Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 112

Sở Sở

16/07/2013

Hơn một tháng sau, cuộc sống bình thản của ta bị một bức thư phá vỡ. buổi sáng hôm đó,thời tiết thực lạnh, ta ngồi trong phòng luyện công. Đột nhiên một con chim bồ câu bay tới. ta kì quái lấy bức thư được cột ở chân nó. Đã lâu lắm rồi ta không gặp được loại đưa tin này , vì thế rất hiếu kì mở ra… mà nội dung… cư nhiên là…. Ta hít một hơi, ông trời, Hàn phải chăng bị điên, hắn làm vậy là sao?

4 tên điên kia không biết chết ở chốn nào. Trong cốc giờ chỉ có mình ta, ta chẳng kịp chờ bọn hắn, để lại một phong thư, một mình rời U minh Quỷ vực. vốn ta nghĩ sẽ ở trong này cả đời, không nghĩ đến, chỉ loáng cái đã phải chạy ra ngoài. Nếu ta không biết, ta có thể ngồi yên, cái gì cũng không quan tâm, nhưng nếu ta đã biết, chẳng nhẽ ta có thể ngồi yên hay sao.

Ta vừa rời khỏi u minh quỷ vực, lập tức hướng Giang Nam mà đi. Biến mất hơn nửa năm, hẳn là phải quay lại bách hiểu đường nhìn qua, nhưng trước mắt có việc vô cùng gấp, nhất định phải tới Giang gia một chuyến. ai kêu Hàn rất khủng bố, ngoại trừ ta không ai có thể chế phục. ách, hiện tại, tình huống này ta cũng không nắm chắc có thể kìm chế Hàn.

Ta ẩn cư lâu như vậy, sớm đã không biết được sự việc trong giang hồ. vì vậy, vừa xuống núi ta lập tức mua một bản báo trí kì mới nhất . kì thực không có đại sự gì phát sinh, cơ bản đều ca ngợi Độc Cô Huỳnh. Hiện giờ ta có thể khẳng định, nhìn khắp giang hồ không ai không biết nàng , không ai không nể nàng. Cho dù là cha ta, muốn đối địch nàng cũng không phải là truyện đơn giản. thực bội phục Độc Cô Huỳnh, có thể xây dựng được lực lượng như vậy. ngoài ra còn có một việc , Phi Đao Môn Trương Tiểu Kiệt trực tiếp từ bỏ ghế chưởng môn đi đầu quân cho Độc Cô gia. Vốn tên họ trương này vẫn thích Y Lạc Lạc, không biết vì cái gì hắn đột nhiên chuyển mục tiêu sang Độc Cô Huỳnh, ta thật lo lắng hắn biết được thân phận thật của Huỳnh nhi.

Mặt khác, Y DỤc Thành vẫn lao tâm khổ tứ đi tìm Y Lạc Lạc, hắn cũng sắp đem cả giang hồ lật tung lên rồi. ngẫm lại thực buồn cười, Giang gia, Độc CÔ Gia, Bách hiểu đường đều đã biết nàng là ai, nhưng không một ai nói ra mà thôi.

Độc Cô Hàn rời đi lâu như vậy trên giang hồ cũng không có một chút tin tức. lại được bách hiểu đường truyền bá ra ngoài rằng phu thê chúng ta thoái ẩn giang hồ. vì vậy càng chẳng còn ai để ý tới hắn. nếu đột nhiên hắn xuất hiện, hẳn là sẽ oanh động võ lâm. Hơn nữa, nếu như tin tức Hàn li hôn ta loan ra, phỏng chừng còn oanh động võ lâm hơn nữa. ta vốn đã từng một lần bị từ hôn, nay lại lần thứ hai bị li hôn, chỉ cần tưởng tượng cũng đủ nghĩ ra là cực kì đau khổ và mất mặt. ta thầm nghĩ có khi phải viết lại cuộc đời ta thành tiểu thuyết, rồi đem tiểu thuyết bán lấy tiền, mặc dù bách hiểu đường không thiếu tiền, nhưng hiện tại ta đã không phải là người của bách hiểu đường nữa rồi. (sau này tiểu thuyết được Ý Vân Tỉ viết lại với bút danh Thượng Quan Sở Sở, được người biên dịch tài năng Hoa Vân La truyền bá khắp nơi , nổi danh gần xa. Muốn biết thêm chi tiết mời ghé thăm trường tồn chấm nét) Ta một đường hướng tới Giang gia mà chạy, quả thực chính là chịu tội. vài ngày nay, đi đường mệt nhọc, mà ngửi mùi cơm lại muốn phun ra. Ta muốn ăn hoa quả, ăn cũng không được, hiện tại, nhìn thế nào ta cũng giống một oán phụ. Phương Thanh Hà, Thủy Vũ Mị mà thấy ta như vậy nhất định tức đến mức đem ma giáo đồ sát, bật pk toàn thế giới rồi vận chiêu quả cầu hủy diệt …. Ách ách, nghĩ đi đâu vậy?

Hiện tại ta cực kì buồn bực, bởi vì vài ngày nay ta ăn cơm không được, lại liên tục di chuyển, mệt đến không chịu nổi. mà phu xe lại quá ư vụng về, đi đường dục ngựa như điên khiến ta ngồi trong xe cứ nảy qua nảy lại.

Ta bực mình, vén mành cửa ra “đại ca, ngươi đi chậm một chút được không?”

Hắn ừ một tiếng, nhưng tốc độ lại chẳng giảm một chút nào.

“chậm lại đi mà, đi chậm lại ta cho ngươi bạc” ta lập tức rút ra một thỏi bạc.

Phu xe lập tức ghìm ngựa, khuôn mặt hớn hở cầu tài “cô nương, ta cũng muốn chậm nhưng đâu có được?”

“có việc gì?” ta bực mình

“cô nương không biết đấy thôi, trấn gần đây có một hỏa nhân, thường xuyên đánh nhau. Là việc của người giang hồ, ta sao dám biết, chỉ có thể trốn nhanh”

“người nào? Bang phái nào” là kẻ nào dám dương oai múa vuốt nơi đây?

“ta không biết, cô nương, chỉ cần qua rừng cây này, đi tới thôn trấn tiếp theo, ta lập tức đi chậm, cô nương nhẫn nại đi”

Nói rồi hắn lại thúc ngựa chạy nhanh hơn.

Có lẽ ông trời không cho ta thanh nhàn, vừa đi một đoạn, chợt nghe phiến rừng gần đó phát ra âm thanh binh khí, hơn nữa thập phàn kịch liệt. đánh đánh giết giết, ta chán ghét nhất là chuyện đánh giết này!

Phu xe hạ thấp thanh âm “cô nương, cẩn thận”

“mau đi, đừng nhiều lời” ta không nghĩ dây dưa ở đây, ta sớm đã thoái ẩn.

Phu xe không trả lời, chợt nghe có tiếng người “đại tiểu thư, người phải theo chúng ta”

Một thanh âm nữ tử lạnh lùng nói “ không đi” rất quen thuộc, là ai?

Lại một âm thanh “đại tiểu thư, ngươi hẳn là theo chúng ta về, ngươi yên tâm, không ai tổn thương người”

Nữ tử cả giận nói “các ngươi đuổi theo ta hơn một tháng, có mệt không?”

Một người buồn bã nói “chủ thượng có mệnh, nhất định phải mang đại tiểu thư về”

Nữ tử cười lạnh như băng “hắn hảo tâm như vậy?”

“đại tiểu thư, người về với chúng tôi đi”

“tuyệt đối không về” vừa dứt lời, ta chợt nghe tiếng thét chói tai, xe ngựa đột nhiên nghiên qua. Ta không cẩn thận bị ngã lăn ra, lưng va thẳng vào thành xe, đau đến không thở được, nhịn không được kêu to “ai a?”

“đại tiểu thư” lại có người chạy qua đây, nghe tiếng bước chân có thể đoán được đều là cao thủ”

Ta lấy lại cân bằng, chợt thấy trên ghế phu xe đã có một nữ tử ngồi đó, lạnh lùng nói với ta:

“ngươi xuống xe”

“ngươi là ai , nữ cường đạo? cướp xe ngựa của ta?”



Nàng cả giận nói “câm miệng”

Ta tức giận nói “mau xuống xe cho ta, cường đạo a”

Nàng hừ lạnh “ta giết ngươi” vừa dứt lời, một luồng hàn khí đã xông tới, ngọc thủ của nàng cực nhanh hướng tới cổ của ta. Tiếc là ta nhanh hơn, chụp được tay của nàng rồi dùng lực đánh bật ra. Nếu là trước đây ta tuyệt đối không làm được như vậy, nhưng hiện tại ta đã có nội lực thâm hậu, vì vậy đánh bật một chiêu này của nàng là điều rất đơn giản

“thực độc ác, cướp xe còn muốn giết người?”

“lắm miệng” nõi xong, một chưởng lại phóng tới. ta tức giận tóm tay nàng, dùng sức bóp mạnh

“muốn đánh ta, ngươi chưa đủ trình”

“muốn chết” nàng lại tiếp tục hướng tới ta những chiêu chưởng giết người. đáng tiếc chưởng chiêu của nàng hoàn toàn bị ta khống chế. Nàng không nhanh bằng ta, lực cũng không mạnh bằng ta, muốn đánh ta, nằm mơ đi.

“đáng chết, còn muốn giết ta? Quá độc ác rồi”

Ta vừa nói xong thì bên ngoài truyền vào một tiếng:

“tiểu sư muội, đừng đả thương người”

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, một bóng người nhảy vào, cuộc chiến tay đôi chợt biến thành ba người loạn đánh.

Ta thừa dịp này điểm huyệt của nữ tử. tên kia muốn ngăn cản nhưng không kịp chỉ hô lên “cô nương, dừng tay”

Ta bực mình nói “các ngươi là ai, cướp đường sao?”

“nghĩ sư huynh, tiểu sư muội, ra đi” một câu nói xong, cả thân xe ngựa bị đánh vỡ ra, ánh sáng tràn vào.

“là ngươi?” song trọng thanh.

Ta cùng nàng kia trừng mắt nhìn nhau.

“phu nhân?” mấy tên gia hỏa kia cũng kinh ngạc.

“các ngươi làm cái gì?” ta trừng mắt nhìn Lôi Điện

Hắn vội vàng lùi lại “phu nhân thứ tội”

Ta tức giận hô to “các ngươi điên sao, đánh nhau ở đây, còn cướp xe ngựa của ta?”

Lôi điện lập tức nói “ phu nhân, ta phục mệnh đem đại tiểu thư về giáo”

“phụng mệnh ai?”

“Đại sư huynh”

Ta kinh ngạc, là Hàn, nghi hoặc hỏi

“các ngươi bị bệnh, sao kêu hắn là Đại sư huynh?” trước đây bọn hắn đều kêu chủ thượng, hoặc giáo chủ, nay gọi đại sư huynh, sao lại vậy?”

Lôi điện ngây người “ách, hiện tại Mục sư huynh không còn làm giáo chủ, vì vậy chúng ta gọi hắn là Đại sư huynh” thì ra là vậy, hắn đã trở về ma giáo.

Ta cười mị nhìn bọn hắn “các ngươi giờ gọi ta là gì?”

“đại tẩu” đồng thanh

Ta vừa lòng “không tồi, ta thích” đã li hôn… ai.

“đại tẩu, người sao ở đây?” Lôi Điện nghi hoặc

Ta đảo mắt “ta… đi du ngoạn”

Thiên túy ái muội “đại tẩu, không đi tìm đại sư huynh?”



Ta lắc đầu “quên đi, các ngươi đi đi, đừng nói với hắn đã gặp ta” đã li hôn, tìm hắn làm gì?

“đại tẩu?” lôi điện trộm nhìn thần sắc ta. Ta ảm đạm

“đem NGữ tâm về đi, đừng nói gặp được ta”

“đại tầu, không phải hiểu lầm cái gì đi?” thiên túy nói “đại tẩu, Ngữ tâm đi khắp nơi tìm người trả thù, tìm không thấy đến bách hiểu đường phiền toái, phóng hỏa thiêu Nguyệt Quang tiểu trúc, đại sư huynh sợ nàng thương tổn ngươi, cho nên bảo đem nàng về quản giáo” Hàn vẫn nhớ tới ta, vẫn quan tâm tới ta sao?

Ta liếc mắt một cái “Mục ngữ tâm, ngươi đốt nhà của ta?” thực sự độc ác.

Nàng cười lạnh “ai biết ngươi không ở Nguyệt Quang tiểu trúc, coi như ngươi mệnh lớn”

Ta buồn bực “ please, ta đã thoái ẩn giang hồ, ẩn cư trên núi, làm sao còn ở trong Nguyệt Quang tiểu trúc, ngươi ngu ngốc cũng vừa thôi thứ”

Nàng hừ lạnh “ngươi cùng đại sư huynh hình bóng không rời, hắn trở về ma giáo, ngươi không về cùng hắn, đương nhiên ta nghĩ ngươi về Nguyệt Quang tiểu trúc”

Ta buồn bực nói “ta và hắn không lâu trước đã li hôn”

“li hôn?” thực sự ngu ngốc.

Ta cắn cắn môi “vô nghĩa, hắn từ ta” ta đảo mắt vài lần “về sau các ngươi đừng keeut a đại tẩu, kêu Mộ Dung cô nương đi”

Mấy tên gia hỏa lập tức mắt trợn to như quả trứng gà, Mục ngư Tâm vui sướng nói “xứng đáng”

Thiên túy khụt khịt cái mũi vẻ mặt không tin “đại tẩu?”

“đừng gọi ta như vậy, trước đây ta là đại tẩu của các ngươi, hiện giờ thì không phải…” ta phất tay “các ngươi nếu không có việc gì thì đi đi, ta còn có việc”

“đại tẩu. người nói thật?” Lôi điện thập phần không tin.

Ta chậm rãi hít một hơi, gật đầu “ đúng, chúng ta đã li hôn”

“đại tẩu…” lôi điện không che dấu được vẻ lo lắng.

Ta thở dài “ quên đi, ta hiện tại không muốn can thiệp vào chuyện của hắn, từ nay về sau, các ngươi đừng gọi ta…đại tẩu”

Liệt hỏa liền nói “sư huynh cò chưa nói gì?” thực sự ngu ngốc, việc trong nhà lại đi nói ra ngoài sao?

“chuyện vợ chồng như vậy có thể dễ dàng nói ra ngoài sao? Có cần phải cho phóng viên bách hiểu đường đi thông báo khắp toàn thiên hạ không vậy?”

“ách…”

Mục Ngữ tâm cười lạnh, vẻ mặt khinh bỉ “nàng không xứng hai chữ đại tẩu”

Thiên túy liếc mắt nàng một cái, trực tiếp điểm huyệt nàng , đối ta nói “đại tẩu…”

“các ngươi…” đang muốn nó thì chợt họng có vị chua, nói không ra lời.

Lôi điện thấy ta biểu hiện khó chịu “đại tẩu, người làm sao vậy?”

Ta vuốt ngực “không có gì, đứa nhỏ không nghe lời” ta cố ý nói ra, làm cho Mục ngữ Tâm tức chết.

Thiên túy kinh ngạc hỏi to “người…có?”

Ta gật đầu “ba tháng”

Lôi điện vội hỏi “đại sư huynh biết không?”

“không biết, hắn biết thì sẽ không bỏ ta xuống núi”

Thiên túy trầm ngâm “các vị sư huynh, mang tiểu sư muội trở về, ta hộ tống đại tẩu”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Khí Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook