Chương 122: Chị dâu, cảm ơn chị
Hoa Tiểu Lê
29/03/2024
Trịnh phu nhân đơn phương ly hôn, Hàn Hạo còn cười đùa với bạn già.
- Cũng có hơn tôi đâu, đều bị vợ bỏ rồi.
Câu này nói ra có chút chua chát, càng lớn tuổi người đàn ông càng thấy những cuộc vui chơi bời dần nhạt nhẽo và vô bổ.
- Hàn Hạo, ông đã bao giờ hối hận chưa?
Hàn Hạo hơi nhíu mày, rồi bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng, suy ngẫm một chút.
- Rồi.
- Khi nào?
- Khi Hàn Hằng cưới Nam Anh, nó đã tươi cười với bạn trai của mẹ nó. Tôi là bố, nhưng ngày trọng đại nó cũng không cười như thế với tôi.
Trịnh Anh Minh bỗng tưởng tượng, một ngày Trịnh Chung Anh lấy chồng, liệu mình có rơi vào cảnh tương tự không.
Sau ly hôn thì Trịnh Anh Minh dọn ra khỏi nhà, Hàn Hằng lại về Trịnh gia. Thành ra cả nhà đoàn tụ ngoại trừ người đàn ông từng là chủ.
Nam Anh lo em gái bất ổn, lo mẹ buồn, đã bàn với vợ sẽ về thăm nhà nhiều hơn. Không ngờ Hàn Hằng gật đầu cái rụp, còn muốn về ở luôn đỡ mất công đi lại. Lúc đầu Trịnh Nam Anh hơi lo, tính Hàn Hằng cục súc, lại còn mẹ chồng nàng dâu, chị dâu em chồng, tưởng không hợp lại hợp không tưởng. Hai thằng nhóc được bà nội rèn ra nề ra nếp, còn có cô chơi cùng, hai vợ chồng rảnh rang hẳn ra.
Trịnh phu nhân buông bỏ đã nhẹ lòng, dù tình cảm với chồng bao năm không nói hết là hết ngay được, nhưng không hối hận vì đã ly hôn.
Hai mẹ của Hàn Hằng giờ khá thân thiết, hai người cùng trông cháu, cùng nhau đi tập dưỡng sinh. Ở đó, có nhiều người theo đuổi Trịnh phu nhân, nhưng bà đều từ chối khéo léo, ý định sẽ sống độc thân và chăm cháu tới già.
Thi thoảng Trịnh Anh Minh về lại nhà cũ, thăm con cháu một lát rồi rời đi. Nhìn cảnh vui vẻ của mọi người khi không có mình, người từng làm chồng, làm cha, làm ông nội lại day dứt nhiều chút. Chung Anh còn phớt lờ bố, không còn thân thiết như xưa.
- Mẹ không hẹn hò à?
- Con cần hẹn hò hơn mẹ đó.
Trịnh Chung Anh rất thương mẹ, không giận mẹ đánh mình, ở bên thỏ thẻ.
- Mẹ, con xin lỗi!
- Sao tự nhiên lại xin lỗi.
- Hôm ấy con đã làm ầm lên, con cảm giác mẹ còn yêu bố, nhưng vì con quá khích nên mới ly hôn.
Trịnh phu nhân mỉm cười, xoa xoa đầu con gái.
- Không phải con ầm ĩ một trận khiến mẹ ly hôn, mẹ suy nghĩ rất kỹ rồi, thấy là lúc thích hợp thì buông bỏ thôi. Nghĩ lại thì thấy, lẽ ra mẹ nên ly hôn sớm hơn, giải thoát cho chính mình.
- Mẹ, nếu có ai tốt thì mẹ cứ mở lòng với người ta, như bác thông gia ấy. Con cũng thoáng như chị dâu thôi, con không dị nghị gì đâu, miễn mẹ hạnh phúc là được.
- Tự nhiên trưởng thành quá, mẹ không quen.
- Không phải tự nhiên ạ, con lo mình chưa gả chồng thì mẹ chưa yên tâm tìm hạnh phúc mới.
- Đúng là không có gì là tự nhiên. Chung Anh, xin lỗi con.
Cú sốc về bố khiến Chung Anh “già dặn” trông thấy, tự giác xin thực tập ở các công ty lớn mà không về công ty gia đình.
Nam Anh gợi ý em gái.
- Vào Thái thị không, anh bảo Từ Quân…
- Không, như thế khác gì đi cửa sau. Em lớn rồi, em sẽ tự lo được cho mình. Em không muốn về nhà làm cũng vì không muốn thiên vị và được nâng đỡ. Anh cứ coi như em ra ngoài học hỏi, rèn luyện đi.
- Chung Anh, cuộc sống khắc nghiệt lắm, anh chỉ lo cho em thôi.
Hàn Hằng nhìn em chồng, rổi lắc đầu với Nam Anh khuyên anh đừng lo lắng quá, còn động viên khích lệ Chung Anh.
- Ừ, cố lên. Trước kia chị cũng giống em vậy, tuy thời gian đầu khó khăn nhưng học hỏi được rất nhiều. Nếu cần lời khuyên hay kinh nghiệm, em có thể hỏi chị.
Chung Anh gật đầu mỉm cười. Khi tối muộn cả nhà đã về phòng riêng, Chung Anh thấy chị dâu vẫn đang ở bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho hai nhóc con.
- Chị dâu!
- Ừ, ngủ muộn vậy?
- Em chỉ muốn nói cảm ơn chị.
- Có gì đâu, người nhà không cần khách sáo.
- Vì là người nhà nên đôi khi người ta nghĩ ai đó tốt với mình là điều hiển nhiên mà không biết trân trọng, đôi khi tốt với người ngoài hơn người nhà. Cảm ơn chị đã yêu thương mẹ của chúng ta. Khi chị ở đây, em thấy mẹ rất vui vẻ. Sau này em lấy chồng rời khỏi nhà, có chị thì rất yên tâm. Chị đừng lo, anh Nam Anh tuy hơi lớt phớt nhưng anh ấy sẽ không giống bố đâu.
Hàn Hằng hơi ngỡ ngàng, cô chưa từng phân biệt nhà nội- nhà ngoại, có lẽ vì hoàn cảnh gia đình hai bên khá éo le giống nhau nên thương hai mẹ, hai em nhiều. Chung Anh nhỏ tuổi nên lễ tết Hàn Hằng còn quan tâm quà cáp cho em chồng hơn em gái.
- Chung Anh, chị hiểu em có nhiều nỗi lo. Em yên tâm, cả chị và anh trai em đều cố gắng xây dựng gia đình. Mẹ và em, kể cả là bố vẫn là gia đình. Chỉ là bố có cách sống khác, nên tách ra. Chúng ta không có quyền lựa chọn ai làm bố mẹ mình, nhưng chúng ta có thể lựa chọn đối nhân xử thế. Bố có lỗi, chúng ta cũng không thể vứt bỏ ông ấy. Sau này bố già đi, có ốm đau bệnh tật, chúng ta là con vẫn phải có trách nhiệm. Em đừng quá khắc nghiệt và ghét bỏ bố. Ông ấy hết yêu mẹ, nhưng vẫn dành tình yêu thương cho con cháu. Dần dần em sẽ hiểu, khi đến một độ tuổi em sẽ ngộ ra. Hồi bố mẹ chị ly hôn, chị cũng giống em vậy.
Thực ra Hàn Hằng thấy bố chồng cô vẫn đỡ tệ hơn bố đẻ cô. Vì Trịnh Anh Minh ngoại tình nhưng không mắng nhiếc chê bai vợ con, tiền bạc trong nhà không phải nghĩ, ly hôn vẫn chia đều tài sản cho vợ con mà không keo kiệt chút nào. Chả bù cho Hàn Hạo, đã quát tháo vợ còn để vợ ra đi tay trắng.
- Vâng chị!
Hàn Hằng cầm tay Chung Anh vỗ nhẹ, thấy em chồng rưng rưng bèn đùa…
- Chung Anh nhà mình lớn lắm rồi, chả mấy chốc mà lấy chồng.
- Cũng có hơn tôi đâu, đều bị vợ bỏ rồi.
Câu này nói ra có chút chua chát, càng lớn tuổi người đàn ông càng thấy những cuộc vui chơi bời dần nhạt nhẽo và vô bổ.
- Hàn Hạo, ông đã bao giờ hối hận chưa?
Hàn Hạo hơi nhíu mày, rồi bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng, suy ngẫm một chút.
- Rồi.
- Khi nào?
- Khi Hàn Hằng cưới Nam Anh, nó đã tươi cười với bạn trai của mẹ nó. Tôi là bố, nhưng ngày trọng đại nó cũng không cười như thế với tôi.
Trịnh Anh Minh bỗng tưởng tượng, một ngày Trịnh Chung Anh lấy chồng, liệu mình có rơi vào cảnh tương tự không.
Sau ly hôn thì Trịnh Anh Minh dọn ra khỏi nhà, Hàn Hằng lại về Trịnh gia. Thành ra cả nhà đoàn tụ ngoại trừ người đàn ông từng là chủ.
Nam Anh lo em gái bất ổn, lo mẹ buồn, đã bàn với vợ sẽ về thăm nhà nhiều hơn. Không ngờ Hàn Hằng gật đầu cái rụp, còn muốn về ở luôn đỡ mất công đi lại. Lúc đầu Trịnh Nam Anh hơi lo, tính Hàn Hằng cục súc, lại còn mẹ chồng nàng dâu, chị dâu em chồng, tưởng không hợp lại hợp không tưởng. Hai thằng nhóc được bà nội rèn ra nề ra nếp, còn có cô chơi cùng, hai vợ chồng rảnh rang hẳn ra.
Trịnh phu nhân buông bỏ đã nhẹ lòng, dù tình cảm với chồng bao năm không nói hết là hết ngay được, nhưng không hối hận vì đã ly hôn.
Hai mẹ của Hàn Hằng giờ khá thân thiết, hai người cùng trông cháu, cùng nhau đi tập dưỡng sinh. Ở đó, có nhiều người theo đuổi Trịnh phu nhân, nhưng bà đều từ chối khéo léo, ý định sẽ sống độc thân và chăm cháu tới già.
Thi thoảng Trịnh Anh Minh về lại nhà cũ, thăm con cháu một lát rồi rời đi. Nhìn cảnh vui vẻ của mọi người khi không có mình, người từng làm chồng, làm cha, làm ông nội lại day dứt nhiều chút. Chung Anh còn phớt lờ bố, không còn thân thiết như xưa.
- Mẹ không hẹn hò à?
- Con cần hẹn hò hơn mẹ đó.
Trịnh Chung Anh rất thương mẹ, không giận mẹ đánh mình, ở bên thỏ thẻ.
- Mẹ, con xin lỗi!
- Sao tự nhiên lại xin lỗi.
- Hôm ấy con đã làm ầm lên, con cảm giác mẹ còn yêu bố, nhưng vì con quá khích nên mới ly hôn.
Trịnh phu nhân mỉm cười, xoa xoa đầu con gái.
- Không phải con ầm ĩ một trận khiến mẹ ly hôn, mẹ suy nghĩ rất kỹ rồi, thấy là lúc thích hợp thì buông bỏ thôi. Nghĩ lại thì thấy, lẽ ra mẹ nên ly hôn sớm hơn, giải thoát cho chính mình.
- Mẹ, nếu có ai tốt thì mẹ cứ mở lòng với người ta, như bác thông gia ấy. Con cũng thoáng như chị dâu thôi, con không dị nghị gì đâu, miễn mẹ hạnh phúc là được.
- Tự nhiên trưởng thành quá, mẹ không quen.
- Không phải tự nhiên ạ, con lo mình chưa gả chồng thì mẹ chưa yên tâm tìm hạnh phúc mới.
- Đúng là không có gì là tự nhiên. Chung Anh, xin lỗi con.
Cú sốc về bố khiến Chung Anh “già dặn” trông thấy, tự giác xin thực tập ở các công ty lớn mà không về công ty gia đình.
Nam Anh gợi ý em gái.
- Vào Thái thị không, anh bảo Từ Quân…
- Không, như thế khác gì đi cửa sau. Em lớn rồi, em sẽ tự lo được cho mình. Em không muốn về nhà làm cũng vì không muốn thiên vị và được nâng đỡ. Anh cứ coi như em ra ngoài học hỏi, rèn luyện đi.
- Chung Anh, cuộc sống khắc nghiệt lắm, anh chỉ lo cho em thôi.
Hàn Hằng nhìn em chồng, rổi lắc đầu với Nam Anh khuyên anh đừng lo lắng quá, còn động viên khích lệ Chung Anh.
- Ừ, cố lên. Trước kia chị cũng giống em vậy, tuy thời gian đầu khó khăn nhưng học hỏi được rất nhiều. Nếu cần lời khuyên hay kinh nghiệm, em có thể hỏi chị.
Chung Anh gật đầu mỉm cười. Khi tối muộn cả nhà đã về phòng riêng, Chung Anh thấy chị dâu vẫn đang ở bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho hai nhóc con.
- Chị dâu!
- Ừ, ngủ muộn vậy?
- Em chỉ muốn nói cảm ơn chị.
- Có gì đâu, người nhà không cần khách sáo.
- Vì là người nhà nên đôi khi người ta nghĩ ai đó tốt với mình là điều hiển nhiên mà không biết trân trọng, đôi khi tốt với người ngoài hơn người nhà. Cảm ơn chị đã yêu thương mẹ của chúng ta. Khi chị ở đây, em thấy mẹ rất vui vẻ. Sau này em lấy chồng rời khỏi nhà, có chị thì rất yên tâm. Chị đừng lo, anh Nam Anh tuy hơi lớt phớt nhưng anh ấy sẽ không giống bố đâu.
Hàn Hằng hơi ngỡ ngàng, cô chưa từng phân biệt nhà nội- nhà ngoại, có lẽ vì hoàn cảnh gia đình hai bên khá éo le giống nhau nên thương hai mẹ, hai em nhiều. Chung Anh nhỏ tuổi nên lễ tết Hàn Hằng còn quan tâm quà cáp cho em chồng hơn em gái.
- Chung Anh, chị hiểu em có nhiều nỗi lo. Em yên tâm, cả chị và anh trai em đều cố gắng xây dựng gia đình. Mẹ và em, kể cả là bố vẫn là gia đình. Chỉ là bố có cách sống khác, nên tách ra. Chúng ta không có quyền lựa chọn ai làm bố mẹ mình, nhưng chúng ta có thể lựa chọn đối nhân xử thế. Bố có lỗi, chúng ta cũng không thể vứt bỏ ông ấy. Sau này bố già đi, có ốm đau bệnh tật, chúng ta là con vẫn phải có trách nhiệm. Em đừng quá khắc nghiệt và ghét bỏ bố. Ông ấy hết yêu mẹ, nhưng vẫn dành tình yêu thương cho con cháu. Dần dần em sẽ hiểu, khi đến một độ tuổi em sẽ ngộ ra. Hồi bố mẹ chị ly hôn, chị cũng giống em vậy.
Thực ra Hàn Hằng thấy bố chồng cô vẫn đỡ tệ hơn bố đẻ cô. Vì Trịnh Anh Minh ngoại tình nhưng không mắng nhiếc chê bai vợ con, tiền bạc trong nhà không phải nghĩ, ly hôn vẫn chia đều tài sản cho vợ con mà không keo kiệt chút nào. Chả bù cho Hàn Hạo, đã quát tháo vợ còn để vợ ra đi tay trắng.
- Vâng chị!
Hàn Hằng cầm tay Chung Anh vỗ nhẹ, thấy em chồng rưng rưng bèn đùa…
- Chung Anh nhà mình lớn lắm rồi, chả mấy chốc mà lấy chồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.