Chương 119: Sau này
Hoa Tiểu Lê
28/03/2024
Nghê Hồ Ly sinh thêm một bé trai, cả Thái gia ai cũng mãn nguyện.
Thái lão phu nhân không còn lấn cấn việc có người nối dõi. Thái Từ Quân đủ nếp đủ tẻ, Nghê Hồ Ly cũng không nghĩ ngợi gì nữa. Lúc mới sinh Du Nhiên cô đã khá áp lực vì nhà họ Thái chỉ có duy nhất chồng mình độc tôn, dù anh nói con nào cũng được. Giờ thì quá hoan hỉ rồi.
Du Nhiên ngủ riêng nhưng thi thoảng vẫn muốn nằm chơi với em ở giường bố mẹ, nên Nghê Hồ Ly đã lắp thêm giường em bé nối liền chiếc giường của hai vợ chồng.
Thái Từ Quân ở bên nhìn vợ con nô đùa, anh nói nhỏ.
- Vợ ơi anh cũng muốn chơi.
- Ừm, lại đây.
Nghê Hồ Ly thấy thương chồng, từ khi cô sinh con thứ hai thì quỹ thời gian riêng tư càng ít lại.
Tưởng anh cùng vào chơi, nhưng không phải, anh đặt con trai sang một bên, còn mình nằm vào chỗ giường em bé, hai tay dang ra tỏ ý muốn được ôm.
Hồ Ly bật cười, sao lại trẻ con thế cơ chứ. Nhưng cô vẫn dịu dàng khom người ôm lấy anh, tay xoa lưng nhè nhẹ.
Du Nhiên cười khúc khích:
- Bố làm em bé kìa.
Thái Từ Quân hơi xấu hổ, còn Hồ Ly thản nhiên đáp.
- Bố cũng cần yêu thương mà. Nên mẹ sẽ chia đều cho ba người nhé. Yêu bố một phần, yêu con một phần, còn lại cho em trai nhỏ.
- Dạ được ạ! Con cũng chia đều cho bố một phần, mẹ một phần, em trai một phần.
- Giỏi quá, Du Nhiên của mẹ thật là cô bé ấm áp.
****
Đã làm mẹ nên những người phụ nữ cũng trưởng thành hơn nhiều. Việt Thanh Loan là thấy rõ nhất, phú bà Hermès nay không còn chuộng chơi túi hiệu, thay vào đó lại sống tối giản kín tiếng, tập trung chăm sóc gia đình.
Có con chung nên Phó Thành Lãm và vợ cũng cởi mở hơn, người chồng cũng quan tâm vợ con hơn trước. Sau một thời gian suy nghĩ, Việt Thanh Loan mở lời.
- Em muốn về sống ở Phó gia.
Phó Thành Lãm khá bất ngờ, thông thường con dâu ít ai thích sống chung với mẹ chồng.
- Nói cho anh lí do được không?
- Có lẽ sống riêng hơi buồn, em muốn con được gặp gỡ ông bà nhiều hơn.
Phó Thành Lãm không ý kiến gì, liền chuyển về nhà bố mẹ. Từ khi có con cháu sống cùng, Phó gia vui vẻ nhộn nhịp hẳn lên.
Phòng cũ của Phó Thành Lãm hơi nhỏ, mẹ chồng có ý muốn cải tạo thành phòng chơi cho cháu nội. Ngày dọn dẹp đồ đạc trong phòng, Việt Thanh Loan lại nhìn thấy chiếc usb kia.
Cô nhìn, dù mọi chuyện đã là dĩ vãng, nhưng lòng lại có gợn sóng khó tả.
Phó Thành Lãm về phòng, thấy vợ đứng bất động, khẽ liếc qua ngăn kéo và thấy đồ vật đã lâu không sờ vào.
Như hiểu được vấn đề, anh cầm thùng giấy chứa đồ đi tới:
- Đồ không dùng nên bỏ bớt đi.
Những cuốn sách cũ, đồ dùng cũ, cả chiếc usb cũng được cho vào. Việt Thanh Loan ngẩn người nhìn người làm bê thùng đó ra ngoài để vứt bỏ.
Phó Thành Lãm ôm Việt Thanh Loan vào lòng.
- Tình yêu thì ai cũng muốn lâu bền vững chắc, muốn tính theo thập kỉ, đồng hành cùng nhau tới cuối đời. Nhưng rất hiếm cặp đôi nào được như vậy. Có những mối tình sâu đậm, cuối cùng đường ai nấy đi. Nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng cực kỳ vỡ vụn. Anh từng sống trong bi thương như thế… Chuyện cũ qua rồi, chúng ta đã là người nhà của nhau, có sự gắn kết với nhau, nếu giờ anh mất em đương nhiên sẽ cực kỳ đau lòng. Thanh xuân của em được bao nhiêu năm đều dành hết cho anh, anh không thể để em qua tuổi đẹp nhất của mình lại phải bơ vơ cô đơn trong chính nhà mình. Anh biết em đã từ chối rất nhiều đàn ông tử tế và yêu em chỉ để chờ anh. Chúng ta yêu lại từ đầu nhé!
Thái lão phu nhân không còn lấn cấn việc có người nối dõi. Thái Từ Quân đủ nếp đủ tẻ, Nghê Hồ Ly cũng không nghĩ ngợi gì nữa. Lúc mới sinh Du Nhiên cô đã khá áp lực vì nhà họ Thái chỉ có duy nhất chồng mình độc tôn, dù anh nói con nào cũng được. Giờ thì quá hoan hỉ rồi.
Du Nhiên ngủ riêng nhưng thi thoảng vẫn muốn nằm chơi với em ở giường bố mẹ, nên Nghê Hồ Ly đã lắp thêm giường em bé nối liền chiếc giường của hai vợ chồng.
Thái Từ Quân ở bên nhìn vợ con nô đùa, anh nói nhỏ.
- Vợ ơi anh cũng muốn chơi.
- Ừm, lại đây.
Nghê Hồ Ly thấy thương chồng, từ khi cô sinh con thứ hai thì quỹ thời gian riêng tư càng ít lại.
Tưởng anh cùng vào chơi, nhưng không phải, anh đặt con trai sang một bên, còn mình nằm vào chỗ giường em bé, hai tay dang ra tỏ ý muốn được ôm.
Hồ Ly bật cười, sao lại trẻ con thế cơ chứ. Nhưng cô vẫn dịu dàng khom người ôm lấy anh, tay xoa lưng nhè nhẹ.
Du Nhiên cười khúc khích:
- Bố làm em bé kìa.
Thái Từ Quân hơi xấu hổ, còn Hồ Ly thản nhiên đáp.
- Bố cũng cần yêu thương mà. Nên mẹ sẽ chia đều cho ba người nhé. Yêu bố một phần, yêu con một phần, còn lại cho em trai nhỏ.
- Dạ được ạ! Con cũng chia đều cho bố một phần, mẹ một phần, em trai một phần.
- Giỏi quá, Du Nhiên của mẹ thật là cô bé ấm áp.
****
Đã làm mẹ nên những người phụ nữ cũng trưởng thành hơn nhiều. Việt Thanh Loan là thấy rõ nhất, phú bà Hermès nay không còn chuộng chơi túi hiệu, thay vào đó lại sống tối giản kín tiếng, tập trung chăm sóc gia đình.
Có con chung nên Phó Thành Lãm và vợ cũng cởi mở hơn, người chồng cũng quan tâm vợ con hơn trước. Sau một thời gian suy nghĩ, Việt Thanh Loan mở lời.
- Em muốn về sống ở Phó gia.
Phó Thành Lãm khá bất ngờ, thông thường con dâu ít ai thích sống chung với mẹ chồng.
- Nói cho anh lí do được không?
- Có lẽ sống riêng hơi buồn, em muốn con được gặp gỡ ông bà nhiều hơn.
Phó Thành Lãm không ý kiến gì, liền chuyển về nhà bố mẹ. Từ khi có con cháu sống cùng, Phó gia vui vẻ nhộn nhịp hẳn lên.
Phòng cũ của Phó Thành Lãm hơi nhỏ, mẹ chồng có ý muốn cải tạo thành phòng chơi cho cháu nội. Ngày dọn dẹp đồ đạc trong phòng, Việt Thanh Loan lại nhìn thấy chiếc usb kia.
Cô nhìn, dù mọi chuyện đã là dĩ vãng, nhưng lòng lại có gợn sóng khó tả.
Phó Thành Lãm về phòng, thấy vợ đứng bất động, khẽ liếc qua ngăn kéo và thấy đồ vật đã lâu không sờ vào.
Như hiểu được vấn đề, anh cầm thùng giấy chứa đồ đi tới:
- Đồ không dùng nên bỏ bớt đi.
Những cuốn sách cũ, đồ dùng cũ, cả chiếc usb cũng được cho vào. Việt Thanh Loan ngẩn người nhìn người làm bê thùng đó ra ngoài để vứt bỏ.
Phó Thành Lãm ôm Việt Thanh Loan vào lòng.
- Tình yêu thì ai cũng muốn lâu bền vững chắc, muốn tính theo thập kỉ, đồng hành cùng nhau tới cuối đời. Nhưng rất hiếm cặp đôi nào được như vậy. Có những mối tình sâu đậm, cuối cùng đường ai nấy đi. Nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng cực kỳ vỡ vụn. Anh từng sống trong bi thương như thế… Chuyện cũ qua rồi, chúng ta đã là người nhà của nhau, có sự gắn kết với nhau, nếu giờ anh mất em đương nhiên sẽ cực kỳ đau lòng. Thanh xuân của em được bao nhiêu năm đều dành hết cho anh, anh không thể để em qua tuổi đẹp nhất của mình lại phải bơ vơ cô đơn trong chính nhà mình. Anh biết em đã từ chối rất nhiều đàn ông tử tế và yêu em chỉ để chờ anh. Chúng ta yêu lại từ đầu nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.