Chương 33
Sở Sở
16/07/2013
“xin lỗi” bệnh thần kinh cũng
là kinh ngạc cùng xấu hổ, chạy nhanh ra ngoài, thuận tay đóng cửa. Máy
mắn ta chạy nhanh, nếu không thân phận của ta liền bị lộ tẩy. Ta vội
chạy đến bàn trang điẻm dùng sức chát phấn lên mặt. Thẳng đến khi mặt
cảm thấy nặng mới thở dài một hơi.
“mặc xong chưa?” bệnh thần kinh có vẻ thích phá hư tâm tình của ta.
“nam nữ thụ thụ bất thân, hiện tại ta phải ngủ, ngày mai ngươi lại đến” bình thường mà nói ta là không để yên, nhưng là hiện ta đã muốn ngủ, không cần dây dưa với hắn.
Nửa đêm, ta đang còn mơ màng, đột nhiên nghe một loạt tiếng bước chân. Gần đây nhiều người muốn bắt ta khiến ta cảnh giác đề cao. Tay lập tức cầm chặt Phượng vũ, lỗ tai rỏng lên nghe động tĩnh. Tiếng bước chân dừng, lại cảm giác có hương khí, chỉ cần ta không phải ngu ngốc liền biết là mê dược. Không có biện pháp, ta vội lấy chăn bịt mũi. Tiếp theo là thanh âm mở cửa, những người này thực sự nghĩ ta ngủ giống lợn sao?
“các ngươi làm gì?” một tiếng gầm giận dữ truyền tiến vào lỗ tai của ta, bệnh thần kinh? Hắn xuất hiện định làm anh hùng cứu mĩ nhân? Hắn không xứng.
“Giang…trang chủ?” một thanh âm kinh ngạc hỏi., bệnh thần kinh sảng khoái đáp:
“đúng, tại hạ Giang Tử Ngang”
Một tên khác thấy thế liền nói: “ không biết Giang trang chủ ở đây, chúng ta mạo phạm” xem ra bệnh thần kinh vẫn là được người khác nể trọng, có mặt mũi.
“đi đi, đừng để ta tái kiến các ngươi” còn uy hiếp người ta?
“điều này…” mấy người thấy vậy liền không dám dông dài , lập tức rút mất.
“ngươi không sao?” bệnh thần kinh không biết vì cái gì đi đến hỏi ta. Ta tay vẫn cầm phượng Vũ, lại cắm lên tóc, nhẹ nói: “ đương nhiên không việc gì, ta còn chuẩn bị đem mấy tên đó đi sử quyết thì ngươi phá hư”
“ngươi ngủ đều như vậy?” bệnh thần kinh nhìn ta, vẻ mặt kinh ngạc, chính là trên mặt ta phấn dày đặc. Ta chính là sợ hắn đột ngốt đến, vì thế đặc biệt hóa trang. Ta gật đầu: “ đúng, ta thích, ngươi quản sao?”
“dung tục”
Ta liếc mát hắn một cái: “ ngươi mới dung tục, không biết hân thưởng, không có phẩm vị” kì thật ta hiểu rõ bộ dáng này khó coi, nhưng là vẫn mạnh miệng.
“ngươi nghĩ đem lớp trang điểm kia tẩy đi, mặt không chừng xinh đẹp hơn?” bệnh thần kinh, ta đương nhiên hiểu rõ, không cần ngươi giáo huấn.
Ta lại ngồi lên trên giường, đắp chăn lại nói: “ta đã muốn đi ngủ, đi ra ngoài đi, ngươi không phải muốn phi lễ ?”
Bệnh thần kinh nghe thế thì rút ra một bình dược đưa ta
“cái gì vậy?”
“chân ngươi bị thương, bôi thuốc này nhanh khỏi” chân của ta vẫn là chưa lành, lần này tính hắn có lương tâm.
“ách , nếu đúng ngươi quan tâm ta, giúp ta xoa thuốc đi”
Bệnh thần kinh liếc mắt một cái, ngồi ở mép giường, thanh kiếm cũng đặt bên phải. Ánh mắt của ta lập tức bị thanh kiếm làm chú ý, thế nào thực nghiệm đây?
“đưa chân ra” hắn nói kéo ra khỏi trầm tư.
Bệnh thần kinh hiện giờ ngồi đối diện, yên lặng giúp ta thoa thuốc.
“uy, ngươi nghĩ muốn ta đau chết a?” chân ta vốn là không đau lắm, nhưng là cùng hắn nói chuyện có thể đã thành thóiquen. Bệnh thần kinh nói:
“nhẫn một chút”
“chính ngươi ngốc lại bảo ta nhẫn? Ngươi có thể không?” đại khối băng bảo ta nhẫn ta tuyệt đối câm miệng, nhưng đây là bệnh thần kinh.
“ta thực sự rất nhẹ tay” hắn hiếm khi nhẹ như vậy, thực sự khó được.
“ai yêu” hẵng còn đang khen hắn thì chân ta đau đến nhíu mày nhăn mặt.
Bệnh thần kinh ôn hòa nói: “ đau thì nhanh khỏi” ách, kì thật ngươi cũng không tồi đi, hay là hôm nay phát sốt, đối tốt với ta như thế? Ta lại hoài nghi hắn có ý đồ? Ta vừa định nói chuyện, bệnh thần kinh kêu to một tiếng
“cẩn thận”
Lập tức ta bị đẩy ngã. Chúng ta vốn là đang đối diện, thế nào sảo ta lại hôn hắn miệng… ta dùng sức đẩy ra.
“dám khinh bạc ta, đi chết?”
Bệnh thần kinh bị ta đẩy, cư nhiên lùi sau 2 bướ, sắc mặt trắng nhợt, dùng sức cắn răng, máu theo khóe miệng chảy xuống. Ta ngu ngốc cũng biết hắn đang bị thương, hơn nữa là vì chắn cho ta mà bị thương. Ta vừa mới định nói , hắn đã xoay người, ta chính là nhìn rõ một thanh dao găm cắm sâu sau lưng hắn. Ta vội nhìn theo hướng cửa, lập tức thấy 2 người, một kẻ thần hình cao lớn, một kẻ diện mạo hung thần ác sát. Mắt trái đều là bịt lại, tựa như độc nhãnh long. Một người trong tay càm đao, một người là dùng lưu tinh chùy. Đao nhân cười ha ha nói: “ Giang Tử Ngang, mắt của người ngày càng kém”
Bệnh thần kinh cười lạnh: “ lại là các ngươi, bại hoại”
Kẻ cầm lưu tinh chùy cũng thô lỗ cười: “ Giang Tử Ngang, không nghĩ đến, nữ nhân thô tục này lại có thể hại đến ngươi” lấy võ công của bệnh thần kinh mà xét, hắn bị ám khí đánh trúng là không thể đi, nhưng là vì đẩy ta lên mới bị thương, cư nhiên dùng thân thể cản, ta thật không hiểu phải nói cái gì? Không phải hắn rất chán gét ta sao? Vì cái gì phải làm như vậy? Đại khối băng vì ta bị rắn cắn, ta sẽ cảm động, còn bệnh thần kinh vì ta chắn ám khí, ta có cảm động không? Ta không phải làm từ sắt đá, ta cũng có tâm, cũng có tình, cho dù trước kia cừu oán hắn, nhưng là lần này thực sự nợ hắn một món, ta không cảm động đều không được.
Bệnh thần kinh lúc này cười lạnh: “ cho dù ta còn nửa cái mạng, ta cũng đủ sức đem các ngươi chết chung”
Kẻ cầm lưu tinh chùy liền tiến lên, chỉ vào bệnh thần kinh cười nói: “ Giang Tử Ngang, 3 năm trước ngươi lấy của 2 huynh đệ ta mỗi người 1 con mắt, hôm nay ngươi hãy lấy mạng đền đi” bệnh thần kinh, bảo ngươi điên liền điên, sao không giết chết đi loại bại hoại này, chỉ lấy một mắt của chúng, hiện giờ di họa?
“ha ha, ngươi yên tâm, ngươi chết đi, chúng ta đem nữ nhân này tặng cho ngươi chết chung, nếu không nhờ ả chúng ta cũng không có cơ hội hôm nay” đao khách kia đắc ý cười, tựa hồ bệnh thần kinh đã là người chết rồi vậy. Bệnh thần kinh dùng ngữ khí nguy hiểm nói: “ động đến nàng, ta sợ các ngươi chết không toàn thây”
Một tên nghe thế ha ha cười nói: “xem nàng như vậy chắc là một kĩ nữ…”
Ta nào chịu để yên mắng: “ mẹ ngươi mới là kĩ nữ, động đến ta thử xem, ta diệt toàn gia”
Nghe khẩu khí ta lớn thế, 2 tên kia cũng không dám coi thường hỏi:”
“ngươi là ai?”
Ta khinh miệt liếc mắt nói: “ 2 ngươi lại là ai? Có gan báo danh, ta không cùng vô danh tiểu tốt tranh chấp” hiện tại bệnh thần kinh bị thuonwg, ta cũng không nghĩ có thể đánh lại 2 người này, nếu đã vậy liền nói, nói cho 2 tên đó chết thì thôi.
Đao nhân kia cười ha ha nói: “ chúng ta tây bắc song hổ, ta gọi tôn hộ, hắn là đệ ta gọi tôn báo” nói xong rồi, nhanh vậy, ta liền tử. Ta vốn nghĩ, đến cùng 2 kẻ này chỉ là tam lưu nhân vật, nhưng là 2 người này không phải tam lưu mà là nhất lưu. Theo bách hiểu đường anh hùng phổ ghi lại, 2 người này đều là nhất lưu cao thủ. Trước mắt 2 người đồng tề danh xếp thứ 15 trong hàng ngũ cao thủ, nếu không phải bọn hắn đều làm điều ác, lại không có thế lực hậu thuẫn, có lẽ đã được xếp trong 10 người. Xem ra 2 tên bại hoại này là đến tìm bệnh thần kinh, như vậy nhất định không chết không thôi. Lần này, làm sao bây giờ? Nếu hắn không chắn cho ta ám khí sẽ không bị thương.
Ta cười lạnh: “nguyên lai là 2 kẻ các ngươi”
“rốt cuộc ngươi là ai?” Tôn Báo khó chịu nói. Hắn vừa hỏi ta cũng do dự, ta nên nói tên gì? Mộ Dung Ý Vân, hiện tại mọi người đều biết ta là nữ nhân của đại khối băng, lại ở đây cùng bệnh thần kinh thì thật không ổn, mặt mũi đại khối băng ta không thể bôi nhọ. Nguyệt Quang? Nếu thế không phải bệnh thần kinh biết rõ thân phận của ta.
“không cần biết ta là ai” ta đành hàm hồ nói. Tổn hổ thấy ta một chút để mắt cũng không có, giận dữ nói:
“ngươi… cuối cùng là ai?”
Ta không thèm để ý, đem phượng vũ cầm trong tay, chậm rãi đi đến cạnh bệnh thần kinh, nói nhỏ: “ làm sao bây giờ?”
Bệnh thần kinh thấp giọng nói: “trong dao găm có độc, ta hiện tại không thể bảo hộ ngươi. Ta nghĩ bám trụ bọn hắn, ngươi mau đi. Nói cho Nguyệt Quang , ta thực sự thích nàng. Ta cũng không như nàng nghĩ hoa tâm, cưới ngươi là có dụng tâm khác. Lạc Lạc thích ta, nhưng ta không có để ý nàng, cho nên, ta chỉ thích mình Nguyệt Quang. Nhất định phải nói cho Nguyệt Quang, nàng là người đầu tiên ta yêu” ta một chút im lặng, thời điểm này còn nhớ Nguyệt Quang?
“ngươi cưới ta vì mục đích gì?” ta vội chuyển cái đề tài, vấn đề này cũng cần rõ ràng.
“nếu ta còn sống, liền nói cho ngươi” thanh âm hắn nói đã mỏng manh hơn nữa.
“vì cái gì cứu ta?”
“bởi vì ngươi là muội muội của Nguyệt Quang, ta không thể để ngươi bị thương tổn”
“mặc xong chưa?” bệnh thần kinh có vẻ thích phá hư tâm tình của ta.
“nam nữ thụ thụ bất thân, hiện tại ta phải ngủ, ngày mai ngươi lại đến” bình thường mà nói ta là không để yên, nhưng là hiện ta đã muốn ngủ, không cần dây dưa với hắn.
Nửa đêm, ta đang còn mơ màng, đột nhiên nghe một loạt tiếng bước chân. Gần đây nhiều người muốn bắt ta khiến ta cảnh giác đề cao. Tay lập tức cầm chặt Phượng vũ, lỗ tai rỏng lên nghe động tĩnh. Tiếng bước chân dừng, lại cảm giác có hương khí, chỉ cần ta không phải ngu ngốc liền biết là mê dược. Không có biện pháp, ta vội lấy chăn bịt mũi. Tiếp theo là thanh âm mở cửa, những người này thực sự nghĩ ta ngủ giống lợn sao?
“các ngươi làm gì?” một tiếng gầm giận dữ truyền tiến vào lỗ tai của ta, bệnh thần kinh? Hắn xuất hiện định làm anh hùng cứu mĩ nhân? Hắn không xứng.
“Giang…trang chủ?” một thanh âm kinh ngạc hỏi., bệnh thần kinh sảng khoái đáp:
“đúng, tại hạ Giang Tử Ngang”
Một tên khác thấy thế liền nói: “ không biết Giang trang chủ ở đây, chúng ta mạo phạm” xem ra bệnh thần kinh vẫn là được người khác nể trọng, có mặt mũi.
“đi đi, đừng để ta tái kiến các ngươi” còn uy hiếp người ta?
“điều này…” mấy người thấy vậy liền không dám dông dài , lập tức rút mất.
“ngươi không sao?” bệnh thần kinh không biết vì cái gì đi đến hỏi ta. Ta tay vẫn cầm phượng Vũ, lại cắm lên tóc, nhẹ nói: “ đương nhiên không việc gì, ta còn chuẩn bị đem mấy tên đó đi sử quyết thì ngươi phá hư”
“ngươi ngủ đều như vậy?” bệnh thần kinh nhìn ta, vẻ mặt kinh ngạc, chính là trên mặt ta phấn dày đặc. Ta chính là sợ hắn đột ngốt đến, vì thế đặc biệt hóa trang. Ta gật đầu: “ đúng, ta thích, ngươi quản sao?”
“dung tục”
Ta liếc mát hắn một cái: “ ngươi mới dung tục, không biết hân thưởng, không có phẩm vị” kì thật ta hiểu rõ bộ dáng này khó coi, nhưng là vẫn mạnh miệng.
“ngươi nghĩ đem lớp trang điểm kia tẩy đi, mặt không chừng xinh đẹp hơn?” bệnh thần kinh, ta đương nhiên hiểu rõ, không cần ngươi giáo huấn.
Ta lại ngồi lên trên giường, đắp chăn lại nói: “ta đã muốn đi ngủ, đi ra ngoài đi, ngươi không phải muốn phi lễ ?”
Bệnh thần kinh nghe thế thì rút ra một bình dược đưa ta
“cái gì vậy?”
“chân ngươi bị thương, bôi thuốc này nhanh khỏi” chân của ta vẫn là chưa lành, lần này tính hắn có lương tâm.
“ách , nếu đúng ngươi quan tâm ta, giúp ta xoa thuốc đi”
Bệnh thần kinh liếc mắt một cái, ngồi ở mép giường, thanh kiếm cũng đặt bên phải. Ánh mắt của ta lập tức bị thanh kiếm làm chú ý, thế nào thực nghiệm đây?
“đưa chân ra” hắn nói kéo ra khỏi trầm tư.
Bệnh thần kinh hiện giờ ngồi đối diện, yên lặng giúp ta thoa thuốc.
“uy, ngươi nghĩ muốn ta đau chết a?” chân ta vốn là không đau lắm, nhưng là cùng hắn nói chuyện có thể đã thành thóiquen. Bệnh thần kinh nói:
“nhẫn một chút”
“chính ngươi ngốc lại bảo ta nhẫn? Ngươi có thể không?” đại khối băng bảo ta nhẫn ta tuyệt đối câm miệng, nhưng đây là bệnh thần kinh.
“ta thực sự rất nhẹ tay” hắn hiếm khi nhẹ như vậy, thực sự khó được.
“ai yêu” hẵng còn đang khen hắn thì chân ta đau đến nhíu mày nhăn mặt.
Bệnh thần kinh ôn hòa nói: “ đau thì nhanh khỏi” ách, kì thật ngươi cũng không tồi đi, hay là hôm nay phát sốt, đối tốt với ta như thế? Ta lại hoài nghi hắn có ý đồ? Ta vừa định nói chuyện, bệnh thần kinh kêu to một tiếng
“cẩn thận”
Lập tức ta bị đẩy ngã. Chúng ta vốn là đang đối diện, thế nào sảo ta lại hôn hắn miệng… ta dùng sức đẩy ra.
“dám khinh bạc ta, đi chết?”
Bệnh thần kinh bị ta đẩy, cư nhiên lùi sau 2 bướ, sắc mặt trắng nhợt, dùng sức cắn răng, máu theo khóe miệng chảy xuống. Ta ngu ngốc cũng biết hắn đang bị thương, hơn nữa là vì chắn cho ta mà bị thương. Ta vừa mới định nói , hắn đã xoay người, ta chính là nhìn rõ một thanh dao găm cắm sâu sau lưng hắn. Ta vội nhìn theo hướng cửa, lập tức thấy 2 người, một kẻ thần hình cao lớn, một kẻ diện mạo hung thần ác sát. Mắt trái đều là bịt lại, tựa như độc nhãnh long. Một người trong tay càm đao, một người là dùng lưu tinh chùy. Đao nhân cười ha ha nói: “ Giang Tử Ngang, mắt của người ngày càng kém”
Bệnh thần kinh cười lạnh: “ lại là các ngươi, bại hoại”
Kẻ cầm lưu tinh chùy cũng thô lỗ cười: “ Giang Tử Ngang, không nghĩ đến, nữ nhân thô tục này lại có thể hại đến ngươi” lấy võ công của bệnh thần kinh mà xét, hắn bị ám khí đánh trúng là không thể đi, nhưng là vì đẩy ta lên mới bị thương, cư nhiên dùng thân thể cản, ta thật không hiểu phải nói cái gì? Không phải hắn rất chán gét ta sao? Vì cái gì phải làm như vậy? Đại khối băng vì ta bị rắn cắn, ta sẽ cảm động, còn bệnh thần kinh vì ta chắn ám khí, ta có cảm động không? Ta không phải làm từ sắt đá, ta cũng có tâm, cũng có tình, cho dù trước kia cừu oán hắn, nhưng là lần này thực sự nợ hắn một món, ta không cảm động đều không được.
Bệnh thần kinh lúc này cười lạnh: “ cho dù ta còn nửa cái mạng, ta cũng đủ sức đem các ngươi chết chung”
Kẻ cầm lưu tinh chùy liền tiến lên, chỉ vào bệnh thần kinh cười nói: “ Giang Tử Ngang, 3 năm trước ngươi lấy của 2 huynh đệ ta mỗi người 1 con mắt, hôm nay ngươi hãy lấy mạng đền đi” bệnh thần kinh, bảo ngươi điên liền điên, sao không giết chết đi loại bại hoại này, chỉ lấy một mắt của chúng, hiện giờ di họa?
“ha ha, ngươi yên tâm, ngươi chết đi, chúng ta đem nữ nhân này tặng cho ngươi chết chung, nếu không nhờ ả chúng ta cũng không có cơ hội hôm nay” đao khách kia đắc ý cười, tựa hồ bệnh thần kinh đã là người chết rồi vậy. Bệnh thần kinh dùng ngữ khí nguy hiểm nói: “ động đến nàng, ta sợ các ngươi chết không toàn thây”
Một tên nghe thế ha ha cười nói: “xem nàng như vậy chắc là một kĩ nữ…”
Ta nào chịu để yên mắng: “ mẹ ngươi mới là kĩ nữ, động đến ta thử xem, ta diệt toàn gia”
Nghe khẩu khí ta lớn thế, 2 tên kia cũng không dám coi thường hỏi:”
“ngươi là ai?”
Ta khinh miệt liếc mắt nói: “ 2 ngươi lại là ai? Có gan báo danh, ta không cùng vô danh tiểu tốt tranh chấp” hiện tại bệnh thần kinh bị thuonwg, ta cũng không nghĩ có thể đánh lại 2 người này, nếu đã vậy liền nói, nói cho 2 tên đó chết thì thôi.
Đao nhân kia cười ha ha nói: “ chúng ta tây bắc song hổ, ta gọi tôn hộ, hắn là đệ ta gọi tôn báo” nói xong rồi, nhanh vậy, ta liền tử. Ta vốn nghĩ, đến cùng 2 kẻ này chỉ là tam lưu nhân vật, nhưng là 2 người này không phải tam lưu mà là nhất lưu. Theo bách hiểu đường anh hùng phổ ghi lại, 2 người này đều là nhất lưu cao thủ. Trước mắt 2 người đồng tề danh xếp thứ 15 trong hàng ngũ cao thủ, nếu không phải bọn hắn đều làm điều ác, lại không có thế lực hậu thuẫn, có lẽ đã được xếp trong 10 người. Xem ra 2 tên bại hoại này là đến tìm bệnh thần kinh, như vậy nhất định không chết không thôi. Lần này, làm sao bây giờ? Nếu hắn không chắn cho ta ám khí sẽ không bị thương.
Ta cười lạnh: “nguyên lai là 2 kẻ các ngươi”
“rốt cuộc ngươi là ai?” Tôn Báo khó chịu nói. Hắn vừa hỏi ta cũng do dự, ta nên nói tên gì? Mộ Dung Ý Vân, hiện tại mọi người đều biết ta là nữ nhân của đại khối băng, lại ở đây cùng bệnh thần kinh thì thật không ổn, mặt mũi đại khối băng ta không thể bôi nhọ. Nguyệt Quang? Nếu thế không phải bệnh thần kinh biết rõ thân phận của ta.
“không cần biết ta là ai” ta đành hàm hồ nói. Tổn hổ thấy ta một chút để mắt cũng không có, giận dữ nói:
“ngươi… cuối cùng là ai?”
Ta không thèm để ý, đem phượng vũ cầm trong tay, chậm rãi đi đến cạnh bệnh thần kinh, nói nhỏ: “ làm sao bây giờ?”
Bệnh thần kinh thấp giọng nói: “trong dao găm có độc, ta hiện tại không thể bảo hộ ngươi. Ta nghĩ bám trụ bọn hắn, ngươi mau đi. Nói cho Nguyệt Quang , ta thực sự thích nàng. Ta cũng không như nàng nghĩ hoa tâm, cưới ngươi là có dụng tâm khác. Lạc Lạc thích ta, nhưng ta không có để ý nàng, cho nên, ta chỉ thích mình Nguyệt Quang. Nhất định phải nói cho Nguyệt Quang, nàng là người đầu tiên ta yêu” ta một chút im lặng, thời điểm này còn nhớ Nguyệt Quang?
“ngươi cưới ta vì mục đích gì?” ta vội chuyển cái đề tài, vấn đề này cũng cần rõ ràng.
“nếu ta còn sống, liền nói cho ngươi” thanh âm hắn nói đã mỏng manh hơn nữa.
“vì cái gì cứu ta?”
“bởi vì ngươi là muội muội của Nguyệt Quang, ta không thể để ngươi bị thương tổn”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.