Chương 6: đại tiểu tả đích chủ ý
Vũ Nham
15/03/2013
“Tài tử cũng muốn đi báo danh ư?” Lâm Vãn Vinh nhíu mày.
Vào thời buổi này, hai chữ tài tử như một cái kim tự chiêu bài rất được ưa chuộng. Phàm là những kẻ khoác lên cái mác tài tử, dù có hay không có bản sự thực tài cũng đều thập phần cao ngạo. Đọc thì đọc về những luận ngữ đạo đức, nói thì nói đến toàn Tần Hoài phong nguyệt, đó mới là mục đích cuộc sống mà bọn chúng theo đuổi, thế nên cho dù có nhận được lương tháng trăm hai mươi lượng bạc bọn chúng cũng không chịu luồn cúi làm một kẻ hạ nhân. Không biết hôm nay tại sao lại xảy ra như vậy? Bọn người kia chẳng nhẽ nổi điên rồi? Bọn họ sao lại có thể tự nhiên tích cực muốn đi làm một tên tiểu gia đinh nho nhỏ kia chứ?
Cái vị đại thúc này cũng thực là một kẻ tinh quái bẩm sinh, nghe nhiều nhớ nhiều, ông ta giữ chặt Lâm Vãn Vinh cẩn thận nhìn tứ phía một lát rồi kề vào tai Lâm Vãn Vinh nói nhỏ: “Tiểu huynh đệ, những chuyện nằm bên trong này ngươi quả là không hiểu rõ. Người ta nói, Đại tiểu thư của Tiêu gia sắp hai mươi tuổi rồi, lúc đó sẽ lập tức tuyển chọn phu tế, đám tài tử này chắc đến vì việc này. Ngươi ngẫm lại xem, sau khi Tiêu gia lão gia qua đời, ngoại trừ Tiêu phu nhân mẫu tử ba người, tuyệt không có nam đinh nào cả. Tiêu gia sinh ý to nhỏ đều do một tay Đại tiểu thư lo liệu cả. Nếu ai mà cưới được nàng ta thì chẳng phải toàn bộ gia sản của Tiêu gia nằm trong tay hắn sao?”
Lâm Vãn Vinh nhất thời kêu “ô” dài một tiếng, nguyên lai là như vậy. Đại tiểu thư thanh xuân mỹ miều trẻ đẹp như thế, chẳng khác gì nhụy hoa còn đang chứa mật hoa thơm ngát, còn cái đám tài tử to nhỏ kia chẳng khác gì những con ong mật động tình lao tới, việc này cũng không phải là kỳ quái, đám nhặng xanh vô sỉ kia thấy quả trứng thối liền lao cả tới thực đáng khinh bỉ.
Lâm Vãn Vinh xem qua truyền hình và đọc tiểu thuyết, hầu hết các thiên kim tiểu thư không phải quốc sắc thiên hương thì cũng mĩ mạo như hoa, nhưng nói thật, Lâm Vãn Vinh hắn không mấy tin như vậy, mỹ nữ tuyệt sắc đều là dạng hiếm thấy, đâu có thể như tiểu tuyết miêu tả, gọi một cái là thấy được chứ? Cái gì tuyệt sắc với mĩ miều kia toàn là xuân mộng của tác giả làm ra mà thôi.
“Vậy xin hỏi đại thúc, không biết vị tiểu thư này tính cách và diện mạo như thế nào?”
Lâm Vãn Vinh lặng lẽ hỏi.
“Việc này – thật ra chẳng có mấy người gặp qua nàng ta”, đại thúc nọ do dự một lát rồi đáp: “Vị Đại tiểu thư này sau khi Tiêu lão gia qua đời, chưởng quản toàn bộ Tiêu gia sản nghiệp, từ đó không mấy lộ diện ra ngoài, cho nên cũng không có mấy người thấy được diện mạo của nàng ta. Bất quá, nếu ai nhìn thấy qua bộ dạng của Tiêu phu nhân thì sẽ biết dung mạo của Đại tiểu thư tuyệt đối sẽ không xấu.”
Đại thúc đó vừa nói mắt bắn ra một tia hưng phấn, Lâm Vãn Vinh trong lòng cười thầm, xem ra Tiêu phu nhân này thập phần xinh đẹp. Nghe vị đại thúc này nói như vậy, thì cái đám tài tử kia chắc chắn còn chưa gặp qua dung nhan của Đại tiểu thư. Lâm Vãn Vinh vừa xoay người, trong lòng chợt nổi lên một chủ ý. Ngụy lão bức hắn đi làm gia đinh, hắn tự nhiên không thể chịu thiệt thòi như vậy được, trước tiên phải lợi dung cái Tiêu gia này một chút, như thế mới bù đắp được phần nào ủy khuất của mình.
Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn đại thúc kia, trên mặt lộ ra một nụ cười “chân thành” nói: “Đại thúc, ngươi mặc dù rất siêng năng, nhưng thủ đoạn sinh ý vẫn còn kém lắm.”
Đại thúc đó liền lên tiếng nói: “Vậy xin tiểu huynh chỉ giáo cho một vài điều.”
Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu, nhín thoáng qua bốn phía, sau đó giữ lấy một người tuổi tác so với mình cũng không khác biệt mấy nói: “Huynh đài, ta trên tay có đề tuyển chọn cũng như hướng dẫn đường của Tiêu gia, ta vừa rồi tâm tình sốt sắng quá đã mua của một người thứ này, bây giờ muốn sang lại với giá rẻ mạt là bốn đồng. Huynh đài, ngươi cũng biết cái giá này rất là rẻ rồi đó, ta vừa rồi mua của một lão đại thúc với giá năm đồng đó.”
Đôi mắt của thanh niên kia khẽ xoay chuyển, ra vẻ “tinh minh” nói: “Ngươi đây cũng là mua rồi bán lại, giá ba đồng thì ta mua.”
Lâm Vãn Vinh lộ ra vẻ “khó xử”, cuối cùng thở dài nói: “Cũng được, hôm nay coi như ta chịu thua thiệt vậy, huynh đài, chúng ta thỏa thuận như vậy đi.”
Lâm Vãn Vinh hì hì cười giao đồ cho kẻ “tinh minh” kia, đồng thời cũng lấy ba đồng từ trong tay của kẻ đó.
Đại thúc nọ đứng một bên thấy, trong nháy mắt Lâm Vãn Vinh từ tay trắng không có một đồng, bán thứ đó cho tên thanh niên kia lại thu được vốn và lời thêm một đồng bản.
“Đại thúc, ngươi vừa rồi nhìn có minh bạch được điều gì không?” Lâm Vãn Vinh đi đến bên cạnh ông ta mỉm cười nói.
“Công tử cao chiêu.” Đại thúc nọ trên mặt tràn đầy vẻ kính nể, thành tâm trả lời.
“Cái này gọi là sách lược kinh doanh, giả đem giá gốc bớt đi, rồi lừa kiếm lợi nhuận.” Lâm Vãn Vinh cũng chẳng quản đại thúc nọ có hiểu gì không, hắn chọn đại một câu lý luận đơn giản giảng cho ông ta nghe.
Lâm Vãn Vinh tại công ti làm việc phụ trách bộ môn kinh doanh, nhân viên dưới trướng hơn mười người, đối với cái lý luận đơn giản này tự nhiên biết rõ như trong lòng bàn tay.
Đại thúc cẩn thận suy nghĩ rồi gật gật đầu nói: “Ta đã hiểu rồi, công tử.”
Đối với sinh ý của lão nhân này, có lẽ cũng bởi đồng hành cùng ông ta một lúc, Lâm Vãn Vinh cảm thấy rất hợp với ông ta, bèn hỏi: “Đại thúc, xin hỏi ngươi tên họ là gì?”
“Không dám, tiểu lão nhân họ Đổng, Đổng Nhân Đức.” Đại thúc nọ thái độ cung kính trả lời Lâm Vãn Vinh, không vì diện mạo nghèo túng của hắn mà khinh thường.
Ta ngã mất, Đổng Nhân Đức, không ngờ ông ta lại có cái tên hay ho vậy a.
“Đổng Nhân Đức, người khỏe chứ, ta gọi là Lâm Vãn Vinh.” Lâm Vãn Vinh gật đầu đáp lại.
“Nguyên lai là Lâm Công Tử, tiểu lão nhân quả thực có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn”, Đổng Nhân Đức vội ôm quyền nói.
Lâm Vãn Vinh cũng mỉm cười ôm quyền nói: “Nói hay, nói hay. Đổng đại thúc, ta vừa rồi đột nhiên có một ý tưởng, muốn cùng người làm chút sinh ý.”
“Cùng ta làm chút sinh ý? Cái này, cái này, tiểu lão nhân ta thực không có một chút tiền vốn nào cả.”, Đổng Nhân Đức chép chép cái miệng than thở đáp lời.
Lâm Vãn Vinh trong lòng cũng thấy sường sượng, hắn cũng vừa mới quen biết người ta như vậy, lại muốn đề nghị người ta cùng mình làm chút sinh ý, tự nhiên là khiến người ta có chút nghi ngờ rồi.
Sự thật là, nếu hoán đổi lại Lâm Vãn Vinh thành cao người của lúc xưa thì khi hắn đưa ra một ý nghĩ như vậy thì người ta cũng không đến nỗi nghi ngờ ý tưởng đó. Còn mặt khác, nhìn bộ dạng của Đổng Nhân Đức này có thể thấy gia đình ông ta cũng chẳng phải giàu có gì.
Lâm Vãn Vinh điểm điểm đầu: “Đổng đại thúc, ngươi yên tâm, ta với ngươi làm đây không phải là như ngươi nghĩ, tất cả tiền vốn đều do ta chi trả, người chỉ cần phụ giúp ta một chút việc, sau khi thành công chia đôi mỗi người một nửa.”
Đổng đại thúc hoài nghi nhìn Lâm Vãn Vinh, mặt đầy vẻ cổ quái, tiểu tử này trông nghèo nàn như vậy, không hiều hắn chỗ nào giống người có tiền đây chứ?
Lâm Vãn Vinh nhìn ánh mắt của ông ta liền hiểu được Đổng đại thúc này đang suy nghĩ gì, hắn nói: “Đổng đại thúc, người hàng ngày lai vãng trên đại nhai này, ta tin rằng mắt nhìn người của thúc chắc sẽ không sai mấy. Chánh nhân thì không thể nhìn bề ngoài mà biết được, nước biển cũng không thể đo đếm hết được, nếu thúc cũng như những người khác dùng con mắt nhìn người như vừa rồi thì sao có thể làm ăn lớn được.”
Đổng đại thúc còn đang trầm ngâm không nói, Lâm Vãn Vinh thừa dịp tiếp tục lấn tới: “Ông trời rất công bình, chỉ cho mỗi người một cơ hội mà thôi, có người từng bước một tiến lên phía trước thì sẽ thành công vô cùng, có người lo ngại không tiến, thì sẽ mất đi cơ hội đó.”
Đổng đại thúc ngẫm lại thủ đoạn của Lâm Vãn Vinh lúc vừa rồi, quả thật có chút tài nghệ, cuối cùng ông ta hạ quyết tâm, nhìn Lâm Vãn Vinh gật đầu nói: “Lâm công tử, ta theo ngươi, ngươi giờ nói xem chúng ta phải làm gì?”
Lâm Vãn Vinh gật đầu đáp: “Đổng đại thúc, đầu tiên ta phải xác nhận, Tiêu đại tiểu thư này có đúng là rất ít người từng gặp qua phải không?”
Đổng đại thúc cũng gật đầu trả lời: “Đích xác là như thế, con gái ta thường xuyên làm quần áo cho Tiêu gia tiểu thư và thái thái, nghe nó nói, ngay cả Tiêu phu nhân cũng còn rất ít khi thấy mặt Đại tiểu thư.”
“Lệnh thiên kim của người ư?”, Lâm Vãn Vinh cười nói: “Nàng ta nguyên lai cũng có thể thường xuyên tiếp xúc với Tiêu gia thái thái, tiểu thư a, thật thất kính thất kính.”
Đổng đại thúc hãnh diện nói: “Xảo Xảo của ta rất thông minh và khéo léo, người lại cao duyên dáng, gần xa đều biết tiếng, các tiểu thư và thái thái của Tiêu gia đều rất thích nó.” Xem ra khuê nữ chưa xuất giá này chính là bảo bối của lão Đổng, nói đến nàng ta là thần tình của lão như tỏa sáng vậy.
Lâm Vãn Vinh đem những ý nghĩ trong lòng ra giảng giải một hồi cho lão Đổng nghe, hai người liền muốn tìm một nơi yên tĩnh để làm việc. Đổng Nhân Đức liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh nói: “Nếu công tử không chê lão nhân gia bần thì xin mời đến nhà ta một bữa.”
Lão Đổng này là một người rất chân thật, hơn nữa đã hạ quyết tâm toàn lực hợp tác, dùng người thì không nghi ngờ, đối với Lâm Vãn Vinh lúc này không có lo lắng gì cả, xem ra có chút khí khái, Lâm Vãn Vinh thầm nhủ mình nhìn người cũng không sai.
Lâm Vãn Vinh đi sau lão Đổng về nhà lão, chỉ thấy chỗ ở của Đổng gia cũng chẵng khác gì chỗ ở của hắn, cũng là một căn thảo ốc đơn giản. Trong nhà có một cô nương mười bảy mười tám tuổi đang ngồi trước cửa sổ cẩn thận đan thêu, người thứ hai là một tiểu tử thân hình thấp bé nhưng có vẻ vạm vỡ, con ngươi xoay chuyển tò mò nhìn Lâm Vãn Vinh đánh giá.
“Xảo Xảo, mau châm trà, chúng ta có khách quý.” Lão Đổng vừa bước vào trong nhà đã hô to.
Cô nương ngồi trước cửa sổ ngẩng đầu lên, nàng ta mày ngài, mắt tròn xoe như ánh trăng rằm, cái mũi xinh xinh, cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn, thật là một cô nương xinh đẹp trong hàng ngàn cô gái, nếu đến đại học Bắc kinh thì cũng tối thiểu là hoa khôi.
Nhỉn không ra lão Đổng cục mịch như vậy lại có một người con gái xinh như vậy, đúng là trúc thô mọc ra búp tốt mà.
Lâm Vãn Vinh cười nhìn lão Đổng nói: “Đổng đại thúc, ngươi quả thực có phúc khí a.”
Lão Đổng ngẩng đầu cười đáp: “Nha đầu, vị này là Lâm công tử, mau tới ra mắt.”
Có thể bởi vì trong nhà trước giờ chưa có một nam tử trẻ tuổi xa lạ bước vào, nên Đổng Xảo Xảo nha đầu này có chút phóng khoáng cởi mở, trên mặt chỉ hồng một chút, đi tới trước mặt Lâm Vãn Vinh nghiêng mình chào: “Xin chào Lâm công tử.”
Lâm Vãn Vinh chỉ vào đầu ngón chân lộ ra ở dưới giầy cười nói: “Đổng tiểu thư chớ cười, với bộ dạng này của ta thì nơi đây làm gì có cái công tử gì đó chứ?”
Đổng Xảo Xảo thấy Lâm Vãn Vinh cố tình ngoáy ngoáy ngón chân, lại nghe hắn nói thú vị như thế, nhịn không được cười mỉm một cái, trên mặt ánh phớt hồng hồng.
Đổng Nhân Đức chỉ vào tiểu tử đổ mười lăm mười sáu tuổi kia nói: “Thanh Sơn, mau đến chào Lâm công tử.”
Đổng Thanh Sơn thần tình tò mò nhìn Lâm Vãn Vinh, đi đến bên người hắn hành lễ nói: “Xin chào Lâm công tử.”
Lâm Vãn Vinh cười kéo Đổng Thanh Sơn tới gần nói: “Đổng đại thúc, đây chính là công tử của người à?”
Đổng Nhân Đức cười nói: “Đúng vậy. Tiểu tử này cả ngày nhàn rỗi đi khắp nơi, toàn làm những chuyện thị phi, xin công tử đừng cười.”
Lâm Vãn Vinh thấy Đổng Thái Sơn mặc dù mới chỉ có mười lăm mười sáu tuổi nhưng con ngươi linh hoạt, thấy người lạ không e dè, trên người có vài vết sẹo cộng với vài chỗ thâm tím, chắc chắn là do đánh nhau mà ra. Nhưng tiểu tử này vẻ mặt vẫn hoàn toàn tự nhiên, tựa không không có một điểm quan tâm tới những cái đó.
Lâm Vãn Vinh đối với tiểu tử này rất có hảo cảm, liền cười nói: “Đổng tiểu đệ, ngươi vẫn còn đi học chứ?”
Đổng Thanh Sơn lắc đầu đáp: “Đi học hai năm tư thục rồi bị thầy giáo đuổi ra khỏi trường.”
Đổng Nhân Đức đứng ở bên kia cả giận nói: “Ai bảo ngươi cùng Trương công tử đánh lộn chứ?”
Đổng Thanh Sơn trề môi đáp: “Tại hắn khi phụ người khác đó chứ, con không thể bỏ ngoài tai được, bắt buộc phải quản mà thôi. Nếu sau này hắn còn dám làm như vậy nữa, con sẽ vẫn không tha cho hắn.”
Thấy Đổng Nhân Đức giận vểnh cả râu lên, Đổng Xảo Xỏa vội vàng khuyên nhủ: “Cha, đều là chuyện đã qua rồi, người không nên lại trách cứ đệ đệ nữa làm gì.”
Đổng Nhân Đức tựa hồ rất nghe lời con gái, chỉ trừng mắt nhìn Đổng Thanh Sơn một cái rồi không nói gì nữa.
Lâm Vãn Vinh trong lòng cảm thấy buồn cười, nhìn Đổng Thanh Sơn nói: “Thanh Sơn, từ nay về sau gặp chuyện đánh nhau hãy tìm ta, ta sẽ truyền cho người vài biện pháp, đảm bảo sẽ không để người khác khi dễ ngươi được.”
“Thật chứ?” Đổng Thanh Sơn lần đầu tiến thấy có người đối với mình nói chuyện như thế, mà lại là một vị công tử thoạt nhìn rất có học vấn, nên trong lòng hắn tự nhiên cao hứng khó nói thành lời.
Đổng Nhân Đức và Đổng Xảo Xảo nhất thời cùng nhìn Lâm Vãn Vinh. Đổng Nhân Đức không thì không hiểu trong lời này của Lâm Vãn Vinh có ý tứ gì, nhưng Đổng Xảo Xảo ánh mắt thì có một vài phần trách cứ, nhưng pha lẫn với chút thẹn thùng của nàng toát lên một cái dáng vẻ rất là hấp dẫn.
Lâm Vãn Vinh cười nhìn Đổng gia phụ tử nói: “Các người ngăn cản Thanh Sơn như vậy, không cho hắn ra ngoài đấu đá, sợ chắc chẳng có hiệu quả gì mấy. Ta có nói không sai chứ?”
Đổng Xảo Xảo nhìn những vết bầm tìm trên người đệ đệ, trong mắt hiện lên một tia trìu mến lẫn thương xót, liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, khẽ gật đầu.
Lâm Vãn Vinh tiếp tục nói: “Ngăn cấm cũng bằng thừa, nếu để cho Thanh Sơn cứ lén đi đánh đấm như vậy thì không bằng nói cho nó biết, cái nào nên làm, cái nào không nên làm, làm như thế nào mới có thể làm cho tổn thất mình phải gánh chịu được giảm bớt thấp nhất, làm cho thân hình mình không hề thụ thương tổn gì.”
Đổng Thanh Sơn sắc mặt vui vẻ nói: “Đúng vậy, đúng vậy, ta chính là hi vọng như vậy, Lâm đại ca, ngươi dạy ta nha.”
Tên Đổng Thanh Sơn này thật mau mắn linh lợi, mắt vừa đảo một cái liền không gọi Lâm công tử mà chuyển ngay thành Lâm đại ca rồi.
Đổng Nhân Đức thì không hiểu rõ lắm ý tứ của Lâm Vãn Vinh nói, nhưng mặt Đổng Xảo Xảo lại lộ ra thần sắc trầm ngâm, tựa hồ nàng có chút hiểu được ý của hắn vậy.
Lâm Vãn Vinh nhìn Đổng Nhân Đức nói: “Đổng đại thúc, ngươi yên tâm, từ nay về sau Thanh Sơn sẽ ít đánh nhau hơn.”
Đổng Xảo Xảo liếc nhìn Lâm Vãn Vinh một cái rồi nói: “Chỉ sợ đánh nhau càng ít, thì quy mô với kích thước càng lúc càng to lớn hơn thôi.”
“Xảo Xảo tiểu thư thật là thông minh lanh lợi.”, Lâm Vãn Vinh cười nói, trên mặt cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, Đổng Xảo Xảo tiểu ny tử này thông minh hơn người, ngay cả ý nghĩ của chính hắn cũng có thể đoán được vài phần.
Đổng Xảo Xảo trên mặt thoáng ửng hồng, vội vàng nhẹ giọng nói: “Lâm công tử quá khen, chỉ hy vọng Lâm công tử có thể chỉ bảo tốt cho Thanh Sơn, để hắn về sau khỏi bị người ta đuổi học lần nữa.”
Ha ha, tiểu nữ tử này thật có ý tứ a, rõ ràng là cảnh cáo ngầm Lâm Vãn Vinh hắn không nên gây làm gì gây ảnh hưởng xấu tới Thanh Sơn, nhưng bề ngoài lại nói ủy quyền hắn chỉ bảo, thực khiến Lâm Vãn Vinh không nhịn được đành cười mỉm.
“Nhất định, nhất định.”, Lâm Vãn Vinh mặt lộ ra thần sắc có vẻ am hiểu, nhìn Đổng Xảo Xảo nháy mắt cười nói.
Đổng Xảo Xảo sắc mặt lại ửng hồng, biết ý định của mình bị Lâm Vãn Vinh hoàn toàn thấu hiểu, chỉ cảm thấy mình vốn rất lanh lợi thông minh, thế mà trước mặt Lâm Vãn Vinh lại có chút e dè.
Lâm Vãn Vinh đến đây mục đích không phải là cùng tiểu nữ tử này đùa dỡn, nên không cùng nàng tán chuyện nữa, bèn bảo lão Đổng mang giấy tới, chia thành bốn đoạn rồi nói: “Đổng đại thúc, người xem ra có lẽ viết chữ rất đẹp, đại thúc biết những tình tiết gì liên quan tới Đại tiểu thư hãy viết một phen. Mọi chuyện lớn nhỏ kể hết, tốt nhất là chia thành nhiều bản khác nhau. Ví dụ, Đại tiểu thư thích ăn những thứ gì có thể liệt kê miêu tả vào một bản, lấy tiêu đề là Tiêu đại tiểu thư và Mĩ thực. Hay Tiêu đại tiểu thư thích ăn mặc loại quần áo nào, liệt kê vào một bản khác lấy tên là Thẩm mĩ của Đại tiểu thư, rồi những chuyện khác cứ thế mà làm. Nếu bốn trang giấy này không đủ chép hết, ta có thể tùy theo mà giảm chữ hay tăng trang, rồi tiếp tục chép lại từng trang đó, cuối cùng nhờ người có tay nghề khéo léo đóng lại thành những quyển sách.”
Đổng Nhân Đức liền nói: “Lâm công tử, sao cần phải làm thế, chữ đẹp, tay nghề khéo léo không cần đến người ngoài, con gái ta có đủ khả năng đảm nhiệm.”
Ai da! Lâm Vãn Vinh kỳ quái liếc mắt nhìn Đổng Xảo Xảo, không ngờ nha đầu này còn có tay nghề này nữa.
Đổng Xảo Xảo mặt đỏ hồng lên một chút, mặc dù không biết Lâm Vãn Vinh và cha nàng đang làm cái gì, nhưng cũng không phản đối.
“Ta đang có chủ ý với Tiêu đại tiểu thư.” Lâm Vãn Vinh vừa cười vừa nói, lời thốt ra như đinh đóng cột vậy.
Đổng Xảo Xảo má hồng hồng thầm nghĩ, hắn là người nào mà ăn nói khinh cuồng, những lời như vậy mà cũng có thể dễ dàng tuôn ra được.
Đổng Thanh Sơn bộc trực nói: “Lâm đại ca, ngươi muốn tánTiêu đại tiểu thư ư? Hay quá, ngươi tán nàng ta rủ về đây, nhớ cho ta ngắm một lúc nha.”
Lão Đổng đã từng nhìn qua thủ đoạn của Lâm Vãn Vinh, biết hắn có nhiều mưu đồ, bất quá tên Lâm tiểu tử này lời nửa thật nửa giả, nói không chừng quả thật cũng có chủ ý tới Tiêu gia đại tiểu thư không chừng.
Lâm Vãn Vinh a a cười nói: “Thanh Sơn, ngươi nghĩ đến đâu thế. Nha đầu kia ngay cả diện mạo ta cũng chưa thấy qua, làm cách nào có thể tán tỉnh nàng ta chứ? Ngươi đừng chế giễu ta thế.”
Ngụy lão đầu bắt Lâm Vãn Vinh hắn đi làm gia đinh cho Tiêu gia, hắn trong lòng đối với Tiêu gia quả thực không có nhiều thiện cảm, chính là muốn thừa dịp này phải chiếm chút tiện nghi của đám tiểu thư thái thái này trước khi luồn cúi hầu hạ họ. Trước tiên phải tìm cơ hội xuất chút tài mọn trên người Tiêu đại tiểu thư kiếm trác thì mới có thể an ủi một chút tâm linh bị thương tổn của mình.
Đổng Xảo Xảo liếc mắt nhìn hắn cười, Lâm công tử này so với đám tài tử quả có chút bất đồng, hình như da mặt dày hơn bọn chúng rất nhiều.
Nghe kể Đổng Xảo Xảo lại tài ba khéo tay như vậy, quả là việc tốt, người nhà làm được thì hay hơn nhờ người ngoài nhiều. Lâm Vãn Vinh lại hướng dẫn Đổng Nhân Đức ở nhiều trang giấy để đánh dấu để những khoảng trống lớn nhỏ khác nhau, không được viết lên đó.
Vào thời buổi này, hai chữ tài tử như một cái kim tự chiêu bài rất được ưa chuộng. Phàm là những kẻ khoác lên cái mác tài tử, dù có hay không có bản sự thực tài cũng đều thập phần cao ngạo. Đọc thì đọc về những luận ngữ đạo đức, nói thì nói đến toàn Tần Hoài phong nguyệt, đó mới là mục đích cuộc sống mà bọn chúng theo đuổi, thế nên cho dù có nhận được lương tháng trăm hai mươi lượng bạc bọn chúng cũng không chịu luồn cúi làm một kẻ hạ nhân. Không biết hôm nay tại sao lại xảy ra như vậy? Bọn người kia chẳng nhẽ nổi điên rồi? Bọn họ sao lại có thể tự nhiên tích cực muốn đi làm một tên tiểu gia đinh nho nhỏ kia chứ?
Cái vị đại thúc này cũng thực là một kẻ tinh quái bẩm sinh, nghe nhiều nhớ nhiều, ông ta giữ chặt Lâm Vãn Vinh cẩn thận nhìn tứ phía một lát rồi kề vào tai Lâm Vãn Vinh nói nhỏ: “Tiểu huynh đệ, những chuyện nằm bên trong này ngươi quả là không hiểu rõ. Người ta nói, Đại tiểu thư của Tiêu gia sắp hai mươi tuổi rồi, lúc đó sẽ lập tức tuyển chọn phu tế, đám tài tử này chắc đến vì việc này. Ngươi ngẫm lại xem, sau khi Tiêu gia lão gia qua đời, ngoại trừ Tiêu phu nhân mẫu tử ba người, tuyệt không có nam đinh nào cả. Tiêu gia sinh ý to nhỏ đều do một tay Đại tiểu thư lo liệu cả. Nếu ai mà cưới được nàng ta thì chẳng phải toàn bộ gia sản của Tiêu gia nằm trong tay hắn sao?”
Lâm Vãn Vinh nhất thời kêu “ô” dài một tiếng, nguyên lai là như vậy. Đại tiểu thư thanh xuân mỹ miều trẻ đẹp như thế, chẳng khác gì nhụy hoa còn đang chứa mật hoa thơm ngát, còn cái đám tài tử to nhỏ kia chẳng khác gì những con ong mật động tình lao tới, việc này cũng không phải là kỳ quái, đám nhặng xanh vô sỉ kia thấy quả trứng thối liền lao cả tới thực đáng khinh bỉ.
Lâm Vãn Vinh xem qua truyền hình và đọc tiểu thuyết, hầu hết các thiên kim tiểu thư không phải quốc sắc thiên hương thì cũng mĩ mạo như hoa, nhưng nói thật, Lâm Vãn Vinh hắn không mấy tin như vậy, mỹ nữ tuyệt sắc đều là dạng hiếm thấy, đâu có thể như tiểu tuyết miêu tả, gọi một cái là thấy được chứ? Cái gì tuyệt sắc với mĩ miều kia toàn là xuân mộng của tác giả làm ra mà thôi.
“Vậy xin hỏi đại thúc, không biết vị tiểu thư này tính cách và diện mạo như thế nào?”
Lâm Vãn Vinh lặng lẽ hỏi.
“Việc này – thật ra chẳng có mấy người gặp qua nàng ta”, đại thúc nọ do dự một lát rồi đáp: “Vị Đại tiểu thư này sau khi Tiêu lão gia qua đời, chưởng quản toàn bộ Tiêu gia sản nghiệp, từ đó không mấy lộ diện ra ngoài, cho nên cũng không có mấy người thấy được diện mạo của nàng ta. Bất quá, nếu ai nhìn thấy qua bộ dạng của Tiêu phu nhân thì sẽ biết dung mạo của Đại tiểu thư tuyệt đối sẽ không xấu.”
Đại thúc đó vừa nói mắt bắn ra một tia hưng phấn, Lâm Vãn Vinh trong lòng cười thầm, xem ra Tiêu phu nhân này thập phần xinh đẹp. Nghe vị đại thúc này nói như vậy, thì cái đám tài tử kia chắc chắn còn chưa gặp qua dung nhan của Đại tiểu thư. Lâm Vãn Vinh vừa xoay người, trong lòng chợt nổi lên một chủ ý. Ngụy lão bức hắn đi làm gia đinh, hắn tự nhiên không thể chịu thiệt thòi như vậy được, trước tiên phải lợi dung cái Tiêu gia này một chút, như thế mới bù đắp được phần nào ủy khuất của mình.
Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn đại thúc kia, trên mặt lộ ra một nụ cười “chân thành” nói: “Đại thúc, ngươi mặc dù rất siêng năng, nhưng thủ đoạn sinh ý vẫn còn kém lắm.”
Đại thúc đó liền lên tiếng nói: “Vậy xin tiểu huynh chỉ giáo cho một vài điều.”
Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu, nhín thoáng qua bốn phía, sau đó giữ lấy một người tuổi tác so với mình cũng không khác biệt mấy nói: “Huynh đài, ta trên tay có đề tuyển chọn cũng như hướng dẫn đường của Tiêu gia, ta vừa rồi tâm tình sốt sắng quá đã mua của một người thứ này, bây giờ muốn sang lại với giá rẻ mạt là bốn đồng. Huynh đài, ngươi cũng biết cái giá này rất là rẻ rồi đó, ta vừa rồi mua của một lão đại thúc với giá năm đồng đó.”
Đôi mắt của thanh niên kia khẽ xoay chuyển, ra vẻ “tinh minh” nói: “Ngươi đây cũng là mua rồi bán lại, giá ba đồng thì ta mua.”
Lâm Vãn Vinh lộ ra vẻ “khó xử”, cuối cùng thở dài nói: “Cũng được, hôm nay coi như ta chịu thua thiệt vậy, huynh đài, chúng ta thỏa thuận như vậy đi.”
Lâm Vãn Vinh hì hì cười giao đồ cho kẻ “tinh minh” kia, đồng thời cũng lấy ba đồng từ trong tay của kẻ đó.
Đại thúc nọ đứng một bên thấy, trong nháy mắt Lâm Vãn Vinh từ tay trắng không có một đồng, bán thứ đó cho tên thanh niên kia lại thu được vốn và lời thêm một đồng bản.
“Đại thúc, ngươi vừa rồi nhìn có minh bạch được điều gì không?” Lâm Vãn Vinh đi đến bên cạnh ông ta mỉm cười nói.
“Công tử cao chiêu.” Đại thúc nọ trên mặt tràn đầy vẻ kính nể, thành tâm trả lời.
“Cái này gọi là sách lược kinh doanh, giả đem giá gốc bớt đi, rồi lừa kiếm lợi nhuận.” Lâm Vãn Vinh cũng chẳng quản đại thúc nọ có hiểu gì không, hắn chọn đại một câu lý luận đơn giản giảng cho ông ta nghe.
Lâm Vãn Vinh tại công ti làm việc phụ trách bộ môn kinh doanh, nhân viên dưới trướng hơn mười người, đối với cái lý luận đơn giản này tự nhiên biết rõ như trong lòng bàn tay.
Đại thúc cẩn thận suy nghĩ rồi gật gật đầu nói: “Ta đã hiểu rồi, công tử.”
Đối với sinh ý của lão nhân này, có lẽ cũng bởi đồng hành cùng ông ta một lúc, Lâm Vãn Vinh cảm thấy rất hợp với ông ta, bèn hỏi: “Đại thúc, xin hỏi ngươi tên họ là gì?”
“Không dám, tiểu lão nhân họ Đổng, Đổng Nhân Đức.” Đại thúc nọ thái độ cung kính trả lời Lâm Vãn Vinh, không vì diện mạo nghèo túng của hắn mà khinh thường.
Ta ngã mất, Đổng Nhân Đức, không ngờ ông ta lại có cái tên hay ho vậy a.
“Đổng Nhân Đức, người khỏe chứ, ta gọi là Lâm Vãn Vinh.” Lâm Vãn Vinh gật đầu đáp lại.
“Nguyên lai là Lâm Công Tử, tiểu lão nhân quả thực có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn”, Đổng Nhân Đức vội ôm quyền nói.
Lâm Vãn Vinh cũng mỉm cười ôm quyền nói: “Nói hay, nói hay. Đổng đại thúc, ta vừa rồi đột nhiên có một ý tưởng, muốn cùng người làm chút sinh ý.”
“Cùng ta làm chút sinh ý? Cái này, cái này, tiểu lão nhân ta thực không có một chút tiền vốn nào cả.”, Đổng Nhân Đức chép chép cái miệng than thở đáp lời.
Lâm Vãn Vinh trong lòng cũng thấy sường sượng, hắn cũng vừa mới quen biết người ta như vậy, lại muốn đề nghị người ta cùng mình làm chút sinh ý, tự nhiên là khiến người ta có chút nghi ngờ rồi.
Sự thật là, nếu hoán đổi lại Lâm Vãn Vinh thành cao người của lúc xưa thì khi hắn đưa ra một ý nghĩ như vậy thì người ta cũng không đến nỗi nghi ngờ ý tưởng đó. Còn mặt khác, nhìn bộ dạng của Đổng Nhân Đức này có thể thấy gia đình ông ta cũng chẳng phải giàu có gì.
Lâm Vãn Vinh điểm điểm đầu: “Đổng đại thúc, ngươi yên tâm, ta với ngươi làm đây không phải là như ngươi nghĩ, tất cả tiền vốn đều do ta chi trả, người chỉ cần phụ giúp ta một chút việc, sau khi thành công chia đôi mỗi người một nửa.”
Đổng đại thúc hoài nghi nhìn Lâm Vãn Vinh, mặt đầy vẻ cổ quái, tiểu tử này trông nghèo nàn như vậy, không hiều hắn chỗ nào giống người có tiền đây chứ?
Lâm Vãn Vinh nhìn ánh mắt của ông ta liền hiểu được Đổng đại thúc này đang suy nghĩ gì, hắn nói: “Đổng đại thúc, người hàng ngày lai vãng trên đại nhai này, ta tin rằng mắt nhìn người của thúc chắc sẽ không sai mấy. Chánh nhân thì không thể nhìn bề ngoài mà biết được, nước biển cũng không thể đo đếm hết được, nếu thúc cũng như những người khác dùng con mắt nhìn người như vừa rồi thì sao có thể làm ăn lớn được.”
Đổng đại thúc còn đang trầm ngâm không nói, Lâm Vãn Vinh thừa dịp tiếp tục lấn tới: “Ông trời rất công bình, chỉ cho mỗi người một cơ hội mà thôi, có người từng bước một tiến lên phía trước thì sẽ thành công vô cùng, có người lo ngại không tiến, thì sẽ mất đi cơ hội đó.”
Đổng đại thúc ngẫm lại thủ đoạn của Lâm Vãn Vinh lúc vừa rồi, quả thật có chút tài nghệ, cuối cùng ông ta hạ quyết tâm, nhìn Lâm Vãn Vinh gật đầu nói: “Lâm công tử, ta theo ngươi, ngươi giờ nói xem chúng ta phải làm gì?”
Lâm Vãn Vinh gật đầu đáp: “Đổng đại thúc, đầu tiên ta phải xác nhận, Tiêu đại tiểu thư này có đúng là rất ít người từng gặp qua phải không?”
Đổng đại thúc cũng gật đầu trả lời: “Đích xác là như thế, con gái ta thường xuyên làm quần áo cho Tiêu gia tiểu thư và thái thái, nghe nó nói, ngay cả Tiêu phu nhân cũng còn rất ít khi thấy mặt Đại tiểu thư.”
“Lệnh thiên kim của người ư?”, Lâm Vãn Vinh cười nói: “Nàng ta nguyên lai cũng có thể thường xuyên tiếp xúc với Tiêu gia thái thái, tiểu thư a, thật thất kính thất kính.”
Đổng đại thúc hãnh diện nói: “Xảo Xảo của ta rất thông minh và khéo léo, người lại cao duyên dáng, gần xa đều biết tiếng, các tiểu thư và thái thái của Tiêu gia đều rất thích nó.” Xem ra khuê nữ chưa xuất giá này chính là bảo bối của lão Đổng, nói đến nàng ta là thần tình của lão như tỏa sáng vậy.
Lâm Vãn Vinh đem những ý nghĩ trong lòng ra giảng giải một hồi cho lão Đổng nghe, hai người liền muốn tìm một nơi yên tĩnh để làm việc. Đổng Nhân Đức liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh nói: “Nếu công tử không chê lão nhân gia bần thì xin mời đến nhà ta một bữa.”
Lão Đổng này là một người rất chân thật, hơn nữa đã hạ quyết tâm toàn lực hợp tác, dùng người thì không nghi ngờ, đối với Lâm Vãn Vinh lúc này không có lo lắng gì cả, xem ra có chút khí khái, Lâm Vãn Vinh thầm nhủ mình nhìn người cũng không sai.
Lâm Vãn Vinh đi sau lão Đổng về nhà lão, chỉ thấy chỗ ở của Đổng gia cũng chẵng khác gì chỗ ở của hắn, cũng là một căn thảo ốc đơn giản. Trong nhà có một cô nương mười bảy mười tám tuổi đang ngồi trước cửa sổ cẩn thận đan thêu, người thứ hai là một tiểu tử thân hình thấp bé nhưng có vẻ vạm vỡ, con ngươi xoay chuyển tò mò nhìn Lâm Vãn Vinh đánh giá.
“Xảo Xảo, mau châm trà, chúng ta có khách quý.” Lão Đổng vừa bước vào trong nhà đã hô to.
Cô nương ngồi trước cửa sổ ngẩng đầu lên, nàng ta mày ngài, mắt tròn xoe như ánh trăng rằm, cái mũi xinh xinh, cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn, thật là một cô nương xinh đẹp trong hàng ngàn cô gái, nếu đến đại học Bắc kinh thì cũng tối thiểu là hoa khôi.
Nhỉn không ra lão Đổng cục mịch như vậy lại có một người con gái xinh như vậy, đúng là trúc thô mọc ra búp tốt mà.
Lâm Vãn Vinh cười nhìn lão Đổng nói: “Đổng đại thúc, ngươi quả thực có phúc khí a.”
Lão Đổng ngẩng đầu cười đáp: “Nha đầu, vị này là Lâm công tử, mau tới ra mắt.”
Có thể bởi vì trong nhà trước giờ chưa có một nam tử trẻ tuổi xa lạ bước vào, nên Đổng Xảo Xảo nha đầu này có chút phóng khoáng cởi mở, trên mặt chỉ hồng một chút, đi tới trước mặt Lâm Vãn Vinh nghiêng mình chào: “Xin chào Lâm công tử.”
Lâm Vãn Vinh chỉ vào đầu ngón chân lộ ra ở dưới giầy cười nói: “Đổng tiểu thư chớ cười, với bộ dạng này của ta thì nơi đây làm gì có cái công tử gì đó chứ?”
Đổng Xảo Xảo thấy Lâm Vãn Vinh cố tình ngoáy ngoáy ngón chân, lại nghe hắn nói thú vị như thế, nhịn không được cười mỉm một cái, trên mặt ánh phớt hồng hồng.
Đổng Nhân Đức chỉ vào tiểu tử đổ mười lăm mười sáu tuổi kia nói: “Thanh Sơn, mau đến chào Lâm công tử.”
Đổng Thanh Sơn thần tình tò mò nhìn Lâm Vãn Vinh, đi đến bên người hắn hành lễ nói: “Xin chào Lâm công tử.”
Lâm Vãn Vinh cười kéo Đổng Thanh Sơn tới gần nói: “Đổng đại thúc, đây chính là công tử của người à?”
Đổng Nhân Đức cười nói: “Đúng vậy. Tiểu tử này cả ngày nhàn rỗi đi khắp nơi, toàn làm những chuyện thị phi, xin công tử đừng cười.”
Lâm Vãn Vinh thấy Đổng Thái Sơn mặc dù mới chỉ có mười lăm mười sáu tuổi nhưng con ngươi linh hoạt, thấy người lạ không e dè, trên người có vài vết sẹo cộng với vài chỗ thâm tím, chắc chắn là do đánh nhau mà ra. Nhưng tiểu tử này vẻ mặt vẫn hoàn toàn tự nhiên, tựa không không có một điểm quan tâm tới những cái đó.
Lâm Vãn Vinh đối với tiểu tử này rất có hảo cảm, liền cười nói: “Đổng tiểu đệ, ngươi vẫn còn đi học chứ?”
Đổng Thanh Sơn lắc đầu đáp: “Đi học hai năm tư thục rồi bị thầy giáo đuổi ra khỏi trường.”
Đổng Nhân Đức đứng ở bên kia cả giận nói: “Ai bảo ngươi cùng Trương công tử đánh lộn chứ?”
Đổng Thanh Sơn trề môi đáp: “Tại hắn khi phụ người khác đó chứ, con không thể bỏ ngoài tai được, bắt buộc phải quản mà thôi. Nếu sau này hắn còn dám làm như vậy nữa, con sẽ vẫn không tha cho hắn.”
Thấy Đổng Nhân Đức giận vểnh cả râu lên, Đổng Xảo Xỏa vội vàng khuyên nhủ: “Cha, đều là chuyện đã qua rồi, người không nên lại trách cứ đệ đệ nữa làm gì.”
Đổng Nhân Đức tựa hồ rất nghe lời con gái, chỉ trừng mắt nhìn Đổng Thanh Sơn một cái rồi không nói gì nữa.
Lâm Vãn Vinh trong lòng cảm thấy buồn cười, nhìn Đổng Thanh Sơn nói: “Thanh Sơn, từ nay về sau gặp chuyện đánh nhau hãy tìm ta, ta sẽ truyền cho người vài biện pháp, đảm bảo sẽ không để người khác khi dễ ngươi được.”
“Thật chứ?” Đổng Thanh Sơn lần đầu tiến thấy có người đối với mình nói chuyện như thế, mà lại là một vị công tử thoạt nhìn rất có học vấn, nên trong lòng hắn tự nhiên cao hứng khó nói thành lời.
Đổng Nhân Đức và Đổng Xảo Xảo nhất thời cùng nhìn Lâm Vãn Vinh. Đổng Nhân Đức không thì không hiểu trong lời này của Lâm Vãn Vinh có ý tứ gì, nhưng Đổng Xảo Xảo ánh mắt thì có một vài phần trách cứ, nhưng pha lẫn với chút thẹn thùng của nàng toát lên một cái dáng vẻ rất là hấp dẫn.
Lâm Vãn Vinh cười nhìn Đổng gia phụ tử nói: “Các người ngăn cản Thanh Sơn như vậy, không cho hắn ra ngoài đấu đá, sợ chắc chẳng có hiệu quả gì mấy. Ta có nói không sai chứ?”
Đổng Xảo Xảo nhìn những vết bầm tìm trên người đệ đệ, trong mắt hiện lên một tia trìu mến lẫn thương xót, liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, khẽ gật đầu.
Lâm Vãn Vinh tiếp tục nói: “Ngăn cấm cũng bằng thừa, nếu để cho Thanh Sơn cứ lén đi đánh đấm như vậy thì không bằng nói cho nó biết, cái nào nên làm, cái nào không nên làm, làm như thế nào mới có thể làm cho tổn thất mình phải gánh chịu được giảm bớt thấp nhất, làm cho thân hình mình không hề thụ thương tổn gì.”
Đổng Thanh Sơn sắc mặt vui vẻ nói: “Đúng vậy, đúng vậy, ta chính là hi vọng như vậy, Lâm đại ca, ngươi dạy ta nha.”
Tên Đổng Thanh Sơn này thật mau mắn linh lợi, mắt vừa đảo một cái liền không gọi Lâm công tử mà chuyển ngay thành Lâm đại ca rồi.
Đổng Nhân Đức thì không hiểu rõ lắm ý tứ của Lâm Vãn Vinh nói, nhưng mặt Đổng Xảo Xảo lại lộ ra thần sắc trầm ngâm, tựa hồ nàng có chút hiểu được ý của hắn vậy.
Lâm Vãn Vinh nhìn Đổng Nhân Đức nói: “Đổng đại thúc, ngươi yên tâm, từ nay về sau Thanh Sơn sẽ ít đánh nhau hơn.”
Đổng Xảo Xảo liếc nhìn Lâm Vãn Vinh một cái rồi nói: “Chỉ sợ đánh nhau càng ít, thì quy mô với kích thước càng lúc càng to lớn hơn thôi.”
“Xảo Xảo tiểu thư thật là thông minh lanh lợi.”, Lâm Vãn Vinh cười nói, trên mặt cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, Đổng Xảo Xảo tiểu ny tử này thông minh hơn người, ngay cả ý nghĩ của chính hắn cũng có thể đoán được vài phần.
Đổng Xảo Xảo trên mặt thoáng ửng hồng, vội vàng nhẹ giọng nói: “Lâm công tử quá khen, chỉ hy vọng Lâm công tử có thể chỉ bảo tốt cho Thanh Sơn, để hắn về sau khỏi bị người ta đuổi học lần nữa.”
Ha ha, tiểu nữ tử này thật có ý tứ a, rõ ràng là cảnh cáo ngầm Lâm Vãn Vinh hắn không nên gây làm gì gây ảnh hưởng xấu tới Thanh Sơn, nhưng bề ngoài lại nói ủy quyền hắn chỉ bảo, thực khiến Lâm Vãn Vinh không nhịn được đành cười mỉm.
“Nhất định, nhất định.”, Lâm Vãn Vinh mặt lộ ra thần sắc có vẻ am hiểu, nhìn Đổng Xảo Xảo nháy mắt cười nói.
Đổng Xảo Xảo sắc mặt lại ửng hồng, biết ý định của mình bị Lâm Vãn Vinh hoàn toàn thấu hiểu, chỉ cảm thấy mình vốn rất lanh lợi thông minh, thế mà trước mặt Lâm Vãn Vinh lại có chút e dè.
Lâm Vãn Vinh đến đây mục đích không phải là cùng tiểu nữ tử này đùa dỡn, nên không cùng nàng tán chuyện nữa, bèn bảo lão Đổng mang giấy tới, chia thành bốn đoạn rồi nói: “Đổng đại thúc, người xem ra có lẽ viết chữ rất đẹp, đại thúc biết những tình tiết gì liên quan tới Đại tiểu thư hãy viết một phen. Mọi chuyện lớn nhỏ kể hết, tốt nhất là chia thành nhiều bản khác nhau. Ví dụ, Đại tiểu thư thích ăn những thứ gì có thể liệt kê miêu tả vào một bản, lấy tiêu đề là Tiêu đại tiểu thư và Mĩ thực. Hay Tiêu đại tiểu thư thích ăn mặc loại quần áo nào, liệt kê vào một bản khác lấy tên là Thẩm mĩ của Đại tiểu thư, rồi những chuyện khác cứ thế mà làm. Nếu bốn trang giấy này không đủ chép hết, ta có thể tùy theo mà giảm chữ hay tăng trang, rồi tiếp tục chép lại từng trang đó, cuối cùng nhờ người có tay nghề khéo léo đóng lại thành những quyển sách.”
Đổng Nhân Đức liền nói: “Lâm công tử, sao cần phải làm thế, chữ đẹp, tay nghề khéo léo không cần đến người ngoài, con gái ta có đủ khả năng đảm nhiệm.”
Ai da! Lâm Vãn Vinh kỳ quái liếc mắt nhìn Đổng Xảo Xảo, không ngờ nha đầu này còn có tay nghề này nữa.
Đổng Xảo Xảo mặt đỏ hồng lên một chút, mặc dù không biết Lâm Vãn Vinh và cha nàng đang làm cái gì, nhưng cũng không phản đối.
“Ta đang có chủ ý với Tiêu đại tiểu thư.” Lâm Vãn Vinh vừa cười vừa nói, lời thốt ra như đinh đóng cột vậy.
Đổng Xảo Xảo má hồng hồng thầm nghĩ, hắn là người nào mà ăn nói khinh cuồng, những lời như vậy mà cũng có thể dễ dàng tuôn ra được.
Đổng Thanh Sơn bộc trực nói: “Lâm đại ca, ngươi muốn tánTiêu đại tiểu thư ư? Hay quá, ngươi tán nàng ta rủ về đây, nhớ cho ta ngắm một lúc nha.”
Lão Đổng đã từng nhìn qua thủ đoạn của Lâm Vãn Vinh, biết hắn có nhiều mưu đồ, bất quá tên Lâm tiểu tử này lời nửa thật nửa giả, nói không chừng quả thật cũng có chủ ý tới Tiêu gia đại tiểu thư không chừng.
Lâm Vãn Vinh a a cười nói: “Thanh Sơn, ngươi nghĩ đến đâu thế. Nha đầu kia ngay cả diện mạo ta cũng chưa thấy qua, làm cách nào có thể tán tỉnh nàng ta chứ? Ngươi đừng chế giễu ta thế.”
Ngụy lão đầu bắt Lâm Vãn Vinh hắn đi làm gia đinh cho Tiêu gia, hắn trong lòng đối với Tiêu gia quả thực không có nhiều thiện cảm, chính là muốn thừa dịp này phải chiếm chút tiện nghi của đám tiểu thư thái thái này trước khi luồn cúi hầu hạ họ. Trước tiên phải tìm cơ hội xuất chút tài mọn trên người Tiêu đại tiểu thư kiếm trác thì mới có thể an ủi một chút tâm linh bị thương tổn của mình.
Đổng Xảo Xảo liếc mắt nhìn hắn cười, Lâm công tử này so với đám tài tử quả có chút bất đồng, hình như da mặt dày hơn bọn chúng rất nhiều.
Nghe kể Đổng Xảo Xảo lại tài ba khéo tay như vậy, quả là việc tốt, người nhà làm được thì hay hơn nhờ người ngoài nhiều. Lâm Vãn Vinh lại hướng dẫn Đổng Nhân Đức ở nhiều trang giấy để đánh dấu để những khoảng trống lớn nhỏ khác nhau, không được viết lên đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.