Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 251: Ngắm thưởng vườn mẫu đơn

Vũ Nham

18/03/2013

- Đúng rồi, đúng rồi.

Tiêu Ngọc Nhược cũng một phen kinh ngạc, trên mặt lộ ra nét vui mừng:

- Ta vẫn còn nhớ, khoa thi cử vào mùa xuân năm đó, người đứng đầu trên bảng công bố tân khoa không phải chính là Tô Mộ Bạch Tô công tử đây sao? Lúc đó Hoàng Thượng còn truyền chỉ toàn quốc đăng bảng vàng, hơn mười tỉnh đều nhận được thông cáo.

Tô Mộ Bạch cung tay thủ lễ, mỉm cười không nói, xem như là thừa nhận.

Trạng Nguyên trên bảng vàng, đây chính là ước mơ của tất cả người đọc sách trong thiên hạ, mà nay vị công tử như ngọc đang đứng trước mặt lại còn là thần tượng tân khoa Trạng Nguyên, hỏi sao không khiến người ta giật mình? Ngay cả gương mặt luôn tỏ ra đạm bạc kia cũng không nén khỏi liếc nhìn Tô Mộ Bạch một cái.

“Trạng Nguyên thôi, làm như ngon lắm?” Lâm Vãn Vinh thầm nói: “Tính ra lão tử trong kỳ thi đại học cũng là Trạng Nguyên. Nói lại chứ, mang danh tài tử Trạng Nguyên của đại học Bắc Kinh mà khi về đến nhà cũng phải đi bán thịt đó, còn cái tên gia hoả nhà ngươi thì cũng ở trong vườn này bán hoa lan thôi, còn ra vẻ phong nhã, coi bộ cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu.

- Trạng Nguyên a, té ra ngài chính là Trạng Nguyên. Ta lớn đến chừng này, chưa bao giờ được thấy qua Trạng Nguyên. Khoẻ không, khoẻ không, hân hạnh, ngưỡng mộ đã lâu!

Lâm Vãn Vinh “nhiệt tình” nắm chặt tay của Tô Mộ Bạch nói.

Tô Mộ Bạch phong độ nhẹ nhàng, gật đầu cười nói:

- Tiểu sinh tài học thô lậu, chỉ nhờ ơn hoàng thượng hậu ái, mới được danh vị đứng đầu tân khoa trên kim điện, thật rất lấy làm xấu hổ. Hôm nay gặp được huynh đài đây luận về hoa lan, tiểu sinh trong lòng hết sức kính phục, sau này nếu có cơ hội, lúc đó sẽ thỉnh huynh đài chỉ giáo nhiều hơn.

Nghe ra là tới để hiến hoa lan, chính là tân khoa Trạng Nguyên lang Tô Mộ Bạch, khuôn viên trong vườn nhất thời ồn ào hẳn lên. Nếu nói đến người trong Vương tộc khiến cho người ta kính sợ, thì Trạng Nguyên lại làm cho người người trong thiên hạ kính ngưỡng, đặc biệt là đám nữ nhân danh giá trong dịp thưởng hoa du xuân này. Gặp lại được vị Trạng Nguyên lang có thể nói là tiêu sái bất phàm, trái tim đều không khỏi đập mạnh, đa số đều lộ ra dáng vẻ nhất kiến chung tình (vừa nhìn thấy đã yêu).

- Đa tạ các vị đã hậu ái!

Trạng Nguyên Tô Mộ Bạch trong lúc này trở thành kẻ được người ta mến mộ nhất, mỉm cười cúi chào bốn phía, từ khí chất đến phong độ đều thuộc vào đệ nhất đẳng, thật khiến người ta sinh ra hảo cảm.

Lâm Vãn Vinh thấy vậy mà không khỏi lắc đầu, hoa lan vốn dĩ thích hợp với cảnh u tĩnh, bây giờ bị Trạng Nguyên lang này đảo lộn hết, từ một vườn hoa lan u nhã biến thành nơi đào hoa sáng lạn, thật là đã làm mất đi cái danh u nhã của lan.

Nhìn thấy hai vị tiểu thư đối với vị Trạng Nguyên lang này hết sức coi trọng, Lâm Vãn Vinh kéo Tiêu Ngọc Nhược đến gần hỏi:

- Đại tiểu thư, thi Trạng Nguyên này không biết có phải là rất khó không? Ta cũng muốn đi một lần rồi quay trở về phong quang, phong quang… à, chỗ báo danh ở đâu vậy? Lệ phí báo danh bao nhiêu? Trước khi thi có cần phải vô lớp huấn luyện nào không?

Tiêu Ngọc Nhược vừa tức vừa buồn cười:

- Ngươi thật là, nói tầm bậy tầm bạ gì đó? Ngươi tưởng đậu Trạng Nguyên giống như con nít đùa trong nhà à, thi cử dễ dàng vậy sao? Khoa cử cứ ba năm mở một lần, đầu tiên các thí sinh phải qua thi Viện, nếu có tài năng trúng tuyển thì gọi là Tú Tài. Chỉ là quan ải Tú Tài này thôi, cũng đã làm khó không biết bao nhiêu người đọc sách trong thiên hạ rồi. Rất nhiều người cả đời thi cử, cũng không đậu được Tú Tài. Nhưng chỉ có hai hạng thứ đầu trúng tuyển Tú Tài mới có thể tham gia thi Hương. Thi Hương ba năm một lần, chính là do các tỉnh tự hành ra đề khảo thi, qua được cửa này thì gọi là Cử Nhân, người đứng đầu thi Hương thì được gọi là Giải Nguyên. Chỉ có những Cử Nhân có tài mới có thể tham gia thi Hội, gồm khoảng một trăm người gọi là Cống Sinh, người đoạt giải đầu gọi là Hội Nguyên. Cuối cùng mới đến thi Điện, do tự thân Hoàng Thượng ra câu hỏi, tuyển ra Tam Giáp, phần còn lại là Tiến Sĩ. Vị Tô Mộ Bạch này chính là được trúng Tam Nguyên, sau đó lại do tự thân Hoàng Thượng đề bạt trở thành Trạng Nguyên đứng đầu khoa cử, cũng có nghĩa là đứng thứ nhất trên hàng vạn người, ngươi nói đi vậy có khó hay không?

“Đổ mồ hôi, phải qua liên tiếp bốn cửa, xem ra thật có chút khó khăn!” Lâm Vãn Vinh cười phá lên ha hả, đại tiểu thư liếc mắt nhìn gã, chăm chú tỉ mĩ đánh giá một lúc, đoạn nói:

- Bất quá, người như ngươi nếu chịu sửa đổi tính tình, chịu khó đọc sách, với tài trí thông minh của ngươi, kiếm vị trí trong Tam Nguyên cũng không phải chuyện khó khăn gì.

“Lời này ta thích!” Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc.

Từ Chỉ Tình nghe đại tiểu thư giảng giải cho Lâm Tam hiểu những điều tổng quát căn bản, trong lòng cảm thấy càng kỳ quái: “Tên này không biết có phải từ trên trời rơi xuống hay không, ngay cả chế độ thi cử ra sao mà cũng không biết, vậy học vấn của gã từ đâu mà có được?”

Nhìn thấy Lâm Tam nghe đến xuất thần, Từ Chỉ Tình cười bổ sung thêm:

- Cái vị Tô Trạng Nguyên này không nói đến việc được kim khẩu của Hoàng Thượng điểm trúng, mà còn có việc càng lợi hại hơn nữa. Lịch sử trong giới Trạng Nguyên sau khi được khâm điểm, đều là được đưa đến các nơi làm quan, rèn luyện thời gian sau này mới xét lại để thăng chức, chỉ có Tô Trạng Nguyên này là được Hoàng Thượng ra ơn để mắt xanh tới, chính là trực tiếp được lưu lại ở Học Bộ, thường làm bạn bên trái phải Hoàng Đế, là kẻ thân cận, sớm tối theo sát bên ngài.

- Nếu nói như vậy, Tô Mộ Bạch này xem ra là đại hồng nhân số một bên cạnh Hoàng Đế rồi, tên tiểu tử này phát đạt lắm!

Lâm Văn Vinh gật đầu nói.

Tô Mộ Bạch sau một lúc hàn huyên cùng những người khác, đoạn bước tới cười nói:

- Thẹn quá, thẹn quá, tiểu sinh cũng không nghĩ tới hiện trường có thể xảy ra như vậy, đã làm nhị vị tiểu thư chờ lâu. Ta thấy nhị vị tiểu thư đàm luận đều tỏ ra kiến thức phi phàm, nhưng lại vẫn chưa biết tôn tính đại danh của nhị vị?

Từ Chỉ Tình cất tiếng cười hào phóng:

- Ta gọi là Từ Chỉ Tình, còn vị này chính là Kim Lăng đại tiểu thư.

Tô Mộ Bạch kinh ngạc:

- Từ Chỉ Tình? Ái nữ của Văn Trường tiên sinh, vậy còn không phải là thủ tịch Kinh Hoa Học Viện giáo tập Từ Chỉ Tình Từ tiên sinh đây sao?

Từ Chỉ Tình vui vẻ cười một tiếng, coi như đáp lại, Tô Mộ Bạch vội vàng thi lễ thật sâu:

- Đại danh của Từ tiên sinh, tiểu sinh từ lâu đã ngưỡng mộ, hôm nay được gặp, càng giống như tiên nhân xuống trần, khiến người ngưỡng mộ không thôi.

“Cái tên cáo con này cũng biết vỗ mông ngựa đấy chứ!” Lâm Vãn Vinh cười thầm, nhưng cũng không thể phủ nhận, Tô Trạng Nguyên này cẩn trọng khiêm cung, lễ số đầy đủ, khiến người ta không thể bắt bẻ vào đâu được, trong lòng của gã cũng cảm thấy ganh tị, nhìn tên này không thuận mắt, cả đám người ở trong vườn này cũng không khỏi nổi buồn phiền trong lòng.

Thấy khu vườn trở nên ồn ào, Từ Chỉ Tình không khỏi nhíu mày, nói với Tô Mộ Bạch:

- Tô Trạng Nguyên, hai bồn kỳ hoa lan nãy, có phải là do ngài tự tay trồng lấy?

Tô Mộ Bạch nói:

- Chê cười, chê cười, hai bồn kỳ hoa đó đều được người ta tặng cho. Hôm nay đem đến đây là muốn tìm người biết lan để ngắm thưởng. Có thể gặp gỡ Từ tiểu thư và vị huynh đài đây, thật là tam sinh hữu hạnh.

Lâm Vãn Vinh nghe gã mỗi câu mỗi chữ là “tiểu sinh”, nghe thật không quen, liền ngáp một cái rồi nói:

- Đại tiểu thư, cũng không có nhiều kỳ hoa để thưởng thức, ta muốn đi nhà cầu.

Hai vị tiểu thư cùng lúc trừng mắt nhìn gã, Từ Chỉ Tình nói:

- Vừa rồi ngắm hai bồn lan, thật sự rất diễm lệ, tiểu nữ bất tài, nhưng cũng có tìm được một bồn hoa lan…

Giọng nói vang lên thật trong trẻo. Diệp Vũ Xuyên là người nãy giờ đứng kế bên Từ Chỉ Tình không lên tiếng, lùi lại chỗ có rèm che kín, mỉm cười nói:

- Tiêu tiểu thư, Tô Trạng Nguyên, mời xem…

Ánh mắt mọi người đều hướng về đó, chỉ thấy sau khi cái rèm được mở ra, trước mặt là một bồn hoa lan tinh xảo, sắc hoa phân nửa là màu trắng, lại có màu hồng và tím đan xen điểm bên trên, khoảng phần cuối hơi cuốn lên, nhìn vào liền có cảm tưởng như một con hồ điệp đang giang cánh bay lượn.

Tô Mộ Bạch chăm chú nhìn ngắm hoa lan hồi lâu, chặc lưỡi nghi hoặc nói:

- Thiên hạ lan phẩm đều có thể từ đặc tính để suy ra. Duy chỉ có loại hoa này, như lan như điệp, mỹ lệ khó tìm, không biết được là điệp trong lan, hay là lan trong điệp? Tiểu thư lan tâm huệ chất, thật không biết đã từ nơi đâu mà tìm được loại cực phẩm trong lan này?

“Tô Trạng Nguyên này yếu kém mà ngoài miệng lại nói cho hay. Chẳng biết là có nhận hay không nhận ra hoa lan này, nãy giờ chẳng qua làcố gắng khoa trương một phen, còn nói cái gì mà ‘điệp trong hoa, hoa trong điệp’. Ta nghi lắm, nói thẳng ra là ngươi không biết, không nhận ra, mẹ nó chứ, toàn nói lời dư thừa.” Lâm Vãn Vinh hừ lạnh một tiếng, cười nhạt không nói.

Từ Chỉ Tình cười nói:



- Tô Trạng Nguyên đã quá khen. Vậy không biết Trạng Nguyên có biết danh tự của hoa lan này không?

Tô Mộ Bạch trầm ngâm hồi lâu, lắc đầu đáp:

- Tiểu sinh cũng tự nhận là người thích lan, chỉ là chưa từng nghe thấy cây kỳ lan này, đành lắng nghe các vị nói vậy. Vị huynh đài này, không biết ngưoi có cao kiến gì không?

Gã mỉm cười ngó Lâm Vãn Vinh, trong mắt thoáng như lộ ra một tia quang mang ma quái khó hiểu.

Hoa lan này Lâm Vãn Vinh cũng có biết qua, chỉ bất quá có việc gã không hiểu rõ. Cái cây này rõ ràng là loại phẩm lai ghép biến dị. Chẳng lẽ có ngưòi tài năng vĩ đại đã lai giống trồng ra. Người này kể như quá là thiên tài rồi!

Từ Chỉ Tình tựa hồ đã sớm biết là Tô Trạng Nguyên sẽ đoán không ra, liền mỉm cười ngó Lâm Vãn Vinh:

- Lâm Tam, ngươi có thể nói ra được danh tự của loài hoa lan này không?

Mẹ kiếp, tên đó thì kêu là Tô Trạng Nguyên, còn lão tử thì kêu Lâm Tam. Ngươi không thể kêu ta một tiếng là Lâm ca ca hả? Có cái gì đó mà gã đối với tên Trạng Nguyên này không có cảm tình, nghe vậy cười nói:

- Nó được kêu là Hồ Điệp Hoa, còn gọi là Điệp Hoa, chính là loại chủng phẩm hoa lan biến dị, hoa này từ cánh hoa, nhuỵ hoa, viền hoa, toàn bộ thành dạng răng cưa, giống như cánh hồ điệp bay múa, tên gọi trước là ‘Điệp Hoa’. Giờ cánh hoa điệp của cây này đã ra gần được thành thành rồi, chính ra đúng với tên gọi là ‘Toàn Điệp Biện’, cũng là cực phẩm chi lan.

Tô Mộ Bạch kinh dị liếc mắt nhìn vào gã, tên Lâm Tam này đúng là vừa có năng lực lẫn kiến thức, thật là đã vượt quá xa với dự liệu của gã. Đại tiểu thư kinh ngạc vui mừng nhìn gã, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, như muốn nói cái gì đó, đi đến bên cạnh, ngượng ngùng cười một tiếng, căng thẳng nắm chặt tay của gã, như một khắc cũng không chịu buông ra.

Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm đắc ý: “Mẹ kiếp, lan viên cái gì mà cả khu cũng chỉ có vài cây kỳ hoa, hôm nay may mắn là gặp được ta, nếu bằng không chắc chẳng có người nào có thể nhận ra được, chuyện này mà truyền ra ngoài không phải là để người ta cười đến chết sao.”

Ngó thấy cái bộ dạng đầy đắc ý của gã, Từ Chỉ Tình cũng vui vẻ cười hỏi:

- Lâm Tam, ngươi nói đây gọi là Điệp Hoa?

Từ tiểu thư che miệng cười, nhìn gã cười một lúc rồi thôi, cũng không nói thêm gì. Diệp Vũ Xuyên cười nói:

- Lâm Tam, ngươi có thể nhận ra hai cây lan trước đương nhiên là không tệ, chỉ là cây này ngươi đã sai quá xa. Cây kỳ phẩm hoa lan này, chính là Từ tiểu thư tự tay lai giống trồng ra, cũng chưa có đặt tên, ngươi kêu nó là Điệp Hoa, không phải là đã sai rồi còn gì?

“Trời ơi là trời!” Lâm Vãn Vinh trong lòng ngầm kêu không ổn: “Té ra Điệp Hoa này đúng là do Từ Chỉ Tình tự tay trồng ra, vẫn còn chưa có cái tên, việc này rõ ràng là cô nàng này đùa giỡn với ta mà, không có danh tự mà lại để ta thi đoán.”

Nhìn thấy đả kích được tính kiêu ngạo của Lâm Vãn Vinh, lấy lại chút vốn cho mình, trên mặt Từ Chỉ Tình cũng lộ ra một chút tươi cười:

- Lâm Tam, kiến thức của ngươi không tệ, trừ tên gọi ra, còn tất cả đều đúng như ngươi đã nói.

Nhìn bộ dạng tức giận không phục của Lâm Vãn Vinh, nàng nhịn cười nói:

- Hoa lan này cũng là gần đây ta mới thành công vun trồng ra được, trước đó vẫn chưa kịp đặt tên. Giờ đây ngươi kêu nó là Điệp Hoa, danh tự này xem ra nghe cũng có chút thanh nhã, vậy tốt, ta bây giờ dùng cái danh tự này của ngươi, từ nay gọi nó là Điệp Hoa.

Thấy cái bộ dáng như chiếm được tiện nghi của nàng, Lâm Vãn Vinh không khỏi lắc đầu: “Phụ nữ mà thông minh, thật đúng là phiền toái a!”

Ba cây kỳ lan, thì đã để Lâm Vãn Vinh nhận ra hai cây rưỡi, nhưng vịTrạng Nguyên Tô Mộ Bạch này lại tỏ ra không hề có chút phật ý, mấy người đang cùng trò chuyện, thì một tên tiểu tử bước đến bên cạnh Tô Mộ Bạch, thì thầm vài câu.

Sắc mặt Tô Trạng Nguyên liền biến đổi, đưa mắt nhìn Lâm Vãn Vinh một lúc thật lâu, sau khi bình tĩnh trở lại, ân cần cười nói:

- Hôm nay cùng nhị vị tiểu thư tương ngộ, lại có thể quen biết được Lâm huynh Diệp huynh đây đều là những cao nhân, tiểu sinh thật vô cùng vinh hạnh. Ở gần cuối khu vườn này, chính là tới mẫu đơn quốc sắc thiên hương, không thể không xem. Còn có một vị trưởng giả cao sang tôn quý biết được tiểu sinh quen với mấy vị thiếu niên tuấn kiệt, liền nhắn với ta mời chư vị cùng tới ngắm thưởng mẫu đơn, vậy cũng mong nhị vi tiểu thư cùng nhị vị huynh đài đây đừng nên chối từ.

“Gì nữa, ngắm tới ngắm lui nãy giờ mà vẫn còn chưa đủ à!” Lâm Vãn Vinh đang định mượn cớ đau bụng, thì Đại tiểu thư đã vội níu chặt gã lại, ghé sát tai gã nói:

- Ngươi đã từng đắc tội với Thành Vương, tuy ở trong triều có Từ tiên sinh giúp ngươi, nhưng cũng chỉ là thế lực đơn bạc, Tô Trạng Nguyên này đã có thịnh tình với ngươi, thì ngươi cũng nên cùng gã giao hảo một phen, được gã ở bên Hoàng Thượng giúp ngươi nói vài câu, thì Thành Vương cũng không có cách nào để bắt bẻ ngươi được.

Đại tiểu thư xem ra cũng có lòng vì hắn mà lo lắng, nhưng sự việc ở trong triều, lý lẽ đâu phải giản đơn như vậy thôi. Lâm Vãn Vinh cười khổ một tiếng, cũng không muốn cùng nàng tranh luận, rồi cũng theo sát phía sau mọi người, tiến vào trong vườn mẫu đơn.

Vườn mẫu đơn chính là một cái hoa viên rất to lớn ở trong Tướng Quốc tự, ở chính giữa có một lầu các nhỏ hai tầng, rèm che đều được làm bằng trúc, dường như có người nào đó đang ở bên trong ngắm hoa.

- “Quốc sắc thiên hương, hoa trung chi vương”, đây là lời tán dương của thế nhân đối với mẫu đơn. Tướng Quốc tự được trời hậu đãi, đầu xuân mẫu đơn nở rộ, thật đúng là nhất đại kỳ cảnh. Vừa bước vào vườn, liền ngửi thấy mùi hương nồng nàn đưa tới, trước mắt cả vạn cây mẫu đơn đua nở, tầng tầng lớp lớp, khiến cho người ta hoa cả mắt, nhìn hoài không chán. Mẫu đơn được coi là vua của trăm hoa, đoá hoa tiên diễm, bảy màu đua nở: hồng, vàng, trắng, phấn…hợp lại một khu, khi thì rực rỡ, như tiên tử đằng vân, khi thì e thẹn, như yểu điệu thục nữ. Kim Quan Mặc Ngọc, Ngân Hồng Xảo Đối…tranh nhau khoe sắc, muôn vạn dáng vẻ.

Mọi người vào tới bên trong vườn đều tỏ ra kinh ngạc một phen, đối với sự quốc sắc thiên hương của mẫu đơn hết lời tán dương. Duy chỉ có Lâm Vãn Vinh tâm tình không được cao hứng, mẫu đơn này tuy là mỹ lệ vô cùng, nhưng sinh mệnh lực yếu ớt, mềm mại vô cùng, chỉ có điểm tốt là đem đến sức sống, đến khi nở ra thì hương thơm nồng nàn. Cứ theo cách nói của Lâm Vãn Vinh, thì trừ nhìn cho đẹp ra, còn lại thật không có gì đặc biệt.

- Người như ngươi, tính cách trời sinh thật chẳng giống ai!

Đại tiểu thư nhìn cái bộ dáng ương ương của gã, không nén được cười sẵng giọng nói:

- Người khác nhìn thấy hoa mẫu đơn, thì tất cả đều có cảm xúc với vẻ đẹp của nó, duy chỉ có ngươi thì lại cố gắng tránh xa thôi.

- À, người có tính cách là phải giống vậy à!

Lâm Vãn Vinh nhổ một gốc Cẩu Vĩ thảo dưới đất lên, thổi hơi lên lớp lông nhung mượt của đoá hoa, đưa lên miệng cắn nhẹ, cười nói:

- Hãy coi Cẩu Vĩ thảo (cỏ đuôi chó) này, cũng còn kiên cường hơn so với mẫu đơn.

Đại tiểu thư không thèm nói lại, lại nghe một giọng cười lớn từ trong lầu các truyền ra:

- Mộ Bạch, ta kêu ngươi mời người đó, đã có đến chưa?

Thanh âm cách không xa, tựa như có vẻ hơi già, lại như có chút quen tai, nhưng nhất thời không nhớ đã gặp qua ở đâu.

Tô Mộ Bạch vội vàng khom người vòng tay đáp:

- Mộ Bạch đã đưa chư vị công tử và tiểu thư tới rồi.

Tô Mộ Bạch là tân khoa Trạng Nguyên. Sao lại đối với người trong lầu các lại tỏ ra tôn kính như vậy, chẳng phải khu vườn lớn này chỉ có một người thôi sao? Lâm Vãn Vinh kéo Từ Chỉ Tình lại hỏi:

- Từ tiểu thư, nàng trên thông thiên văn, dưới thông địa lý, ở giữa biết không khí, cái vị đang ở trong đình có phải là thần tiên không?

Từ Chỉ Tình cười nói:

- Ta giờ không ở trong triều, làm sao biết được mọi chuyện, ngươi nếu muốn biết, thì tự mình đi tới đó vén cái rèm lên ngó vào là sẽ biết thôi.

Lâm Vãn Vinh trợn tròn mắt lên:

- Coi như ta không có hỏi.

Người ở trong lầu các như đang đánh giá mọi người, như nhớ đến chuyện gì đó thở dài nói:

- Tiêu gia đại tiểu thư, ngươi hãy lại gần đây một chút, để ta nhìn xem.

Tiêu Ngọc Nhược sửng sốt một hồi, thân phận người ở trong đình còn chưa biết, tự dưng lại kêu ta đơn độc đi tới coi mặt? Nàng liền đưa ánh mắt cầu cứu ngó Lâm Vãn Vinh, Lâm Vãn Vinh trong lòng xoay chuyển nhanh chóng: “Người này rõ ràng là không phải giàu sang cũng là kẻ quyền quý, ông ta kêu đại tiểu thư đi tới, thật cũng không biết chủ ý đang tính làm cái gì.”

Nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn của đại tiểu thư, gã cười hì hì nói:



- Đừng sợ, có ta ở đây.

Dứt lời, gã không quản người khác nghĩ về bản thân ra sao, liền kéo đại tiểu thư hướng phía trước đình đi tới.

Tô mộ Bạch gấp gáp tiến lên phía trước cản Lâm Vãn Vinh lại rồi nói:

- Lâm huynh, vị lão gia đây chỉ truyền gọi đơn độc Tiêu tiểu thư.

“Truyền gọi, truyền gọi cái rắm à, lão bà của ta đâu phải là thứ để hắn truyền gọi là tới.” Lâm Vãn Vinh tay cầm Cẩu Vĩ thảo, lắc nhẹ đong đưa lên xuống, cười nói:

- Đơn độc truyền gọi, ta không nghe thấy a, ta và đại tiểu thư vĩnh viễn đi đứng đều cùng một chỗ.

Tiêu Ngọc Nhược trong lòng kích động, hồi hộp nắm chặt tay gã, lại nghe lão già trong đình cười nói:

- Gã muốn tới thì cứ để gã tới đây. Lâm Tam, ngươi và Tiêu tiểu thư hãy cùng lại đây.

“Choáng, lão tử đã làm gì mà nổi danh thế? Ngay vị lão đại này tự nhiên cũng biết được danh tự của ta.” Lâm Vãn Vinh nắm lấy bàn tay nhỏ của đại tiểu thư, nói nhỏ:

- Nàng xem, ông ta sao biết được bọn ta vậy? À, Đại tiểu thư, không phải là nàng định thừa dịp mời vị này tạm thời làm người bảo vệ bọn ta sao? Ai chà, nàng quá nóng lòng rồi.

- Đáng ghét!

Tiêu Ngọc Nhược bực mình lên tiếng, nghe vài câu ngon ngọt của hắn, trong lòng cũng bình tĩnh lại rất nhiều, liền cùng gã cất bước nhắm phía trước đi tới.

Hai người tới còn cách trước đình không xa, liền có người cản lại, tiến lui cũng không được. Tiêu Ngọc Nhược đang đứng ở đó, chợt cảm thấy ánh mặt người đó giống như tra xét, tựa như xuyên qua lớp rèm, không ngừng dò xét ở trên người của mình, khiến nàng nhất thời không được thoải mái.

Đứng ở chỗ thiếu thốn này, Lâm Vãn Vinh chẳng hề nguyện ý, đang định lên tiếng, lại nghe thanh âm phía sau rèm than nhẹ nói:

- Thật quả là rất giống, mỗi một nét đều như được khắc ra.

“Vậy là ý gì đây? Ông ta đang tưởng tượng Đại tiểu thư là ai vậy? Không phải là phu nhân chứ? Choáng, sao phải dấu mặt ở trong đó, chẳng lẽ phu nhân và lão có qua lại?” Ánh mắt Lâm Vãn Vinh tập trung hướng về phía sau rèm muốn nhìn mặt người đó, nhưng căn bản không sao nhìn rõ được diện mạo kẻ kia.

Đại tiểu thư nghe vậy nhất thời cũng mơ hồ, người đó trầm mặc một hồi lâu rồi nói:

- Tiêu tiểu thư, mẫu thân của ngươi khoẻ chứ?

Quả nhiên là quen biết cũ. Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm cười hắc hắc: “Với phong vận của phu nhân thì nhìn ra được, lúc trẻ nhất định cũng là một nhân vật phong lưu a!”

Tiêu Ngọc Nhược nghe người đó hỏi thăm đến mẫu thân, liền nghiêng mình đáp:

- Mẫu thân vẫn khoẻ, xin hỏi ngài là…

Người đó thở dài một tiếng nói:

- Quách tiểu thư là một vị cố nhân mà ta đã quen hai mươi năm trước. Nhiều năm không gặp, không tưởng được nữ nhi của nàng sinh ra lại xinh đẹp vô ngần đến như vậy.

Đại tiểu thư không biết quan hệ giữa ông ta và mẫu thân. Không dám xen lời, người đó đột nhiên lớn tiếng nói:

- Người đâu, mang ghế mời Tiêu tiểu thư ngồi.

Vừa nói xong, liền có một tên tuỳ tùng lưng hùm vai gấu, nhanh chóng đưa ra cái ghế bằng cẩm, khom người đặt xuống rồi lui ra phía sau Tiêu Ngọc Nhược.

Đại tiểu thư liếc mắt nhìn xung quang, chỉ thấy vô luận là Từ Chỉ Tình, hay Tô Mộ Bạch, đều đang khom người người đứng đó, duy chỉ có bản thân được thí cho ngồi, trong lòng một phen thấp thỏm, gấp gáp nói:

- Vị trưởng bối này…

Người đó cười nói:

- Kêu ngươi ngồi, ngươi cứ ngồi đi. Ngươi con cháu của cố nhân, cũng không cần để ý chút lễ nghi đó.

- Vị trưởng bối này, ta cũng là người trong nhà cố nhân của ngài, không biết là có thể cũng cấp cho ta một chỗ ngồi không? Không dám nói dấu ngài, ngắm hoa nhiều quá người cũng thấy mệt mỏi.

Lâm Vãn Vinh hi hi cười một tiếng, mặt dạn mày dầy nói.

Tô Mộ Bạch nghe gã nói xong, trong lòng thầm hít một hơi lạnh: “Cái tên tiểu tử này thật là cái gì cũng dám nói, chẳng biết trong đầu gã nghĩ cái gì đây?”

Người trong đình cười nói:

- Ngươi ngắm hoa bị mệt, với ta chẳng có liên quan gì, ngươi muốn được ngồi, thì cũng nên tỏ ra bản sự, hôm nay có Từ nha đầu, Tô Trạng Nguyên, còn có Lâm Tam ngươi, tất cả đều cùng ở đây, ta nghĩ lại cũng muốn kiểm tra cái ngươi một phen, trả lời hay, ta sẽ thưởng các ngươi một chỗ ngồi.

- Ta phản đối…

Thanh âm người đó vừa dứt, Lâm Vãn Vinh đã lớn tiếng kêu lên.

Tô Mộ Bạch liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, nhìn cái dáng vẻ ngạo mạn không kiêng kỵ gì của gã, không nén nổi thầm vuốt mồ hôi trên trán: “Cái tên này rốt cục là loại gì đây, làm vậy không sợ chết sao?” Thốt lời vô tri, nói mà không biết ngượng, buông lời không sợ chết, gã tự nhận tuyệt không phải là đối thủ của Lâm Tam.

Từ Chỉ Tình nghe người trong đình kêu mình là Từ nha đầu vô cùng thân thiết, liền xem lại bản thân không biết đã từng có vị trưởng bối nào giống như vậy chưa, trong lòng tự nhiên nghi hoặc, kế đó nghe Lâm Tam lên tiếng phản đối, trong lòng càng thêm buồn cười, chỉ cần có tên này ở đâu, là nơi đó không sợ tịch mịch.

- Ngươi phản đối cái gì?

Người ở trong đình cũng tỏ ra hết sức nhẫn nại không cản, ông ta bình thường uy nghi trên cao, những người gặp được không có người nào không tỏ ra sợ hãi rụt rè trước mặt ông ta, hôm nay cùng cái tên tiểu tử này nói chuyện vài câu, tựa hồ từ sâu trong tâm hồn muốn được cùng gã ở ngoài thoải mái đàm luận, trong lòng thật là sảng khoái. Thấy gã dám ngắt ngang lời mình nói, nổi hứng trong lòng không có chút nào là muốn trách tội, phác giác có chút thú vị, nên mở miệng hỏi.

- Vị trưởng bối này, người muốn kiểm tra bọn ta chuyện gì đây? Nhưng thật ra cũng không cần phải thế, ngồi xuống đã… ồ, cái mông này, cái mông là ở trên mình ta, ta muốn ngồi là ngồi, không cần phải qua cuộc thi của người mới được thưởng cho.

Lâm Vãn Vinh hi hi cười một tiếng, cũng không để ai phân phó, liền đặt mông ngồi lên trên mặt cỏ.

Mọi người trong vườn đều há mồm trợn mắt, vô luận là Diệp Vũ Xuyên, Tô Mộ Bạch, cũng như Từ Chỉ Tình, đều không biết phải hình dung cái tên Lâm Tam này ra sao. Nếu nói đến không biết tới lễ số, không hiểu tốt xấu, Lâm Tam mà ở ngôi đệ nhị, thì thiên hạ không ai dám nhận đệ nhất.

Người trong đình cũng một phen sửng sốt, qua một hồi lâu, rồi mới cất tiếng cười to nói:

- Cái tên tiểu tử nhà ngươi, trẫm…thật là hết cách! bỏ đi, bỏ đi, nói đến lý luận méo mó, thiên hạ nàykhông một ai có thể so với ngươi. Bất quá, ở trước mặt ta, chưa từng có một ai tuỳ tiện dám tới đây mà ngồi…

“Không được tới đây ngồi vậy tới đâu ngồi? Chẳng lẽ chỉ có mình ngươi được ngồi a!” Lâm Vãn Vinh kỳ lạ nói thầm.

Người đó sau khi tự hỏi, cười nói:

-Ngươi ở Kim Lăng, sự việc xảy ra ở Sơn Đông ít nhiều ta đều rõ ràng, không cho ngươi được cái gì, hiện tại cũng không nên nói chuyện đã qua… Cũng được, cũng được… ngươi đã ở trước mặt ta ngồi xuống đất của khu vườn này, khu vườn Tướng Quốc tự này, bây giờ ta đem tặng cho ngươi.

Lâm Vãn Vinh nghe vậy sững người mơ hồ, Tô Mộ Bạch lại tỏ ra chấn động một phen, lão gia tử đã khai kim khẩu, như vậy Tướng Quốc tự hoa viên về sau phải đổi thành họ Lâm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Gia Đinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook