Chương 56: CHƯƠNG 56: LUNG LẠC NHÂN TÂM
Hương Miêu Miêu
10/06/2022
CHƯƠNG 56: LUNG LẠC NHÂN TÂM
Editor: Luna Huang
Lục gia lén lén lút lút nhìn đại ca một mắt, người trong lòng sớm hận lục gia thấu xương. Chỉ là, kinh qua lần trước, hắn không dám nói lung tung nữa. Trong lòng nhớ thương Mộ Dung Tuyết nhiều ngày không gặp, cũng không biết nàng bị tên hỗn đản Long Vân Khiếu kia dằn vặt thành dạng gì?
Đáng tiếc, gần đây mẫu hậu cùng đại ca trông nom quá chặt, không dự định để hắn bây giờ vì chuyện của Mộ Dung Tuyết đắc tội Long Vân Khiếu, hắn cũng chỉ có thể tìm cơ hội khác.
“Ngươi không phải là vẫn muốn đi gặp Mộ Dung Tuyết sao?” Thái tử gia tự nhiên biết tâm tư của lục đệ, hắn cũng thật tưởng niệm Mộ Dung Tuyết, đặc biệt ánh mắt của nàng, mỗi khi nhớ tới cũng làm cho hắn có chút kìm lòng không được.
“Đại ca nói sự thật?” Lục gia nghe xong hưng phấn mà trợn to hai mắt, trên mặt cười đến phảng phất như nở hoa.
“Bất quá, ngươi nghìn vạn lần cẩn thận, nếu để cho tiện chủng kia bắt được cái chuôi, bên mẫu hậu cùng phụ hoàng đại ca khó mà nói.” Thái tử gia muốn nhắc nhở lục đệ, lúc đầu vì Mộ Dung Tuyết tiểu tử này chọc mẫu hậu tức giận không ít. Nếu không phải cùng ngày Mộ Dung Tuyết đại hôn bị bản thân động tay chân, sợ rằng ngày ấy chọc di thiên đại họa.
“Ân!” Lục gia ứng tiếng, cao hứng bái biệt đại ca, lên cỗ kiệu đi ra ngoài cung.
“Theo lục gia, đừng để hắn chọc vào chuyện gì.” Thái tử gia phân phó thái giám theo bên người, trong mắt quang mang xảy ra nguy hiểm chảy ra, tròng mắt tả hữu chấn, khóe miệng hơi nhếch lên câu dẫn ra một cười tà ác quái dị.
…
Mộ Dung Tuyết tỉnh lại đã là sau giờ ngọm vừa giống như ngày ấy bị đói mà tỉnh. Bất quá, nàng phải cảm tạ hạ dược của ‘Con chuột’ để cho nàng ngủ một giấc thập phần an ổn.
Mắt thấy chủ tử tỉnh lại, Chiêu nhi lập tức đi gọi Lý Huyền, Linh nhi còn lại là vào cửa hầu hạ: “Chủ tử, người tỉnh rồi, có muốn tắm rửa thay y phục lại dùng thiện hay không?”
“Hảo!” Mộ Dung Tuyết nhíu mày một cái gật đầu.
Nàng có thể ngửi được mùi mồ hôi thúi của thân thể, còn có mùi máu tươi lưu lại ở trên người, mê hương lúc này tán đi, hai cổ vị đạo này thì càng khó ngửi. Nếu như tối hôm qua không phải là mê hương quá nặng, sợ rằng bị lộ rồi.
Linh nhi rời khỏi gian phòng, Mộ Dung Tuyết chậm rãi xuống giường. Biết tối hôm qua tiểu Cẩm cũng trúng mê hương, nàng không kịp chờ đợi mặc y phục đến gian phòng xem tiểu Cẩm.
Tiểu Cẩm sẽ không thoải mái như vậy, tuy rằng cũng đồng dạng đang ngủ, tiểu Cẩm cũng liên tục ác mộng. Đáng sợ là cư nhiên không có giật mình tỉnh giấc, mà là bị ác ma quấn, đến bây giờ cũng còn chưa tỉnh.
Vào cửa, thấy tiểu Cẩm giương nanh múa vuốt cuồn cuộn ở trên giường, Mộ Dung Tuyết liền biết nha đầu này khẳng định đăngh gặp ác mộng. Đi tới bên giường, nàng cố sức lay động tiểu Cẩm: “Tiểu Cẩm, thức dậy! Mau thức dậy!”
Bên tai Tiểu Cẩm mơ mơ màng màng nghe được kêu to của chủ tử, đã có thể như có cái tay vô hình kéo nàng, để cho nàng vô pháp từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại.
Ba ba!
Nếu kêu không tỉnh! Mộ Dung Tuyết cũng chỉ có thể dùng loại biện pháp thô lỗ này. Hai bạt tai hạ xuống quả nhiên có hiệu quả, chỉ thấy tiểu Cẩm chậm rãi mở mắt.
“Chủ… Chủ tử!” Tiểu Cẩm nhìn qua phi thường uể oải, đến giọng nói nghe đều rất yếu.
“Con bà nó, để bổn cung biết là tên khốn kiếp nào ra tay, bổn cung cũng để cho thử loại tư vị ngủ không tỉnh này một chút.” Mộ Dung Tuyết nhìn dáng dấp của tiểu Cẩm khó chịu trong lòng, nha đầu này vì mình thừa thụ thống khổ như vậy.
Xem ra, người hạ thủ không phải là muốn mình chết, mà là để cho mình chịu đựng dằn vặt đáng sợ. Chiêu này thật đúng là độc, phải là một trong những tiện nhân các nàng.
“Chủ…Chủ tử, này…Thuốc này…” Tiểu Cẩm cố hết sức nói, rất muốn ngồi dậy, nhưng cả người vô lực hai tay căn bản là sử không ra khí lực.
Mộ Dung Tuyết đỡ tiểu Cẩm ngồi dậy, mở cửa sổ trong phòng. Nghĩ không ra trong phòng của tiểu Cẩm cũng hạ độc, thảo nào tiểu Cẩm nghiêm trọng như vậy.
Chiêu nhi gọi được Lý Huyền đến, phát hiện Mộ Dung Tuyết không ở gian nhà, hai người tới căn phòng của tiểu Cẩm. Thấy vẻ mặt tiểu Cẩm tái nhợt, Lý Huyền lo lắng đi tới.
“Ngươi tới vừa lúc, tiểu Cẩm nhìn qua rất nghiêm trọng.” Mộ Dung Tuyết lo lắng nhìn về phía Lý Huyền, đoán rằng tiểu Cẩm đại khái là bị dược lực thẩm thấu đến ngũ tạng lục phủ, mới có thể thành như vậy.
Lý Huyền mang dược sương đưa cho Chiêu nhi, vội vàng cõng tiểu Cẩm ra khỏi phòng, lại phân phó Chiêu nhi dời cái ghế ra. Để tiểu Cẩm xuống ghế, tiểu Cẩm há mồm hút vài hơi không khí mới mẻ, sắc mặt rõ ràng chuyển biến tốt đẹp.
“Chủ tử, hai gian phòng của các ngươi tạm thời hai ngày này chớ ở, đợi mùi bên trong hoàn toàn tán đi, mới có thể dọn về.” Lý Huyền vừa nói với Mộ Dung Tuyết, vừa bắt mạch cho tiểu Cẩm, dừng một chút nói rằng: “Mạch tượng suy yếu, có chút dấu hiệu trúng độc.”
“Ai… Xem ra vương phủ cũng không có thái bình như bên ngoài đồn vậy.” Lời này của Mộ Dung Tuyết là nói cho tam gia nghe, tin tưởng Lý Huyền sẽ chuyển cáo cho hắn.
Ai…
Lý Huyền ngoại trừ thở dài, cũng không biết nên nói cái gì?
Hắn không ngốc, tự nhiên lời này lời này là để cho mình truyền cho tam gia nghe, mà hắn rất nguyện ý làm người truyền lời, dù sao Mộ Dung Tuyết ở quý phủ ngày qua cũng không tốt.
“Cảm tạ Lý đại phu.” Tiểu Cẩm cảm kích nhìn Lý Huyền, trong ánh mắt cũng ẩn chứa chút ý khó hiểu.
Mộ Dung Tuyết liếc mắt một cái liền nhìn ra, bất quá, nàng thật thích tính cách của Lý Huyền. Không nói nhiều, theo quan sát gần nhất, cùng đồn đãi của quý phủ, nhân phẩm cũng không kém. Nếu tiểu Cẩm thật có thể có phát triển với Lý Huyền, trái lại để cho nàng yên tâm không ít, chí ít Lý Huyền có năng lực bảo hộ tiểu Cẩm.
Đối diện, trong mắt Lý Huyền xẹt qua một đau lòng. Bất quá, sợ bị Mộ Dung Tuyết cùng tiểu Cẩm nhìn ra chút gì rất nhanh hắn mặt đỏ cúi đầu.
“Chiêu nhi, hầu hạ bổn cung tắm rửa. Lý đại phu, tiểu Cẩm nhà của chúng ta làm phiền ngươi.” Trong lời nói của Mộ Dung Tuyết có ý Lý Huyền nghe có thể minh bạch, nói xong, nàng mang theo Chiêu nhi đi về phòng của mình.
(Luna: ủng hộ cặp này)
Bầu trời có thái dương, nhưng gió có chút lạnh, thổi hoa lất phất trong viện. Hương khí quanh quẩn viện tử, vẻ mặt hai người đỏ bừng cúi đầu, khiến cho Lý Huyền đến bắt mạch cho tiểu Cẩm đều cảm thấy không tiện, thậm chí quên hắn đến chân chính là xem bệnh cho Mộ Dung Tuyết.
Trầm mặc hồi lâu, tiểu Cẩm cảm thấy có chút lạnh hai tiếng hai tiếng, không được tự nhiên ngẩng đầu nói rằng: “Có thể phiền Lý đại phu lấy kiện y phục cho tahay không.”
“Được…được!” Vẻ mặt đỏ bừng Lý Huyền không dám ngẩng đầu, đứng dậy nghiêng đầu qua chỗ khác che ngực, đây chính là tốc độ tim đập chưa bao giờ có.
Nhìn bóng lưng của Lý Huyền, sắc mặt tiểu Cẩm hồng sắc càng sâu. Chưa nghĩ tới những thứ này đều bị chủ tử nhìn ra, nhưng thân phận mình hèn mọn, có thể nào xứng đôi Lý Huyền? Còn có tướng gia, hắn lại sao đơn giản buông tha bản thân?
Nghĩ vậy, nàng tự ti cúi đầu, mũi chua xót, nước mắt hoa lạp lạp tích lạc. Nghe được tiếng bước chân, nàng lau khô nước mắt, chôn đầu thấp hơn.
Lý Huyền cầm y phục từ bên trong đi ra, tiểu tâm dực dực vì tiểu Cẩm phủ thêm, không muốn để cho không khí ngột ngạt này tiếp tục nữa, hắn chuyển dời đề tài đến trên người Mộ Dung Tuyết.
Nói tới chủ tử, tiểu Cẩm dĩ nhiên là ngẩng đầu lên. Lý Huyền thấy viền mắt của nàng đỏ lên, cũng không biết nên an ủi cái gì, chỉ có thể làm bộ không phát hiện, rồi nới đến chuyện hạ dược lần này.
…
Cửa nha môn Đông thành, sớm đã bị chen lấn thủy tiết bất thông. Quan viên không có biện pháp, chỉ có thể từ nam thành gọi đến một ít thủ vệ, ngăn tất cả đều bách tính ở cửa nha môn, trông mòn con mắt chờ Mộ Dung Cuồng đến.
Mộ Dung Cuồng tới, không nghĩ tới tình huống sẽ không xong như vậy. Lòng tham bất túc rắn nuốt voi, thực sự là hối hận mở miệng nhận chút chuyện như thế. Hôm nay không chỉ có không mò được chỗ tốt, ngược lại rước lấy không ít phiền phức. Mắt thấy bách tính cửa nha môn kêu trời trách đất, cả khuôn mặt của hắn đều đen xuống.
“Tướng gia người đã tới, người xem như thế nào cho phải?” Quan viên thấy Mộ Dung Cuồng dường như thấy ân nhân cứu mạng tiến lên đón, nhưng, không nghĩ đến lời này lại làm cho hắn rớt mũ cánh chuồn.
Mộ Dung Cuồng chính phiền muộn không ai phát tiết, nghe quan viên vừa nói như vậy, trực tiếp chửi ầm lên: “Đồ vô dụng, đến chút chuyện lông gà vỏ tỏi cũng làm không xong, cần ngươi có ích lợi gì?”
“Tướng gia thứ tội! Tướng gia thứ tội!” Quan viên biết nói sai, quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin tha thứ.
Lòng tràn đầy tức giận Mộ Dung Cuồng vẫy vẫy tay áo, len lén chuyển tròng mắt, trong đầu đột nhiên nghĩ ra một kế. Nếu là có thể để Thanh Phong đứng ra làm việc này, khẳng định để Thanh Phong được không ít nhân tâm, cũng có thể dần dần quét hình tượng hư hỏng trong lòng bách tính, nhất cử lưỡng tiện như vậy cớ sao mà không làm?
“Triều đình sẽ không nuôi đồ vô dụng như thế, người đến, mang hắn xuống, trọng trọng năm mươi đại, bãi miễn chức quan.” Vẫy vẫy tay áo, hắn giả vờ lớn tiếng thét.
Đứng ở cửa nha môn bách tính nghe được, nhất thời vang lên tiếng vỗ tay. Ở trước mặt bách tính lập uy, hắn thẳng thắn bước đi tiến lên nói: “Dân chúng đừng quá sốt ruột, nếu vị quan viên này vô pháp vì bách tính giải nan bách ưu, cũng là bổn tướng quản lý vô phương, bổn tướng sẽ lập tức cắt cử quan viên có năng lực tiếp nhận. Người đến a!”
“Gọi Mộ Dung Thanh Phong qua đây vì bách tính giải nan phân ưu, nhất định phải xử lý tốt sự tình.” Hắn không đả thảo kinh xà, nên nói đều nói rồi, quay đầu đi tới phân phó người phía sau cửa.
Buổi trưa, thái dương vô pháp chói mắt. Đứng ở trong hậu viện nha môn, chỉnh lý những chuyện phát sinh tối hôm qua, vài nghi vấn ở trong lòng vô pháp giải, để hắn hoang mang không ngớt.
Sau nửa canh giờ, người khác từ trong chăn kéo Mộ Dung Thanh Phong ra. Mặc lên y phục, vội vội vàng vàng đến cửa nha môn đông giao. Theo nha dịch đi đường vòng ra hậu viện. Thấy cha vẻ mặt u sầu đứng ở nơi đó, hắn bước nhanh về phía trước thỉnh an: “Cha, người có phải thân thể khó chịu hay không?”
“Hơi mệt chút!” Mộ Dung Cuồng một buổi tối không ngủ, sáng sớm lại phải giải quyết chuyện tình, nhìn qua sắc mặt không phải là quá tốt.
“Vậy cha đi về nghỉ trước, còn dư lại giao cho Thanh Phong là được.” Mộ Dung Thanh Phong ở trên đường đã biết được dụng ý của cha.
“Ân! Xử lý cẩn thận, đây là cơ hội lung lạc lòng người của ngươi.” Mộ Dung Cuồng nghiêm túc giao phó xong, từ phía sau đi ra nha môn.
Mộ Dung Thanh Phong minh bạch ý tứ cha cha, trong lòng nhớ muội muội. Tối hôm qua thời gian trùng hợp đụng tới tam gia tiến thất, biết được có người ở trong phòng thả mê hương, trong lòng hắn vẫn luôn không quá an ổn. Nghĩ tối nay mượn cớ đi xem muội muội, không nghĩ tới cha giao nhiệm vụ như vậy, chỉ có thể mang chuyện đi thăm muội muội kéo qua đêm.
Editor: Luna Huang
Lục gia lén lén lút lút nhìn đại ca một mắt, người trong lòng sớm hận lục gia thấu xương. Chỉ là, kinh qua lần trước, hắn không dám nói lung tung nữa. Trong lòng nhớ thương Mộ Dung Tuyết nhiều ngày không gặp, cũng không biết nàng bị tên hỗn đản Long Vân Khiếu kia dằn vặt thành dạng gì?
Đáng tiếc, gần đây mẫu hậu cùng đại ca trông nom quá chặt, không dự định để hắn bây giờ vì chuyện của Mộ Dung Tuyết đắc tội Long Vân Khiếu, hắn cũng chỉ có thể tìm cơ hội khác.
“Ngươi không phải là vẫn muốn đi gặp Mộ Dung Tuyết sao?” Thái tử gia tự nhiên biết tâm tư của lục đệ, hắn cũng thật tưởng niệm Mộ Dung Tuyết, đặc biệt ánh mắt của nàng, mỗi khi nhớ tới cũng làm cho hắn có chút kìm lòng không được.
“Đại ca nói sự thật?” Lục gia nghe xong hưng phấn mà trợn to hai mắt, trên mặt cười đến phảng phất như nở hoa.
“Bất quá, ngươi nghìn vạn lần cẩn thận, nếu để cho tiện chủng kia bắt được cái chuôi, bên mẫu hậu cùng phụ hoàng đại ca khó mà nói.” Thái tử gia muốn nhắc nhở lục đệ, lúc đầu vì Mộ Dung Tuyết tiểu tử này chọc mẫu hậu tức giận không ít. Nếu không phải cùng ngày Mộ Dung Tuyết đại hôn bị bản thân động tay chân, sợ rằng ngày ấy chọc di thiên đại họa.
“Ân!” Lục gia ứng tiếng, cao hứng bái biệt đại ca, lên cỗ kiệu đi ra ngoài cung.
“Theo lục gia, đừng để hắn chọc vào chuyện gì.” Thái tử gia phân phó thái giám theo bên người, trong mắt quang mang xảy ra nguy hiểm chảy ra, tròng mắt tả hữu chấn, khóe miệng hơi nhếch lên câu dẫn ra một cười tà ác quái dị.
…
Mộ Dung Tuyết tỉnh lại đã là sau giờ ngọm vừa giống như ngày ấy bị đói mà tỉnh. Bất quá, nàng phải cảm tạ hạ dược của ‘Con chuột’ để cho nàng ngủ một giấc thập phần an ổn.
Mắt thấy chủ tử tỉnh lại, Chiêu nhi lập tức đi gọi Lý Huyền, Linh nhi còn lại là vào cửa hầu hạ: “Chủ tử, người tỉnh rồi, có muốn tắm rửa thay y phục lại dùng thiện hay không?”
“Hảo!” Mộ Dung Tuyết nhíu mày một cái gật đầu.
Nàng có thể ngửi được mùi mồ hôi thúi của thân thể, còn có mùi máu tươi lưu lại ở trên người, mê hương lúc này tán đi, hai cổ vị đạo này thì càng khó ngửi. Nếu như tối hôm qua không phải là mê hương quá nặng, sợ rằng bị lộ rồi.
Linh nhi rời khỏi gian phòng, Mộ Dung Tuyết chậm rãi xuống giường. Biết tối hôm qua tiểu Cẩm cũng trúng mê hương, nàng không kịp chờ đợi mặc y phục đến gian phòng xem tiểu Cẩm.
Tiểu Cẩm sẽ không thoải mái như vậy, tuy rằng cũng đồng dạng đang ngủ, tiểu Cẩm cũng liên tục ác mộng. Đáng sợ là cư nhiên không có giật mình tỉnh giấc, mà là bị ác ma quấn, đến bây giờ cũng còn chưa tỉnh.
Vào cửa, thấy tiểu Cẩm giương nanh múa vuốt cuồn cuộn ở trên giường, Mộ Dung Tuyết liền biết nha đầu này khẳng định đăngh gặp ác mộng. Đi tới bên giường, nàng cố sức lay động tiểu Cẩm: “Tiểu Cẩm, thức dậy! Mau thức dậy!”
Bên tai Tiểu Cẩm mơ mơ màng màng nghe được kêu to của chủ tử, đã có thể như có cái tay vô hình kéo nàng, để cho nàng vô pháp từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại.
Ba ba!
Nếu kêu không tỉnh! Mộ Dung Tuyết cũng chỉ có thể dùng loại biện pháp thô lỗ này. Hai bạt tai hạ xuống quả nhiên có hiệu quả, chỉ thấy tiểu Cẩm chậm rãi mở mắt.
“Chủ… Chủ tử!” Tiểu Cẩm nhìn qua phi thường uể oải, đến giọng nói nghe đều rất yếu.
“Con bà nó, để bổn cung biết là tên khốn kiếp nào ra tay, bổn cung cũng để cho thử loại tư vị ngủ không tỉnh này một chút.” Mộ Dung Tuyết nhìn dáng dấp của tiểu Cẩm khó chịu trong lòng, nha đầu này vì mình thừa thụ thống khổ như vậy.
Xem ra, người hạ thủ không phải là muốn mình chết, mà là để cho mình chịu đựng dằn vặt đáng sợ. Chiêu này thật đúng là độc, phải là một trong những tiện nhân các nàng.
“Chủ…Chủ tử, này…Thuốc này…” Tiểu Cẩm cố hết sức nói, rất muốn ngồi dậy, nhưng cả người vô lực hai tay căn bản là sử không ra khí lực.
Mộ Dung Tuyết đỡ tiểu Cẩm ngồi dậy, mở cửa sổ trong phòng. Nghĩ không ra trong phòng của tiểu Cẩm cũng hạ độc, thảo nào tiểu Cẩm nghiêm trọng như vậy.
Chiêu nhi gọi được Lý Huyền đến, phát hiện Mộ Dung Tuyết không ở gian nhà, hai người tới căn phòng của tiểu Cẩm. Thấy vẻ mặt tiểu Cẩm tái nhợt, Lý Huyền lo lắng đi tới.
“Ngươi tới vừa lúc, tiểu Cẩm nhìn qua rất nghiêm trọng.” Mộ Dung Tuyết lo lắng nhìn về phía Lý Huyền, đoán rằng tiểu Cẩm đại khái là bị dược lực thẩm thấu đến ngũ tạng lục phủ, mới có thể thành như vậy.
Lý Huyền mang dược sương đưa cho Chiêu nhi, vội vàng cõng tiểu Cẩm ra khỏi phòng, lại phân phó Chiêu nhi dời cái ghế ra. Để tiểu Cẩm xuống ghế, tiểu Cẩm há mồm hút vài hơi không khí mới mẻ, sắc mặt rõ ràng chuyển biến tốt đẹp.
“Chủ tử, hai gian phòng của các ngươi tạm thời hai ngày này chớ ở, đợi mùi bên trong hoàn toàn tán đi, mới có thể dọn về.” Lý Huyền vừa nói với Mộ Dung Tuyết, vừa bắt mạch cho tiểu Cẩm, dừng một chút nói rằng: “Mạch tượng suy yếu, có chút dấu hiệu trúng độc.”
“Ai… Xem ra vương phủ cũng không có thái bình như bên ngoài đồn vậy.” Lời này của Mộ Dung Tuyết là nói cho tam gia nghe, tin tưởng Lý Huyền sẽ chuyển cáo cho hắn.
Ai…
Lý Huyền ngoại trừ thở dài, cũng không biết nên nói cái gì?
Hắn không ngốc, tự nhiên lời này lời này là để cho mình truyền cho tam gia nghe, mà hắn rất nguyện ý làm người truyền lời, dù sao Mộ Dung Tuyết ở quý phủ ngày qua cũng không tốt.
“Cảm tạ Lý đại phu.” Tiểu Cẩm cảm kích nhìn Lý Huyền, trong ánh mắt cũng ẩn chứa chút ý khó hiểu.
Mộ Dung Tuyết liếc mắt một cái liền nhìn ra, bất quá, nàng thật thích tính cách của Lý Huyền. Không nói nhiều, theo quan sát gần nhất, cùng đồn đãi của quý phủ, nhân phẩm cũng không kém. Nếu tiểu Cẩm thật có thể có phát triển với Lý Huyền, trái lại để cho nàng yên tâm không ít, chí ít Lý Huyền có năng lực bảo hộ tiểu Cẩm.
Đối diện, trong mắt Lý Huyền xẹt qua một đau lòng. Bất quá, sợ bị Mộ Dung Tuyết cùng tiểu Cẩm nhìn ra chút gì rất nhanh hắn mặt đỏ cúi đầu.
“Chiêu nhi, hầu hạ bổn cung tắm rửa. Lý đại phu, tiểu Cẩm nhà của chúng ta làm phiền ngươi.” Trong lời nói của Mộ Dung Tuyết có ý Lý Huyền nghe có thể minh bạch, nói xong, nàng mang theo Chiêu nhi đi về phòng của mình.
(Luna: ủng hộ cặp này)
Bầu trời có thái dương, nhưng gió có chút lạnh, thổi hoa lất phất trong viện. Hương khí quanh quẩn viện tử, vẻ mặt hai người đỏ bừng cúi đầu, khiến cho Lý Huyền đến bắt mạch cho tiểu Cẩm đều cảm thấy không tiện, thậm chí quên hắn đến chân chính là xem bệnh cho Mộ Dung Tuyết.
Trầm mặc hồi lâu, tiểu Cẩm cảm thấy có chút lạnh hai tiếng hai tiếng, không được tự nhiên ngẩng đầu nói rằng: “Có thể phiền Lý đại phu lấy kiện y phục cho tahay không.”
“Được…được!” Vẻ mặt đỏ bừng Lý Huyền không dám ngẩng đầu, đứng dậy nghiêng đầu qua chỗ khác che ngực, đây chính là tốc độ tim đập chưa bao giờ có.
Nhìn bóng lưng của Lý Huyền, sắc mặt tiểu Cẩm hồng sắc càng sâu. Chưa nghĩ tới những thứ này đều bị chủ tử nhìn ra, nhưng thân phận mình hèn mọn, có thể nào xứng đôi Lý Huyền? Còn có tướng gia, hắn lại sao đơn giản buông tha bản thân?
Nghĩ vậy, nàng tự ti cúi đầu, mũi chua xót, nước mắt hoa lạp lạp tích lạc. Nghe được tiếng bước chân, nàng lau khô nước mắt, chôn đầu thấp hơn.
Lý Huyền cầm y phục từ bên trong đi ra, tiểu tâm dực dực vì tiểu Cẩm phủ thêm, không muốn để cho không khí ngột ngạt này tiếp tục nữa, hắn chuyển dời đề tài đến trên người Mộ Dung Tuyết.
Nói tới chủ tử, tiểu Cẩm dĩ nhiên là ngẩng đầu lên. Lý Huyền thấy viền mắt của nàng đỏ lên, cũng không biết nên an ủi cái gì, chỉ có thể làm bộ không phát hiện, rồi nới đến chuyện hạ dược lần này.
…
Cửa nha môn Đông thành, sớm đã bị chen lấn thủy tiết bất thông. Quan viên không có biện pháp, chỉ có thể từ nam thành gọi đến một ít thủ vệ, ngăn tất cả đều bách tính ở cửa nha môn, trông mòn con mắt chờ Mộ Dung Cuồng đến.
Mộ Dung Cuồng tới, không nghĩ tới tình huống sẽ không xong như vậy. Lòng tham bất túc rắn nuốt voi, thực sự là hối hận mở miệng nhận chút chuyện như thế. Hôm nay không chỉ có không mò được chỗ tốt, ngược lại rước lấy không ít phiền phức. Mắt thấy bách tính cửa nha môn kêu trời trách đất, cả khuôn mặt của hắn đều đen xuống.
“Tướng gia người đã tới, người xem như thế nào cho phải?” Quan viên thấy Mộ Dung Cuồng dường như thấy ân nhân cứu mạng tiến lên đón, nhưng, không nghĩ đến lời này lại làm cho hắn rớt mũ cánh chuồn.
Mộ Dung Cuồng chính phiền muộn không ai phát tiết, nghe quan viên vừa nói như vậy, trực tiếp chửi ầm lên: “Đồ vô dụng, đến chút chuyện lông gà vỏ tỏi cũng làm không xong, cần ngươi có ích lợi gì?”
“Tướng gia thứ tội! Tướng gia thứ tội!” Quan viên biết nói sai, quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin tha thứ.
Lòng tràn đầy tức giận Mộ Dung Cuồng vẫy vẫy tay áo, len lén chuyển tròng mắt, trong đầu đột nhiên nghĩ ra một kế. Nếu là có thể để Thanh Phong đứng ra làm việc này, khẳng định để Thanh Phong được không ít nhân tâm, cũng có thể dần dần quét hình tượng hư hỏng trong lòng bách tính, nhất cử lưỡng tiện như vậy cớ sao mà không làm?
“Triều đình sẽ không nuôi đồ vô dụng như thế, người đến, mang hắn xuống, trọng trọng năm mươi đại, bãi miễn chức quan.” Vẫy vẫy tay áo, hắn giả vờ lớn tiếng thét.
Đứng ở cửa nha môn bách tính nghe được, nhất thời vang lên tiếng vỗ tay. Ở trước mặt bách tính lập uy, hắn thẳng thắn bước đi tiến lên nói: “Dân chúng đừng quá sốt ruột, nếu vị quan viên này vô pháp vì bách tính giải nan bách ưu, cũng là bổn tướng quản lý vô phương, bổn tướng sẽ lập tức cắt cử quan viên có năng lực tiếp nhận. Người đến a!”
“Gọi Mộ Dung Thanh Phong qua đây vì bách tính giải nan phân ưu, nhất định phải xử lý tốt sự tình.” Hắn không đả thảo kinh xà, nên nói đều nói rồi, quay đầu đi tới phân phó người phía sau cửa.
Buổi trưa, thái dương vô pháp chói mắt. Đứng ở trong hậu viện nha môn, chỉnh lý những chuyện phát sinh tối hôm qua, vài nghi vấn ở trong lòng vô pháp giải, để hắn hoang mang không ngớt.
Sau nửa canh giờ, người khác từ trong chăn kéo Mộ Dung Thanh Phong ra. Mặc lên y phục, vội vội vàng vàng đến cửa nha môn đông giao. Theo nha dịch đi đường vòng ra hậu viện. Thấy cha vẻ mặt u sầu đứng ở nơi đó, hắn bước nhanh về phía trước thỉnh an: “Cha, người có phải thân thể khó chịu hay không?”
“Hơi mệt chút!” Mộ Dung Cuồng một buổi tối không ngủ, sáng sớm lại phải giải quyết chuyện tình, nhìn qua sắc mặt không phải là quá tốt.
“Vậy cha đi về nghỉ trước, còn dư lại giao cho Thanh Phong là được.” Mộ Dung Thanh Phong ở trên đường đã biết được dụng ý của cha.
“Ân! Xử lý cẩn thận, đây là cơ hội lung lạc lòng người của ngươi.” Mộ Dung Cuồng nghiêm túc giao phó xong, từ phía sau đi ra nha môn.
Mộ Dung Thanh Phong minh bạch ý tứ cha cha, trong lòng nhớ muội muội. Tối hôm qua thời gian trùng hợp đụng tới tam gia tiến thất, biết được có người ở trong phòng thả mê hương, trong lòng hắn vẫn luôn không quá an ổn. Nghĩ tối nay mượn cớ đi xem muội muội, không nghĩ tới cha giao nhiệm vụ như vậy, chỉ có thể mang chuyện đi thăm muội muội kéo qua đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.