Chương 322: Có mỹ nhân đi cùng
Vũ Nham
18/03/2013
Đêm hôm đó, Lâm đại nhân ngủ không được yên, lúc thì mơ thấy mình cùng Thanh Tuyền sinh con, lúc thì mơ thấy Đại tiểu thư đâm mình mấy lỗ thủng. Đến khi tỉnh lại thì toàn thân đầm đìa mồ hôi lạnh. Mẹ nó chứ, sao ta lại mơ như thế nhỉ, chẳng lẽ lão tử trời sinh ra phải làm Trần Thế Mỹ sao?
Hắn lau mồ hôi một lượt , thấy cô bé Xảo Xảo ở bên cạnh còn đang ngủ say, khuôn mặt tươi tắn còn mang theo nụ cười ngọt ngào, tựa như trong mơ gặp được chuyện gì vui vẻ. Hai cánh tay trắng mịn như ngó sen thò ra khỏi chăn, mơ hồ lộ ra bờ vai thơm bầu ngực nở, phong quang vô hạn. Trong lòng Lâm Vãn Vinh nổi lên nhu tình, hôn lên chiếc mũi trên khuôn mặt như ngọc khắc của nàng, lại xoa một vòng lên cặp mông đẫy đà của nàng rồi mới cười dâm đãng chuyển người đứng dậy.
Lúc này trời còn không quá canh hai, nhưng hắn khó có thể ngủ được nữa. Nhớ tới việc ở Sơn Đông, chẳng biết nhà lão Lạc giờ thế nào rồi, trong lòng vô cùng lo lắng. Càng đáng ghét là lão Từ sau khi tiến cung liền chẳng có tin tức gì, từ đêm qua tới giờ lão già này cứ như bị bốc hơi vào nhân gian rồi vậy, ngay cả hơi rắm cũng chẳng có lấy một cái, không biết là hoàng đế rốt cuộc nói thế nào. Nhưng mà, chuyến này phải đi Sơn Đông là không còn nghi ngờ gì nữa, không muốn thấy bộ dạng thương tâm của Xảo Xảo và Đại tiểu thư, hắn liền thừa cơ hội hai nàng ngủ say để xuất phát sớm.
Lấy ra chiếc gói nhỏ Đại tiểu thư đưa từ trong bọc hành lý được Xảo Xảo chuẩn bị, tuy chỉ có mấy tờ giấy mỏng, nhưng lại cảm thấy như nặng ngàn cân. Tính tình của đại tiểu thư, thật là vừa làm ta thích lại vừa làm ta lo, nhớ tới dáng vẻ đêm qua thừa dịp hắn không chú ý Đại tiểu thư cười trộm, trong lòng lại thấy ấm áp.
Từ kinh thành tới Sơn Đông, dù phòng ngựa đi nhanh, cũng phải một ngày một đêm mới tới nơi. May mắn là có hãn huyết bảo mã do người Đột Quyết tặng cho, hôm nay lão tử sẽ thử tư vị của nó. Lâm đại nhân vô cùng hài lòng đánh giá con ngựa Đột Quyết cao lớn, vỗ mạnh lên mông ngựa hai cái.
Canh hai, bầu trời mờ lờ, từng đốm lửa trên con đường dài, giống như ánh đèn trong đêm chỉ cho hắn phương hướng, làm cho hắn ấm áp. Lưu luyến quay đầu nhìn căn phòng nhỏ quen thuộc, Đại tiểu thư, Xảo Xảo, Tiêu phu nhân tất cả còn chim trong giấc mộng, chỉ mong bọn họ có thể có một giấc mơ đẹp.
Hắn thở dài duỗi người ta, đang muốn lên ngựa, chợt nghe thấy phía trước một trận lọc cọc vang lên, trong buổi sớm tĩnh mịch nghe rất là chói tai.
“Hây -" Sau một tiếng quát khẽ một chiếc xe ngựa dựng ngay trước người Lâm Vãn Vinh. Từ Vị vội vã từ trong xe nhảy xuống:
- Lâm tiểu huynh, Lâm tiểu huynh. Ây à, ơn trời ơn đất, cuối cùng lão hủ cũng không tới muộn.
Lúc này còn không muộn? Lão tiểu tử nhà ông chơi ta à. Lâm Vãn Vinh mặt cười nhưng không có chút vui vẻ nào:
- Ấy, đây chẳng phải là Từ lão ca sao? Thế nào, Tô tỷ tỷ không hầu hạ lão ca sao, sáng sớm thế này đã chạy loạn ra ngoài rồi.
Từ Vị cười khổ xua xua tay:
- Tiểu huynh đừng trách đừng trách, lão hủ tiến cung từ hôm qua tới tận bây giờ mới vừa đi ra, thật là khổ cực.
Nghe ý trong lời của lão Từ, việc này tiến hành tựa hồ không có thuận lợi lắm, Lâm Vãn Vinh ngẩn ra, cũng chẳng thèm giễu cợt nữa, vội vàng hỏi ngay:
- Từ lão ca, rốt cuộc hoàng đế nói cái gì, có chấp nhận không?
Từ Vị thời dài:
- Tiểu huynh cũng biết đấy, hoàng thượng hôm qua mới gặp chuyện không may, tâm tình vốn cực kỳ tệ, nhận được tin tức lão hủ báo, hoàng thượng có thể trở nên cao hứng sao? Thiếu chút nữa đã lôi lão hủ ra chém rồi.
Chém ông ấy à? Nói đùa. Lão gia tử còn chưa ngu ngốc đên cái mức ấy. Ông và Lý Thái chính là rường cột trái phải của Đại Hoa, ai cũng có thể chém được nhưng không phải ông, rõ ràng là ông mượn cơ hội tâng công rồi. Lâm đại nhân cười hắc hắc:
- Ta cũng biết Từ lão ca vất vả rồi, sau khi việc này thành sẽ không bạc đãi lão ca, lão ca có yêu cầu gì cứ nói hết ra đi.
Từ Vị mừng lắm:
- Cái này chính tiểu huynh nói đấy nhé, ta chỉ có một cái yêu cầu nho nhỏ thôi, lát nữa tiểu ca đáp ứng là được rồi. Hôm qua sau khi ta đem tin tức này bẩm báo cho hoàng thượng, hoàng thượng long nhan đại nộ, lập tức muốn phát lệnh chém cả nhà Lạc Mẫn ngay tại chỗ, lão hủ mấy lần cầu xin, hoàng thượng phạt ta quỳ ngoài ngự thư phòng tới ba canh giờ, tới tận đêm hôm qua, mới cho phép ta vào nói chuyện.
Hoàng gia đúng là nơi vô tình nhất, cho dù Từ Vị một mực trung thành với lão hoàng đế, thì chuyện này với tính cách của ông ta cũng hoàn toàn có thể làm ra, Lâm Vãn Vinh gật gù hỏi :
- Vậy tiếp theo thế nào?
- Sau khi lão hủ gặp được thánh thượng, khổ sở khuyên can, lại nói tiểu huynh nguyện ý tự mình xuất mã tìm bạc về, sắc mặt của hoàng thược mới dễ coi một chút.
Từ Nhìn nhìn hắn thận trọng nói:
- Có điều, hoàng thượng đem thời hạn rút ngắn lại chỉ có bảy ngày thôi. Tiểu huynh đệ, cậu không sao chứ?
Bảy ngày à? Mẹ nó chứ, thế này chẳng phải là muốn cái mạng của ta sao, lão gia tử làm thế này đúng là tuyệt tình. Lâm Vãn Vinh nghiến răng nói:
- Ta không sao, Từ lão ca cứ nói tiếp đi.
- Hoàng thượng nói, binh mã, quan viên trong phạm vi Sơn Đông mặc cho tiểu huynh điều động, trong bày ngày, nếu tiểu huynh có thể giúp Lạc Mẫn tìm được bạc trở về, người sẽ bỏ qua chuyện cũ, lại còn sẽ trọng dụng Lạc Mẫn. Nếu tiểu huynh không tìm được, vậy cả nhà Lạc Mẫn cùng với quan viên lớn nhỏ của Sơn đông sẽ đầu rơi xuống đất, chém sạch cả nhà !
Từ Vị lấy ra từ trong ống tay áo một phong thư đưa cho hắn :
- Đây là binh phù điều bình và thủ dụ của hoàng đế, tiểu huynh hãy nhận lấy. Hoàng thượng biết được tiểu huynh muốn đi Sơn Đông, đã bảo Lý Thái chọn Hồ Bất Quy là người am hiểu địa hình Tế Ninh nhất hiệp trợ với tiểu huynh, ngay đêm qua hắn đã lên đường trở về Tế Ninh rồi.
- Hồ đại ca cũng đi à?
Lâm Vãn Vinh reo lên, cuối cùng thì hoàng đế lão cũng còn nhớ chút ân tình, biết nghĩ cho thằng con rể ta đây.
Từ Vị gật đầu nói:
- Lâm tiểu huynh, ta sau chót cũng nhìn ra ân điển của hoàng thượng đối với tiểu huynh không hề tầm thường, tiểu huynh phải tận tâm tận lực vì hoàng thượng mà làm việc .
Nói thừa, đều là người một nhà, ta có thể không tận lực sao. Lâm Vãn Vinh gật đầu:
- Từ đại nhân, tiểu đệ còn có một việc muốn làm phiền ngài, lát ngữa ngài hồi cung bẩm báo với lão gia tử, những tên thích khách đêm qua, toàn bộ đã bị ta bắt về quy án, chết mười tên, bắt sống ba tên, lúc này đều giam giữ ở trong quân của Đỗ Tu Nguyên.
- Lời này là thật sao?
Từ Vị mừng rỡ nói:
- Chẳng trách hoàng thượng coi trọng tiểu huynh như thế, Lâm tiểu huynh lão hủ tâm phục khẩu phục rồi.
Lâm Vãn Vinh đem chuyện hôm qua kể lại một lượt, Từ Vị nghe được nhíu chặt mày, trầm ngâm nói :
- Lúc này Đại Hoa ta và người Hồ khai chiến tới nơi rồi, nếu Thành Vương thật sự câu kết với người Đông Doanh thì thật khó khăn. Người Oa ở một dải duyên hải đông nam xâm phạm biên cương của ta, tàn sát ngư dân, đã thành giặc cướp, chiến báo của thủy sử Phúc Kiến gửi về lượt này nối tiếp lượt kia, người Hồ ở phương bắc lại ầm ầm tiến tới, nếu lại thêm vào nội loạn bữa. Thì tình thế vô cùng không ổn.
- Ổn hay không ổn, trong lòng lão gia tử rõ ràng nhất.
Lâm VãnVinh cười nhạt :
- Chớ thấy người thân ở trong cung mà nghĩ người không biết gì, những việc ở bên ngoài một thứ cũng không dấu được lão gia tử đâu. Thích khách là ai phái đến, người không cần tra xét cũng đã biết rõ ràng. Lão ca cứ đem sự thật báo lên là được . À, phải rồi, sứ đoàn Đột Quyết, Cao Ly, Đông Doanh còn ở lại trong kinh thành không?
Từ Vị chợt vỗ tay đánh đét:
- Tiểu huynh nói như vậy ta mới nhớ ra. Mấy ngày trước Kế Cung Vũ Thụ của Đông Doanh đã về nước rồi. Bây giờ xem ra là hắn cố ý để chúng ta buông lòng cảnh giác, để ngầm hạ sát thủ. Còn sứ đoàn Đột Quyết và Cao Ly thì còn chưa về nước, cũng không biết là muốn làm gì.
Kế Cung Vũ Thụ chạy rồi? Mẹ nó, hôm đó ra tay tẩn hắn cùn chưa đủ tàn nhẫn, sớm biết vậy cắn béng con gà nhỏ của hắn đi, để hắn trở về làm gà thiến. Còn về phía Cao Ly bọn họ ở lại là vì tìm người đối phó với giặc Oa, những việc này lão tử chẳng muốn mó tay, rảnh rỗi thì vuốt ve bàn tay nhỏ bé của Trường Kim muội muội nhiều hơn mới là việc đúng đắn.
- Từ lão ca, mấy ngày này tiểu đệ không ở trong kinh thành, nhờ lão ca giúp đỡ bọn Lý Thái để ý tới mấy cái mũi to phía A Sự Lặc.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Tiểu đệ đưa cho bọn chúng một khẩu pháo xịt, chớ để cho bọn chúng tháo linh kiện ra chuồn mất đấy.
Từ Vị cười ha hả:
- Chuyện này ta đã nghe Lý Thái lão tướng quân nói ra rồi, đám Lý Thánh đang giám sát chặt chẽ đó.
Mọi việc đã dặn dò xong cả, cũng không muốn nhiều lời với Từ Vị nữa, đang định lên ngựa mà đi, song lại nghe Từ Vị nói:
- Chậm đã chậm đã, Lâm tiểu huynh, cậu quên mất vùa rồi mới đáp ứng yêu cầu của lão hủ sao?
Lâm Vãn Vinh lấy làm lạ nói:
- Có yêu cầu gì đợi tiểu đệ trở về hãy nhắc lại, hiện giờ đệ không có thời gian đi làm việc cho lão ca đâu.
- Cái việc này phải nhắc tới ngay bây giờ.
Từ Vị mỉm cười nói vọng vào trong xe:
- Chỉ Tình, con tự nói với Lâm tiểu ca đi.
Rèm xe vén lên, một nữ tử mặc trang phục gọn nhẹ nhảy xuống, mặt như phù dung, mày như lá liễu, vóc người yểu điệu nảy nở, dáng như ngọc ngà. Chính là ái nữ của Từ Vị tiểu thư Từ Chỉ Tình.
- Lão từ, ông muốn làm cái gì đây?
Lâm đại nhân ôm lấy vai hoảng sợ nói:
- Ông không được thừa cơ hội ném đá xuống giếng, làm loạn uyên ương ! Nói cho ông biết, ta phú quý nhưng không dâm, ta thề chết bảo vệ sự trong sạch của mình.
- Ngươi nói bậy bạ gì đấy?
Từ Chỉ Tình mặt như bôi phấn, tức giận quát lên:
- Ta muốn cùng ngươi đi Sơn Đông.
- Nàng đi Sơn Đông?
Lâm đại nhân giật thót mình, kịch liệt lắc đầu phản đối:
- Tiểu thư, lần này là ta đi khai chiến chứ không phải đi du lịch đâu, nàng cân nhắc kỹ lại đi.
- Khai chiến?
Từ Chỉ Tình cười khinh miệt:
- Khi ta lên chiến trường đánh người Hồ, ngươi còn đang mua hồ lô đường ăn đó.
Khiêu khích, đây là sự khiêu khích trần trụi, Lâm Vãn Vinh cười đểu:
- Tỷ tỷ, ta biết tỷ tỷ lớn tuổi rồi, nhưng mà tỷ tỷ cũng không cần suốt ngày đeo nó trên mép. Tỷ trông xinh đẹp, thân hình lại bốc lửa, chỉ cần tỷ không nói, thì chẳng ai biết là tỷ tỷ đã ba mươi lăm đâu.
Thấy dáng vẻ Từ Chỉ Tình như muốn bỏ đi, Từ Vị vội vã nhảy ra làm hòa giải:
- Được rồi được rồi, Lâm tiểu huynh đừng có nói thừa nữa. Năm xưa khi Lạc gia tiểu thư lên kinh thành cầu học, là do Chỉ Tình chiếu cố, hai đứa nó tình cảm sâu sắc, giao tình thắm thiết. Lần này đi giúp đỡ cũng là điều đương nhiên. Hơn nữa Chỉ Tình còn mấy lần lên tiền tuyến chống lại người Hồ, luận về mưu trí sách lược, Lý Thái cũng khen ngợi không ngớt. Chỉ cần cả hai hợp tác thật tốt, thì tìm lại ba mười vạn lượng bạc kia là chắc chắn thành công.
- Cô nam quả nữ, đi cùng một đường sợ là không tiện lắm đâu!
Lâm đại nhân chớp mắt nói ngọt nhạt:
- Hơn nữa lần này ta phải đi suốt cả ngày đêm, không có thời gian mà đợi nàng.
Từ Chỉ Tình hừ một tiếng:
- Ở tiền tuyến phương bắc, ta cùng ăn cùng ở cùng với mấy vạn tướng sĩ chống lại người Hồ, chưa từng ai nói qua cô nam quả nữ. không ngờ ngươi lại nói nhiều như thế.
- Được rồi, cứ quyết định như thế đi.
Từ Vị vỗ tay cười nói:
- Giang hồ nhi nữ, còn để ý gì những lời bàn tán vô nghĩa. Còn về thời gian, sẽ không làm chậm trễ tiểu huynh đâu, người Hồ chẳng phải là tặng cho tiểu huynh hai thớt hãn huyết bảo mã sao, mỗi người một con, thắng cương cưỡi một đôi ngựa, chẳng phải là xong cả rồi sao?
Ta ngất! Hóa ra là đôi cha con này đã sớm hợp kế cả rồi, ngay cả gia sản của lão tử cũng mò ra rõ ràng. Nhớ tới những lời chính mình nói ở ngày đầu gặp Từ tiểu thư, nhìn thân thể mỹ diệu nhấp nhô tới cùng cực của Từ tiểu thư, nụ cười trên mặt của Lâm đại nhân dần dần trở nên dâm đãng…
-Lâm Tam, Lâm Tam ….
Đại tiểu thư từ trong mơ giật mình tỉnh lại, vội ngẩng đầu nhìn ra ánh rạng đông mới ló bên ngoài song cửa sổ, còn chưa tới canh ba. Nhớ tới Lâm Tam sắp phải đi xa, đang muốn trở dậy chuẩn bị lại thấy trên đầu giường đặt một tiếc túi nhỏ, bên trên đè một tờ giấy mỏng.
Mở cái tùi nhỏ kia ra, thấy khế ước đất, ngân phiếu vẫn còn nguyên, giống như để lại chưa được bao lâu, mấy hàng chữ nhỏ đập vào trong mắt :” Ăn được, uống tốt, ngủ ngon, đừng nên suy nghĩ lung tung, cái kéo ta mang đi phòng thân rồi, ta sẽ chỉ nhớ nàng ... khi hít thở."
Những chữ giản thể đặc biệt này, trên thể giới chỉ có một mình Lâm Tam có thể viết ra, không ai giả mạo được. Đại tiểu thư nhìn thấy vừa muốn khóc vừa muốn cười, bưng chiếc miệng nhỏ để nước mắt tuôn rơi :
- Lâm Tam, đồ chết bầm đáng ghét.
Hắn lau mồ hôi một lượt , thấy cô bé Xảo Xảo ở bên cạnh còn đang ngủ say, khuôn mặt tươi tắn còn mang theo nụ cười ngọt ngào, tựa như trong mơ gặp được chuyện gì vui vẻ. Hai cánh tay trắng mịn như ngó sen thò ra khỏi chăn, mơ hồ lộ ra bờ vai thơm bầu ngực nở, phong quang vô hạn. Trong lòng Lâm Vãn Vinh nổi lên nhu tình, hôn lên chiếc mũi trên khuôn mặt như ngọc khắc của nàng, lại xoa một vòng lên cặp mông đẫy đà của nàng rồi mới cười dâm đãng chuyển người đứng dậy.
Lúc này trời còn không quá canh hai, nhưng hắn khó có thể ngủ được nữa. Nhớ tới việc ở Sơn Đông, chẳng biết nhà lão Lạc giờ thế nào rồi, trong lòng vô cùng lo lắng. Càng đáng ghét là lão Từ sau khi tiến cung liền chẳng có tin tức gì, từ đêm qua tới giờ lão già này cứ như bị bốc hơi vào nhân gian rồi vậy, ngay cả hơi rắm cũng chẳng có lấy một cái, không biết là hoàng đế rốt cuộc nói thế nào. Nhưng mà, chuyến này phải đi Sơn Đông là không còn nghi ngờ gì nữa, không muốn thấy bộ dạng thương tâm của Xảo Xảo và Đại tiểu thư, hắn liền thừa cơ hội hai nàng ngủ say để xuất phát sớm.
Lấy ra chiếc gói nhỏ Đại tiểu thư đưa từ trong bọc hành lý được Xảo Xảo chuẩn bị, tuy chỉ có mấy tờ giấy mỏng, nhưng lại cảm thấy như nặng ngàn cân. Tính tình của đại tiểu thư, thật là vừa làm ta thích lại vừa làm ta lo, nhớ tới dáng vẻ đêm qua thừa dịp hắn không chú ý Đại tiểu thư cười trộm, trong lòng lại thấy ấm áp.
Từ kinh thành tới Sơn Đông, dù phòng ngựa đi nhanh, cũng phải một ngày một đêm mới tới nơi. May mắn là có hãn huyết bảo mã do người Đột Quyết tặng cho, hôm nay lão tử sẽ thử tư vị của nó. Lâm đại nhân vô cùng hài lòng đánh giá con ngựa Đột Quyết cao lớn, vỗ mạnh lên mông ngựa hai cái.
Canh hai, bầu trời mờ lờ, từng đốm lửa trên con đường dài, giống như ánh đèn trong đêm chỉ cho hắn phương hướng, làm cho hắn ấm áp. Lưu luyến quay đầu nhìn căn phòng nhỏ quen thuộc, Đại tiểu thư, Xảo Xảo, Tiêu phu nhân tất cả còn chim trong giấc mộng, chỉ mong bọn họ có thể có một giấc mơ đẹp.
Hắn thở dài duỗi người ta, đang muốn lên ngựa, chợt nghe thấy phía trước một trận lọc cọc vang lên, trong buổi sớm tĩnh mịch nghe rất là chói tai.
“Hây -" Sau một tiếng quát khẽ một chiếc xe ngựa dựng ngay trước người Lâm Vãn Vinh. Từ Vị vội vã từ trong xe nhảy xuống:
- Lâm tiểu huynh, Lâm tiểu huynh. Ây à, ơn trời ơn đất, cuối cùng lão hủ cũng không tới muộn.
Lúc này còn không muộn? Lão tiểu tử nhà ông chơi ta à. Lâm Vãn Vinh mặt cười nhưng không có chút vui vẻ nào:
- Ấy, đây chẳng phải là Từ lão ca sao? Thế nào, Tô tỷ tỷ không hầu hạ lão ca sao, sáng sớm thế này đã chạy loạn ra ngoài rồi.
Từ Vị cười khổ xua xua tay:
- Tiểu huynh đừng trách đừng trách, lão hủ tiến cung từ hôm qua tới tận bây giờ mới vừa đi ra, thật là khổ cực.
Nghe ý trong lời của lão Từ, việc này tiến hành tựa hồ không có thuận lợi lắm, Lâm Vãn Vinh ngẩn ra, cũng chẳng thèm giễu cợt nữa, vội vàng hỏi ngay:
- Từ lão ca, rốt cuộc hoàng đế nói cái gì, có chấp nhận không?
Từ Vị thời dài:
- Tiểu huynh cũng biết đấy, hoàng thượng hôm qua mới gặp chuyện không may, tâm tình vốn cực kỳ tệ, nhận được tin tức lão hủ báo, hoàng thượng có thể trở nên cao hứng sao? Thiếu chút nữa đã lôi lão hủ ra chém rồi.
Chém ông ấy à? Nói đùa. Lão gia tử còn chưa ngu ngốc đên cái mức ấy. Ông và Lý Thái chính là rường cột trái phải của Đại Hoa, ai cũng có thể chém được nhưng không phải ông, rõ ràng là ông mượn cơ hội tâng công rồi. Lâm đại nhân cười hắc hắc:
- Ta cũng biết Từ lão ca vất vả rồi, sau khi việc này thành sẽ không bạc đãi lão ca, lão ca có yêu cầu gì cứ nói hết ra đi.
Từ Vị mừng lắm:
- Cái này chính tiểu huynh nói đấy nhé, ta chỉ có một cái yêu cầu nho nhỏ thôi, lát nữa tiểu ca đáp ứng là được rồi. Hôm qua sau khi ta đem tin tức này bẩm báo cho hoàng thượng, hoàng thượng long nhan đại nộ, lập tức muốn phát lệnh chém cả nhà Lạc Mẫn ngay tại chỗ, lão hủ mấy lần cầu xin, hoàng thượng phạt ta quỳ ngoài ngự thư phòng tới ba canh giờ, tới tận đêm hôm qua, mới cho phép ta vào nói chuyện.
Hoàng gia đúng là nơi vô tình nhất, cho dù Từ Vị một mực trung thành với lão hoàng đế, thì chuyện này với tính cách của ông ta cũng hoàn toàn có thể làm ra, Lâm Vãn Vinh gật gù hỏi :
- Vậy tiếp theo thế nào?
- Sau khi lão hủ gặp được thánh thượng, khổ sở khuyên can, lại nói tiểu huynh nguyện ý tự mình xuất mã tìm bạc về, sắc mặt của hoàng thược mới dễ coi một chút.
Từ Nhìn nhìn hắn thận trọng nói:
- Có điều, hoàng thượng đem thời hạn rút ngắn lại chỉ có bảy ngày thôi. Tiểu huynh đệ, cậu không sao chứ?
Bảy ngày à? Mẹ nó chứ, thế này chẳng phải là muốn cái mạng của ta sao, lão gia tử làm thế này đúng là tuyệt tình. Lâm Vãn Vinh nghiến răng nói:
- Ta không sao, Từ lão ca cứ nói tiếp đi.
- Hoàng thượng nói, binh mã, quan viên trong phạm vi Sơn Đông mặc cho tiểu huynh điều động, trong bày ngày, nếu tiểu huynh có thể giúp Lạc Mẫn tìm được bạc trở về, người sẽ bỏ qua chuyện cũ, lại còn sẽ trọng dụng Lạc Mẫn. Nếu tiểu huynh không tìm được, vậy cả nhà Lạc Mẫn cùng với quan viên lớn nhỏ của Sơn đông sẽ đầu rơi xuống đất, chém sạch cả nhà !
Từ Vị lấy ra từ trong ống tay áo một phong thư đưa cho hắn :
- Đây là binh phù điều bình và thủ dụ của hoàng đế, tiểu huynh hãy nhận lấy. Hoàng thượng biết được tiểu huynh muốn đi Sơn Đông, đã bảo Lý Thái chọn Hồ Bất Quy là người am hiểu địa hình Tế Ninh nhất hiệp trợ với tiểu huynh, ngay đêm qua hắn đã lên đường trở về Tế Ninh rồi.
- Hồ đại ca cũng đi à?
Lâm Vãn Vinh reo lên, cuối cùng thì hoàng đế lão cũng còn nhớ chút ân tình, biết nghĩ cho thằng con rể ta đây.
Từ Vị gật đầu nói:
- Lâm tiểu huynh, ta sau chót cũng nhìn ra ân điển của hoàng thượng đối với tiểu huynh không hề tầm thường, tiểu huynh phải tận tâm tận lực vì hoàng thượng mà làm việc .
Nói thừa, đều là người một nhà, ta có thể không tận lực sao. Lâm Vãn Vinh gật đầu:
- Từ đại nhân, tiểu đệ còn có một việc muốn làm phiền ngài, lát ngữa ngài hồi cung bẩm báo với lão gia tử, những tên thích khách đêm qua, toàn bộ đã bị ta bắt về quy án, chết mười tên, bắt sống ba tên, lúc này đều giam giữ ở trong quân của Đỗ Tu Nguyên.
- Lời này là thật sao?
Từ Vị mừng rỡ nói:
- Chẳng trách hoàng thượng coi trọng tiểu huynh như thế, Lâm tiểu huynh lão hủ tâm phục khẩu phục rồi.
Lâm Vãn Vinh đem chuyện hôm qua kể lại một lượt, Từ Vị nghe được nhíu chặt mày, trầm ngâm nói :
- Lúc này Đại Hoa ta và người Hồ khai chiến tới nơi rồi, nếu Thành Vương thật sự câu kết với người Đông Doanh thì thật khó khăn. Người Oa ở một dải duyên hải đông nam xâm phạm biên cương của ta, tàn sát ngư dân, đã thành giặc cướp, chiến báo của thủy sử Phúc Kiến gửi về lượt này nối tiếp lượt kia, người Hồ ở phương bắc lại ầm ầm tiến tới, nếu lại thêm vào nội loạn bữa. Thì tình thế vô cùng không ổn.
- Ổn hay không ổn, trong lòng lão gia tử rõ ràng nhất.
Lâm VãnVinh cười nhạt :
- Chớ thấy người thân ở trong cung mà nghĩ người không biết gì, những việc ở bên ngoài một thứ cũng không dấu được lão gia tử đâu. Thích khách là ai phái đến, người không cần tra xét cũng đã biết rõ ràng. Lão ca cứ đem sự thật báo lên là được . À, phải rồi, sứ đoàn Đột Quyết, Cao Ly, Đông Doanh còn ở lại trong kinh thành không?
Từ Vị chợt vỗ tay đánh đét:
- Tiểu huynh nói như vậy ta mới nhớ ra. Mấy ngày trước Kế Cung Vũ Thụ của Đông Doanh đã về nước rồi. Bây giờ xem ra là hắn cố ý để chúng ta buông lòng cảnh giác, để ngầm hạ sát thủ. Còn sứ đoàn Đột Quyết và Cao Ly thì còn chưa về nước, cũng không biết là muốn làm gì.
Kế Cung Vũ Thụ chạy rồi? Mẹ nó, hôm đó ra tay tẩn hắn cùn chưa đủ tàn nhẫn, sớm biết vậy cắn béng con gà nhỏ của hắn đi, để hắn trở về làm gà thiến. Còn về phía Cao Ly bọn họ ở lại là vì tìm người đối phó với giặc Oa, những việc này lão tử chẳng muốn mó tay, rảnh rỗi thì vuốt ve bàn tay nhỏ bé của Trường Kim muội muội nhiều hơn mới là việc đúng đắn.
- Từ lão ca, mấy ngày này tiểu đệ không ở trong kinh thành, nhờ lão ca giúp đỡ bọn Lý Thái để ý tới mấy cái mũi to phía A Sự Lặc.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Tiểu đệ đưa cho bọn chúng một khẩu pháo xịt, chớ để cho bọn chúng tháo linh kiện ra chuồn mất đấy.
Từ Vị cười ha hả:
- Chuyện này ta đã nghe Lý Thái lão tướng quân nói ra rồi, đám Lý Thánh đang giám sát chặt chẽ đó.
Mọi việc đã dặn dò xong cả, cũng không muốn nhiều lời với Từ Vị nữa, đang định lên ngựa mà đi, song lại nghe Từ Vị nói:
- Chậm đã chậm đã, Lâm tiểu huynh, cậu quên mất vùa rồi mới đáp ứng yêu cầu của lão hủ sao?
Lâm Vãn Vinh lấy làm lạ nói:
- Có yêu cầu gì đợi tiểu đệ trở về hãy nhắc lại, hiện giờ đệ không có thời gian đi làm việc cho lão ca đâu.
- Cái việc này phải nhắc tới ngay bây giờ.
Từ Vị mỉm cười nói vọng vào trong xe:
- Chỉ Tình, con tự nói với Lâm tiểu ca đi.
Rèm xe vén lên, một nữ tử mặc trang phục gọn nhẹ nhảy xuống, mặt như phù dung, mày như lá liễu, vóc người yểu điệu nảy nở, dáng như ngọc ngà. Chính là ái nữ của Từ Vị tiểu thư Từ Chỉ Tình.
- Lão từ, ông muốn làm cái gì đây?
Lâm đại nhân ôm lấy vai hoảng sợ nói:
- Ông không được thừa cơ hội ném đá xuống giếng, làm loạn uyên ương ! Nói cho ông biết, ta phú quý nhưng không dâm, ta thề chết bảo vệ sự trong sạch của mình.
- Ngươi nói bậy bạ gì đấy?
Từ Chỉ Tình mặt như bôi phấn, tức giận quát lên:
- Ta muốn cùng ngươi đi Sơn Đông.
- Nàng đi Sơn Đông?
Lâm đại nhân giật thót mình, kịch liệt lắc đầu phản đối:
- Tiểu thư, lần này là ta đi khai chiến chứ không phải đi du lịch đâu, nàng cân nhắc kỹ lại đi.
- Khai chiến?
Từ Chỉ Tình cười khinh miệt:
- Khi ta lên chiến trường đánh người Hồ, ngươi còn đang mua hồ lô đường ăn đó.
Khiêu khích, đây là sự khiêu khích trần trụi, Lâm Vãn Vinh cười đểu:
- Tỷ tỷ, ta biết tỷ tỷ lớn tuổi rồi, nhưng mà tỷ tỷ cũng không cần suốt ngày đeo nó trên mép. Tỷ trông xinh đẹp, thân hình lại bốc lửa, chỉ cần tỷ không nói, thì chẳng ai biết là tỷ tỷ đã ba mươi lăm đâu.
Thấy dáng vẻ Từ Chỉ Tình như muốn bỏ đi, Từ Vị vội vã nhảy ra làm hòa giải:
- Được rồi được rồi, Lâm tiểu huynh đừng có nói thừa nữa. Năm xưa khi Lạc gia tiểu thư lên kinh thành cầu học, là do Chỉ Tình chiếu cố, hai đứa nó tình cảm sâu sắc, giao tình thắm thiết. Lần này đi giúp đỡ cũng là điều đương nhiên. Hơn nữa Chỉ Tình còn mấy lần lên tiền tuyến chống lại người Hồ, luận về mưu trí sách lược, Lý Thái cũng khen ngợi không ngớt. Chỉ cần cả hai hợp tác thật tốt, thì tìm lại ba mười vạn lượng bạc kia là chắc chắn thành công.
- Cô nam quả nữ, đi cùng một đường sợ là không tiện lắm đâu!
Lâm đại nhân chớp mắt nói ngọt nhạt:
- Hơn nữa lần này ta phải đi suốt cả ngày đêm, không có thời gian mà đợi nàng.
Từ Chỉ Tình hừ một tiếng:
- Ở tiền tuyến phương bắc, ta cùng ăn cùng ở cùng với mấy vạn tướng sĩ chống lại người Hồ, chưa từng ai nói qua cô nam quả nữ. không ngờ ngươi lại nói nhiều như thế.
- Được rồi, cứ quyết định như thế đi.
Từ Vị vỗ tay cười nói:
- Giang hồ nhi nữ, còn để ý gì những lời bàn tán vô nghĩa. Còn về thời gian, sẽ không làm chậm trễ tiểu huynh đâu, người Hồ chẳng phải là tặng cho tiểu huynh hai thớt hãn huyết bảo mã sao, mỗi người một con, thắng cương cưỡi một đôi ngựa, chẳng phải là xong cả rồi sao?
Ta ngất! Hóa ra là đôi cha con này đã sớm hợp kế cả rồi, ngay cả gia sản của lão tử cũng mò ra rõ ràng. Nhớ tới những lời chính mình nói ở ngày đầu gặp Từ tiểu thư, nhìn thân thể mỹ diệu nhấp nhô tới cùng cực của Từ tiểu thư, nụ cười trên mặt của Lâm đại nhân dần dần trở nên dâm đãng…
-Lâm Tam, Lâm Tam ….
Đại tiểu thư từ trong mơ giật mình tỉnh lại, vội ngẩng đầu nhìn ra ánh rạng đông mới ló bên ngoài song cửa sổ, còn chưa tới canh ba. Nhớ tới Lâm Tam sắp phải đi xa, đang muốn trở dậy chuẩn bị lại thấy trên đầu giường đặt một tiếc túi nhỏ, bên trên đè một tờ giấy mỏng.
Mở cái tùi nhỏ kia ra, thấy khế ước đất, ngân phiếu vẫn còn nguyên, giống như để lại chưa được bao lâu, mấy hàng chữ nhỏ đập vào trong mắt :” Ăn được, uống tốt, ngủ ngon, đừng nên suy nghĩ lung tung, cái kéo ta mang đi phòng thân rồi, ta sẽ chỉ nhớ nàng ... khi hít thở."
Những chữ giản thể đặc biệt này, trên thể giới chỉ có một mình Lâm Tam có thể viết ra, không ai giả mạo được. Đại tiểu thư nhìn thấy vừa muốn khóc vừa muốn cười, bưng chiếc miệng nhỏ để nước mắt tuôn rơi :
- Lâm Tam, đồ chết bầm đáng ghét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.