Chương 55: Chân thành của anh
Hoa Tiểu Lê
06/03/2024
Thái lão phu nhân thấy cháu trai đêm qua không về, nay hỏi Hàn Hân được báo là Thái Từ Quân đều ở chỗ Nghê Hồ Ly mà mừng ra mặt.
Nếu là trước kia Thái Từ Quân đi chơi qua đêm thì bà sẽ khó chịu không vui, giờ chỉ cần Hồ Ly gật đầu chứa chấp thằng cháu này, bà ấy sẽ không cần nghĩ nhiều mà gả cháu trai đi
Tối nay đã 10h hơn, Thái Từ Quân chưa về Thái gia, bà nội còn chủ động gửi tin. Do lớn tuổi không quen gõ phím, bà gửi tin nhắn thoại.
" Cháu trai, cố bám trụ mọc rễ ở chỗ Nghê Ly càng lâu càng tốt nha. Gạo nấu thành cơm, không cơm thì cháo, ít nhiều phải làm nên chuyện nha. Bà tin ở cháu".
Ở biệt thự cũ nhà họ Nghê, Thái Từ Quân và Nghê Hồ Ly vừa có biến chuyển tình cảm mới.
Anh nói bất chấp yêu nhau đi, cô gật đầu đồng ý.
Hồ Ly đang được ôm trong lòng Thái Từ Quân, hai người nằm chật chội ở sofa dài nhưng ấm áp, cùng xem một bộ phim.
Cô nhìn ti vi, còn anh nhìn cô.
“Tinggggg”.
Điện thoại báo có tin nhắn, đang được ôm ấp nên Thái Từ Quân lười biếng và không nỡ đứng lên lấy tai nghe, lại nhìn là bà nội nên vô tư mở nghe tin nhắn thoại.
Giọng bà nội hào hứng vang lên, Thái Từ Quân cười tủm tỉm, Hồ Ly thì xấu hổ ngại ngùng.
- Nghê Ly, em có cho anh tá túc đêm nay không?
Hồ Ly xoay người, hai gương mặt đối diện sát nhau, hơi thở cũng toát lên sự hồi hộp.
- Anh không sợ mất giá à?
- Bà anh còn không sợ thì anh sợ gì chứ!
- Được, do anh bám em quá, nên giờ ở một mình cũng hơi trống trải.
Thái Từ Quân hôn nhẹ lên trán Hồ Ly, vẫn muốn trêu chọc cô một chút.
- Rõ ràng em cũng có cảm xúc với anh mà. Dù anh có thể tới sau, nhưng không muộn, vẫn kịp để được bên em.
Hồ Ly chạm nhẹ lên chóp mũi anh, đôi tay dừng lại ở môi anh, cô nhìn chăm chú, rồi ôn tồn nói nhỏ, khéo mắt cay cay.
- Khi em trải qua nhiều chuyện buồn ở đời, đột nhiên gặp anh đối xử với em chân thành. Kiểu như em cảm động nhưng cũng tủi thân. Em còn nghĩ nếu ngay từ đầu gặp anh thì sẽ thế nào. Rồi em nhận ra duyên số sắp đặt cho chúng ta gặp nhau ở một khoảnh khắc phù hợp. Nếu chúng ta chưa trải qua ngần ấy chuyện, chắc gì giờ đã bên nhau.
Thái Từ Quân ôm cô, ghé vào tai cô an ủi.
- Nghê Ly, đừng nghĩ nhiều nữa. Hiện tại chúng ta chỉ cần yêu nhau thôi. Anh muốn chia sẻ và gánh vác cuộc sống cùng em.
Thực ra Thái Từ Quân không muốn Hồ Ly vất vả. Giờ họ đã chính thức hẹn hò, anh không muốn nói là chu cấp tài chính sợ cô nghĩ ngợi, nhưng thâm tâm chỉ mong cô tập trung học hành, thời gian còn lại để yêu anh. Là chở che, là trách nhiệm.
Hồ Ly hiểu ý liền cười.
- Em vẫn rất đủ đầy mà. Anh không cần lo lắng.
Thái Từ Quân hẹn hò qua nhiều phụ nữ, mọi vấn đề dễ dàng giải quyết bằng tiền. Người phụ nữ không cần gì như Nghê Hồ Ly mới làm anh sợ, bởi anh không biết lấy gì để đổi lại được tình yêu của cô.
Mới yêu, vừa hẹn hò, người đàn ông cái gì cũng có giờ lại lo được lo mất một người.
Thấy Thái Từ Quân im lặng, Hồ Ly nghĩ anh tự ái bèn nói khéo.
- Cả đời này dài lắm, em không ước mình có một tình yêu đẹp như nhiều cô gái khác. Em chỉ mong có một bàn tay đủ lớn để che chở bao dung em, đối xử với em tử tế nhất có thể. Duyên có thể tới, cũng có thể đi. Khi chúng ta chân thành, thì dù sau này có ra sao cũng không có gì phải day dứt.
Nếu là trước kia Thái Từ Quân đi chơi qua đêm thì bà sẽ khó chịu không vui, giờ chỉ cần Hồ Ly gật đầu chứa chấp thằng cháu này, bà ấy sẽ không cần nghĩ nhiều mà gả cháu trai đi
Tối nay đã 10h hơn, Thái Từ Quân chưa về Thái gia, bà nội còn chủ động gửi tin. Do lớn tuổi không quen gõ phím, bà gửi tin nhắn thoại.
" Cháu trai, cố bám trụ mọc rễ ở chỗ Nghê Ly càng lâu càng tốt nha. Gạo nấu thành cơm, không cơm thì cháo, ít nhiều phải làm nên chuyện nha. Bà tin ở cháu".
Ở biệt thự cũ nhà họ Nghê, Thái Từ Quân và Nghê Hồ Ly vừa có biến chuyển tình cảm mới.
Anh nói bất chấp yêu nhau đi, cô gật đầu đồng ý.
Hồ Ly đang được ôm trong lòng Thái Từ Quân, hai người nằm chật chội ở sofa dài nhưng ấm áp, cùng xem một bộ phim.
Cô nhìn ti vi, còn anh nhìn cô.
“Tinggggg”.
Điện thoại báo có tin nhắn, đang được ôm ấp nên Thái Từ Quân lười biếng và không nỡ đứng lên lấy tai nghe, lại nhìn là bà nội nên vô tư mở nghe tin nhắn thoại.
Giọng bà nội hào hứng vang lên, Thái Từ Quân cười tủm tỉm, Hồ Ly thì xấu hổ ngại ngùng.
- Nghê Ly, em có cho anh tá túc đêm nay không?
Hồ Ly xoay người, hai gương mặt đối diện sát nhau, hơi thở cũng toát lên sự hồi hộp.
- Anh không sợ mất giá à?
- Bà anh còn không sợ thì anh sợ gì chứ!
- Được, do anh bám em quá, nên giờ ở một mình cũng hơi trống trải.
Thái Từ Quân hôn nhẹ lên trán Hồ Ly, vẫn muốn trêu chọc cô một chút.
- Rõ ràng em cũng có cảm xúc với anh mà. Dù anh có thể tới sau, nhưng không muộn, vẫn kịp để được bên em.
Hồ Ly chạm nhẹ lên chóp mũi anh, đôi tay dừng lại ở môi anh, cô nhìn chăm chú, rồi ôn tồn nói nhỏ, khéo mắt cay cay.
- Khi em trải qua nhiều chuyện buồn ở đời, đột nhiên gặp anh đối xử với em chân thành. Kiểu như em cảm động nhưng cũng tủi thân. Em còn nghĩ nếu ngay từ đầu gặp anh thì sẽ thế nào. Rồi em nhận ra duyên số sắp đặt cho chúng ta gặp nhau ở một khoảnh khắc phù hợp. Nếu chúng ta chưa trải qua ngần ấy chuyện, chắc gì giờ đã bên nhau.
Thái Từ Quân ôm cô, ghé vào tai cô an ủi.
- Nghê Ly, đừng nghĩ nhiều nữa. Hiện tại chúng ta chỉ cần yêu nhau thôi. Anh muốn chia sẻ và gánh vác cuộc sống cùng em.
Thực ra Thái Từ Quân không muốn Hồ Ly vất vả. Giờ họ đã chính thức hẹn hò, anh không muốn nói là chu cấp tài chính sợ cô nghĩ ngợi, nhưng thâm tâm chỉ mong cô tập trung học hành, thời gian còn lại để yêu anh. Là chở che, là trách nhiệm.
Hồ Ly hiểu ý liền cười.
- Em vẫn rất đủ đầy mà. Anh không cần lo lắng.
Thái Từ Quân hẹn hò qua nhiều phụ nữ, mọi vấn đề dễ dàng giải quyết bằng tiền. Người phụ nữ không cần gì như Nghê Hồ Ly mới làm anh sợ, bởi anh không biết lấy gì để đổi lại được tình yêu của cô.
Mới yêu, vừa hẹn hò, người đàn ông cái gì cũng có giờ lại lo được lo mất một người.
Thấy Thái Từ Quân im lặng, Hồ Ly nghĩ anh tự ái bèn nói khéo.
- Cả đời này dài lắm, em không ước mình có một tình yêu đẹp như nhiều cô gái khác. Em chỉ mong có một bàn tay đủ lớn để che chở bao dung em, đối xử với em tử tế nhất có thể. Duyên có thể tới, cũng có thể đi. Khi chúng ta chân thành, thì dù sau này có ra sao cũng không có gì phải day dứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.