Chương 309: Khuyên giải
Vũ Nham
18/03/2013
Tìm tới tìm lui ở sau núi mà vẫn không tìm thấy nơi Tiên Nhi dựng lều cỏ bên cạnh mộ phần của mẹ nàng, trong lòng hắn đang nghĩ liệu lão hoàng đế có chơi mình không, thì đã thấy xa xa giữa sườn núi theo gió bay lên một làn khói xanh, nhìn rất rõ ràng. Hắn trong lòng vui vẻ, nhằm hướng khói xanh bay lên chạy nhanh tới.
Cách khoảng mấy mươi trượng thì gặp phải một mảng rừng trúc tươi tốt xanh rì, bạt ngàn búp măng non mới mọc tràn trề sức sống. Trong rừng trúc dựng lên một gian nhà nhỏ, tất cả đều từ trúc chế thành, thật là đơn giản mà khéo léo. Nhớ tới hình ảnh ngày trước ở Long Tuyền thôn ngoài thành Hàng Châu, mẫu thân của Tiên Nhi vốn thích trúc xanh, Tiên Nhi hẳn nhiên là ở chỗ này không sai.
Hắn tiến về phía trước hai bước nhẹ kêu:
- Tiên Nhi, Tiên Nhi…
Rừng trúc trống trải, yên tĩnh, không người trả lời.
Đi đến trước gian nhà trúc, hắn đẩy khẽ cánh cửa, một tiếng động nhỏ vang lên, cánh cửa mở rộng, chỉ thấy trong nhà bày một bàn hai ghế cùng một chiếc giường, ngoài ra không còn gì khác, trong phòng thu dọn rất sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, toát lên mùi gỗ đàn hương thượng hảo thơm mát khiến người cảm thấy vui vẻ thoải mái. Một nơi vô cùng cao nhã như vậy, nhất định là Tiên Nhi vì tưởng niệm mẫu thân mà cố ý sửa soạn. Lâm Vãn Vinh gật đầu, dò xét một hồi trong phòng nhưng chẳng tìm thấy bóng dáng Tiên Nhi đâu.
Trong phòng vẫn còn mùi hương, nơi này nhất định có người ở, chỉ là không biết nha đầu kia đi đâu rồi. Hắn bước ra cửa, tiếp tục đi về phía rừng trúc, chỉ một lát đã nghe thấy tiếng nước chảy vọng vào tai, phía trước hiện ra một dòng suối nhỏ trong suốt từ trên núi chảy xuống.
Đi ngược dòng suối, đập vào mắt đầu tiên là một ngôi mộ xanh um rêu phủ nằm cạnh ven suối bên rừng trúc. Một bóng người toàn thân mặc áo tang trắng, quay lưng về phía hắn, đang quỳ trên mặt đất, đôi vai run run như đang khóc. Bên cạnh nàng, chút tro giấy vừa đốt vẫn còn hơi ấm.
- Tiên Nhi…
Hắn gọi nhẹ một tiếng, thiếu nữ đang quỳ trên đất nghe vậy run lên, vội xoay người lại. Trước mắt xuất hiện đôi dòng lệ trên gò má đầy đặn, hàng mi xinh đẹp tuyệt trần, cái miệng anh đào nhỏ nhắn có chút hé mở, lệ châu tinh khiết rơi đầy má, không phải Tiên nhi thì còn ai?
- Tướng công…
Tiên Nhi duyên dáng gọi to một tiếng, lao vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn, thất thanh khóc rống lên.
-Khóc đi, khóc đi
Lâm Vãn Vinh vỗ vỗ bờ vai của nàng, trong lòng tràn đầy trìu mến:
- Khóc ra được là tốt rồi.
Tiên Nhi ngã vào trong lồng ngực hắn, đôi vai run rẩy từng cơn khóc như muốn tắt hơi, nước mắt thấm ướt cả vạt áo trước ngực hắn.
Lâm Vãn Vinh ôm nàng vào lòng, than nhẹ một tiếng. Rõ ràng là bậc quốc sắc thiên hương, thân phận công chúa Đại Hoa tôn quý, thế nhưng hết lần này tới lần khác đều là một thân bi thảm, trở mặt thành thù với cha. Một mình ở bên ngoài chịu dập vùi bao nhiêu năm, trong lòng cay đắng chua xót, cũng không biết nàng đã vượt qua như thế nào. Xem lại thì An tỷ tỷ và Tiên Nhi hoàn cảnh cũng tương tự nhau, đều là phiêu bạt chân trời, bốn biển là nhà, khó trách quan hệ thầy trò hai người lại thân thiết như vậy, có phần hơn hẳn ông chồng ta đây.
- Ồ, sao lại có một dòng suối nhỏ ở đây?
Lâm Vãn Vinh nói nhẹ vào tai Tiên Nhi, âm giọng tỏ vẻ ngạc nhiên.
Tần Tiên Nhi ngẩng đầu nhìn xung quanh, đôi mắt xinh đẹp đã khóc tới sưng đỏ cả lên, vội vàng hỏi:
- Tướng công, chàng nói gì vậy, dòng suối nhỏ nào?
Lâm Vãn Vinh cười cười vuốt nhẹ mũi nàng, chậm rãi lau khuôn mặt đầm đìa nước mắt kia:
- Nếu nàng lại khóc nữa thì đừng nói một dòng suối nhỏ, thậm chí là Trường Giang, Hoàng Hà cũng có đến vài dòng ấy chứ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiên Nhi đỏ lên, hừ một tiếng, đột nhiên rời khỏi lồng ngực hắn, bĩu môi quay đầu, nhẹ hỏi:
- Ngươi đến đây làm gì? Sao không đi tìm Thanh Tuyền của ngươi?
Nha đầu này còn nhớ chuyện ngày trước?! Thật là khổ với trí nhớ của nàng a. Lâm Vãn Vinh kéo tay nàng cười nói:
- Hôm nay ai ta cũng không nhớ, chỉ nhớ Tiên Nhi ngoan của ta. Tiên Nhi, mấy ngày không gặp nàng càng lúc càng xinh đẹp a, chà chà, xem ánh mắt trong suốt này, xem cái miệng nhỏ nhắn tươi hồng này, ta thấy chưa đến vài hôm nàng sẽ là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, ta lại là lão công (chồng) của thiên hạ đệ nhất mỹ nữ - Thiên hạ đệ nhất chồng a.
Tần Tiên Nhi vốn là cô gái thông minh lanh lợi, nếu là người khác nói những lời vỗ mông ngựa này, nàng ta đến nghe cũng không muốn nghe, nhưng đây lại không phải ai khác mà là lang quân do chính mình chọn lựa, nghe được những lời hắn nói thì trong lòng mừng rỡ, mặt nóng lên, nhưng lại bướng bỉnh hừ một tiếng, không thèm liếc hắn một cái, cất giọng:
- Ngươi nói nhiều lời dễ nghe để lừa ta, có phải là ở bên Thanh Tuyền đụng độ mới sang ta tìm vui? Ta là thiên hạ đệ nhất, vậy Tiếu Thanh Tuyền thứ mấy đây?
Cái hũ dấm chua này, đúng là có chút phong vị, Lâm Vãn Vinh cười ha ha đáp:
- Đương nhiên nàng ấy cũng là đệ nhất - như nhau cả. Tiên nhi, mấy ngày không gặp khiến ta nhớ muốn điên lên được, đừng làm loạn lên nữa, nào, để lão công đo nàng xem là cao lên hay thấp đi, béo lên hay gầy bớt nào.
“A”, Tần Tiên Nhi kêu nhỏ, cùng lúc Lâm Vãn Vinh ôm lấy nàng, quay một vòng tại chỗ. Tần Tiên Nhi vốn rất nhớ hắn, mấy bữa nay bất hòa, liều mạng nhẫn nhịn không đi tìm hắn. Hôm nay gặp được, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, liền ưm một tiếng ngã vào lòng hắn, mặc kệ hắn làm loạn.
Đặt thân thể mềm mại như không xương xuống, Lâm Vãn Vinh tựa đầu lên mái tóc nàng hít một hơi dài, đoạn ngẩng đầu thở ra nói:
- Tiên Nhi của ta thân thể ngày càng thơm. Ồ cục cưng, mấy ngày không gặp, sao nàng có chỗ béo lên, lại có chỗ gầy đi?
- Thiếp đâu có béo?
Tần Tiên Nhi hừ một tiếng, nhíu chiếc mũi nhỏ nhắn xinh đẹp, bĩu môi:
- Người ta ngày đêm nhớ chàng, chẳng dễ dàng mới gặp mặt được, chàng lại đem cái tên của nữ nhân mà thiếp ghét nhất ra gọi, thiếp còn có thể béo lên sao?
- Hiểu lầm, hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm rồi.
Lâm Vãn Vinh bối rối cười ha ha một trận, mặt dày nói:
- Thôi thì như thế này, về sau khi ta gặp nàng ấy, lại kêu tên nàng, như vậy là huề nhau nhé.
- Chàng nghĩ thật hay làm sao, thiếp không muốn chàng gặp cô ta nữa.
Tần Tiên Nhi bĩu chiếc miệng xinh, lại hỏi:
- Chàng nói thiếp béo chỗ nào?
- Đương nhiên là béo rồi.
Lâm Vãn Vinh cười hi hi, ánh mắt dừng ở bộ ngực đầy đặn, nuốt nước miếng một cái đáp:
- Là ở đây, lại to nữa, bé ngoan của ta trưởng thành càng ngày càng hoàn mỹ a.
Tần Tiên Nhi khẽ gắt một tiếng, mặt ngọc đỏ lên, trong lòng ngượng ngùng rồi lại kiêu ngạo, cố ưỡn ngực lên cho hắn xem trọn vẹn.
Lâm Vãn Vinh ma trảo vươn đến, đang muốn so vẽ một chút, đã thấy Tần Tiên Nhi hai mắt đỏ bừng, đôi hàng lệ chậm rãi chảy xuống.
- Làm sao thế, Tiên Nhi?
Hắn vội vàng đưa tay qua, kéo bàn tay nhỏ bé của nàng nói:
- Gặp lão công không vui sao?
Tần Tiên Nhi nhìn hắn, bỗng nhiên ôm chặt lấy hắn, nước mắt lại trào ra:
- Tướng công, người có phải là đã quên thiếp rồi?
- Sao có thể như thế? Tiên Nhi, nàng không thể trách oan ta, ta có thể quên trời, quên đất, quên không khí nhưng cũng không thể quên bé ngoan Tiên Nhi của ta.
Lâm Vãn Vinh dỗ ngọt, chỉ lên trời phát thệ.
-Nhưng chàng biết thiếp trong cung chờ chàng, sao chàng không đến tìm?
Tần Tiên Nhi thổn thức nói:
- Thiếp biết chàng có Tiêu gia hai ả hồ ly mị tử lớn nhỏ làm bạn, tất nhiên là sớm đã quên thiếp rồi.
- Ôi, Tiên Nhi, nàng cũng biết, ta thân là nam nhi, có thể nào tùy tiện vào cung? Ta và hoàng đế cũng không thân quen, lão biết ta đến đeo đuổi nàng, lại không liều mạng ngăn cản ta sao?! Mấy bữa nay ta ngày đêm nghĩ ngợi, sớm tối tìm mưu, rốt cục thừa dịp hôm nay hoàng đế triệu kiến, ta dựa vào công phu tính kế mới biết được tung tích nàng, vội vàng chạy đến.
Lâm Vãn Vinh không chớp mắt nói, trong lòng mặc niệm một tiếng, cha vợ ơi, ủy khuất cho người rồi.
- Ông ta dám?!!
Tần Tiên Nhi tức giận hừ một tiếng:
- Ông ta đã đáp ứng thiếp, chỉ cần thiếp hồi cung, sẽ cho chàng…
Nàng chớp mắt một cái, vội nín thinh không nói nữa.
- Cho ta, cho ta cái g?
Lâm Vãn Vinh cả kinh hỏi, lại nói:
- Tiên Nhi, có một chuyện ta vẫn muốn hỏi nàng.
- Thiếp biết, chàng muốn hỏi sao bỗng nhiên thiếp lại hồi cung đúng không?
Tần Tiên Nhi cẩn thận liếc hắn, nhẹ giọng đáp:
- Tướng công, chàng đừng tức giận, thiếp không phải cố ý dấu diếm chàng, lúc đó, sư phụ triệu thiếp về kinh, thiếp cũng không biết là có chuyện gì. Sư phụ nói với thiếp, chàng có tài như thế, nếu mai một trong dân gian thì rất đáng tiếc, muốn tìm cách giúp chàng nên mới bảo thiếp về cung xem sao. Một mặt giả vờ gần gũi thân thiết với ông ta để giúp chàng xuất đầu lộ diện, một mặt ám sát ông ta.
Ám sát? Lâm Vãn Vinh hít vào một hơi khí lạnh, điều này mà An tỷ tỷ cũng nghĩ ra được, sai khuê nữ đi giết chính cha của mình. An Bích Như bảo Tiên Nhi vào cung giúp mình, kỳ thực cũng là muốn hoàng đế chú ý đến ta, theo đó ta có thể tiếp cận Ninh Vũ Tích. Con bà nó, An hồ ly này gạt ta làm bao nhiêu chuyện, cũng không hồi báo cho ta, may mà nàng ta chạy nhanh chứ nếu không ta nhất định đem nàng ta đánh đến mông nát bét.
- Tiên Nhi, nàng ám sát hoàng đế thật sao? Chẳng lẽ hôm nay là do nàng làm?
Lâm đại nhân trợn tròn hai mắt, cẩn thận hỏi. An Bích Như gian trá giảo hoạt, chuyện gì cũng có thể. Bé ngoan, chuy ện này không thể đem ra đùa được, ám sát hoàng đế truu di cửu tộc, hơn nữa đây lại là con gái ám sát cha, là đại nghịch trong đại nghịch a.
- Chàng đừng xen vào, trước tiên nghe thiếp nói đã.
Tần Tiên Nhi liếc nhẹ hắn, nũng nịu nói, ánh mắt ôn nhu trong suốt, quả thực mỹ lệ không tả nên lời.
-Được, được, nàng nói đi.
Lâm Vãn Vinh kiềm chế tinh thần, nghe Tiên Nhi nói tiếp.
- Sư phụ khuyên thiếp mấy ngày, thiếp trong lòng nhớ tới chàng, lại muốn mau chóng báo thù cho mẫu thân, cuối cùng đồng ý với sư phụ. Sư phụ bảo mẫu thân thiếp được an táng trong rừng trúc phía sau núi Tướng Quốc Tự, ông ta hàng năm đều đến đây, thiếp bèn ở đây đợi. Chàng cũng biết thiếp và mẫu thân tướng mạo vô cùng giống nhau, ông ta vừa mới thấy thiếp liền nhận ra ngay, vô cùng mừng rỡ kinh ngạc, liền đưa thiếp hồi cung.
Tần Tiên Nhi đưa mắt nhìn xung quanh, tựa hồ như đang nhớ lại tình cảnh ngày ấy. Ông ta mà nàng nói đích thị là đương kim hoàng đế Đại Hoa, chỉ là quan hệ của hai cha con họ tựa hồ vẫn chưa khôi phục.
Lâm Vãn Vinh nghe vậy âm thầm lắc đầu, An tỷ tỷ đã quá coi thường lão hoàng đế rồi, cô ta tưởng rằng lão hoàng đế chẳng biết đến sự tồn tại của Tiên Nhi, mà không hay rằng, lão hoàng đế sớm đã dựa vào dung mạo điều tra biết rõ thân thế của nàng ấy, còn phái người âm thầm bảo vệ. Nếu không phải sợ Thành Vương lợi dụng thân thế Tiên Nhi thì đã sớm đem Tiên Nhi hồi cung rồi.
- Vì thế nàng bảo ông ta đề bạt ta, đây chính là điều kiện để nàng hồi cung?
Lâm Vãn Vinh cười khổ hỏi, khó trách lão hoàng đế lại chuyển thái độ nhanh thế, thì ra là do quan hệ với Tiên Nhi. Bất quá, chủ ý của lão hoàng đế là muốn kéo nữ nhân trở về. Nhưng nếu chỉ là muốn trọng dụng ta thì không nhất thiết phải ban thưởng biển bài, lại ban thưởng phủ trạch. Xem ra là do tác dụng tài học của Lâm Vãn Vinh Lâm đại nhân ta. Hắn tự an ủi chính mình.
Tần Tiên Nhi thấy vẻ mặt buồn bực của hắn, đối với việc này rất để tâm, trong lòng kinh hoảng vội vàng nói:
- Tướng công, thiếp chỉ muốn giúp chàng, kỳ thật bản lĩnh của chàng so với lũ cẩu quan tham ô phi pháp ấy hơn gấp ngàn vạn lần, phong vương thưởng tướng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Sự tình đâu có đơn giản thế, càng phức tạp lên rồi, Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ cười, vuốt mái tóc của Tiên Nhi, hỏi:
- Còn sau đó, sau đó nàng có đi ám sát ông ta không?
Tiên Nhi gật đầu ừ một tiếng, cúi mặt đáp:
- Thiếp sau khi hồi cung đều ngụ tại nơi mẫu thân ở xưa kia. Vốn muốn tìm cơ hội động thủ, hết thảy đều chuẩn bị rồi, chỉ là một hôm soạn lại di vật của mẫu thân, tình cờ phát hiện trong cuốn sách ngày xưa mẫu thân rất thích có một phong thư. Thì ra là mẫu thân người, mẫu thân người…
Tiên Nhi xoay mình nhìn căn nhà cũ, khóc không nói lên lời. Lâm Vãn Vinh nhẹ hít một hơi, trong lòng tinh tường, Tiên Nhi có thể tình cờ phát hiện bức thư kia như thế đích thị là do lão hoàng đế ra tay, vì muốn tránh bi kịch phụ tử tương tàn mà tỉ mỉ an bài. Để cho Tiên nhi tự mình phát hiện chân tướng, chính là bảo toàn thể diện cho Tiên Nhi, cũng lại phục hồi tình cảm cha con, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
- Vậy bây giờ nàng còn hận cha nàng không?
Lâm Vãn Vinh ôm Tiên Nhi vào lòng khẽ hỏi.
Tiên Nhi như một con mèo nhỏ cuộn trong lòng hắn, tay ôm bờ vai rộng của hắn thổn thức khóc nói:
- Hận, thiếp đương nhiên hận ông ta, vì ông ta muốn làm hoàng đế mới có người tới ám sát, nếu không bị ám sát, mẫu thân thiếp đâu có cam tâm tình nguyện chết vì ông ta? Thiếp sao đến nỗi chịu cảnh dập vùi ly tán, cả việc thọ tang mẫu thân cũng muộn đến bao nhiêu năm như vậy? Thiếp tất nhiên hận ông ấy, ông ấy không phải cha thiếp, thiếp hận ông ta!
Tần Tiên Nhi tinh thần kích động, ôm lấy hắn thất thanh khóc rống lên, đứt từng khúc ruột, khiến cho người khác nhịn không nổi, trong lòng chua xót.
Lâm Vãn Vinh vỗ nhẹ bờ vai mềm mại, nhưng lại không biết nói gì cho tốt. Chuyện này đúng là hồ đồ không làm rõ được. Lão hoàng đế truy cầu ngôi báu, đây vốn không phải là việc sai, chỉ là ông ta trong lòng dù có ngàn vạn tâm cơ, đại khái cũng không thể nghĩ đến, đó lại là cái cớ để nữ nhân này hận mình, đúng là mọi chuyện khó liệu hết.
Tần Tiên Nhi khóc một trận, mới từ từ ghé vào lòng hắn nhẹ giọng hỏi:
- Tướng công, chỉ có vài người biết mẫu thân an táng tại chỗ này. Là ông ta nói cho chàng biết để tìm thiếp phải không?
- Chuyện này lát nữa sẽ kể cho nàng hay.
Lâm Vãn Vinh vuốt ve mái tóc mềm mại, thở dài:
- Tiên Nhi, ta hỏi nàng, hoàng đế hàng năm đều đến sau núi Tướng Quốc tự, ông ấy tới làm gì? Trúc lâu đó là ông ta dựng sao?
Tiên Nhi hừ một tiếng:
- Mẫu thân thiếp đã chết, cho dù ông ta đến đây một trăm năm, ngồi trong trúc lâu một trăm năm thì cũng có ích lợi gì? Có thể chuộc tội của ông ta sao?
Lâm Vãn Vinh mỉm cười lắc đầu, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng:
- Nha đầu ngốc, nếu yêu là một tội nghiệt, vậy chẳng phải tội nghiệt của chúng ta là quá sâu rồi hay sao?
Tần Tiên Nhi sửng sốt lắc đầu như không thể tin, hỏi lại:
- Tướng công, chàng nói gì? Chẳng lẽ ông ta đối với mẹ thiếp là có tình cảm? Năm xưa tại Giang Nam, ông ta chỉ coi mẹ thiếp như một món đồ chơi, thiếp không tin là ông ta hoài niệm mẫu thân thiếp.
-Con người không phải cây cỏ, có thể vô tình sao?
Lâm Vãn Vinh khẽ thở dài, kéo bàn tay nhỏ bé, nói:
- Hoàng đế cũng là người, ông ấy cùng mẫu thân nàng sớm chiều gần gũi, lại sinh ra nàng, đây là tình cảm hôn nhân ruột thịt vĩnh viễn không thể dứt bỏ, nói ông ấy không hề có tình cảm với mẫu thân nàng, ta tuyệt đối không tin, chỉ có điều, ông ấy thân là vạn thánh chí tôn, tâm tư thâm trầm, không thể dễ dàng biểu lộ ra mặt, lại càng không thể biểu đạt tình cảm, đây cũng là một loại áp lực, đây là cái giá của việc làm hoàng đế.
Tần Tiên Nhi nghe như hiểu lại như không, dáng vẻ chăm chú, nét mặt thật sự rất chuyên tâm.
- Mẫu thân nàng vì ông ấy mà chết, nhưng đó không phải là ý nguyện của ông ta, chỉ bằng việc hơn mười năm qua ông ta tới đây tế điện, đủ cho thấy ông ta đối với mẫu thân nàng không hề giống như nàng nghĩ đùa giỡn gì, mà đó hoàn toàn là tình cảm sâu đậm. Ông ta là hoàng đế, nhưng cũng là một người chồng, một người cha. Nàng một đêm mất đi mẫu thân, cũng mất đi phụ thân, đổi lại một góc độ khác, ông ta chẳng phải cũng mất đi thê tử, mất đi một đứa con? Ông ta và nàng hai người đều có nỗi thương tâm giống nhau, chỉ có điều, nàng thì có thể khóc ra, nhưng ông ta thì cái gì cũng không thể nói. Tiên nhi a, chưa làm cha mẹ chưa hiểu lòng mẹ cha. Ông ấy làm hoàng đế có lẽ cũng có chỗ sai, nhưng là cha thì ông ta chưa làm gì sai cả.
Lâm Vãn Vinh đau khổ thở ra một hơi, nhớ tới chính mình cũng không còn dịp gặp lại cha mẹ, trong lòng trào dâng bao chua xót.
- Tướng công, tướng công.
Cũng không biết đã trầm mặc bao lâu, Tiên Nhi đẩy nhẹ hắn, ghé vào lỗ tai ôn nhu gọi lên. Lâm Vãn Vinh lau nhẹ khoé mắt, cười nói:
- Chuyện gì, có phải ta nói không đúng chăng?
Tiên Nhi lắc đầu ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt trong suốt tràn đầy nhu tình:
- Tướng công, chàng khóc?
- Không có, ta sao lại khóc? Chỉ là gió to quá thôi!
Lâm Vãn Vinh cười ha ha, khuyên giải:
- Tiên Nhi, kỳ thật nghĩ lại mà nói, nàng có nghĩ tới vì sao mẫu thân nàng lại lưu lại thư khai đạo cho nàng chăng? Bà ấy hy vọng nàng không vì chuyện này mà trở mặt thành thù với cha nàng, nếu bà ấy còn trên đời, nhìn thấy quan hệ này giữa các người, bà ấy có vui không?
- Tướng công, chàng để thiếp nghĩ một chút, trong lòng thiếp loạn lên rồi.
Tần Tiên Nhi u uẩn nói:
- Chàng phải ôm chặt thiếp, không được nhúc nhích.
Lâm Vãn Vinh hi hi cười:
- Ôm chặt, có thể, bất quá đã đến trước mộ của nhạc mẫu rồi, ta nên bái lạy vài lạy cho phải đạo a.
Tần Tiên Nhi đỏ mặt, trong lòng vừa ngượng ngùng vừa mừng rỡ, vội rời ngực hắn, Lâm Vãn Vinh quỳ trước mộ Tần Như Tiên cung kính dập đầu, Tiên Nhi cũng quỳ rạp xuống đất theo hắn, lệ rơi lã chã khấn:
- Mẫu thân, Tiên Nhi cùng tướng công dập đầu trước người.
Một tiếng thở u uất nhẹ vang lên, một lão già mặc hoa phục vẻ mặt ốm yếu đứng ở xa, mắt nhìn không rời hai người đang quỳ rạp xuống, ánh mắt hiện lên một màn sương mù.
- Chủ tử, thời gian không còn sớm nữa, ngài cần phải trở về thôi.
Ngụy lão đầu đang dìu đỡ bên người ông ta nhẹ nhàng nói.
- Tần phi, Nghê Thường…
Lão hoàng đế hai môi chậm rãi nhích động, thanh âm thật nhỏ, ngay cả Ngụy lão đầu ngay sát bên cũng không nghe rõ lão đang nói gì.
- Chủ tử, có Lâm Tam khuyên bảo Nghê Thường công chúa, nên sẽ không có chuyện gì đâu, hay là ngài hãy sớm trở về nghỉ ngơi đi.
Ngụy lão đầu cung kính bẩm.
-Để trẫm đứng thêm lát nữa, bồi đáp Tần Phi, bồi đáp Nghê Thường…
Lão hoàng đế khe khẽ thở dài, nhìn xa xa thấy Nghê Thường công chúa đang hạnh phúc trong lòng Lâm Tam, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Đứng một lát, lão đột nhiên mở miệng hỏi:
- Tiểu Ngụy tử, ngươi nói xem, Lâm Tam thích nhất thứ gì?
- Thích?
Ngụy lão đầu sửng sốt, nếu nói về thứ tiểu tử kia thích thì vàng bạc, mỹ nữ, tựa hồ không thể bỏ gì, bộ dạng đều như muốn đem nhét hết vào trong túi.
- Nô tài không biết!
Lão cúi người đáp.
- Hắn thích nhất là tự do, thiên mã hành không (ngựa trời tung cánh).
Lão Hoàng đế mặt tràn ý cười nói:
- Vậy trẫm liền để cho hắn tự do, để hắn tự do phát huy. Phương Bắc rộng lớn như vậy, vừa có thảo nguyên vừa có sa mạc, đủ cho hắn náo loạn.
-Hoàng thượng, ngài là nói đến người Hồ? Ngài muốn cho hắn lãnh binh?
Lão Ngụy cả kinh hỏi.
Hai người trước mộ phần bái lạy xong, Tiên Nhi lòng tràn đầy vui mừng, lần trước bái lạy sư phụ, lần này lại bái lạy mẫu thân, chuyện mình và tướng công xem như đã hoàn mỹ rồi. Lâm Vãn Vinh tìm một cái cuốc, xới sửa lại tẩm lăng của Tần Như Tiên, Tần Tiên Nhi tuy trên người mặc tang phục, nhưng theo bên tướng công, tâm tình thoải mái, nụ cười cũng nhiều hơn.
Xong việc này thì mặt trời cũng đã ngả về Tây, Lâm Vãn Vinh nhớ tới chuyện mình nhờ Ninh Vũ Tích đi làm, chẳng biết là thế nào rồi, liệu nha đầu kia có chuồn mất không.
Tiên Nhi thấy hắn tâm thần không yên mới kỳ quái hỏi:
- Tướng công, chàng làm sao vậy?
Lâm Vãn Vinh thần sắc căng thẳng, giữ chặt tay nàng, bảo:
- Tiên Nhi, ta nói cho nàng một việc, nhưng nàng không được hoảng hốt.
Tần Tiên Nhi dạ một tiếng gật đầu:
- Tướng công nói đi, thiếp sẽ giữ bình tĩnh.
Lâm Vãn Vinh nhìn thẳng khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tiên Nhi, nói:
- Sáng sớm nay hoàng đế bị hành thích.
Tiên Nhi nét mặt biến hóa liên tục, khi thì kinh ngạc, lúc lại phẫn nộ, đôi tay nhỏ bé cũng trở nên lạnh như băng. Nàng khẽ nhắm đôi mắt đẹp, hai hàng nước mắt chảy xuống:
- Tướng công, ông ta bị thương có nặng không?
Nhớ tới tình hình hôm nay tận mắt chứng kiến, hắn đối với Tiên Nhi không dấu diếm, liền thành thật đáp:
- Theo ta thấy thì bị thương rất nặng, chỉ e…
Tần Tiên Nhi đứng dậy, lau khô nước mắt dịu dàng nói:
- Tướng công, chúng ta đi.
Cách khoảng mấy mươi trượng thì gặp phải một mảng rừng trúc tươi tốt xanh rì, bạt ngàn búp măng non mới mọc tràn trề sức sống. Trong rừng trúc dựng lên một gian nhà nhỏ, tất cả đều từ trúc chế thành, thật là đơn giản mà khéo léo. Nhớ tới hình ảnh ngày trước ở Long Tuyền thôn ngoài thành Hàng Châu, mẫu thân của Tiên Nhi vốn thích trúc xanh, Tiên Nhi hẳn nhiên là ở chỗ này không sai.
Hắn tiến về phía trước hai bước nhẹ kêu:
- Tiên Nhi, Tiên Nhi…
Rừng trúc trống trải, yên tĩnh, không người trả lời.
Đi đến trước gian nhà trúc, hắn đẩy khẽ cánh cửa, một tiếng động nhỏ vang lên, cánh cửa mở rộng, chỉ thấy trong nhà bày một bàn hai ghế cùng một chiếc giường, ngoài ra không còn gì khác, trong phòng thu dọn rất sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, toát lên mùi gỗ đàn hương thượng hảo thơm mát khiến người cảm thấy vui vẻ thoải mái. Một nơi vô cùng cao nhã như vậy, nhất định là Tiên Nhi vì tưởng niệm mẫu thân mà cố ý sửa soạn. Lâm Vãn Vinh gật đầu, dò xét một hồi trong phòng nhưng chẳng tìm thấy bóng dáng Tiên Nhi đâu.
Trong phòng vẫn còn mùi hương, nơi này nhất định có người ở, chỉ là không biết nha đầu kia đi đâu rồi. Hắn bước ra cửa, tiếp tục đi về phía rừng trúc, chỉ một lát đã nghe thấy tiếng nước chảy vọng vào tai, phía trước hiện ra một dòng suối nhỏ trong suốt từ trên núi chảy xuống.
Đi ngược dòng suối, đập vào mắt đầu tiên là một ngôi mộ xanh um rêu phủ nằm cạnh ven suối bên rừng trúc. Một bóng người toàn thân mặc áo tang trắng, quay lưng về phía hắn, đang quỳ trên mặt đất, đôi vai run run như đang khóc. Bên cạnh nàng, chút tro giấy vừa đốt vẫn còn hơi ấm.
- Tiên Nhi…
Hắn gọi nhẹ một tiếng, thiếu nữ đang quỳ trên đất nghe vậy run lên, vội xoay người lại. Trước mắt xuất hiện đôi dòng lệ trên gò má đầy đặn, hàng mi xinh đẹp tuyệt trần, cái miệng anh đào nhỏ nhắn có chút hé mở, lệ châu tinh khiết rơi đầy má, không phải Tiên nhi thì còn ai?
- Tướng công…
Tiên Nhi duyên dáng gọi to một tiếng, lao vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn, thất thanh khóc rống lên.
-Khóc đi, khóc đi
Lâm Vãn Vinh vỗ vỗ bờ vai của nàng, trong lòng tràn đầy trìu mến:
- Khóc ra được là tốt rồi.
Tiên Nhi ngã vào trong lồng ngực hắn, đôi vai run rẩy từng cơn khóc như muốn tắt hơi, nước mắt thấm ướt cả vạt áo trước ngực hắn.
Lâm Vãn Vinh ôm nàng vào lòng, than nhẹ một tiếng. Rõ ràng là bậc quốc sắc thiên hương, thân phận công chúa Đại Hoa tôn quý, thế nhưng hết lần này tới lần khác đều là một thân bi thảm, trở mặt thành thù với cha. Một mình ở bên ngoài chịu dập vùi bao nhiêu năm, trong lòng cay đắng chua xót, cũng không biết nàng đã vượt qua như thế nào. Xem lại thì An tỷ tỷ và Tiên Nhi hoàn cảnh cũng tương tự nhau, đều là phiêu bạt chân trời, bốn biển là nhà, khó trách quan hệ thầy trò hai người lại thân thiết như vậy, có phần hơn hẳn ông chồng ta đây.
- Ồ, sao lại có một dòng suối nhỏ ở đây?
Lâm Vãn Vinh nói nhẹ vào tai Tiên Nhi, âm giọng tỏ vẻ ngạc nhiên.
Tần Tiên Nhi ngẩng đầu nhìn xung quanh, đôi mắt xinh đẹp đã khóc tới sưng đỏ cả lên, vội vàng hỏi:
- Tướng công, chàng nói gì vậy, dòng suối nhỏ nào?
Lâm Vãn Vinh cười cười vuốt nhẹ mũi nàng, chậm rãi lau khuôn mặt đầm đìa nước mắt kia:
- Nếu nàng lại khóc nữa thì đừng nói một dòng suối nhỏ, thậm chí là Trường Giang, Hoàng Hà cũng có đến vài dòng ấy chứ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiên Nhi đỏ lên, hừ một tiếng, đột nhiên rời khỏi lồng ngực hắn, bĩu môi quay đầu, nhẹ hỏi:
- Ngươi đến đây làm gì? Sao không đi tìm Thanh Tuyền của ngươi?
Nha đầu này còn nhớ chuyện ngày trước?! Thật là khổ với trí nhớ của nàng a. Lâm Vãn Vinh kéo tay nàng cười nói:
- Hôm nay ai ta cũng không nhớ, chỉ nhớ Tiên Nhi ngoan của ta. Tiên Nhi, mấy ngày không gặp nàng càng lúc càng xinh đẹp a, chà chà, xem ánh mắt trong suốt này, xem cái miệng nhỏ nhắn tươi hồng này, ta thấy chưa đến vài hôm nàng sẽ là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, ta lại là lão công (chồng) của thiên hạ đệ nhất mỹ nữ - Thiên hạ đệ nhất chồng a.
Tần Tiên Nhi vốn là cô gái thông minh lanh lợi, nếu là người khác nói những lời vỗ mông ngựa này, nàng ta đến nghe cũng không muốn nghe, nhưng đây lại không phải ai khác mà là lang quân do chính mình chọn lựa, nghe được những lời hắn nói thì trong lòng mừng rỡ, mặt nóng lên, nhưng lại bướng bỉnh hừ một tiếng, không thèm liếc hắn một cái, cất giọng:
- Ngươi nói nhiều lời dễ nghe để lừa ta, có phải là ở bên Thanh Tuyền đụng độ mới sang ta tìm vui? Ta là thiên hạ đệ nhất, vậy Tiếu Thanh Tuyền thứ mấy đây?
Cái hũ dấm chua này, đúng là có chút phong vị, Lâm Vãn Vinh cười ha ha đáp:
- Đương nhiên nàng ấy cũng là đệ nhất - như nhau cả. Tiên nhi, mấy ngày không gặp khiến ta nhớ muốn điên lên được, đừng làm loạn lên nữa, nào, để lão công đo nàng xem là cao lên hay thấp đi, béo lên hay gầy bớt nào.
“A”, Tần Tiên Nhi kêu nhỏ, cùng lúc Lâm Vãn Vinh ôm lấy nàng, quay một vòng tại chỗ. Tần Tiên Nhi vốn rất nhớ hắn, mấy bữa nay bất hòa, liều mạng nhẫn nhịn không đi tìm hắn. Hôm nay gặp được, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, liền ưm một tiếng ngã vào lòng hắn, mặc kệ hắn làm loạn.
Đặt thân thể mềm mại như không xương xuống, Lâm Vãn Vinh tựa đầu lên mái tóc nàng hít một hơi dài, đoạn ngẩng đầu thở ra nói:
- Tiên Nhi của ta thân thể ngày càng thơm. Ồ cục cưng, mấy ngày không gặp, sao nàng có chỗ béo lên, lại có chỗ gầy đi?
- Thiếp đâu có béo?
Tần Tiên Nhi hừ một tiếng, nhíu chiếc mũi nhỏ nhắn xinh đẹp, bĩu môi:
- Người ta ngày đêm nhớ chàng, chẳng dễ dàng mới gặp mặt được, chàng lại đem cái tên của nữ nhân mà thiếp ghét nhất ra gọi, thiếp còn có thể béo lên sao?
- Hiểu lầm, hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm rồi.
Lâm Vãn Vinh bối rối cười ha ha một trận, mặt dày nói:
- Thôi thì như thế này, về sau khi ta gặp nàng ấy, lại kêu tên nàng, như vậy là huề nhau nhé.
- Chàng nghĩ thật hay làm sao, thiếp không muốn chàng gặp cô ta nữa.
Tần Tiên Nhi bĩu chiếc miệng xinh, lại hỏi:
- Chàng nói thiếp béo chỗ nào?
- Đương nhiên là béo rồi.
Lâm Vãn Vinh cười hi hi, ánh mắt dừng ở bộ ngực đầy đặn, nuốt nước miếng một cái đáp:
- Là ở đây, lại to nữa, bé ngoan của ta trưởng thành càng ngày càng hoàn mỹ a.
Tần Tiên Nhi khẽ gắt một tiếng, mặt ngọc đỏ lên, trong lòng ngượng ngùng rồi lại kiêu ngạo, cố ưỡn ngực lên cho hắn xem trọn vẹn.
Lâm Vãn Vinh ma trảo vươn đến, đang muốn so vẽ một chút, đã thấy Tần Tiên Nhi hai mắt đỏ bừng, đôi hàng lệ chậm rãi chảy xuống.
- Làm sao thế, Tiên Nhi?
Hắn vội vàng đưa tay qua, kéo bàn tay nhỏ bé của nàng nói:
- Gặp lão công không vui sao?
Tần Tiên Nhi nhìn hắn, bỗng nhiên ôm chặt lấy hắn, nước mắt lại trào ra:
- Tướng công, người có phải là đã quên thiếp rồi?
- Sao có thể như thế? Tiên Nhi, nàng không thể trách oan ta, ta có thể quên trời, quên đất, quên không khí nhưng cũng không thể quên bé ngoan Tiên Nhi của ta.
Lâm Vãn Vinh dỗ ngọt, chỉ lên trời phát thệ.
-Nhưng chàng biết thiếp trong cung chờ chàng, sao chàng không đến tìm?
Tần Tiên Nhi thổn thức nói:
- Thiếp biết chàng có Tiêu gia hai ả hồ ly mị tử lớn nhỏ làm bạn, tất nhiên là sớm đã quên thiếp rồi.
- Ôi, Tiên Nhi, nàng cũng biết, ta thân là nam nhi, có thể nào tùy tiện vào cung? Ta và hoàng đế cũng không thân quen, lão biết ta đến đeo đuổi nàng, lại không liều mạng ngăn cản ta sao?! Mấy bữa nay ta ngày đêm nghĩ ngợi, sớm tối tìm mưu, rốt cục thừa dịp hôm nay hoàng đế triệu kiến, ta dựa vào công phu tính kế mới biết được tung tích nàng, vội vàng chạy đến.
Lâm Vãn Vinh không chớp mắt nói, trong lòng mặc niệm một tiếng, cha vợ ơi, ủy khuất cho người rồi.
- Ông ta dám?!!
Tần Tiên Nhi tức giận hừ một tiếng:
- Ông ta đã đáp ứng thiếp, chỉ cần thiếp hồi cung, sẽ cho chàng…
Nàng chớp mắt một cái, vội nín thinh không nói nữa.
- Cho ta, cho ta cái g?
Lâm Vãn Vinh cả kinh hỏi, lại nói:
- Tiên Nhi, có một chuyện ta vẫn muốn hỏi nàng.
- Thiếp biết, chàng muốn hỏi sao bỗng nhiên thiếp lại hồi cung đúng không?
Tần Tiên Nhi cẩn thận liếc hắn, nhẹ giọng đáp:
- Tướng công, chàng đừng tức giận, thiếp không phải cố ý dấu diếm chàng, lúc đó, sư phụ triệu thiếp về kinh, thiếp cũng không biết là có chuyện gì. Sư phụ nói với thiếp, chàng có tài như thế, nếu mai một trong dân gian thì rất đáng tiếc, muốn tìm cách giúp chàng nên mới bảo thiếp về cung xem sao. Một mặt giả vờ gần gũi thân thiết với ông ta để giúp chàng xuất đầu lộ diện, một mặt ám sát ông ta.
Ám sát? Lâm Vãn Vinh hít vào một hơi khí lạnh, điều này mà An tỷ tỷ cũng nghĩ ra được, sai khuê nữ đi giết chính cha của mình. An Bích Như bảo Tiên Nhi vào cung giúp mình, kỳ thực cũng là muốn hoàng đế chú ý đến ta, theo đó ta có thể tiếp cận Ninh Vũ Tích. Con bà nó, An hồ ly này gạt ta làm bao nhiêu chuyện, cũng không hồi báo cho ta, may mà nàng ta chạy nhanh chứ nếu không ta nhất định đem nàng ta đánh đến mông nát bét.
- Tiên Nhi, nàng ám sát hoàng đế thật sao? Chẳng lẽ hôm nay là do nàng làm?
Lâm đại nhân trợn tròn hai mắt, cẩn thận hỏi. An Bích Như gian trá giảo hoạt, chuyện gì cũng có thể. Bé ngoan, chuy ện này không thể đem ra đùa được, ám sát hoàng đế truu di cửu tộc, hơn nữa đây lại là con gái ám sát cha, là đại nghịch trong đại nghịch a.
- Chàng đừng xen vào, trước tiên nghe thiếp nói đã.
Tần Tiên Nhi liếc nhẹ hắn, nũng nịu nói, ánh mắt ôn nhu trong suốt, quả thực mỹ lệ không tả nên lời.
-Được, được, nàng nói đi.
Lâm Vãn Vinh kiềm chế tinh thần, nghe Tiên Nhi nói tiếp.
- Sư phụ khuyên thiếp mấy ngày, thiếp trong lòng nhớ tới chàng, lại muốn mau chóng báo thù cho mẫu thân, cuối cùng đồng ý với sư phụ. Sư phụ bảo mẫu thân thiếp được an táng trong rừng trúc phía sau núi Tướng Quốc Tự, ông ta hàng năm đều đến đây, thiếp bèn ở đây đợi. Chàng cũng biết thiếp và mẫu thân tướng mạo vô cùng giống nhau, ông ta vừa mới thấy thiếp liền nhận ra ngay, vô cùng mừng rỡ kinh ngạc, liền đưa thiếp hồi cung.
Tần Tiên Nhi đưa mắt nhìn xung quanh, tựa hồ như đang nhớ lại tình cảnh ngày ấy. Ông ta mà nàng nói đích thị là đương kim hoàng đế Đại Hoa, chỉ là quan hệ của hai cha con họ tựa hồ vẫn chưa khôi phục.
Lâm Vãn Vinh nghe vậy âm thầm lắc đầu, An tỷ tỷ đã quá coi thường lão hoàng đế rồi, cô ta tưởng rằng lão hoàng đế chẳng biết đến sự tồn tại của Tiên Nhi, mà không hay rằng, lão hoàng đế sớm đã dựa vào dung mạo điều tra biết rõ thân thế của nàng ấy, còn phái người âm thầm bảo vệ. Nếu không phải sợ Thành Vương lợi dụng thân thế Tiên Nhi thì đã sớm đem Tiên Nhi hồi cung rồi.
- Vì thế nàng bảo ông ta đề bạt ta, đây chính là điều kiện để nàng hồi cung?
Lâm Vãn Vinh cười khổ hỏi, khó trách lão hoàng đế lại chuyển thái độ nhanh thế, thì ra là do quan hệ với Tiên Nhi. Bất quá, chủ ý của lão hoàng đế là muốn kéo nữ nhân trở về. Nhưng nếu chỉ là muốn trọng dụng ta thì không nhất thiết phải ban thưởng biển bài, lại ban thưởng phủ trạch. Xem ra là do tác dụng tài học của Lâm Vãn Vinh Lâm đại nhân ta. Hắn tự an ủi chính mình.
Tần Tiên Nhi thấy vẻ mặt buồn bực của hắn, đối với việc này rất để tâm, trong lòng kinh hoảng vội vàng nói:
- Tướng công, thiếp chỉ muốn giúp chàng, kỳ thật bản lĩnh của chàng so với lũ cẩu quan tham ô phi pháp ấy hơn gấp ngàn vạn lần, phong vương thưởng tướng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Sự tình đâu có đơn giản thế, càng phức tạp lên rồi, Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ cười, vuốt mái tóc của Tiên Nhi, hỏi:
- Còn sau đó, sau đó nàng có đi ám sát ông ta không?
Tiên Nhi gật đầu ừ một tiếng, cúi mặt đáp:
- Thiếp sau khi hồi cung đều ngụ tại nơi mẫu thân ở xưa kia. Vốn muốn tìm cơ hội động thủ, hết thảy đều chuẩn bị rồi, chỉ là một hôm soạn lại di vật của mẫu thân, tình cờ phát hiện trong cuốn sách ngày xưa mẫu thân rất thích có một phong thư. Thì ra là mẫu thân người, mẫu thân người…
Tiên Nhi xoay mình nhìn căn nhà cũ, khóc không nói lên lời. Lâm Vãn Vinh nhẹ hít một hơi, trong lòng tinh tường, Tiên Nhi có thể tình cờ phát hiện bức thư kia như thế đích thị là do lão hoàng đế ra tay, vì muốn tránh bi kịch phụ tử tương tàn mà tỉ mỉ an bài. Để cho Tiên nhi tự mình phát hiện chân tướng, chính là bảo toàn thể diện cho Tiên Nhi, cũng lại phục hồi tình cảm cha con, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
- Vậy bây giờ nàng còn hận cha nàng không?
Lâm Vãn Vinh ôm Tiên Nhi vào lòng khẽ hỏi.
Tiên Nhi như một con mèo nhỏ cuộn trong lòng hắn, tay ôm bờ vai rộng của hắn thổn thức khóc nói:
- Hận, thiếp đương nhiên hận ông ta, vì ông ta muốn làm hoàng đế mới có người tới ám sát, nếu không bị ám sát, mẫu thân thiếp đâu có cam tâm tình nguyện chết vì ông ta? Thiếp sao đến nỗi chịu cảnh dập vùi ly tán, cả việc thọ tang mẫu thân cũng muộn đến bao nhiêu năm như vậy? Thiếp tất nhiên hận ông ấy, ông ấy không phải cha thiếp, thiếp hận ông ta!
Tần Tiên Nhi tinh thần kích động, ôm lấy hắn thất thanh khóc rống lên, đứt từng khúc ruột, khiến cho người khác nhịn không nổi, trong lòng chua xót.
Lâm Vãn Vinh vỗ nhẹ bờ vai mềm mại, nhưng lại không biết nói gì cho tốt. Chuyện này đúng là hồ đồ không làm rõ được. Lão hoàng đế truy cầu ngôi báu, đây vốn không phải là việc sai, chỉ là ông ta trong lòng dù có ngàn vạn tâm cơ, đại khái cũng không thể nghĩ đến, đó lại là cái cớ để nữ nhân này hận mình, đúng là mọi chuyện khó liệu hết.
Tần Tiên Nhi khóc một trận, mới từ từ ghé vào lòng hắn nhẹ giọng hỏi:
- Tướng công, chỉ có vài người biết mẫu thân an táng tại chỗ này. Là ông ta nói cho chàng biết để tìm thiếp phải không?
- Chuyện này lát nữa sẽ kể cho nàng hay.
Lâm Vãn Vinh vuốt ve mái tóc mềm mại, thở dài:
- Tiên Nhi, ta hỏi nàng, hoàng đế hàng năm đều đến sau núi Tướng Quốc tự, ông ấy tới làm gì? Trúc lâu đó là ông ta dựng sao?
Tiên Nhi hừ một tiếng:
- Mẫu thân thiếp đã chết, cho dù ông ta đến đây một trăm năm, ngồi trong trúc lâu một trăm năm thì cũng có ích lợi gì? Có thể chuộc tội của ông ta sao?
Lâm Vãn Vinh mỉm cười lắc đầu, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng:
- Nha đầu ngốc, nếu yêu là một tội nghiệt, vậy chẳng phải tội nghiệt của chúng ta là quá sâu rồi hay sao?
Tần Tiên Nhi sửng sốt lắc đầu như không thể tin, hỏi lại:
- Tướng công, chàng nói gì? Chẳng lẽ ông ta đối với mẹ thiếp là có tình cảm? Năm xưa tại Giang Nam, ông ta chỉ coi mẹ thiếp như một món đồ chơi, thiếp không tin là ông ta hoài niệm mẫu thân thiếp.
-Con người không phải cây cỏ, có thể vô tình sao?
Lâm Vãn Vinh khẽ thở dài, kéo bàn tay nhỏ bé, nói:
- Hoàng đế cũng là người, ông ấy cùng mẫu thân nàng sớm chiều gần gũi, lại sinh ra nàng, đây là tình cảm hôn nhân ruột thịt vĩnh viễn không thể dứt bỏ, nói ông ấy không hề có tình cảm với mẫu thân nàng, ta tuyệt đối không tin, chỉ có điều, ông ấy thân là vạn thánh chí tôn, tâm tư thâm trầm, không thể dễ dàng biểu lộ ra mặt, lại càng không thể biểu đạt tình cảm, đây cũng là một loại áp lực, đây là cái giá của việc làm hoàng đế.
Tần Tiên Nhi nghe như hiểu lại như không, dáng vẻ chăm chú, nét mặt thật sự rất chuyên tâm.
- Mẫu thân nàng vì ông ấy mà chết, nhưng đó không phải là ý nguyện của ông ta, chỉ bằng việc hơn mười năm qua ông ta tới đây tế điện, đủ cho thấy ông ta đối với mẫu thân nàng không hề giống như nàng nghĩ đùa giỡn gì, mà đó hoàn toàn là tình cảm sâu đậm. Ông ta là hoàng đế, nhưng cũng là một người chồng, một người cha. Nàng một đêm mất đi mẫu thân, cũng mất đi phụ thân, đổi lại một góc độ khác, ông ta chẳng phải cũng mất đi thê tử, mất đi một đứa con? Ông ta và nàng hai người đều có nỗi thương tâm giống nhau, chỉ có điều, nàng thì có thể khóc ra, nhưng ông ta thì cái gì cũng không thể nói. Tiên nhi a, chưa làm cha mẹ chưa hiểu lòng mẹ cha. Ông ấy làm hoàng đế có lẽ cũng có chỗ sai, nhưng là cha thì ông ta chưa làm gì sai cả.
Lâm Vãn Vinh đau khổ thở ra một hơi, nhớ tới chính mình cũng không còn dịp gặp lại cha mẹ, trong lòng trào dâng bao chua xót.
- Tướng công, tướng công.
Cũng không biết đã trầm mặc bao lâu, Tiên Nhi đẩy nhẹ hắn, ghé vào lỗ tai ôn nhu gọi lên. Lâm Vãn Vinh lau nhẹ khoé mắt, cười nói:
- Chuyện gì, có phải ta nói không đúng chăng?
Tiên Nhi lắc đầu ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt trong suốt tràn đầy nhu tình:
- Tướng công, chàng khóc?
- Không có, ta sao lại khóc? Chỉ là gió to quá thôi!
Lâm Vãn Vinh cười ha ha, khuyên giải:
- Tiên Nhi, kỳ thật nghĩ lại mà nói, nàng có nghĩ tới vì sao mẫu thân nàng lại lưu lại thư khai đạo cho nàng chăng? Bà ấy hy vọng nàng không vì chuyện này mà trở mặt thành thù với cha nàng, nếu bà ấy còn trên đời, nhìn thấy quan hệ này giữa các người, bà ấy có vui không?
- Tướng công, chàng để thiếp nghĩ một chút, trong lòng thiếp loạn lên rồi.
Tần Tiên Nhi u uẩn nói:
- Chàng phải ôm chặt thiếp, không được nhúc nhích.
Lâm Vãn Vinh hi hi cười:
- Ôm chặt, có thể, bất quá đã đến trước mộ của nhạc mẫu rồi, ta nên bái lạy vài lạy cho phải đạo a.
Tần Tiên Nhi đỏ mặt, trong lòng vừa ngượng ngùng vừa mừng rỡ, vội rời ngực hắn, Lâm Vãn Vinh quỳ trước mộ Tần Như Tiên cung kính dập đầu, Tiên Nhi cũng quỳ rạp xuống đất theo hắn, lệ rơi lã chã khấn:
- Mẫu thân, Tiên Nhi cùng tướng công dập đầu trước người.
Một tiếng thở u uất nhẹ vang lên, một lão già mặc hoa phục vẻ mặt ốm yếu đứng ở xa, mắt nhìn không rời hai người đang quỳ rạp xuống, ánh mắt hiện lên một màn sương mù.
- Chủ tử, thời gian không còn sớm nữa, ngài cần phải trở về thôi.
Ngụy lão đầu đang dìu đỡ bên người ông ta nhẹ nhàng nói.
- Tần phi, Nghê Thường…
Lão hoàng đế hai môi chậm rãi nhích động, thanh âm thật nhỏ, ngay cả Ngụy lão đầu ngay sát bên cũng không nghe rõ lão đang nói gì.
- Chủ tử, có Lâm Tam khuyên bảo Nghê Thường công chúa, nên sẽ không có chuyện gì đâu, hay là ngài hãy sớm trở về nghỉ ngơi đi.
Ngụy lão đầu cung kính bẩm.
-Để trẫm đứng thêm lát nữa, bồi đáp Tần Phi, bồi đáp Nghê Thường…
Lão hoàng đế khe khẽ thở dài, nhìn xa xa thấy Nghê Thường công chúa đang hạnh phúc trong lòng Lâm Tam, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Đứng một lát, lão đột nhiên mở miệng hỏi:
- Tiểu Ngụy tử, ngươi nói xem, Lâm Tam thích nhất thứ gì?
- Thích?
Ngụy lão đầu sửng sốt, nếu nói về thứ tiểu tử kia thích thì vàng bạc, mỹ nữ, tựa hồ không thể bỏ gì, bộ dạng đều như muốn đem nhét hết vào trong túi.
- Nô tài không biết!
Lão cúi người đáp.
- Hắn thích nhất là tự do, thiên mã hành không (ngựa trời tung cánh).
Lão Hoàng đế mặt tràn ý cười nói:
- Vậy trẫm liền để cho hắn tự do, để hắn tự do phát huy. Phương Bắc rộng lớn như vậy, vừa có thảo nguyên vừa có sa mạc, đủ cho hắn náo loạn.
-Hoàng thượng, ngài là nói đến người Hồ? Ngài muốn cho hắn lãnh binh?
Lão Ngụy cả kinh hỏi.
Hai người trước mộ phần bái lạy xong, Tiên Nhi lòng tràn đầy vui mừng, lần trước bái lạy sư phụ, lần này lại bái lạy mẫu thân, chuyện mình và tướng công xem như đã hoàn mỹ rồi. Lâm Vãn Vinh tìm một cái cuốc, xới sửa lại tẩm lăng của Tần Như Tiên, Tần Tiên Nhi tuy trên người mặc tang phục, nhưng theo bên tướng công, tâm tình thoải mái, nụ cười cũng nhiều hơn.
Xong việc này thì mặt trời cũng đã ngả về Tây, Lâm Vãn Vinh nhớ tới chuyện mình nhờ Ninh Vũ Tích đi làm, chẳng biết là thế nào rồi, liệu nha đầu kia có chuồn mất không.
Tiên Nhi thấy hắn tâm thần không yên mới kỳ quái hỏi:
- Tướng công, chàng làm sao vậy?
Lâm Vãn Vinh thần sắc căng thẳng, giữ chặt tay nàng, bảo:
- Tiên Nhi, ta nói cho nàng một việc, nhưng nàng không được hoảng hốt.
Tần Tiên Nhi dạ một tiếng gật đầu:
- Tướng công nói đi, thiếp sẽ giữ bình tĩnh.
Lâm Vãn Vinh nhìn thẳng khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tiên Nhi, nói:
- Sáng sớm nay hoàng đế bị hành thích.
Tiên Nhi nét mặt biến hóa liên tục, khi thì kinh ngạc, lúc lại phẫn nộ, đôi tay nhỏ bé cũng trở nên lạnh như băng. Nàng khẽ nhắm đôi mắt đẹp, hai hàng nước mắt chảy xuống:
- Tướng công, ông ta bị thương có nặng không?
Nhớ tới tình hình hôm nay tận mắt chứng kiến, hắn đối với Tiên Nhi không dấu diếm, liền thành thật đáp:
- Theo ta thấy thì bị thương rất nặng, chỉ e…
Tần Tiên Nhi đứng dậy, lau khô nước mắt dịu dàng nói:
- Tướng công, chúng ta đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.