Chương 100: Một đời dài hay ngắn
Hoa Tiểu Lê
19/03/2024
Hàn Hằng rất vui vẻ khi mẹ mình đang qua lại thân thiết với một chú độc thân là giáo viên về hưu. Người đàn ông này hiền lành nho nhã, cư xử đúng mực, lần nào tới chơi cũng đem một chậu hoa khác nhau mà không phải bó hoa. Cô phát hiện đều là hoa mẹ cô thích, không phải loại xa xỉ nhập khẩu, chỉ là lan cúc địa phương dễ trồng, dễ sống.
Khi ông ấy rời đi, Hàn Hằng ngồi xem phim ở phòng khách, nhìn chậu hoa trên bàn thắc mắc.
- Mẹ thích chú ấy nhiều không?
Hàn Hân đứng rửa bát cũng hóng hớt.
- Mẹ thích người ta nhiều ấy chứ. Em cũng thích chú ấy. Chị biết vì sao chú ấy tặng chậu hoa không?
- Thì chậu sẽ chơi lâu hơn, bó hoa chóng tàn lắm.
Người chị ở với mẹ ít hơn nên không rõ mẹ mình bằng em gái, như được khai sáng ngồi chăm chú nghe Hàn Hân giải thích.
- Thứ nhất là mẹ lười thay nước. Thứ hai là mẹ chúng ta vốn thích trồng hoa. Trước kia mẹ rất thích trồng hoa, mỗi tội bố toàn ném mẩu thuốc lá với đổ nước trà thừa vào. Nên chẳng cây nào chịu được lâu, ngỏm hết, mẹ chán rồi cũng chả trồng cây gì nữa. Khi nãy em nghe thấy chú ấy bảo, nếu mẹ gả cho chú, chú sẽ mỗi ngày thay nước bình hoa và trồng hoa cùng mẹ đó.
- Êu ơi hóa ra người già dính vào con đũy tình yêu cũng sến rện v~ ò
Hàn Hằng nhớ lại ngày mẹ cô nói sẽ ly hôn, Hàn Hân thì đồng ý ngay lập tức, còn cô thì khóc lóc không chấp nhận được gia đình mình tan vỡ. Khi ấy mẹ cô chỉ nói:
“ Ở với bố con, một đời dài quá. Nhưng đời người cũng ngắn mà, mẹ không muốn tạm bợ nữa. Người không muốn đồng hành, tốt nhất nên trả tự do“.
Hàn Hân rửa bát xong thì ra ngồi cạnh chị, cầm dĩa chọc một miếng táo lên. Thấy em gái cứ nhìn không ăn, Hàn Hằng ngó ngó:
- Có sâu hay hỏng đâu!
- Thì đó, chú ấy gọt khéo ghê. Chị xem, miếng nào cũng đều nhau, xếp gọn ghẽ trên đĩa nhìn ngon chưa này. Chả bù cho bố, hồi bé còn bảo chúng ta ăn luôn cả vỏ để nhiều chất lại đỡ phải gọt. Sau này lớn mới biết vỏ có thuốc trừ sâu.
Một người ghét bố, một người hở ra là vô thức nhắc về bố. Ngược đời thật sự, thế mà Hàn Hạo lại thích Hàn Hằng hơn.
***
Hàn Hạo vẫn không yên tâm sợ con gái yêu lại Trịnh Nam Anh nên đã đến chung cư của mấy mẹ con, lại thấy vợ cũ đang đi song song trò chuyện với một người đàn ông, vừa đi vừa nói chuyện gì đó, thi thoảng còn cười vui vẻ.
Ông nhíu mày, hình như rất rất lâu rồi không thấy mẹ của các con mình cười như vậy. Trong kí ức của Hàn Hạo, vợ cũ là người hay khóc, mau nước mắt tới nỗi ông luôn cảm thấy phiền phức và cho rằng bà ấy làm màu để lấy lòng thương của người khác, đóng vai nạn nhân để lôi kéo các con bênh vực. Nên ông hận, đến hai đứa con cũng không ai ở với bố.
Nhìn lại mình, Hàn Hạo có lẽ có cả trăm người phụ nữ lướt qua đời mình. Nhưng không ai trụ được lâu, giờ ngoài bạn giường cũng chả có ai gọi là đồng hành chân chính. Vợ cũ là người ở bên lâu nhất, là người duy nhất sinh con cho ông, thế mà lúc cáu bẳn, Hàn Hạo đã buông lời trách móc vợ không sinh nổi cho mình một đứa con trai nối dõi tông đường.
Hai người nhìn thấy nhau, Hàn Hạo định né tránh nhưng vợ cũ lại điềm tĩnh đi lại chỗ ông và chủ động giới thiệu với người đi bên cạnh.
- Đây là chồng cũ của tôi, bố của Hằng và Hân. Còn đây là bạn tôi.
Hàn Hạo bố đời là thế, giờ bắt tay đối phương lại có chút tự ti. Người phụ nữ lớn tuổi nhìn vào mắt người từng là chồng mình:
- Lên nhà gặp hai đứa không? Tuy ly hôn nhưng con vẫn là con chung, nếu vì chuyện con cái thì tôi không phiền.
Khi ông ấy rời đi, Hàn Hằng ngồi xem phim ở phòng khách, nhìn chậu hoa trên bàn thắc mắc.
- Mẹ thích chú ấy nhiều không?
Hàn Hân đứng rửa bát cũng hóng hớt.
- Mẹ thích người ta nhiều ấy chứ. Em cũng thích chú ấy. Chị biết vì sao chú ấy tặng chậu hoa không?
- Thì chậu sẽ chơi lâu hơn, bó hoa chóng tàn lắm.
Người chị ở với mẹ ít hơn nên không rõ mẹ mình bằng em gái, như được khai sáng ngồi chăm chú nghe Hàn Hân giải thích.
- Thứ nhất là mẹ lười thay nước. Thứ hai là mẹ chúng ta vốn thích trồng hoa. Trước kia mẹ rất thích trồng hoa, mỗi tội bố toàn ném mẩu thuốc lá với đổ nước trà thừa vào. Nên chẳng cây nào chịu được lâu, ngỏm hết, mẹ chán rồi cũng chả trồng cây gì nữa. Khi nãy em nghe thấy chú ấy bảo, nếu mẹ gả cho chú, chú sẽ mỗi ngày thay nước bình hoa và trồng hoa cùng mẹ đó.
- Êu ơi hóa ra người già dính vào con đũy tình yêu cũng sến rện v~ ò
Hàn Hằng nhớ lại ngày mẹ cô nói sẽ ly hôn, Hàn Hân thì đồng ý ngay lập tức, còn cô thì khóc lóc không chấp nhận được gia đình mình tan vỡ. Khi ấy mẹ cô chỉ nói:
“ Ở với bố con, một đời dài quá. Nhưng đời người cũng ngắn mà, mẹ không muốn tạm bợ nữa. Người không muốn đồng hành, tốt nhất nên trả tự do“.
Hàn Hân rửa bát xong thì ra ngồi cạnh chị, cầm dĩa chọc một miếng táo lên. Thấy em gái cứ nhìn không ăn, Hàn Hằng ngó ngó:
- Có sâu hay hỏng đâu!
- Thì đó, chú ấy gọt khéo ghê. Chị xem, miếng nào cũng đều nhau, xếp gọn ghẽ trên đĩa nhìn ngon chưa này. Chả bù cho bố, hồi bé còn bảo chúng ta ăn luôn cả vỏ để nhiều chất lại đỡ phải gọt. Sau này lớn mới biết vỏ có thuốc trừ sâu.
Một người ghét bố, một người hở ra là vô thức nhắc về bố. Ngược đời thật sự, thế mà Hàn Hạo lại thích Hàn Hằng hơn.
***
Hàn Hạo vẫn không yên tâm sợ con gái yêu lại Trịnh Nam Anh nên đã đến chung cư của mấy mẹ con, lại thấy vợ cũ đang đi song song trò chuyện với một người đàn ông, vừa đi vừa nói chuyện gì đó, thi thoảng còn cười vui vẻ.
Ông nhíu mày, hình như rất rất lâu rồi không thấy mẹ của các con mình cười như vậy. Trong kí ức của Hàn Hạo, vợ cũ là người hay khóc, mau nước mắt tới nỗi ông luôn cảm thấy phiền phức và cho rằng bà ấy làm màu để lấy lòng thương của người khác, đóng vai nạn nhân để lôi kéo các con bênh vực. Nên ông hận, đến hai đứa con cũng không ai ở với bố.
Nhìn lại mình, Hàn Hạo có lẽ có cả trăm người phụ nữ lướt qua đời mình. Nhưng không ai trụ được lâu, giờ ngoài bạn giường cũng chả có ai gọi là đồng hành chân chính. Vợ cũ là người ở bên lâu nhất, là người duy nhất sinh con cho ông, thế mà lúc cáu bẳn, Hàn Hạo đã buông lời trách móc vợ không sinh nổi cho mình một đứa con trai nối dõi tông đường.
Hai người nhìn thấy nhau, Hàn Hạo định né tránh nhưng vợ cũ lại điềm tĩnh đi lại chỗ ông và chủ động giới thiệu với người đi bên cạnh.
- Đây là chồng cũ của tôi, bố của Hằng và Hân. Còn đây là bạn tôi.
Hàn Hạo bố đời là thế, giờ bắt tay đối phương lại có chút tự ti. Người phụ nữ lớn tuổi nhìn vào mắt người từng là chồng mình:
- Lên nhà gặp hai đứa không? Tuy ly hôn nhưng con vẫn là con chung, nếu vì chuyện con cái thì tôi không phiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.