Chương 100
Sở Sở
16/07/2013
Ta quan sát một chút, tiểu viện có 5
gian phòng. Một gian phòng ngủ, một gian thư phòng, một gian phòng luyện công, một gian dược phòng, một gian phòng tắm.
Phòng ngủ rất đơn giản, ngoài kê một cái giường, cũng chỉ có một bức bình phong, một cái tủ quần áo, trên tường treo vài bức sơn thủy. nhìn là biết do Hàn vẽ, ta thập phần kinh ngạc, ta vẫn cho rằng chính mình vẽ không tồi, nhưng so với hắn, thực giống như trẻ nhỏ vẽ chơi. Cả căn phòng đơn giản nhưng không mất đi phần tao nhã. Ta nhìn một hồi, cư nhiên phát hiện dưới gối có dấu ngọc trâm của ta. Đem ngọc trâm của ta dấu dưới gối, đủ thấy thâm tình của hắn. nhưng, nếu có một ngày, tình cảm này có thể vì thù hận mà tan biến, ta nghĩ tới ngày đó không khỏi thống khổ, chút nữa lại khóc.
Thư phòng đương nhiên có nhiều sách, rồi tranh, mỗi bức tranh đều do Hàn vẽ. đặc biệt có một bức vẽ Long Ngâm Phụng Vũ, thượng kình có lực, uyển ước linh tú. Chẳng trách trước đây hắn không đồng ý cho ta theo học bệnh thần kinh, so với bệnh thần kinh hắn còn tài hơn một phần. ta thấy lạ nhất chính là thư pháp của Hàn, hắn viết thư pháp theo thể cuồng thảo. vốn nghĩ hắn sẽ có nối viết ổn trọng chân phương chứ không có hợp với loại cuồng thảo này.
Nhìn qua đống giấy hỗn độn trên bàn, phát hiện không ít báo chí. Tùy tay cầm lấy, cư nhiên phát hiện văn của ta viết ra bị sửa mấy chỗ. Trải qua sửa chữa, ta phát giác đọc còn hay hơn. Lòng ta tựa như khai hoa, nguyên lai, hết thảy hắn đều chú ý ta, thậm chí là từng nét bút.
ở phòng luyện công, ta tìm được rất nhiều ngân châm rất nhỏ, là loại mà Mục Ngữ Tâm sử dụng. xem chừng Hàn cũng rất giỏi ám khí, nhưng hắn cảm thấy một đại nam nhân lại đi dùng tú hoa châm thì thực không hợp, vì thế có luyện nhưng không dùng.
Mới vừa đẩy cửa dược phòng, ta lập tức bị dọa. bên trong thảo dược đầy ngất, còn có bồn cảnh. Trong bồn cũng trồng rất nhiều thảo dược. hắn cư nhiên vừa biết dùng độc, vừa biết dùng dược, thực là bất khả tư nghị? (Hoa: cái này rất dễ hiều, rất nhiều người vừa am hiểu y thuật vừa nghiên cứu độc thuật)
Đã là vợ của hắn, ta phát hiện một chút cũng không hiểu hắn. hắn cư nhiên có nhiều vật như vậy, mà ta một chút không biết, vợ như ta thực là vô dụng?
Phòng tắm có một cái hồ bơi nhỏ, dùng đá cẩm thạch viền xung quanh, lại dùng lụa mỏng bao vây quanh, hơn nữa dưới hồ bơi còn rải vài viên dạ minh châu, thực sự là giàu a. hơn nữa ta phát hiện, hắn rất biết hưởng thụ. Theo ta đoán, phòng tắm tao nhã mà xa xỉ như vậy, có lẽ không phải hắn nghĩ ra, mà là tiểu sư muội kia? Tắm rửa ở đây tuyệt đối rất thoải mãi, buổi tối phải thử tắm xem sao, không hiểu sao ta tự nhiên tưởng ra cái cảnh tắm uyên ướng, mặt bất giác hồng, miệng bất giác chảy nước miếng (Hoa: tỉ đã là vợ của hắn mà còn…háo sắc dữ).
Sân rất nhỏ, ước chừng mười thướng vuông. Trừ một con đường nhỏ, tất cả đều là tử trúc (trúc tím). ở dữa vườn trúc còn có một cái bàn đá, xung quanh để sáu cái ghế.
Ta đi thăm xong muốn trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, lại phát hiện một đống người ở trong phòng, tất cả vác vô số đồ đạc để vào phòng, chỉ chốc lát, đã đầy cả phòng. Một lão nhân tự xưng tổng quản nói cho ta, chủ thượng cho bọn hắn mang vào. Nhìn lại đống đồ vật, tất cả đều vì ta mà mang tới. bàn trang điểm, gương đồng, tranh cổ, phấn sáp, quần áo, trang sức… vì sao lại có phấn sáp, còn có quần áo và trang sức? hắn còn có nữ nhân khác sao? Ta hướng lão tổng quản hỏi thăm, hắn nói cho ta, đồ vật này tất cả đều do Hàn phân phó chuẩn bị. mà quần áo, đều là vì phu nhân mà may ra. Ta vừa biết quần áo trang sức… tất cả chuẩn bị vì ta, chỉ có thể cảm động không thôi.
Cùng lão nhân hàn huyên nửa ngày, lão nhân rốt cuộc nhớ ra một vấn đề quan trọng liền hỏi ta:
“cô nương, ngươi là ai?”
Ta đột nhiên xuất hiện , sau đó giúp hắn bài bố vật phẩm, thu dọn phòng ở. Hắn quên không hỏi ta, mà ta cũng quên không nói cho hắn.
Ta cười nói “Mộ Dung Ý Vân là ta”
Tất cả mọi người lập tức đánh rơi đồ vật trên tay, khiếp sợ nhìn ta, lão tổng quãn đưa ánh mắt kinh ngạc đánh giá ta nửa ngày “cô nương…ngươi…chính là phu nhân?” không giống sao?
“ách…” ta không biết trả lời như nào.
Một công nhân khuân vác chen miệng “người chính là đường chủ Bách hiểu đường?” ta còn chưa trả lời hắn liền noi
“ta thực thích giang hồ nguyệt báo, kì nào cũng xem. Phu nhân viết văn rất là buồn cười, bình dân dễ hiểu, cho dù chúng ta không có văn hóa, cũng có thể hiểu”
Ta ngượng ngùng cười : “tài năng có hạn mà thôi”
“tham kiến phu nhân” tất cả mọi người lập tức quỳ xuống.
Ta vội vã xua tay “làm gì, dứng lên, ta không quen. Các ngươi không cần làm vậy”
Lão tổng quản đứng lên nói “lão nô lâu nay nghe đại danh của phu nhân, biết phu nhân là kì nữ. thực không nghĩ đến, phu nhân lại bình dị dễ gần”
“ta cho dù ở Bách hiểu đường cũng không có phân lớn nhỏ, tất cả là huynh đệ tỉ muội. các ngươi không cần như vậy, lẽ phép quá ta không quen. Nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết.
“quả danh bất hư truyền, quả là nữ trung hào kiệt” đừng khích lệ ta, ta sẽ kêu ngạo.
Đối với biểu hiện hòa ái đến ngu ngốc này, mọi người tựa hồ đều rất vừa lòng, kế tiếp, bọn hắn không cho ta động thủ, mà thỉnh ta đến thư phòng nghỉ ngơi. Phòng bố trí xong, mọi người cáo lui, tổng quản lão nhân lưu lại tựa hồ có chuyện muốn nói với ta.
“đại thúc, có chuyện gì vậy?”
An thúc cười cười “thỉnh thứ lão nô nói thẳng, vốn tưởng phu nhân phong hoa tuyệt đại, hoặc vũ mị động nhân, kinh thế tuyệt diếm” ách, có thất vọng với ngoại hình của ta sao? Nói không xứng với Hàn sao? Sao mọi người đều đả kích ta?
“đại thúc, người rất thất vọng sao?”
Đại thúc lại nói “giang hồ đồn đại Nguyệt Quang tiên tử đẹp tựa thiên tiên” hừ, quên là bọn họ còn nói Mộ Dung Ý Vân vừa xấu vừa ngốc vừa bị tật sao?
Ta buồn cười nhìn hắn “giang hồ đồn đại, Mộ Dung Ý Vân dong chi tục phấn” cho nên nói, giang hồ đồn đại không thể tin.
“biết được thân phận thực của phu nhân thì mọi người đều đoán Mộ Dung Ý Vân cố ý giả trang, đều nói Mộ Dung Nhược Nhan mĩ mạo như hoa, hẳn muội muội cũng phải xinh đẹp hơn người chứ không thể vừa xấu vừa ngốc được!” không cùng cha mẹ sunh ra, ai quy định nàng đẹp ta phải đẹp, huống hồ ta căn bản không phải muội muội của nàng.
“đương nhiên là ta giả trang, nhưng ta cũng chính là như vậy, tư sắc bình phàm” ngẫm lại, nhan sắc của ta không thể so với tứ đại mĩ nhân, mà so với Ngân Đào , Hồng Tụ, ta cũng có chút kém. Thiên, ở đây không có thẩm mĩ viện?
“phu nhân tuy không phải tuyệt đại mĩ nhân, nhưng có khí chất độc đáo”
“đại thúc, có gì nói thẳng?”
Đại thúc hơi gật đầu tỏ vẻ cảm tạ nói “ta nhìn giáo chủ lớn lên tử nhỏ, biết rõ tính cách của hắn. hắn luôn giấu mọi chuyện trong lòng, bộ dạng lạnh lẽo, thoạt nhìn rất khó tiếp cận. kì thực hắn rất cô đơn, thực tịch mịch. Hắn cần ấm áp, cần có người yêu hắn… phu nhân, ngươi có tâm địa thiện lương, bình dị dễ gần, cũng khó trách thu hút giáo chủ. Tính tình hắn có cổ quái, cho nên cầu phu nhân phải chăm sóc hắn”
Ta giả vờ oán khí “hắn rất cổ quái, thường xuyên tỏa ra sát khí dọa người”
“tuy hắn đối với người khác lạnh như băng, nhưng hắn rất thích phu nhân, trừ bỏ báo thù, hắn không đem sự tình gì xem trọng, trừ bỏ phu nhân là ngoại lệ” đại thúc cười nói “lúc trước hắn nói ta chuẩn bị quần áo nữ nhân, ta kinh ngạc tới vài ngày, mặc kệ hắn lạnh lùng thế nào, đều mong phu nhân tha thứ hắn. ở bên cạnh hắn, cho hắn ấm áp, đừng li khai. Phu nhân, lão nhân tin tưởng người làm được, có phải không?”
Nguyên lai là như vậy, sợ ta không chịu được tính tình của hắn mà rời đi. Với tính của Hàn đích xác không phải nữ nhân dễ chịu được.
Lòng ta quặn thắt, nếu có thể như lời lão nhân nói, hảo hảo ở bên hắn, thì thực tốt.
“đại thúc, ta không tính rời hắn”
“hắn không dễ dàng yêu, phu nhân là người đầu tiên, cũng là duy nhất. ta nghe nói trên giang hồ không ít than niên đối với phu nhân có ý hâm mộ. trang chủ thiên kiếm sơn trang Giang tử NGang còn có tình thâm nghĩa trọng” nói nửa ngày, hắn sợ ta hồng hạnh xuất tường.
Ta bần thần một hồi, nói “đại thúc, Giang tử Ngang thích ta là chuyện của hắn, ta không quan tâm” nói không quan tâm là sai, nhưng ta đích thị không thể hồng hạnh xuất tường.
“phu nhân, người thực tốt”
“ha ha…” trên mặt có điểm xấu hổ “chính là, hắn sẽ không lạnh lùng với ta, thực ôn nhu, nếu nói tốt, hắn đã bỏ qua tính điên khùng của ta, không màng nhan sắc của ta, hắn mới tốt”
Đại thúc trợn to mắt, sau đó vui mừng “ta có thể yen tâm”
“đại thúc, người biết hắn từ nhỏ tới lớn, có thể kể cho ta một chút chuyện tình?” hắn là chồng ta, thực muốn biết.
“kì thực cũng không có gì để nói, lão chủ nhân có sáu đệ tử, một dưỡng nữ, gáo chủ đối Mục Hàn rất mực thương yêu…”
“đại thúc, Mục tiên sinh có sáu đệ tử?” chớp mắt, ta không biết?
“sáu đệ tử là Mục Hàn giáo chủ hiện giờ, Tứ đại hộ pháp, thiên túy thuyết gia,” cái gì, bây giờ mới biết
Hàn tính tình kì quái, trừ bỏ sư phụ không chịu cùng ai giao tiếp. ngay cả sư đệ cùng sư muội cũng không dám đến gần hắn. Mục tien sinh là một kì tài, trừ bỏ võ công trác tuyệt, cầm kì thư họa, kì môn độn giáp không gì không tinh thong. Hàn mỗi ngày đều tận lực học tập. vì báo thù, hắn trả giá rất nhiều. sáu năm trước, võ công của hắn đã đạt thành tựu. hắn bắt đầu khiêu chiến các cao thủ trong giang hồ. đến 3 năm trước, Mục tiên sinh bị cừu gia là Huyết lâu ám toán, di mệnh lại cho Hàn kế thừa vị giáo chủ, khi đó hắn mới trở về. huyết lâu là tổ chức hùng mạnh, vì muốn báo thù cho sư phụ, Hàn bắt đầu giết choc, chinh phục. đương nhiên thanh danh cũng ngày một kém, thành ma đầu như hôm nay. Theo lời của đại thúc, 20 năm chưa thaýhắn cười qua, có lẽ là ta phải biết may mắn, thường xuyên thấy hắn cười. ta cho dù là ít hiểu hắn, nhưng cũng là người hiểu hắn nhiều nhất trên đời.
“đại thúc…bảy huynh đệ muội bọn hắn từ nhỏ lớn lên, Hàn tuy không nói, kì thực đối đãi rất tốt”
Đại thúc cười lại tỏ vẻ ái muội “giáo chủ quả nhiên thực thương người” ách, tự nhiên nói vậy?
“đại thúc, nói đứng đắn chút” ta nghiêm mặt nói.
Vậy tốt, sau này ta lấy thân phận đại tẩu xắp xếp hôn sự cho mấy đệ đệ muội muội, không cho bọn hắn nói ta chuyên chế.
Phòng ngủ rất đơn giản, ngoài kê một cái giường, cũng chỉ có một bức bình phong, một cái tủ quần áo, trên tường treo vài bức sơn thủy. nhìn là biết do Hàn vẽ, ta thập phần kinh ngạc, ta vẫn cho rằng chính mình vẽ không tồi, nhưng so với hắn, thực giống như trẻ nhỏ vẽ chơi. Cả căn phòng đơn giản nhưng không mất đi phần tao nhã. Ta nhìn một hồi, cư nhiên phát hiện dưới gối có dấu ngọc trâm của ta. Đem ngọc trâm của ta dấu dưới gối, đủ thấy thâm tình của hắn. nhưng, nếu có một ngày, tình cảm này có thể vì thù hận mà tan biến, ta nghĩ tới ngày đó không khỏi thống khổ, chút nữa lại khóc.
Thư phòng đương nhiên có nhiều sách, rồi tranh, mỗi bức tranh đều do Hàn vẽ. đặc biệt có một bức vẽ Long Ngâm Phụng Vũ, thượng kình có lực, uyển ước linh tú. Chẳng trách trước đây hắn không đồng ý cho ta theo học bệnh thần kinh, so với bệnh thần kinh hắn còn tài hơn một phần. ta thấy lạ nhất chính là thư pháp của Hàn, hắn viết thư pháp theo thể cuồng thảo. vốn nghĩ hắn sẽ có nối viết ổn trọng chân phương chứ không có hợp với loại cuồng thảo này.
Nhìn qua đống giấy hỗn độn trên bàn, phát hiện không ít báo chí. Tùy tay cầm lấy, cư nhiên phát hiện văn của ta viết ra bị sửa mấy chỗ. Trải qua sửa chữa, ta phát giác đọc còn hay hơn. Lòng ta tựa như khai hoa, nguyên lai, hết thảy hắn đều chú ý ta, thậm chí là từng nét bút.
ở phòng luyện công, ta tìm được rất nhiều ngân châm rất nhỏ, là loại mà Mục Ngữ Tâm sử dụng. xem chừng Hàn cũng rất giỏi ám khí, nhưng hắn cảm thấy một đại nam nhân lại đi dùng tú hoa châm thì thực không hợp, vì thế có luyện nhưng không dùng.
Mới vừa đẩy cửa dược phòng, ta lập tức bị dọa. bên trong thảo dược đầy ngất, còn có bồn cảnh. Trong bồn cũng trồng rất nhiều thảo dược. hắn cư nhiên vừa biết dùng độc, vừa biết dùng dược, thực là bất khả tư nghị? (Hoa: cái này rất dễ hiều, rất nhiều người vừa am hiểu y thuật vừa nghiên cứu độc thuật)
Đã là vợ của hắn, ta phát hiện một chút cũng không hiểu hắn. hắn cư nhiên có nhiều vật như vậy, mà ta một chút không biết, vợ như ta thực là vô dụng?
Phòng tắm có một cái hồ bơi nhỏ, dùng đá cẩm thạch viền xung quanh, lại dùng lụa mỏng bao vây quanh, hơn nữa dưới hồ bơi còn rải vài viên dạ minh châu, thực sự là giàu a. hơn nữa ta phát hiện, hắn rất biết hưởng thụ. Theo ta đoán, phòng tắm tao nhã mà xa xỉ như vậy, có lẽ không phải hắn nghĩ ra, mà là tiểu sư muội kia? Tắm rửa ở đây tuyệt đối rất thoải mãi, buổi tối phải thử tắm xem sao, không hiểu sao ta tự nhiên tưởng ra cái cảnh tắm uyên ướng, mặt bất giác hồng, miệng bất giác chảy nước miếng (Hoa: tỉ đã là vợ của hắn mà còn…háo sắc dữ).
Sân rất nhỏ, ước chừng mười thướng vuông. Trừ một con đường nhỏ, tất cả đều là tử trúc (trúc tím). ở dữa vườn trúc còn có một cái bàn đá, xung quanh để sáu cái ghế.
Ta đi thăm xong muốn trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, lại phát hiện một đống người ở trong phòng, tất cả vác vô số đồ đạc để vào phòng, chỉ chốc lát, đã đầy cả phòng. Một lão nhân tự xưng tổng quản nói cho ta, chủ thượng cho bọn hắn mang vào. Nhìn lại đống đồ vật, tất cả đều vì ta mà mang tới. bàn trang điểm, gương đồng, tranh cổ, phấn sáp, quần áo, trang sức… vì sao lại có phấn sáp, còn có quần áo và trang sức? hắn còn có nữ nhân khác sao? Ta hướng lão tổng quản hỏi thăm, hắn nói cho ta, đồ vật này tất cả đều do Hàn phân phó chuẩn bị. mà quần áo, đều là vì phu nhân mà may ra. Ta vừa biết quần áo trang sức… tất cả chuẩn bị vì ta, chỉ có thể cảm động không thôi.
Cùng lão nhân hàn huyên nửa ngày, lão nhân rốt cuộc nhớ ra một vấn đề quan trọng liền hỏi ta:
“cô nương, ngươi là ai?”
Ta đột nhiên xuất hiện , sau đó giúp hắn bài bố vật phẩm, thu dọn phòng ở. Hắn quên không hỏi ta, mà ta cũng quên không nói cho hắn.
Ta cười nói “Mộ Dung Ý Vân là ta”
Tất cả mọi người lập tức đánh rơi đồ vật trên tay, khiếp sợ nhìn ta, lão tổng quãn đưa ánh mắt kinh ngạc đánh giá ta nửa ngày “cô nương…ngươi…chính là phu nhân?” không giống sao?
“ách…” ta không biết trả lời như nào.
Một công nhân khuân vác chen miệng “người chính là đường chủ Bách hiểu đường?” ta còn chưa trả lời hắn liền noi
“ta thực thích giang hồ nguyệt báo, kì nào cũng xem. Phu nhân viết văn rất là buồn cười, bình dân dễ hiểu, cho dù chúng ta không có văn hóa, cũng có thể hiểu”
Ta ngượng ngùng cười : “tài năng có hạn mà thôi”
“tham kiến phu nhân” tất cả mọi người lập tức quỳ xuống.
Ta vội vã xua tay “làm gì, dứng lên, ta không quen. Các ngươi không cần làm vậy”
Lão tổng quản đứng lên nói “lão nô lâu nay nghe đại danh của phu nhân, biết phu nhân là kì nữ. thực không nghĩ đến, phu nhân lại bình dị dễ gần”
“ta cho dù ở Bách hiểu đường cũng không có phân lớn nhỏ, tất cả là huynh đệ tỉ muội. các ngươi không cần như vậy, lẽ phép quá ta không quen. Nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết.
“quả danh bất hư truyền, quả là nữ trung hào kiệt” đừng khích lệ ta, ta sẽ kêu ngạo.
Đối với biểu hiện hòa ái đến ngu ngốc này, mọi người tựa hồ đều rất vừa lòng, kế tiếp, bọn hắn không cho ta động thủ, mà thỉnh ta đến thư phòng nghỉ ngơi. Phòng bố trí xong, mọi người cáo lui, tổng quản lão nhân lưu lại tựa hồ có chuyện muốn nói với ta.
“đại thúc, có chuyện gì vậy?”
An thúc cười cười “thỉnh thứ lão nô nói thẳng, vốn tưởng phu nhân phong hoa tuyệt đại, hoặc vũ mị động nhân, kinh thế tuyệt diếm” ách, có thất vọng với ngoại hình của ta sao? Nói không xứng với Hàn sao? Sao mọi người đều đả kích ta?
“đại thúc, người rất thất vọng sao?”
Đại thúc lại nói “giang hồ đồn đại Nguyệt Quang tiên tử đẹp tựa thiên tiên” hừ, quên là bọn họ còn nói Mộ Dung Ý Vân vừa xấu vừa ngốc vừa bị tật sao?
Ta buồn cười nhìn hắn “giang hồ đồn đại, Mộ Dung Ý Vân dong chi tục phấn” cho nên nói, giang hồ đồn đại không thể tin.
“biết được thân phận thực của phu nhân thì mọi người đều đoán Mộ Dung Ý Vân cố ý giả trang, đều nói Mộ Dung Nhược Nhan mĩ mạo như hoa, hẳn muội muội cũng phải xinh đẹp hơn người chứ không thể vừa xấu vừa ngốc được!” không cùng cha mẹ sunh ra, ai quy định nàng đẹp ta phải đẹp, huống hồ ta căn bản không phải muội muội của nàng.
“đương nhiên là ta giả trang, nhưng ta cũng chính là như vậy, tư sắc bình phàm” ngẫm lại, nhan sắc của ta không thể so với tứ đại mĩ nhân, mà so với Ngân Đào , Hồng Tụ, ta cũng có chút kém. Thiên, ở đây không có thẩm mĩ viện?
“phu nhân tuy không phải tuyệt đại mĩ nhân, nhưng có khí chất độc đáo”
“đại thúc, có gì nói thẳng?”
Đại thúc hơi gật đầu tỏ vẻ cảm tạ nói “ta nhìn giáo chủ lớn lên tử nhỏ, biết rõ tính cách của hắn. hắn luôn giấu mọi chuyện trong lòng, bộ dạng lạnh lẽo, thoạt nhìn rất khó tiếp cận. kì thực hắn rất cô đơn, thực tịch mịch. Hắn cần ấm áp, cần có người yêu hắn… phu nhân, ngươi có tâm địa thiện lương, bình dị dễ gần, cũng khó trách thu hút giáo chủ. Tính tình hắn có cổ quái, cho nên cầu phu nhân phải chăm sóc hắn”
Ta giả vờ oán khí “hắn rất cổ quái, thường xuyên tỏa ra sát khí dọa người”
“tuy hắn đối với người khác lạnh như băng, nhưng hắn rất thích phu nhân, trừ bỏ báo thù, hắn không đem sự tình gì xem trọng, trừ bỏ phu nhân là ngoại lệ” đại thúc cười nói “lúc trước hắn nói ta chuẩn bị quần áo nữ nhân, ta kinh ngạc tới vài ngày, mặc kệ hắn lạnh lùng thế nào, đều mong phu nhân tha thứ hắn. ở bên cạnh hắn, cho hắn ấm áp, đừng li khai. Phu nhân, lão nhân tin tưởng người làm được, có phải không?”
Nguyên lai là như vậy, sợ ta không chịu được tính tình của hắn mà rời đi. Với tính của Hàn đích xác không phải nữ nhân dễ chịu được.
Lòng ta quặn thắt, nếu có thể như lời lão nhân nói, hảo hảo ở bên hắn, thì thực tốt.
“đại thúc, ta không tính rời hắn”
“hắn không dễ dàng yêu, phu nhân là người đầu tiên, cũng là duy nhất. ta nghe nói trên giang hồ không ít than niên đối với phu nhân có ý hâm mộ. trang chủ thiên kiếm sơn trang Giang tử NGang còn có tình thâm nghĩa trọng” nói nửa ngày, hắn sợ ta hồng hạnh xuất tường.
Ta bần thần một hồi, nói “đại thúc, Giang tử Ngang thích ta là chuyện của hắn, ta không quan tâm” nói không quan tâm là sai, nhưng ta đích thị không thể hồng hạnh xuất tường.
“phu nhân, người thực tốt”
“ha ha…” trên mặt có điểm xấu hổ “chính là, hắn sẽ không lạnh lùng với ta, thực ôn nhu, nếu nói tốt, hắn đã bỏ qua tính điên khùng của ta, không màng nhan sắc của ta, hắn mới tốt”
Đại thúc trợn to mắt, sau đó vui mừng “ta có thể yen tâm”
“đại thúc, người biết hắn từ nhỏ tới lớn, có thể kể cho ta một chút chuyện tình?” hắn là chồng ta, thực muốn biết.
“kì thực cũng không có gì để nói, lão chủ nhân có sáu đệ tử, một dưỡng nữ, gáo chủ đối Mục Hàn rất mực thương yêu…”
“đại thúc, Mục tiên sinh có sáu đệ tử?” chớp mắt, ta không biết?
“sáu đệ tử là Mục Hàn giáo chủ hiện giờ, Tứ đại hộ pháp, thiên túy thuyết gia,” cái gì, bây giờ mới biết
Hàn tính tình kì quái, trừ bỏ sư phụ không chịu cùng ai giao tiếp. ngay cả sư đệ cùng sư muội cũng không dám đến gần hắn. Mục tien sinh là một kì tài, trừ bỏ võ công trác tuyệt, cầm kì thư họa, kì môn độn giáp không gì không tinh thong. Hàn mỗi ngày đều tận lực học tập. vì báo thù, hắn trả giá rất nhiều. sáu năm trước, võ công của hắn đã đạt thành tựu. hắn bắt đầu khiêu chiến các cao thủ trong giang hồ. đến 3 năm trước, Mục tiên sinh bị cừu gia là Huyết lâu ám toán, di mệnh lại cho Hàn kế thừa vị giáo chủ, khi đó hắn mới trở về. huyết lâu là tổ chức hùng mạnh, vì muốn báo thù cho sư phụ, Hàn bắt đầu giết choc, chinh phục. đương nhiên thanh danh cũng ngày một kém, thành ma đầu như hôm nay. Theo lời của đại thúc, 20 năm chưa thaýhắn cười qua, có lẽ là ta phải biết may mắn, thường xuyên thấy hắn cười. ta cho dù là ít hiểu hắn, nhưng cũng là người hiểu hắn nhiều nhất trên đời.
“đại thúc…bảy huynh đệ muội bọn hắn từ nhỏ lớn lên, Hàn tuy không nói, kì thực đối đãi rất tốt”
Đại thúc cười lại tỏ vẻ ái muội “giáo chủ quả nhiên thực thương người” ách, tự nhiên nói vậy?
“đại thúc, nói đứng đắn chút” ta nghiêm mặt nói.
Vậy tốt, sau này ta lấy thân phận đại tẩu xắp xếp hôn sự cho mấy đệ đệ muội muội, không cho bọn hắn nói ta chuyên chế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.