Chương 115
Sở Sở
16/07/2013
Ta khẽ lắc đầu: “cảm giác của ngươi với nàng cuối cùng thực sự ra sao. Nói thật cho ta, vô luận thế nào, nói
thật, nếu không thật tâm ta không thể giúp” ta chính là muốn xem cuối
cùng Y Dục Thành có tình ý với Độc Cô Huỳnh hay không? nếu thực sự hắn
nói ra, thực sự yêu nàng, ta nhất định cố gắng thành toàn, thực không
nhẫn tâm để hai người bọn họ lâm vào cảnh giống ta.
“là tình cảm huynh muội” sắc mặt hắn tái xam lại, tựa hồ đưa ra một quyết định sống chết. huynh muội? lừa người khác thì được, đừng lừa bản thân mình.
Khóe miệng ta khẽ cười “vậy a, vậy thực xin lỗi, ta không giúp được” ta cúi đầu nhắm mắt “ thần y, thỉnh đi ra ngoài, ta cần nghỉ ngơi”
“phu nhân…” hắn lặc mịch tại chỗ, lặng lẽ đứng lên, không cam tâm nhìn ta rồi xoay người, bước đi rất nặng, cuối cùng đột nhiên quay ngược lại, hướng ta mà kiên quyết nói : “ta thích nàng ấy” quả nheien, quả nhiên là loạn luân a. nếu huynh có tình muội có nghĩa, đại tẩu ta đương nhiên muốn thành toàn.
Ta cười ảm đạm “nàng là muội muội của ngươi, như thế nào lại vậy? loạn luân?”
Hắn run lên một chút, nói “ ta biết, nhưng… không thể khống chế tình cảm. ta rất muối bảo hộ nàng, cho nàng khoái hoạt” vô luận nàng ta là thân phận gì, đều yêu nàng, đều muốn cho nàng tốt, có phải không?
“ngươi yêu nàng như vậy… chẳng nhẽ không định cưới vợ sinh con? Người trong giang hồ sẽ thế nào? Y gia sẽ thế nào? Không có người nối dõi sao?” ta tựa như cười nhạo hắn, nhưng lại là có thâm ý.
“chỉ cần nàng ấy khoái hoạt?” tên này đủ si, si đến quên tất cả mọi thứ.
“ngồi đi, chúng ta nói chuyện của nàng”
“phu nhân, người hẳn là biết cái gì” hắn vẫn là cẩn thận hỏ.
“ngươi nói xem” ta vẫn im lặng tươi cười
“vẫn là…”
“tình cảm là không thể khống chế, ngươi yêu nàng như vậy, vượt qua ranh rới huynh muội thông thường”
Y Dục Thành tựa như bừng tỉnh đại ngộ “có phải vì thế… Lạc Lạc, mới lựa chọn biến mất” quả nhiên là như vậy, nhưng đây chỉ là một phần nguyên nhân thôi.
Ta lắc đầu “ta hỏi ngươi thêm một vấn đề, Lạc Lạc thực sự là muội muội của ngươi, thực sự là họ Y sao?” tên ngu ngốc, đừng nói rằng không biết? thực sự bà mối rất khó làm.
“ý của phu nhân…” Y Dục Thành mờ mịt “ từ khi ta bắt đầu hiểu chuyện thì đã biết lạc Lạc là muội của ta”
“ngu ngốc” ta nhịn không được mắng một câu
Y Dục Thành cười khổ “ phu nhân, ta thực sự không biết, ta bất quá hơn Lạc Lạc hai tuổi, người nói xem, tiểu hài tử hai tuổi có thể biết được cái gì?” ách, quên mất tuổi của hắn. năm xưa Hàn nhớ rõ mình có muội muội, nhưng khi đó Hàn đã sớm 5 tuổi rồi, cũng coi như có thể nhận thức rồi.
“chúng ta nói chuyện khác, khi nào ngươi phát hiện mình đối nàng có tình cảm… này nọ?”
“không biết” hắn cười khổ “ ngay từ khi ta hiểu được chuyện đã rất thương yêu Lạc Lạc, đến khi dần lớn lên, dần hiểu được…”
“thực sự yêu nàng?”
Hắn kiên quyết nói “đúng” nhưng vừa dời miệng lập tức cúi đầu, không dám nhìn ta, xấu hổ nói “phu nhân… thực sự ta… rất đau khổ”
“đứng khiên tốn, ngươi dám thích nàng, không dám đối mặt với người đời sao?”
“ta…”
“ta cái gì, ta nói cho ngươi một bí mật” ta tựa tiếu phi tiếu “ ta nói cho ngươi, chính vì Lạc Lạc yêu ngươi, cho nên mới rời đi”
“nàng thích ta?” Y Dục Thành không dán tin, đầu lưỡi cũng uốn lại không nó ra lời.
Ta ái muội cười , gật đầu “đúng, người ta thích ngươi”
“ta… là ca ca của nàng a” hắn nhịn không được kinh hô “không phải nàng thích Giang trang chủ sao?”
Ta liếc mắt một cái “ngươi chẳng phải thích nàng sao, vì sao nàng không thể thích ngươi?” thượng bất chính hạ tắc loạn a.
Hắn lập tức hổ thẹn cúi đầu “ phu nhân, chúng ta… làm sao có thể… phải làm thế nào?”
Ta tiếp tục trợn mắt “ta biết làm thế nào, loạn luân như vậy, ta làm sao giúp các ngươi, ta có thể biết nhiều việc, nhưng không phải là vạn năng”
“phu nhân, người hẳn là rất khinh thường bọn ta?” hắn quả nhiên ủ rũ, cực điểm khổ sở.
“chỉ cần ngươi thề”
“thề?”
“đúng, chỉ cần ngươi thề, vô luận là cái gì, ngươi đều có thể bỏ qua mà yêu nàng, vô luận là đời trước ân oán thế nào, ngươi đều có thể chăm sóc cho nàng thật tốt, chiếu cố nàng, vĩnh viễn bên cạnh nàng, không được li khai. Còn có, đời này tuyệt đối không được có nữ nhân khác, trong mắt chỉ có mình nàng”
“Mục Phu nhân… nhưng…” hắn khó hiểu nhìn ta.
“thề hay không?” ta ra vẻ bực mình “chỉ cần ngươi thề, ta có thể tìm cách giúp ngươi”
Hắn nghe xong, lập tức quỳ gối trên mặt đất “Y Dục Thành hướng trời cao thề, chỉ cần ta còn sống quyết không phụ Lạc Lạc. vô luận phát sinh chuyện gì, vô luận nàng là ai, vô luận ân oán đời trước. ta đều chiếu cố cho nàng thực tốt, bao dung nàng, chiếu cố nàng, vĩnh viễn ở bên nàng, không li khai, sau này chỉ có một mình nàng, không có nữ nhân khác, nếu vi phạm lời thề…trời chu đất diệt”
Không cần trời chu đất diệt, tùy tiện cho hắn tới thăm hỏi sư phụ ta là được.
“Mục Phu nhân, hiện tại có thể…”
“ độc cô phu nhân” ta bẻ gãy lời nói của hắn.
“Độc cô?” hắn nghi hoặc.
“đúng vậy, về sau gọi ta như vậy, lão công… phu quân ta họ Độc cô, ách quên đi, về sau gọi đại tẩu” ta ái muội cười “muội phu, kêu một tiếng đại tẩu”
“đại tẩu? thỉnh phu nhân nói rõ ràng”
Ta lắc đầu “ai kêu đại tẩu như mẹ, em chồng của ta cũng tới tuổi cập kênh”
“Độc cô phu nhân? Em chồng?” Y DỤc Thành kinh hãi “người nói…lạc lạc là Độc cô cô nương?” không tính là ngu, còn có thể hiểu ta nói gì.
Ta chậm rãi gật đầu “ xem ra ngươi không ngu”
“như thế nào có thể?” hắn căn bản không tin.
“vì cái gì không có khả năng?” ta mỉm cười nhìn hắn.
“Độc cô cô nương võ công cao cường, bình tĩnh cơ trí, trầm ổn nội liễm… Lạc lạc… chỉ là một tiểu cô nương”
Ta chậm rãi liếc mắt hắn “con người rồi cũng sẽ trưởng thành” biến hóa của nàng thực sự nhiều, không trách chẳng ai nhận ra được.
“Phu nhân… thỉnh nói rõ chân tướng” xem ra hắn đã hiểu được rồi.
“được… là 21 năm trước, việc này có quan hệ với cha của ngươi…”
Ta bắt đầu đem chuyện của năm xưa kể lại.
Y DỤc Thành chỉ im ắng ngồi nghe.
“Lạc… Độc Cô Huỳnh cô nương khi nào thì biết được chân tướng?”
“ngươi nghĩ Độc Cô Huỳnh có khả năng xây dựng lại được Độc cô gia như ngày nay sao, không phải có bách hiểu đường chồng lưng, nàng không thể có thành tựu như bây giờ”
“người sớm đã biết”
“ta đương nheien biết, chính là ta nói cho nàng”
“người tự xưng Độc Cô phu nhân…”
Ta chậm rãi gật đầu “Mục Hàn chính là đứa trẻ còn sống năm đó, nguyên văn tên họ ĐỘc cô Hàn”
Y Dục Thành cười khổ “không tưởng nổi, sự tình lại là như vậy”
Ta hít một hơi “ngươi còn nhiều việc không thể nghĩ tới nữa”
“vậy 3 người còn lại ngoài cha ta là ai?”
“cha ta” ta vừa nói ra miệng, hắn lập tức câm bặt, không tin nổi nhìn ta.
“ đừng ngạc nhiên như vậy. cha ta là kẻ chủ mưu, 3 người còn lại là đồng phạm.” thần sắc ta thập phần ảm đạm.
“phu nhân…. Cha ta đã sớm qua đời… ta hi vọng…” hắn nói một nửa, rồi lại nuốt lại, lời này quả là rất khó nói ra.
“ngươi yên tâm, ta sẽ không tìm Y gia báo thù” việc báo thù, ta không nghĩ làm, oan oan tương báo đến bao giờ mới dứt, nhưng nói đi cũng phải nói lại, ta nguyên lai là người ngoài cuộc , đâu có tư cách nói báo hay không báo.
“Mục… Độc cô Hàn cùng Giang đại ca đều yêu ngươi như vậy, Lạc lạc kính trọng ngươi, hẳn là người có thể khuyên bọn họ?” không khuyên được, diệt môn chi cừu, không đội trời chung.
“ không thể, ta và Hàn đã li dị”
“li dị?”
“là ta bị hưu”
Hắn khiếp sợ, không biết nói cái gì cho phải.
“muội phu, ta thấy ngươi thực sự yêu Huỳnh Nhi, mới đem bí mật nói cho ngươi. Ngươi đừng nhúng tay, ngươi căn bản không thể cản trở được”
Hắn trầm tư : “ta biết không thể thay đổi gì, nhưng… người có thể nhìn Mộ Dung tiên sinh thân bại danh liệt hay không?”
Ta lạnh lùng nói “mặc kệ lão ta, đại trượng phu dám làm dám chịu.” ta vốn không phải con gái hắn, vì cái gì phải lo lắng cho hắn, một tên ngụy quân tử như hắn, căn bản không có khả năng để ta phải lưu tâm.
Y DỤc Thành cười khổ “chỉ sợ sẽ nổi lên một tràng phong ba:
Ta thản nhiên : “ngươi cũng là người trong cuộc”
Y Dục Thành cười khổ không ngừng, đúng vậy, việc này đã xảy ra, hắn tuyệt đối không thể né tránh, chỉ có thể đương đầu. quả đúng là người trong giang hồ thân bất do kỉ. “ngươi có ý định gì chưa, tương lai của ngươi và Huỳnh nhi?”
“nàng có thể bao dung ta sao? Hắn cười khổ “nếu có thể, làm sao trốn tránh không gặp ta”
Ta thở dài : “nói cho ngươi biết, nguyên lai là Hàn muốn diệt môn Y gia báo thù, nhưng vì Huỳnh nhi cầu xin, Hàn đã hứa bỏ qua cho Y gia”
Y Dục Thành trố mắt nhìn ta, kì thực không chỉ Huỳnh nhi, mà còn có công lớn của ta, nhưng ta đem công đổ hết cho Độc Cô Huỳnh, làm cho nàng càng có giá trị trong lòng Y Dục Thành.
“phu nhân, hiện tại ta thực loạn, chỉ muốn uống một li” hắn nói rồi câm li trà uống cạn.
Ta gật đầu “hảo”
Gọi tiểu nhị mang mấy vò rượu vào. Không có thức ăn, chỉ đơn thuần là uống rượu.
“Độc Cô phu nhân, ngày đó ta nghe khúc giang hồ tiếu của người, ta đã biết người không phải là thường nhân”
Ta cười ha ha “phải không, ngươi và Giang đại ca là hai người đầu tiên nghe được ta đàn khúc đó”
“Độc cô phu nhân, thực xin lỗi”
“sao vậy?”
“ngày đó, ta đã nghe khúc Giang hồ tiếu của người, biết người là nữ tử xuất chúng, hơn nữa còn biết chân diện mục của người, biết người không phải là xú nha đầu, nhưng mà ta lại hùa theo Lạc lạc ở Giang gia, mặc kệ giang hồ đàm tiếu ngươi… là ta tự tư”
“ta vẫn tò mò, vì sao ngươi không nói ra?”
“ngày đó, ta nghĩ Lạc Lạc thích Giang đại ca, ta tự tự, hiểu lầm ngươi, chán ghét ngươi… kì thực, ngay khi gặp mặt, ta đã biết người là kì nữ tử. kì thực, lần đầu tiên nhìn thấy người… ta… thậm chí có động tâm… ngươi là nữ nhân duy nhất… ngoài Lạc Lạc có thể khiến ta động tâm… nhưng sau đó biết ngươi trong lòng chỉ có Mục Hàn, ta chỉ có thể chúc phúc người”
Ta trố mắt nhìn hắn, hắn nói có thật hay không. đến nói cũng bắt đầu không nói rõ rồi.
“đừng nói như vậy…”
“ta biết ngươi là Nguyệt Quang tiên tử, nhưng ta càng không nói ra bộ mặt thật của ngươi”
Ta tùy tiện hỏi “vì sao ngươi biết”
“ngay từ khi nghe người đàn trong phòng Giang đại ca, ta đã biết”
“cám ơn ngươi dấu diếm”
“không cần…”
Ngày hôm đó, dưới ánh trăng, có hai người say, có hai người đau khổ vì tình. Nói cho cùng, đều vì một chữ tình mà khổ.
Yêu, đau, thương, túy, phải chăng đời người gói gọn trong vài chữ này?
“là tình cảm huynh muội” sắc mặt hắn tái xam lại, tựa hồ đưa ra một quyết định sống chết. huynh muội? lừa người khác thì được, đừng lừa bản thân mình.
Khóe miệng ta khẽ cười “vậy a, vậy thực xin lỗi, ta không giúp được” ta cúi đầu nhắm mắt “ thần y, thỉnh đi ra ngoài, ta cần nghỉ ngơi”
“phu nhân…” hắn lặc mịch tại chỗ, lặng lẽ đứng lên, không cam tâm nhìn ta rồi xoay người, bước đi rất nặng, cuối cùng đột nhiên quay ngược lại, hướng ta mà kiên quyết nói : “ta thích nàng ấy” quả nheien, quả nhiên là loạn luân a. nếu huynh có tình muội có nghĩa, đại tẩu ta đương nhiên muốn thành toàn.
Ta cười ảm đạm “nàng là muội muội của ngươi, như thế nào lại vậy? loạn luân?”
Hắn run lên một chút, nói “ ta biết, nhưng… không thể khống chế tình cảm. ta rất muối bảo hộ nàng, cho nàng khoái hoạt” vô luận nàng ta là thân phận gì, đều yêu nàng, đều muốn cho nàng tốt, có phải không?
“ngươi yêu nàng như vậy… chẳng nhẽ không định cưới vợ sinh con? Người trong giang hồ sẽ thế nào? Y gia sẽ thế nào? Không có người nối dõi sao?” ta tựa như cười nhạo hắn, nhưng lại là có thâm ý.
“chỉ cần nàng ấy khoái hoạt?” tên này đủ si, si đến quên tất cả mọi thứ.
“ngồi đi, chúng ta nói chuyện của nàng”
“phu nhân, người hẳn là biết cái gì” hắn vẫn là cẩn thận hỏ.
“ngươi nói xem” ta vẫn im lặng tươi cười
“vẫn là…”
“tình cảm là không thể khống chế, ngươi yêu nàng như vậy, vượt qua ranh rới huynh muội thông thường”
Y Dục Thành tựa như bừng tỉnh đại ngộ “có phải vì thế… Lạc Lạc, mới lựa chọn biến mất” quả nhiên là như vậy, nhưng đây chỉ là một phần nguyên nhân thôi.
Ta lắc đầu “ta hỏi ngươi thêm một vấn đề, Lạc Lạc thực sự là muội muội của ngươi, thực sự là họ Y sao?” tên ngu ngốc, đừng nói rằng không biết? thực sự bà mối rất khó làm.
“ý của phu nhân…” Y Dục Thành mờ mịt “ từ khi ta bắt đầu hiểu chuyện thì đã biết lạc Lạc là muội của ta”
“ngu ngốc” ta nhịn không được mắng một câu
Y Dục Thành cười khổ “ phu nhân, ta thực sự không biết, ta bất quá hơn Lạc Lạc hai tuổi, người nói xem, tiểu hài tử hai tuổi có thể biết được cái gì?” ách, quên mất tuổi của hắn. năm xưa Hàn nhớ rõ mình có muội muội, nhưng khi đó Hàn đã sớm 5 tuổi rồi, cũng coi như có thể nhận thức rồi.
“chúng ta nói chuyện khác, khi nào ngươi phát hiện mình đối nàng có tình cảm… này nọ?”
“không biết” hắn cười khổ “ ngay từ khi ta hiểu được chuyện đã rất thương yêu Lạc Lạc, đến khi dần lớn lên, dần hiểu được…”
“thực sự yêu nàng?”
Hắn kiên quyết nói “đúng” nhưng vừa dời miệng lập tức cúi đầu, không dám nhìn ta, xấu hổ nói “phu nhân… thực sự ta… rất đau khổ”
“đứng khiên tốn, ngươi dám thích nàng, không dám đối mặt với người đời sao?”
“ta…”
“ta cái gì, ta nói cho ngươi một bí mật” ta tựa tiếu phi tiếu “ ta nói cho ngươi, chính vì Lạc Lạc yêu ngươi, cho nên mới rời đi”
“nàng thích ta?” Y Dục Thành không dán tin, đầu lưỡi cũng uốn lại không nó ra lời.
Ta ái muội cười , gật đầu “đúng, người ta thích ngươi”
“ta… là ca ca của nàng a” hắn nhịn không được kinh hô “không phải nàng thích Giang trang chủ sao?”
Ta liếc mắt một cái “ngươi chẳng phải thích nàng sao, vì sao nàng không thể thích ngươi?” thượng bất chính hạ tắc loạn a.
Hắn lập tức hổ thẹn cúi đầu “ phu nhân, chúng ta… làm sao có thể… phải làm thế nào?”
Ta tiếp tục trợn mắt “ta biết làm thế nào, loạn luân như vậy, ta làm sao giúp các ngươi, ta có thể biết nhiều việc, nhưng không phải là vạn năng”
“phu nhân, người hẳn là rất khinh thường bọn ta?” hắn quả nhiên ủ rũ, cực điểm khổ sở.
“chỉ cần ngươi thề”
“thề?”
“đúng, chỉ cần ngươi thề, vô luận là cái gì, ngươi đều có thể bỏ qua mà yêu nàng, vô luận là đời trước ân oán thế nào, ngươi đều có thể chăm sóc cho nàng thật tốt, chiếu cố nàng, vĩnh viễn bên cạnh nàng, không được li khai. Còn có, đời này tuyệt đối không được có nữ nhân khác, trong mắt chỉ có mình nàng”
“Mục Phu nhân… nhưng…” hắn khó hiểu nhìn ta.
“thề hay không?” ta ra vẻ bực mình “chỉ cần ngươi thề, ta có thể tìm cách giúp ngươi”
Hắn nghe xong, lập tức quỳ gối trên mặt đất “Y Dục Thành hướng trời cao thề, chỉ cần ta còn sống quyết không phụ Lạc Lạc. vô luận phát sinh chuyện gì, vô luận nàng là ai, vô luận ân oán đời trước. ta đều chiếu cố cho nàng thực tốt, bao dung nàng, chiếu cố nàng, vĩnh viễn ở bên nàng, không li khai, sau này chỉ có một mình nàng, không có nữ nhân khác, nếu vi phạm lời thề…trời chu đất diệt”
Không cần trời chu đất diệt, tùy tiện cho hắn tới thăm hỏi sư phụ ta là được.
“Mục Phu nhân, hiện tại có thể…”
“ độc cô phu nhân” ta bẻ gãy lời nói của hắn.
“Độc cô?” hắn nghi hoặc.
“đúng vậy, về sau gọi ta như vậy, lão công… phu quân ta họ Độc cô, ách quên đi, về sau gọi đại tẩu” ta ái muội cười “muội phu, kêu một tiếng đại tẩu”
“đại tẩu? thỉnh phu nhân nói rõ ràng”
Ta lắc đầu “ai kêu đại tẩu như mẹ, em chồng của ta cũng tới tuổi cập kênh”
“Độc cô phu nhân? Em chồng?” Y DỤc Thành kinh hãi “người nói…lạc lạc là Độc cô cô nương?” không tính là ngu, còn có thể hiểu ta nói gì.
Ta chậm rãi gật đầu “ xem ra ngươi không ngu”
“như thế nào có thể?” hắn căn bản không tin.
“vì cái gì không có khả năng?” ta mỉm cười nhìn hắn.
“Độc cô cô nương võ công cao cường, bình tĩnh cơ trí, trầm ổn nội liễm… Lạc lạc… chỉ là một tiểu cô nương”
Ta chậm rãi liếc mắt hắn “con người rồi cũng sẽ trưởng thành” biến hóa của nàng thực sự nhiều, không trách chẳng ai nhận ra được.
“Phu nhân… thỉnh nói rõ chân tướng” xem ra hắn đã hiểu được rồi.
“được… là 21 năm trước, việc này có quan hệ với cha của ngươi…”
Ta bắt đầu đem chuyện của năm xưa kể lại.
Y DỤc Thành chỉ im ắng ngồi nghe.
“Lạc… Độc Cô Huỳnh cô nương khi nào thì biết được chân tướng?”
“ngươi nghĩ Độc Cô Huỳnh có khả năng xây dựng lại được Độc cô gia như ngày nay sao, không phải có bách hiểu đường chồng lưng, nàng không thể có thành tựu như bây giờ”
“người sớm đã biết”
“ta đương nheien biết, chính là ta nói cho nàng”
“người tự xưng Độc Cô phu nhân…”
Ta chậm rãi gật đầu “Mục Hàn chính là đứa trẻ còn sống năm đó, nguyên văn tên họ ĐỘc cô Hàn”
Y Dục Thành cười khổ “không tưởng nổi, sự tình lại là như vậy”
Ta hít một hơi “ngươi còn nhiều việc không thể nghĩ tới nữa”
“vậy 3 người còn lại ngoài cha ta là ai?”
“cha ta” ta vừa nói ra miệng, hắn lập tức câm bặt, không tin nổi nhìn ta.
“ đừng ngạc nhiên như vậy. cha ta là kẻ chủ mưu, 3 người còn lại là đồng phạm.” thần sắc ta thập phần ảm đạm.
“phu nhân…. Cha ta đã sớm qua đời… ta hi vọng…” hắn nói một nửa, rồi lại nuốt lại, lời này quả là rất khó nói ra.
“ngươi yên tâm, ta sẽ không tìm Y gia báo thù” việc báo thù, ta không nghĩ làm, oan oan tương báo đến bao giờ mới dứt, nhưng nói đi cũng phải nói lại, ta nguyên lai là người ngoài cuộc , đâu có tư cách nói báo hay không báo.
“Mục… Độc cô Hàn cùng Giang đại ca đều yêu ngươi như vậy, Lạc lạc kính trọng ngươi, hẳn là người có thể khuyên bọn họ?” không khuyên được, diệt môn chi cừu, không đội trời chung.
“ không thể, ta và Hàn đã li dị”
“li dị?”
“là ta bị hưu”
Hắn khiếp sợ, không biết nói cái gì cho phải.
“muội phu, ta thấy ngươi thực sự yêu Huỳnh Nhi, mới đem bí mật nói cho ngươi. Ngươi đừng nhúng tay, ngươi căn bản không thể cản trở được”
Hắn trầm tư : “ta biết không thể thay đổi gì, nhưng… người có thể nhìn Mộ Dung tiên sinh thân bại danh liệt hay không?”
Ta lạnh lùng nói “mặc kệ lão ta, đại trượng phu dám làm dám chịu.” ta vốn không phải con gái hắn, vì cái gì phải lo lắng cho hắn, một tên ngụy quân tử như hắn, căn bản không có khả năng để ta phải lưu tâm.
Y DỤc Thành cười khổ “chỉ sợ sẽ nổi lên một tràng phong ba:
Ta thản nhiên : “ngươi cũng là người trong cuộc”
Y Dục Thành cười khổ không ngừng, đúng vậy, việc này đã xảy ra, hắn tuyệt đối không thể né tránh, chỉ có thể đương đầu. quả đúng là người trong giang hồ thân bất do kỉ. “ngươi có ý định gì chưa, tương lai của ngươi và Huỳnh nhi?”
“nàng có thể bao dung ta sao? Hắn cười khổ “nếu có thể, làm sao trốn tránh không gặp ta”
Ta thở dài : “nói cho ngươi biết, nguyên lai là Hàn muốn diệt môn Y gia báo thù, nhưng vì Huỳnh nhi cầu xin, Hàn đã hứa bỏ qua cho Y gia”
Y Dục Thành trố mắt nhìn ta, kì thực không chỉ Huỳnh nhi, mà còn có công lớn của ta, nhưng ta đem công đổ hết cho Độc Cô Huỳnh, làm cho nàng càng có giá trị trong lòng Y Dục Thành.
“phu nhân, hiện tại ta thực loạn, chỉ muốn uống một li” hắn nói rồi câm li trà uống cạn.
Ta gật đầu “hảo”
Gọi tiểu nhị mang mấy vò rượu vào. Không có thức ăn, chỉ đơn thuần là uống rượu.
“Độc Cô phu nhân, ngày đó ta nghe khúc giang hồ tiếu của người, ta đã biết người không phải là thường nhân”
Ta cười ha ha “phải không, ngươi và Giang đại ca là hai người đầu tiên nghe được ta đàn khúc đó”
“Độc cô phu nhân, thực xin lỗi”
“sao vậy?”
“ngày đó, ta đã nghe khúc Giang hồ tiếu của người, biết người là nữ tử xuất chúng, hơn nữa còn biết chân diện mục của người, biết người không phải là xú nha đầu, nhưng mà ta lại hùa theo Lạc lạc ở Giang gia, mặc kệ giang hồ đàm tiếu ngươi… là ta tự tư”
“ta vẫn tò mò, vì sao ngươi không nói ra?”
“ngày đó, ta nghĩ Lạc Lạc thích Giang đại ca, ta tự tự, hiểu lầm ngươi, chán ghét ngươi… kì thực, ngay khi gặp mặt, ta đã biết người là kì nữ tử. kì thực, lần đầu tiên nhìn thấy người… ta… thậm chí có động tâm… ngươi là nữ nhân duy nhất… ngoài Lạc Lạc có thể khiến ta động tâm… nhưng sau đó biết ngươi trong lòng chỉ có Mục Hàn, ta chỉ có thể chúc phúc người”
Ta trố mắt nhìn hắn, hắn nói có thật hay không. đến nói cũng bắt đầu không nói rõ rồi.
“đừng nói như vậy…”
“ta biết ngươi là Nguyệt Quang tiên tử, nhưng ta càng không nói ra bộ mặt thật của ngươi”
Ta tùy tiện hỏi “vì sao ngươi biết”
“ngay từ khi nghe người đàn trong phòng Giang đại ca, ta đã biết”
“cám ơn ngươi dấu diếm”
“không cần…”
Ngày hôm đó, dưới ánh trăng, có hai người say, có hai người đau khổ vì tình. Nói cho cùng, đều vì một chữ tình mà khổ.
Yêu, đau, thương, túy, phải chăng đời người gói gọn trong vài chữ này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.