Chương 120: Tây hồ yên vũ
Vũ Nham
16/03/2013
Thảo luận làm ăn với người ngoại quốc lần này luôn tiện giúp cho Lâm Vãn Vinh có thêm nhiều giải pháp hay. Hắn đã chiếm được đại tiện nghi, nên trong lòng tự nhiên cảm thấy rất sung sướng.
Ngoài trời bỗng đổ cơn mưa phùn. Những giọt mưa đầu đông lạnh lẽo tạt vào mặt mọi người, cảm giác buốt giá thấu tận vào xương. Dưới làn sương mờ, Tây Hồ phảng phất như một nàng xử nữ e lệ sau chiếc khăn lụa mờ ảo, càng tăng thêm vẻ huyền bí.
Đại tiểu thư nhẹ nhàng mở cái dù giấy che mưa, khẽ vén váy dài, từ từ uyển chuyển bước tới. Lâm Vãn Vinh thấy nàng cẩn thận bước đi, sợ cái váy lấm bùn, nhịn không được liền bật cười:
- Đại tiểu thư không muốn đi nhanh chẳng phải vì sợ quần áo lấm bùn, mà chính là sợ trái tim nhiễm lòng trần thôi.
Đại tiểu thư nổi giận quay đầu lại:
- Ta thật không hiểu sao ngươi cứ bỡn cợt với ta mãi. Tình nhân của ngươi nhiều vô số, nói lời này với các nàng ấy hợp hơn.
Đại tiểu thư vừa nói, ống tay áo bỗng ẩn hiện một sợi tơ hồng, Lâm Vãn Vinh nhìn thoáng qua, giọng hồ hởi:
- Đại tiểu thư, hồng tuyến xuất hiện, nhân duyên sẽ tới, xem ra nàng sắp có chuyện tốt đến đấy.
Đại tiểu thư cả kinh cúi đầu nhìn lại, thì ra là sợi chỉ nàng mới may tay áo tối hôm qua, còn đính luôn hai quả tú hoa châm lại bị tên Lâm Tam này thấy được, nàng sắc mặt đỏ bừng, hầm hừ:
- Nói năng linh tinh!
Lâm Vãn Vinh chọc giận nàng như vậy đã nhiều lần nên không để ý lắm, bỗng nghe Từ Vị cảm khái:
- Lâm tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi tuổi còn trẻ như vậy, mà tầm nhìn xa rộng, không bị gò bó, ngươi thật khoái hoạt, tiêu diêu tự tại. Lão hủ tuy tuổi đã cao, trong lòng nhịn không được vẫn thèm muốn được như ngươi lắm.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Từ đại nhân, ta chỉ là một tiểu dân nghèo tuy là tiêu diêu tự tại khoái hoạt nhưng thấy ngài cũng phải ham muốn. Phải nói là ta cũng khổ sở đấy chứ, cũng bị người khác bắt làm việc đấy thôi. Nhưng dù sao vẫn phải thầm cám ơn ông trời, nếu trời cao không có mắt, dù ta có là người thông minh thì sống cũng chẳng thoải mái gì.
Từ Vị là người sáng suốt, nghe qua ý tứ lời Lâm Vãn Vinh vừa nói, biết tâm tư hôm nay của mình đều đã bị hắn nhìn thấu, nên đành thú nhận:
- Lâm tiểu huynh đệ, hôm nay giúp Tiêu gia đối phó với tên Đào Đông Thành, lão hủ cũng có nỗi khổ tâm, hi vọng ngươi đừng để bụng.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu:
- Đại nhân, ngài nói gì ta nghe không hiểu. Hôm nay cảnh sắc Tây hồ trong mưa thật là mỹ lệ. Nếu là ta kiếm vài vị tỷ tỷ, cùng ra ngoài vui chơi thì thật là khoái hoạt.
Đại tiểu thư đi ở phía trước, nghe thấy hết mọi lời, quay đầu lại giận dữ nói:
- Lâm Tam, ngươi thật là đến chết mà cũng không hối cải.
Chết cũng không hối cải? Đây là nói ta sao? Lão tử còn tưởng rằng bổn tính của mình là bất biến, làm gì có chuyện như vậy, bèn quay lại nói :
- Đại tiểu thư, ta chết mà phải hối cải điểm gì?
Đại tiểu thư sắc mặt giận dữ:
- Ngươi tại Kim Lăng, thường xuyên lui tới Diệu Ngọc phường, mặc dù có biểu ca kèm cặp, nói là trao đổi học vấn, nhưng vậy là không thể chấp nhận được. Hôm nay tại Hàng Châu này, ngươi sao lại có những tâm tư dơ bẩn như vậy? Ngươi đã quên Thanh Tuyền tiểu thư, Xảo Xảo muội tử rồi hay sao?
Trời ạ! Lão bà không có quản vậy mà cô nàng này lại quản ta. Ngó dáng điệu Đại tiểu thư kia phẫn nộ nhìn mình, tựa hồ như người vợ bắt được nam nhân của mình trong lầu xanh, trông thật khủng thiết.
Thấy Đại tiểu thư như vậy, Lâm Vãn Vinh nói với Từ Vị :
- Từ tiên sinh, ngài nhận xét thanh lâu thế nào, có điều gì sai trái chăng?
Từ Vị thân là Thiên hạ đệ nhất học sĩ, cũng không khỏi bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Người huynh đệ này cái gì đều dám nói a, khó nghe như thanh lâu cũng không ngại. Tất cả mọi người có chút học vấn đều biết thanh lâu là nghĩa gì. Từ Vị khi còn trẻ tuy cũng nổi danh là một phong lưu tài tử, chỉ có điều hiện nay tuổi đã cao nên làm việc gì cũng trong khuôn khổ. Hơn nữa Tiêu đại tiểu thư đang có mặt ở đây, lão cũng không biết trả lời như thế nào, đành nói qua loa:
- E..hèm … Lâm tiểu huynh đệ, việc thanh lâu này…, lão hủ không quá am hiểu.
Lão già này lại giả vờ thuần khiết, Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
- Từ tiên sinh sai rồi, ta nói về thanh lâu là ý muốn nói về khái niệm chứ không nói về con người. Thanh lâu có thể tồn tại, tự nhiên là phải có lý do. Ngài ngẫm lại đi, có nữ tử cần tiền, lại có nam nhân lại có nhu cầu về phương diện này, cung cầu đều có cả, không có chuyện làm ăn không lãi đâu. Chẳng cần biết phân biệt hành vi đúng hay sai, một khi giải quyết nhu cầu của hai bên xong, tức thì sẽ có lợi nhuận và thuế nộp triều đình, không có hành vi gì sai trái cả. Đều góp phần tạo phồn vinh, cũng không phải chỉ dành riêng cho ai.
Nói chuyện với hắn mới một hai câu, trán Từ Vị đã đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Thật kinh tâm mà, bất quá hắn nói những lời này, nghe cũng có đạo lý, tìm không ra lý do phản bác.
Đại tiểu thư nghe hắn nói nhăng cuội, giận dữ nghiến răng, chỉ vào hắn nói:
- Ngươi … ngươi! Tên vô sỉ hạ lưu, nói hươu nói vượn, không thể sửa được!
Nàng nói xong, xoay người bỏ chạy, bùn đất bắn lên đầy váy cũng ko hề để ý.
Từ Vị thở dài:
- Lâm tiểu huynh đệ, nghe ngươi nói chuyện, ta tuy tự phụ tư duy mẫn tiệp cũng không thể theo kịp ý nghĩ của ngươi.
Lâm Vãn Vinh “khiêm tốn”:
- Không dám, tài năng của ta vẫn chưa hoàn toàn được bộc lộ, tư tưởng còn ở đây còn chưa giải phóng, cần phải từng bước luyện tập mới được.
Từ Vị cười ha hả:
- Lâm tiểu huynh đệ, ngươi thật sự là kẻ thú vị nhất thiên hạ này đó, tiếc là ta và ngươi gặp nhau tuy có duyên nhưng hơi trễ. Nếu là cách đây ba mươi năm, ta và ngươi lúc đó tuổi tác ngang nhau thì có lẽ sẽ cùng ngươi kết bái một phen. Chúng ta gặp nhau mấy lần đích thị có duyên phận. Hôm nay hãy để lão hủ làm chủ, chúng ta cùng thưởng lãm Tây hồ trong đêm mưa trên chiếc thuyền nhỏ này một phen, ngươi thấy thế nào?
Lâm Vãn Vinh cũng có ý này, hôm nay sự việc diễn ra cực kì thuận lợi, vừa giở thủ đoạn lập tức thu được kết quả như ý, có cả vạn lí do để ăn mừng.
Dưới mưa phùn tham quan Tây hồ, đích thị là ước mơ của bao tài tử. Từ Văn Trường cùng hắn đàm luận, một thiên hạ đệ nhất, một thiên hạ đệ nhị, thật là một việc sảng khoái a!
Từ Vị vung tay lên đã thấy xa xa một thị vệ chạy tới, nhìn cước bộ của hắn, công phu có vẻ không tệ. Đích thị là hộ vệ đang âm thầm bảo vệ Từ Vị. Lâm Vãn Vinh cũng không lấy làm kì lạ hiểu ra ngay. Từ Vị phân phó vài câu, tên thị vệ kia vội vàng rời đi. Hai người đi trước được vài bước, đã thấy Đại tiểu thư đứng ở một chỗ dưới tàng cây, đang lặng ngắm về phía xa xa. Từ Vị cười nói:
- Tiêu đại tiểu thư đúng là vẫn còn không yên tâm với Lâm tiểu hữu mà.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu:
- Sợ là không phải lo lắng cho ta, mà là lo lắng cho nữ tử nào ở thanh lâu bị ta giày vò.
Từ Vị cười ha hả, nghe Lâm Tam này nói chuyện, đó là một loại hưởng thụ. Đại tiểu thư thấy hắn hai người đã đi tới, trên mặt thoáng ửng hồng, hướng tới Từ Vị thi lễ :
- Từ tiên sinh, Lâm Tam này bình thường chỉ thích nói hươu nói vượn, người không cần thiết phải trách mắng hắn đâu.
Ai da! Đại tiểu thư thật không ngờ lại biện hộ cho ta, Lâm Vãn Vinh trong lòng hơi hơi cảm động. Từ Vị mỉm cười:
- Tiêu Đại tiểu thư sao nói thế, ta và Lâm tiểu hữu đây tuy là cách nhau ba mươi năm tuổi tác, nhưng hắn ăn nói rất hợp ý với ta. Cùng hắn nói chuyện nhân sinh đúng là lạc thú lớn, tại sao lại phải trách cứ hắn!?
“Nguyên lai không chỉ một mình ta thích nghe hắn nói!” Đại tiểu thư thầm nghĩ nhưng lại chẳng nói một lời nào. Từ Vị tiếp lời:
- Ta mới vừa rồi mời Lâm tiểu huynh thăm Tây hồ dưới mưa. Nếu Đại tiểu thư không chê, xin mời đi chung. Chúng ta già trẻ ba người, cùng đàm luận một phen.
Tiêu Ngọc Nhược liền nhẹ nhàng “vâng” một tiếng đáp ứng. Lâm Vãn Vinh cười khổ một chút, Đại tiểu thư bình thường không phải rất bề bộn công việc ư? Sao hôm nay lại rảnh rỗi cùng chúng ta du ngoạn Tây hồ thế này? Chà, ta uống rượu cùng kĩ nữ, làm sao có thể mang theo cô ta chứ?
Chỉ trong chốc lát, thị vệ kia dẫn ba người lên thuyền. Thuyền này cực kì rộng rãi, thiết kế tinh xảo, vô cùng xa hoa, bày biện rất đẹp mắt. Từ Vị gật gật đầu, cảm thấy rất là vừa lòng, quay đầu lại nói với hai người:
- Tiêu đại tiểu thư, Lâm Tiểu ca, mau lên đây.
Ba người vừa vào khoang, đã thấy một nữ tử ngồi đấy, trước mặt đặt một cây dao cầm. Tuổi chừng bốn mươi, năm mươi tuổi, thái dương đã điểm bạc, trán lại vài nếp nhăn, nhưng nhìn qua bộ dáng, cũng có thể nhận thấy được phong vận năm xưa xinh đẹp như thế nào.
Người này là ai? Lâm Vãn Vinh trong lòng nghi hoặc, đã nghe Từ Vị hoan hỉ tiến lên nói:
- Khanh Liên, thật sự là nàng?
Thấy Từ Vị dáng vẻ hân hoan, có lẽ là bạn xưa của lão chăng? Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ. Khanh Liên khẽ động đậy nói:
- Dân nữ Tô Khanh Liên, xin ra mắt Từ công tử.
Nàng tự xưng dân nữ, rồi lại xưng hô Từ Vị là công tử, cái tên này rất là không hợp, nhưng Từ Vị cũng chẳng để ý.
- Tô Khanh Liên?
Đại tiểu thư kinh ngạc nói:
- Người là Tây hồ danh ca, Tô Khanh Liên tiểu thư ?
- Chuyện xưa đã qua, hiện tại chỉ là người bình thường, xin tiểu thư đừng nhắc nữa.
Tô Khanh Liên liếc mắt nhìn Từ Vị, lạnh lùng nói, trong mắt tràn đầy giận dữ u oán.
- Đại tiểu thư, Tô Khanh Liên này ai vậy?
Lâm Vãn Vinh nhỏ giọng hỏi Tiêu Ngọc Nhược.
- Ngươi ngay cả điển cố này mà không biết?
Đại tiểu thư ngạc nhiên hỏi, trong lòng vừa tức vừa buồn cười, vừa mới thấy hắn đối với thanh lâu rất hứng thú, vậy mà giai thoại này lại không biết. Trong đầu hắn thường ngày nghĩ đến cái gì? Chắc toàn là chuyện dơ bẩn mà mình không chịu nổi thôi.
- Tô Khanh Liên này, chính là một danh ca nổi tiếng hai tỉnh Giang - Chiết, được phong là đệ nhất hoa khôi mỹ lệ phong nhã của Tây hồ. Nàng cùng với Từ Văn Trường cùng thương mến, tài tử giai nhân, là một giai thoại đẹp đẽ năm xưa.
“A! Tô Khanh Liên không biết có hát một tiểu khúc của ca kỹ không. Lão Từ đi tìm nghe hát, lại gặp lão ca kỹ này lại đi tìm bạn xưa.” Lâm Vãn Vinh trong lòng nhịn không được bật cười.
- Sau này Văn Trường tiên sinh lên phương bắc cầu học, thời gian qua đi, đã nhiều năm không thấy trở lại. Tô Khanh Liên tiểu thư khi thấy Văn Trường tiên sinh vừa đi liền niêm phong dao cầm, đóng cửa không tiếp khách. Lập lời thề rằng nếu Văn Trường tiên sinh không trở về, nàng cũng sẽ cả đời không đàn hát, thời gian trôi qua hồng nhan năm nào nay đã già cỗi.
Đại tiểu thư nói đến nơi này, tự nhiên thở dài: “Đã là nữ nhân, cái quý giá nhất chính là nhan sắc của mình, tuổi già quả thật là một điều đáng sợ, không biết trong lòng lúc đó sẽ cảm thấy thế nào? Như Tô Khanh Liên bây giờ, nếu không vì giữ lời thề năm xưa thì đâu phải biến thành cô nhân đầu bạc.”
- Văn Trường tiên sinh đi được ba mươi năm, lập gia thất tại kinh thành, nương tử của ngài cũng là hiền thê, phái người mời Tô tiểu thư lên phương bắc đoàn tụ với Từ tiên sinh. Tô tiểu thư trả lời bằng một phong thư, nội chỉ có vài chữ: “Thiếp một lòng đợi chàng, hi vọng chàng cũng một lòng đối với thiếp”.
Đại tiểu thư nói đến đây bất giác liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh đầy thâm ý. Nghe được vậy, hắn liền hiểu được hết: “Hay a! không ngờ Từ Văn Trường này số phận may mắn, cưới được lão bà tâm địa rất tốt, cho phép hắn nạp Tô Khanh Liên này làm thiếp. Ai ngờ Tô Khanh Liên này cá tính cũng cương liệt, dữ dằn như sư tử Hà Đông, chỉ muốn một vợ một chồng, hi vọng Từ Văn Trường trong lòng chỉ có một mình nàng thôi. Không cần phải nói tiếp, kết quả là ra như thế này.“
- Kể từ đó, Tô tiểu thư ba mươi năm chịu khổ, nhan sắc cũng phai tàn, hiện tại tuy cũng đạt được tâm nguyện, nhưng thật sự là người mệnh khổ nhất thiên hạ.
Đại tiểu thư mắt đỏ hoe, liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh thở dài.
“Ôi chao! Đại tiểu thư sẽ không phải là tôn sùng chế độ một vợ một chồng này chứ?” Thấy ánh mắt đe dọa của cô nàng, hắn cảm thấy sợ hãi liền thầm nghĩ: “Nàng ghét một phu nhiều thê như thế thì cùng ta không thể có quan hệ, ta không quản tới nàng nữa.”
Bất quá nghe xong chuyện xưa của Tô Khanh Liên, Lâm Vãn Vinh mặc dù ủng hộ đại nam tử chủ nghĩa, cũng có chút cảm động, cương liệt đến tận lúc này, tình thâm đến tận bây giờ thật không dễ dàng a. Nữ tử này quả thật đáng phải tôn kính.
- Khanh Liên, từ biệt ba mươi năm, nàng đã khác trước nhưng so với năm đó nàng quả thật vẫn xinh đẹp động lòng người.
Từ Văn Trường mở miệng nói những lời này làm Lâm Vãn Vinh chấn động: “Lão nhân này đối với phụ nữ thật có thủ đoạn, với lão tử kể cũng giống nhau, xem ra năm đó quả nhiên phong lưu không ít.”
- Từ công tử, ta vẫn không quên lời thề năm xưa. Một ngày không gặp lại, sẽ không mở niêm phong, ba mươi năm nay, ta rốt cục đã có thể tái đàn một hồi cầm, hát một khúc nhạc rồi.
Tô Khanh Liên nói đến đây, mắt đã đẫm lệ, mặt mày tái nhợt. Tại Tây hồ mưa phùn vẫn rơi, cảnh vật đầy vẻ thê lãnh. Từ Văn Trường cũng nước mắt nhỏ như mưa, dựa vào bàn tựa hồ không đứng thẳng nổi. Thấy hai lão tình nhân gặp mặt, không khí ngột ngạt cảm giác thập phần không tốt, Lâm Vãn Vinh định kéo Đại tiểu thư đi ra ngoài, đã thấy Đại tiểu thư quật cường đứng ở tại chỗ, khóc lóc so với Tô Khanh Liên còn dữ dội hơn, y như là Trường Giang bị vỡ đê.
Hay đây! Lâm Vãn Vinh liếm mép, nguyên lai tiểu nữ này cũng thích xem tình kịch a! Hắn vội vàng nói nhỏ bên tai nàng:
- Hai người này tình cũ gặp lại, ngươi vẫn đứng ở nơi này cản mũi bọn họ làm cái gì?
Đại tiểu thư ừm một tiếng, đang muốn đi ra, bỗng nghe "ong" một tiếng nhẹ, chẳng biết từ khi nào, Tô Khanh Liên đã ngồi ở kia sau ba mươi năm niêm phong dao cầm lại khẽ gảy đàn, vừa đàn vừa ngâm nga:
Lục dương phương thảo trường đình lộ
Niên thiểu phao nhân dung dịch khứ
Lâu đầu tàn mộng ngũ canh chung.
Hoa để li sầu tam nguyệt vũ.
Vô tình bất tự đa tình khổ,
Nhất thốn hoàn thành thiên vạn lũ
Thiên nhai địa giác hữu cùng thời
Chích hữu tương tư vô tẫn xử.*
Dịch thơ:
Bên đình liễu rủ cỏ non tơ
Tuổi xuân qua đi chẳng đợi chờ
Gác cao dở mộng canh năm điểm
Mưa sầu hoa rũ dạ xác xơ
Vô tình sao biết đa tình khổ
Tơ duyên một khắc vạn ngày mơ
Trời cao biển rộng còn đo được
Chỉ có tương tư chẳng bến bờ
(Phuong03 dịch, Melly sửa chút chút^^)
Thanh âm của nàng không còn được như năm xưa, tiếng ca đôi lúc lạc giọng, nhưng tình khúc này tràn đầy chân ý, vì nó mô tả cuộc đời của nàng, bài hát tràn đầy nỗi lòng dù không cần kỹ pháp nào. Ba mươi năm qua đi mỏi mòn chờ đợi, ba mươi năm lạc lõng, đến khi gặp lại được nhau thì hồng nhan nay đã già cỗi, xuân sắc đã không còn như xưa, thật là không biết trải qua bao nhiêu u oán đau khổ. Lời ca tràn đầy cảm xúc, hữu tình hữu cảnh, thật khó mà không lay động lòng người.
Đại tiểu thư khóc hu hu như mưa rơi, Lâm Vãn Vinh thấy cũng không cầm được bi thương, khẽ thở dài:
- Từ xưa mỹ nhân cũng như danh tướng, ai cũng đều sợ tuổi già đầu bạc…
- Lâm Tam!
Đại tiểu thư nước mắt lưng tròng nhìn hắn, thút thít hỏi:
- Ngươi, sao không học Từ tiên sinh?
________________________________________
*Đây là bài Ngọc Xuân lâu – Yến Thù
Dịch nghĩa:
Liễu xanh, cỏ thơm ở chiếc đình (nhà hóng mát) bên đường
Tuổi trẻ người ném bỏ đã dễ dàng đi mất
Trên lầu cao, tiếng chuông canh năm làm tỉnh giấc mộng
Dưới hoa, cơn mưa tháng 3 gợi nỗi buồn chia ly
Vô tình không giống (/sao biết) nỗi khổ đa tình
một tấc trả thành muôn vạn mối tơ.
Chân trời góc bể có cũng có điểm cuối cùng
Chỉ có tương tư là mãi vô tận
Ngoài trời bỗng đổ cơn mưa phùn. Những giọt mưa đầu đông lạnh lẽo tạt vào mặt mọi người, cảm giác buốt giá thấu tận vào xương. Dưới làn sương mờ, Tây Hồ phảng phất như một nàng xử nữ e lệ sau chiếc khăn lụa mờ ảo, càng tăng thêm vẻ huyền bí.
Đại tiểu thư nhẹ nhàng mở cái dù giấy che mưa, khẽ vén váy dài, từ từ uyển chuyển bước tới. Lâm Vãn Vinh thấy nàng cẩn thận bước đi, sợ cái váy lấm bùn, nhịn không được liền bật cười:
- Đại tiểu thư không muốn đi nhanh chẳng phải vì sợ quần áo lấm bùn, mà chính là sợ trái tim nhiễm lòng trần thôi.
Đại tiểu thư nổi giận quay đầu lại:
- Ta thật không hiểu sao ngươi cứ bỡn cợt với ta mãi. Tình nhân của ngươi nhiều vô số, nói lời này với các nàng ấy hợp hơn.
Đại tiểu thư vừa nói, ống tay áo bỗng ẩn hiện một sợi tơ hồng, Lâm Vãn Vinh nhìn thoáng qua, giọng hồ hởi:
- Đại tiểu thư, hồng tuyến xuất hiện, nhân duyên sẽ tới, xem ra nàng sắp có chuyện tốt đến đấy.
Đại tiểu thư cả kinh cúi đầu nhìn lại, thì ra là sợi chỉ nàng mới may tay áo tối hôm qua, còn đính luôn hai quả tú hoa châm lại bị tên Lâm Tam này thấy được, nàng sắc mặt đỏ bừng, hầm hừ:
- Nói năng linh tinh!
Lâm Vãn Vinh chọc giận nàng như vậy đã nhiều lần nên không để ý lắm, bỗng nghe Từ Vị cảm khái:
- Lâm tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi tuổi còn trẻ như vậy, mà tầm nhìn xa rộng, không bị gò bó, ngươi thật khoái hoạt, tiêu diêu tự tại. Lão hủ tuy tuổi đã cao, trong lòng nhịn không được vẫn thèm muốn được như ngươi lắm.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Từ đại nhân, ta chỉ là một tiểu dân nghèo tuy là tiêu diêu tự tại khoái hoạt nhưng thấy ngài cũng phải ham muốn. Phải nói là ta cũng khổ sở đấy chứ, cũng bị người khác bắt làm việc đấy thôi. Nhưng dù sao vẫn phải thầm cám ơn ông trời, nếu trời cao không có mắt, dù ta có là người thông minh thì sống cũng chẳng thoải mái gì.
Từ Vị là người sáng suốt, nghe qua ý tứ lời Lâm Vãn Vinh vừa nói, biết tâm tư hôm nay của mình đều đã bị hắn nhìn thấu, nên đành thú nhận:
- Lâm tiểu huynh đệ, hôm nay giúp Tiêu gia đối phó với tên Đào Đông Thành, lão hủ cũng có nỗi khổ tâm, hi vọng ngươi đừng để bụng.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu:
- Đại nhân, ngài nói gì ta nghe không hiểu. Hôm nay cảnh sắc Tây hồ trong mưa thật là mỹ lệ. Nếu là ta kiếm vài vị tỷ tỷ, cùng ra ngoài vui chơi thì thật là khoái hoạt.
Đại tiểu thư đi ở phía trước, nghe thấy hết mọi lời, quay đầu lại giận dữ nói:
- Lâm Tam, ngươi thật là đến chết mà cũng không hối cải.
Chết cũng không hối cải? Đây là nói ta sao? Lão tử còn tưởng rằng bổn tính của mình là bất biến, làm gì có chuyện như vậy, bèn quay lại nói :
- Đại tiểu thư, ta chết mà phải hối cải điểm gì?
Đại tiểu thư sắc mặt giận dữ:
- Ngươi tại Kim Lăng, thường xuyên lui tới Diệu Ngọc phường, mặc dù có biểu ca kèm cặp, nói là trao đổi học vấn, nhưng vậy là không thể chấp nhận được. Hôm nay tại Hàng Châu này, ngươi sao lại có những tâm tư dơ bẩn như vậy? Ngươi đã quên Thanh Tuyền tiểu thư, Xảo Xảo muội tử rồi hay sao?
Trời ạ! Lão bà không có quản vậy mà cô nàng này lại quản ta. Ngó dáng điệu Đại tiểu thư kia phẫn nộ nhìn mình, tựa hồ như người vợ bắt được nam nhân của mình trong lầu xanh, trông thật khủng thiết.
Thấy Đại tiểu thư như vậy, Lâm Vãn Vinh nói với Từ Vị :
- Từ tiên sinh, ngài nhận xét thanh lâu thế nào, có điều gì sai trái chăng?
Từ Vị thân là Thiên hạ đệ nhất học sĩ, cũng không khỏi bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Người huynh đệ này cái gì đều dám nói a, khó nghe như thanh lâu cũng không ngại. Tất cả mọi người có chút học vấn đều biết thanh lâu là nghĩa gì. Từ Vị khi còn trẻ tuy cũng nổi danh là một phong lưu tài tử, chỉ có điều hiện nay tuổi đã cao nên làm việc gì cũng trong khuôn khổ. Hơn nữa Tiêu đại tiểu thư đang có mặt ở đây, lão cũng không biết trả lời như thế nào, đành nói qua loa:
- E..hèm … Lâm tiểu huynh đệ, việc thanh lâu này…, lão hủ không quá am hiểu.
Lão già này lại giả vờ thuần khiết, Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
- Từ tiên sinh sai rồi, ta nói về thanh lâu là ý muốn nói về khái niệm chứ không nói về con người. Thanh lâu có thể tồn tại, tự nhiên là phải có lý do. Ngài ngẫm lại đi, có nữ tử cần tiền, lại có nam nhân lại có nhu cầu về phương diện này, cung cầu đều có cả, không có chuyện làm ăn không lãi đâu. Chẳng cần biết phân biệt hành vi đúng hay sai, một khi giải quyết nhu cầu của hai bên xong, tức thì sẽ có lợi nhuận và thuế nộp triều đình, không có hành vi gì sai trái cả. Đều góp phần tạo phồn vinh, cũng không phải chỉ dành riêng cho ai.
Nói chuyện với hắn mới một hai câu, trán Từ Vị đã đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Thật kinh tâm mà, bất quá hắn nói những lời này, nghe cũng có đạo lý, tìm không ra lý do phản bác.
Đại tiểu thư nghe hắn nói nhăng cuội, giận dữ nghiến răng, chỉ vào hắn nói:
- Ngươi … ngươi! Tên vô sỉ hạ lưu, nói hươu nói vượn, không thể sửa được!
Nàng nói xong, xoay người bỏ chạy, bùn đất bắn lên đầy váy cũng ko hề để ý.
Từ Vị thở dài:
- Lâm tiểu huynh đệ, nghe ngươi nói chuyện, ta tuy tự phụ tư duy mẫn tiệp cũng không thể theo kịp ý nghĩ của ngươi.
Lâm Vãn Vinh “khiêm tốn”:
- Không dám, tài năng của ta vẫn chưa hoàn toàn được bộc lộ, tư tưởng còn ở đây còn chưa giải phóng, cần phải từng bước luyện tập mới được.
Từ Vị cười ha hả:
- Lâm tiểu huynh đệ, ngươi thật sự là kẻ thú vị nhất thiên hạ này đó, tiếc là ta và ngươi gặp nhau tuy có duyên nhưng hơi trễ. Nếu là cách đây ba mươi năm, ta và ngươi lúc đó tuổi tác ngang nhau thì có lẽ sẽ cùng ngươi kết bái một phen. Chúng ta gặp nhau mấy lần đích thị có duyên phận. Hôm nay hãy để lão hủ làm chủ, chúng ta cùng thưởng lãm Tây hồ trong đêm mưa trên chiếc thuyền nhỏ này một phen, ngươi thấy thế nào?
Lâm Vãn Vinh cũng có ý này, hôm nay sự việc diễn ra cực kì thuận lợi, vừa giở thủ đoạn lập tức thu được kết quả như ý, có cả vạn lí do để ăn mừng.
Dưới mưa phùn tham quan Tây hồ, đích thị là ước mơ của bao tài tử. Từ Văn Trường cùng hắn đàm luận, một thiên hạ đệ nhất, một thiên hạ đệ nhị, thật là một việc sảng khoái a!
Từ Vị vung tay lên đã thấy xa xa một thị vệ chạy tới, nhìn cước bộ của hắn, công phu có vẻ không tệ. Đích thị là hộ vệ đang âm thầm bảo vệ Từ Vị. Lâm Vãn Vinh cũng không lấy làm kì lạ hiểu ra ngay. Từ Vị phân phó vài câu, tên thị vệ kia vội vàng rời đi. Hai người đi trước được vài bước, đã thấy Đại tiểu thư đứng ở một chỗ dưới tàng cây, đang lặng ngắm về phía xa xa. Từ Vị cười nói:
- Tiêu đại tiểu thư đúng là vẫn còn không yên tâm với Lâm tiểu hữu mà.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu:
- Sợ là không phải lo lắng cho ta, mà là lo lắng cho nữ tử nào ở thanh lâu bị ta giày vò.
Từ Vị cười ha hả, nghe Lâm Tam này nói chuyện, đó là một loại hưởng thụ. Đại tiểu thư thấy hắn hai người đã đi tới, trên mặt thoáng ửng hồng, hướng tới Từ Vị thi lễ :
- Từ tiên sinh, Lâm Tam này bình thường chỉ thích nói hươu nói vượn, người không cần thiết phải trách mắng hắn đâu.
Ai da! Đại tiểu thư thật không ngờ lại biện hộ cho ta, Lâm Vãn Vinh trong lòng hơi hơi cảm động. Từ Vị mỉm cười:
- Tiêu Đại tiểu thư sao nói thế, ta và Lâm tiểu hữu đây tuy là cách nhau ba mươi năm tuổi tác, nhưng hắn ăn nói rất hợp ý với ta. Cùng hắn nói chuyện nhân sinh đúng là lạc thú lớn, tại sao lại phải trách cứ hắn!?
“Nguyên lai không chỉ một mình ta thích nghe hắn nói!” Đại tiểu thư thầm nghĩ nhưng lại chẳng nói một lời nào. Từ Vị tiếp lời:
- Ta mới vừa rồi mời Lâm tiểu huynh thăm Tây hồ dưới mưa. Nếu Đại tiểu thư không chê, xin mời đi chung. Chúng ta già trẻ ba người, cùng đàm luận một phen.
Tiêu Ngọc Nhược liền nhẹ nhàng “vâng” một tiếng đáp ứng. Lâm Vãn Vinh cười khổ một chút, Đại tiểu thư bình thường không phải rất bề bộn công việc ư? Sao hôm nay lại rảnh rỗi cùng chúng ta du ngoạn Tây hồ thế này? Chà, ta uống rượu cùng kĩ nữ, làm sao có thể mang theo cô ta chứ?
Chỉ trong chốc lát, thị vệ kia dẫn ba người lên thuyền. Thuyền này cực kì rộng rãi, thiết kế tinh xảo, vô cùng xa hoa, bày biện rất đẹp mắt. Từ Vị gật gật đầu, cảm thấy rất là vừa lòng, quay đầu lại nói với hai người:
- Tiêu đại tiểu thư, Lâm Tiểu ca, mau lên đây.
Ba người vừa vào khoang, đã thấy một nữ tử ngồi đấy, trước mặt đặt một cây dao cầm. Tuổi chừng bốn mươi, năm mươi tuổi, thái dương đã điểm bạc, trán lại vài nếp nhăn, nhưng nhìn qua bộ dáng, cũng có thể nhận thấy được phong vận năm xưa xinh đẹp như thế nào.
Người này là ai? Lâm Vãn Vinh trong lòng nghi hoặc, đã nghe Từ Vị hoan hỉ tiến lên nói:
- Khanh Liên, thật sự là nàng?
Thấy Từ Vị dáng vẻ hân hoan, có lẽ là bạn xưa của lão chăng? Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ. Khanh Liên khẽ động đậy nói:
- Dân nữ Tô Khanh Liên, xin ra mắt Từ công tử.
Nàng tự xưng dân nữ, rồi lại xưng hô Từ Vị là công tử, cái tên này rất là không hợp, nhưng Từ Vị cũng chẳng để ý.
- Tô Khanh Liên?
Đại tiểu thư kinh ngạc nói:
- Người là Tây hồ danh ca, Tô Khanh Liên tiểu thư ?
- Chuyện xưa đã qua, hiện tại chỉ là người bình thường, xin tiểu thư đừng nhắc nữa.
Tô Khanh Liên liếc mắt nhìn Từ Vị, lạnh lùng nói, trong mắt tràn đầy giận dữ u oán.
- Đại tiểu thư, Tô Khanh Liên này ai vậy?
Lâm Vãn Vinh nhỏ giọng hỏi Tiêu Ngọc Nhược.
- Ngươi ngay cả điển cố này mà không biết?
Đại tiểu thư ngạc nhiên hỏi, trong lòng vừa tức vừa buồn cười, vừa mới thấy hắn đối với thanh lâu rất hứng thú, vậy mà giai thoại này lại không biết. Trong đầu hắn thường ngày nghĩ đến cái gì? Chắc toàn là chuyện dơ bẩn mà mình không chịu nổi thôi.
- Tô Khanh Liên này, chính là một danh ca nổi tiếng hai tỉnh Giang - Chiết, được phong là đệ nhất hoa khôi mỹ lệ phong nhã của Tây hồ. Nàng cùng với Từ Văn Trường cùng thương mến, tài tử giai nhân, là một giai thoại đẹp đẽ năm xưa.
“A! Tô Khanh Liên không biết có hát một tiểu khúc của ca kỹ không. Lão Từ đi tìm nghe hát, lại gặp lão ca kỹ này lại đi tìm bạn xưa.” Lâm Vãn Vinh trong lòng nhịn không được bật cười.
- Sau này Văn Trường tiên sinh lên phương bắc cầu học, thời gian qua đi, đã nhiều năm không thấy trở lại. Tô Khanh Liên tiểu thư khi thấy Văn Trường tiên sinh vừa đi liền niêm phong dao cầm, đóng cửa không tiếp khách. Lập lời thề rằng nếu Văn Trường tiên sinh không trở về, nàng cũng sẽ cả đời không đàn hát, thời gian trôi qua hồng nhan năm nào nay đã già cỗi.
Đại tiểu thư nói đến nơi này, tự nhiên thở dài: “Đã là nữ nhân, cái quý giá nhất chính là nhan sắc của mình, tuổi già quả thật là một điều đáng sợ, không biết trong lòng lúc đó sẽ cảm thấy thế nào? Như Tô Khanh Liên bây giờ, nếu không vì giữ lời thề năm xưa thì đâu phải biến thành cô nhân đầu bạc.”
- Văn Trường tiên sinh đi được ba mươi năm, lập gia thất tại kinh thành, nương tử của ngài cũng là hiền thê, phái người mời Tô tiểu thư lên phương bắc đoàn tụ với Từ tiên sinh. Tô tiểu thư trả lời bằng một phong thư, nội chỉ có vài chữ: “Thiếp một lòng đợi chàng, hi vọng chàng cũng một lòng đối với thiếp”.
Đại tiểu thư nói đến đây bất giác liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh đầy thâm ý. Nghe được vậy, hắn liền hiểu được hết: “Hay a! không ngờ Từ Văn Trường này số phận may mắn, cưới được lão bà tâm địa rất tốt, cho phép hắn nạp Tô Khanh Liên này làm thiếp. Ai ngờ Tô Khanh Liên này cá tính cũng cương liệt, dữ dằn như sư tử Hà Đông, chỉ muốn một vợ một chồng, hi vọng Từ Văn Trường trong lòng chỉ có một mình nàng thôi. Không cần phải nói tiếp, kết quả là ra như thế này.“
- Kể từ đó, Tô tiểu thư ba mươi năm chịu khổ, nhan sắc cũng phai tàn, hiện tại tuy cũng đạt được tâm nguyện, nhưng thật sự là người mệnh khổ nhất thiên hạ.
Đại tiểu thư mắt đỏ hoe, liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh thở dài.
“Ôi chao! Đại tiểu thư sẽ không phải là tôn sùng chế độ một vợ một chồng này chứ?” Thấy ánh mắt đe dọa của cô nàng, hắn cảm thấy sợ hãi liền thầm nghĩ: “Nàng ghét một phu nhiều thê như thế thì cùng ta không thể có quan hệ, ta không quản tới nàng nữa.”
Bất quá nghe xong chuyện xưa của Tô Khanh Liên, Lâm Vãn Vinh mặc dù ủng hộ đại nam tử chủ nghĩa, cũng có chút cảm động, cương liệt đến tận lúc này, tình thâm đến tận bây giờ thật không dễ dàng a. Nữ tử này quả thật đáng phải tôn kính.
- Khanh Liên, từ biệt ba mươi năm, nàng đã khác trước nhưng so với năm đó nàng quả thật vẫn xinh đẹp động lòng người.
Từ Văn Trường mở miệng nói những lời này làm Lâm Vãn Vinh chấn động: “Lão nhân này đối với phụ nữ thật có thủ đoạn, với lão tử kể cũng giống nhau, xem ra năm đó quả nhiên phong lưu không ít.”
- Từ công tử, ta vẫn không quên lời thề năm xưa. Một ngày không gặp lại, sẽ không mở niêm phong, ba mươi năm nay, ta rốt cục đã có thể tái đàn một hồi cầm, hát một khúc nhạc rồi.
Tô Khanh Liên nói đến đây, mắt đã đẫm lệ, mặt mày tái nhợt. Tại Tây hồ mưa phùn vẫn rơi, cảnh vật đầy vẻ thê lãnh. Từ Văn Trường cũng nước mắt nhỏ như mưa, dựa vào bàn tựa hồ không đứng thẳng nổi. Thấy hai lão tình nhân gặp mặt, không khí ngột ngạt cảm giác thập phần không tốt, Lâm Vãn Vinh định kéo Đại tiểu thư đi ra ngoài, đã thấy Đại tiểu thư quật cường đứng ở tại chỗ, khóc lóc so với Tô Khanh Liên còn dữ dội hơn, y như là Trường Giang bị vỡ đê.
Hay đây! Lâm Vãn Vinh liếm mép, nguyên lai tiểu nữ này cũng thích xem tình kịch a! Hắn vội vàng nói nhỏ bên tai nàng:
- Hai người này tình cũ gặp lại, ngươi vẫn đứng ở nơi này cản mũi bọn họ làm cái gì?
Đại tiểu thư ừm một tiếng, đang muốn đi ra, bỗng nghe "ong" một tiếng nhẹ, chẳng biết từ khi nào, Tô Khanh Liên đã ngồi ở kia sau ba mươi năm niêm phong dao cầm lại khẽ gảy đàn, vừa đàn vừa ngâm nga:
Lục dương phương thảo trường đình lộ
Niên thiểu phao nhân dung dịch khứ
Lâu đầu tàn mộng ngũ canh chung.
Hoa để li sầu tam nguyệt vũ.
Vô tình bất tự đa tình khổ,
Nhất thốn hoàn thành thiên vạn lũ
Thiên nhai địa giác hữu cùng thời
Chích hữu tương tư vô tẫn xử.*
Dịch thơ:
Bên đình liễu rủ cỏ non tơ
Tuổi xuân qua đi chẳng đợi chờ
Gác cao dở mộng canh năm điểm
Mưa sầu hoa rũ dạ xác xơ
Vô tình sao biết đa tình khổ
Tơ duyên một khắc vạn ngày mơ
Trời cao biển rộng còn đo được
Chỉ có tương tư chẳng bến bờ
(Phuong03 dịch, Melly sửa chút chút^^)
Thanh âm của nàng không còn được như năm xưa, tiếng ca đôi lúc lạc giọng, nhưng tình khúc này tràn đầy chân ý, vì nó mô tả cuộc đời của nàng, bài hát tràn đầy nỗi lòng dù không cần kỹ pháp nào. Ba mươi năm qua đi mỏi mòn chờ đợi, ba mươi năm lạc lõng, đến khi gặp lại được nhau thì hồng nhan nay đã già cỗi, xuân sắc đã không còn như xưa, thật là không biết trải qua bao nhiêu u oán đau khổ. Lời ca tràn đầy cảm xúc, hữu tình hữu cảnh, thật khó mà không lay động lòng người.
Đại tiểu thư khóc hu hu như mưa rơi, Lâm Vãn Vinh thấy cũng không cầm được bi thương, khẽ thở dài:
- Từ xưa mỹ nhân cũng như danh tướng, ai cũng đều sợ tuổi già đầu bạc…
- Lâm Tam!
Đại tiểu thư nước mắt lưng tròng nhìn hắn, thút thít hỏi:
- Ngươi, sao không học Từ tiên sinh?
________________________________________
*Đây là bài Ngọc Xuân lâu – Yến Thù
Dịch nghĩa:
Liễu xanh, cỏ thơm ở chiếc đình (nhà hóng mát) bên đường
Tuổi trẻ người ném bỏ đã dễ dàng đi mất
Trên lầu cao, tiếng chuông canh năm làm tỉnh giấc mộng
Dưới hoa, cơn mưa tháng 3 gợi nỗi buồn chia ly
Vô tình không giống (/sao biết) nỗi khổ đa tình
một tấc trả thành muôn vạn mối tơ.
Chân trời góc bể có cũng có điểm cuối cùng
Chỉ có tương tư là mãi vô tận
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.