Chương 240: Phẫn Thanh
Vũ Nham
18/03/2013
Hay cho thói giảo biện của hắn, Từ Chỉ Tình mỉm cười hỏi: “Vậy theo ý kiến của ngươi, thế nào mới là người có học thức, có kiến thức? Không phải là ngươi đang nói đến mình đó chứ?”
Lâm Vãn Vinh hì hì cười đáp: “Là nói ta, chẳng lẽ không thể sao!”
Từ Chỉ Tình bất lực lắc đầu, hắn quả thực da mặt quá dày.
Lâm Vãn Vinh không thèm lý tới nàng, mỉm cười chỉ vào Tiêu Ngọc Nhược mà rằng: “Không nói ta, hãy nói tới Đại tiểu thư của chúng ta, đó chính là một người có học thức, có kiến thức tuyệt vời đó!”
“Ta?” Tiêu Ngọc Nhược mặt nóng bừng, lúng túng liếc hắn nói: “Ngươi đừng nói bậy, làm trò cười cho mọi người ở đây!”
Lâm Vãn Vinh ha ha cười nói: “Không phải ta nói bừa, Từ tiểu thư không phải đang hỏi thế nào là có học thức, có kiến thức sao? Chỉ cần nói tới Đại tiểu thư đây làm ví dụ thôi, học thức, kiến thức không phải là như vậy thì là gì. Theo ta, có học thức, có kiến thức thực ra là rất nhiều người. Không chỉ có Đại tiểu thư, cho dù một người nông dân chân lấm tay bùn, một người bán đậu hủ trên đường hay một thợ rèn đang quai búa, hay bất kì một người dân lương thiện bình thường của Đại Hoa đều là có học thức và kiến thức vô cùng.”
Lời vừa nói ra, không chỉ có Đại tiểu thư, cả Tô Khanh Liên cũng cảm thấy hứng thú. Những lời hắn nói thật đáng suy nghĩ a, Từ Chỉ Tình thầm nghĩ.
Từ Vị tự nhiên biết Từ Chỉ Tình cố ý nhằm vào Lâm Tam, chỉ là xem hai người trẻ tuổi tranh luận thực là hứng thú. Đợi đến khi hắn nói đến dân chúng bình thường, lão càng hứng thú vội la lên: “Lâm tiểu huynh có cao kiến gì, mau nói cho ta nghe.”
Nhìn Từ Chỉ Tình nhíu mày, Lâm Vãn Vinh lắc đầu, hắn cười mũi khinh thường đáp: “Điều ta nói hết sức bình thường, chỉ sợ người như Từ tiểu thư không hiểu nổi mà thôi.”
Không ngờ Từ Chỉ Tình thản nhiên gật đầu: “Thực sự là cao kiến.”
Lâm Vãn Vinh ha ha cười to, thanh âm mang theo chút tự mãn: “Từ tiểu thư không nên để ý, đó là điều bình thường mà thôi. Phóng mắt tìm trên đời này thực sự có mấy người có thể lý giải được lời nói của ta?”
“Thường dân Đại Hoa ta, vô luận là người nông dân, người bán rong hay người thợ rèn, cuộc sống tuy đạm bạc kham khổ, nhưng cũng là tự hai bàn tay mình đường hoàng làm ra, còn quang vinh hơn so với nhiều người ở đế đô. Những con người này có lẽ không biết chữ, chắc cũng không biết đến thi phú, lại càng không hiểu chuyện quân quốc đại sự. Bọn họ chỉ biết nộp đủ thuế, đời này qua đời khác, việc làm của bọn họ hết thảy đều là vì quốc gia. Họ nộp đủ thuế, là nền tảng để xây dựng một quốc gia hùng mạnh. Họ âm thầm xây dựng đất nước, nuôi sống con người bằng vô số hạt mồ hôi đã đổ xuống. Chính họ là người cho nàng thức ăn, dạy cho nàng kiến thức đó.”
“Bọn họ không hiểu quân quốc đại sự, lại không bao giờ hào ngôn tráng ngữ, càng không phải mỗi lúc lại kêu ca phàn nàn. Kẻ thì ra làm quan, kẻ xông pha nơi chiến trường giết địch, nhưng không có bọn họ thì làm sao có Đại Hoa, lấy đâu ra các vị đại quan trong triều, nguyên soái đại tướng cũng không có nốt. Xin hỏi Từ tiểu thư, nàng dám nói bọn họ không có học thức, không có kiến thức sao?”
Thấy Từ Chỉ Tình cắn răng không đáp, Lâm Vãn Vinh hừ lạnh một tiếng, nổi giận nói: “Theo ta, nhưng kẻ mà nàng cho là học giả, trí giả đều là chó má hết! Chỉ có hàng ngàn hàng vạn bình dân mới là đại học vấn, đại trí tuệ. Tuy bọn họ giấu mình trong cái vỏ bọc thô lậu, ngu độn, nhưng thử hỏi có kẻ nào trên đời này có thể sánh bằng họ?”
Từ Chỉ Tình sắc mặt trắng bệch, không nói được lời nào. Lâm Vãn Vinh tâm hoả bốc lên, cười lạnh nói: “Thuế đất từ đâu mà ra, không lẽ từ trong đất sinh ra. Đó đều là mồ hôi nước mắt a. Quan lại muốn điều gì, dân chúng đều đáp ứng điều đó. Nhưng hãy nhìn xem, những kẻ có học thức, có kiến thức tại đế đô này đã làm được gì? Tụ tập thơ phú, thưởng thức rượu ngon, cầm bản đồ nói rằng giang sơn ngàn dặm, đất rộng người đông, còn không phải đứng đầu thế giới sao? Đầu-đầu-đầu cái mẹ gì mà đầu chứ!”
Hắn sắc mặt hơi hồng lên, tay vỗ mạnh lên mặt bàn, hung hăng nói: “Bắt dân chúng nộp thuế ăn uống vui chơi, ngay cả thuế nhà thổ cũng là vì việc công. Đối với dân chúng thì tác oai tác quái, đối với địch nhân thì co đầu rút cổ chịu nhục, khi địch nhân đánh tới thì học vấn đâu, kiến thức đâu sao không thấy? Chưa hết, ta còn muốn hỏi vì sao địch nhân lại đánh tới? Tại sao dám giết người của ta? Đại Hoa hàng năm thuế thu cả ức vạn đi đâu hết? Không phải ăn nhiều mà biến thành chó hết cả đấy chứ? Chỉ vỏn vẹn hơn mười vạn người Hồ mà có thể phá huỷ trường thành, thẳng tiến tới Trung Nguyên? Cái gì mà quốc gia kiến thiết, quốc phòng kiến thiết, thử hỏi có mấy kẻ nghĩ tới? Người Hồ đánh đến tận nơi có thấy đại học vấn đại kiến thức đâu, biến đâu hết con mẹ nó rồi, không phải là bị chó ăn mất rồi chứ?”
Hắn đầy miệng thô tục, nước miếng văng ra, nhưng mắng chửi thật là thống khoái.
Từ Chỉ Tình sắc mặt xanh như tàu lá, không nói được lời nào. Nàng thân là nữ tử kiêu ngạo thấu trời, có ai dám nói lời thô tục trước mặt nàng? Làm sao có thể bị người khác giáo huấn một trận như vậy? Mắt thấy Lâm Tam miệng lưỡi thối tha, thô lỗ cực kỳ, hốc mắt đã ẩn hiện nước mắt, nếu không phải nhờ tính cách kiên cường, sợ rằng nàng đã sớm bật khóc từ lâu rồi.
Tiêu Ngọc Nhược thấy bộ dáng bừng bừng tức giận của hắn, trong lòng vô cùng cảm động, muốn cười lại muốn khóc. Nàng vội kéo tay áo hắn nói: “Đừng nói nữa, Từ tỷ tỷ bị chàng làm cho khóc bây giờ.”
Muốn khóc thì cứ khóc đi, lão tử sợ ngươi hay sao. Dù sao nàng cũng được một bài học thấm thía, hắn chậm rãi bước vài bước, chốc chốc lại đắc ý nhìn Từ Chỉ Tình, kéo tay Đại tiểu thư lại ôn nhu cười hỏi: “Ta nói điều này, nàng có hiểu không?”
Đại tiểu thư ánh mắt liếc nhìn hắn, đáp: “Có gì mà không hiểu chứ, đâu phải lần đầu nghe ngươi hồ ngôn loạn ngữ, rồi lại phải lo lắng cho ngươi nữa? Dù sao những phiền toái ngươi gây ra, mình ta gánh lấy cũng được.”
Mẹ kiếp, làm ta cảm động quá, muốn lột hết quần áo ta ra sao? Hắn trong lòng kích động, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, cười nói: “Ta có câu thơ muốn tặng nàng, chỉ có điều nàng còn trẻ con không nên nghe.”
“Ta sợ chàng rồi đó, ai mà thèm nghe thơ của chàng chứ? Lại còn cái gì mà trẻ con không nên nghe, khó nghe muốn chết.” Đại tiểu thư ánh mắt tha thiết liếc hắn, trên mặt thoáng chút thẹn thùng.
Lâm Vãn Vinh hì hì cười, nhìn nàng, nhẹ nhàng ngâm:
"Tử sanh khế khoát
Dữ tử thành thuyết
Chấp tử chi thủ
Dữ tử giai lão.
Thơ hay, thơ hay, mẹ nó thơ quá hay a!”
(Mặc kệ tử sinh
Cùng nhau thề hẹn
Nắm chặt tay nhau
Bên nhau suốt kiếp – hsol dịch).
Quả thực là trẻ con không nên nghe! Đại tiểu thư trong lòng bối rối, nắm chặt lấy tay hắn, đưa ngón tay cấu hắn thật đau, môi mím lại, đầu vai run rẩy thở nhẹ đáp: “Hay cái gì chứ, chàng đúng là thích hại người, gạt người ta tốn bao nhiêu nước mắt lại còn gọi người khác ra xem khiến ta bị chê cười, cho chàng chết đi, ta hận chàng …”
“ Hận dài, hận dai, hận cả đời, hay lắm đó.” Lâm Vãn Vinh hì hì cười nói.
“ Mộng tưởng hơi sớm đó!” Đại tiểu thư muốn rơi lệ, nói nhỏ: “Cuộc đời này, nếu chàng dám khi phụ ta, ta sẽ không tha cho chàng.”
Hai người tay trong tay, nhất thời tâm ý tương thông, tình ý miên man, hạnh phúc ngọt ngào dâng đầy trong tim. Bên kia Từ gia ba người vẫn còn ngây ra, hiển nhiên vừa rồi vô cùng chấn kinh.
“Nói hay lắm!” một người lên tiếng, là Hàng Châu danh linh (danh ca) Tô Khanh Liên. Tô Khanh Liên đã từng nếm trải hồng trần, đã từng biết qua bao sự hưng suy, vui buồn ly hợp, tình cảm hay suy nghĩ thực sự đều rất sâu sắc.
Nàng đứng dậy, chậm rãi vỗ tay, cười nói: “Lâm công tử, hôm nay ta nghe thực sự sướng khoái. Chỉ là Đại Hoa trải qua mấy trăm năm dường như đã quên mất điều này, thực là khiến người ta cảm khái vạn phần. Cái gì gọi là đại học vấn, đại kiến thức chứ, thử hỏi từ nói đến làm có được mấy người? Chẳng qua là mượn lấy danh tiếng mà thôi.”
Từ Vị lắc đầu than thở: “Lâm huynh đệ, lão hủ sống đã sáu mươi năm, làm quan cũng đã bốn mươi năm, nhưng xét về khía cạnh nhìn xa trông rộng, cũng còn xa mới theo kịp ngươi a!”
Lâm Vãn Vinh ha ha cười nói: “Từ tiên sinh không cần khiêm tốn như vậy. Ta từ khi sinh ra đến giờ mới lần đầu thấy bi phẫn, bản tính ta thích khắp nơi ba hoa huyên náo, Từ tiên sinh chớ nên chê cười.”
Từ Vị cất tiếng cười to: “Bi phẫn! Từ này dùng thật hay, lão hủ hận đã tiêu phí không biết bao nhiêu năm, vẫn chưa một lần có thể bi phẫn như vậy! Nếu Đại Hoa ta có nhiều người trong lòng bi phẫn như vậy, thử hỏi người Hồ có dám đến tận đây khi dễ chúng ta không?”
Thấy Từ Chỉ Tình sắc mặt trắng bệch, vẫn ngơ ngác không nói gì, Lâm Vãn Vinh trong lòng cũng lấy làm kỳ. Nếu một người con gái bình thường, nghe những lời hắn nói thì đã sớm bỏ chạy rồi, nha đầu kia sắc mặt dù không tốt nhưng vẫn kiên cường ở lại, thực sự không tầm thường a.
“Từ tiên sinh, ngài đương nhiên có thể hiểu, nhưng e là lệnh thiên kim không hiểu được lòng ta, ta thực sự đã đắc tội với nàng rồi.” Lâm Vãn Vinh cười khổ nói.
Từ Vị ha ha cười: “Như thế hoá ra lại hay. Lâm tiểu huynh có nhớ chuyện tại Hàng Châu ta đã từng nói với ngươi chứ? Cho đến nay ta vẫn bội phục hai người, trong đó một người là ngươi, người còn lại chính là nha đầu kia đó. Không phải ta nói quá, Chỉ nhi thuở nhỏ thông minh lanh lợi, ba tuổi đã biết đọc, sáu tuổi xuất khẩu thành chương. Kỳ quái hơn, không chỉ có ham mê văn học, đối với thiên văn địa lý cũng cực kỳ hứng thú. Nó đã bỏ ra năm năm liên tục quan sát từng ngôi sao, cuối cùng vẽ nên Tinh Tương đồ (bản đồ sao), chỉ xét về phương diện biến hoá ảo diệu, so với thực tế đại khái không kém bao nhiêu.”
Ái chà, thiên văn học gia? Lợi hại a! Từ Vị thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Tam, nhịn không được đắc ý nói: “Nha đầu kia sở học uyên bác, biết rằng trước khi trời mưa, chim én sẽ bay thấp, cá sẽ nổi lên mặt nước, lại hiểu rõ hệ thống sông ngòi, thiết kế hệ thống đê điều chống lại dòng chảy. Lạc Mẫn tại Giang Tô đắp đê trị thủy sông Trường Giang chính là làm theo phương án của nó. Mặt khác đối với vật lý học, số học cũng tường tận. Lợi hại nhất chính là đối với binh pháp cực kỳ am hiểu, năm năm trước đã đi theo Lý lão tướng quân tại tiền tuyến đánh nhau với người Hồ, học hỏi được vô số kinh nghiệm thực chiến. Đối với binh pháp, trận pháp ngay cả Lý Thái cũng cam bái hạ phong.”
Toát mồ hôi a, cô nàng này chẳng phải là thiên văn học gia, vật lý học gia, thuỷ lợi học gia, số học gia, binh pháp gia hay sao? Thực sự là toàn tài a, hắn nhịn không được liếc mắt nhìn Từ Chỉ Tình một cái, chỉ thấy Từ tiểu thư sắc mặt ảm đạm, tâm tư không biết đã để nơi nào, khoé miệng hơi hướng lên, biểu thị rằng đây là một cô gái vô cùng cứng cỏi bất khuất.
Ài, ta lại xem nàng ta tựa một người đơn giản a, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, lại nghe Từ Vị than thở: “Nói đến Chỉ nhi, trước khi ngươi xuất hiện, nói rằng nó là thiên hạ đệ nhất nhân cũng không quá đáng, chỉ tiếc ta trong phút hồ đồ đã làm hại cả đời nó a!”
Từ Vị mắt lấp lánh lệ quang, thống khổ lắc đầu, Lâm Vãn Vinh cả kinh hỏi: “Từ tiên sinh, sao ngài lại nói như vậy?”
Từ Vị thở dài: “Bởi vì Chỉ nhi thông minh lanh lợi, học vấn hơn người, tiểu huynh đệ, ngươi thử nghĩ xem, trong thiên hạ có mấy người có thể xứng với nó?”
Điều này cũng đúng, nếu xét về học vấn, nàng quả thực là đệ nhất quốc bảo, huống chi nàng còn là đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương, tìm một người đàn ông xứng với nàng thực là khó a.”
Từ Vị lắc lắc đầu, hối hận nói: “Khi Chỉ nhi ở nhà, từ khi mới mười tuổi đến nay, số công tử muốn cầu thân cứ kéo dài không dứt. Đáng tiếc Chỉ nhi tâm tại trời cao, muốn tìm nam tử của mình trong đám rồng phượng trên trời, đâu còn để ý tới những phàm phu tục tử thông thường nữa. Trách ta trong lúc say rượu cao hứng quá đỗi, đã định việc chung thân cho Chỉ nhi, hại đến cả đời nó.”
Lâm Vãn Vinh nhíu mày, theo như lão Từ nói, Từ Chỉ Tình được hứa gả cho Lý gia vốn không phải là ý nguyện sao? Chẳng lẽ chuyện này còn có điểm gì khúc mắc nữa? Ôi chà, lão tử nhiều chuyện quá, bất quá lại là bản tính nam nhân, dẫu có nhiều chuyện một chút cũng không có gì đáng trách.”
Hắn ha ha cười, ra vẻ nghi hoặc nói: “Vô tình định việc chung thân? Đây là ý gì? Ta thấy Từ tiểu thư vấn tóc kiểu phụ nữ có chồng, tựa hồ đã được gả cho người ta rồi chứ.”
Từ Vị trừng mắt liếc hắn một cái, thầm nghĩ tiểu tử xảo quyệt, đã hiểu rồi còn giả bộ hồ đồ. Sự việc của nữ nhi lão, ở kinh thành ai ai cũng biết, lẽ nào hắn lại không biết? Lão thở dài nói: “Kinh thành mọi người đều biết, chúng ta đã hứa gả Chỉ nhi cho nhị công tử của Lý gia. Việc này là sự thật, mặc dù Chỉ nhi chưa bao giờ oán giận ta, nhưng nếu nói rằng ta đã hại đến đời nó thì quả thật cũng không oan. Trưởng tử của ta thành hôn, lúc đó Chỉ nhi mới 12 tuổi, năm ấy biên cương chưa xảy ra chiến sự, Lý thái lão liền trở lại kinh thành. Ta cùng lão đã nhiều năm không gặp, hơn nữa trưởng tử thành gia thất, trong lòng cao hứng, lại bất đắc dĩ phải uống nhiều, liền cùng lão nói chuyện chung thân của con gái ta. Người kia là con út của Lý lão, chỉ hơn Chỉ nhi ba tuổi, nhưng cũng đã có thể xông lên trước trận tuyến tiêu diệt kẻ thù. Ta trong lúc hơi rượu xông lên, lại nghe lời xúi bẩy xung quanh, liền hồ đồ hứa gả Chỉ nhi cho đứa con thứ hai ấy của lão.”
Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi hột, Từ Chỉ Tình đương nhiên là người cực kỳ có chủ kiến, chỉ vì đây là chủ ý của Từ Vị, nàng không thể nào thoái thác được. Thực không thể ngờ, người nổi danh thiên hạ đệ nhất học sĩ cũng có lúc hồ đồ như vậy.
Lâm Vãn Vinh vỗ vỗ lên vai lão an ủi: “Lão Từ, ta rất thông cảm cho tâm trạng của lão!”
Từ Vị vô cùng ảo não: “Chỉ nhi trời sinh lanh lợi, tuy chỉ mới mười hai tuổi, nhưng chuyện đời sớm đã hiểu biết, đâu dễ dàng cam tâm bị hứa gả cho một người xa lạ như vậy? Có điều nó là một đứa nhỏ hiếu thuận, trước mặt ta không hề nhắc tới để giữ thể diện cho ta. Cho đến sau này, khi Lý gia nhị công tử hi sinh, Chỉ nhi vẫn tự mình một mực chung tình, làm quả phụ thờ phụng hôn phu. Hổ thẹn thay cho Từ Vị ta tự nhận một đời thông minh, vậy mà đã làm hại cả đời con gái ta, liệu trên thế gian này còn có kẻ nào hồ đồ hơn không?”
Hồ đồ, quả nhiên là kẻ hồ đồ a! Lâm Vãn Vinh âm thầm lắc đầu, lại nghe Từ Vị nói: “Chỉ nhi thông minh lanh lợi, nếu chỉ tranh luận không thôi, thế gian làm gì có nam tử nào bì được. Đương nhiên, ngoại trừ ngươi!”
Lâm Vãn Vinh hì hì cười đáp: “Là nói ta, chẳng lẽ không thể sao!”
Từ Chỉ Tình bất lực lắc đầu, hắn quả thực da mặt quá dày.
Lâm Vãn Vinh không thèm lý tới nàng, mỉm cười chỉ vào Tiêu Ngọc Nhược mà rằng: “Không nói ta, hãy nói tới Đại tiểu thư của chúng ta, đó chính là một người có học thức, có kiến thức tuyệt vời đó!”
“Ta?” Tiêu Ngọc Nhược mặt nóng bừng, lúng túng liếc hắn nói: “Ngươi đừng nói bậy, làm trò cười cho mọi người ở đây!”
Lâm Vãn Vinh ha ha cười nói: “Không phải ta nói bừa, Từ tiểu thư không phải đang hỏi thế nào là có học thức, có kiến thức sao? Chỉ cần nói tới Đại tiểu thư đây làm ví dụ thôi, học thức, kiến thức không phải là như vậy thì là gì. Theo ta, có học thức, có kiến thức thực ra là rất nhiều người. Không chỉ có Đại tiểu thư, cho dù một người nông dân chân lấm tay bùn, một người bán đậu hủ trên đường hay một thợ rèn đang quai búa, hay bất kì một người dân lương thiện bình thường của Đại Hoa đều là có học thức và kiến thức vô cùng.”
Lời vừa nói ra, không chỉ có Đại tiểu thư, cả Tô Khanh Liên cũng cảm thấy hứng thú. Những lời hắn nói thật đáng suy nghĩ a, Từ Chỉ Tình thầm nghĩ.
Từ Vị tự nhiên biết Từ Chỉ Tình cố ý nhằm vào Lâm Tam, chỉ là xem hai người trẻ tuổi tranh luận thực là hứng thú. Đợi đến khi hắn nói đến dân chúng bình thường, lão càng hứng thú vội la lên: “Lâm tiểu huynh có cao kiến gì, mau nói cho ta nghe.”
Nhìn Từ Chỉ Tình nhíu mày, Lâm Vãn Vinh lắc đầu, hắn cười mũi khinh thường đáp: “Điều ta nói hết sức bình thường, chỉ sợ người như Từ tiểu thư không hiểu nổi mà thôi.”
Không ngờ Từ Chỉ Tình thản nhiên gật đầu: “Thực sự là cao kiến.”
Lâm Vãn Vinh ha ha cười to, thanh âm mang theo chút tự mãn: “Từ tiểu thư không nên để ý, đó là điều bình thường mà thôi. Phóng mắt tìm trên đời này thực sự có mấy người có thể lý giải được lời nói của ta?”
“Thường dân Đại Hoa ta, vô luận là người nông dân, người bán rong hay người thợ rèn, cuộc sống tuy đạm bạc kham khổ, nhưng cũng là tự hai bàn tay mình đường hoàng làm ra, còn quang vinh hơn so với nhiều người ở đế đô. Những con người này có lẽ không biết chữ, chắc cũng không biết đến thi phú, lại càng không hiểu chuyện quân quốc đại sự. Bọn họ chỉ biết nộp đủ thuế, đời này qua đời khác, việc làm của bọn họ hết thảy đều là vì quốc gia. Họ nộp đủ thuế, là nền tảng để xây dựng một quốc gia hùng mạnh. Họ âm thầm xây dựng đất nước, nuôi sống con người bằng vô số hạt mồ hôi đã đổ xuống. Chính họ là người cho nàng thức ăn, dạy cho nàng kiến thức đó.”
“Bọn họ không hiểu quân quốc đại sự, lại không bao giờ hào ngôn tráng ngữ, càng không phải mỗi lúc lại kêu ca phàn nàn. Kẻ thì ra làm quan, kẻ xông pha nơi chiến trường giết địch, nhưng không có bọn họ thì làm sao có Đại Hoa, lấy đâu ra các vị đại quan trong triều, nguyên soái đại tướng cũng không có nốt. Xin hỏi Từ tiểu thư, nàng dám nói bọn họ không có học thức, không có kiến thức sao?”
Thấy Từ Chỉ Tình cắn răng không đáp, Lâm Vãn Vinh hừ lạnh một tiếng, nổi giận nói: “Theo ta, nhưng kẻ mà nàng cho là học giả, trí giả đều là chó má hết! Chỉ có hàng ngàn hàng vạn bình dân mới là đại học vấn, đại trí tuệ. Tuy bọn họ giấu mình trong cái vỏ bọc thô lậu, ngu độn, nhưng thử hỏi có kẻ nào trên đời này có thể sánh bằng họ?”
Từ Chỉ Tình sắc mặt trắng bệch, không nói được lời nào. Lâm Vãn Vinh tâm hoả bốc lên, cười lạnh nói: “Thuế đất từ đâu mà ra, không lẽ từ trong đất sinh ra. Đó đều là mồ hôi nước mắt a. Quan lại muốn điều gì, dân chúng đều đáp ứng điều đó. Nhưng hãy nhìn xem, những kẻ có học thức, có kiến thức tại đế đô này đã làm được gì? Tụ tập thơ phú, thưởng thức rượu ngon, cầm bản đồ nói rằng giang sơn ngàn dặm, đất rộng người đông, còn không phải đứng đầu thế giới sao? Đầu-đầu-đầu cái mẹ gì mà đầu chứ!”
Hắn sắc mặt hơi hồng lên, tay vỗ mạnh lên mặt bàn, hung hăng nói: “Bắt dân chúng nộp thuế ăn uống vui chơi, ngay cả thuế nhà thổ cũng là vì việc công. Đối với dân chúng thì tác oai tác quái, đối với địch nhân thì co đầu rút cổ chịu nhục, khi địch nhân đánh tới thì học vấn đâu, kiến thức đâu sao không thấy? Chưa hết, ta còn muốn hỏi vì sao địch nhân lại đánh tới? Tại sao dám giết người của ta? Đại Hoa hàng năm thuế thu cả ức vạn đi đâu hết? Không phải ăn nhiều mà biến thành chó hết cả đấy chứ? Chỉ vỏn vẹn hơn mười vạn người Hồ mà có thể phá huỷ trường thành, thẳng tiến tới Trung Nguyên? Cái gì mà quốc gia kiến thiết, quốc phòng kiến thiết, thử hỏi có mấy kẻ nghĩ tới? Người Hồ đánh đến tận nơi có thấy đại học vấn đại kiến thức đâu, biến đâu hết con mẹ nó rồi, không phải là bị chó ăn mất rồi chứ?”
Hắn đầy miệng thô tục, nước miếng văng ra, nhưng mắng chửi thật là thống khoái.
Từ Chỉ Tình sắc mặt xanh như tàu lá, không nói được lời nào. Nàng thân là nữ tử kiêu ngạo thấu trời, có ai dám nói lời thô tục trước mặt nàng? Làm sao có thể bị người khác giáo huấn một trận như vậy? Mắt thấy Lâm Tam miệng lưỡi thối tha, thô lỗ cực kỳ, hốc mắt đã ẩn hiện nước mắt, nếu không phải nhờ tính cách kiên cường, sợ rằng nàng đã sớm bật khóc từ lâu rồi.
Tiêu Ngọc Nhược thấy bộ dáng bừng bừng tức giận của hắn, trong lòng vô cùng cảm động, muốn cười lại muốn khóc. Nàng vội kéo tay áo hắn nói: “Đừng nói nữa, Từ tỷ tỷ bị chàng làm cho khóc bây giờ.”
Muốn khóc thì cứ khóc đi, lão tử sợ ngươi hay sao. Dù sao nàng cũng được một bài học thấm thía, hắn chậm rãi bước vài bước, chốc chốc lại đắc ý nhìn Từ Chỉ Tình, kéo tay Đại tiểu thư lại ôn nhu cười hỏi: “Ta nói điều này, nàng có hiểu không?”
Đại tiểu thư ánh mắt liếc nhìn hắn, đáp: “Có gì mà không hiểu chứ, đâu phải lần đầu nghe ngươi hồ ngôn loạn ngữ, rồi lại phải lo lắng cho ngươi nữa? Dù sao những phiền toái ngươi gây ra, mình ta gánh lấy cũng được.”
Mẹ kiếp, làm ta cảm động quá, muốn lột hết quần áo ta ra sao? Hắn trong lòng kích động, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, cười nói: “Ta có câu thơ muốn tặng nàng, chỉ có điều nàng còn trẻ con không nên nghe.”
“Ta sợ chàng rồi đó, ai mà thèm nghe thơ của chàng chứ? Lại còn cái gì mà trẻ con không nên nghe, khó nghe muốn chết.” Đại tiểu thư ánh mắt tha thiết liếc hắn, trên mặt thoáng chút thẹn thùng.
Lâm Vãn Vinh hì hì cười, nhìn nàng, nhẹ nhàng ngâm:
"Tử sanh khế khoát
Dữ tử thành thuyết
Chấp tử chi thủ
Dữ tử giai lão.
Thơ hay, thơ hay, mẹ nó thơ quá hay a!”
(Mặc kệ tử sinh
Cùng nhau thề hẹn
Nắm chặt tay nhau
Bên nhau suốt kiếp – hsol dịch).
Quả thực là trẻ con không nên nghe! Đại tiểu thư trong lòng bối rối, nắm chặt lấy tay hắn, đưa ngón tay cấu hắn thật đau, môi mím lại, đầu vai run rẩy thở nhẹ đáp: “Hay cái gì chứ, chàng đúng là thích hại người, gạt người ta tốn bao nhiêu nước mắt lại còn gọi người khác ra xem khiến ta bị chê cười, cho chàng chết đi, ta hận chàng …”
“ Hận dài, hận dai, hận cả đời, hay lắm đó.” Lâm Vãn Vinh hì hì cười nói.
“ Mộng tưởng hơi sớm đó!” Đại tiểu thư muốn rơi lệ, nói nhỏ: “Cuộc đời này, nếu chàng dám khi phụ ta, ta sẽ không tha cho chàng.”
Hai người tay trong tay, nhất thời tâm ý tương thông, tình ý miên man, hạnh phúc ngọt ngào dâng đầy trong tim. Bên kia Từ gia ba người vẫn còn ngây ra, hiển nhiên vừa rồi vô cùng chấn kinh.
“Nói hay lắm!” một người lên tiếng, là Hàng Châu danh linh (danh ca) Tô Khanh Liên. Tô Khanh Liên đã từng nếm trải hồng trần, đã từng biết qua bao sự hưng suy, vui buồn ly hợp, tình cảm hay suy nghĩ thực sự đều rất sâu sắc.
Nàng đứng dậy, chậm rãi vỗ tay, cười nói: “Lâm công tử, hôm nay ta nghe thực sự sướng khoái. Chỉ là Đại Hoa trải qua mấy trăm năm dường như đã quên mất điều này, thực là khiến người ta cảm khái vạn phần. Cái gì gọi là đại học vấn, đại kiến thức chứ, thử hỏi từ nói đến làm có được mấy người? Chẳng qua là mượn lấy danh tiếng mà thôi.”
Từ Vị lắc đầu than thở: “Lâm huynh đệ, lão hủ sống đã sáu mươi năm, làm quan cũng đã bốn mươi năm, nhưng xét về khía cạnh nhìn xa trông rộng, cũng còn xa mới theo kịp ngươi a!”
Lâm Vãn Vinh ha ha cười nói: “Từ tiên sinh không cần khiêm tốn như vậy. Ta từ khi sinh ra đến giờ mới lần đầu thấy bi phẫn, bản tính ta thích khắp nơi ba hoa huyên náo, Từ tiên sinh chớ nên chê cười.”
Từ Vị cất tiếng cười to: “Bi phẫn! Từ này dùng thật hay, lão hủ hận đã tiêu phí không biết bao nhiêu năm, vẫn chưa một lần có thể bi phẫn như vậy! Nếu Đại Hoa ta có nhiều người trong lòng bi phẫn như vậy, thử hỏi người Hồ có dám đến tận đây khi dễ chúng ta không?”
Thấy Từ Chỉ Tình sắc mặt trắng bệch, vẫn ngơ ngác không nói gì, Lâm Vãn Vinh trong lòng cũng lấy làm kỳ. Nếu một người con gái bình thường, nghe những lời hắn nói thì đã sớm bỏ chạy rồi, nha đầu kia sắc mặt dù không tốt nhưng vẫn kiên cường ở lại, thực sự không tầm thường a.
“Từ tiên sinh, ngài đương nhiên có thể hiểu, nhưng e là lệnh thiên kim không hiểu được lòng ta, ta thực sự đã đắc tội với nàng rồi.” Lâm Vãn Vinh cười khổ nói.
Từ Vị ha ha cười: “Như thế hoá ra lại hay. Lâm tiểu huynh có nhớ chuyện tại Hàng Châu ta đã từng nói với ngươi chứ? Cho đến nay ta vẫn bội phục hai người, trong đó một người là ngươi, người còn lại chính là nha đầu kia đó. Không phải ta nói quá, Chỉ nhi thuở nhỏ thông minh lanh lợi, ba tuổi đã biết đọc, sáu tuổi xuất khẩu thành chương. Kỳ quái hơn, không chỉ có ham mê văn học, đối với thiên văn địa lý cũng cực kỳ hứng thú. Nó đã bỏ ra năm năm liên tục quan sát từng ngôi sao, cuối cùng vẽ nên Tinh Tương đồ (bản đồ sao), chỉ xét về phương diện biến hoá ảo diệu, so với thực tế đại khái không kém bao nhiêu.”
Ái chà, thiên văn học gia? Lợi hại a! Từ Vị thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Tam, nhịn không được đắc ý nói: “Nha đầu kia sở học uyên bác, biết rằng trước khi trời mưa, chim én sẽ bay thấp, cá sẽ nổi lên mặt nước, lại hiểu rõ hệ thống sông ngòi, thiết kế hệ thống đê điều chống lại dòng chảy. Lạc Mẫn tại Giang Tô đắp đê trị thủy sông Trường Giang chính là làm theo phương án của nó. Mặt khác đối với vật lý học, số học cũng tường tận. Lợi hại nhất chính là đối với binh pháp cực kỳ am hiểu, năm năm trước đã đi theo Lý lão tướng quân tại tiền tuyến đánh nhau với người Hồ, học hỏi được vô số kinh nghiệm thực chiến. Đối với binh pháp, trận pháp ngay cả Lý Thái cũng cam bái hạ phong.”
Toát mồ hôi a, cô nàng này chẳng phải là thiên văn học gia, vật lý học gia, thuỷ lợi học gia, số học gia, binh pháp gia hay sao? Thực sự là toàn tài a, hắn nhịn không được liếc mắt nhìn Từ Chỉ Tình một cái, chỉ thấy Từ tiểu thư sắc mặt ảm đạm, tâm tư không biết đã để nơi nào, khoé miệng hơi hướng lên, biểu thị rằng đây là một cô gái vô cùng cứng cỏi bất khuất.
Ài, ta lại xem nàng ta tựa một người đơn giản a, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, lại nghe Từ Vị than thở: “Nói đến Chỉ nhi, trước khi ngươi xuất hiện, nói rằng nó là thiên hạ đệ nhất nhân cũng không quá đáng, chỉ tiếc ta trong phút hồ đồ đã làm hại cả đời nó a!”
Từ Vị mắt lấp lánh lệ quang, thống khổ lắc đầu, Lâm Vãn Vinh cả kinh hỏi: “Từ tiên sinh, sao ngài lại nói như vậy?”
Từ Vị thở dài: “Bởi vì Chỉ nhi thông minh lanh lợi, học vấn hơn người, tiểu huynh đệ, ngươi thử nghĩ xem, trong thiên hạ có mấy người có thể xứng với nó?”
Điều này cũng đúng, nếu xét về học vấn, nàng quả thực là đệ nhất quốc bảo, huống chi nàng còn là đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương, tìm một người đàn ông xứng với nàng thực là khó a.”
Từ Vị lắc lắc đầu, hối hận nói: “Khi Chỉ nhi ở nhà, từ khi mới mười tuổi đến nay, số công tử muốn cầu thân cứ kéo dài không dứt. Đáng tiếc Chỉ nhi tâm tại trời cao, muốn tìm nam tử của mình trong đám rồng phượng trên trời, đâu còn để ý tới những phàm phu tục tử thông thường nữa. Trách ta trong lúc say rượu cao hứng quá đỗi, đã định việc chung thân cho Chỉ nhi, hại đến cả đời nó.”
Lâm Vãn Vinh nhíu mày, theo như lão Từ nói, Từ Chỉ Tình được hứa gả cho Lý gia vốn không phải là ý nguyện sao? Chẳng lẽ chuyện này còn có điểm gì khúc mắc nữa? Ôi chà, lão tử nhiều chuyện quá, bất quá lại là bản tính nam nhân, dẫu có nhiều chuyện một chút cũng không có gì đáng trách.”
Hắn ha ha cười, ra vẻ nghi hoặc nói: “Vô tình định việc chung thân? Đây là ý gì? Ta thấy Từ tiểu thư vấn tóc kiểu phụ nữ có chồng, tựa hồ đã được gả cho người ta rồi chứ.”
Từ Vị trừng mắt liếc hắn một cái, thầm nghĩ tiểu tử xảo quyệt, đã hiểu rồi còn giả bộ hồ đồ. Sự việc của nữ nhi lão, ở kinh thành ai ai cũng biết, lẽ nào hắn lại không biết? Lão thở dài nói: “Kinh thành mọi người đều biết, chúng ta đã hứa gả Chỉ nhi cho nhị công tử của Lý gia. Việc này là sự thật, mặc dù Chỉ nhi chưa bao giờ oán giận ta, nhưng nếu nói rằng ta đã hại đến đời nó thì quả thật cũng không oan. Trưởng tử của ta thành hôn, lúc đó Chỉ nhi mới 12 tuổi, năm ấy biên cương chưa xảy ra chiến sự, Lý thái lão liền trở lại kinh thành. Ta cùng lão đã nhiều năm không gặp, hơn nữa trưởng tử thành gia thất, trong lòng cao hứng, lại bất đắc dĩ phải uống nhiều, liền cùng lão nói chuyện chung thân của con gái ta. Người kia là con út của Lý lão, chỉ hơn Chỉ nhi ba tuổi, nhưng cũng đã có thể xông lên trước trận tuyến tiêu diệt kẻ thù. Ta trong lúc hơi rượu xông lên, lại nghe lời xúi bẩy xung quanh, liền hồ đồ hứa gả Chỉ nhi cho đứa con thứ hai ấy của lão.”
Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi hột, Từ Chỉ Tình đương nhiên là người cực kỳ có chủ kiến, chỉ vì đây là chủ ý của Từ Vị, nàng không thể nào thoái thác được. Thực không thể ngờ, người nổi danh thiên hạ đệ nhất học sĩ cũng có lúc hồ đồ như vậy.
Lâm Vãn Vinh vỗ vỗ lên vai lão an ủi: “Lão Từ, ta rất thông cảm cho tâm trạng của lão!”
Từ Vị vô cùng ảo não: “Chỉ nhi trời sinh lanh lợi, tuy chỉ mới mười hai tuổi, nhưng chuyện đời sớm đã hiểu biết, đâu dễ dàng cam tâm bị hứa gả cho một người xa lạ như vậy? Có điều nó là một đứa nhỏ hiếu thuận, trước mặt ta không hề nhắc tới để giữ thể diện cho ta. Cho đến sau này, khi Lý gia nhị công tử hi sinh, Chỉ nhi vẫn tự mình một mực chung tình, làm quả phụ thờ phụng hôn phu. Hổ thẹn thay cho Từ Vị ta tự nhận một đời thông minh, vậy mà đã làm hại cả đời con gái ta, liệu trên thế gian này còn có kẻ nào hồ đồ hơn không?”
Hồ đồ, quả nhiên là kẻ hồ đồ a! Lâm Vãn Vinh âm thầm lắc đầu, lại nghe Từ Vị nói: “Chỉ nhi thông minh lanh lợi, nếu chỉ tranh luận không thôi, thế gian làm gì có nam tử nào bì được. Đương nhiên, ngoại trừ ngươi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.