Chương 13: Càn Quét (2)
Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
04/01/2014
Đường Huyền sau khi phân phó các nhóm cấm quân hành động, liền tìm một quân lính có dáng người hao hao tên cai ngục, cho thay
quần áo rồi quay lại núi theo đường cũ. Người lính cấm vệ quân giả trang say rượu gục mặt xuống, cộng thêm trời tối nên không ai phát hiện.
Hai người vào được đại lao, Đường Huyền lại lấy cây tăm ngọc mở hai ổ khóa còn lại, cái trò mở khóa này ngày xưa đi lính hắn học được. Sau đó hắn khóa cửa ngoài đại lao lại, thổi tắt hết đuốc, đề phòng bọn người kia bỏ chạy vẫn không quên dắt theo con tin.
- Cháy rồi! Mau dập lửa!
- A! Quan binh tới rồi!
Cấm vệ quân theo phân phó của Đường Huyền bất ngờ xông lên Thiên Mi phái, trước hết phóng hỏa, sau đó thừa dịp hỗn loạn mà cứu người. Đám người trong bang mặc dù đều có thân thủ không tồi, nhưng dân không đấu lại quan, người trong giang hồ như chúng kị nhất là gặp quan quân, hơn nữa hiện tại chúng chiếm núi Thiên Mi, nếu lộ ra thì không tránh khỏi tội, nên tên nào tên nấy đều được lệnh rút lui.
Quả nhiên cháy không bao lâu thì có một đám người tới địa lao, nhưng cửa đã khóa, bên trong lại tối om nên bọn người này đành bỏ đi.
Đợi tới khi cấm vệ quân tới Đường Huyền mới mở cửa, sau đó đưa Tần Diễm Diễm cùng trưởng bối của nàng ra ngoài.
Bên ngoài chẳng mấy chốc cấm vệ quân đã dẹp hết đám hồ nháo. Một bên đánh một bên chạy thì cũng không có gì gay cấn cả.
Chờ cơn hỗn loạn qua đi, Đường Huyền sai người dập cháy. Sau đó thu xếp cho đám người Thiên Mi phái.
...
Trong vương phủ lúc này Tam vương gia đang rất giận dữ. Hắn khiển trách bốn vị thống lĩnh cấm vệ quân.
- Phế vật, một lũ phế vật! Các ngươi thử nói xem, đường đường cấm vệ quân, lại đi mấy nơi như kỹ viện, sòng bạc, còn đi đá quán đập phường, có khác gì bọn lưu manh không? Thể diện cấm vệ quân đều bị các ngươi hủy hết rồi!
Vốn ngày thường lúc nào cũng thấy Tam vương gia cười, không ngờ lúc này mắt trợn mày nhíu, rống lên từ sáng tới giờ.
- Bẩm vương gia, cấm vệ quân làm mấy chuyện này đều do Hoàng Thượng sai bảo, không ai dám trái lệnh a!
Người vừa nói là Trịnh Chí Thông, cũng là thủ hạ đắc lực nhất của tam vương gia.
- Hừ, tên hôn quân này càng lúc càng bát nháo!
Tam vương gia đi đi lại lại vài bước, lại nói:
- Các ngươi trở về bắt vài tên cấm vệ rồi giết đi để làm gương, sau đó đe dọa những tên khác, nếu chúng vẫn không phục thì giết vài chục tên cũng được! Để xem kẻ nào dám cùng tên hôn quân đó hồ nháo nữa!
Bốn vị thống lĩnh nghe vậy đều rùng mình, vội vâng một tiếng rồi lui ra.
Tam vương gia nhìn bọn thống lĩnh rời đi, thầm nghĩ: “Tên hôn quân này rốt cuộc đang làm trò gì? Hy vọng chỉ là mấy trò hồ nháo!”
...
Hiện tại Thiên Mi phái do núi bị cháy nên đành phải di dời đi nơi khác, vừa hay Đường Huyền biết một nơi, vừa an toàn lại rộng rãi, chính là cái hoa viên chưa xây xong của hắn. Hoa viên nói là chưa xây xong nhưng thực ra chỉ có mấy thứ màu mè để vui chơi là chưa xong, còn phòng ốc hành lang đều đã hoàn thành. Vì Thiên Mi phái toàn nữ nhân nên giang hồ đồn thổi rằng hôn quân lại mới vừa bắt ở đâu về hàng trăm dân nữ, trẻ có già có, từ con nít đến bà lão đều không buông tha…
Hai người vào được đại lao, Đường Huyền lại lấy cây tăm ngọc mở hai ổ khóa còn lại, cái trò mở khóa này ngày xưa đi lính hắn học được. Sau đó hắn khóa cửa ngoài đại lao lại, thổi tắt hết đuốc, đề phòng bọn người kia bỏ chạy vẫn không quên dắt theo con tin.
- Cháy rồi! Mau dập lửa!
- A! Quan binh tới rồi!
Cấm vệ quân theo phân phó của Đường Huyền bất ngờ xông lên Thiên Mi phái, trước hết phóng hỏa, sau đó thừa dịp hỗn loạn mà cứu người. Đám người trong bang mặc dù đều có thân thủ không tồi, nhưng dân không đấu lại quan, người trong giang hồ như chúng kị nhất là gặp quan quân, hơn nữa hiện tại chúng chiếm núi Thiên Mi, nếu lộ ra thì không tránh khỏi tội, nên tên nào tên nấy đều được lệnh rút lui.
Quả nhiên cháy không bao lâu thì có một đám người tới địa lao, nhưng cửa đã khóa, bên trong lại tối om nên bọn người này đành bỏ đi.
Đợi tới khi cấm vệ quân tới Đường Huyền mới mở cửa, sau đó đưa Tần Diễm Diễm cùng trưởng bối của nàng ra ngoài.
Bên ngoài chẳng mấy chốc cấm vệ quân đã dẹp hết đám hồ nháo. Một bên đánh một bên chạy thì cũng không có gì gay cấn cả.
Chờ cơn hỗn loạn qua đi, Đường Huyền sai người dập cháy. Sau đó thu xếp cho đám người Thiên Mi phái.
...
Trong vương phủ lúc này Tam vương gia đang rất giận dữ. Hắn khiển trách bốn vị thống lĩnh cấm vệ quân.
- Phế vật, một lũ phế vật! Các ngươi thử nói xem, đường đường cấm vệ quân, lại đi mấy nơi như kỹ viện, sòng bạc, còn đi đá quán đập phường, có khác gì bọn lưu manh không? Thể diện cấm vệ quân đều bị các ngươi hủy hết rồi!
Vốn ngày thường lúc nào cũng thấy Tam vương gia cười, không ngờ lúc này mắt trợn mày nhíu, rống lên từ sáng tới giờ.
- Bẩm vương gia, cấm vệ quân làm mấy chuyện này đều do Hoàng Thượng sai bảo, không ai dám trái lệnh a!
Người vừa nói là Trịnh Chí Thông, cũng là thủ hạ đắc lực nhất của tam vương gia.
- Hừ, tên hôn quân này càng lúc càng bát nháo!
Tam vương gia đi đi lại lại vài bước, lại nói:
- Các ngươi trở về bắt vài tên cấm vệ rồi giết đi để làm gương, sau đó đe dọa những tên khác, nếu chúng vẫn không phục thì giết vài chục tên cũng được! Để xem kẻ nào dám cùng tên hôn quân đó hồ nháo nữa!
Bốn vị thống lĩnh nghe vậy đều rùng mình, vội vâng một tiếng rồi lui ra.
Tam vương gia nhìn bọn thống lĩnh rời đi, thầm nghĩ: “Tên hôn quân này rốt cuộc đang làm trò gì? Hy vọng chỉ là mấy trò hồ nháo!”
...
Hiện tại Thiên Mi phái do núi bị cháy nên đành phải di dời đi nơi khác, vừa hay Đường Huyền biết một nơi, vừa an toàn lại rộng rãi, chính là cái hoa viên chưa xây xong của hắn. Hoa viên nói là chưa xây xong nhưng thực ra chỉ có mấy thứ màu mè để vui chơi là chưa xong, còn phòng ốc hành lang đều đã hoàn thành. Vì Thiên Mi phái toàn nữ nhân nên giang hồ đồn thổi rằng hôn quân lại mới vừa bắt ở đâu về hàng trăm dân nữ, trẻ có già có, từ con nít đến bà lão đều không buông tha…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.