Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 108

Sở Sở

16/07/2013

Ngày thứ hai, ta còn đang ngủ mơ, nghe thấy bên ngoài âm thanh huyên náo khiến ta không thể yên giấc. bốn người này, không cãi nhau thì chết a? bọn hắn cãi nhau không mệt như ta nghe đã mệt tai, đồ đệ bọn hắn võ công chưa biết, nhưng nhất định có thần công bịt tai vô địch thiên hạ.

Ta buồn chán rúc vào ngực của Hàn “bọn hắn làm cái gì”

Hàn thản nhiên nói “không biết”

Ta oán hận nói “mấy người này, không biết làm cái gì?”

Hắn lắc đầu cười “nàng có thể hỏi bọn hắn” ngươi biết nói giỡn từ bao giờ?

“ta mệt mỏi, vốn định ngủ một giấc thật tốt, kết quả thành ra như vậy, sáng sớm làm cái gì mà ồn ào?” ta phi thường khó chịu, bốn lão già này, không cho ta ngủ chút sao?

Hàn ôm ta “ngủ đi, không cần để ý bọn hắn”

Ta bực mình “bọn hắn ồn như vậy, sao ngủ?”

Hàn nghe vậy không khỏi cười cười

“ta sợ ba lão già này, ta nghĩ đệ tử của mấy bọn hắn liệu có thể sống đến giờ này không, chẳng trách bỏ nơi này đi bao năm không trở lại”

Ta vừa nói xong, chợt nghe bên ngoài đập cửa. ta vừa định thần, chợt nghe quỷ thư sinh nói “con dâu, ta chờ ngươi mời trà đã lâu, sao còn không đứng lên?” ta thế nào thành con dâu của hắn? Tuy đã tháng 11 nhưng trong cốc vẫn thập phần tuyệt đẹp không có một chút biểu hiện của mùa đông. Ta hứng lên bèn kéo Hàn ra ngoài tả bộ tay của ta nắm chặt tay hắn, một khắc cũng không buông. Có lẽ ta buông ra thì không còn cơ hội nắm lại, đó là dự cảm của ta.

Đầu óc ta muốn loạn, căn bản không biết làm thế nào. Ta sớm tính toán phải nói thế nào, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra. Ta không thể nói ta đến từ tương lai, không phải là Mộ Dung nhị tiểu thư, nếu nói ra, Hàn có thể cho rằng ta đã bị điên, vì muốn cùng hắn một chỗ mà bịa đặt này nọ. nếu không nói, chẳng nhẽ trơ mắt nhìn hắn rời ta mà đi sao? Trong lòng ta rất loạn, đầu óc trở lên hồ đổ. Trải qua gần nửa năm hạnh phúc bên hắn như vậy , hiện nếu rời khỏi hắn, ta không biết mình sẽ biến thành cái dạng gì nữa.

Ta hít sâu một hơi, nhìn hắn, ôm eo hắn, khẽ nói : “chàng có biết hiện giờ ta bao nhiêu tuổi không?” ta nghĩ nói bắt đầu từ đây có lẽ là hợp lí, nhưng lại không nói ra lời. ai chẳng biết Mộ Dung tiểu thư hiện tại 17 tuổi, mà ta đã sớm 24 tuổi.

Hắn nhẹ lắc đầu, con ngươi ngăm đen đầy nhu tình nhìn ta.

“kì thực…” ta cắn răng nói “kì thực chàng dừng cho là vì ta muốn củng cố địa vị giang hồ, kì thực là ta 24 tuổi, không phải là 17, ta đã sống trên đời được 24 năm” thực ra nếu tính ra, ta còn nhiều tuổi hơn Hàn, hắn năm nay mới có 21 thôi.

Ánh mắt hắn lóe lên một tia nghi hoặc : “Mộ Dung nhị tiểu thư năm nay 17, ai ai cũng biết” ta chính là nói về vấn đề này.

Ta thờ dài “ta kể cho chàng một thần thoại…. ở 1000 năm sau, thế giới đã thay đổi rất nhiều, nam nữ bình đẳng, công nghệ tân tiến… ở trong một gia đình trung lưu, có một tiểu thư, 4 tuổi mất mẹ, năm tuổi có mẹ kế, sáu tuổi có em cùng cha khác mẹ…”

“nhưng nàng tính tình cương liệt đanh đá, vì hoành thành nhiệm vụ mà sư phụ giao phó , nàng đã đi vượt thời gian 1000 năm quay về thời điểm này, giả mạo người khác, hơn nữa còn không ngờ rằng, ở đây nàng đã gặp ý chung nhân…”

“chàng nói xem, chuyện này có thật hay không?”

“cô nương kia chính là nàng?” hắn dừng lại hỏi, rất thông minh đã hiểu được vấn đề, chỉ là, ánh mắt hắn tựa như trở lên thâm trầm.

“đúng vậy” ta đột nhiên cười “thực buồn cười phải không? trên đời còn có người tin tưởng loại chuyện này?” ta không biết hắn có tin hay không, cho dù là tin hay không, nếu về sau biết chân tướng, không chừng bảo ta nói điêu.

Hàn thản nhiên cười “cho nên nàng mới ngỗ nghịc, hoàn toàn không xem cha ra gì? Cho nên tất thảy quy củ đều không được nàng để mắt, cho nên nàng trở thành sư tỉ của Bách hiểu sinh?” đúng vậy, hắn có tin không?

Ta nghiêm túc nói “ân, lão già đó căn bản không phải cha ta, không cần khách khí. Về phần ta lớn mật như vậy… cũng là vì tính khí của ta từ bé đã thế” thực sự đã lâu lắm rồi ta không có biểu tình nghiêm túc lên có cảm giác cơ mặt nó hơi mỏi “ta vốn tưởng rằng sớm muộn phải trở về thế giới của mình, nhưng không nghĩ được rằng từ nay sẽ mãi mãi ở lại đây” càng không ngờ rằng yêu Hàn.

Hắn nhìn ta thật sâu, thật lâu sau, hắn đột nheine nói “ nếu ta không đoán sai, cầm tiền bối khuê danh Giang Thu Nhan” ách, nói cái gì, tự dưng đổi chủ đề là sao? Mà sao hắn biết được việc này… khoan… cái gì… Giang…

“a… Giang…” ta kinh ngạc đến không ngậm miệng được.

“tiểu Giang mà bọn hắn thường nhắc tới, hẳn là Giang tử Ngang” ông trời, trái đất chả nhẽ bé vậy sao?

Thấy ta kinh ngạc, hắn thản nhiên nói “ năm đó vợ chồng Giang gia mất không lâu, Mộ Dung phu nhân Giang Thu Nhan cũng mất tích, sau đó đứa con 3 tuổi cũng mất tích” hắn nói điều này làm gì. Ta thực ngây thơ, luôn tin rằng mình biết nhiều, không ngờ hắn còn biết những việc mà ta không biết.

Hắn giữ chặt bả vai tả, trầm thấp nói “vô luận nàng là ai, đều là thê tử của ta, là nữ nhân Độc Cô Hàn ta yêu nhất” ta sớm muộn cũng bị hắn dọa đến chết, cuối cùng hắn biết được bao nhiêu.

Ta nghi hoặc nói “thật vậy chăng?”

Hắn không trả lời, cúi đầu hôn ta, thừa dịp ta không chú ý, đầu lưỡi bá đạo tấn công. Ta đã không kịp hô hấp, đầu óc loạn lên, chân cũng vô lực ngã thẳng vào người hắn.

Đột nhiên, tay hắn dùng chút lực, cả người ta bị hắn ôm lấy, tiếp theo bị hắn bế vào phòng…. “làm gì?” thấy hắn như vậy, ta vội la toáng lên.

Hắn chỉ cười.

“uy, chàng làm gì?”

“ách, quần áo này rất đắt, như thế nào xé rách rồi?”



“ai nha, mấy tên quái nhân kia nhất định cười chết ta.

“ta yêu nàng, bất luận nàng là ai” ách, không rõ

“có ý gì?” ta chưa kịp nói tiếp thì miệng đã bị bịt kín.

(Lời tác giả: tỉnh lượng 30000 từ, hai anh chị làm gì thì tự tưởng tượng/lời editor: tác giả thật là phiền phức)

Mệt quá, ta muốn ngủ. gần đây ta có bệnh sao, chỉ muốn ngủ, một ngày ta ngủ đến 18 h, còn những kia… ăn cơm, đi wc, ách… thân mật…

Ta rất muốn ngủ, ai đó lại không muốn cho ta ngủ. có lẽ là ta rất giống gấu bông đi, nên ai đó cứ thích ôm ta mà ngủ. ta bực mình kháng nghị “ngươi làm gì”

Hàn hôn vào trán ta “ôm nàng một cái”

“vì sao 2 ngày này ngươi rất ít nói chuyện?”

“nàng sẽ nhanh biết”

“biết?” nói còn chưa xong, lại biến thành tiếng hét “a, làm gì?” hắn đã thay đổi tư thế khiến ta hơi mất thăng bằng.

Ta êm đểm cảm nhận nhiệt độ cơ thể hắn “trên được ôm thật ấm, nếu thời tiết lạnh ngươi ôm ta nhiều một chút”

“nhất định”

“không bằng chúng ta thực sự bái bốn tên gia hỏa kia làm sư phụ, ở ẩn chốn này được không?tuy bọn hắn điên khùng, nhưng cũng rất tốt với chúng ta” kì thực sống cùng bọn hắn cũng rất thú vị.

“có thể” ta còn chưa kịp hưng phấn thì hắn lại bổ thêm một câu “nếu ta còn sống về hãy nói”

“ngươi đi đâu?” ta sợ hãi kêu.

“ta tin Giang thu Nhan biết rõ chuyện 21 năm trước” chẳng lẽ hắn chưa biết sao?

“vậy ngươi muốn gì?” ta khẩn trương “ngươi rốt cuộc muốn gì, chẳng nhẽ muốn bỏ ta tìm tiểu sư muội” ta giả vờ tức giận , hi vọng hắn bỏ ý định .

Hàn ôm chặt ta “ba tháng trước, ta nhận được bồ câu đưa tin của Tật Phong”

“ta sao không biết?” ta cũng dùng bồ câu đưa tin với bách hiểu đường thôi.

Ta nhớ lại, ba tháng trước, chúng ta đang du ngoạn ở một tiểu trấn, một buổi sáng, hắn đột nhiên trở lên là lạ, ngồi ở trong phòng không nói một câu, một mình uống rượu.

Hắn rất hiếm khi uống rượu, vì sao đột nhiên uống nhiều như vậy. ta nhớ khi đó hắn ngồi liền nửa ngày, ánh mắt rất lạ. sau đó, bộ dáng lại rất thống khổ, hôm đó làm ta rất sợ.

“tướng công, thê tử của chàng thực nhàm chán”

Không biểu tình gì.

“Hàn, mang ta ra ngoài được không?”

Vẫn im lặng.

Ta vội kéo tay hắn “đi với ta đi”

Hắn tựa như giận dữ, cái chén rơi xuống đất vỡ tan.

Hắn quay đầu đầu nhìn ta, ánh mắt cực kì quái lạ, ảm đạm, thống khổ, lại có hàn khí kinh người, miệng lạnh như băng thốt ra ba chữ “đi –ra– ngoài”

Hắn trước giờ không bao giờ như vậy, cho dù là giận ta, cũng không thể như vậy. ta thực sự không hiểu, hắn bị làm sao.

“Hàn, làm sao vậy?” cho dù trong lòng thực sợ hãi, nhưng ta tin tưởng, hắn sẽ không thương tổn đến ta.

“ta không nghĩ nhìn thấy ngươi” hắn lãnh khốc nói, ta kinh tâm nhìn hắn.

“ta…”

“đi” ta thực sự không kịp nói chuyện đã bị hắn đuổi ra ngoài. Thực sự không rõ, hắn bị làm sao?

Sau đó ta chạy lên núi, bất hạnh lạc đường. hơn nữa, trời tối rồi lại đổ trận mưa lớn, kết quả bị ngất giữa đường. khi ta tỉnh lại, Hàn cẩn thận chiếu cố bên ta, nhuyễn ngôn cầu tha thứ. Ta vì vậy mà 3 ngày không nói chuyện với hắn. sau đó, ta hỏi vì sao lại giận dữ với ta, hắn không trả lời. nếu ta cứ hỏi thêm, hắn liền đem ta ăn sạch, từ đó về sau, hắn đối với ta còn tốt hơn trước. ta cũng không hiểu kì diệu đành quên đi. Đúng rồi, ngày đó hắn nhận được bồ câu đưa tin, lẽ nào?



Ta ôm oán giận nói “ngày đó ngươi không hiểu vì sao giận dữ với ta, ta còn chưa hỏi đâu, ngươi vì sao lại như vậy?”

“nàng rất nhanh sẽ biết” chán ghét, vì sao vẫn muốn giấu ta? “chả nhẽ không nói cho ta nghe được sao?”

“được”

“vậy nói”

“ta có thể nói cho nàng một câu… ta yêu nàng”

Ta cười cười “lừa người”

Có lẽ cảm thấy cứ bị ta hỏi thì không thể trả lời, hắn lại bổn cũ xoạn lại, dùng miệng khóa miệng của ta lại. kết quả lại bị hắn ăn sạch.



Lại một đêm triền miên qua đi

Sáng sớm, tiếng chim hót líu lo.

Ta vẫn còn muốn ngủ, trên giường thực êm ái.

Hắn đột nhiên kéo ta dạy “Vân nhi, đứng lên, ta mang nàng đi gặp Giang tiền bối”

Ta dựa vào lòng hắn, động cũng không động “ không đi, ta muốn ngủ”

“đừng nháo, nàng ta muốn nói cho nàng nhiều việc” việc gì? Nàng biết chẳng nhẽ ta không biết.

Ta làm nũng kháng nghị “ ta có nháo đâu, ta thực sử ất mệt, ngươi vừa làm gì chẳng nhẽ đã quên”

Hắn trìu mếm ôm ta lên, hôn ta thật sâu “ có phải ta làm nàng đau?”

Ta miễn cưỡng nói “đương nhiên”

“gặp Giang tiền bối rồi nói”

Kì thực, ta có chút hiểu, nhưng hi vọng không phải sự thực, hi vọng điều này không đến.

“được rồi” ta thở dài, chỉ còn trông vào ý trời.

Mặc quần áo xong, hắn ôm ta ra ngoài, dìu ta từng bước, ta ỏi “ta có thể không gặp tiền bối được không?”

“vì sao?”

“bởi vì ta không muốn nói với nàng về việc mĩ nữ tỉ trước mặt ngươi, chuyện đàn bà ngươi không nên nghe” lấy cớ thật tốt.

Hắn lắc đầu “đây không phải chuyện của Nhược Nhan tỉ, đi thôi”

Ta được Hàn đưa vào phòng, thấy Giang Thu Nhan đã tỉnh lại, ba lão đầu kia không rõ đi đâu.

Giang Thu Nhan ngồi trên giường, ánh mắt trống rỗng, không rõ đang nghĩ cái gì. Nhưng nét mặt tựa như thống khổ?

“Giang tiền bối?” ta thử gọi nàng. Lấy thân phận của ta không chừng phải gọi nàng là “mẹ cả”

Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thản nheine nói “ngươi rốt cuộc là ai, nghiệt chủng kia không thể 24 tuổi” ta đương nhiên không phải.

Ta há hốc mồm, nàng ta lại hỏi “sao ngươi biết ta họ Giang”

Ta thở dài “năm đó phong hoa tuyệt đại mĩ nhân Giang Thu Nhan, nổi tiếng giang hồ, hơn nữa tiền bói cùng với Nhược Nhan tỉ thực giống nhau” ta sớm đã phát hiện ra, chẳng qua là không dám thừa nhận

Nàng kích động chạy lại lắm chặt tay ta “ngươi biết Nhược nhan?” đương nhiên

“đúng, chúng ta là… tỉ muội”

“tỉ muội… ngươi là nghiệt chủng năm đó” nàng nhìn chằm chằm ta, ánh mắt mang đậm tia cừu hận

Ta lắc đầu “không phải”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Khí Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook