Chương 106
Sở Sở
16/07/2013
“tiền bối, người chẳng nhẽ là một trong bốn vị kì nhân?” ta không nhịn được hỏi.
“biết cầm kì thi họa không?” lão nhân ôn tồn hỏi.
Ta nghi hoặc nói “cầm nghệ của ta, ta nhận thứ hai thiên hạ không ai dám nhận thứ nhất, kì nghệ cũng không tồi, đánh cờ trước giờ không chịu thua ai” có người tự thổi phồng chính mình như vậy sao? Vốn định ba hoa thêm cả thư và họa, nhưng ngẫm lại, so với lão công thì thực là một trời một vực, thực hổ thẹn, mấy món đó ta chỉ dám nhận là kém cỏi.
“tốt lắm” lão nhân hi hi cười “theo ta tới đây”
“tiền bối, Ý Vân mạo phạm, người đại nhân đại lượng” ngàn vạn lần đừng ghét ta.
Lão nhân cười nói “nữ oa, Kì lão Trạch ta không keo kiệt như vậy” thì ra tên Kì Lão Trạch, tên nghe thực kì quái, không trách người đời gọi là quái nhân.
Đi theo lão nhân một hồi, chỉ thấy nơi nơi phong cảnh hữu tình, mơ hồ xa xa thấy bốn tòa lầu nhỏ. Bốn lầu nhỏ được xây dựng rất kì quái, phương hướng đều khác biệt, mỗi nhà xây một kiểu, ở giữa còn có mồn đình nhỏ. Kiến trúc của 4 tòa nhà đều rất kì quái, quả không hổ là nhà của quái nhân. Lão nhân đang đi chợt dừng lại, hì hì cười “thiện hạ đệ nhất Nguyệt Quang tiên tử, muốn đi vào, trước tiên phá trận” ta muốn điên, ta sợ nhất là trận.
Hàn giương mắt nhìn ta, kéo ta đi vào rừng cây, lão quái vui sướng khi thấy người gặp họa chạy theo phía sau. Mới đi vài chục bước, cư nhiên 4 ngôi lầu nhỏ đã ở trước mắt. ta trố mắt, thì ra cũng là mê hồn trận, vừa rồi ta còn tưởng cách xa cả cây số, vậy mà đi chỉ chục bước đã tới, thực lợi hại, may mắn chồng ta cũng rất giỏi về trận pháp, lấy chồng giỏi nó sướng thế đấy.
Lão quái vỗ tay “lợi hại, lợi hại” đương nhiên.
Hàn nhàn nhã nói “trận này thập phần tinh diệu, vãn bối may mắn thôi”
Lão quái hướng tới mấy tòa nhà mà hét “xích cầm tiên tử, có vị tự xưng Nguyệt Quang tiên tử đến đây muốn so tài cầm nghệ, nàng nói rằng nếu nàng nhận đệ nhị, thiên hạ không ai dám nhận đệ nhất, ngươi có dám ứng chiến không?” ta nói muốn so cầm nghệ khi nào?
“ách, đại thúc, ta không có muốn so cầm nghệ” ta trố mắt nói.
“nữ oa, bốn lão quái chúng ta đều si mê một trong 4 thứ cầm kì thi họa. muốn linh xà thì không khó, chỉ cần 2 ngươi thắng được 4 chúng ta, vậy 4 chúng ta 8 tay dâng lễ vật, được chứ?” đây là quy củ gì? Dám lập quy củ như vậy, rõ ràn là muốn làm khó chúng ta.
“Kì điên, ai? Dám không để ta vào mắt, ta liền lãnh giáo lợi hại của hắn” vừa dứt lời, một thân ảnh phiêu từ trên lầu xuống. người đến là một trung niên nữ tử nhưng hương sắc vẫn vẹn toàn, hơn nữa ta cảm thấy người này có mấy phần giống với mĩ nữ tỉ?
“kì điên, ai?” nàng ôm đàn tranh, nhìn hướng về 2 chúng ta, cao thấp đánh giá, rồi đem đàn tranh đặt xuống, nóng ruột nói “ chính là ngươi? Nguyệt Quang tiên tử?” quả nhiên là quái nhân, tuổi lớn như vậy rồi mà còn ăn nói ngang ngược.
Ta cười hắc hắc “tiểu bối có lễ”
“ngươi, dám cho chính mình là đệ nhất, không xem ta ra gì? Nàng chỉa vào người ta, giận dữ nói “ta khiêu chiến với ngươi” bộ dáng thập phần buồn cười (Hoa: bạn nào từng xem siu-black cười thế nào thì bà điên này giống thế )
“ách, bà nương, khiêu chiến có thể, nếu ngươi thua , phải đồng ý đưa linh xà cho nàng ta” ác bà nương… kêu rất đúng.
“không vấn đề”
Ta ôm miệng cười tủm.
Nàng trừng mắt nhìn ta “ngươi cười cái gì? Lão nương cùng với ngươi so tài”
Ta cười càng lớn “tính cách của người rất hợp với ta, hay là đôi ta kết bái tỉ muội”
Nàng trừng mắt nói “chỉ cần thắng ta, muốn làm gì ta đều làm” a, vậy bảo nàng chết cũng được sao?
“so tài thế nào?” ta không hiểu phải so tài thế nào hỏi.
“chỉ cần trên đời có khúc nhạc nào, ta cũng sẽ biết. ngươi cho ta một đề, ta sẽ đàn ra, ta cũng cho ngươi một đề cho ngươi đàn, mọi người chứng kiến” nói xong, nàng lớn tiếng nói “Thi Toàn, cùng Họa tú lão tử, cút ra, có người tìm chúng ta khiêu chiến.
Người chưa tới, âm đã tới “đến đây đến đây” vừa nói xong, người đã nhảy xuống trước đình “có người ngoài còn gọi khó nghe như vậy”
Người tới ngoài 50 tuổi, tay cầm một cây quạt phe phẩy, toàn thân mặc quần áo màu mè hoa hoét, tuổi đã cao như vậy mà ăn mặc thực quái đản.
“ác bà nương, ai lại tới nữa?” vẫn lấy tư thế thiên ngoại phi thiên mà xuất hiện, một lão nhân nữa đáp xuống, quần áo ông ta vừa nhìn là biết vốn là vải trắng muốt, sau đó bôi mực tàu lên lem lem luốc luốc, trông cứ như vừa ngã vào đâu đó vậy.
Lão nhân cầm quạt chỉ vào chúng ta “là 2 người đó”
Kì lão quái chen miệng “này, hai vị kia cầm kì thư họa tinh thông hết thảy, muốn tỉ thí với chúng ta. Nếu bốn người chúng ta bị đánh bại, phải đưa linh xà cho bọn hắn, các ngươi có đồng ý không?”
Lão nhân áo bẩn nói “từ khi tiểu Giang rời đi, ta chưa có gặp người đồng đạo, lại nói tiểu Giang, bao năm không quay lại gặp bọn ta, làm bọn ta buồn đến chết…”
“uy uy,Họa tú, không phải lúc để ngươi nói nhiều” cuối cùng , kì lão quái chặn miệng Họa lão tử, rồi hưng phấn nói “3 các người không có phẩm vị, không hiểu thư pháp, đồ đệ đi rồi, không ai bàn bạc với ta, hiện tại cuối cùng gặp được đối thủ”
“ba người các ngươi,buộc hắn học cái này cái kia, làm cho hắn không có thời gian học đàn, ta đường đường xích cầm tiên tử, cư nhiên không có hậu nhân”
“ác bà nương, ngươi nói cái gì? Ngươi cho hắn học cầm để thành nương nương hay sao?” kì lão quái không phục nói.
“kì điên, ngươi muốn hắn ngày nào cũng theo ngươi học phải không? ta chính là muốn bồi dưỡng tiểu Giang thành đại tài tử, dạy hắn thi thư, dạy hắn viết chữ, các ngươi cố tình xen vào”
“đừng nói xằng, rõ ràng…”
,%·#%#··%%( Nước miếng văng đầy trời)
Ta cùng Hàn đã muốn té xỉu, bọn hắn thực như 4 hài tử, cư nhiên cãi nhau thành như vậy, thực sự là sợ bọn hắn.
“Vân nhân, mệt không?”
“mệt a” ta chán nản nói “ta muốn ngủ”
“được, ngủ đi , bọn hắn cãi xong sẽ gọi nàng”
“không cần, bọn hắn cãi nhau đã lâu, chắc cũng sắp xong?”
Thực sự là bốn kẻ điên, vốn chỉ cãi nhau, giờ thành đánh nhau. Bắt đầu là thư sinh áo bẩn đánh ác bà nương, rồi Họa tú liên thủ với kì điên đánh thư sinh áo bẩn. sau ác bà nương lại điên tiết đánh kì điên, kì điên gọi áo bẩn phụ trợ… cứ vậy, bọn chúng đã đánh nửa ngày, cũng không biết ai đánh ai, nhưng có thể khẳng định 4 người này bị điên, hơn nữa điên rất lợi hại. bọn hắn không nhìn đến chúng ta, ta cùng Hàn cứ ở bên xem bọn chúng đánh. Suốt nửa ngày đánh trái đánh phải, ta cũng đã ngủ mấy giấc, bọn hắn vẫn cứ tiếp tục đánh nhau. Nhưng nhìn kĩ, võ công của 4 lão quái thực không tồi, không biết đệ tử của mấy lão là ai? Đệ tử của 4 người này hẳn là rất lợi hại, nhưng cũng hẳn là bị điên đi. (đệ tử của 4 người này không ai khác là Giang tử Ngang , ngoại hiểu bệnh thần kinh )
“có chỗ nào không thoải mái?” Hàn bắt đầu cúi xuống hỏi ta.
Ta nhu nhu ánh mắt “không có A”
“gần đây tinh thần nàng không tốt, thường xuyên mệt mỏi, có phải là nhiễm phong hàn?” hắn thực đoán mò , ta đâu có nhiễm phong hàn.
“không phải, chỉ cần nghỉ ngơi chút là được”
“nàng còn nghỉ ngơi ít sao?” Hàn cười ái ngại “một ngày nàng ngủ mấy canh giờ? Hơn 8 canh giờ a” ách, ta sắp thành lợn, nhưng không có khí lực, mệt, rất mệt, rất muốn ngủ.
“bọn hắn đánh lâu như vậy, chúng ta phải làm thế nào?”
“kệ bọn hắn đi”
“hay là chúng ta hợp lực đánh 4 bọn hắn?” ta chán nản nói, kì thực hiện nay nếu ta cùng Hàn liên thủ dùng hoa rơi nước chảy thì thiên hạ không ai sánh kịp
“hảo, có lẽ 4 người đó hợp sức có thể miễn cưỡng xứng làm đối thủ của phu thê ta” ách, còn miễn cưỡng… tìm đối thủ thật khó, cao thủ quả là tịch mịch, rốt cuộc hiểu được tâm tình của Độc Cô cầu bại.
Ta cười hi hi vuốt phượng vũ trên tay, liếc mắt một cái “vì cái gì chàng không có long ngâm?”
“quan trọng sao?”
“rất quan trong, long ngâm ứng với phụng vũ, như vậy mới đủ đôi”
“cẩn thận” Hàn nói xong, ôm ta, gia nhập chiến đấu, ta hiện tại không có công lực, liên thủ với Hàn, lại phải phiền hắn ôm, kì thực ta nghĩ, nếu cứ ôm như vậy ứng địch, có phải càng ăn ý hơn không?
“biết cầm kì thi họa không?” lão nhân ôn tồn hỏi.
Ta nghi hoặc nói “cầm nghệ của ta, ta nhận thứ hai thiên hạ không ai dám nhận thứ nhất, kì nghệ cũng không tồi, đánh cờ trước giờ không chịu thua ai” có người tự thổi phồng chính mình như vậy sao? Vốn định ba hoa thêm cả thư và họa, nhưng ngẫm lại, so với lão công thì thực là một trời một vực, thực hổ thẹn, mấy món đó ta chỉ dám nhận là kém cỏi.
“tốt lắm” lão nhân hi hi cười “theo ta tới đây”
“tiền bối, Ý Vân mạo phạm, người đại nhân đại lượng” ngàn vạn lần đừng ghét ta.
Lão nhân cười nói “nữ oa, Kì lão Trạch ta không keo kiệt như vậy” thì ra tên Kì Lão Trạch, tên nghe thực kì quái, không trách người đời gọi là quái nhân.
Đi theo lão nhân một hồi, chỉ thấy nơi nơi phong cảnh hữu tình, mơ hồ xa xa thấy bốn tòa lầu nhỏ. Bốn lầu nhỏ được xây dựng rất kì quái, phương hướng đều khác biệt, mỗi nhà xây một kiểu, ở giữa còn có mồn đình nhỏ. Kiến trúc của 4 tòa nhà đều rất kì quái, quả không hổ là nhà của quái nhân. Lão nhân đang đi chợt dừng lại, hì hì cười “thiện hạ đệ nhất Nguyệt Quang tiên tử, muốn đi vào, trước tiên phá trận” ta muốn điên, ta sợ nhất là trận.
Hàn giương mắt nhìn ta, kéo ta đi vào rừng cây, lão quái vui sướng khi thấy người gặp họa chạy theo phía sau. Mới đi vài chục bước, cư nhiên 4 ngôi lầu nhỏ đã ở trước mắt. ta trố mắt, thì ra cũng là mê hồn trận, vừa rồi ta còn tưởng cách xa cả cây số, vậy mà đi chỉ chục bước đã tới, thực lợi hại, may mắn chồng ta cũng rất giỏi về trận pháp, lấy chồng giỏi nó sướng thế đấy.
Lão quái vỗ tay “lợi hại, lợi hại” đương nhiên.
Hàn nhàn nhã nói “trận này thập phần tinh diệu, vãn bối may mắn thôi”
Lão quái hướng tới mấy tòa nhà mà hét “xích cầm tiên tử, có vị tự xưng Nguyệt Quang tiên tử đến đây muốn so tài cầm nghệ, nàng nói rằng nếu nàng nhận đệ nhị, thiên hạ không ai dám nhận đệ nhất, ngươi có dám ứng chiến không?” ta nói muốn so cầm nghệ khi nào?
“ách, đại thúc, ta không có muốn so cầm nghệ” ta trố mắt nói.
“nữ oa, bốn lão quái chúng ta đều si mê một trong 4 thứ cầm kì thi họa. muốn linh xà thì không khó, chỉ cần 2 ngươi thắng được 4 chúng ta, vậy 4 chúng ta 8 tay dâng lễ vật, được chứ?” đây là quy củ gì? Dám lập quy củ như vậy, rõ ràn là muốn làm khó chúng ta.
“Kì điên, ai? Dám không để ta vào mắt, ta liền lãnh giáo lợi hại của hắn” vừa dứt lời, một thân ảnh phiêu từ trên lầu xuống. người đến là một trung niên nữ tử nhưng hương sắc vẫn vẹn toàn, hơn nữa ta cảm thấy người này có mấy phần giống với mĩ nữ tỉ?
“kì điên, ai?” nàng ôm đàn tranh, nhìn hướng về 2 chúng ta, cao thấp đánh giá, rồi đem đàn tranh đặt xuống, nóng ruột nói “ chính là ngươi? Nguyệt Quang tiên tử?” quả nhiên là quái nhân, tuổi lớn như vậy rồi mà còn ăn nói ngang ngược.
Ta cười hắc hắc “tiểu bối có lễ”
“ngươi, dám cho chính mình là đệ nhất, không xem ta ra gì? Nàng chỉa vào người ta, giận dữ nói “ta khiêu chiến với ngươi” bộ dáng thập phần buồn cười (Hoa: bạn nào từng xem siu-black cười thế nào thì bà điên này giống thế )
“ách, bà nương, khiêu chiến có thể, nếu ngươi thua , phải đồng ý đưa linh xà cho nàng ta” ác bà nương… kêu rất đúng.
“không vấn đề”
Ta ôm miệng cười tủm.
Nàng trừng mắt nhìn ta “ngươi cười cái gì? Lão nương cùng với ngươi so tài”
Ta cười càng lớn “tính cách của người rất hợp với ta, hay là đôi ta kết bái tỉ muội”
Nàng trừng mắt nói “chỉ cần thắng ta, muốn làm gì ta đều làm” a, vậy bảo nàng chết cũng được sao?
“so tài thế nào?” ta không hiểu phải so tài thế nào hỏi.
“chỉ cần trên đời có khúc nhạc nào, ta cũng sẽ biết. ngươi cho ta một đề, ta sẽ đàn ra, ta cũng cho ngươi một đề cho ngươi đàn, mọi người chứng kiến” nói xong, nàng lớn tiếng nói “Thi Toàn, cùng Họa tú lão tử, cút ra, có người tìm chúng ta khiêu chiến.
Người chưa tới, âm đã tới “đến đây đến đây” vừa nói xong, người đã nhảy xuống trước đình “có người ngoài còn gọi khó nghe như vậy”
Người tới ngoài 50 tuổi, tay cầm một cây quạt phe phẩy, toàn thân mặc quần áo màu mè hoa hoét, tuổi đã cao như vậy mà ăn mặc thực quái đản.
“ác bà nương, ai lại tới nữa?” vẫn lấy tư thế thiên ngoại phi thiên mà xuất hiện, một lão nhân nữa đáp xuống, quần áo ông ta vừa nhìn là biết vốn là vải trắng muốt, sau đó bôi mực tàu lên lem lem luốc luốc, trông cứ như vừa ngã vào đâu đó vậy.
Lão nhân cầm quạt chỉ vào chúng ta “là 2 người đó”
Kì lão quái chen miệng “này, hai vị kia cầm kì thư họa tinh thông hết thảy, muốn tỉ thí với chúng ta. Nếu bốn người chúng ta bị đánh bại, phải đưa linh xà cho bọn hắn, các ngươi có đồng ý không?”
Lão nhân áo bẩn nói “từ khi tiểu Giang rời đi, ta chưa có gặp người đồng đạo, lại nói tiểu Giang, bao năm không quay lại gặp bọn ta, làm bọn ta buồn đến chết…”
“uy uy,Họa tú, không phải lúc để ngươi nói nhiều” cuối cùng , kì lão quái chặn miệng Họa lão tử, rồi hưng phấn nói “3 các người không có phẩm vị, không hiểu thư pháp, đồ đệ đi rồi, không ai bàn bạc với ta, hiện tại cuối cùng gặp được đối thủ”
“ba người các ngươi,buộc hắn học cái này cái kia, làm cho hắn không có thời gian học đàn, ta đường đường xích cầm tiên tử, cư nhiên không có hậu nhân”
“ác bà nương, ngươi nói cái gì? Ngươi cho hắn học cầm để thành nương nương hay sao?” kì lão quái không phục nói.
“kì điên, ngươi muốn hắn ngày nào cũng theo ngươi học phải không? ta chính là muốn bồi dưỡng tiểu Giang thành đại tài tử, dạy hắn thi thư, dạy hắn viết chữ, các ngươi cố tình xen vào”
“đừng nói xằng, rõ ràng…”
,%·#%#··%%( Nước miếng văng đầy trời)
Ta cùng Hàn đã muốn té xỉu, bọn hắn thực như 4 hài tử, cư nhiên cãi nhau thành như vậy, thực sự là sợ bọn hắn.
“Vân nhân, mệt không?”
“mệt a” ta chán nản nói “ta muốn ngủ”
“được, ngủ đi , bọn hắn cãi xong sẽ gọi nàng”
“không cần, bọn hắn cãi nhau đã lâu, chắc cũng sắp xong?”
Thực sự là bốn kẻ điên, vốn chỉ cãi nhau, giờ thành đánh nhau. Bắt đầu là thư sinh áo bẩn đánh ác bà nương, rồi Họa tú liên thủ với kì điên đánh thư sinh áo bẩn. sau ác bà nương lại điên tiết đánh kì điên, kì điên gọi áo bẩn phụ trợ… cứ vậy, bọn chúng đã đánh nửa ngày, cũng không biết ai đánh ai, nhưng có thể khẳng định 4 người này bị điên, hơn nữa điên rất lợi hại. bọn hắn không nhìn đến chúng ta, ta cùng Hàn cứ ở bên xem bọn chúng đánh. Suốt nửa ngày đánh trái đánh phải, ta cũng đã ngủ mấy giấc, bọn hắn vẫn cứ tiếp tục đánh nhau. Nhưng nhìn kĩ, võ công của 4 lão quái thực không tồi, không biết đệ tử của mấy lão là ai? Đệ tử của 4 người này hẳn là rất lợi hại, nhưng cũng hẳn là bị điên đi. (đệ tử của 4 người này không ai khác là Giang tử Ngang , ngoại hiểu bệnh thần kinh )
“có chỗ nào không thoải mái?” Hàn bắt đầu cúi xuống hỏi ta.
Ta nhu nhu ánh mắt “không có A”
“gần đây tinh thần nàng không tốt, thường xuyên mệt mỏi, có phải là nhiễm phong hàn?” hắn thực đoán mò , ta đâu có nhiễm phong hàn.
“không phải, chỉ cần nghỉ ngơi chút là được”
“nàng còn nghỉ ngơi ít sao?” Hàn cười ái ngại “một ngày nàng ngủ mấy canh giờ? Hơn 8 canh giờ a” ách, ta sắp thành lợn, nhưng không có khí lực, mệt, rất mệt, rất muốn ngủ.
“bọn hắn đánh lâu như vậy, chúng ta phải làm thế nào?”
“kệ bọn hắn đi”
“hay là chúng ta hợp lực đánh 4 bọn hắn?” ta chán nản nói, kì thực hiện nay nếu ta cùng Hàn liên thủ dùng hoa rơi nước chảy thì thiên hạ không ai sánh kịp
“hảo, có lẽ 4 người đó hợp sức có thể miễn cưỡng xứng làm đối thủ của phu thê ta” ách, còn miễn cưỡng… tìm đối thủ thật khó, cao thủ quả là tịch mịch, rốt cuộc hiểu được tâm tình của Độc Cô cầu bại.
Ta cười hi hi vuốt phượng vũ trên tay, liếc mắt một cái “vì cái gì chàng không có long ngâm?”
“quan trọng sao?”
“rất quan trong, long ngâm ứng với phụng vũ, như vậy mới đủ đôi”
“cẩn thận” Hàn nói xong, ôm ta, gia nhập chiến đấu, ta hiện tại không có công lực, liên thủ với Hàn, lại phải phiền hắn ôm, kì thực ta nghĩ, nếu cứ ôm như vậy ứng địch, có phải càng ăn ý hơn không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.