Chương 24: Hóa ra năm tháng vẫn nơi đây
Hoa Tiểu Lê
27/02/2024
Trong xe có 4 người, nhưng Thái Từ Quân vẫn nhận ra mùi thơm “cuốn như nem” của Nghê Hồ Ly.
Đó là mùi thơm ở lần đầu anh gặp cô. Dù Trịnh Nam Anh bên cạnh dùng nước hoa mùi rất nồng đậm thì anh vẫn không nhầm lẫn.
Tối đó ở Thái gia, Thái Từ Quân không ngủ được. Anh cho rằng do tác dụng của trà uống lúc chiều.
Rảnh rỗi mở máy tính, anh không dùng mạng xã hội, nhưng nay bỗng nhớ tài khoản hồi cấp 3 của mình. Khi ấy anh đang du học bên Mỹ.
Đăng nhập vào, ngần ấy năm không dùng, thế mà mục tin nhắn lại thông báo rất nhiều.
Thái Từ Quân kinh ngạc, bạn gái mạng của anh thế mà đã có mấy năm liền nhắn tin cho anh.
Từng tin nhắn hiện lên, Thái Từ Quân lại kiên nhẫn đọc hết.
" Ủa, cậu đâu rồi?"
" Sao cậu off lâu thế? Chán thật đấy"
" Cậu có chuyện gì sao? Rep mình khi online lại nhé"
" Hôm nay mình vừa thi xong rồi đó, ở chỗ cậu đã thi chưa? Học ở Mỹ chắc khác nhiều lắm nhỉ?"
" … Mình buồn quá…"
Thái Từ Quân nhìn quãng thời gian của các mẩu tin, mấy tháng đầu đều nhắn những điều vu vơ vô thưởng vô phạt. Bẵng đi mấy năm, cô ấy lại nhắn.
" Tạm biệt cậu nhé, mình có tình yêu mới rồi. Đợi cậu lâu quá, nên mình thích người khác đây".
Ngón tay di chuột bỗng dừng lại. Hóa ra có một cô gái ảo trên mạng lại luôn chờ đợi Thái Từ Quân.
Lại một tin nữa, là hơn một năm sau.
" Cậu biết không, anh ấy thì ra có một giỏ kẹo, cho cả cô gái khác. Vậy mà tôi lại nghĩ viên kẹo của mình là ngọt nhất. Tôi dành thanh xuân để nắn nót cho anh ấy sự hoàn hảo, để rồi sự hoàn hảo ấy dành cho người đến sau. Anh ấy lấy vợ rồi"
Lại một tin nhắn nữa, là sau một khoảng thời gian khá lâu.
" Có lẽ cậu biến mất thật rồi. Tôi cô đơn quá. Duyên đến duyên đi như thủy triều lên xuống. Lúc đến sóng xô trùng trùng, vỗ vờ dào dạt. Khi đi biển xanh sóng biếc, ung dung trấn tĩnh. Hình như chẳng ai cần tôi nữa rồi".
" Mẹ tôi từng nói năm tháng ngắn ngủi, nhìn lại quá khứ rốt cuộc thời gian đuổi chúng ta đi xa, hay chúng ta đã lướt qua ngày tháng?"
Không có sau đó nữa.
Tin nhắn cuối cùng cách đây 3 năm.
Thái Từ Quân bần thần không rep, mà tự nhiên buồn lây. Có vẻ như bạn gái mạng hồi cấp 3 của anh đã có khoảng thời gian khá khó khăn thì phải.
Anh đứng hút thuốc ở ban công, hết hai điếu rồi mới quay lại máy tính.
" Cô bé, em có còn ở đây không?"
Thái Từ Quân lên giường nằm nghiền ngẫm, đoán rằng có lẽ đối phương đã lập gia đình và có con.
Sao hồi cấp 3 lại hồn nhiên đến thế.
Chơi game, gặp nhau, làm bạn trai bạn gái mà chẳng hề biết mặt nhau, đến nick name cũng là tên ảo.
Vốn chẳng trông chờ gì, thế mà sáng hôm sau, Thái Từ Quân nhận được hồi âm. Anh vừa hồi hộp vừa mong chờ, cảm giác không khác cậu học sinh cấp 3 là bao.
" Có thật là cậu không?"
Thái Từ Quân hơi cười, anh rep lại.
" Thật"
Sau đó đối phương lại im hơi lặng tiếng, Thái Từ Quân ở công ty bồn chồn mong chờ. Tới lúc gần tan làm, thì mỉm cười.
" Ngỡ rằng năm tháng âm thầm thay đổi, quay đi quay lại, hóa ra vẫn nơi đây".
Hàn Hân đi vào thấy cậu chủ đang nhìn màn hình cười. Cảnh này quả là lạ lẫm. Bởi ở công ty, Thái Từ Quân rất nghiêm túc, thậm chí hiếm hoi cười. Nhân viên mỗi lần thấy chủ tịch đều không dám thở ra hơi.
- Cậu Thái!
- Ừ.
- Bên Tư Hoành có vẻ đang tận dụng mối quan hệ với chính trị gia để lót đường giành dự án về tay.
Thái Từ Quân tắt màn hình máy tính, suy nghĩ một chút rồi phân công:
- Để Hàn Hằng phụ trách đi.
- Gọi chị ấy về?
- Phải. Tới lúc cho chị cô đất diễn ở Thành Đô rồi!
Đó là mùi thơm ở lần đầu anh gặp cô. Dù Trịnh Nam Anh bên cạnh dùng nước hoa mùi rất nồng đậm thì anh vẫn không nhầm lẫn.
Tối đó ở Thái gia, Thái Từ Quân không ngủ được. Anh cho rằng do tác dụng của trà uống lúc chiều.
Rảnh rỗi mở máy tính, anh không dùng mạng xã hội, nhưng nay bỗng nhớ tài khoản hồi cấp 3 của mình. Khi ấy anh đang du học bên Mỹ.
Đăng nhập vào, ngần ấy năm không dùng, thế mà mục tin nhắn lại thông báo rất nhiều.
Thái Từ Quân kinh ngạc, bạn gái mạng của anh thế mà đã có mấy năm liền nhắn tin cho anh.
Từng tin nhắn hiện lên, Thái Từ Quân lại kiên nhẫn đọc hết.
" Ủa, cậu đâu rồi?"
" Sao cậu off lâu thế? Chán thật đấy"
" Cậu có chuyện gì sao? Rep mình khi online lại nhé"
" Hôm nay mình vừa thi xong rồi đó, ở chỗ cậu đã thi chưa? Học ở Mỹ chắc khác nhiều lắm nhỉ?"
" … Mình buồn quá…"
Thái Từ Quân nhìn quãng thời gian của các mẩu tin, mấy tháng đầu đều nhắn những điều vu vơ vô thưởng vô phạt. Bẵng đi mấy năm, cô ấy lại nhắn.
" Tạm biệt cậu nhé, mình có tình yêu mới rồi. Đợi cậu lâu quá, nên mình thích người khác đây".
Ngón tay di chuột bỗng dừng lại. Hóa ra có một cô gái ảo trên mạng lại luôn chờ đợi Thái Từ Quân.
Lại một tin nữa, là hơn một năm sau.
" Cậu biết không, anh ấy thì ra có một giỏ kẹo, cho cả cô gái khác. Vậy mà tôi lại nghĩ viên kẹo của mình là ngọt nhất. Tôi dành thanh xuân để nắn nót cho anh ấy sự hoàn hảo, để rồi sự hoàn hảo ấy dành cho người đến sau. Anh ấy lấy vợ rồi"
Lại một tin nhắn nữa, là sau một khoảng thời gian khá lâu.
" Có lẽ cậu biến mất thật rồi. Tôi cô đơn quá. Duyên đến duyên đi như thủy triều lên xuống. Lúc đến sóng xô trùng trùng, vỗ vờ dào dạt. Khi đi biển xanh sóng biếc, ung dung trấn tĩnh. Hình như chẳng ai cần tôi nữa rồi".
" Mẹ tôi từng nói năm tháng ngắn ngủi, nhìn lại quá khứ rốt cuộc thời gian đuổi chúng ta đi xa, hay chúng ta đã lướt qua ngày tháng?"
Không có sau đó nữa.
Tin nhắn cuối cùng cách đây 3 năm.
Thái Từ Quân bần thần không rep, mà tự nhiên buồn lây. Có vẻ như bạn gái mạng hồi cấp 3 của anh đã có khoảng thời gian khá khó khăn thì phải.
Anh đứng hút thuốc ở ban công, hết hai điếu rồi mới quay lại máy tính.
" Cô bé, em có còn ở đây không?"
Thái Từ Quân lên giường nằm nghiền ngẫm, đoán rằng có lẽ đối phương đã lập gia đình và có con.
Sao hồi cấp 3 lại hồn nhiên đến thế.
Chơi game, gặp nhau, làm bạn trai bạn gái mà chẳng hề biết mặt nhau, đến nick name cũng là tên ảo.
Vốn chẳng trông chờ gì, thế mà sáng hôm sau, Thái Từ Quân nhận được hồi âm. Anh vừa hồi hộp vừa mong chờ, cảm giác không khác cậu học sinh cấp 3 là bao.
" Có thật là cậu không?"
Thái Từ Quân hơi cười, anh rep lại.
" Thật"
Sau đó đối phương lại im hơi lặng tiếng, Thái Từ Quân ở công ty bồn chồn mong chờ. Tới lúc gần tan làm, thì mỉm cười.
" Ngỡ rằng năm tháng âm thầm thay đổi, quay đi quay lại, hóa ra vẫn nơi đây".
Hàn Hân đi vào thấy cậu chủ đang nhìn màn hình cười. Cảnh này quả là lạ lẫm. Bởi ở công ty, Thái Từ Quân rất nghiêm túc, thậm chí hiếm hoi cười. Nhân viên mỗi lần thấy chủ tịch đều không dám thở ra hơi.
- Cậu Thái!
- Ừ.
- Bên Tư Hoành có vẻ đang tận dụng mối quan hệ với chính trị gia để lót đường giành dự án về tay.
Thái Từ Quân tắt màn hình máy tính, suy nghĩ một chút rồi phân công:
- Để Hàn Hằng phụ trách đi.
- Gọi chị ấy về?
- Phải. Tới lúc cho chị cô đất diễn ở Thành Đô rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.