Chương 102: Hàn Hằng có thai rồi
Hoa Tiểu Lê
20/03/2024
TRỊNH NAM ANH!Trịnh Nam Anh đang video call với Thái Từ Quân ở phòng khách thì bị gọi um lên, Hàn Hằng ném một vật nhỏ vào người đối phương rồi cục súc đi về phòng ngủ.
Thái Từ Quân ở bên đầu kia điện thoại chỉ thấy bạn thân cúi đầu nhặt đồ rồi cười điên lên.
- Gì vậy?
- Hahaaaaa… Từ Quân, tôi lại thấy mình đỉnh vch
- ???
- Này, ví dụ cậu và tôi đẻ con gái con trai, làm thông gia không?
- Thôi đi. Con còn chưa có mà bày đặt.
Nam Anh dí sát chiếc que vào camera rồi hớn hở khoe:
- Nhìn rõ không, có thấy 2 cái vạch đỏ không?
Thái Từ Quân nheo mắt, là người từng trải nên cũng cười lớn:
- Chúc mừng chúc mừng!
- Đi dỗ vợ đã, gặp sau
Trịnh Nam Anh cẩn thận nhìn thêm lần nữa rồi hài lòng cho que vào túi quần, hai tay chắp sau mông đủng đỉnh đi tìm Hàn Hằng.
- Em iuuuuu ơiiiii ~~~
Hàn Hằng đang đứng khoanh tay trước ngực, chơi dại một lần không biện pháp nhưng ai ngờ trúng thưởng luôn.
- Giận anh à?
- Không, có chơi có chịu.
Cô bĩu môi rồi ngồi xuống giường khá mạnh, Trịnh Nam Anh rối rít đi tới.
- Ối giời ơi nhẹ thôi, em làm thế xóc hết con anh!
- À, giờ chỉ con thôi chứ gì?
- Đâu, giờ em có thai rồi, em phải nhẹ nhàng, hết sức nhẹ nhàng. Ôi hạnh phúc quá.
Người đàn ông phấn khích như đứa trẻ được quà lớn, ôm chầm lấy người phụ nữ của mình.
- Nhẹ cái tay thôi!
Hàn Hằng đập bốp vào tay Nam Anh nhắc nhở, hai người nhìn nhau, cô thở dài, anh người yêu thì cười toe toét. Cũng hơi quan ngại, Trịnh Nam Anh làm bố thì không biết sẽ ra cái kiểu gì nữa.
***
Hàn Hạo gần đây không thấy ông bạn kè kè phụ nữ bên cạnh nữa thì cũng hơi lạ.
Hai người đàn ông trung niên đang ngồi hút thuốc ở biệt thự nhà họ Hàn. Hàn Hạo tuy vậy, nhưng nhà lại bình yên khó tả, đám đàn em và bồ nhí cũng không được phép xuất hiện ở đây.
Thực ra là Hàn Hạo có lo xa, trước kia nhà có hai cô con gái xinh xắn cũng giữ như giữ vàng. Mà đám người ông ấy qua lại toàn dân xã hội, không thì cũng không chính trực gì, sợ con mình bị người ta ý đồ chuyện xấu. Dù gì cũng có bản năng của người bố, có thể chơi bời con gái nhà người ta chán chê rồi bỏ, nhưng lại rất canh cánh con gái mình.
Trịnh Nam Anh nghĩ ngợi, Hàn Hằng mang thai rồi, lễ cưới cũng tính dần đi là vừa. Trước sau cũng phải báo cho bố- người chủ gia đình, nên đã gọi cho Trịnh Anh Minh.
Điện thoại được kết nối, Trịnh Anh Minh cũng hơi bất ngờ vì con trai chỉ gọi khi có việc rất quan trọng.
- Bố ạ!
- Ừ, có chuyện gì!
- Con tính đợi bố về nhà, nhưng bố bát ngát chả biết khi nào về nên con gọi luôn. Hàn Hằng mang thai con con rồi, bố tính dần giúp con đi. Con cũng báo cho mẹ nữa.
- Được!
Không nói nhiều, cuộc gọi giữa hai người này luôn cụt ngủn gọn lẹ. Trịnh Anh Minh nhìn Hàn Hạo, không vội vã, thầm tưởng tượng ông bạn già mà làm ông ngoại sẽ như nào.
- Hàn Hạo, chúng ta lên chức rồi.
Hàn Hạo nhả khói thuốc ra rồi mắt lim dim suy nghĩ về mấy mỗi làm ăn chung.
- Tiến triển gì à?
- Ừ, tiến triển nhanh là đằng khác. Hàn Hằng mang thai rồi.
Hàn Hạo nhíu mày rất sâu, rồi đứng bật dậy ném mẩu thuốc vẫn còn nhiều vào gạt tàn.
- Thằng Nam Anh, đã nói thế rồi. Trịnh Anh Minh, con trai ông đúng là đáng chết.
Trịnh Anh Minh nhìn cái vẻ sồn sồn quen thuộc ấy chỉ cười tủm tỉm.
- Nó chết thì con gái và cháu ngoại ông tính sao. Ngồi xuống đi ông thông gia.
- Thông gia cái quần què!
Thái Từ Quân ở bên đầu kia điện thoại chỉ thấy bạn thân cúi đầu nhặt đồ rồi cười điên lên.
- Gì vậy?
- Hahaaaaa… Từ Quân, tôi lại thấy mình đỉnh vch
- ???
- Này, ví dụ cậu và tôi đẻ con gái con trai, làm thông gia không?
- Thôi đi. Con còn chưa có mà bày đặt.
Nam Anh dí sát chiếc que vào camera rồi hớn hở khoe:
- Nhìn rõ không, có thấy 2 cái vạch đỏ không?
Thái Từ Quân nheo mắt, là người từng trải nên cũng cười lớn:
- Chúc mừng chúc mừng!
- Đi dỗ vợ đã, gặp sau
Trịnh Nam Anh cẩn thận nhìn thêm lần nữa rồi hài lòng cho que vào túi quần, hai tay chắp sau mông đủng đỉnh đi tìm Hàn Hằng.
- Em iuuuuu ơiiiii ~~~
Hàn Hằng đang đứng khoanh tay trước ngực, chơi dại một lần không biện pháp nhưng ai ngờ trúng thưởng luôn.
- Giận anh à?
- Không, có chơi có chịu.
Cô bĩu môi rồi ngồi xuống giường khá mạnh, Trịnh Nam Anh rối rít đi tới.
- Ối giời ơi nhẹ thôi, em làm thế xóc hết con anh!
- À, giờ chỉ con thôi chứ gì?
- Đâu, giờ em có thai rồi, em phải nhẹ nhàng, hết sức nhẹ nhàng. Ôi hạnh phúc quá.
Người đàn ông phấn khích như đứa trẻ được quà lớn, ôm chầm lấy người phụ nữ của mình.
- Nhẹ cái tay thôi!
Hàn Hằng đập bốp vào tay Nam Anh nhắc nhở, hai người nhìn nhau, cô thở dài, anh người yêu thì cười toe toét. Cũng hơi quan ngại, Trịnh Nam Anh làm bố thì không biết sẽ ra cái kiểu gì nữa.
***
Hàn Hạo gần đây không thấy ông bạn kè kè phụ nữ bên cạnh nữa thì cũng hơi lạ.
Hai người đàn ông trung niên đang ngồi hút thuốc ở biệt thự nhà họ Hàn. Hàn Hạo tuy vậy, nhưng nhà lại bình yên khó tả, đám đàn em và bồ nhí cũng không được phép xuất hiện ở đây.
Thực ra là Hàn Hạo có lo xa, trước kia nhà có hai cô con gái xinh xắn cũng giữ như giữ vàng. Mà đám người ông ấy qua lại toàn dân xã hội, không thì cũng không chính trực gì, sợ con mình bị người ta ý đồ chuyện xấu. Dù gì cũng có bản năng của người bố, có thể chơi bời con gái nhà người ta chán chê rồi bỏ, nhưng lại rất canh cánh con gái mình.
Trịnh Nam Anh nghĩ ngợi, Hàn Hằng mang thai rồi, lễ cưới cũng tính dần đi là vừa. Trước sau cũng phải báo cho bố- người chủ gia đình, nên đã gọi cho Trịnh Anh Minh.
Điện thoại được kết nối, Trịnh Anh Minh cũng hơi bất ngờ vì con trai chỉ gọi khi có việc rất quan trọng.
- Bố ạ!
- Ừ, có chuyện gì!
- Con tính đợi bố về nhà, nhưng bố bát ngát chả biết khi nào về nên con gọi luôn. Hàn Hằng mang thai con con rồi, bố tính dần giúp con đi. Con cũng báo cho mẹ nữa.
- Được!
Không nói nhiều, cuộc gọi giữa hai người này luôn cụt ngủn gọn lẹ. Trịnh Anh Minh nhìn Hàn Hạo, không vội vã, thầm tưởng tượng ông bạn già mà làm ông ngoại sẽ như nào.
- Hàn Hạo, chúng ta lên chức rồi.
Hàn Hạo nhả khói thuốc ra rồi mắt lim dim suy nghĩ về mấy mỗi làm ăn chung.
- Tiến triển gì à?
- Ừ, tiến triển nhanh là đằng khác. Hàn Hằng mang thai rồi.
Hàn Hạo nhíu mày rất sâu, rồi đứng bật dậy ném mẩu thuốc vẫn còn nhiều vào gạt tàn.
- Thằng Nam Anh, đã nói thế rồi. Trịnh Anh Minh, con trai ông đúng là đáng chết.
Trịnh Anh Minh nhìn cái vẻ sồn sồn quen thuộc ấy chỉ cười tủm tỉm.
- Nó chết thì con gái và cháu ngoại ông tính sao. Ngồi xuống đi ông thông gia.
- Thông gia cái quần què!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.