Chương 132: trữ nhạ diêm vương, mạc nhạ tam ca
Vũ Nham
16/03/2013
- Lâm Tam, ngươi dám sao ?
Đào Uyển Doanh vừa sợ nhưng vừa tức nói, thân thể không tự chủ được vội vàng lui ra sau mấy bước.
Từ ngày nàng bị Lâm Tam hạ nhục tại Kim Lăng thành, nàng luôn có cảm giác sợ hãi đối với Lâm Vãn Vinh. Trên Tinh Vũ Lâu ở Hàng Châu, cũng lại là tên Lâm Tam này hại ca ca của mình mất cửa hiệu, mất thể diện còn làm bị thương ngón tay của huynh ấy, nàng rất tức giận nên mới tìm Lâm Vãn Vinh báo thù
- Ngươi cũng biết ta là ác nhân, có gì mà không dám?
Lâm Vãn Vinh cười nói.
”Tiểu nữ này đúng là chưa được giáo dưỡng mà”. Hắn cười ha hả liên hồi, nhằm hướng Đào Uyên Doanh ép lui.
Luận về chuyện đánh nhau , căn bản Đào Uyển Doanh vốn không phải là đối thủ của Lâm Vãn Vinh huống chi lại rơi vào tình huống đã nghiêng về một phía như hiện tại. Đào Uyển Doanh kêu lên hai tiếng kinh hãi nhưng vẫn nắm chặt hai tay Đào Đông Thành không chịu buông ra. Lúc này nàng quá khiếp sợ, đã hoàn toàn quên đi võ công quyền cước của mình , biến thành đứa con nít tay chân lóng ngóng.
Lâm Vãn Vinh lạnh lùng nhìn nàng:
- Đào tiểu thư, ngươi muốn tự mình chịu trói hay để ta ra tay .
Đào Uyển Doanh đã thấy qua sự cường hãn của hắn, biết rằng hôm nay khó mà trốn thoát nên cắn răng nói:
- Lâm Tam, ta ở lại đây, ngươi phải thả ca ca của ta ra.
Đào Uyển Doanh dẫu có ngàn vạn điều không đúng nhưng đến lúc nguy cấp cũng không nỡ bỏ rơi thân nhân, điểm này cũng rất đáng quý. Đây cũng là ấn tượng tốt duy nhất mà nàng ta lưu lại cho Lâm Vãn Vinh
Lâm Vãn Vinh cười lớn:
- Đào tiểu thư, ngươi có tư cách ra điều kiện sao? Nói tới thật là buồn cười, hôm nay không phải là nhà họ Đào các ngươi tính ăn cướp của chúng ta sao, giờ sao lại chuyển thành nàng tới cầu xin ta vậy?
Đào Uyển Doanh cắn răng không nói gì , Lâm Vãn Vinh tiến tới mấy bước , nâng cằm nàng lên, bỡn cợt sờ lên mặt nàng:
- Đào tiểu thư ngươi ngoài cái thân hình ra, còn có chỗ nào nhìn vừa mắt hơn không?
Đào Uyển Doanh nhảy bật ra, vừa sợ vừa tức, mắt nàng đã đỏ lên:
- Lâm Tam , nếu ngươi dám khi phụ ta , dù ta có làm ma cũng không tha cho ngươi.
- Khi phụ ngươi?
Lâm Vãn Vinh cười lớn:
- Thứ cho ta nói thẳng, Đào tiểu thư, với cái dung mạo này, cho dù ta bị mỡ heo lấp đầy mắt, ban đêm tắt đèn dầu đi thì cũng không thể nào mò đến chỗ ngươi được.
Đào Uyển Doanh vừa tức vừa xấu hổ nên chửi lớn:
- Ngươi chết đi!
- Ta chết hay không thì cũng không liên quan gì đến ngươi. Ngược lại, ngươi cứ bám lấy ta mãi không buông , không lẽ ngươi thích ta sao ? Con mẹ nó, sao ta lại xúi quẩy như vậy, lại bị phong bà nương này nhìn trúng ? Sau khi quay về thì nhất định phải đốt thong long, xua bớt tà khí.
Lâm Tam cười nói.
Đào Uyển Doanh sao có thể chịu đựng được sự nhục nhã như vậy. Không để ý đến sự chênh lệch về thực lực giữa hai người, hét lớn một tiếng rồi xông lên. Lúc này nàng cực kỳ phẫn nộ, nào còn có phép tắc gì nữa. Lâm Vãn Vinh nhìn theo thế của nàng, dùng tay chặt vào sau cổ nàng, nàng liền hôn mê bất tỉnh ngã xuống.
- Lâm Tam, ngươi giết nàng ta rồi ư?
Một thanh âm lo lắng từ phía sau lưng truyền đến. Lâm Vãn Vinh quay đầu lại nhìn, chính là Đại tiểu thư đang bước đến.
- Ta nhìn giống đao phủ lắm à?
Lâm Vãn Vinh cười khổ:
- Đại tiểu thư , ấn tượng của ta trong lòng nàng không thể xấu như vậy chứ ?
Đại tiểu thư biết hắn không có giết người, trong lòng mới thả lỏng chút, trừng mắt nhìn hắn:
- Hồi nãy ngươi chiếm tiện nghi của người ta như vậy, không phải đao phủ thì cũng là đồ bại hoại, đồ vô sỉ.
Cao Tù bước tới cười nói:
- Cao mỗ tới muộn, khiến cho Lâm công tử và Đại tiểu thư phải lo sợ rồi.
Tiêu Ngọc Nhược hành lễ đáp:
- Tiểu nữ xin cảm tạ sự giúp đỡ của Cao tráng sĩ.
Lâm Vãn Vinh cũng tiếp lời:
- Cao đại ca nói lời khách sáo như vậy làm gì. Huynh đến tương cứu, chúng ta cảm kích còn không kịp. Sớm biết trên đường có Cao đại ca theo sau, chúng ta đi cũng bớt lo lắng hơn nhiều.
Cao Tù nói:
- Lâm công tử cũng là cao nhân, cục đá đó ném khá chuẩn , thủ pháp lực đạo đều là nhất lưu, nếu ta không đến thì một người không đủ để đánh lại công tử. Trước khi ta đi, Từ đại nhân đã căn dặn, chỉ có thể âm thầm bảo vệ các vị , nhất thiết không được quấy nhiễu mọi người. Lần này nếu không phải là bọn phỉ đồ điên cuồng ngang ngược, cho dù ta hộ tống các vị một mạch tới Kim Lăng, cũng sẽ không hiện thân.
Thu thập xong bọn phỉ đồ đã trợ giúp Đào gia, giờ vấn đề khó khăn chính là làm sao để xử lý hai anh em họ Đào này.
Đại tiểu thư trầm ngâm một hồi mới nói:
- Đào Đông Thành và Uyển Doanh tiểu thư hai người phải phân ra để đối xử. Đào Đông Thành mấy lần ám toán chúng ta, đương nhiên tội không thể tha thứ. Uyển Doanh tuy là bao che dung túng cho Đào Đông Thành , nói cho cùng cũng là vì huynh đệ tình thâm, với lại cô ấy cũng không làm gì ác , không nên dồn ép quá đáng. Theo ta thấy , tốt nhất nên bắt họ lên quan phủ để theo quốc pháp xử lý. Ta không tin còn có ai dám bao che cho họ.
Lâm Vãn Vinh nghe xong nhăn mặt nhíu mày. Đại tiểu thư đúng là bảo thủ không chịu nổi , giao cho quan phủ xử lý ư ? Đây là chuyện quan phủ có thể giải quyết sao ? Phụ nữ a, đối với chính trị còn thiếu tính mẫn cảm. Đây là thiên tính.
Hắn thở dài nói:
- Đại tiểu thư, nàng nói phải phân biệt đối xử với Đào gia huynh muội , ta không có ý kiến. Nhưng giao nộp cho quan phủ, chỉ sợ là có chút khó làm. Cô đã nhìn qua xem đây là đâu chưa?
Đại tiểu thư đáp:
- Đây là khu vực giao giới giữa Giang Tô và Chiết Giang, có nghi vấn gì à?
Lâm Vãn Vinh nói:
- Vậy nàng đem hộ nộp lên quan , thì giao cho Giang Tô hay Chiết Giang?
Câu này làm Đại tiểu thư chợt tỉnh, Đào Đông Thành gian xảo khôn lường, bọn họ cố ý chọn nơi giao giới giữa hai tỉnh để động thủ, chính là nhìn trúng nơi này hai bên đều không quản, cho dù xảy ra chuyện gì thì hai tỉnh cũng có thể đùn đẩy trách nhiệm. Với thân phận Tô Châu chế tạo của Đào Vũ và thế lực đằng sau lưng hắn ,chuyện này cũng có lẽ sẽ không đơn giản như vậy. Huống gì cái vụ ăn cướp này chỉ có người của Tiêu gia nhìn thấy, thật sự nếu đem lên công đường biện luận, căn bản nói cũng không được rõ ràng. Nghĩ đến đây, Đại tiểu thư cảm thấy cách nghĩ của mình có chút ấu trĩ.
Thấy Lâm Tam mỉm cười , trong lòng Đại tiểu thư thầm nghĩ: “Thì ra hắn sớm đã có tính toán rồi nhưng vẫn cố ý để mình mất mặt”. Khịt mũi một cái, trừng mắt nhìn hắn, cũng không thèm nói gì nữa.
Cao Tù kéo Lâm Vãn Vinh sang một bên, hỏi nhỏ:
- Lâm công tử , người thấy chuyện này nên xử trí thế nào?
Lâm Vãn Vinh sờ sờ gáy, cười hắc hắc:
- Nơi này núi cao rừng rậm.
Cao Tù giật mình:
- Công tử không được…
Lâm Vãn Vinh cười hí hí:
- Vì sao? Có phải Từ đại nhân có gì dặn dò trước khi đi không?
Cao Tù vội vàng nói:
- Đào gia huynh muội đến đây, nhất định có người biết , nếu giải quyết họ như vậy, Tiêu gia sẽ gặp rắc rối lớn.
Lâm Vẫn Vinh thầm nghĩ, hiện giờ đã gặp không ít rắc rối rồi, dù sao sớm cũng đã không còn nể mặt Đào gia này, không lẽ heo chết rồi mà còn sợ nước sôi sao?
- Nếu anh em họ Đào chết đi, Đào Vũ và thế lực đằng sau ông ta sẽ liều chết phản công, e rằng Kim Lăng này sẽ tanh mùi máu thôi. Từ đại nhân bảo thuộc hạ chuyển lời cho công tử rằng nếu Kim Lăng có sóng gió gì thì Tiêu gia phải hứng mũi chịu sào. Còn khuyên công tử nên suy nghĩ kĩ lưỡng trước khi hành động.
Cao Tù chắp tay nói.
Từ Vị ở trong quan trường lâu năm, đối với đấu tranh chính trị biết rất rõ, nếu đám người Đào Vũ và Trình Đức hợp lại ra oai, cho dù lão hồ ly Lạc Mẫn cũng khó có thể ứng phó. Nhưng với địa vị của Tiêu gia, chắc chắn sẽ phải làm bia đỡ đạn, chịu thiệt thòi chỉ là người của Tiêu gia mà thôi. Muốn duy trì quân thế trước mắt, phải giúp Lạc Mẫn một hơi đánh bại triệt để hai người phe Trình Đức, Tiêu gia mới có thể sống sót trong đường tơ kẽ tóc. Điểm này Lâm Vẫn Vinh đương nhiên là hiểu rất rõ. Lâm Vãn Vinh cười ha hả vỗ vai Cao Tù:
- Cao đại ca , ta nói đùa với huynh thôi mà , huynh xem ta là người tàn nhẫn như vậy sao?
Cao Tù nhớ tới thủ đoạn sáng nay hắn thẩm vấn Lục Trung Bình , trong lòng cảm thấy ớn lạnh: “Ngươi không tàn nhẫn nhưng những cách mà ngươi nghĩ ra lại là tàn nhẫn nhất trên thế giới”.
- Bất quá , huynh cũng biết đấy , con người của ta không dễ bị khi phụ đâu. Tên họ Đào này hai lần ba lượt tìm âm mưu quỷ kế để hãm hại người của Tiêu gia chúng ta. Nếu ta không trút giận thì rất không phải với bản thân, huynh nói xem có đúng không, Cao đại ca ?
Lâm Vãn Vinh nói.
- Đó cũng là đương nhiên thôi, hảo nam nhi, có oán thì trả oán, có thù thì báo thù.
Cao Tù tán đồng.
Lâm Vãn Vinh gật đầu:
- Câu này ta rất thích nghe. Cao đại ca , huynh cho rằng, đối với một nam nhân mà nói khi nào làm chuyện gì thì sung sướng nhất?
Cao Tù suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Đi kỹ viện.
Ta xỉu mất, lão Cao này đúng không có truy cầu gì cả , xem ra hắn cũng là một tên chuyên đi kỹ viện, Lâm Vãn Vinh nói:
- Cao đại ca quả nhiên là cao kiến , vậy có cách nào để đàn ông suốt đời không đến được kỹ viện, chơi gái cũng không nổi không?
- Thiến hắn ư?
Cao Tù thuận miệng nói , sau khi nói xong mới thấy giật mình, Lâm công tử này không lẽ muốn thiến đi Đào công tử ? Nên vội vàng khuyên can:
- Lâm công tử, vậy không được , nếu làm vậy thì có khác gì đã giết hắn.
Lâm Vãn Vinh bật cười:
- Cao đại ca nói đi đâu vậy , người như ta ngay cả giết gà cũng sợ, huống chi cắt cái thứ đầy máu me như thế, làm sao ta dám làm? Có làm thì cũng làm âm thầm chút, Cao đại ca là võ lâm cao thủ có cách nào cắt đứt bộ phận nào của hắn , khiến tạm thời hắn không thể phát hiện, sau này rồi mới từ từ phát giác, sau đó suốt đời cũng không thể làm đàn ông được không?
Cao Tù khó xử nói:
- Cái này, ta có một pháp môn, nhưng hơi âm độc một chút.
Lâm Vãn Vinh nghe hắn nói có cách, trong lòng vui mừng:
- Cao đại ca, huynh nhìn ta giống một người quang minh lỗi lạc không ? Đối với kẻ địch, càng độc ác ta càng thích.
Cao Tù cũng thấy không còn cách nào, gặp tên công tử kì lạ này, nếu ai dám đọ âm hiểm cùng hắn coi như tự mình tìm cái chết rồi, Vậy nên chỉ có thể gật đầu, đáp ứng thi hành thủ pháp.
Lâm Vãn Vinh đem Đào Đông Thành đến, quăng xuống đất. Cao Tù nói:
- Khi ta thực hiện thủ pháp, làm sẽ rất đau, sợ tên họ Đào này sẽ tỉnh dậy.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười:
- Vậy thì tốt.
Hắn từ trong túi lấy ra mông hãn dược do Tiếu Thanh Tuyền tặng, do mông hãn dược được bao bọc bởi da bò, nên hôm qua trời mưa vẫn không bị ướt.
Cao Tù hành tấu giang hồ lâu năm, nên nhìn sơ qua đã biết đó là cái gì, trong lòng nghĩ: “Tên công tử này không biết lai lịch thế nào, tùy thân đem theo cũng toàn là bửu bối. Xem ra hắn còn hại dân hại nước hơn Đào Đông Thành.”
Lâm Vãn Vinh kêu Tứ Đức đem bình tới, đổ nước sạch vào rồi xả nửa gói mông hãn dược, đây là lần đầu tiên hắn giở thủ đoạn, không biết dùng bao nhiêu, thầm lè lưỡi. bấy nhiêu đó có thể làm xỉu một con bò nếu cho tên họ Đào kia uống xong, không chừng ba ngày chắc cũng không tỉnh lại.
Lâm Vãn Vinh tìm được cây củi nhỏ, tiện tay khuấy khuấy hai cái,nói:
- Được rồi, đây đúng là thuốc thượng đẳng, vật này phải có khi hành tẩu giang hồ để còn thải hoa liệp diễm (hái hoa cưa gái). Với người bình thường ta sẽ không tùy tiện dùng đâu.
Cao Tù mở họng Đào Đông Thành ra, Lâm Vãn Vinh ép Đào Đông Thành uống cái chén đó rồi cười:
- Xong, Cao đại ca có thể bắt đầu rồi.
Cao Tù nói:
- Lâm công tử, thủ pháp của ta là độc gia pháp môn, thập phần âm tốn tàn độc làm hỏng hoại gân mạch của hắn. Họ Đào này trong vòng một tháng sẽ không phát hiện đâu, sau này mới dần dần phát hiện, nhưng bản thân hắn căn bản cũng không thể phát giác là chuyện gì đã xảy ra. Tới lúc đó thì cho dù Đại La kim tiên hạ phàm thì hắn cũng không thể trở thành đàn ông được, thủ pháp này người trong đồng đạo cực kỳ khinh bỉ, nên xin công tử giữ bí mật cho ta.
Đây có lẽ là loại thủ pháp phá hỏng kết cấu xương của thân thể, cách này quả nhiên là tuyệt làm một lần là mãi mãi, lão cũng muốn học, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, nghiêm túc nói:
- Cao đại ca có thể yên tâm, đây là hành động chính nghĩa, không sợ người khác lời ong tiếng ve. Nói cho cùng, chúng ta có thể độc ác hơn tên họ Đào này sao? Đây là ác giả ác báo, chúng ta chỉ là thay trời hành đạo mà thôi.
Cao Tù gật đầu không nói gì, từ trong người móc ra hai cây kim dài, tìm đúng vị trí, nhanh chóng đâm vào háng hắn, bụng dưới của Đào Đông Thành từ từ phồng lên, Cao Tù vận đầy khí lực, hây một tiếng vỗ lên bụng dưới của hắn. Trên mặt Đào Đông Thành hiện lên thần sắc đau khổ, nhưng sau đó lại ngủ thiếp đi.
Cao Tù lau mồ hôi:
- Xong rồi, tên tiểu tử này e rằng sau 1 tháng nữa sẽ không thể làm nam nhân được nữa rồi.
Lâm Vãn Vinh đột nhiên nói:
- Cao đại ca, trên người huynh có mang xuân dược không?
Cao Tù đỏ mặt:
- Công tử cần loại thuốc này để làm gì?
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
- Ta sợ Đào công tử chơi chưa đã, muốn mời hắn uống thêm.
Cao Tù cảm thấy ớn lạnh, gân mạch của cái tên họ Đào này đã gãy vỡ, nếu thêm chút xuân dược, sợ rằng lập tức nổ tung. Lâm công tử này đúng là dâm đại thần nhân.
Cao Tù xấu hổ lấy ra môt gói dược phấn:
- Cái này đây, chỉ còn một gói “Như Lai đại phật côn”. Còn “Quan Âm thoát y sam” hôm qua đi kỹ viện dùng hết rồi.
Lâm Vãn Vinh tiếp nhận lấy thuốc, bật cười:
- A, Cao đại ca còn hứng thú này sao? Ngày trước chắc là đã sướng đến tận xương rồi, haha!
Đào Đông Thành hôm đó câu kết với Lục Trung Bình, muốn dùng xuân dược này để hủy hoại sự trong trắng của Đại tiểu thư, ai ngờ hôm nay lại bị báo oán. Lâm Vãn Vinh cho Đào Đông Thành uống cái gói “Như Lai đại phật côn”. Ha ha cho ngươi hôn mê ba ngày, và bùng phát ba ngày, gân mạch yếu đuối đã muốn vỡ rồi lại thêm sự uy mãnh của xuân dương, sợ rằng sau nửa tháng thì ngươi đã không còn làm đàn ông được nữa rồi.
Xuân dược quả nhiên cực mạnh, Đào Đông Thành tuy trong hôn mê cũng lập tức có phản ứng. Lâm Vãn Vinh nhìn vào háng Đào Đông Thành, khịt mũi khinh thường:
- Mẹ nó, cái đồ chơi của ngươi nhỏ như vậy mà bày đặt làm đàn ông sao?
Hắn và Cao Tù làm xong mọi chuyện, nhìn nhau ha hả cười lớn, Cao Tù cảm thấy bản thân mình tiếp xúc với Lâm công tử có mấy tiếng đồng hồ nhưng đã bắt đầu trở nên tà ác hơn.
Đại tiểu thư thấy Lâm Vãn Vinh và Cao Tù quay lại, còn Đào Đông Thành nằm thẳng cẳng trên sườn núi, không biết hai người bọn họ đã làm gì, liền hỏi:
- Lâm Tam, ngươi và Cao tráng sĩ đã thương lượng xong biện pháp chưa?
Lâm Vãn Vinh gật đầu:
- Với nguyên tắc từ bi bác ái của ta, chúng ta cũng không muốn làm khó Đào công tử, thôi thì để hắn tự sinh tự diệt ở đây.
Đại tiểu thư nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ, tha cho tên họ Đào này dễ dàng vậy sao, đó không phải tác phong của Lâm Vãn Vinh. Lâm Vãn Vinh mỉm cười:
- Chó có thể cắn người nhưng người không thể cắn chó.
Đại tiểu thư tỏ vẻ khinh thường khịt khịt cái mũi xinh xinh: “Ta còn không biết ngươi là người như thế nào sao, trời sinh không chịu thiệt, ngươi đánh lại không khéo còn dữ dội hơn là chó ấy.” Nghĩ đến thì cất tiếng cười hì hì. Nhìn hắn một cách không có hảo ý, trong lòng có chút tư vị khó nói ra.
Trong lòng bình tĩnh trở lại, thấy Lâm Tam lại không để ý đến Đào công tử, nói đi là đi, điều này thật khiến Đại tiểu thư nghi hoặc.
Mang theo Đào Uyển Doanh bị đánh ngất xỉu đi đường rất phiền toái, án theo ý tứ của Lâm Vãn Vinh, đặt cô ta trên lưng ngựa là hợp nhất. Đại tiểu thư cũng có chút cảm tình với Uyển Doanh, kiên trì để Uyển Doanh trong xe ngựa của nàng. Lâm Vãn Vinh có chút không an tâm lắm, ai biết con nhỏ đó khi nào tỉnh dậy, rồi sẽ làm những chuyện gì.
Đi hết một tuần trà, ước đoán Đào Uyển Doanh cũng sắp tỉnh lại, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, nói với Tiêu Ngọc Nhược:
- Đại tiểu thư, hãy giao nha đầu họ Đào đó cho ta, để ta xử lý ả.
Đại tiểu thư thấy hắn cười một cách dâm đãng, vội vàng nói:
- Lâm Tam, ta cảnh cáo ngươi là không được làm cái gì xấu xa đâu nhé.
Lâm Vãn Vinh cười:
- Đại tiểu thư, ngươi không tin ta hay không tin vào nhãn quan của chính mình? Ta chính là người do ngươi tự mình tuyển chọn, sao có thể xấu xa được chứ ?
Thấy Đại tiểu thư thần sắc nghi hoặc, hắn lại nói:
- Nàng yên tâm đi, Đại tiểu thư. Đào Uyển Doanh này là bé như hạt tiêu, ta không đến nỗi mất tư cách như vậy đâu, Tiểu Thúy theo ta qua đây.
Lâm Vãn Vinh bế Đào Uyển Doanh rồi dẫn Tiểu Thúy thuận theo sườn núi trèo lên, trong lùm cây tìm được một thảm cỏ khô, quăng cô bé hạt tiêu này xuống đất rồi nói với Tiểu Thúy:
- Đông Thúy, cởi đồ ra.
Tiểu Thúy giật mình,sắc mặt đỏ bừng xấu hổ:
- Lâm Tam, ngươi vì sao tận bây giờ mới nói thế với ta? Huynh biết ta thích huynh rất nhiều sao? Nhưng giờ đã quá trễ, trễ rồi, ta đã trao cho Phong ca rồi.
Lâm Vãn Vinh toàn thân sởn gai ốc: “mẹ nó, quá quyến rũ đúng là kéo theo rắc rối”, hắn chỉ vào Tiểu Thúy và nói:
- Đông Thúy tỷ tỷ, ta bảo tỷ cởi y phục của Đào tiểu thư.
“A ??” Tiểu Thúy kinh ngạc kêu lên một tiếng, không dám nhìn Lâm Tam, vội vàng lóng ngóng đi đi cởi y phục của Đào Uyển Doanh
Lâm Vãn Vinh đứng kế bên thúc dục:
- Không cần cởi, phải xé ra, xé phân nửa chừa lại phân nửa, phải dùng lực, phải mạnh bạo.
Tiểu Thúy vừa kinh ngạc vừa xấu hổ cởi y phục Đào Uyển Doanh, cả xé cả kéo, y phục của Đào Uyển Doanh bị rách mất một nửa, ngực lộ ra một phần. Trường sam còn lại nửa kín nửa hở, rách nát trên người nàng.
- Ra sức bấu và cổ, ngực và đùi.
Lâm Vãn Vinh lại nói:
- Đặc biệt là đùi, phải làm cho cô ta cảm thấy nhức nhói sau khi tỉnh dậy.
Tiểu Thúy không biết hắn muốn gì, nên cứ làm theo lời hắn bảo, cho đến khi chân của Đào tiểu thư bầm tím rồi mới ngưng.
Thấy gần như xong việc, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, khi muốn rời khỏi thì cảm thấy chưa giống thật lắm, xem ra vẫn còn thiếu gì đó. Hắn nghĩ nghĩ, quay lại bên cạnh Đào tiểu thư và dùng kim chích vào ngón tay cô ta, nhỏ mấy giọt máu lên người cô ấy.
“Con nhóc kia, ta đối xử với ngươi như vậy là tận tình tận nghĩa rồi, nếu ngươi còn đến khiêu khích ta. Thà chọc Diêm Vương chứ đừng chọc Tam ca này, ác giả ác báo, lần này không hăm dọa ngươi còn nửa mạng thì ngươi còn không biết vương gia có ba con mắt.” Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc mấy tiếng rồi dẫn Tiểu Thúy xuống núi.
Tiêu Ngọc Nhược thấy hắn lâu như vậy mới xuống, không khỏi nhìn hắn hỏi:
- Không biết ngươi lại có chủ ý quỷ quái gì đây?
Lâm Tam cười:
- Đại tiểu thư, thật oan uổng cho ta, ta thật sự không có làm gì cả, nàng có thể hỏi Tiểu Thúy tỷ tỷ.
Tiểu Thúy đỏ mặt kể lại cho tiểu thư nghe chuyện Vãn Vinh kêu nàng làm, Tiêu Ngọc Nhược nghe xong cũng thấy ngượng ngùng, tuy đó là mưu kế nhỏ, nhưng đó quả là rất bậy bạ. Theo cái tính cách ngoan cố của Uyển Doanh, trăm phần trăm sẽ mắc mưu, có lẽ sau khi tỉnh dậy thì cô ta sẽ sợ chết thôi.
Nhưng Lâm Tam không có đụng đến Uyển Doanh, chỉ lợi dụng tâm lý phổ biến của con gái và cũng không thể trách móc hắn, muốn trách thì trách Uyển Doanh, ai không chọc mà chọc ngay tên Lâm Tam xấu xa này. Đại tiểu thư thở dài trong lòng, giơ tay lên ra lệnh cho xe ngựa tiếp tục đi về phía trước
Cao Tù cưỡi ngựa đi bên cạnh Lâm Vãn Vinh, kỳ quái nói:
- Lâm công tử, công tử làm gì con nhỏ họ Đào đó, không lẽ cũng cho ăn cái “như lai đại phật côn” hả ?
Như lai đại phật côn? Ta thấy dù ai có mạnh mẽ cỡ nào cũng không bằng đại dâm côn của ngươi, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, còn chưa kịp trả lời thì nghe thấy xa xa trong rừng cây truyền đến giọng hét vang vọng “ aaa!!!“ nghe giống tiếng con gái , thật thê thảm, thật đáng sợ.
Đại Tiểu thư biết Uyển Doanh đã tỉnh dậy, nghe cô ta kêu thảm thiết như thế, trong lòng cảm thấy bất nhẫn, nhịn không được trừng mắt nhìn Lâm Vãn Vinh.
Lâm Vãn Vinh xòe hai bàn tay ra nói, đành chịu nói:
- Ta vô tội, thật sự vô tội.
Lần này Lâm Vãn Vinh cũng có thể coi như là báo thù Đào gia một cách sảng khoái. Mẹ kiếp, cơn tức này kìm nén đã lâu lắm rồi, hôm nay họ Đào này tự tìm đến cửa, không thể trách ta.
Trên đường về Kim Lăng, có Cao Tù hộ vệ ở bên cạnh, quả nhiên rất yên bình, ngay cả muỗi cũng không dám đốt họ lấy một cái.
Thấy Kim Lăng thành ở xa xa, Lâm Vãn Vinh mới thở phào. Đi công tác quả là mệt, ở nhà vẫn là tốt hơn, muốn ăn lúc nào thì ăn, muốn ngủ lúc nào thì ngủ, ăn no uống đủ rồi thì chọc ghẹo Nhị tiểu thư, cùng Xảo Xảo nói chuyện, lại triệu tập Lạc Viễn, Thanh Sơn, biểu thiểu gia mấy người mở tiệc trà, sung sướng biết bao.
Khi vào thành đã là quá nửa đêm, đường phố ngóc ngách đều cực kỳ yên tĩnh, Cao Tù nhớ tới lão ca Cao Thủ của hắn, sau khi hẹn ngày gặp lại với Lâm Vãn Vinh thì đi thẳng đến tổng đốc nha môn.
Lâm Vãn Vinh đi vào Kim Lăng thành, cảm thấy như quay lại địa bàn của mình, cả người đều thở ra thư thái. Đại tiểu thư kêu xe ngựa đi chậm lại, chờ khi Lâm Tam đi đến cạnh xe ngựa thì từ trong cửa sổ xe nhô đầu ra:
- Lâm Tam, hôm nay mới quay về, ngươi về nghỉ sớm đi, ngày mai dậy sớm chút, chúng ta thương lượng xem làm thế nào để tiếp nhận các cửa hiệu của Đào gia.
Hôm nay đi một ngày đường, cũng quên chuyện đó rồi, giờ Đại tiểu thư nhắc lại thì Lâm Vãn Vinh mới đột nhiên nhớ ra, ôi chao, lần này Tiêu gia giàu rồi. Dù sao cũng đã chẳng nể nang gì với Đào gia rồi, cái tên tiểu tử Đào Đông Thành còn nằm trên sườn núi ở lưng chừng trời, mai ta sẽ dẫn người đến tiếp nhận các tiệm của họ Đào, hôm nay quả là một ngày sảng khoái
Lâm Vãn Vinh nói với Tiêu Ngọc Nhược một cách vui vẻ:
- Đại tiểu thư, chuyện tiếp nhận các cửa hiểu thì dể nói rồi, nhưng đừng quên là cái ván cá cược trên Tình Vũ Lâu đó.
Đại tiểu thư đỏ mặt, hừ một tiếng:
- Ai nhớ đã cá cược gì chứ, ta sớm đã quên rồi.
Nói xong thì hạ rèm xuống và không nhìn hắn nữa.
Ai da, dựa vào chức lớn để ức hiếp người ta sao, ta khinh nàng! Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, xe ngựa đã đi vào Tiêu gia. Liền có nha hoàn hạ nhân tới nghênh tiếp.
Lâm Vãn Vinh nhức mỏi đang muốn đang muốn quay lại cái ổ chó của mình ngủ thì thấy Tiểu Thúy đến nói:
- Tam ca, Đại tiểu thư nói, huynh có áo quần nào chưa giặc thì gom lại đi, ngày mai Đại tiểu thư sẽ sai người đến lấy, rồi đưa cho các bà a hoàn giặt
Lâm Vãn Vinh nhìn Đại tiểu thư, lại thấy mặt nàng phớt hồng , nhưng giả vờ như không thấy hắn, đang cùng với mọi người nói chuyện. Được, tiểu nữu này, không phải là cố ý chọc tức ta sao. Lúc đó cá cược thì nói gì ý nhỉ.
Về đến phòng mình, mở cửa bước vào, tình cảnh trước mắt khiến cho người ta phải giật mình. Sáng sủa sạch sẽ, không có chút bụi, giường chiếu cũng thu dọn gọn gàng, trong nhà còn có mùi đàn hương phảng phất, thanh u xuất trần.
Đào Uyển Doanh vừa sợ nhưng vừa tức nói, thân thể không tự chủ được vội vàng lui ra sau mấy bước.
Từ ngày nàng bị Lâm Tam hạ nhục tại Kim Lăng thành, nàng luôn có cảm giác sợ hãi đối với Lâm Vãn Vinh. Trên Tinh Vũ Lâu ở Hàng Châu, cũng lại là tên Lâm Tam này hại ca ca của mình mất cửa hiệu, mất thể diện còn làm bị thương ngón tay của huynh ấy, nàng rất tức giận nên mới tìm Lâm Vãn Vinh báo thù
- Ngươi cũng biết ta là ác nhân, có gì mà không dám?
Lâm Vãn Vinh cười nói.
”Tiểu nữ này đúng là chưa được giáo dưỡng mà”. Hắn cười ha hả liên hồi, nhằm hướng Đào Uyên Doanh ép lui.
Luận về chuyện đánh nhau , căn bản Đào Uyển Doanh vốn không phải là đối thủ của Lâm Vãn Vinh huống chi lại rơi vào tình huống đã nghiêng về một phía như hiện tại. Đào Uyển Doanh kêu lên hai tiếng kinh hãi nhưng vẫn nắm chặt hai tay Đào Đông Thành không chịu buông ra. Lúc này nàng quá khiếp sợ, đã hoàn toàn quên đi võ công quyền cước của mình , biến thành đứa con nít tay chân lóng ngóng.
Lâm Vãn Vinh lạnh lùng nhìn nàng:
- Đào tiểu thư, ngươi muốn tự mình chịu trói hay để ta ra tay .
Đào Uyển Doanh đã thấy qua sự cường hãn của hắn, biết rằng hôm nay khó mà trốn thoát nên cắn răng nói:
- Lâm Tam, ta ở lại đây, ngươi phải thả ca ca của ta ra.
Đào Uyển Doanh dẫu có ngàn vạn điều không đúng nhưng đến lúc nguy cấp cũng không nỡ bỏ rơi thân nhân, điểm này cũng rất đáng quý. Đây cũng là ấn tượng tốt duy nhất mà nàng ta lưu lại cho Lâm Vãn Vinh
Lâm Vãn Vinh cười lớn:
- Đào tiểu thư, ngươi có tư cách ra điều kiện sao? Nói tới thật là buồn cười, hôm nay không phải là nhà họ Đào các ngươi tính ăn cướp của chúng ta sao, giờ sao lại chuyển thành nàng tới cầu xin ta vậy?
Đào Uyển Doanh cắn răng không nói gì , Lâm Vãn Vinh tiến tới mấy bước , nâng cằm nàng lên, bỡn cợt sờ lên mặt nàng:
- Đào tiểu thư ngươi ngoài cái thân hình ra, còn có chỗ nào nhìn vừa mắt hơn không?
Đào Uyển Doanh nhảy bật ra, vừa sợ vừa tức, mắt nàng đã đỏ lên:
- Lâm Tam , nếu ngươi dám khi phụ ta , dù ta có làm ma cũng không tha cho ngươi.
- Khi phụ ngươi?
Lâm Vãn Vinh cười lớn:
- Thứ cho ta nói thẳng, Đào tiểu thư, với cái dung mạo này, cho dù ta bị mỡ heo lấp đầy mắt, ban đêm tắt đèn dầu đi thì cũng không thể nào mò đến chỗ ngươi được.
Đào Uyển Doanh vừa tức vừa xấu hổ nên chửi lớn:
- Ngươi chết đi!
- Ta chết hay không thì cũng không liên quan gì đến ngươi. Ngược lại, ngươi cứ bám lấy ta mãi không buông , không lẽ ngươi thích ta sao ? Con mẹ nó, sao ta lại xúi quẩy như vậy, lại bị phong bà nương này nhìn trúng ? Sau khi quay về thì nhất định phải đốt thong long, xua bớt tà khí.
Lâm Tam cười nói.
Đào Uyển Doanh sao có thể chịu đựng được sự nhục nhã như vậy. Không để ý đến sự chênh lệch về thực lực giữa hai người, hét lớn một tiếng rồi xông lên. Lúc này nàng cực kỳ phẫn nộ, nào còn có phép tắc gì nữa. Lâm Vãn Vinh nhìn theo thế của nàng, dùng tay chặt vào sau cổ nàng, nàng liền hôn mê bất tỉnh ngã xuống.
- Lâm Tam, ngươi giết nàng ta rồi ư?
Một thanh âm lo lắng từ phía sau lưng truyền đến. Lâm Vãn Vinh quay đầu lại nhìn, chính là Đại tiểu thư đang bước đến.
- Ta nhìn giống đao phủ lắm à?
Lâm Vãn Vinh cười khổ:
- Đại tiểu thư , ấn tượng của ta trong lòng nàng không thể xấu như vậy chứ ?
Đại tiểu thư biết hắn không có giết người, trong lòng mới thả lỏng chút, trừng mắt nhìn hắn:
- Hồi nãy ngươi chiếm tiện nghi của người ta như vậy, không phải đao phủ thì cũng là đồ bại hoại, đồ vô sỉ.
Cao Tù bước tới cười nói:
- Cao mỗ tới muộn, khiến cho Lâm công tử và Đại tiểu thư phải lo sợ rồi.
Tiêu Ngọc Nhược hành lễ đáp:
- Tiểu nữ xin cảm tạ sự giúp đỡ của Cao tráng sĩ.
Lâm Vãn Vinh cũng tiếp lời:
- Cao đại ca nói lời khách sáo như vậy làm gì. Huynh đến tương cứu, chúng ta cảm kích còn không kịp. Sớm biết trên đường có Cao đại ca theo sau, chúng ta đi cũng bớt lo lắng hơn nhiều.
Cao Tù nói:
- Lâm công tử cũng là cao nhân, cục đá đó ném khá chuẩn , thủ pháp lực đạo đều là nhất lưu, nếu ta không đến thì một người không đủ để đánh lại công tử. Trước khi ta đi, Từ đại nhân đã căn dặn, chỉ có thể âm thầm bảo vệ các vị , nhất thiết không được quấy nhiễu mọi người. Lần này nếu không phải là bọn phỉ đồ điên cuồng ngang ngược, cho dù ta hộ tống các vị một mạch tới Kim Lăng, cũng sẽ không hiện thân.
Thu thập xong bọn phỉ đồ đã trợ giúp Đào gia, giờ vấn đề khó khăn chính là làm sao để xử lý hai anh em họ Đào này.
Đại tiểu thư trầm ngâm một hồi mới nói:
- Đào Đông Thành và Uyển Doanh tiểu thư hai người phải phân ra để đối xử. Đào Đông Thành mấy lần ám toán chúng ta, đương nhiên tội không thể tha thứ. Uyển Doanh tuy là bao che dung túng cho Đào Đông Thành , nói cho cùng cũng là vì huynh đệ tình thâm, với lại cô ấy cũng không làm gì ác , không nên dồn ép quá đáng. Theo ta thấy , tốt nhất nên bắt họ lên quan phủ để theo quốc pháp xử lý. Ta không tin còn có ai dám bao che cho họ.
Lâm Vãn Vinh nghe xong nhăn mặt nhíu mày. Đại tiểu thư đúng là bảo thủ không chịu nổi , giao cho quan phủ xử lý ư ? Đây là chuyện quan phủ có thể giải quyết sao ? Phụ nữ a, đối với chính trị còn thiếu tính mẫn cảm. Đây là thiên tính.
Hắn thở dài nói:
- Đại tiểu thư, nàng nói phải phân biệt đối xử với Đào gia huynh muội , ta không có ý kiến. Nhưng giao nộp cho quan phủ, chỉ sợ là có chút khó làm. Cô đã nhìn qua xem đây là đâu chưa?
Đại tiểu thư đáp:
- Đây là khu vực giao giới giữa Giang Tô và Chiết Giang, có nghi vấn gì à?
Lâm Vãn Vinh nói:
- Vậy nàng đem hộ nộp lên quan , thì giao cho Giang Tô hay Chiết Giang?
Câu này làm Đại tiểu thư chợt tỉnh, Đào Đông Thành gian xảo khôn lường, bọn họ cố ý chọn nơi giao giới giữa hai tỉnh để động thủ, chính là nhìn trúng nơi này hai bên đều không quản, cho dù xảy ra chuyện gì thì hai tỉnh cũng có thể đùn đẩy trách nhiệm. Với thân phận Tô Châu chế tạo của Đào Vũ và thế lực đằng sau lưng hắn ,chuyện này cũng có lẽ sẽ không đơn giản như vậy. Huống gì cái vụ ăn cướp này chỉ có người của Tiêu gia nhìn thấy, thật sự nếu đem lên công đường biện luận, căn bản nói cũng không được rõ ràng. Nghĩ đến đây, Đại tiểu thư cảm thấy cách nghĩ của mình có chút ấu trĩ.
Thấy Lâm Tam mỉm cười , trong lòng Đại tiểu thư thầm nghĩ: “Thì ra hắn sớm đã có tính toán rồi nhưng vẫn cố ý để mình mất mặt”. Khịt mũi một cái, trừng mắt nhìn hắn, cũng không thèm nói gì nữa.
Cao Tù kéo Lâm Vãn Vinh sang một bên, hỏi nhỏ:
- Lâm công tử , người thấy chuyện này nên xử trí thế nào?
Lâm Vãn Vinh sờ sờ gáy, cười hắc hắc:
- Nơi này núi cao rừng rậm.
Cao Tù giật mình:
- Công tử không được…
Lâm Vãn Vinh cười hí hí:
- Vì sao? Có phải Từ đại nhân có gì dặn dò trước khi đi không?
Cao Tù vội vàng nói:
- Đào gia huynh muội đến đây, nhất định có người biết , nếu giải quyết họ như vậy, Tiêu gia sẽ gặp rắc rối lớn.
Lâm Vẫn Vinh thầm nghĩ, hiện giờ đã gặp không ít rắc rối rồi, dù sao sớm cũng đã không còn nể mặt Đào gia này, không lẽ heo chết rồi mà còn sợ nước sôi sao?
- Nếu anh em họ Đào chết đi, Đào Vũ và thế lực đằng sau ông ta sẽ liều chết phản công, e rằng Kim Lăng này sẽ tanh mùi máu thôi. Từ đại nhân bảo thuộc hạ chuyển lời cho công tử rằng nếu Kim Lăng có sóng gió gì thì Tiêu gia phải hứng mũi chịu sào. Còn khuyên công tử nên suy nghĩ kĩ lưỡng trước khi hành động.
Cao Tù chắp tay nói.
Từ Vị ở trong quan trường lâu năm, đối với đấu tranh chính trị biết rất rõ, nếu đám người Đào Vũ và Trình Đức hợp lại ra oai, cho dù lão hồ ly Lạc Mẫn cũng khó có thể ứng phó. Nhưng với địa vị của Tiêu gia, chắc chắn sẽ phải làm bia đỡ đạn, chịu thiệt thòi chỉ là người của Tiêu gia mà thôi. Muốn duy trì quân thế trước mắt, phải giúp Lạc Mẫn một hơi đánh bại triệt để hai người phe Trình Đức, Tiêu gia mới có thể sống sót trong đường tơ kẽ tóc. Điểm này Lâm Vẫn Vinh đương nhiên là hiểu rất rõ. Lâm Vãn Vinh cười ha hả vỗ vai Cao Tù:
- Cao đại ca , ta nói đùa với huynh thôi mà , huynh xem ta là người tàn nhẫn như vậy sao?
Cao Tù nhớ tới thủ đoạn sáng nay hắn thẩm vấn Lục Trung Bình , trong lòng cảm thấy ớn lạnh: “Ngươi không tàn nhẫn nhưng những cách mà ngươi nghĩ ra lại là tàn nhẫn nhất trên thế giới”.
- Bất quá , huynh cũng biết đấy , con người của ta không dễ bị khi phụ đâu. Tên họ Đào này hai lần ba lượt tìm âm mưu quỷ kế để hãm hại người của Tiêu gia chúng ta. Nếu ta không trút giận thì rất không phải với bản thân, huynh nói xem có đúng không, Cao đại ca ?
Lâm Vãn Vinh nói.
- Đó cũng là đương nhiên thôi, hảo nam nhi, có oán thì trả oán, có thù thì báo thù.
Cao Tù tán đồng.
Lâm Vãn Vinh gật đầu:
- Câu này ta rất thích nghe. Cao đại ca , huynh cho rằng, đối với một nam nhân mà nói khi nào làm chuyện gì thì sung sướng nhất?
Cao Tù suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Đi kỹ viện.
Ta xỉu mất, lão Cao này đúng không có truy cầu gì cả , xem ra hắn cũng là một tên chuyên đi kỹ viện, Lâm Vãn Vinh nói:
- Cao đại ca quả nhiên là cao kiến , vậy có cách nào để đàn ông suốt đời không đến được kỹ viện, chơi gái cũng không nổi không?
- Thiến hắn ư?
Cao Tù thuận miệng nói , sau khi nói xong mới thấy giật mình, Lâm công tử này không lẽ muốn thiến đi Đào công tử ? Nên vội vàng khuyên can:
- Lâm công tử, vậy không được , nếu làm vậy thì có khác gì đã giết hắn.
Lâm Vãn Vinh bật cười:
- Cao đại ca nói đi đâu vậy , người như ta ngay cả giết gà cũng sợ, huống chi cắt cái thứ đầy máu me như thế, làm sao ta dám làm? Có làm thì cũng làm âm thầm chút, Cao đại ca là võ lâm cao thủ có cách nào cắt đứt bộ phận nào của hắn , khiến tạm thời hắn không thể phát hiện, sau này rồi mới từ từ phát giác, sau đó suốt đời cũng không thể làm đàn ông được không?
Cao Tù khó xử nói:
- Cái này, ta có một pháp môn, nhưng hơi âm độc một chút.
Lâm Vãn Vinh nghe hắn nói có cách, trong lòng vui mừng:
- Cao đại ca, huynh nhìn ta giống một người quang minh lỗi lạc không ? Đối với kẻ địch, càng độc ác ta càng thích.
Cao Tù cũng thấy không còn cách nào, gặp tên công tử kì lạ này, nếu ai dám đọ âm hiểm cùng hắn coi như tự mình tìm cái chết rồi, Vậy nên chỉ có thể gật đầu, đáp ứng thi hành thủ pháp.
Lâm Vãn Vinh đem Đào Đông Thành đến, quăng xuống đất. Cao Tù nói:
- Khi ta thực hiện thủ pháp, làm sẽ rất đau, sợ tên họ Đào này sẽ tỉnh dậy.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười:
- Vậy thì tốt.
Hắn từ trong túi lấy ra mông hãn dược do Tiếu Thanh Tuyền tặng, do mông hãn dược được bao bọc bởi da bò, nên hôm qua trời mưa vẫn không bị ướt.
Cao Tù hành tấu giang hồ lâu năm, nên nhìn sơ qua đã biết đó là cái gì, trong lòng nghĩ: “Tên công tử này không biết lai lịch thế nào, tùy thân đem theo cũng toàn là bửu bối. Xem ra hắn còn hại dân hại nước hơn Đào Đông Thành.”
Lâm Vãn Vinh kêu Tứ Đức đem bình tới, đổ nước sạch vào rồi xả nửa gói mông hãn dược, đây là lần đầu tiên hắn giở thủ đoạn, không biết dùng bao nhiêu, thầm lè lưỡi. bấy nhiêu đó có thể làm xỉu một con bò nếu cho tên họ Đào kia uống xong, không chừng ba ngày chắc cũng không tỉnh lại.
Lâm Vãn Vinh tìm được cây củi nhỏ, tiện tay khuấy khuấy hai cái,nói:
- Được rồi, đây đúng là thuốc thượng đẳng, vật này phải có khi hành tẩu giang hồ để còn thải hoa liệp diễm (hái hoa cưa gái). Với người bình thường ta sẽ không tùy tiện dùng đâu.
Cao Tù mở họng Đào Đông Thành ra, Lâm Vãn Vinh ép Đào Đông Thành uống cái chén đó rồi cười:
- Xong, Cao đại ca có thể bắt đầu rồi.
Cao Tù nói:
- Lâm công tử, thủ pháp của ta là độc gia pháp môn, thập phần âm tốn tàn độc làm hỏng hoại gân mạch của hắn. Họ Đào này trong vòng một tháng sẽ không phát hiện đâu, sau này mới dần dần phát hiện, nhưng bản thân hắn căn bản cũng không thể phát giác là chuyện gì đã xảy ra. Tới lúc đó thì cho dù Đại La kim tiên hạ phàm thì hắn cũng không thể trở thành đàn ông được, thủ pháp này người trong đồng đạo cực kỳ khinh bỉ, nên xin công tử giữ bí mật cho ta.
Đây có lẽ là loại thủ pháp phá hỏng kết cấu xương của thân thể, cách này quả nhiên là tuyệt làm một lần là mãi mãi, lão cũng muốn học, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, nghiêm túc nói:
- Cao đại ca có thể yên tâm, đây là hành động chính nghĩa, không sợ người khác lời ong tiếng ve. Nói cho cùng, chúng ta có thể độc ác hơn tên họ Đào này sao? Đây là ác giả ác báo, chúng ta chỉ là thay trời hành đạo mà thôi.
Cao Tù gật đầu không nói gì, từ trong người móc ra hai cây kim dài, tìm đúng vị trí, nhanh chóng đâm vào háng hắn, bụng dưới của Đào Đông Thành từ từ phồng lên, Cao Tù vận đầy khí lực, hây một tiếng vỗ lên bụng dưới của hắn. Trên mặt Đào Đông Thành hiện lên thần sắc đau khổ, nhưng sau đó lại ngủ thiếp đi.
Cao Tù lau mồ hôi:
- Xong rồi, tên tiểu tử này e rằng sau 1 tháng nữa sẽ không thể làm nam nhân được nữa rồi.
Lâm Vãn Vinh đột nhiên nói:
- Cao đại ca, trên người huynh có mang xuân dược không?
Cao Tù đỏ mặt:
- Công tử cần loại thuốc này để làm gì?
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
- Ta sợ Đào công tử chơi chưa đã, muốn mời hắn uống thêm.
Cao Tù cảm thấy ớn lạnh, gân mạch của cái tên họ Đào này đã gãy vỡ, nếu thêm chút xuân dược, sợ rằng lập tức nổ tung. Lâm công tử này đúng là dâm đại thần nhân.
Cao Tù xấu hổ lấy ra môt gói dược phấn:
- Cái này đây, chỉ còn một gói “Như Lai đại phật côn”. Còn “Quan Âm thoát y sam” hôm qua đi kỹ viện dùng hết rồi.
Lâm Vãn Vinh tiếp nhận lấy thuốc, bật cười:
- A, Cao đại ca còn hứng thú này sao? Ngày trước chắc là đã sướng đến tận xương rồi, haha!
Đào Đông Thành hôm đó câu kết với Lục Trung Bình, muốn dùng xuân dược này để hủy hoại sự trong trắng của Đại tiểu thư, ai ngờ hôm nay lại bị báo oán. Lâm Vãn Vinh cho Đào Đông Thành uống cái gói “Như Lai đại phật côn”. Ha ha cho ngươi hôn mê ba ngày, và bùng phát ba ngày, gân mạch yếu đuối đã muốn vỡ rồi lại thêm sự uy mãnh của xuân dương, sợ rằng sau nửa tháng thì ngươi đã không còn làm đàn ông được nữa rồi.
Xuân dược quả nhiên cực mạnh, Đào Đông Thành tuy trong hôn mê cũng lập tức có phản ứng. Lâm Vãn Vinh nhìn vào háng Đào Đông Thành, khịt mũi khinh thường:
- Mẹ nó, cái đồ chơi của ngươi nhỏ như vậy mà bày đặt làm đàn ông sao?
Hắn và Cao Tù làm xong mọi chuyện, nhìn nhau ha hả cười lớn, Cao Tù cảm thấy bản thân mình tiếp xúc với Lâm công tử có mấy tiếng đồng hồ nhưng đã bắt đầu trở nên tà ác hơn.
Đại tiểu thư thấy Lâm Vãn Vinh và Cao Tù quay lại, còn Đào Đông Thành nằm thẳng cẳng trên sườn núi, không biết hai người bọn họ đã làm gì, liền hỏi:
- Lâm Tam, ngươi và Cao tráng sĩ đã thương lượng xong biện pháp chưa?
Lâm Vãn Vinh gật đầu:
- Với nguyên tắc từ bi bác ái của ta, chúng ta cũng không muốn làm khó Đào công tử, thôi thì để hắn tự sinh tự diệt ở đây.
Đại tiểu thư nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ, tha cho tên họ Đào này dễ dàng vậy sao, đó không phải tác phong của Lâm Vãn Vinh. Lâm Vãn Vinh mỉm cười:
- Chó có thể cắn người nhưng người không thể cắn chó.
Đại tiểu thư tỏ vẻ khinh thường khịt khịt cái mũi xinh xinh: “Ta còn không biết ngươi là người như thế nào sao, trời sinh không chịu thiệt, ngươi đánh lại không khéo còn dữ dội hơn là chó ấy.” Nghĩ đến thì cất tiếng cười hì hì. Nhìn hắn một cách không có hảo ý, trong lòng có chút tư vị khó nói ra.
Trong lòng bình tĩnh trở lại, thấy Lâm Tam lại không để ý đến Đào công tử, nói đi là đi, điều này thật khiến Đại tiểu thư nghi hoặc.
Mang theo Đào Uyển Doanh bị đánh ngất xỉu đi đường rất phiền toái, án theo ý tứ của Lâm Vãn Vinh, đặt cô ta trên lưng ngựa là hợp nhất. Đại tiểu thư cũng có chút cảm tình với Uyển Doanh, kiên trì để Uyển Doanh trong xe ngựa của nàng. Lâm Vãn Vinh có chút không an tâm lắm, ai biết con nhỏ đó khi nào tỉnh dậy, rồi sẽ làm những chuyện gì.
Đi hết một tuần trà, ước đoán Đào Uyển Doanh cũng sắp tỉnh lại, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, nói với Tiêu Ngọc Nhược:
- Đại tiểu thư, hãy giao nha đầu họ Đào đó cho ta, để ta xử lý ả.
Đại tiểu thư thấy hắn cười một cách dâm đãng, vội vàng nói:
- Lâm Tam, ta cảnh cáo ngươi là không được làm cái gì xấu xa đâu nhé.
Lâm Vãn Vinh cười:
- Đại tiểu thư, ngươi không tin ta hay không tin vào nhãn quan của chính mình? Ta chính là người do ngươi tự mình tuyển chọn, sao có thể xấu xa được chứ ?
Thấy Đại tiểu thư thần sắc nghi hoặc, hắn lại nói:
- Nàng yên tâm đi, Đại tiểu thư. Đào Uyển Doanh này là bé như hạt tiêu, ta không đến nỗi mất tư cách như vậy đâu, Tiểu Thúy theo ta qua đây.
Lâm Vãn Vinh bế Đào Uyển Doanh rồi dẫn Tiểu Thúy thuận theo sườn núi trèo lên, trong lùm cây tìm được một thảm cỏ khô, quăng cô bé hạt tiêu này xuống đất rồi nói với Tiểu Thúy:
- Đông Thúy, cởi đồ ra.
Tiểu Thúy giật mình,sắc mặt đỏ bừng xấu hổ:
- Lâm Tam, ngươi vì sao tận bây giờ mới nói thế với ta? Huynh biết ta thích huynh rất nhiều sao? Nhưng giờ đã quá trễ, trễ rồi, ta đã trao cho Phong ca rồi.
Lâm Vãn Vinh toàn thân sởn gai ốc: “mẹ nó, quá quyến rũ đúng là kéo theo rắc rối”, hắn chỉ vào Tiểu Thúy và nói:
- Đông Thúy tỷ tỷ, ta bảo tỷ cởi y phục của Đào tiểu thư.
“A ??” Tiểu Thúy kinh ngạc kêu lên một tiếng, không dám nhìn Lâm Tam, vội vàng lóng ngóng đi đi cởi y phục của Đào Uyển Doanh
Lâm Vãn Vinh đứng kế bên thúc dục:
- Không cần cởi, phải xé ra, xé phân nửa chừa lại phân nửa, phải dùng lực, phải mạnh bạo.
Tiểu Thúy vừa kinh ngạc vừa xấu hổ cởi y phục Đào Uyển Doanh, cả xé cả kéo, y phục của Đào Uyển Doanh bị rách mất một nửa, ngực lộ ra một phần. Trường sam còn lại nửa kín nửa hở, rách nát trên người nàng.
- Ra sức bấu và cổ, ngực và đùi.
Lâm Vãn Vinh lại nói:
- Đặc biệt là đùi, phải làm cho cô ta cảm thấy nhức nhói sau khi tỉnh dậy.
Tiểu Thúy không biết hắn muốn gì, nên cứ làm theo lời hắn bảo, cho đến khi chân của Đào tiểu thư bầm tím rồi mới ngưng.
Thấy gần như xong việc, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, khi muốn rời khỏi thì cảm thấy chưa giống thật lắm, xem ra vẫn còn thiếu gì đó. Hắn nghĩ nghĩ, quay lại bên cạnh Đào tiểu thư và dùng kim chích vào ngón tay cô ta, nhỏ mấy giọt máu lên người cô ấy.
“Con nhóc kia, ta đối xử với ngươi như vậy là tận tình tận nghĩa rồi, nếu ngươi còn đến khiêu khích ta. Thà chọc Diêm Vương chứ đừng chọc Tam ca này, ác giả ác báo, lần này không hăm dọa ngươi còn nửa mạng thì ngươi còn không biết vương gia có ba con mắt.” Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc mấy tiếng rồi dẫn Tiểu Thúy xuống núi.
Tiêu Ngọc Nhược thấy hắn lâu như vậy mới xuống, không khỏi nhìn hắn hỏi:
- Không biết ngươi lại có chủ ý quỷ quái gì đây?
Lâm Tam cười:
- Đại tiểu thư, thật oan uổng cho ta, ta thật sự không có làm gì cả, nàng có thể hỏi Tiểu Thúy tỷ tỷ.
Tiểu Thúy đỏ mặt kể lại cho tiểu thư nghe chuyện Vãn Vinh kêu nàng làm, Tiêu Ngọc Nhược nghe xong cũng thấy ngượng ngùng, tuy đó là mưu kế nhỏ, nhưng đó quả là rất bậy bạ. Theo cái tính cách ngoan cố của Uyển Doanh, trăm phần trăm sẽ mắc mưu, có lẽ sau khi tỉnh dậy thì cô ta sẽ sợ chết thôi.
Nhưng Lâm Tam không có đụng đến Uyển Doanh, chỉ lợi dụng tâm lý phổ biến của con gái và cũng không thể trách móc hắn, muốn trách thì trách Uyển Doanh, ai không chọc mà chọc ngay tên Lâm Tam xấu xa này. Đại tiểu thư thở dài trong lòng, giơ tay lên ra lệnh cho xe ngựa tiếp tục đi về phía trước
Cao Tù cưỡi ngựa đi bên cạnh Lâm Vãn Vinh, kỳ quái nói:
- Lâm công tử, công tử làm gì con nhỏ họ Đào đó, không lẽ cũng cho ăn cái “như lai đại phật côn” hả ?
Như lai đại phật côn? Ta thấy dù ai có mạnh mẽ cỡ nào cũng không bằng đại dâm côn của ngươi, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, còn chưa kịp trả lời thì nghe thấy xa xa trong rừng cây truyền đến giọng hét vang vọng “ aaa!!!“ nghe giống tiếng con gái , thật thê thảm, thật đáng sợ.
Đại Tiểu thư biết Uyển Doanh đã tỉnh dậy, nghe cô ta kêu thảm thiết như thế, trong lòng cảm thấy bất nhẫn, nhịn không được trừng mắt nhìn Lâm Vãn Vinh.
Lâm Vãn Vinh xòe hai bàn tay ra nói, đành chịu nói:
- Ta vô tội, thật sự vô tội.
Lần này Lâm Vãn Vinh cũng có thể coi như là báo thù Đào gia một cách sảng khoái. Mẹ kiếp, cơn tức này kìm nén đã lâu lắm rồi, hôm nay họ Đào này tự tìm đến cửa, không thể trách ta.
Trên đường về Kim Lăng, có Cao Tù hộ vệ ở bên cạnh, quả nhiên rất yên bình, ngay cả muỗi cũng không dám đốt họ lấy một cái.
Thấy Kim Lăng thành ở xa xa, Lâm Vãn Vinh mới thở phào. Đi công tác quả là mệt, ở nhà vẫn là tốt hơn, muốn ăn lúc nào thì ăn, muốn ngủ lúc nào thì ngủ, ăn no uống đủ rồi thì chọc ghẹo Nhị tiểu thư, cùng Xảo Xảo nói chuyện, lại triệu tập Lạc Viễn, Thanh Sơn, biểu thiểu gia mấy người mở tiệc trà, sung sướng biết bao.
Khi vào thành đã là quá nửa đêm, đường phố ngóc ngách đều cực kỳ yên tĩnh, Cao Tù nhớ tới lão ca Cao Thủ của hắn, sau khi hẹn ngày gặp lại với Lâm Vãn Vinh thì đi thẳng đến tổng đốc nha môn.
Lâm Vãn Vinh đi vào Kim Lăng thành, cảm thấy như quay lại địa bàn của mình, cả người đều thở ra thư thái. Đại tiểu thư kêu xe ngựa đi chậm lại, chờ khi Lâm Tam đi đến cạnh xe ngựa thì từ trong cửa sổ xe nhô đầu ra:
- Lâm Tam, hôm nay mới quay về, ngươi về nghỉ sớm đi, ngày mai dậy sớm chút, chúng ta thương lượng xem làm thế nào để tiếp nhận các cửa hiệu của Đào gia.
Hôm nay đi một ngày đường, cũng quên chuyện đó rồi, giờ Đại tiểu thư nhắc lại thì Lâm Vãn Vinh mới đột nhiên nhớ ra, ôi chao, lần này Tiêu gia giàu rồi. Dù sao cũng đã chẳng nể nang gì với Đào gia rồi, cái tên tiểu tử Đào Đông Thành còn nằm trên sườn núi ở lưng chừng trời, mai ta sẽ dẫn người đến tiếp nhận các tiệm của họ Đào, hôm nay quả là một ngày sảng khoái
Lâm Vãn Vinh nói với Tiêu Ngọc Nhược một cách vui vẻ:
- Đại tiểu thư, chuyện tiếp nhận các cửa hiểu thì dể nói rồi, nhưng đừng quên là cái ván cá cược trên Tình Vũ Lâu đó.
Đại tiểu thư đỏ mặt, hừ một tiếng:
- Ai nhớ đã cá cược gì chứ, ta sớm đã quên rồi.
Nói xong thì hạ rèm xuống và không nhìn hắn nữa.
Ai da, dựa vào chức lớn để ức hiếp người ta sao, ta khinh nàng! Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, xe ngựa đã đi vào Tiêu gia. Liền có nha hoàn hạ nhân tới nghênh tiếp.
Lâm Vãn Vinh nhức mỏi đang muốn đang muốn quay lại cái ổ chó của mình ngủ thì thấy Tiểu Thúy đến nói:
- Tam ca, Đại tiểu thư nói, huynh có áo quần nào chưa giặc thì gom lại đi, ngày mai Đại tiểu thư sẽ sai người đến lấy, rồi đưa cho các bà a hoàn giặt
Lâm Vãn Vinh nhìn Đại tiểu thư, lại thấy mặt nàng phớt hồng , nhưng giả vờ như không thấy hắn, đang cùng với mọi người nói chuyện. Được, tiểu nữu này, không phải là cố ý chọc tức ta sao. Lúc đó cá cược thì nói gì ý nhỉ.
Về đến phòng mình, mở cửa bước vào, tình cảnh trước mắt khiến cho người ta phải giật mình. Sáng sủa sạch sẽ, không có chút bụi, giường chiếu cũng thu dọn gọn gàng, trong nhà còn có mùi đàn hương phảng phất, thanh u xuất trần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.