Chương 562: Lại Gặp
Vũ Nham
19/03/2013
Từ Chỉ Tình đứng rất gần nàng, nhìn thấy Đại Khả Hãn dựa vào càng xe lặng lẽ rơi lệ. Lọn tóc mai trắng nhạt của nàng lặng lẽ lay động, giống như đến cả thiên địa cũng hóa thành vô hình.
Thế gian này có mấy nữ tử trung trinh như thế? Từ tiểu thư thấy mũi cay xè, nhè nhẹ quay đầu đi. Thật ra cũng giống như nữ tử người Hồ, nàng đang ứa hai hàng lệ.
Sự trầm mặc kéo dài như vô tận, cát bay đầy trời như cũng ngưng đọng lại.
Không biết trải qua bao lâu, trong xe vang lên một tiếng thở dài trầm trầm:
- Trở về đi, nàng vượt qua biên giới rồi đó!
Câu nói này tuy nhỏ nhưng như một thanh lợi kiếm đâm ra, thân hình Ngọc Già run lên, lệ rơi như mưa. Nàng nghẹn ngào đến nỗi không dựa vững vào xe ngựa được nữa:
- Tại sao ngươi không dám hôn ta? Tại sao... Tại sao?!
Hai tay nàng đỡ lấy thành xe, mười ngón tay thon thon như muốn cắm vào lớp gỗ, thân hình run lên, thanh âm nức nở như hoàng oanh khóc. Bình nước sau lưng nàng sổ ra một góc làm lộ một vuông vải thêu hình một con bướm đang bay, phấp phới trong gió như đóa hoa hồ điệp xinh đẹp nhất trong bão cát.
Trong không khí trầm mặc, một bàn tay thô ráp bỗng rung động, từ từ vươn ra vén rèm, lưng tay còn có vết răng thật sâu, như một nguyệt nha nhi (vầng trăng khuyết) mỹ lệ cuối chân trời.
Ngọc Già khóc thầm lặng, nước mắt như mưa, cả người run lên, lập tức đưa bàn tay nhỏ nhắn ra, ba tấc, hai tấc, chỉ còn gang tấc, bàn tay nàng từ từ dừng lại. Thân hình nàng vẫn không ngừng rung động, nước mắt ướt đẫm cả ngực.
Ngọc thủ thon thon nhè nhẹ hạ xuống, khẽ chạm vào lưng bàn tay thô ráp. Thân hình nàng rung lên, lả người ngồi bệt xuống đất, năm ngón tay lặng lẽ cắm vào tay hắn, cảm thụ sự ấm áp trong lòng bàn tay hắn. Như hòa tâm linh với nhau, cả hai đồng thời run rẩy.
- Ta hận ngươi!
Kim đao Khả Hãn mỹ lệ thì thào như tự nói. Mặt nàng chậm rãi áp gần vào bàn tay ấm áp của hắn, châu lệ vô thanh vô tức rơi xuống lòng bàn tay hắn từng giọt từng giọt, chậm rãi chảy xuống. Cát bay đầy trời nhưng cũng không thể làm mờ đi những giọt lệ trong suốt của nàng.
Không gian cực kỳ trầm mặc, mọi người chung quanh không dám nói gì, e mở miệng sẽ kinh nhiễu cảnh đẹp nhất trong đời này.
Chẳng biết cơn lốc đã dừng khi nào. Búi tóc Kim đao Khả Hãn vương đầy cát bụi, nàng lẳng lặng ngồi trên cát bên cạnh xe, gương mặt vẫn dán chặt vào bàn tay thô ráp, hai mắt mỹ lệ nhắm chặt, đôi mi thon dài dính đầy nước mắt, dòng nước mắt đã sớm khô rồi.
Chẳng biết quốc sư Đột Quyết cùng mười người tùy tùng phía sau đã tới khi nào, nhè nhẹ cúi người, gọi nhỏ:
- Đại Khả Hãn, chúng ta cần phải trở về! Đại Khả Hãn, Đại Khả Hãn......
Hắn gọi liên tiếp vài tiếng, Ngọc Già lại vẫn như đang ngơ ngẩn, không hề trả lời.
Lộc Đông Tán bất lực, ôm quyền hỏi:
- Người bên trong xe có phải là Lâm đại nhân không?!
- Lộc huynh, chúng ta lại gặp mặt rồi!
Lâm đại nhân than khẽ.
Thanh âm này, không phải của Lâm Tam thì là của ai? Đột Quyết quốc sư nhìn Kim đao Khả Hãn đang ngồi trên đất, hừ một tiếng căm tức:
- Gặp mặt?! Lâm đại nhân. Thứ cho ta nói thẳng, ngươi trốn ở trong xe, ngươi có thể thấy ta, ta thật ra không thấy được ngươi!
Rõ là Lộc Đông Tán thực sự bất bình cho Kim đao Khả Hãn của họ! Lâm đại nhân trầm mặc thật lâu, rồi thở dài:
- Lộc huynh, chắc ngươi có thể giải thích được tâm tình của ta chứ?!
Giải thích? Lộc Đông Tán ngẫm nghĩ một lát, rồi bất lực lắc đầu, chẳng biết phải làm như thế nào cho tốt.
Thân thể Ngọc Già khẽ run, nàng mở bừng mắt ra nhìn bàn tay đầy máu. Trên đó còn có những vết xước và sẹo đan xen với nhau, nhiều chỗ sâu tận xương, có nhiều vết máu đỏ, dây lên cả gương mặt nàng. Nàng đột nhiên cắn mạnh vào bàn tay hắn một cái, chợt hét lên:
- Giải thích cái gì? Ta không thể giải thích! Ta hận ngươi, ta vĩnh viễn hận ngươi!
Nàng kêu lên một tiếng rồi chạy vào trong cát bụi, thân hình như gió, đến cả chiếc giày bị tụt ra cũng bất chấp. Nàng liều mạng chạy vào trong gió cát, thân hình khiết bạch trong nháy mắt bị nhuộm thành vàng nhạt.
- Cáo từ!
Lộc Đông Tán vội vàng ôm quyền, cùng mười tùy tùng quay đầu ngựa lại, đuổi theo bóng Kim đao Khả Hãn.
- Đến cả hôn nàng một cái mà cũng không chịu?! Tiểu tặc, ngươi cũng không nên quá ác độc như vậy!
Thân hình tả tơi của Ngọc Già dần dần chìm khuất, Ninh Vũ Tích buông rèm cửa sổ xuống, hai mắt không khỏi ươn ướt.
Nhìn thấy máu tươi chảy đầy trên vết sẹo ở bàn tay mình, hắn sững sờ ngơ ngác, thân hình đột nhiên run rẩy, thở hào hển lắc đầu:
- Tỷ tỷ, ta đích xác không dám hôn nàng. Bởi vì chỉ cần hôn nàng một cái, ta sẽ vĩnh viễn không thể nhẫn tâm được nữa, khụ khụ......
Hắn ho kịch liệt, cong cả người xuống, trên miệng hiện lên một dòng máu đỏ. Cõi lòng hắn tan nát, máu tươi chảy dài xuống mép, như một cơn mưa máu.
- Tiểu tặc. Ngươi sao rồi? Tiểu tặc......
Tiên tử vội vàng ôm hắn vào ngực.
Sắc mặt tiểu tặc tái nhợt, ngực run lên, máu tươi lại tràn ra, đọng lại ở mép, trước ngực, nước mắt hắn cũng tựa như Hoàng Hà vỡ đê liên tục tràn xuống, càng lúc càng nhiều, không sao ngăn được.
- Tỷ tỷ!
Hắn ôm lấy Ninh Tiên tử, dúi đầu vào bộ ngực ấm áp của nàng, khóc nức nở như một đứa nhỏ. Thanh âm càng lúc càng lớn, tiếng nức nở tê tâm liệt phế, xuyên qua bão cát, không ngừng phiêu đãng trên đại mạc thảo nguyên.
Tiên tử lặng yên ôm hắn, cùng hắn chia sẻ nỗi khổ sở trong lòng.
Kim đao Khả Hãn vừa tới biên giới, thân thể lại run lên, nhưng như có cảm ứng, nàng quay đầu lại, nhìn về phương xa, vô thanh vô tức ngồi phịch trên mặt đất.
- Oa lão công......
Một tiếng hô ôn nhu. Nàng cười cười, lệ rơi đầy hai gò má...
* * *
- Người ta nói ngày này, Lâm huynh đệ thổ huyết tám lạng, Nguyệt Nha Nhi rơi lệ năm cân, làm cho càn khôn thất sắc, thiên địa u ám! Bão cát nổi lên tứ bề đại mạc, tuyết rơi đầy trời thảo nguyên, có thể nói là tâm tình của Ngọc Già đã làm kinh thiên địa, tình nghĩa của Lâm huynh đệ làm quỷ thần khiếp! Vô luận người Hồ hay người Đại Hoa, tất cả đều cảm động nhiệt lệ rơi rơi, mọi người quì xuống, cầu trời phù hộ cho đội tình nhân cuối cùng sẽ thành quyến thuộc…
- Lão Cao, ngươi nói chậm một chút được không? Ta ghi không kịp!
Đỗ Tu Nguyên múa bút hụt hơi, viết chi chít lên giấy, đem những gì lão Cao vừa nói nhất nhất ghi chép lại.
Hồ Bất Quy vỗ bàn cười:
- Viết cái rắm, đừng nghe tên tiểu tử này bốc phét. Lâm huynh đệ thổ huyết tám lạng thì cũng được đi, Nguyệt Nha Nhân rơi lệ năm cân bao giờ? Chẳng ra phong thái gì hết!? Còn cái gì mà bão cát nổi lên bốn phía, tuyết rơi đầy trời, tất cả người Hồ người Đại Hoa quỳ xuống, ngươi làm như chúng ta đang đánh ở Khắc Tư Nhĩ vậy?! Nhưng lần ở vương đình Đột Quyết, thật ra có thể ghi lại như vậy được, lão Cao không nói láo! Nói thật chứ, mấy hôm trước Lâm tướng quân và Nguyệt Nha Nhi đến cả mặt cũng chưa từng thấy, lão Cao ngươi lại chế biến thành một câu chuyện lưu truyền khắp chốn trà đình tửu quán. Vậy không phải làm cho dân chúng ngộ nhận sao?
- Chỉ là ghép vài sự kiện với nhau mà thôi, có gì mà không được?
Cao Tù nhảy xuống bàn, lấy ấm trà nhỏ dốc lên uống ừng ực. Xem ra chưa đã, hắn quẹt miệng, cười hì hì nói:
- Ngày hôm trước không gặp, ngày mai chẳng sẽ gặp lại là gì?! Coi như dự báo thôi mà, tìm một kết cục tốt nhất! Lâm huynh đệ đã nói hắn sẽ tự mình đi đến vòng đàm phán ngày mai! Ta đã chủ động xin rồi, ngày mai ta cũng đi. Lão Hồ, ngươi có đi không?!
Không chỉ Hồ Bất Quy, đến cả Hứa Chấn và Lý Vũ Lăng bên cạnh cũng nôn nóng. Đỗ Tu Nguyên vung bút lên:
- Chúng ta cũng muốn đi!
Đợt đàm phán thứ hai khúc chiết ly kỳ, sinh ra đột biến, còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc. Sáng hôm qua người Đột Quyết đưa đến một bức thư do chính tay Kim đao Khả Hãn viết, ước định ngày mai sẽ thương đàm lần thứ ba. Trên thực tế, tất cả mọi người đều biết đây là Ngọc Già muốn ước hội với Lâm tướng quân! Trải qua những tình cảnh éo le, bi hoan li hợp, ai mà không muốn thấy được kết cục cuối cùng chứ? Hơn nữa, vận mệnh của Đại Hoa và Đột Quyết cũng sẽ được quyết định ở đây.
Cao Tù gật gật đầu, thở dài nói:
- Đi thì tốt, nhưng chẳng biết thương thế Lâm huynh đệ ra sao rồi?!
- Mọi người yên tâm,
Lý Vũ Lăng cười nói:
- Có y thuật của Từ cô cô, còn có vị tiên nữ thần bí kia nữa chứ, chỉ sợ Lâm đại ca bây giờ phục hồi nhanh quá, hay là chúng ta đi nghe lén?!
Hồ Bất Quy phẩy tay, gõ đầu tiểu Lý tử một cái:
- Đứa nhỏ này bao tuổi rồi? Sao lại giống lão Cao thế này, trong đầu toàn là mấy thứ xấu xa?!
Lão Cao giơ chân, Lý Vũ Lăng bạo nộ, mọi người cười ồ lên.
- Bọn người kia lại láo nháo cái gì thế?!
Tên thương binh nằm trên giường, nghe xa xa có tiếng huyên náo trong doanh phòng, nhịn không được cau mày hừ một tiếng :
- Có phải là đang nói nói bậy về ta không? Con bà nó, phải đánh cả bọn ba trăm hèo! Từ tiểu thư, ta rời giường được chưa? Bây giờ ta thấy cả người khỏe rồi, muốn làm gì cũng được!
Từ quân sư bất lực lườm hắn, nhè nhẹ ngồi xuống trước giường:
- Thân thể ngươi bề ngoài nhìn thì khỏi rồi, nhưng bên trong cần phải nghỉ ngơi điều dưỡng. Bằng không, nếu để thổ huyết như hôm trước thì cả đời ngươi chỉ sợ rốt cuộc không dựng nổi một cây gậy ấy chứ.
Không dựng nổi một cây gậy à? Vấn đề này quá nghiêm trọng rồi, người bệnh bị dọa sắc mặt tái nhợt, vội vàng ngậm miệng không dám nói gì.
Từ tiểu thư cười lắc đầu, lấy trong lòng ra một cái hộp gấm nho nhỏ, đưa cho hắn:
- Cho ngươi đó.
Hộp gấm đó có thêu một đầu sói kim sắc. Lòng Lâm Vãn Vinh run lên, vội hỏi:
- Đây là cái gì?
- Thuốc!
Từ Chỉ Tình thở dài:
- Thuốc do người Hồ đưa tới!
Cái này không phải là của Ngọc Già tặng cho Lâm Vãn Vinh sao? Hắn hít hơi thật dài, chậm rãi mở hộp gấm, trong hộp có vài lớp lụa bao lấy một viên thuốc nho nhỏ màu trắng, tỏa mùi thơm ngát,bên cạnh còn để một con thảo nhân (con búp bê đan bằng cỏ).
Mấy ngày không thấy, con thảo nhân này lại được mặc một bộ tiểu xiêm y tinh xảo, do lụa dệt thành, quý giá vô cùng. Chỉ là bộ mặt gian giảo thì trọn đời không sửa được.
Cầm thảo nhân trong tay, hắn khó có thể bình tĩnh được. Món đồ này cùng với bình nước và vài mảnh da dê, đều là vật của Ngọc Già trước khi bị xóa đi ký ức, Ninh Tiên tử lấy được từ trên người nàng. Chúng đã được chôn kỹ ở ven hồ Tô Bố Nặc Nhĩ. Không ngờ Nguyệt Nha Nhi nhất nhất tìm được tất cả những thứ này!
Mũi cay xè, hắn dứt khoát cầm lấy viên thuốc, đưa ngay vào trong miệng. Cũng không biết dược hoàn này dùng cái gì luyện chế ra, vào miệng tức thì tan ngay, cảm giác băng giá mang theo mùi thơm phức, vị rất ngọt.
Nha đầu này cũng biết ta sợ đắng? Hắn thầm thở dài.
- Chẳng lẽ ngươi không sợ nàng đưa cho ngươi độc dược sao?
Từ Chỉ Tình nhíu nhíu mày, nhẹ giọng hỏi.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
- Từ tiểu thư nhất định đã tự mình kiểm tra rồi. Ta còn sợ cái gì chứ?
Từ tiểu thư đỏ mặt, hừ một tiếng giận dỗi:
- Ngươi thật ra rất tín nhiệm nàng! Nàng bắn ngươi một phát tên, ngươi vẫn không bận tâm chút nào sao?!
Vấn đề này hỏi đúng vào chỗ yếu của hắn. Hắn ngẫm nghĩ một lát, giữ chặt tay Từ Chỉ Tình mỉm cười:
- Yêu nhau lắm cắn nhau đau! Ngươi muốn ta quan tâm hay không quan tâm nàng?!
Cái này làm sao trả lời được?! Từ tiểu thư trù trừ hồi lâu, bất lực lắc đầu than nhẹ:
- Nguyệt Nha Nhi quả thật đã tụ hội toàn bộ linh khí của thiên địa. Trọng tình trọng nghĩa, tình còn kiên định hơn vàng đá. Nếu ta là nam nhân, ta cũng sẽ không bỏ nàng được. Nhưng mà ngươi phải ghi nhớ, trên bàn đàm phán nàng không phải là Nguyệt Nha Nhi, mà là Đại Khả Hãn Đột Quyết, ngươi có thể thản nhiên đối mặt với nàng không?!
Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, trầm tư hồi lâu, rồi mỉm cười nói:
- Hẳn là có thể. Bằng không, hai ngụm máu ngày hôm trước chẳng phải là phun ra lãng phí sao? Chẳng lẽ muốn ta phun thêm một lần nữa à?!
- Nói linh tinh!
Từ tiểu thư vội bịt miệng hắn.
Lâm Vãn Vinh nháy mắt, lợi dụng hôn vào mấy ngón tay xinh xắn của nàng một cái. Từ Chỉ Tình đỏ mặt, rút tay lại.
- Ngươi xem, đây là những bộ đồ mới, giày vớ mới từ kinh thành gởi tới, các nàng mỗi người làm cho ngươi hai bộ! Còn nữa, ở đây có rất nhiều thư từ. Đều là gửi cho ngươi cả!
Từ tiểu thư gỡ ra một cái bọc thật to, tất cả đều là quần áo từ kinh thành. Chồng thư tín xếp thành một đống dày, trong vòng ba tháng vào sinh ra tử, tất cả đều được Từ Chỉ Tình thu thập đầy đủ cho hắn.
Hắn tiện tay rút ra một phong thư, được gửi cách đây khoảng trăm ngày trước, trên tờ giấy trắng tinh khiết, có một nữ tử đang mỉm cười ngọt ngào. Cái bụng nhô cao, gương mặt tuyệt lệ nổi lên quang huy của từ mẫu, trên giấy chỉ có ngắn ngủn hai chữ:
- Lâm lang......
Ở dưới, có nhiều vệt nước mắt.
Hắn cầm lá thư lên gượng đứng lên, làm cho Từ tiểu thư giật bắn cả người:
- Sao thế?!
Hắn dụi dụi khóe mắt, nhìn vào bóng đêm thâm trầm, nói nhỏ:
- Đàm phán! Lập tức đàm phám! Đàm xong, chúng ta sẽ về nhà! Lão bà ta sắp sinh nhi tử cho ta rồi. Ta nhất định phải ở bên cạnh nàng!
Thế gian này có mấy nữ tử trung trinh như thế? Từ tiểu thư thấy mũi cay xè, nhè nhẹ quay đầu đi. Thật ra cũng giống như nữ tử người Hồ, nàng đang ứa hai hàng lệ.
Sự trầm mặc kéo dài như vô tận, cát bay đầy trời như cũng ngưng đọng lại.
Không biết trải qua bao lâu, trong xe vang lên một tiếng thở dài trầm trầm:
- Trở về đi, nàng vượt qua biên giới rồi đó!
Câu nói này tuy nhỏ nhưng như một thanh lợi kiếm đâm ra, thân hình Ngọc Già run lên, lệ rơi như mưa. Nàng nghẹn ngào đến nỗi không dựa vững vào xe ngựa được nữa:
- Tại sao ngươi không dám hôn ta? Tại sao... Tại sao?!
Hai tay nàng đỡ lấy thành xe, mười ngón tay thon thon như muốn cắm vào lớp gỗ, thân hình run lên, thanh âm nức nở như hoàng oanh khóc. Bình nước sau lưng nàng sổ ra một góc làm lộ một vuông vải thêu hình một con bướm đang bay, phấp phới trong gió như đóa hoa hồ điệp xinh đẹp nhất trong bão cát.
Trong không khí trầm mặc, một bàn tay thô ráp bỗng rung động, từ từ vươn ra vén rèm, lưng tay còn có vết răng thật sâu, như một nguyệt nha nhi (vầng trăng khuyết) mỹ lệ cuối chân trời.
Ngọc Già khóc thầm lặng, nước mắt như mưa, cả người run lên, lập tức đưa bàn tay nhỏ nhắn ra, ba tấc, hai tấc, chỉ còn gang tấc, bàn tay nàng từ từ dừng lại. Thân hình nàng vẫn không ngừng rung động, nước mắt ướt đẫm cả ngực.
Ngọc thủ thon thon nhè nhẹ hạ xuống, khẽ chạm vào lưng bàn tay thô ráp. Thân hình nàng rung lên, lả người ngồi bệt xuống đất, năm ngón tay lặng lẽ cắm vào tay hắn, cảm thụ sự ấm áp trong lòng bàn tay hắn. Như hòa tâm linh với nhau, cả hai đồng thời run rẩy.
- Ta hận ngươi!
Kim đao Khả Hãn mỹ lệ thì thào như tự nói. Mặt nàng chậm rãi áp gần vào bàn tay ấm áp của hắn, châu lệ vô thanh vô tức rơi xuống lòng bàn tay hắn từng giọt từng giọt, chậm rãi chảy xuống. Cát bay đầy trời nhưng cũng không thể làm mờ đi những giọt lệ trong suốt của nàng.
Không gian cực kỳ trầm mặc, mọi người chung quanh không dám nói gì, e mở miệng sẽ kinh nhiễu cảnh đẹp nhất trong đời này.
Chẳng biết cơn lốc đã dừng khi nào. Búi tóc Kim đao Khả Hãn vương đầy cát bụi, nàng lẳng lặng ngồi trên cát bên cạnh xe, gương mặt vẫn dán chặt vào bàn tay thô ráp, hai mắt mỹ lệ nhắm chặt, đôi mi thon dài dính đầy nước mắt, dòng nước mắt đã sớm khô rồi.
Chẳng biết quốc sư Đột Quyết cùng mười người tùy tùng phía sau đã tới khi nào, nhè nhẹ cúi người, gọi nhỏ:
- Đại Khả Hãn, chúng ta cần phải trở về! Đại Khả Hãn, Đại Khả Hãn......
Hắn gọi liên tiếp vài tiếng, Ngọc Già lại vẫn như đang ngơ ngẩn, không hề trả lời.
Lộc Đông Tán bất lực, ôm quyền hỏi:
- Người bên trong xe có phải là Lâm đại nhân không?!
- Lộc huynh, chúng ta lại gặp mặt rồi!
Lâm đại nhân than khẽ.
Thanh âm này, không phải của Lâm Tam thì là của ai? Đột Quyết quốc sư nhìn Kim đao Khả Hãn đang ngồi trên đất, hừ một tiếng căm tức:
- Gặp mặt?! Lâm đại nhân. Thứ cho ta nói thẳng, ngươi trốn ở trong xe, ngươi có thể thấy ta, ta thật ra không thấy được ngươi!
Rõ là Lộc Đông Tán thực sự bất bình cho Kim đao Khả Hãn của họ! Lâm đại nhân trầm mặc thật lâu, rồi thở dài:
- Lộc huynh, chắc ngươi có thể giải thích được tâm tình của ta chứ?!
Giải thích? Lộc Đông Tán ngẫm nghĩ một lát, rồi bất lực lắc đầu, chẳng biết phải làm như thế nào cho tốt.
Thân thể Ngọc Già khẽ run, nàng mở bừng mắt ra nhìn bàn tay đầy máu. Trên đó còn có những vết xước và sẹo đan xen với nhau, nhiều chỗ sâu tận xương, có nhiều vết máu đỏ, dây lên cả gương mặt nàng. Nàng đột nhiên cắn mạnh vào bàn tay hắn một cái, chợt hét lên:
- Giải thích cái gì? Ta không thể giải thích! Ta hận ngươi, ta vĩnh viễn hận ngươi!
Nàng kêu lên một tiếng rồi chạy vào trong cát bụi, thân hình như gió, đến cả chiếc giày bị tụt ra cũng bất chấp. Nàng liều mạng chạy vào trong gió cát, thân hình khiết bạch trong nháy mắt bị nhuộm thành vàng nhạt.
- Cáo từ!
Lộc Đông Tán vội vàng ôm quyền, cùng mười tùy tùng quay đầu ngựa lại, đuổi theo bóng Kim đao Khả Hãn.
- Đến cả hôn nàng một cái mà cũng không chịu?! Tiểu tặc, ngươi cũng không nên quá ác độc như vậy!
Thân hình tả tơi của Ngọc Già dần dần chìm khuất, Ninh Vũ Tích buông rèm cửa sổ xuống, hai mắt không khỏi ươn ướt.
Nhìn thấy máu tươi chảy đầy trên vết sẹo ở bàn tay mình, hắn sững sờ ngơ ngác, thân hình đột nhiên run rẩy, thở hào hển lắc đầu:
- Tỷ tỷ, ta đích xác không dám hôn nàng. Bởi vì chỉ cần hôn nàng một cái, ta sẽ vĩnh viễn không thể nhẫn tâm được nữa, khụ khụ......
Hắn ho kịch liệt, cong cả người xuống, trên miệng hiện lên một dòng máu đỏ. Cõi lòng hắn tan nát, máu tươi chảy dài xuống mép, như một cơn mưa máu.
- Tiểu tặc. Ngươi sao rồi? Tiểu tặc......
Tiên tử vội vàng ôm hắn vào ngực.
Sắc mặt tiểu tặc tái nhợt, ngực run lên, máu tươi lại tràn ra, đọng lại ở mép, trước ngực, nước mắt hắn cũng tựa như Hoàng Hà vỡ đê liên tục tràn xuống, càng lúc càng nhiều, không sao ngăn được.
- Tỷ tỷ!
Hắn ôm lấy Ninh Tiên tử, dúi đầu vào bộ ngực ấm áp của nàng, khóc nức nở như một đứa nhỏ. Thanh âm càng lúc càng lớn, tiếng nức nở tê tâm liệt phế, xuyên qua bão cát, không ngừng phiêu đãng trên đại mạc thảo nguyên.
Tiên tử lặng yên ôm hắn, cùng hắn chia sẻ nỗi khổ sở trong lòng.
Kim đao Khả Hãn vừa tới biên giới, thân thể lại run lên, nhưng như có cảm ứng, nàng quay đầu lại, nhìn về phương xa, vô thanh vô tức ngồi phịch trên mặt đất.
- Oa lão công......
Một tiếng hô ôn nhu. Nàng cười cười, lệ rơi đầy hai gò má...
* * *
- Người ta nói ngày này, Lâm huynh đệ thổ huyết tám lạng, Nguyệt Nha Nhi rơi lệ năm cân, làm cho càn khôn thất sắc, thiên địa u ám! Bão cát nổi lên tứ bề đại mạc, tuyết rơi đầy trời thảo nguyên, có thể nói là tâm tình của Ngọc Già đã làm kinh thiên địa, tình nghĩa của Lâm huynh đệ làm quỷ thần khiếp! Vô luận người Hồ hay người Đại Hoa, tất cả đều cảm động nhiệt lệ rơi rơi, mọi người quì xuống, cầu trời phù hộ cho đội tình nhân cuối cùng sẽ thành quyến thuộc…
- Lão Cao, ngươi nói chậm một chút được không? Ta ghi không kịp!
Đỗ Tu Nguyên múa bút hụt hơi, viết chi chít lên giấy, đem những gì lão Cao vừa nói nhất nhất ghi chép lại.
Hồ Bất Quy vỗ bàn cười:
- Viết cái rắm, đừng nghe tên tiểu tử này bốc phét. Lâm huynh đệ thổ huyết tám lạng thì cũng được đi, Nguyệt Nha Nhân rơi lệ năm cân bao giờ? Chẳng ra phong thái gì hết!? Còn cái gì mà bão cát nổi lên bốn phía, tuyết rơi đầy trời, tất cả người Hồ người Đại Hoa quỳ xuống, ngươi làm như chúng ta đang đánh ở Khắc Tư Nhĩ vậy?! Nhưng lần ở vương đình Đột Quyết, thật ra có thể ghi lại như vậy được, lão Cao không nói láo! Nói thật chứ, mấy hôm trước Lâm tướng quân và Nguyệt Nha Nhi đến cả mặt cũng chưa từng thấy, lão Cao ngươi lại chế biến thành một câu chuyện lưu truyền khắp chốn trà đình tửu quán. Vậy không phải làm cho dân chúng ngộ nhận sao?
- Chỉ là ghép vài sự kiện với nhau mà thôi, có gì mà không được?
Cao Tù nhảy xuống bàn, lấy ấm trà nhỏ dốc lên uống ừng ực. Xem ra chưa đã, hắn quẹt miệng, cười hì hì nói:
- Ngày hôm trước không gặp, ngày mai chẳng sẽ gặp lại là gì?! Coi như dự báo thôi mà, tìm một kết cục tốt nhất! Lâm huynh đệ đã nói hắn sẽ tự mình đi đến vòng đàm phán ngày mai! Ta đã chủ động xin rồi, ngày mai ta cũng đi. Lão Hồ, ngươi có đi không?!
Không chỉ Hồ Bất Quy, đến cả Hứa Chấn và Lý Vũ Lăng bên cạnh cũng nôn nóng. Đỗ Tu Nguyên vung bút lên:
- Chúng ta cũng muốn đi!
Đợt đàm phán thứ hai khúc chiết ly kỳ, sinh ra đột biến, còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc. Sáng hôm qua người Đột Quyết đưa đến một bức thư do chính tay Kim đao Khả Hãn viết, ước định ngày mai sẽ thương đàm lần thứ ba. Trên thực tế, tất cả mọi người đều biết đây là Ngọc Già muốn ước hội với Lâm tướng quân! Trải qua những tình cảnh éo le, bi hoan li hợp, ai mà không muốn thấy được kết cục cuối cùng chứ? Hơn nữa, vận mệnh của Đại Hoa và Đột Quyết cũng sẽ được quyết định ở đây.
Cao Tù gật gật đầu, thở dài nói:
- Đi thì tốt, nhưng chẳng biết thương thế Lâm huynh đệ ra sao rồi?!
- Mọi người yên tâm,
Lý Vũ Lăng cười nói:
- Có y thuật của Từ cô cô, còn có vị tiên nữ thần bí kia nữa chứ, chỉ sợ Lâm đại ca bây giờ phục hồi nhanh quá, hay là chúng ta đi nghe lén?!
Hồ Bất Quy phẩy tay, gõ đầu tiểu Lý tử một cái:
- Đứa nhỏ này bao tuổi rồi? Sao lại giống lão Cao thế này, trong đầu toàn là mấy thứ xấu xa?!
Lão Cao giơ chân, Lý Vũ Lăng bạo nộ, mọi người cười ồ lên.
- Bọn người kia lại láo nháo cái gì thế?!
Tên thương binh nằm trên giường, nghe xa xa có tiếng huyên náo trong doanh phòng, nhịn không được cau mày hừ một tiếng :
- Có phải là đang nói nói bậy về ta không? Con bà nó, phải đánh cả bọn ba trăm hèo! Từ tiểu thư, ta rời giường được chưa? Bây giờ ta thấy cả người khỏe rồi, muốn làm gì cũng được!
Từ quân sư bất lực lườm hắn, nhè nhẹ ngồi xuống trước giường:
- Thân thể ngươi bề ngoài nhìn thì khỏi rồi, nhưng bên trong cần phải nghỉ ngơi điều dưỡng. Bằng không, nếu để thổ huyết như hôm trước thì cả đời ngươi chỉ sợ rốt cuộc không dựng nổi một cây gậy ấy chứ.
Không dựng nổi một cây gậy à? Vấn đề này quá nghiêm trọng rồi, người bệnh bị dọa sắc mặt tái nhợt, vội vàng ngậm miệng không dám nói gì.
Từ tiểu thư cười lắc đầu, lấy trong lòng ra một cái hộp gấm nho nhỏ, đưa cho hắn:
- Cho ngươi đó.
Hộp gấm đó có thêu một đầu sói kim sắc. Lòng Lâm Vãn Vinh run lên, vội hỏi:
- Đây là cái gì?
- Thuốc!
Từ Chỉ Tình thở dài:
- Thuốc do người Hồ đưa tới!
Cái này không phải là của Ngọc Già tặng cho Lâm Vãn Vinh sao? Hắn hít hơi thật dài, chậm rãi mở hộp gấm, trong hộp có vài lớp lụa bao lấy một viên thuốc nho nhỏ màu trắng, tỏa mùi thơm ngát,bên cạnh còn để một con thảo nhân (con búp bê đan bằng cỏ).
Mấy ngày không thấy, con thảo nhân này lại được mặc một bộ tiểu xiêm y tinh xảo, do lụa dệt thành, quý giá vô cùng. Chỉ là bộ mặt gian giảo thì trọn đời không sửa được.
Cầm thảo nhân trong tay, hắn khó có thể bình tĩnh được. Món đồ này cùng với bình nước và vài mảnh da dê, đều là vật của Ngọc Già trước khi bị xóa đi ký ức, Ninh Tiên tử lấy được từ trên người nàng. Chúng đã được chôn kỹ ở ven hồ Tô Bố Nặc Nhĩ. Không ngờ Nguyệt Nha Nhi nhất nhất tìm được tất cả những thứ này!
Mũi cay xè, hắn dứt khoát cầm lấy viên thuốc, đưa ngay vào trong miệng. Cũng không biết dược hoàn này dùng cái gì luyện chế ra, vào miệng tức thì tan ngay, cảm giác băng giá mang theo mùi thơm phức, vị rất ngọt.
Nha đầu này cũng biết ta sợ đắng? Hắn thầm thở dài.
- Chẳng lẽ ngươi không sợ nàng đưa cho ngươi độc dược sao?
Từ Chỉ Tình nhíu nhíu mày, nhẹ giọng hỏi.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
- Từ tiểu thư nhất định đã tự mình kiểm tra rồi. Ta còn sợ cái gì chứ?
Từ tiểu thư đỏ mặt, hừ một tiếng giận dỗi:
- Ngươi thật ra rất tín nhiệm nàng! Nàng bắn ngươi một phát tên, ngươi vẫn không bận tâm chút nào sao?!
Vấn đề này hỏi đúng vào chỗ yếu của hắn. Hắn ngẫm nghĩ một lát, giữ chặt tay Từ Chỉ Tình mỉm cười:
- Yêu nhau lắm cắn nhau đau! Ngươi muốn ta quan tâm hay không quan tâm nàng?!
Cái này làm sao trả lời được?! Từ tiểu thư trù trừ hồi lâu, bất lực lắc đầu than nhẹ:
- Nguyệt Nha Nhi quả thật đã tụ hội toàn bộ linh khí của thiên địa. Trọng tình trọng nghĩa, tình còn kiên định hơn vàng đá. Nếu ta là nam nhân, ta cũng sẽ không bỏ nàng được. Nhưng mà ngươi phải ghi nhớ, trên bàn đàm phán nàng không phải là Nguyệt Nha Nhi, mà là Đại Khả Hãn Đột Quyết, ngươi có thể thản nhiên đối mặt với nàng không?!
Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, trầm tư hồi lâu, rồi mỉm cười nói:
- Hẳn là có thể. Bằng không, hai ngụm máu ngày hôm trước chẳng phải là phun ra lãng phí sao? Chẳng lẽ muốn ta phun thêm một lần nữa à?!
- Nói linh tinh!
Từ tiểu thư vội bịt miệng hắn.
Lâm Vãn Vinh nháy mắt, lợi dụng hôn vào mấy ngón tay xinh xắn của nàng một cái. Từ Chỉ Tình đỏ mặt, rút tay lại.
- Ngươi xem, đây là những bộ đồ mới, giày vớ mới từ kinh thành gởi tới, các nàng mỗi người làm cho ngươi hai bộ! Còn nữa, ở đây có rất nhiều thư từ. Đều là gửi cho ngươi cả!
Từ tiểu thư gỡ ra một cái bọc thật to, tất cả đều là quần áo từ kinh thành. Chồng thư tín xếp thành một đống dày, trong vòng ba tháng vào sinh ra tử, tất cả đều được Từ Chỉ Tình thu thập đầy đủ cho hắn.
Hắn tiện tay rút ra một phong thư, được gửi cách đây khoảng trăm ngày trước, trên tờ giấy trắng tinh khiết, có một nữ tử đang mỉm cười ngọt ngào. Cái bụng nhô cao, gương mặt tuyệt lệ nổi lên quang huy của từ mẫu, trên giấy chỉ có ngắn ngủn hai chữ:
- Lâm lang......
Ở dưới, có nhiều vệt nước mắt.
Hắn cầm lá thư lên gượng đứng lên, làm cho Từ tiểu thư giật bắn cả người:
- Sao thế?!
Hắn dụi dụi khóe mắt, nhìn vào bóng đêm thâm trầm, nói nhỏ:
- Đàm phán! Lập tức đàm phám! Đàm xong, chúng ta sẽ về nhà! Lão bà ta sắp sinh nhi tử cho ta rồi. Ta nhất định phải ở bên cạnh nàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.