Chương 93: Hàn gắn mà éo le
Hoa Tiểu Lê
18/03/2024
Hàn Hằng nằm nhìn trần nhà nhớ Trịnh Nam Anh, nhưng nhớ mấy cũng dặn lòng không được liên lạc. Thấy điện thoại báo có tin nhắn, cô còn trông đợi hi vọng đó là bạn trai cũ. Hóa ra Thái Từ Quân nói tới Notorious gấp.
- Có chuyện gì ạ?
- Gấp!
Có vậy thôi mà Hàn Hằng phi xe đi thật, còn nghĩ có việc gì nghiêm trọng lắm. Tới nỗi bị cảnh sát giao thông vợt vì vượt đèn đỏ.
- Giấy tờ đâu em?
- Đây ạ.
Anh cảnh sát giao thông xem một chút rồi bảo cô kí vào biên bản nộp phạt.
- Sau đừng có vượt nữa. Các cô các cậu bây giờ thật là, nguy hiểm lắm biết không. Nhiều cô thì đợi một thằng tồi bao lâu cũng không kêu, đợi đèn đỏ có mười mấy giây mà cũng vượt. Đến chịu!
Hàn Hằng nhận lại giấy tờ xe, vừa xấu hổ vừa sượng trân. Tới nơi thấy Thái Từ Quân đang ngồi với bạn trai cũ liền có ý quay về.
Thái Từ Quân thấy Trịnh Nam Anh buồn phiền đã đành, Hàn Hằng ở công ty cũng không tràn đầy năng lượng như trước, nên vẫn quyết định hàn gắn một chút. Thấy Hàn Hằng ở xa giơ ngón tay giữa muốn bỏ đi thì Thái Từ Quân nhướng mày ra hiệu.
Dù gì sếp cũng là người mà Hàn Hằng nể, nên cô lặng lẽ đi tới chỗ hai người, vừa hay nghe được mấy lời tâm sự của Trịnh Nam Anh.
Lúc này Thái Từ Quân dửng dưng:
- Em của cậu ở sau ấy!
- Điên à!
Trịnh Nam Anh lườm thằng bạn tưởng bị trêu, ai dè thấy Hàn Hằng lù lù sau mình thì giật bắn người đứng dậy.
- Ơ…
Thái Từ Quân cầm áo lên rồi giao phó.
- Làm gì thì làm đi nhé. Tôi về với vợ con đây!
Người sếp còn không quên vỗ vai Hàn Hằng khích lệ, rồi vỗ vai bạn thân cười cười, liền bị cấp dưới ním môi tỏ thái độ.
Hàn Hằng ngồi xuống, không thèm nhìn Trịnh Nam Anh một cái, mà cầm cả chai rượu lên tu nhìn rất bất cần đời.
Trịnh Nam Anh nhìn cô, ngoài tiếng ồn ào nơi quán rượu thì cả hai không biết nên mở lời như nào.
Khi yêu ai đó thật lòng mới hiểu, sự im lặng của đối phương có sức tàn phá khủng khiếp như thế nào trong tim.
- Em dạo này khỏe không?
Khi Trịnh Nam Anh chấp nhận mở lời trước, tức là thật sự thương rồi.
- Khỏe.
Hàn Hằng đặt chai rượu xuống bàn.
- Không có gì thì em về đây.
- Ngồi thêm một chút đi, hay anh đưa em về, em vừa uống rượu lái xe không an toàn đâu.
- Ai cần anh lo.
Cô hít một hơi dài, rồi tự giận bản thân sao có thể nói một câu như thể giận dỗi như thế.
Trịnh Nam Anh nay hoàn toàn tỉnh táo không uống tí rượu nào, ở sau lưng Hàn Hằng mà nói.
- Ngưỡng mộ em thật đấy!
Cả người Hàn Hằng hơi sững lại, rồi nghe thấy Trịnh Nam Anh chua xót nói tiếp, nghe rất rõ dù quán rượu khá ồn.
- Em nói chia tay liền chia tay, đi là đi, anh thì không giống em được, ngày nào cũng nghĩ về em không thoát ra được, cũng chẳng muốn quen thêm ai khác. Ước gì anh cũng như em, vô tình một chút, dứt khoát là dứt liền, không bận lòng cũng chẳng lưu luyến!
Hai tay Hàn Hằng nắm chặt, rồi cô quay đầu lại nhìn Trịnh Nam Anh đầy xao xuyến.
- Anh nghĩ em thoải mái? Em cũng buồn khi chúng ta chia tay. Nhưng em nghĩ chúng ta sẽ tìm được người phù hợp với mình hơn. Thời gian đi qua, anh yêu người khác, em cũng yêu người khác. Như vậy sẽ không phải bận lòng nữa. Anh không tệ, không có chàng trai nào tệ cả, chỉ là em không phải người con gái đáng để anh phải dịu dàng và phải đối xử tốt mà thôi. Em đang ở độ tuổi để nhận ra, chỉ cần kết hôn với người có đạo đức, tôn trọng thân quyến của mình là đủ.
Nói hết lòng mình, Hàn Hằng chán nản muốn về nhà, là nhà mẹ và em gái đang ở. Gần đây cô có ý định sẽ về sống chung với họ, chứ ở một mình đã quá buồn chán rồi. Suy cho cùng, chỉ có gia đình mới là nơi che chở mỗi khi con người ta yếu đuối. Mà gia đình của Hàn Hằng, chính là mẹ và Hàn Hân.
Nhìn bóng lưng Hàn Hằng bỏ đi, Trịnh Nam Anh cũng vừa nhận ra, hình phạt đau đáu nhất không phải là mất đi, mà là nhớ mãi.
Vội vã giữ tay cô lại và nói.
- Anh xin lỗi. Xin lỗi em vì đã thô lỗ và làm em tổn thương. Chúng ta quay lại được không?
Hàn Hằng vẫn là cự tuyệt:
- Không!
Cô hất tay Trịnh Nam Anh rất mạnh, mạnh tới nỗi bản thân cũng không ngờ mình dùng lực như thế
Nam Anh tuy đau nhưng vẫn thâm tình nhìn người phụ nữ của mình mà giữ cô lại.
Cảnh này đúng lúc bị Hàn Hạo nhìn thấy.
Cánh tay Trịnh Nam Anh bị bẻ ra sau cảnh cáo.
- Tên khốn này dám bặt nạt con gái ta!
Chưa bao giờ Hàn Hằng nghĩ tới việc gặp bố mình ở đây, lại là cái lúc bết bát dây dưa với tình cũ. Cả cô và bạn trai cũ đều ra mắt phụ huynh của nhau trong cái tình cảnh éo le kì cục.
- Bố bỏ ra, bạn trai con!
Nghe vậy Hàn Hạo mới thả tay ra, Trịnh Nam Anh nhăn nhó nhưng ý thức được bèn cúi đầu chào.
- Cháu chào bác trai ạ, cháu là bạn trai của Hàn Hằng.
Hàn Hằng thở dài, nhìn vô định ra ngoài cửa mà không nhìn hai người đàn ông và bổ sung thêm cho chuẩn.
- Bạn trai cũ ạ.
Tưởng vậy đã đành, lại một người đàn ông khác lên tiếng.
- Ông bạn già, ông vừa bẻ tay con trai tôi hả?
Hàn Hằng trố mắt nhìn người đàn ông trung niên, nét mặt hao hao bạn trai cũ, đang ngơ ngác thì đến lượt Nam Anh thở dài giới thiệu.
- Bố anh!
Hai người đàn ông trung tuổi nhìn nhau nhíu mày, tất cả đều đứng trong quán rượu rất thu hút sự chú ý.
- Trịnh Anh Minh, thế quái nào con trai ông qua lại với con gái tôi?
- Có chuyện gì ạ?
- Gấp!
Có vậy thôi mà Hàn Hằng phi xe đi thật, còn nghĩ có việc gì nghiêm trọng lắm. Tới nỗi bị cảnh sát giao thông vợt vì vượt đèn đỏ.
- Giấy tờ đâu em?
- Đây ạ.
Anh cảnh sát giao thông xem một chút rồi bảo cô kí vào biên bản nộp phạt.
- Sau đừng có vượt nữa. Các cô các cậu bây giờ thật là, nguy hiểm lắm biết không. Nhiều cô thì đợi một thằng tồi bao lâu cũng không kêu, đợi đèn đỏ có mười mấy giây mà cũng vượt. Đến chịu!
Hàn Hằng nhận lại giấy tờ xe, vừa xấu hổ vừa sượng trân. Tới nơi thấy Thái Từ Quân đang ngồi với bạn trai cũ liền có ý quay về.
Thái Từ Quân thấy Trịnh Nam Anh buồn phiền đã đành, Hàn Hằng ở công ty cũng không tràn đầy năng lượng như trước, nên vẫn quyết định hàn gắn một chút. Thấy Hàn Hằng ở xa giơ ngón tay giữa muốn bỏ đi thì Thái Từ Quân nhướng mày ra hiệu.
Dù gì sếp cũng là người mà Hàn Hằng nể, nên cô lặng lẽ đi tới chỗ hai người, vừa hay nghe được mấy lời tâm sự của Trịnh Nam Anh.
Lúc này Thái Từ Quân dửng dưng:
- Em của cậu ở sau ấy!
- Điên à!
Trịnh Nam Anh lườm thằng bạn tưởng bị trêu, ai dè thấy Hàn Hằng lù lù sau mình thì giật bắn người đứng dậy.
- Ơ…
Thái Từ Quân cầm áo lên rồi giao phó.
- Làm gì thì làm đi nhé. Tôi về với vợ con đây!
Người sếp còn không quên vỗ vai Hàn Hằng khích lệ, rồi vỗ vai bạn thân cười cười, liền bị cấp dưới ním môi tỏ thái độ.
Hàn Hằng ngồi xuống, không thèm nhìn Trịnh Nam Anh một cái, mà cầm cả chai rượu lên tu nhìn rất bất cần đời.
Trịnh Nam Anh nhìn cô, ngoài tiếng ồn ào nơi quán rượu thì cả hai không biết nên mở lời như nào.
Khi yêu ai đó thật lòng mới hiểu, sự im lặng của đối phương có sức tàn phá khủng khiếp như thế nào trong tim.
- Em dạo này khỏe không?
Khi Trịnh Nam Anh chấp nhận mở lời trước, tức là thật sự thương rồi.
- Khỏe.
Hàn Hằng đặt chai rượu xuống bàn.
- Không có gì thì em về đây.
- Ngồi thêm một chút đi, hay anh đưa em về, em vừa uống rượu lái xe không an toàn đâu.
- Ai cần anh lo.
Cô hít một hơi dài, rồi tự giận bản thân sao có thể nói một câu như thể giận dỗi như thế.
Trịnh Nam Anh nay hoàn toàn tỉnh táo không uống tí rượu nào, ở sau lưng Hàn Hằng mà nói.
- Ngưỡng mộ em thật đấy!
Cả người Hàn Hằng hơi sững lại, rồi nghe thấy Trịnh Nam Anh chua xót nói tiếp, nghe rất rõ dù quán rượu khá ồn.
- Em nói chia tay liền chia tay, đi là đi, anh thì không giống em được, ngày nào cũng nghĩ về em không thoát ra được, cũng chẳng muốn quen thêm ai khác. Ước gì anh cũng như em, vô tình một chút, dứt khoát là dứt liền, không bận lòng cũng chẳng lưu luyến!
Hai tay Hàn Hằng nắm chặt, rồi cô quay đầu lại nhìn Trịnh Nam Anh đầy xao xuyến.
- Anh nghĩ em thoải mái? Em cũng buồn khi chúng ta chia tay. Nhưng em nghĩ chúng ta sẽ tìm được người phù hợp với mình hơn. Thời gian đi qua, anh yêu người khác, em cũng yêu người khác. Như vậy sẽ không phải bận lòng nữa. Anh không tệ, không có chàng trai nào tệ cả, chỉ là em không phải người con gái đáng để anh phải dịu dàng và phải đối xử tốt mà thôi. Em đang ở độ tuổi để nhận ra, chỉ cần kết hôn với người có đạo đức, tôn trọng thân quyến của mình là đủ.
Nói hết lòng mình, Hàn Hằng chán nản muốn về nhà, là nhà mẹ và em gái đang ở. Gần đây cô có ý định sẽ về sống chung với họ, chứ ở một mình đã quá buồn chán rồi. Suy cho cùng, chỉ có gia đình mới là nơi che chở mỗi khi con người ta yếu đuối. Mà gia đình của Hàn Hằng, chính là mẹ và Hàn Hân.
Nhìn bóng lưng Hàn Hằng bỏ đi, Trịnh Nam Anh cũng vừa nhận ra, hình phạt đau đáu nhất không phải là mất đi, mà là nhớ mãi.
Vội vã giữ tay cô lại và nói.
- Anh xin lỗi. Xin lỗi em vì đã thô lỗ và làm em tổn thương. Chúng ta quay lại được không?
Hàn Hằng vẫn là cự tuyệt:
- Không!
Cô hất tay Trịnh Nam Anh rất mạnh, mạnh tới nỗi bản thân cũng không ngờ mình dùng lực như thế
Nam Anh tuy đau nhưng vẫn thâm tình nhìn người phụ nữ của mình mà giữ cô lại.
Cảnh này đúng lúc bị Hàn Hạo nhìn thấy.
Cánh tay Trịnh Nam Anh bị bẻ ra sau cảnh cáo.
- Tên khốn này dám bặt nạt con gái ta!
Chưa bao giờ Hàn Hằng nghĩ tới việc gặp bố mình ở đây, lại là cái lúc bết bát dây dưa với tình cũ. Cả cô và bạn trai cũ đều ra mắt phụ huynh của nhau trong cái tình cảnh éo le kì cục.
- Bố bỏ ra, bạn trai con!
Nghe vậy Hàn Hạo mới thả tay ra, Trịnh Nam Anh nhăn nhó nhưng ý thức được bèn cúi đầu chào.
- Cháu chào bác trai ạ, cháu là bạn trai của Hàn Hằng.
Hàn Hằng thở dài, nhìn vô định ra ngoài cửa mà không nhìn hai người đàn ông và bổ sung thêm cho chuẩn.
- Bạn trai cũ ạ.
Tưởng vậy đã đành, lại một người đàn ông khác lên tiếng.
- Ông bạn già, ông vừa bẻ tay con trai tôi hả?
Hàn Hằng trố mắt nhìn người đàn ông trung niên, nét mặt hao hao bạn trai cũ, đang ngơ ngác thì đến lượt Nam Anh thở dài giới thiệu.
- Bố anh!
Hai người đàn ông trung tuổi nhìn nhau nhíu mày, tất cả đều đứng trong quán rượu rất thu hút sự chú ý.
- Trịnh Anh Minh, thế quái nào con trai ông qua lại với con gái tôi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.