dao mang về thành Tích Lan, đây là chuyện mà chính Hiên Viên Hồng cũng không làm nổi.
Chỉ sau một đêm, uy tín của Tần Mộ Dao ở Bắc Tĩnh quốc đã tăng vọt, bách quan và dân chúng đều coi Công chúa là nữ thần của bọn họ!
“Ha ha…tình hình hiện nay như thế nào?”
Tần Mộ Dao châm chọc cười ra tiếng, ánh mắt nhìn Vũ Văn Hạo Thiên mang theo vài phần trách cứ.
“Hạo Thiên, nếu ta nhớ không lầm, lúc ta rời đi đã từng nhờ ngươi để ý đến phụ mẫu của ta. Bây giờ tình hình lại như vậy, ngươi cảm thấy sự để ý của ngươi có tác dụng gì không?”
Thân thể Vũ Văn Hạo Thiên ngẩn ra, theo bản năng tránh ánh mắt của nàng. Lời chỉ trích của Tần Mộ Dao đâm vào trong lòng hắn.
Chuyện này, quả thật là hắn thấy thẹn với nàng!
Sau khi Tần Mộ Dao dẫn đại quân ra đi, quả thật Bắc Tĩnh quốc đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Ngưng Sương vì muốn nhanh chóng được gả cho Vũ Văn Hạo Thiên, vọng tưởng đạt được mục đích của mình nên đã thiết kế một tiết mục bắt gian tại giường, thành công khiến Hoàng Thượng và Hoàng Hậu phát hiện hai người trần như nhộng nằm ở trên giường trong tẩm cung của Ngưng Sương.
Hoàng Thượng và Hoàng Hậu yêu thương Ngưng Sương nên sốt ruột, vô cùng tức giận, lập tức hạ chỉ yêu cầu Vũ Văn Hạo Thiên thú Ngưng Sương ngay. Vũ Văn Hạo Thiên ý thức được mình bị cài bẫy, đương nhiên là không chịu chấp nhận, cũng đã gây ra một hồi chiến tranh trong triều đình.
Cuối cùng thì Ngưng Sương vẫn cứ tính sai. Cứ tưởng trên triều đình Vũ Văn Hạo Thiên sẽ bị dồn vào thế bất lợi, không có bách quan ủng hộ thì nàng ta có thể thành công gả cho Vũ Văn Hạo Thiên.
Nhưng, nàng lại xem nhẹ sự kiên trì của Vũ Văn Hạo Thiên.
Vũ Văn Hạo Thiên nhất quyết không đồng ý. Chẳng những Ngưng Sương không có cách nào, đến ngay cả Hoàng Thượng và Hoàng Hậu cũng không thể ép buộc được.
“Hoàng Hậu mất tích, hẳn là có liên quan đến Ngưng Sương. Thần đã đến kiểm tra kỹ càng nơi xảy ra chuyện, cho người đào hồi lâu nhưng vẫn không tìm được phượng thể của Hoàng Hậu nương nương và di thể của Ngưng Sương. Cho nên, chắc chắn là tính mạng của Hoàng Hậu nương nương vẫn an toàn!”
Khí thế của Vũ Văn Hạo Thiên đột nhiên yếu đi rất nhiều so với lúc trước. Vì có chuyện áy náy với Tần Mộ Dao cho nên hắn đã xử lý chuyện này vô cùng cẩn thận.
“Hừ, an toàn? Ngươi có biết Ngưng Sương muốn làm gì không? Ngươi cũng biết Ngưng Sương có mục đích, mẫu thân ta ở bên cạnh Ngưng Sương thì làm sao mà an toàn được?!”
Tần Mộ Dao nắm chặt hai tay, cực lực muốn áp chế cảm xúc của mình. Nhưng cứ nghĩ đến sự an nguy của phụ mẫu là trong lòng nàng lại vô cùng khủng hoảng,
“Hơn nữa, hiện tại phụ thân của ta thì sao? Tối qua, ông đã nhìn ta thành mẫu thân của ta!”
Nói tới đây, Tần Mộ Dao cảm nhận được nam nhân bên cạnh nắm chặt tay mình, đảo mắt nhìn vào đôi mắt lo lắng và thân thiết của Mạc Thiếu Khanh, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại. Nàng tự nhắc bản thân mình phải bình tĩnh ứng đối, không thể để Thiếu Khanh lo lắng.
“Thần có tội! Công chúa trách phạt thế nào, thần cũng cam nguyện chịu đựng. Nhưng mà, có lẽ thần có vài manh mối về mục đích của Ngưng Sương.”
Vũ Văn Hạo Thiên nhìn vẻ mặt thống khổ của nàng, trong lòng dâng lên một tia xót xa.
Tần Mộ Dao mở mắt ra trong phút chốc
Biết mục đích của Ngưng Sương? Ngưng Sương đã khống chế phụ mẫu của nàng, nàng chỉ biết là không tránh khỏi có liên quan đến Nguyệt cung. Mà có khả năng là Nguyệt cung muốn khơi mào cuộc chiến tranh giữa Tây Nhạc quốc và Bắc Tĩnh quốc. Nhưng, mục đích sâu xa nhất thì nàng cũng không hiểu rõ.
“Mau nói cho ta biết cuối cùng thì nàng ta có mục đích gì?”
Tần Mộ Dao xông lên phía trước, nắm chặt cánh tay Vũ Văn Hạo Thiên, trong mắt lóe lên ánh sáng chờ mong.
“Nàng ta muốn gả cho ta chỉ là muốn giành được một món đồ của ta mà thôi. Đó là thứ luôn chỉ truyền cho tức nhi tân nhậm của Vũ Văn thế gia. Ngoại trừ việc đó ra, có lẽ nàng ta còn muốn thông qua ta để có được những thứ khác như là sự ủng hộ của các quan viên. Không những thế, có lẽ Ngưng Sương còn có liên quan đến Nam Khải quốc.”
Trong mắt Vũ Văn Hạo Thiên xẹt qua một chút sâu thẳm.
Khối ngọc ban cho tức nhi tân nhậm kia là bí mật mà Vũ Văn gia bọn họ không muốn người ngoài biết được. Ngoài người trong Hoàng thất Nam Khải quốc ra thì chỉ sợ là không ai biết rõ bí mật này. Nếu ngay cả bí mật này mà Ngưng Sương cũng biết thì thân thế của nàng ta cũng không khó đoán lắm.
“Nam Khải quốc?”
Lông mày Tần Mộ Dao hơi nhíu.
Ngưng Sương không phải là người của Nguyệt cung sao? Tại sao lại có liên quan đến Nam Khải quốc?
Nếu những lời Vũ Văn Hạo Thiên nói đều là thật sự, nếu Ngưng Sương có liên quan đến Nam Khải quốc, vậy thì liệu Lộng Nguyệt có liên quan đến Nam Khải quốc hay không?
Vô số câu hỏi nhảy vào trong đầu nàng.
Nhớ tới Nam Cung Ly, ánh mắt Tần Mộ Dao càng trở nên sâu thẳm.
“Nam Khải quốc đã xuất binh đánh Tây Nhạc quốc, nay Nam Cung Ly đã xưng đế. Mà ở đây Ngưng Sương lại tạo ra tai nạn rồi mất tích cùng Hoàng Hậu nương nương. Tất nhiên là phải có liên quan đến nhau.”
Vũ Văn Hạo Thiên tiếp tục nói:
“Người cũng biết tình trạng hiện nay của Hoàng Thượng. Nước không thể một ngày không có vua, cho nên càng cần Công chúa tạm thời gánh vác việc triều chính!”
Vũ Văn Hạo Thiên lại một lần nữa quỳ một gối xuống đất.
Thân hình Tần Mộ Dao chấn động.
‘Tạm thời gánh vác việc triều chính’?
Nàng vốn không có tâm tư tham gia vào những chuyện như thế này, chỉ muốn giữ cho người nhà của mình được an ổn mà thôi. Nhưng hết chuyện này đến chuyện kia lại cứ đẩy nàng vào hoàn cảnh khó xử.
“Vũ Văn Thừa tướng, Bản công chúa đồng…”
Cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Tần Mộ Dao cũng mở miệng, nhưng lại bị Mạc Thiếu Khanh tiến lên ngắt lời.
“Không! Dao Nhi, ta không đồng ý. Hiện giờ nàng đang có thai, không thể làm việc quá vất vả được!”
Mạc Thiếu Khanh tiến lên kéo Tần Mộ Dao ngay trước khi nàng nói ra hai chữ ‘đồng ý’, chặn đứng lời của nàng.
Chuyện của phụ mẫu đã vô cùng khó giải quyết, nếu lại bị làm phiền bởi chuyện quốc sự nữa thì nàng làm sao mà chịu nổi?
Vũ Văn Hạo Thiên đang quỳ dưới đất đột nhiên giật mình, ngước mắt nhìn về phía Tần Mộ Dao.
Dao Nhi đang mang thai sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng hắn như bị bóp nghẹt, lập tức xẹt qua một tia chua xót.
Dao Nhi và Mạc Thiếu Khanh đã đại hôn được một thời gian, có thai cũng không phải là chuyện gì kỳ quái, không phải sao?
“Thiếu Khanh, ta biết băn khoăn của chàng, nhưng hiện tại… Vũ Văn Thừa tướng nói không sai, nước không thể một ngày không có vua, ta chỉ tạm thời gánh vác mà thôi, chờ phụ thân khỏe lên thì ta sẽ không làm gì nữa.”
Tần Mộ Dao cười cười an ủi hắn. Trong lòng nàng đã có tính toán.
Lộng Nguyệt vô cùng có khả năng có liên quan đến Nam Khải quốc. Nếu như mẫu thân thật sự ở trong tay Ngưng Sương, như vậy thì nàng cần phải có lực lượng cường đại hơn nữa để tranh đấu với hắn.
Mà lúc này Bắc Tĩnh quốc là hậu thuẫn lớn nhất của nàng, nàng không thể để cho nó bị hủy hoại được.
“Dao Nhi…”
“Thiếu Khanh, chàng yên tâm. Có Vũ Văn Thừa tướng ở đây thì sẽ không khiến ta mệt mỏi!”
Tần Mộ Dao ra vẻ thoải mái. Xoay người nhìn về phía Vũ Văn Hạo Thiên:
“Vũ Văn Thừa tướng, về phần tạm thời gánh vác việc triều chính, ngươi chuẩn bị giúp ta, ngày mai tuyên bách quan vào triều!”
Từ sau khi Tần Tấn hôn mê đến nay vẫn chưa hề cử hành việc lâm triều. Kéo dài thêm một thời gian nữa mà vẫn không lâm triều thì chỉ sợ bách quan sẽ rối loạn!
“Thần tuân chỉ!”
Vũ Văn Hạo Thiên cao giọng đáp, đứng dậy nhìn hai người, khóe miệng dâng lên một chút ý cười.
“Chúc mừng hai vị!”
Tần Mộ Dao giật mình, hiểu ra hắn đang chúc mừng mình mang thai. Nhưng hiện tại xảy ra chuyện như vậy, mặc dù nghe được lời ‘chúc mừng’ nhưng trong lòng nàng cũng không sao vui nổi, khóe miệng giương lên một chút chua xót.
“Cám ơn Vũ Văn Thừa tướng. Trong khoảng thời gian này, hy vọng Vũ Văn Thừa tướng để ý nhiều hơn!”
Nàng hiểu rõ địa vị của Vũ Văn Hạo Thiên giữa bách quan. Nàng cũng biết Vũ Văn Hạo Thiên là người chính trực không có dã tâm. Bằng không với uy tín của hắn, hoàn toàn có thể lợi dụng cơ hội này, tự mình xưng đế, nắm Bắc Tĩnh quốc trong tay.
Nhưng hắn đã không làm vậy, vẫn hết sức ủng hộ Hoàng thất. Điểm này thì nàng vô cùng khâm phục.
Để tiện để ý tình hình của Tần Tấn, Mạc Thiếu Khanh và Tần Mộ Dao ở lại trong Hoàng cung, hai người chuyển đến cung điện ban đầu mà Tần Mộ Dao đã ở, vẫn dùng những cung nữ thái giám trước kia.
“Dao Nhi, ta thật sự lo nàng sẽ mệt mỏi!”
Mạc Thiếu Khanh để Tần Mộ Dao tựa vào trong ngực mình.
Lúc này Tần Mộ Dao đang xử lý một ít tấu chương do Vũ Văn Hạo Thiên đưa đến. Dao Nhi quen được hắn ôm ấp, dường như hắn vừa rời đi là nàng đã cảm thấy lạnh rồi.
Nhìn dáng vẻ chăm chú của Tần Mộ Dao, tuy rằng cảm thấy Dao Nhi chăm chú như vậy vô cùng mê người, nhưng cũng không muốn nàng phải làm việc quá mức vất vả. Hắn chỉ hy vọng Dao Nhi có thể hoàn toàn giống một tiểu nữ nhân bình thường, chỉ tựa vào trong lòng hắn, hưởng thụ sự che chở của hắn là được.
Tần Mộ Dao ngước mắt nhìn thẳng ánh mắt quan tâm của Mạc Thiếu Khanh:
“Những tấu chương này đều là những cái quan trọng nhất mà Vũ Văn Hạo Thiên chọn ra. Những cái khác hắn đều đang xử lý. Lượng công việc như thế này là rất ít rồi!”
Mạc Thiếu Khanh đoạt lấy tấu chương trên tay nàng, một tay nắm tay Tần Mộ Dao, tay kia giơ tấu chương lên đọc.
“Dao Nhi, hắn có thể làm việc giúp nàng, vi phu cũng có thể!”
Tần Mộ Dao nhìn dáng vẻ đáng yêu của hắn, trong mắt xẹt qua một nụ cười, trong lòng dâng lên ngọt ngào và hạnh phúc, kề sát mặt vào ngực hắn, chậm rãi thốt lên:
“Được, những cái còn lại phiền chàng xử lý!”
Nàng quả thật đã hơi mệt mỏi. Với năng lực của Mạc Thiếu Khanh, có thể xử lý việc của hiệu buôn Mạc gia tốt như vậy thì xử lý mấy tấu chương này hẳn cũng là chuyện vô cùng đơn giản!
Từ từ khép mắt lại, nhịp đập mạnh mẽ của trái tim Mạc Thiếu Khanh đều đều vang lên bên tai nàng.
Mạc Thiếu Khanh cúi đầu, hôn nhẹ lên trán nàng một cái:
“Nàng cứ nghỉ ngơi một lát, ta xử lý xong, sẽ đọc cho nàng nghe!”
“Ừm.”
Tần Mộ Dao gật gật đầu, mệt mỏi dần dần dâng lên, chậm rãi nhắm mắt lại.
Mạc Thiếu Khanh cẩn thận điều chỉnh tư thế nằm của Tần Mộ Dao, vẫn để nàng dựa vào mình, còn hắn thì chăm chú đọc tấu chương. Khi hắn xử lý xong hết tấu chương thì Tần Mộ Dao đã ngủ say sưa, nên hắn cũng không nhẫn tâm đánh thức nàng dậy.
Trong mắt xẹt qua một chút thương xót, Mạc Thiếu Khanh nhẹ nhàng bế nàng về phía giường.
Không cảm nhận được sự ôm ấp của hắn, theo bản năng Tần Mộ Dao ôm lấy cổ hắn, lập tức khiến thân thể Mạc Thiếu Khanh khẽ run. Nhìn khuôn mặt phóng đại của Tần Mộ Dao, cưng chiều cười cười, bất đắc dĩ đẩy tay nàng ra, lên giường, lẳng lặng nằm bên cạnh nàng.
***
Trên đất Tây Nhạc quốc, Nam Cung Ly vừa mới đoạt được một tòa thành trì quan trọng của Tây Nhạc quốc, đang đứng một mình trên tường thành. Mặc dù đang trong hoàn cảnh an toàn nhưng tay hắn vẫn đặt trên bội kiếm bên hông như cũ. Thiếu niên vốn mới chỉ mười lăm tuổi mà vẻ mặt lại thâm trầm như nam nhân trưởng thành hơn hai mươi tuổi.
Nhìn về phương xa, đôi mắt lão luyện như hồ sâu thăm thẳm. Khí chất ẩn giấu trong người khiến người ta kinh sợ.
Dưới chân hắn vốn là đất đai của Tây Nhạc quốc, lúc này đã trở thành đất đai của Nam Khải quốc. Đôi mắt lóe lên tia sáng lợi hại.
Bây giờ hắn đã không còn là tù binh chịu mọi nhục nhã và áp bức của Tây Nhạc quốc nữa, không còn là con rối trong tay Công chúa Thanh Hà nữa rồi.
Lúc này hắn đã là Hoàng Đế trẻ tuổi của Nam Khải quốc! Hắn đến để báo thù!
“Hoàng Thượng, đêm đã khuya, ranh giới này sớm muộn đều sẽ là của người, có thời gian lại đến xem cũng không muộn.”
Phía sau vang lên một giọng nói. Nam tử mặc áo bào khoanh tay đứng ở tường thành cách Nam Cung Ly không xa, cũng đang nhìn về phương xa. Chỉ có điều, phương hướng của hắn cũng là phương bắc.
“Hoàng huynh, Trẫm chỉ cần đòi lại tất cả sỉ nhục mà Hiến Tông Đế đã đặt lên người Nam Khải quốc là được. Về phần ranh giới thiên hạ này cũng đã đủ để dân chúng Nam Khải quốc chúng ta sống rồi!”
Giọng nói của Hoàng Đế trẻ tuổi lộ ra khí phách bình tĩnh lão luyện, trong ánh mắt lóe lên quý khí của Đế Vương.
Nam nhân phía sau giật mình, khóe miệng giương lên một chút cười khẽ.
“Hoàng Thượng, người vẫn còn chưa đủ trưởng thành! Người nắm được càng nhiều, càng chặt quyền lực trong thiên hạ này thì càng có quyền lên tiếng, càng có năng lực bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ!”
Nam Cung Ly ngẩn ra, đỉnh mày vô cùng anh tuấn nhíu chặt vào nhau, trong đầu hiện ra bóng dáng xinh đẹp kia, trong mắt xẹt qua một chút ý cười.
“Người mà ta muốn bảo vệ ư?”
Còn nhớ sau khi rời khỏi Hoàng cung Tây Nhạc quốc, hắn đã từng thề ở trong lòng rằng mình phải cố gắng mạnh mẽ, sau đó bảo vệ nàng không bị bất cứ kẻ nào bắt nạt! Nhưng hiện tại… hình như bên cạnh nàng đã có một nam nhân che chở đủ đầy cho nàng rồi, hắn ta bảo vệ nàng thật tốt chứ?
Nghe nói, người nọ vì nàng mà không tiếc rời bỏ Tây Nhạc quốc, chuyển cả gia đình và sản nghiệp đến Bắc Tĩnh quốc, còn vì sợ nàng không chịu được khí hậu giá lạnh của Bắc Tĩnh quốc mà xây dựng một tiểu viện bốn mùa như xuân!
Mà trước đó không lâu có tin tức truyền về báo đến ngay cả Lâm Sở, người mà tám năm trước đãgây ác mộng cho Nam Khải quốc cũng đã bị nàng biến thành bại tướng dưới tay mà không tốn
một mũi tên nào!
Nói thật, lúc đầu nghe tin đó, hắn gần như không thể tin nổi!
Nhưng nghĩ đến câu mà nàng từng nói với mình thì lại cảm thấy đây là chuyện có thể xảy ra.
“Giờ nàng sống có ổn không?”
Nam Cung Ly thì thầm.
Thân thể nam nhân phía sau cứng đờ, nghi hoặc nhìn Nam Cung Ly.
‘Nàng’? ‘Nàng’ nào vậy? Là người mà hắn ta muốn bảo vệ sao?
Còn không kịp hỏi ra miệng, lại nghe Nam Cung Ly tiếp tục nói:
“Hoàng huynh, huynh có người mà huynh muốn bảo vệ không?”
Nam nhân hơi hơi nhíu mi, trong đầu lập tức hiện ra bóng dáng của Tần Mộ Dao. Khuôn mặt xinh đẹp lập tức dâng lên một chút ý cười.
Người mà hắn muốn bảo vệ ư? Là nàng ư? Nhưng, tự hắn đã làm những chuyện gây thương tổn cho nàng.
Hồi lâu không thấy huynh trưởng trả lời, Nam Cung Ly xoay người, nhìn thấy vẻ tươi cười trên mặt hắn ta, lập tức hiểu ra Hoàng huynh cũng có người muốn bảo vệ!
“Hoàng huynh, nàng có đẹp không?”
Trên mặt Nam Cung Ly xẹt qua một chút trêu chọc, có vẻ như tinh thần của Hoàng huynh đang không ở nơi này.
“Xinh đẹp!”
Hầu như không chút ngập ngừng, quả nhiên Nam Cung Ly nghe thấy đáp án này từ trong miệng Hoàng huynh mình, trong mắt xẹt qua ánh sáng tinh nhuệ.
Nhìn thần sắc Hoàng huynh thì xem ra là thật tâm với nữ tử kia rồi! Bằng không với cá tính cẩn thận của hắn ta thì sẽ không dễ dàng sập bẫy như vậy!
Nghĩ đến việc Hoàng huynh đã làm nhiều chuyện như vậy cho mình, cho toàn bộ Nam Khải quốc, có lẽ, đợi sau khi mình đánh bại Tây Nhạc quốc thì sẽ tặng cho Hoàng huynh một món quà thật lớn.
Ý thức được lời mình vừa thốt ra, nam nhân lập tức cứng đờ lại, vẻ tươi cười trên mặt cũng biến mất, thay thế bằng vẻ mặt mất mát.
Xem ra, đến ngay cả chính hắn cũng không biết rõ trong lòng mình như thế nào!
Tần Mộ Dao! Hoàng Hậu mất tích, Hoàng Thượng bệnh nặng, có phải nàng rất lo lắng hay không? Có Mạc Thiếu Khanh ở cạnh nàng, dù cho có lo lắng thì hắn ta cũng sẽ chia sẻ với nàng đi!
“Vậy còn người? Nàng ấy cũng xinh đẹp chứ?”
Nam nhân thoát khỏi sự chua xót trong lòng, hỏi ngược lại Nam Cung Ly.
Tuy hai người là huynh đệ, nhưng cũng rất ít gặp mặt. Đây là lần đầu tiên cảm giác được quan hệ gần gũi.
Vẻ mặt Nam Cung Ly chợt sáng lên.
‘Nàng’? Hoàng huynh đang hỏi về người mà hắn muốn bảo vệ sao?
Hồi tưởng lại nữ nhân đã nói với mình câu ‘Co được giãn được mới là đại trượng phu chân chính’, trong mắt xẹt qua một chút ý cười.
“Xinh đẹp!”
Lần đầu tiên gặp nàng, nàng như một tiên nữ đã cứu hắn, đã đi vào sinh mệnh của hắn.
Sau này hắn mới biết nàng chính là đệ nhất mỹ nhân!
Bóng đêm khôn cùng, hai người trên tường thành nhìn nhau cười cười, lại không biết rằng bọn họ đang nói về cùng một người!
***
Cuối cùng sau một tháng, đội quân mà Nam Cung Tinh Nguyệt và Nam Cung Ly dẫn dắt đã đối đầu với quân đội Tây Nhạc quốc do sau Lâm Sở dẫn dắt. Một cuộc đại chiến giằng co suốt hai tháng.
Mặc dù có Lâm Sở nhưng quân đội Tây Nhạc vẫn liên tiếp bại lui, còn quân vương trẻ tuổi trên chiến trường thì lại đánh đâu thắng đó không gì cản nổi khiến cho tướng sĩ Nam Khải quốc càng đánh càng hăng.
Lại thêm một tháng nữa, Nam Cung Ly vây kín Kinh thành. Trong Hoàng cung, chỉ qua một đêm mà dường như Hiến Tông Đế đã già đi rất nhiều, chuyện xảy ra liên tiếp khiến lão không chịu nổi gánh nặng.
Sau khi từ Bắc Tĩnh quốc trở về, Tề Duệ vẫn hôn mê. Nếu không nhìn thấy hắn vẫn còn hít thở thì người ta sẽ tưởng rằng hắn đã chết rồi.
Nam Cung Ly từ ngoài thành truyền tin tức, yêu cầu hoặc chủ động ra khỏi Hoàng thành, hoặc là hắn trực tiếp dẫn quân công tiến vào, thiêu rụi Hoàng cung!
Kinh thành và Hoàng cung đã đại loạn, lòng người hoảng sợ.
Hiến Tông Đế tự biết vận số đã hết, chủ động mở cửa thành. Cả đời lão hiếu chiến, lúc còn trẻ tuổi đã tạo ra rất nhiều gϊếŧ chóc, hiện giờ hy vọng duy nhất lại là bảo vệ sự an toàn cho dân chúng Kinh thành.
Sách sử ghi lại, đêm ngày hai mươi tháng tư, Đế Vương Nam Cung Ly trẻ tuổi dẫn quân tiến vào Kinh thành. Đêm đó liền vào Hoàng cung Tây Nhạc quốc. Ngày hai mươi mốt tháng tư, tuyên bố huỷ bỏ danh hiệu Tây Nhạc quốc, sửa thành Nam Khải quốc.
Từ đó, Tây Nhạc quốc hoàn toàn biến mất khỏi lịch sử.
Nam Cung Ly xử lý Hoàng thất Tây Nhạc quốc, nhốt Hiến Tông Đế vào thiên lao, giải tán hậu cung. Đối với hai Vương gia và vài Công chúa thì lại không xử lý nghiêm khắc mà tiếp tục giữ lại danh hiệu Vương gia Công chúa của bọn họ.
Nhưng mà, chuyện này khiến thân phận bọn họ càng trở nên lúng túng, cực kỳ châm chọc!
Không ai có thể ngờ được thiếu niên mà ngày xưa bọn họ đã từng bắt nạt thì nay lại ngồi trong điện Kim Loan, là Đế Vương của toàn bộ quốc gia.
Trong Hoàng cung hết sức nhộn nhịp vui mừng. Cung nữ thái giám nhìn thấy Hoàng Đế trẻ tuổi, cũng không khỏi nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất.
Bọn họ từng bắt nạt hắn, từng châm chọc khinh thường hắn, thậm chí còn đánh chửi hắn.
Ánh mắt sắc bén của Nam Cung Ly đảo qua giữa các thái giám cung nữ đang quỳ, trong mắt xẹt qua một chút châm chọc.
Quả nhiên là Hoàng huynh nói không sai, quyền lực thật là một thứ đáng sợ. Trước kia bọn họ nhìn thấy hắn, không phải đánh thì chính là mắng, mà bây giờ…
Hắn đột nhiên muốn cười.
Hiện giờ bọn họ đang quỳ trước mặt hắn, thậm chí trong lòng còn đang lo lắng nếu không cẩn thận mà chọc giận hắn thì sẽ bị hắn trừng phạt nghiêm khắc. Hoặc là, bọn họ đang lo lắng hắn sẽ trả thù!
Ha ha…
Trong lòng hắn cười to ra tiếng.
Muốn trả thù, trong Hoàng cung này, hắn chỉ muốn trả thù một người!
“Đi mời Công chúa Thanh Hà tới gặp Trẫm!”
Ngữ khí lạnh lẽo lạnh lẽo kinh người.
Lúc nhắc tới Công chúa Thanh Hà, trong mắt hắn xẹt qua một tia sáng lợi hại. Bàn tay lập tức nắm chặt lại, phát ra tiếng răng rắc.
“Dạ, nô tài… Nô tài xin đi!”
Lập tức một thái giám đáp lại, dường như đang muốn kiếm cớ thoát thân.
Nam Cung Ly ngồi xuống ghế mềm, nhìn từng lá cây ngọn cỏ xung quanh, dường như chẳng có gì thay đổi.
Hắn vô cùng quen thuộc với nơi này. Nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Dao tỷ tỷ, chính là ở đây.
Nàng đã cứu hắn ở chỗ này!
Không bao lâu, Công chúa Thanh Hà đã bị dẫn đến. Nàng ta vẫn mặc một bộ y phục màu đỏ như cũ, vẻ ương ngạnh và kiêu ngạo vẫn không hề bớt đi. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Nam Cung Ly, trong mắt xẹt qua một tia khinh thường, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Cảm nhận được ánh mắt của nàng ta, Nam Cung Ly không khỏi nhíu nhíu mày, đứng dậy thong thả bước đến trước mặt Công chúa Thanh Hà, nhìn thẳng đôi mắt nàng ta.
Nếu hắn nhớ không nhầm, trước kia Công chúa Thanh Hà ghét nhất là bị nô tài nhìn mình như vậy!
Quả nhiên, Công chúa Thanh Hà liền lớn tiếng kêu lên:
“Tên tiện nô này, không xứng nhìn thẳng vào mặt Bản công chúa!”
“Ha ha…”
Khóe miệng Nam Cung Ly giương lên một chút ý cười.
‘Tiện nô’? Xem ra Công chúa Thanh Hà này còn chưa nhận rõ tình thế.
Nhưng mà, hắn muốn cho nàng ta hiểu được, hiện tại cuối cùng ai mới là tiện nô!
“Ngươi cười cái gì? Không được sự cho phép của Bản công chúa, không được cười!”
Trong mắt Công chúa Thanh Hà xẹt qua một chút không vui.
Trước kia tiện nô này đã không nể mặt nàng, hiện tại càng thêm cuồng vọng.
“Bản công chúa? Công chúa Thanh Hà, ngươi cho là ngươi vẫn còn là Công chúa Thanh Hà như trước kia sao?”
Nam Cung Ly đến gần Thanh Hà, trong mắt lấp lánh ánh sáng của người thắng cuộc.
“Hiện tại chỉ cần một câu của ta thì ngươi sẽ chẳng bằng tên nô ɭệ đê tiện nhất!”
“Ngươi… Dám nói chuyện như vậy với Bản công chúa. Nhất định Bản công chúa sẽ bảo Phụ hoàng trị tội ngươi!”
Ánh mắt Thanh Hà chớp động.
Trên thực tế, trong lòng nàng ta cũng biết rằng Hoàng cung đã trở thành thiên hạ của người khác. Nhưng từ nhỏ đã được nuông chiều nên nàng ta vẫn muốn trốn tránh, nàng ta không muốn thừa nhận sự thật này.
“Trị tội ta? Ta muốn xem, ngươi làm thế nào để bảo Phụ hoàng ngươi trị tội Trẫm!”
Trên mặt thiếu niên mười lăm tuổi xẹt qua một chút hiểm độc không hợp tuổi, cố ý tăng thêm ngữ khí cho chữ ‘Trẫm’.
“Ngươi…”
Công chúa Thanh Hà á khẩu không trả lời được, chỉ có thể hung tợn nhìn người trước mắt.
“Ngươi còn nhớ rõ nơi này không? Lần đó ở đây, ngươi đã đánh Trẫm chỉ vì muốn được nghe Trẫm khen ngươi xinh đẹp. Hiện tại Trẫm sẽ nói rành mạch cho ngươi biết, ngươi chẳng những không xinh đẹp mà còn là nữ nhân xấu nhất mà Trẫm từng gặp!”
Nam Cung Ly nghiến răng nghiến lợi nói. Nhưng lập tức, trên mặt dâng lên một chút ý cười:
“Nhưng mà, cũng vì ngươi đánh ta ở đây nên ta mới có thể gặp được người thực sự xinh đẹp nhất!”
Trong đầu hiện ra bóng dáng đó, phút chốc ngữ khí cũng trở nên nhu hòa.
Lông mày Công chúa Thanh Hà hơi nhíu lại, hồi tưởng lại chuyện trước kia.
Nữ nhân xinh đẹp nhất trong miệng hắn chính là Tần Mộ Dao sao?
Nghĩ đến chuyện ngày ấy mình bị Tần Mộ Dao giáo huấn, ánh mắt rùng mình, lập tức quên mất tình cảnh hiện tại của mình.
“Nàng ta chỉ là một nữ tử vô dụng mà thôi!”
Vừa dứt lời liền cảm giác được thân thể lảo đảo một cái. Một luồng chưởng phong thật lớn thổi qua hai má nàng ta, toàn bộ thân thể té xuống đất, trên mặt truyền đến cảm giác đau rát như thiêu đốt.
“Trẫm không cho phép ngươi nói nàng là nữ tử vô dụng!”
Trong cảm nhận của hắn, nàng như một nữ thần, không ai được phép vấy bẩn!
Nam Cung Ly nhìn Công chúa Thanh Hà té dưới đất, trong mắt lóe lên ánh sáng thị huyết, trong đầu lại hiện ra hình ảnh bị đánh ngày ấy.
“Các ngươi lại đây!”
Lập tức, mấy thị vệ cầm gậy gỗ trong tay, nơm nớp lo sợ đi đến.
“Các ngươi còn nhớ rõ lúc trước đã đánh Trẫm như thế nào không?”
Ngữ khí của Nam Cung Ly có vẻ vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lọt vào tai người nghe thì lại vô cùng nặng nề.
“Nô tài đáng chết, nô tài không nên đánh Hoàng Thượng, nô tài có mắt như mù… Nô tài…”
Mấy thị vệ vội quỳ xuống, cầu xin tha thứ.
Cảm nhận được hơi thở của Nam Cung Ly, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm gì. Đột nhiên, ánh mắt dừng ở trên người Công chúa Thanh Hà, ánh mắt xẹt qua một chút kiên định.
“Chúng nô tài chỉ nghe theo mệnh lệnh của Công chúa Thanh Hà, chúng nô tài thật sự không cố ý! Xin Hoàng Thượng tha mạng a!”
Công chúa Thanh Hà nghe bọn họ lên án, trong lòng phút chốc cứng lại.
Bọn cẩu nô tài!
“Ha ha… Trẫm chưa nói trị tội các ngươi. Nhưng mà, Trẫm có một yêu cầu nho nhỏ.”
Ánh mắt Nam Cung Ly lóe lên, trong đôi mắt sâu không thấy đáy ánh lên tia sáng hiểm độc.
“Xin Hoàng Thượng cứ sai bảo, chỉ cần Hoàng Thượng tha mạng cho chúng nô tài, chuyện gì chúng nô tài cũng đều nguyện ý.”
Thị vệ biết rằng có thể được tha chết, phút chốc nhẹ cả người.
“Tốt lắm!”
Ánh mắt Nam Cung Ly như có như không dừng ở trên người Công chúa Thanh Hà, khóe miệng giương lên một chút ý cười.
“Như vậy đi! Ngày đó các ngươi đánh ta thế nào thì hôm nay hãy hầu hạ chủ tử Công chúa Thanh Hà như vậy đi!”
Quả nhiên, nghe Nam Cung Ly nói xong, thân thể Công chúa Thanh Hà xụi lơ.
Những côn bổng này… làm sao mà nàng ta có thể chịu đựng được chứ?
“Hoàng Thượng, chủ tử của chúng nô tài là Hoàng Thượng, không phải nữ nhân này!”
Bọn thị vệ nhanh chóng nắm bắt được tình thế, biết hiện tại ai mới là chủ nhân chân chính của Hoàng cung. Để bảo toàn mạng sống, bọn họ không thể không gió chiều nào che chiều ấy.
“Các ngươi…”
Công chúa Thanh Hà nhìn những người này, những người này từng lấy lòng nàng ta, mà hiện tại…
“Ha ha… Nói cũng đúng!”
Nam Cung Ly cười to ra tiếng, nhìn Công chúa Thanh Hà trước mặt, lập tức tâm tình vui vẻ lên.
“Còn thất thần làm gì?”
“Vâng!”
Lập tức thị vệ giơ côn bổng trong tay lên, vây Công chúa Thanh Hà vào giữa.
Công chúa Thanh Hà hoảng sợ nhìn côn bổng từ trên cao vụt xuống, đập vào thân thể bé nhỏ của mình, lập tức cảm nhận được sự đau đớn.
“A… A…”
Tiếng kêu thê lương thảm thiết quanh quẩn trong không trung.
Tâm lý báo thù của Nam Cung Ly đã cảm thấy thỏa mãn giống như đang nghe một khúc nhạc vô cùng dễ nghe.
Đột nhiên, vẻ tươi cười của Tần Mộ Dao lại một lần nữa xuất hiện trước mắt hắn, trong lòng lập tức ngẩn ra, vẻ vui sướng vừa rồi lập tức biến mất.
Mộ Dao tỷ tỷ nhìn thấy mình như vậy liệu có thích không?
Vừa rồi dường như hắn nghe thấy có một giọng nói ở trong lòng:
Nam Cung Ly như vậy thì khác gì Công chúa Thanh Hà lúc trước?
Mộ Dao tỷ tỷ thiện lương như vậy, nhất định sẽ không hy vọng nhìn thấy mình thế này!
Ánh mắt dừng ở trên người Công chúa Thanh Hà sắp hấp hối, phút chốc trở nên nghiêm khắc.
“Ngừng lại, dẫn nàng ta đi!”
Lông mày Nam Cung Ly nhíu chặt, dường như nhìn thấy nàng ta thì sẽ nghe thấy lời trách cứ của Mộ Dao tỷ tỷ.
Nhìn bầu trời phương bắc, khóe miệng Nam Cung Ly dâng lên một chút ý cười.
Không biết lần này Bắc Tĩnh quốc sẽ phái ai tới chúc mừng hắn xưng Đế? Hắn rất muốn lúc đạt được thành công thì sẽ được nàng chúc phúc!
***
Không bao lâu tin tức Nam Cung Ly chiếm được Hoàng cung Tây Nhạc đã truyền đến Bắc Tĩnh quốc.
Mà lúc này, trong Mạc phủ ở Bắc Tĩnh quốc.
“A…”
Một trận tiếng kêu rên thống khổ truyền ra từ trong phòng. Tiếng kêu tê tâm liệt phế kia dường như khiến cho tuyết đọng trên cây cũng rơi rụng xuống.
Mạc Nhị phu nhân và Mạc lão gia lo lắng đi đi lại lại ngoài cửa. Nghe thấy bên trong chỉ có tiếng kêu thống khổ mà không có động tĩnh gì, điều này càng khiến hai người thêm lo lắng.
Đột nhiên, một tiếng trẻ con khóc vang lên, trên mặt hai người lập tức vui vẻ.
“Sinh, sinh, cuối cùng cũng sinh rồi!”
Mà lúc này, hai người vừa mới bước vào cửa viện nghe tiếng khóc cũng lập tức cười nhìn nhau.
“Ta muốn đi xem, là nam hài nhi hay là nữ tử!”
Tần Mộ Dao vén váy, đang muốn cất bước, lại bị nam nhân phía sau giữ chặt trong lòng, khiến nàng không thể nhúc nhích.
“Dao Nhi, cẩn thận ngã!”
Vẻ mặt Mạc Thiếu Khanh vừa rồi còn tươi cười mà lúc này đã trở nên vô cùng nghiêm túc. Ánh mắt dừng ở cái bụng cực lớn trước mặt Tần Mộ Dao, lại nhìn hai mắt Tần Mộ Dao, trong mắt mang theo vài phần trách cứ.
Tần Mộ Dao liếc một cái xem thường.
Từ khi Mạc Thiếu Khanh nhìn bụng nàng mỗi ngày một lớn thì lại càng thêm căng thẳng. Có đôi khi sẽ không dịu dàng nhắc nhở như trước mà lại nghiêm khắc cảnh cáo nàng như vừa rồi.
Xem ra, trước kia nàng đoán không sai, ở trong lòng Mạc Thiếu Khanh, hài tử đã càng thêm quan trọng.
“Tuân mệnh!”
Tần Mộ Dao bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Nàng cũng rất buồn bực. Rõ ràng là mới chỉ có thai được sáu tháng mà cái bụng lại lớn như lúc Mạc Yên được tám tháng vậy, dường như trong đó có hai thai nhi thì phải. Chuyện này khiến cho động tác của nàng rất bất tiện. Nhưng mà lúc nào cũng có Mạc Thiếu Khanh ở bên cạnh nên cũng không có trở ngại gì.
Chỉ có điều lúc hai người ân ái thì cái bụng lớn này cực kỳ vướng víu. Có một lần trong lúc hai người đang kí©Ꮒ ŧìиᏂ thì đột nhiên hài tử trong bụng lại đạp, dường như là đang kháng nghị gì đó. Lần đó khiến Mạc Thiếu Khanh sợ hãi. Từ đó về sau Mạc Thiếu Khanh càng thêm cẩn thận.
Nhìn dáng vẻ cười khẽ của nàng, trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút cưng chiều. Ấn ấn cái mũi đáng yêu của nàng, Mạc Thiếu Khanh ôm chặt nàng vào trong ngực, đi vào tiểu viện.
“Sinh rồi à? Yên Nhi sinh nam hài nhi hay là nữ tử?”
Trong mắt Tần Mộ Dao lóe lên ánh sáng hưng phấn.
Thời cổ đại này không có kỹ thuật siêu âm, nếu không thì bây giờ nàng đã có thể biết được trong bụng mình là nam hay nữ rồi. Thế mà phải đợi cho đến tận lúc sinh mới có thể biết được.
“Nam hài nhi, là nam hài nhi!”
Mạc Nhị phu nhân đã tiếp nhận hài tử từ tay bà mụ, vui mừng ôm vào trong ngực.
Từ khi không còn hy vọng gì với sản nghiệp Mạc gia, thái độ của bà với Tần Mộ Dao và Mạc Thiếu Khanh cũng biến chuyển rất nhiều. Có đôi khi tụ tập nói chuyện phiếm với vài phu nhân khác, bà còn đắc ý vì được làm bà bà của Công chúa!
“Thật vậy chăng? Cho con ôm một cái!”
Tần Mộ Dao chờ mong vươn tay.
Có đôi khi trong mơ nàng cũng mơ thấy được ôm hài tử, chơi với hài tử. Bây giờ được ôm hài tử của người khác cho đỡ nghiền cũng không tệ chút nào.
Mạc Nhị phu nhân giật mình, ánh mắt dừng ở cái bụng rất lớn của Tần Mộ Dao, trong mắt dường như mang theo một tia không tình nguyện. Muốn cự tuyệt nhưng vì thân phận Công chúa của nàng mà không dám, rơi vào đường cùng, chỉ đành phải đưa hài tử cho nàng.
Tần Mộ Dao ôm hài tử trong lòng, tình mẫu tử lập tức dâng lên. Nhưng nhìn thấy trên mặt hài tử thoáng có chút rét lạnh, phút chốc nhíu mày.
“Thiếu Khanh, bảo Yên Nhi đưa hài tử đến ở trong viện của chúng ta một thời gian đi! Dù sao chúng ta cũng đang ở trong Hoàng cung, chỉ thỉnh thoảng về ở, để đó cũng lãng phí!”
Tần Mộ Dao vừa nói vừa lấy áo choàng che gió lạnh cho hài tử.
Mấy tháng nay Tần Mộ Dao vẫn phải đảm đương triều chính Bắc Tĩnh quốc. Tình hình của Tần Tấn vẫn không có chuyển biến gì nhiều, vừa nhìn thấy Tần Mộ Dao là cứ nhận nàng thành Tần phu nhân. Nhưng trải qua điều trị, sức khỏe đã không có gì trở ngại.
Trong một đêm của mấy tháng trước, đột nhiên nàng nhận được bồ câu đưa tin, trên thư nói Tần phu nhân vẫn còn sống, cũng nói cho nàng biết hắn sẽ tuân thủ ước định giữa bọn họ!
Đương nhiên là nàng biết đây là thư của ai.
Nghĩ đến nam nhân tên là Lộng Nguyệt kia, chỉ cần hắn cam đoan mẫu thân an toàn, hơn nữa sẽ không gây bất lợi cho mẫu thân là được rồi! Hoặc là, hắn thiết kế việc mẫu thân mất tích còn có mục đích khác!
Sau khi nhận được tin tức này, nàng không còn lo lắng ngày đêm nữa. Nghĩ đến hài tử trong bụng. Hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là nuôi dưỡng bảo bối trong bụng trưởng thành!
Mỗi ngày nàng vác bụng mang thai vào triều, Mạc Thiếu Khanh sẽ ở đằng sau điện Kim Loan, chỉ cần một chút động tĩnh là hắn sẽ lập tức lao ra giúp đỡ Tần Mộ Dao. Bách quan cũng đã quen với những chuyện thế này, cứ làm như không thấy. Nhưng mà, trong lòng bọn họ biết, Phò mã còn yêu thương Công chúa hơn so với lời đồn đại.
Có một lần, Tần Mộ Dao đang ngồi trên điện nghe các quan viên báo cáo, đột nhiên chân bị chuột rút. Nàng cố gắng chịu đựng, nhưng, vẫn không nhịn được mà nhíu mày. Ai ngờ, nàng vừa chau mày thì đã thấy nam nhân của nàng từ phía sau điện vọt lên, quỳ trên mặt đất mà mát xa chân cho nàng.
Trong khoảng thời gian ngắn, Tần Mộ Dao choáng váng. Rõ ràng phát hiện ra Thiếu Khanh còn hiểu tình trạng của mình hơn cả chính bản thân nàng. Giật mình nhìn lên, lập tức thấy quan viên trên đại điện đều giật mình chẳng kém gì nàng.
Nhìn cảnh tượng này, bọn họ tán thưởng Mạc Thiếu Khanh là một trượng phu tốt, đồng thời trong lòng lại dâng lên một tia tự trách. Nhớ ngày đó, lúc phu nhân bọn họ mang thai, sinh đẻ, đừng nói là tự mình hầu hạ, nhìn thấy dáng người bọn họ biến dạng lại còn chán chẳng muốn nhìn, toàn kiếm cớ lảng tránh.
Lúc đó, trong lòng bọn họ đã quyết định, lúc trở về bọn họ phải sám hối bù đắp cho phu nhân nhà mình một chút!
Mạc Thiếu Khanh nhìn động tác của nàng, tia nhu hòa trong mắt càng thêm đậm. Chỉ cần nhìn dáng vẻ hiện tại của Dao Nhi là hắn có thể tưởng tượng được Dao Nhi sẽ yêu thương hài tử của bọn họ đến cỡ nào.
“Được, hết thảy đều nghe Dao Nhi!”
Mạc Thiếu Khanh nói xong, lập tức sai bảo nha hoàn chuẩn bị giúp Mạc Yên.
Mạc Nhị phu nhân đứng bên cạnh thật không ngờ Tần Mộ Dao lại tốt như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, kích động không biết nên làm gì, theo bản năng tiến lên nắm chặt tay Tần Mộ Dao.
“Công chúa a, cám ơn người, cám ơn người đã tốt với Yên Nhi như vậy!”
Mạc Nhị phu nhân kích động khiến suýt nữa thì hài tử trong tay Tần Mộ Dao rơi xuống đất, may mà Mạc Thiếu Khanh tay lanh mắt lẹ tiếp được, Tần Mộ Dao mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hài tử bị chấn kinh lập tức khóc váng lên, Mạc Nhị phu nhân lập tức luống cuống tay chân.
“Đều là người một nhà, không cần phải khách khí như vậy!”
Dỗ hài tử xong, Tần Mộ Dao nhợt nhạt cười, nhìn thẳng đôi mắt Mạc Thiếu Khanh.
Không phải người nhà của Thiếu Khanh cũng là người nhà của nàng sao?
Hơn nữa, với những chuyện Yên Nhi đã từng làm cho nàng…
Tần Mộ Dao nàng có ân tất báo, có thù tất trả. Mạc Yên từng thiết kế hãm hại nàng ngã ngựa, nàng đã nương tay đánh trả. Vậy nên vì nàng mà thậm chí Mạc Yên không để ý đến an nguy của mình và hài tử trong bụng. Ân tình như vậy đương nhiên là nàng muốn báo.
“Đúng, đều là người một nhà!”
Mạc Thiếu Khanh tiến lên ôm Tần Mộ Dao vào trong ngực, trong mắt xẹt qua một chút cưng chiều.
Mạc lão gia nhìn Tần Mộ Dao, vẻ mặt cũng cười rất sâu.
Sau khi Tần Mộ Dao trả lại hài tử, đi vào thăm Mạc Yên.
Mạc Yên vừa sinh xong, trên người đầm đìa mồ hôi, mặt mũi tái nhợt. Nghĩ đến vừa rồi ở bên ngoài nghe thấy tiếng thét tê tâm liệt phế của Mạc Yên, Tần Mộ Dao lập tức cả kinh, theo bản năng sờ sờ bụng mình.
Lúc trở về, ngồi ở trong xe ngựa, nàng vẫn tựa vào trong lòng Mạc Thiếu Khanh, bên tai không ngừng hồi tưởng lại dáng vẻ hết hơi hết sức của Mạc Yên, không khỏi dụi dụi vào trong lòng Mạc Thiếu Khanh.
“Thiếu Khanh, lúc nãy chàng có nghe thấy tiếng gào của Yên Nhi không? Hình như rất đau đớn!”
Mạc Thiếu Khanh vẫn đặt tay trên bụng nàng nghe thế, giật mình, lập tức hiểu được ý của Dao Nhi.
“Đến lúc Dao Nhi sinh, ta sẽ ở bên cạnh nàng. Có ta ở đây rồi, nàng hãy yên tâm.”
Trên thực tế, hắn mong sao có thể chuyển cái đau đớn của nàng sang người hắn. Như vậy, Dao Nhi sẽ không bị đau. Nhưng… trong lòng không khỏi thở dài. Vậy là tiêu tan ý tưởng muốn có nhiều con trong đầu hắn rồi.
Dao Nhi trải qua một lần đau đớn như vậy cũng đã là cực hạn trong đáy lòng hắn rồi, nếu để Dao Nhi đau thêm vài lần, hắn cũng không hề muốn!
“Được, chàng phải luôn luôn ở bên cạnh ta một khắc cũng không được rời!”
Tần Mộ Dao ôm chặt cổ hắn, tựa vào trong ngực hắn.
“Ừ!”
Đương nhiên là hắn muốn tận mắt nhìn thấy hài tử ra đời rồi!
Chỉ có điều, hắn thật không ngờ, chẳng những mình tận mắt nhìn thấy hài tử ra đời, còn tự mình dùng phương thức như vậy mà nghênh đón sinh mệnh mới!
Không khí vô cùng áp lực, tất cả thái giám cung nữ đều lui ra ngoài, Tần Mộ Dao ngồi ở trên ghế.
Vũ Văn Hạo Thiên nhìn thấy Mạc Thiếu Khanh đi theo Tần Mộ Dao, cũng không quá kinh ngạc và để ý. Vừa thấy Tần Mộ Dao ngồi xuống, lập tức cung kính hành đại lễ với Tần Mộ Dao.
“Thần cung thỉnh Công chúa tạm thời quản việc triều chính!”
Lời nói khẩn thiết của Vũ Văn Hạo Thiên khiến Tần Mộ Dao không khỏi cả kinh, giật mình nhìn ánh mắt Vũ Văn Hạo Thiên.
“Hạo Thiên, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?”
Tần Mộ Dao thoáng giận tái mặt, ngữ khí vô cùng nghiêm túc.
Đây là lý do vì sao Vũ Văn Hạo Thiên lại lựa chọn cầu kiến mình ở Ngự thư phòng sao? Tạm quản triều chính? Mặc dù ở Bắc Tĩnh quốc, thành viên Hoàng thất bất luận nam nữ đều có thể tham dự ý kiến trên triều đình, nhưng chủ sự từ trước đến nay vẫn luôn là nam nhân!
“Công chúa, thần biết người không có hứng thú với triều chính. Nhưng, tình hình hiện nay của Bắc Tĩnh quốc cũng đã không còn sự lựa chọn nào khác. Người cũng biết rõ tình trạng của Hoàng tử, nay Hoàng thất cũng chỉ có người là có năng lực chủ trì đại cục mà thôi!”
Vũ Văn Hạo Thiên nhìn thẳng hai mắt Tần Mộ Dao, một đôi mắt tản ra ánh sáng kiên định.
Chiến tích dẫn binh xuất chinh của Tần Mộ Dao đã được tất cả mọi người trên dưới Bắc Tĩnh quốc biết đến. Ngay cả chủ soái của quân địch còn bị Tần Mộ Dao mang về thành Tích Lan, đây là chuyện mà chính Hiên Viên Hồng cũng không làm nổi.
Chỉ sau một đêm, uy tín của Tần Mộ Dao ở Bắc Tĩnh quốc đã tăng vọt, bách quan và dân chúng đều coi Công chúa là nữ thần của bọn họ!
“Ha ha…tình hình hiện nay như thế nào?”
Tần Mộ Dao châm chọc cười ra tiếng, ánh mắt nhìn Vũ Văn Hạo Thiên mang theo vài phần trách cứ.
“Hạo Thiên, nếu ta nhớ không lầm, lúc ta rời đi đã từng nhờ ngươi để ý đến phụ mẫu của ta. Bây giờ tình hình lại như vậy, ngươi cảm thấy sự để ý của ngươi có tác dụng gì không?”
Thân thể Vũ Văn Hạo Thiên ngẩn ra, theo bản năng tránh ánh mắt của nàng. Lời chỉ trích của Tần Mộ Dao đâm vào trong lòng hắn.
Chuyện này, quả thật là hắn thấy thẹn với nàng!
Sau khi Tần Mộ Dao dẫn đại quân ra đi, quả thật Bắc Tĩnh quốc đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Ngưng Sương vì muốn nhanh chóng được gả cho Vũ Văn Hạo Thiên, vọng tưởng đạt được mục đích của mình nên đã thiết kế một tiết mục bắt gian tại giường, thành công khiến Hoàng Thượng và Hoàng Hậu phát hiện hai người trần như nhộng nằm ở trên giường trong tẩm cung của Ngưng Sương.
Hoàng Thượng và Hoàng Hậu yêu thương Ngưng Sương nên sốt ruột, vô cùng tức giận, lập tức hạ chỉ yêu cầu Vũ Văn Hạo Thiên thú Ngưng Sương ngay. Vũ Văn Hạo Thiên ý thức được mình bị cài bẫy, đương nhiên là không chịu chấp nhận, cũng đã gây ra một hồi chiến tranh trong triều đình.
Cuối cùng thì Ngưng Sương vẫn cứ tính sai. Cứ tưởng trên triều đình Vũ Văn Hạo Thiên sẽ bị dồn vào thế bất lợi, không có bách quan ủng hộ thì nàng ta có thể thành công gả cho Vũ Văn Hạo Thiên.
Nhưng, nàng lại xem nhẹ sự kiên trì của Vũ Văn Hạo Thiên.
Vũ Văn Hạo Thiên nhất quyết không đồng ý. Chẳng những Ngưng Sương không có cách nào, đến ngay cả Hoàng Thượng và Hoàng Hậu cũng không thể ép buộc được.
“Hoàng Hậu mất tích, hẳn là có liên quan đến Ngưng Sương. Thần đã đến kiểm tra kỹ càng nơi xảy ra chuyện, cho người đào hồi lâu nhưng vẫn không tìm được phượng thể của Hoàng Hậu nương nương và di thể của Ngưng Sương. Cho nên, chắc chắn là tính mạng của Hoàng Hậu nương nương vẫn an toàn!”
Khí thế của Vũ Văn Hạo Thiên đột nhiên yếu đi rất nhiều so với lúc trước. Vì có chuyện áy náy với Tần Mộ Dao cho nên hắn đã xử lý chuyện này vô cùng cẩn thận.
“Hừ, an toàn? Ngươi có biết Ngưng Sương muốn làm gì không? Ngươi cũng biết Ngưng Sương có mục đích, mẫu thân ta ở bên cạnh Ngưng Sương thì làm sao mà an toàn được?!”
Tần Mộ Dao nắm chặt hai tay, cực lực muốn áp chế cảm xúc của mình. Nhưng cứ nghĩ đến sự an nguy của phụ mẫu là trong lòng nàng lại vô cùng khủng hoảng,
“Hơn nữa, hiện tại phụ thân của ta thì sao? Tối qua, ông đã nhìn ta thành mẫu thân của ta!”
Nói tới đây, Tần Mộ Dao cảm nhận được nam nhân bên cạnh nắm chặt tay mình, đảo mắt nhìn vào đôi mắt lo lắng và thân thiết của Mạc Thiếu Khanh, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại. Nàng tự nhắc bản thân mình phải bình tĩnh ứng đối, không thể để Thiếu Khanh lo lắng.
“Thần có tội! Công chúa trách phạt thế nào, thần cũng cam nguyện chịu đựng. Nhưng mà, có lẽ thần có vài manh mối về mục đích của Ngưng Sương.”
Vũ Văn Hạo Thiên nhìn vẻ mặt thống khổ của nàng, trong lòng dâng lên một tia xót xa.
Tần Mộ Dao mở mắt ra trong phút chốc
Biết mục đích của Ngưng Sương? Ngưng Sương đã khống chế phụ mẫu của nàng, nàng chỉ biết là không tránh khỏi có liên quan đến Nguyệt cung. Mà có khả năng là Nguyệt cung muốn khơi mào cuộc chiến tranh giữa Tây Nhạc quốc và Bắc Tĩnh quốc. Nhưng, mục đích sâu xa nhất thì nàng cũng không hiểu rõ.
“Mau nói cho ta biết cuối cùng thì nàng ta có mục đích gì?”
Tần Mộ Dao xông lên phía trước, nắm chặt cánh tay Vũ Văn Hạo Thiên, trong mắt lóe lên ánh sáng chờ mong.
“Nàng ta muốn gả cho ta chỉ là muốn giành được một món đồ của ta mà thôi. Đó là thứ luôn chỉ truyền cho tức nhi tân nhậm của Vũ Văn thế gia. Ngoại trừ việc đó ra, có lẽ nàng ta còn muốn thông qua ta để có được những thứ khác như là sự ủng hộ của các quan viên. Không những thế, có lẽ Ngưng Sương còn có liên quan đến Nam Khải quốc.”
Trong mắt Vũ Văn Hạo Thiên xẹt qua một chút sâu thẳm.
Khối ngọc ban cho tức nhi tân nhậm kia là bí mật mà Vũ Văn gia bọn họ không muốn người ngoài biết được. Ngoài người trong Hoàng thất Nam Khải quốc ra thì chỉ sợ là không ai biết rõ bí mật này. Nếu ngay cả bí mật này mà Ngưng Sương cũng biết thì thân thế của nàng ta cũng không khó đoán lắm.
“Nam Khải quốc?”
Lông mày Tần Mộ Dao hơi nhíu.
Ngưng Sương không phải là người của Nguyệt cung sao? Tại sao lại có liên quan đến Nam Khải quốc?
Nếu những lời Vũ Văn Hạo Thiên nói đều là thật sự, nếu Ngưng Sương có liên quan đến Nam Khải quốc, vậy thì liệu Lộng Nguyệt có liên quan đến Nam Khải quốc hay không?
Vô số câu hỏi nhảy vào trong đầu nàng.
Nhớ tới Nam Cung Ly, ánh mắt Tần Mộ Dao càng trở nên sâu thẳm.
“Nam Khải quốc đã xuất binh đánh Tây Nhạc quốc, nay Nam Cung Ly đã xưng đế. Mà ở đây Ngưng Sương lại tạo ra tai nạn rồi mất tích cùng Hoàng Hậu nương nương. Tất nhiên là phải có liên quan đến nhau.”
Vũ Văn Hạo Thiên tiếp tục nói:
“Người cũng biết tình trạng hiện nay của Hoàng Thượng. Nước không thể một ngày không có vua, cho nên càng cần Công chúa tạm thời gánh vác việc triều chính!”
Vũ Văn Hạo Thiên lại một lần nữa quỳ một gối xuống đất.
Thân hình Tần Mộ Dao chấn động.
‘Tạm thời gánh vác việc triều chính’?
Nàng vốn không có tâm tư tham gia vào những chuyện như thế này, chỉ muốn giữ cho người nhà của mình được an ổn mà thôi. Nhưng hết chuyện này đến chuyện kia lại cứ đẩy nàng vào hoàn cảnh khó xử.
“Vũ Văn Thừa tướng, Bản công chúa đồng…”
Cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Tần Mộ Dao cũng mở miệng, nhưng lại bị Mạc Thiếu Khanh tiến lên ngắt lời.
“Không! Dao Nhi, ta không đồng ý. Hiện giờ nàng đang có thai, không thể làm việc quá vất vả được!”
Mạc Thiếu Khanh tiến lên kéo Tần Mộ Dao ngay trước khi nàng nói ra hai chữ ‘đồng ý’, chặn đứng lời của nàng.
Chuyện của phụ mẫu đã vô cùng khó giải quyết, nếu lại bị làm phiền bởi chuyện quốc sự nữa thì nàng làm sao mà chịu nổi?
Vũ Văn Hạo Thiên đang quỳ dưới đất đột nhiên giật mình, ngước mắt nhìn về phía Tần Mộ Dao.
Dao Nhi đang mang thai sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng hắn như bị bóp nghẹt, lập tức xẹt qua một tia chua xót.
Dao Nhi và Mạc Thiếu Khanh đã đại hôn được một thời gian, có thai cũng không phải là chuyện gì kỳ quái, không phải sao?
“Thiếu Khanh, ta biết băn khoăn của chàng, nhưng hiện tại… Vũ Văn Thừa tướng nói không sai, nước không thể một ngày không có vua, ta chỉ tạm thời gánh vác mà thôi, chờ phụ thân khỏe lên thì ta sẽ không làm gì nữa.”
Tần Mộ Dao cười cười an ủi hắn. Trong lòng nàng đã có tính toán.
Lộng Nguyệt vô cùng có khả năng có liên quan đến Nam Khải quốc. Nếu như mẫu thân thật sự ở trong tay Ngưng Sương, như vậy thì nàng cần phải có lực lượng cường đại hơn nữa để tranh đấu với hắn.
Mà lúc này Bắc Tĩnh quốc là hậu thuẫn lớn nhất của nàng, nàng không thể để cho nó bị hủy hoại được.
“Dao Nhi…”
“Thiếu Khanh, chàng yên tâm. Có Vũ Văn Thừa tướng ở đây thì sẽ không khiến ta mệt mỏi!”
Tần Mộ Dao ra vẻ thoải mái. Xoay người nhìn về phía Vũ Văn Hạo Thiên:
“Vũ Văn Thừa tướng, về phần tạm thời gánh vác việc triều chính, ngươi chuẩn bị giúp ta, ngày mai tuyên bách quan vào triều!”
Từ sau khi Tần Tấn hôn mê đến nay vẫn chưa hề cử hành việc lâm triều. Kéo dài thêm một thời gian nữa mà vẫn không lâm triều thì chỉ sợ bách quan sẽ rối loạn!
“Thần tuân chỉ!”
Vũ Văn Hạo Thiên cao giọng đáp, đứng dậy nhìn hai người, khóe miệng dâng lên một chút ý cười.
“Chúc mừng hai vị!”
Tần Mộ Dao giật mình, hiểu ra hắn đang chúc mừng mình mang thai. Nhưng hiện tại xảy ra chuyện như vậy, mặc dù nghe được lời ‘chúc mừng’ nhưng trong lòng nàng cũng không sao vui nổi, khóe miệng giương lên một chút chua xót.
“Cám ơn Vũ Văn Thừa tướng. Trong khoảng thời gian này, hy vọng Vũ Văn Thừa tướng để ý nhiều hơn!”
Nàng hiểu rõ địa vị của Vũ Văn Hạo Thiên giữa bách quan. Nàng cũng biết Vũ Văn Hạo Thiên là người chính trực không có dã tâm. Bằng không với uy tín của hắn, hoàn toàn có thể lợi dụng cơ hội này, tự mình xưng đế, nắm Bắc Tĩnh quốc trong tay.
Nhưng hắn đã không làm vậy, vẫn hết sức ủng hộ Hoàng thất. Điểm này thì nàng vô cùng khâm phục.
Để tiện để ý tình hình của Tần Tấn, Mạc Thiếu Khanh và Tần Mộ Dao ở lại trong Hoàng cung, hai người chuyển đến cung điện ban đầu mà Tần Mộ Dao đã ở, vẫn dùng những cung nữ thái giám trước kia.
“Dao Nhi, ta thật sự lo nàng sẽ mệt mỏi!”
Mạc Thiếu Khanh để Tần Mộ Dao tựa vào trong ngực mình.
Lúc này Tần Mộ Dao đang xử lý một ít tấu chương do Vũ Văn Hạo Thiên đưa đến. Dao Nhi quen được hắn ôm ấp, dường như hắn vừa rời đi là nàng đã cảm thấy lạnh rồi.
Nhìn dáng vẻ chăm chú của Tần Mộ Dao, tuy rằng cảm thấy Dao Nhi chăm chú như vậy vô cùng mê người, nhưng cũng không muốn nàng phải làm việc quá mức vất vả. Hắn chỉ hy vọng Dao Nhi có thể hoàn toàn giống một tiểu nữ nhân bình thường, chỉ tựa vào trong lòng hắn, hưởng thụ sự che chở của hắn là được.
Tần Mộ Dao ngước mắt nhìn thẳng ánh mắt quan tâm của Mạc Thiếu Khanh:
“Những tấu chương này đều là những cái quan trọng nhất mà Vũ Văn Hạo Thiên chọn ra. Những cái khác hắn đều đang xử lý. Lượng công việc như thế này là rất ít rồi!”
Mạc Thiếu Khanh đoạt lấy tấu chương trên tay nàng, một tay nắm tay Tần Mộ Dao, tay kia giơ tấu chương lên đọc.
“Dao Nhi, hắn có thể làm việc giúp nàng, vi phu cũng có thể!”
Tần Mộ Dao nhìn dáng vẻ đáng yêu của hắn, trong mắt xẹt qua một nụ cười, trong lòng dâng lên ngọt ngào và hạnh phúc, kề sát mặt vào ngực hắn, chậm rãi thốt lên:
“Được, những cái còn lại phiền chàng xử lý!”
Nàng quả thật đã hơi mệt mỏi. Với năng lực của Mạc Thiếu Khanh, có thể xử lý việc của hiệu buôn Mạc gia tốt như vậy thì xử lý mấy tấu chương này hẳn cũng là chuyện vô cùng đơn giản!
Từ từ khép mắt lại, nhịp đập mạnh mẽ của trái tim Mạc Thiếu Khanh đều đều vang lên bên tai nàng.
Mạc Thiếu Khanh cúi đầu, hôn nhẹ lên trán nàng một cái:
“Nàng cứ nghỉ ngơi một lát, ta xử lý xong, sẽ đọc cho nàng nghe!”
“Ừm.”
Tần Mộ Dao gật gật đầu, mệt mỏi dần dần dâng lên, chậm rãi nhắm mắt lại.
Mạc Thiếu Khanh cẩn thận điều chỉnh tư thế nằm của Tần Mộ Dao, vẫn để nàng dựa vào mình, còn hắn thì chăm chú đọc tấu chương. Khi hắn xử lý xong hết tấu chương thì Tần Mộ Dao đã ngủ say sưa, nên hắn cũng không nhẫn tâm đánh thức nàng dậy.
Trong mắt xẹt qua một chút thương xót, Mạc Thiếu Khanh nhẹ nhàng bế nàng về phía giường.
Không cảm nhận được sự ôm ấp của hắn, theo bản năng Tần Mộ Dao ôm lấy cổ hắn, lập tức khiến thân thể Mạc Thiếu Khanh khẽ run. Nhìn khuôn mặt phóng đại của Tần Mộ Dao, cưng chiều cười cười, bất đắc dĩ đẩy tay nàng ra, lên giường, lẳng lặng nằm bên cạnh nàng.
***
Trên đất Tây Nhạc quốc, Nam Cung Ly vừa mới đoạt được một tòa thành trì quan trọng của Tây Nhạc quốc, đang đứng một mình trên tường thành. Mặc dù đang trong hoàn cảnh an toàn nhưng tay hắn vẫn đặt trên bội kiếm bên hông như cũ. Thiếu niên vốn mới chỉ mười lăm tuổi mà vẻ mặt lại thâm trầm như nam nhân trưởng thành hơn hai mươi tuổi.
Nhìn về phương xa, đôi mắt lão luyện như hồ sâu thăm thẳm. Khí chất ẩn giấu trong người khiến người ta kinh sợ.
Dưới chân hắn vốn là đất đai của Tây Nhạc quốc, lúc này đã trở thành đất đai của Nam Khải quốc. Đôi mắt lóe lên tia sáng lợi hại.
Bây giờ hắn đã không còn là tù binh chịu mọi nhục nhã và áp bức của Tây Nhạc quốc nữa, không còn là con rối trong tay Công chúa Thanh Hà nữa rồi.
Lúc này hắn đã là Hoàng Đế trẻ tuổi của Nam Khải quốc! Hắn đến để báo thù!
“Hoàng Thượng, đêm đã khuya, ranh giới này sớm muộn đều sẽ là của người, có thời gian lại đến xem cũng không muộn.”
Phía sau vang lên một giọng nói. Nam tử mặc áo bào khoanh tay đứng ở tường thành cách Nam Cung Ly không xa, cũng đang nhìn về phương xa. Chỉ có điều, phương hướng của hắn cũng là phương bắc.
“Hoàng huynh, Trẫm chỉ cần đòi lại tất cả sỉ nhục mà Hiến Tông Đế đã đặt lên người Nam Khải quốc là được. Về phần ranh giới thiên hạ này cũng đã đủ để dân chúng Nam Khải quốc chúng ta sống rồi!”
Giọng nói của Hoàng Đế trẻ tuổi lộ ra khí phách bình tĩnh lão luyện, trong ánh mắt lóe lên quý khí của Đế Vương.
Nam nhân phía sau giật mình, khóe miệng giương lên một chút cười khẽ.
“Hoàng Thượng, người vẫn còn chưa đủ trưởng thành! Người nắm được càng nhiều, càng chặt quyền lực trong thiên hạ này thì càng có quyền lên tiếng, càng có năng lực bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ!”
Nam Cung Ly ngẩn ra, đỉnh mày vô cùng anh tuấn nhíu chặt vào nhau, trong đầu hiện ra bóng dáng xinh đẹp kia, trong mắt xẹt qua một chút ý cười.
“Người mà ta muốn bảo vệ ư?”
Còn nhớ sau khi rời khỏi Hoàng cung Tây Nhạc quốc, hắn đã từng thề ở trong lòng rằng mình phải cố gắng mạnh mẽ, sau đó bảo vệ nàng không bị bất cứ kẻ nào bắt nạt! Nhưng hiện tại… hình như bên cạnh nàng đã có một nam nhân che chở đủ đầy cho nàng rồi, hắn ta bảo vệ nàng thật tốt chứ?
Nghe nói, người nọ vì nàng mà không tiếc rời bỏ Tây Nhạc quốc, chuyển cả gia đình và sản nghiệp đến Bắc Tĩnh quốc, còn vì sợ nàng không chịu được khí hậu giá lạnh của Bắc Tĩnh quốc mà xây dựng một tiểu viện bốn mùa như xuân!
Mà trước đó không lâu có tin tức truyền về báo đến ngay cả Lâm Sở, người mà tám năm trước đãgây ác mộng cho Nam Khải quốc cũng đã bị nàng biến thành bại tướng dưới tay mà không tốn
một mũi tên nào!
Nói thật, lúc đầu nghe tin đó, hắn gần như không thể tin nổi!
Nhưng nghĩ đến câu mà nàng từng nói với mình thì lại cảm thấy đây là chuyện có thể xảy ra.
“Giờ nàng sống có ổn không?”
Nam Cung Ly thì thầm.
Thân thể nam nhân phía sau cứng đờ, nghi hoặc nhìn Nam Cung Ly.
‘Nàng’? ‘Nàng’ nào vậy? Là người mà hắn ta muốn bảo vệ sao?
Còn không kịp hỏi ra miệng, lại nghe Nam Cung Ly tiếp tục nói:
“Hoàng huynh, huynh có người mà huynh muốn bảo vệ không?”
Nam nhân hơi hơi nhíu mi, trong đầu lập tức hiện ra bóng dáng của Tần Mộ Dao. Khuôn mặt xinh đẹp lập tức dâng lên một chút ý cười.
Người mà hắn muốn bảo vệ ư? Là nàng ư? Nhưng, tự hắn đã làm những chuyện gây thương tổn cho nàng.
Hồi lâu không thấy huynh trưởng trả lời, Nam Cung Ly xoay người, nhìn thấy vẻ tươi cười trên mặt hắn ta, lập tức hiểu ra Hoàng huynh cũng có người muốn bảo vệ!
“Hoàng huynh, nàng có đẹp không?”
Trên mặt Nam Cung Ly xẹt qua một chút trêu chọc, có vẻ như tinh thần của Hoàng huynh đang không ở nơi này.
“Xinh đẹp!”
Hầu như không chút ngập ngừng, quả nhiên Nam Cung Ly nghe thấy đáp án này từ trong miệng Hoàng huynh mình, trong mắt xẹt qua ánh sáng tinh nhuệ.
Nhìn thần sắc Hoàng huynh thì xem ra là thật tâm với nữ tử kia rồi! Bằng không với cá tính cẩn thận của hắn ta thì sẽ không dễ dàng sập bẫy như vậy!
Nghĩ đến việc Hoàng huynh đã làm nhiều chuyện như vậy cho mình, cho toàn bộ Nam Khải quốc, có lẽ, đợi sau khi mình đánh bại Tây Nhạc quốc thì sẽ tặng cho Hoàng huynh một món quà thật lớn.
Ý thức được lời mình vừa thốt ra, nam nhân lập tức cứng đờ lại, vẻ tươi cười trên mặt cũng biến mất, thay thế bằng vẻ mặt mất mát.
Xem ra, đến ngay cả chính hắn cũng không biết rõ trong lòng mình như thế nào!
Tần Mộ Dao! Hoàng Hậu mất tích, Hoàng Thượng bệnh nặng, có phải nàng rất lo lắng hay không? Có Mạc Thiếu Khanh ở cạnh nàng, dù cho có lo lắng thì hắn ta cũng sẽ chia sẻ với nàng đi!
“Vậy còn người? Nàng ấy cũng xinh đẹp chứ?”
Nam nhân thoát khỏi sự chua xót trong lòng, hỏi ngược lại Nam Cung Ly.
Tuy hai người là huynh đệ, nhưng cũng rất ít gặp mặt. Đây là lần đầu tiên cảm giác được quan hệ gần gũi.
Vẻ mặt Nam Cung Ly chợt sáng lên.
‘Nàng’? Hoàng huynh đang hỏi về người mà hắn muốn bảo vệ sao?
Hồi tưởng lại nữ nhân đã nói với mình câu ‘Co được giãn được mới là đại trượng phu chân chính’, trong mắt xẹt qua một chút ý cười.
“Xinh đẹp!”
Lần đầu tiên gặp nàng, nàng như một tiên nữ đã cứu hắn, đã đi vào sinh mệnh của hắn.
Sau này hắn mới biết nàng chính là đệ nhất mỹ nhân!
Bóng đêm khôn cùng, hai người trên tường thành nhìn nhau cười cười, lại không biết rằng bọn họ đang nói về cùng một người!
***
Cuối cùng sau một tháng, đội quân mà Nam Cung Tinh Nguyệt và Nam Cung Ly dẫn dắt đã đối đầu với quân đội Tây Nhạc quốc do sau Lâm Sở dẫn dắt. Một cuộc đại chiến giằng co suốt hai tháng.
Mặc dù có Lâm Sở nhưng quân đội Tây Nhạc vẫn liên tiếp bại lui, còn quân vương trẻ tuổi trên chiến trường thì lại đánh đâu thắng đó không gì cản nổi khiến cho tướng sĩ Nam Khải quốc càng đánh càng hăng.
Lại thêm một tháng nữa, Nam Cung Ly vây kín Kinh thành. Trong Hoàng cung, chỉ qua một đêm mà dường như Hiến Tông Đế đã già đi rất nhiều, chuyện xảy ra liên tiếp khiến lão không chịu nổi gánh nặng.
Sau khi từ Bắc Tĩnh quốc trở về, Tề Duệ vẫn hôn mê. Nếu không nhìn thấy hắn vẫn còn hít thở thì người ta sẽ tưởng rằng hắn đã chết rồi.
Nam Cung Ly từ ngoài thành truyền tin tức, yêu cầu hoặc chủ động ra khỏi Hoàng thành, hoặc là hắn trực tiếp dẫn quân công tiến vào, thiêu rụi Hoàng cung!
Kinh thành và Hoàng cung đã đại loạn, lòng người hoảng sợ.
Hiến Tông Đế tự biết vận số đã hết, chủ động mở cửa thành. Cả đời lão hiếu chiến, lúc còn trẻ tuổi đã tạo ra rất nhiều gϊếŧ chóc, hiện giờ hy vọng duy nhất lại là bảo vệ sự an toàn cho dân chúng Kinh thành.
Sách sử ghi lại, đêm ngày hai mươi tháng tư, Đế Vương Nam Cung Ly trẻ tuổi dẫn quân tiến vào Kinh thành. Đêm đó liền vào Hoàng cung Tây Nhạc quốc. Ngày hai mươi mốt tháng tư, tuyên bố huỷ bỏ danh hiệu Tây Nhạc quốc, sửa thành Nam Khải quốc.
Từ đó, Tây Nhạc quốc hoàn toàn biến mất khỏi lịch sử.
Nam Cung Ly xử lý Hoàng thất Tây Nhạc quốc, nhốt Hiến Tông Đế vào thiên lao, giải tán hậu cung. Đối với hai Vương gia và vài Công chúa thì lại không xử lý nghiêm khắc mà tiếp tục giữ lại danh hiệu Vương gia Công chúa của bọn họ.
Nhưng mà, chuyện này khiến thân phận bọn họ càng trở nên lúng túng, cực kỳ châm chọc!
Không ai có thể ngờ được thiếu niên mà ngày xưa bọn họ đã từng bắt nạt thì nay lại ngồi trong điện Kim Loan, là Đế Vương của toàn bộ quốc gia.
Trong Hoàng cung hết sức nhộn nhịp vui mừng. Cung nữ thái giám nhìn thấy Hoàng Đế trẻ tuổi, cũng không khỏi nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất.
Bọn họ từng bắt nạt hắn, từng châm chọc khinh thường hắn, thậm chí còn đánh chửi hắn.
Ánh mắt sắc bén của Nam Cung Ly đảo qua giữa các thái giám cung nữ đang quỳ, trong mắt xẹt qua một chút châm chọc.
Quả nhiên là Hoàng huynh nói không sai, quyền lực thật là một thứ đáng sợ. Trước kia bọn họ nhìn thấy hắn, không phải đánh thì chính là mắng, mà bây giờ…
Hắn đột nhiên muốn cười.
Hiện giờ bọn họ đang quỳ trước mặt hắn, thậm chí trong lòng còn đang lo lắng nếu không cẩn thận mà chọc giận hắn thì sẽ bị hắn trừng phạt nghiêm khắc. Hoặc là, bọn họ đang lo lắng hắn sẽ trả thù!
Ha ha…
Trong lòng hắn cười to ra tiếng.
Muốn trả thù, trong Hoàng cung này, hắn chỉ muốn trả thù một người!
“Đi mời Công chúa Thanh Hà tới gặp Trẫm!”
Ngữ khí lạnh lẽo lạnh lẽo kinh người.
Lúc nhắc tới Công chúa Thanh Hà, trong mắt hắn xẹt qua một tia sáng lợi hại. Bàn tay lập tức nắm chặt lại, phát ra tiếng răng rắc.
“Dạ, nô tài… Nô tài xin đi!”
Lập tức một thái giám đáp lại, dường như đang muốn kiếm cớ thoát thân.
Nam Cung Ly ngồi xuống ghế mềm, nhìn từng lá cây ngọn cỏ xung quanh, dường như chẳng có gì thay đổi.
Hắn vô cùng quen thuộc với nơi này. Nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Dao tỷ tỷ, chính là ở đây.
Nàng đã cứu hắn ở chỗ này!
Không bao lâu, Công chúa Thanh Hà đã bị dẫn đến. Nàng ta vẫn mặc một bộ y phục màu đỏ như cũ, vẻ ương ngạnh và kiêu ngạo vẫn không hề bớt đi. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Nam Cung Ly, trong mắt xẹt qua một tia khinh thường, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Cảm nhận được ánh mắt của nàng ta, Nam Cung Ly không khỏi nhíu nhíu mày, đứng dậy thong thả bước đến trước mặt Công chúa Thanh Hà, nhìn thẳng đôi mắt nàng ta.
Nếu hắn nhớ không nhầm, trước kia Công chúa Thanh Hà ghét nhất là bị nô tài nhìn mình như vậy!
Quả nhiên, Công chúa Thanh Hà liền lớn tiếng kêu lên:
“Tên tiện nô này, không xứng nhìn thẳng vào mặt Bản công chúa!”
“Ha ha…”
Khóe miệng Nam Cung Ly giương lên một chút ý cười.
‘Tiện nô’? Xem ra Công chúa Thanh Hà này còn chưa nhận rõ tình thế.
Nhưng mà, hắn muốn cho nàng ta hiểu được, hiện tại cuối cùng ai mới là tiện nô!
“Ngươi cười cái gì? Không được sự cho phép của Bản công chúa, không được cười!”
Trong mắt Công chúa Thanh Hà xẹt qua một chút không vui.
Trước kia tiện nô này đã không nể mặt nàng, hiện tại càng thêm cuồng vọng.
“Bản công chúa? Công chúa Thanh Hà, ngươi cho là ngươi vẫn còn là Công chúa Thanh Hà như trước kia sao?”
Nam Cung Ly đến gần Thanh Hà, trong mắt lấp lánh ánh sáng của người thắng cuộc.
“Hiện tại chỉ cần một câu của ta thì ngươi sẽ chẳng bằng tên nô ɭệ đê tiện nhất!”
“Ngươi… Dám nói chuyện như vậy với Bản công chúa. Nhất định Bản công chúa sẽ bảo Phụ hoàng trị tội ngươi!”
Ánh mắt Thanh Hà chớp động.
Trên thực tế, trong lòng nàng ta cũng biết rằng Hoàng cung đã trở thành thiên hạ của người khác. Nhưng từ nhỏ đã được nuông chiều nên nàng ta vẫn muốn trốn tránh, nàng ta không muốn thừa nhận sự thật này.
“Trị tội ta? Ta muốn xem, ngươi làm thế nào để bảo Phụ hoàng ngươi trị tội Trẫm!”
Trên mặt thiếu niên mười lăm tuổi xẹt qua một chút hiểm độc không hợp tuổi, cố ý tăng thêm ngữ khí cho chữ ‘Trẫm’.
“Ngươi…”
Công chúa Thanh Hà á khẩu không trả lời được, chỉ có thể hung tợn nhìn người trước mắt.
“Ngươi còn nhớ rõ nơi này không? Lần đó ở đây, ngươi đã đánh Trẫm chỉ vì muốn được nghe Trẫm khen ngươi xinh đẹp. Hiện tại Trẫm sẽ nói rành mạch cho ngươi biết, ngươi chẳng những không xinh đẹp mà còn là nữ nhân xấu nhất mà Trẫm từng gặp!”
Nam Cung Ly nghiến răng nghiến lợi nói. Nhưng lập tức, trên mặt dâng lên một chút ý cười:
“Nhưng mà, cũng vì ngươi đánh ta ở đây nên ta mới có thể gặp được người thực sự xinh đẹp nhất!”
Trong đầu hiện ra bóng dáng đó, phút chốc ngữ khí cũng trở nên nhu hòa.
Lông mày Công chúa Thanh Hà hơi nhíu lại, hồi tưởng lại chuyện trước kia.
Nữ nhân xinh đẹp nhất trong miệng hắn chính là Tần Mộ Dao sao?
Nghĩ đến chuyện ngày ấy mình bị Tần Mộ Dao giáo huấn, ánh mắt rùng mình, lập tức quên mất tình cảnh hiện tại của mình.
“Nàng ta chỉ là một nữ tử vô dụng mà thôi!”
Vừa dứt lời liền cảm giác được thân thể lảo đảo một cái. Một luồng chưởng phong thật lớn thổi qua hai má nàng ta, toàn bộ thân thể té xuống đất, trên mặt truyền đến cảm giác đau rát như thiêu đốt.
“Trẫm không cho phép ngươi nói nàng là nữ tử vô dụng!”
Trong cảm nhận của hắn, nàng như một nữ thần, không ai được phép vấy bẩn!
Nam Cung Ly nhìn Công chúa Thanh Hà té dưới đất, trong mắt lóe lên ánh sáng thị huyết, trong đầu lại hiện ra hình ảnh bị đánh ngày ấy.
“Các ngươi lại đây!”
Lập tức, mấy thị vệ cầm gậy gỗ trong tay, nơm nớp lo sợ đi đến.
“Các ngươi còn nhớ rõ lúc trước đã đánh Trẫm như thế nào không?”
Ngữ khí của Nam Cung Ly có vẻ vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lọt vào tai người nghe thì lại vô cùng nặng nề.
“Nô tài đáng chết, nô tài không nên đánh Hoàng Thượng, nô tài có mắt như mù… Nô tài…”
Mấy thị vệ vội quỳ xuống, cầu xin tha thứ.
Cảm nhận được hơi thở của Nam Cung Ly, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm gì. Đột nhiên, ánh mắt dừng ở trên người Công chúa Thanh Hà, ánh mắt xẹt qua một chút kiên định.
“Chúng nô tài chỉ nghe theo mệnh lệnh của Công chúa Thanh Hà, chúng nô tài thật sự không cố ý! Xin Hoàng Thượng tha mạng a!”
Công chúa Thanh Hà nghe bọn họ lên án, trong lòng phút chốc cứng lại.
Bọn cẩu nô tài!
“Ha ha… Trẫm chưa nói trị tội các ngươi. Nhưng mà, Trẫm có một yêu cầu nho nhỏ.”
Ánh mắt Nam Cung Ly lóe lên, trong đôi mắt sâu không thấy đáy ánh lên tia sáng hiểm độc.
“Xin Hoàng Thượng cứ sai bảo, chỉ cần Hoàng Thượng tha mạng cho chúng nô tài, chuyện gì chúng nô tài cũng đều nguyện ý.”
Thị vệ biết rằng có thể được tha chết, phút chốc nhẹ cả người.
“Tốt lắm!”
Ánh mắt Nam Cung Ly như có như không dừng ở trên người Công chúa Thanh Hà, khóe miệng giương lên một chút ý cười.
“Như vậy đi! Ngày đó các ngươi đánh ta thế nào thì hôm nay hãy hầu hạ chủ tử Công chúa Thanh Hà như vậy đi!”
Quả nhiên, nghe Nam Cung Ly nói xong, thân thể Công chúa Thanh Hà xụi lơ.
Những côn bổng này… làm sao mà nàng ta có thể chịu đựng được chứ?
“Hoàng Thượng, chủ tử của chúng nô tài là Hoàng Thượng, không phải nữ nhân này!”
Bọn thị vệ nhanh chóng nắm bắt được tình thế, biết hiện tại ai mới là chủ nhân chân chính của Hoàng cung. Để bảo toàn mạng sống, bọn họ không thể không gió chiều nào che chiều ấy.
“Các ngươi…”
Công chúa Thanh Hà nhìn những người này, những người này từng lấy lòng nàng ta, mà hiện tại…
“Ha ha… Nói cũng đúng!”
Nam Cung Ly cười to ra tiếng, nhìn Công chúa Thanh Hà trước mặt, lập tức tâm tình vui vẻ lên.
“Còn thất thần làm gì?”
“Vâng!”
Lập tức thị vệ giơ côn bổng trong tay lên, vây Công chúa Thanh Hà vào giữa.
Công chúa Thanh Hà hoảng sợ nhìn côn bổng từ trên cao vụt xuống, đập vào thân thể bé nhỏ của mình, lập tức cảm nhận được sự đau đớn.
“A… A…”
Tiếng kêu thê lương thảm thiết quanh quẩn trong không trung.
Tâm lý báo thù của Nam Cung Ly đã cảm thấy thỏa mãn giống như đang nghe một khúc nhạc vô cùng dễ nghe.
Đột nhiên, vẻ tươi cười của Tần Mộ Dao lại một lần nữa xuất hiện trước mắt hắn, trong lòng lập tức ngẩn ra, vẻ vui sướng vừa rồi lập tức biến mất.
Mộ Dao tỷ tỷ nhìn thấy mình như vậy liệu có thích không?
Vừa rồi dường như hắn nghe thấy có một giọng nói ở trong lòng:
Nam Cung Ly như vậy thì khác gì Công chúa Thanh Hà lúc trước?
Mộ Dao tỷ tỷ thiện lương như vậy, nhất định sẽ không hy vọng nhìn thấy mình thế này!
Ánh mắt dừng ở trên người Công chúa Thanh Hà sắp hấp hối, phút chốc trở nên nghiêm khắc.
“Ngừng lại, dẫn nàng ta đi!”
Lông mày Nam Cung Ly nhíu chặt, dường như nhìn thấy nàng ta thì sẽ nghe thấy lời trách cứ của Mộ Dao tỷ tỷ.
Nhìn bầu trời phương bắc, khóe miệng Nam Cung Ly dâng lên một chút ý cười.
Không biết lần này Bắc Tĩnh quốc sẽ phái ai tới chúc mừng hắn xưng Đế? Hắn rất muốn lúc đạt được thành công thì sẽ được nàng chúc phúc!
***
Không bao lâu tin tức Nam Cung Ly chiếm được Hoàng cung Tây Nhạc đã truyền đến Bắc Tĩnh quốc.
Mà lúc này, trong Mạc phủ ở Bắc Tĩnh quốc.
“A…”
Một trận tiếng kêu rên thống khổ truyền ra từ trong phòng. Tiếng kêu tê tâm liệt phế kia dường như khiến cho tuyết đọng trên cây cũng rơi rụng xuống.
Mạc Nhị phu nhân và Mạc lão gia lo lắng đi đi lại lại ngoài cửa. Nghe thấy bên trong chỉ có tiếng kêu thống khổ mà không có động tĩnh gì, điều này càng khiến hai người thêm lo lắng.
Đột nhiên, một tiếng trẻ con khóc vang lên, trên mặt hai người lập tức vui vẻ.
“Sinh, sinh, cuối cùng cũng sinh rồi!”
Mà lúc này, hai người vừa mới bước vào cửa viện nghe tiếng khóc cũng lập tức cười nhìn nhau.
“Ta muốn đi xem, là nam hài nhi hay là nữ tử!”
Tần Mộ Dao vén váy, đang muốn cất bước, lại bị nam nhân phía sau giữ chặt trong lòng, khiến nàng không thể nhúc nhích.
“Dao Nhi, cẩn thận ngã!”
Vẻ mặt Mạc Thiếu Khanh vừa rồi còn tươi cười mà lúc này đã trở nên vô cùng nghiêm túc. Ánh mắt dừng ở cái bụng cực lớn trước mặt Tần Mộ Dao, lại nhìn hai mắt Tần Mộ Dao, trong mắt mang theo vài phần trách cứ.
Tần Mộ Dao liếc một cái xem thường.
Từ khi Mạc Thiếu Khanh nhìn bụng nàng mỗi ngày một lớn thì lại càng thêm căng thẳng. Có đôi khi sẽ không dịu dàng nhắc nhở như trước mà lại nghiêm khắc cảnh cáo nàng như vừa rồi.
Xem ra, trước kia nàng đoán không sai, ở trong lòng Mạc Thiếu Khanh, hài tử đã càng thêm quan trọng.
“Tuân mệnh!”
Tần Mộ Dao bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Nàng cũng rất buồn bực. Rõ ràng là mới chỉ có thai được sáu tháng mà cái bụng lại lớn như lúc Mạc Yên được tám tháng vậy, dường như trong đó có hai thai nhi thì phải. Chuyện này khiến cho động tác của nàng rất bất tiện. Nhưng mà lúc nào cũng có Mạc Thiếu Khanh ở bên cạnh nên cũng không có trở ngại gì.
Chỉ có điều lúc hai người ân ái thì cái bụng lớn này cực kỳ vướng víu. Có một lần trong lúc hai người đang kí©Ꮒ ŧìиᏂ thì đột nhiên hài tử trong bụng lại đạp, dường như là đang kháng nghị gì đó. Lần đó khiến Mạc Thiếu Khanh sợ hãi. Từ đó về sau Mạc Thiếu Khanh càng thêm cẩn thận.
Nhìn dáng vẻ cười khẽ của nàng, trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút cưng chiều. Ấn ấn cái mũi đáng yêu của nàng, Mạc Thiếu Khanh ôm chặt nàng vào trong ngực, đi vào tiểu viện.
“Sinh rồi à? Yên Nhi sinh nam hài nhi hay là nữ tử?”
Trong mắt Tần Mộ Dao lóe lên ánh sáng hưng phấn.
Thời cổ đại này không có kỹ thuật siêu âm, nếu không thì bây giờ nàng đã có thể biết được trong bụng mình là nam hay nữ rồi. Thế mà phải đợi cho đến tận lúc sinh mới có thể biết được.
“Nam hài nhi, là nam hài nhi!”
Mạc Nhị phu nhân đã tiếp nhận hài tử từ tay bà mụ, vui mừng ôm vào trong ngực.
Từ khi không còn hy vọng gì với sản nghiệp Mạc gia, thái độ của bà với Tần Mộ Dao và Mạc Thiếu Khanh cũng biến chuyển rất nhiều. Có đôi khi tụ tập nói chuyện phiếm với vài phu nhân khác, bà còn đắc ý vì được làm bà bà của Công chúa!
“Thật vậy chăng? Cho con ôm một cái!”
Tần Mộ Dao chờ mong vươn tay.
Có đôi khi trong mơ nàng cũng mơ thấy được ôm hài tử, chơi với hài tử. Bây giờ được ôm hài tử của người khác cho đỡ nghiền cũng không tệ chút nào.
Mạc Nhị phu nhân giật mình, ánh mắt dừng ở cái bụng rất lớn của Tần Mộ Dao, trong mắt dường như mang theo một tia không tình nguyện. Muốn cự tuyệt nhưng vì thân phận Công chúa của nàng mà không dám, rơi vào đường cùng, chỉ đành phải đưa hài tử cho nàng.
Tần Mộ Dao ôm hài tử trong lòng, tình mẫu tử lập tức dâng lên. Nhưng nhìn thấy trên mặt hài tử thoáng có chút rét lạnh, phút chốc nhíu mày.
“Thiếu Khanh, bảo Yên Nhi đưa hài tử đến ở trong viện của chúng ta một thời gian đi! Dù sao chúng ta cũng đang ở trong Hoàng cung, chỉ thỉnh thoảng về ở, để đó cũng lãng phí!”
Tần Mộ Dao vừa nói vừa lấy áo choàng che gió lạnh cho hài tử.
Mấy tháng nay Tần Mộ Dao vẫn phải đảm đương triều chính Bắc Tĩnh quốc. Tình hình của Tần Tấn vẫn không có chuyển biến gì nhiều, vừa nhìn thấy Tần Mộ Dao là cứ nhận nàng thành Tần phu nhân. Nhưng trải qua điều trị, sức khỏe đã không có gì trở ngại.
Trong một đêm của mấy tháng trước, đột nhiên nàng nhận được bồ câu đưa tin, trên thư nói Tần phu nhân vẫn còn sống, cũng nói cho nàng biết hắn sẽ tuân thủ ước định giữa bọn họ!
Đương nhiên là nàng biết đây là thư của ai.
Nghĩ đến nam nhân tên là Lộng Nguyệt kia, chỉ cần hắn cam đoan mẫu thân an toàn, hơn nữa sẽ không gây bất lợi cho mẫu thân là được rồi! Hoặc là, hắn thiết kế việc mẫu thân mất tích còn có mục đích khác!
Sau khi nhận được tin tức này, nàng không còn lo lắng ngày đêm nữa. Nghĩ đến hài tử trong bụng. Hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là nuôi dưỡng bảo bối trong bụng trưởng thành!
Mỗi ngày nàng vác bụng mang thai vào triều, Mạc Thiếu Khanh sẽ ở đằng sau điện Kim Loan, chỉ cần một chút động tĩnh là hắn sẽ lập tức lao ra giúp đỡ Tần Mộ Dao. Bách quan cũng đã quen với những chuyện thế này, cứ làm như không thấy. Nhưng mà, trong lòng bọn họ biết, Phò mã còn yêu thương Công chúa hơn so với lời đồn đại.
Có một lần, Tần Mộ Dao đang ngồi trên điện nghe các quan viên báo cáo, đột nhiên chân bị chuột rút. Nàng cố gắng chịu đựng, nhưng, vẫn không nhịn được mà nhíu mày. Ai ngờ, nàng vừa chau mày thì đã thấy nam nhân của nàng từ phía sau điện vọt lên, quỳ trên mặt đất mà mát xa chân cho nàng.
Trong khoảng thời gian ngắn, Tần Mộ Dao choáng váng. Rõ ràng phát hiện ra Thiếu Khanh còn hiểu tình trạng của mình hơn cả chính bản thân nàng. Giật mình nhìn lên, lập tức thấy quan viên trên đại điện đều giật mình chẳng kém gì nàng.
Nhìn cảnh tượng này, bọn họ tán thưởng Mạc Thiếu Khanh là một trượng phu tốt, đồng thời trong lòng lại dâng lên một tia tự trách. Nhớ ngày đó, lúc phu nhân bọn họ mang thai, sinh đẻ, đừng nói là tự mình hầu hạ, nhìn thấy dáng người bọn họ biến dạng lại còn chán chẳng muốn nhìn, toàn kiếm cớ lảng tránh.
Lúc đó, trong lòng bọn họ đã quyết định, lúc trở về bọn họ phải sám hối bù đắp cho phu nhân nhà mình một chút!
Mạc Thiếu Khanh nhìn động tác của nàng, tia nhu hòa trong mắt càng thêm đậm. Chỉ cần nhìn dáng vẻ hiện tại của Dao Nhi là hắn có thể tưởng tượng được Dao Nhi sẽ yêu thương hài tử của bọn họ đến cỡ nào.
“Được, hết thảy đều nghe Dao Nhi!”
Mạc Thiếu Khanh nói xong, lập tức sai bảo nha hoàn chuẩn bị giúp Mạc Yên.
Mạc Nhị phu nhân đứng bên cạnh thật không ngờ Tần Mộ Dao lại tốt như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, kích động không biết nên làm gì, theo bản năng tiến lên nắm chặt tay Tần Mộ Dao.
“Công chúa a, cám ơn người, cám ơn người đã tốt với Yên Nhi như vậy!”
Mạc Nhị phu nhân kích động khiến suýt nữa thì hài tử trong tay Tần Mộ Dao rơi xuống đất, may mà Mạc Thiếu Khanh tay lanh mắt lẹ tiếp được, Tần Mộ Dao mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hài tử bị chấn kinh lập tức khóc váng lên, Mạc Nhị phu nhân lập tức luống cuống tay chân.
“Đều là người một nhà, không cần phải khách khí như vậy!”
Dỗ hài tử xong, Tần Mộ Dao nhợt nhạt cười, nhìn thẳng đôi mắt Mạc Thiếu Khanh.
Không phải người nhà của Thiếu Khanh cũng là người nhà của nàng sao?
Hơn nữa, với những chuyện Yên Nhi đã từng làm cho nàng…
Tần Mộ Dao nàng có ân tất báo, có thù tất trả. Mạc Yên từng thiết kế hãm hại nàng ngã ngựa, nàng đã nương tay đánh trả. Vậy nên vì nàng mà thậm chí Mạc Yên không để ý đến an nguy của mình và hài tử trong bụng. Ân tình như vậy đương nhiên là nàng muốn báo.
“Đúng, đều là người một nhà!”
Mạc Thiếu Khanh tiến lên ôm Tần Mộ Dao vào trong ngực, trong mắt xẹt qua một chút cưng chiều.
Mạc lão gia nhìn Tần Mộ Dao, vẻ mặt cũng cười rất sâu.
Sau khi Tần Mộ Dao trả lại hài tử, đi vào thăm Mạc Yên.
Mạc Yên vừa sinh xong, trên người đầm đìa mồ hôi, mặt mũi tái nhợt. Nghĩ đến vừa rồi ở bên ngoài nghe thấy tiếng thét tê tâm liệt phế của Mạc Yên, Tần Mộ Dao lập tức cả kinh, theo bản năng sờ sờ bụng mình.
Lúc trở về, ngồi ở trong xe ngựa, nàng vẫn tựa vào trong lòng Mạc Thiếu Khanh, bên tai không ngừng hồi tưởng lại dáng vẻ hết hơi hết sức của Mạc Yên, không khỏi dụi dụi vào trong lòng Mạc Thiếu Khanh.
“Thiếu Khanh, lúc nãy chàng có nghe thấy tiếng gào của Yên Nhi không? Hình như rất đau đớn!”
Mạc Thiếu Khanh vẫn đặt tay trên bụng nàng nghe thế, giật mình, lập tức hiểu được ý của Dao Nhi.
“Đến lúc Dao Nhi sinh, ta sẽ ở bên cạnh nàng. Có ta ở đây rồi, nàng hãy yên tâm.”
Trên thực tế, hắn mong sao có thể chuyển cái đau đớn của nàng sang người hắn. Như vậy, Dao Nhi sẽ không bị đau. Nhưng… trong lòng không khỏi thở dài. Vậy là tiêu tan ý tưởng muốn có nhiều con trong đầu hắn rồi.
Dao Nhi trải qua một lần đau đớn như vậy cũng đã là cực hạn trong đáy lòng hắn rồi, nếu để Dao Nhi đau thêm vài lần, hắn cũng không hề muốn!
“Được, chàng phải luôn luôn ở bên cạnh ta một khắc cũng không được rời!”
Tần Mộ Dao ôm chặt cổ hắn, tựa vào trong ngực hắn.
“Ừ!”
Đương nhiên là hắn muốn tận mắt nhìn thấy hài tử ra đời rồi!
Chỉ có điều, hắn thật không ngờ, chẳng những mình tận mắt nhìn thấy hài tử ra đời, còn tự mình dùng phương thức như vậy mà nghênh đón sinh mệnh mới!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.