Chương 62
Sở Sở
15/04/2014
Chợt có người ôm lấy phía sau
ta, rất nhanh ôm ta đặt xuống đất. Ta nửa tình nửa mê định nói gì đó thì đã bị người đó ôm lên giường. Sau đó môi ta bị hắn bá đạo hôn lấy, lưỡi ta cũng bị hắn bá đạo hhút vào, ta chợt cảm giác quần áo đang bị cởi
ra… không, hắn đang xé áo ta ra, lập tức song nhũ đày đặn bị giải khai , ta lập tức giật mình… cường bạo…
Ta vội nâng tay, dùng hết lực đẩy hắn, hắn đã tóm tay ta, dùng sức đè xuống giường nó:
“ngươi là của ta, không chuẩn cho yêu kẻ nào khác”
Hắn nói xong, tiếp tục trên người ta loạn hôn, tiếp tục xé quần áo ta… kết quả… ta bị ăn đến hết sạch… không có khả năng…
Sự thực là, khi hắn hôn đến cổ ta, ta nhịn không được kêu to: “ đau a”
Nghe thấy ta kêu to, hắn đình chỉ động tác, ngẩng đầu lên, ta chợt phát hiện môi hắn lưu huyết, tính làm gì, vừa muốn giết ta, giờ lại đến cường bạo ta? Hắn có phải hay không bị nhiễm bệnh thần kinh?
Ta lạnh lùng đem đầu quay sang một bên, lạnh giọng nói:
“đại giáo chủ có đi đến nhầm phòng chăng?” muốn giết ta thì giết, muốn cường bạo liền cường bạo, ta không phải là đồ chơi của hắn.
“ không nhầm, đây là phòng thê tử của ta, cũng là phòng của ta” ta hiện tại cùng hắn chia tay… đừng kêu dễ nghe như vậy.
Ta tức giận nhìn hắn: “ ngươi gặp qua ai vì tiểu sư muội sát thê chưa?”
Hàn âm thanh lập tức ôn nhu: “ nhìn nàng cùng họ Giang cùng nhau, ta là sinh khí, về sau thực hồ đồ đã mắng nàng, sau này không chuẩn cùng hắn thân mật như vậy”
Là ăn dấm chua? Hắn ăn dấm chua liền khủng bố như vậy? Nhưng cho dù vậy mà muốn giết ta, ta không thể tha thứ được.
“vậy còn Mục Ngữ Tâm tiểu sư muội, vị hôn thê?” ta hừ lạnh nói:
“ trong lòng ta chỉ có mình nàng, cùng Ngữ tâm chỉ là tình huynh muội” hắn nói, tay cũng không nghỉ ngơi. Ta vội nắm tay hắn, dùng sức trợn mắt: “ ngươi còn không có tin tưởng ta đi, không phải vừa rồi muốn giết ta?”
“là ta sai, ta khi đó nóng giận mất khôn” hắn nói rồi vô cùng ôn nhu hôn lên cổ ta, vẫn là xoa đi vết thương trên cổ ta.
“ nàng vừa rồi nói chuyện với Thủy Vũ Mị, ta đều nghe được” hừ, còn nói, nếu không phải nghe ta đối thoại phải chăng vẫn muốn giết ta?
“sư muội còn sắp chết, ngươi còn chần chừ ở đây, nhàm tảng a?”
“ta đi rồi, bị thanh âm nàng khóc mà dẫn trở về” hắn biết ta khóc như vậy, nhất định cao hứng muốn chết?
“ta hiện tại không khóc, ngươi có thể đi rồi”
“không đi” hắn cùi đầu, ở bên tai ta ôn nhiu nói: “ nàng quả là ngốc, cho dù ta hiểu lầm, cũng đừng tìm chết, về sau không thể tự tổn thương chính mình” hắn có nhìn nhầm, đó là ta bị trượt chân thôi. Dù hắn không cứu ta, ta đâu ngu ngốc để chết như thế, chẳng nhẽ không biết cắt đứt dây vài? Trên đầu ta bao giờ vẫn cắm phượng vũ nha.
“ ta không có tự tử, chỉ là đang viết văn, nhưng mắt cứ sụp xuống, buồn ngủ, muốn treo tóc nên để hết buồn ngủ” thực sự là như thế.
“có người treo tóc lên để chống buồn ngủ sao? Ta không ngu ngốc, đừng lừa dối ta, là ngươi thương tâm muốn tự tẫn” hắn nói ngữ khí thập phần đau xót : “ lần này là ta sai, ta sai rồi, nàng đánh ta, chứ đừng tự tổn thương mình” hắn nói thực chân thành.
“chán ghét, đứng lên, ngươi mau đưa ta cái yếm…” ách, lời này sao lại thập phần ái muội đâu?
“Vân nhi…” hắn cùi đầu nhẹ nhàng hôn lên tai ta, tay lại bắt đầu động tác, ta lại thực ủy khuất bị hắn áp trụ.
Ta dùng hết sức cấu đùi một phen, bảo trì thanh tỉnh, buồn bực nói:
“yêu một nữ nhân có nhiều phương pháp, ngươi vì cái gì phải chọn lựa một cách tối đồi bại… cường bạo?” trước mắt đã là giống như tôi tình anh nguyện… nhưng là khi hắn bắt đầu thực sự muốn cường bạo nha.
“nếu là cường bạo, vì sao nàng không phản kháng?” ách, không nghĩ hắn có máu làm luật sư.
“ ta dám phản kháng không? Ngươi là ai, thiên hạ đệ nhị cao thủ, ta có thể phản kháng không? Ngươi xem, quần áo ta là do ai xé ra? còn không phải cường bạo?” hắn hỏi thực ngu ngốc, bị cường bạo thì ta có hai cách lựa chọn, một là phản kháng rồi sau đó bị giết chết, hai là bị ăn luôn, bị ăn luôn cũng tốt, sau này bắt hắn phụ trách.
“ nàng nếu thực không muốn, ta sẽ không bắt ép”
Hắn tựa như cực kì tiếc nuối cùng khó chịu nói, đều bảo nam nhân trên giường tối dễ bảo, quả nhiên là đúng.
“ngô, nói cho ngươi một tin xấu”
“chuyện gì?”
“ hôm nay… ta chính là thời kì… bất tiện a” nói xong, mặt muốn đỏ bừng cúi đầu. Trước kia ta nghĩ đem hắn ăn luôn, hiện tại đã không giống như vậy, đừng quên hắn còn có hôn thê. Cho nên ta nói dối, hắn đã thương tổn ta, ta hẳn là không để ý tới hắn, về sau đừng đến tìm ta.
Hàn trên môi hôn ta một cái, liền đứng lên, nằm ở bên cạnh ta, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt:
“ ta là đến không đúng thời điểm”
Không cần cười, ta sợ hãi, hắn cười như vậy đẹp trai, quả thực là câu dẫn người phạm tội. Ta đều đã muốn 23 tuổi, là cô gái hiện đại , mấy cái xx yy đều đã xem qua ( ta thề, chỉ là xem qua chút chút, chút chút thôi…)
“đúng rồi, trâm của ta đưa ngươi, vì sao trên người tiểu sư muội?” ta chợt nhớ việc này, trong lòng phi thường khó chịu, nghĩ muốn cấu hắn một cái.
“ta để trong phòng bị nàng lấy trộm, ta phát hiện thì nàng ta đã trốn mất” liền như vậy?
“còn hôn ước?”
“nàng là nữ nhi của sư phụ, sư phụ từng nói ta phải chiếu cô nàng, nàng lại hiểu nhầm là hôn ước, ta chỉ coi nàng là sư muội, chăm sóc thì có thể, hôn nhân là không có khả năng” hắn nói rất chân thành.
“thích nàng không?” ta cắn môi nói.
“ không thích, là tình cảm huynh muội” như vậy… ta không có tình địch, trong lòng vui vẻ như ánh bình minh.
“ngươi nói nàng trúng độc, hiện tại thế nào? Ta nghĩ đưa nàng gặp sư phụ ta?” ( Hoa: các bạn đều nhớ sư phụ Vân tỉ là ai nhỉ, công tác ở… địa phủ )
“không chết dược, tiểu độc, là nàng ta cố tình làm nũng”nguyên lai tiểu sư muội thân yêu không có việc gì hắn mới ở đây hồ nháo với ta, hừ!
“ ta nghĩ muốn đến thăm nàng, trùng hợp thấy họ Giang cùng nàng thân mật” sau đó ăn dấm chua, sinh khí muốn đem ta giết?
Hắn đột nhiên đem theo vài phần tức giận nói: “ ta bình sinh ghét nhất phản bội, không chuẩn nàng phản bội ta, nàng là của ta, vĩnh viễn!” nói nghe như uy hiếp, hơn nữa ta còn… chưa có gả cho hắn.
“vừa rồi chút nữa đem ta giết”
“sẽ không, chỉ thương tổn ngoài da” nói rồi lại ôn nhu hôn lên chỗ vết thương của ta. Ta trợn mắt không có nói gì, không nghĩ sẽ tha thứ cho hắn chuyện này.
“ngươi vừa rồi đem ta dọa chết khiếp, hiện tại ta sinh khí, nghĩ không muốn ngươi làm hôn phu, cho ngươi làm bạn trai, ta một ngày mất hứng liền đá ngươi”Cái kia Tư Đồ a, bệnh thần kinh đều không tồi đích. Ít nhất. Bọn hắn sẽ không uy hiếp ta, bọn hắn phát hỏa đích thời điểm không giống hắn như vậy đáng sợ. Hôm nay buổi tối, ta mới chân chính hiểu được cái gì mọi người hội cái gì hội đàm mục hàn liền biến sắc. Vừa rồi ta trực tiếp sợ tới mức ngồi phịch ở trên mặt đất, ngay cả khóc đều không dám khóc. Giống ta như vậy hiêu trương đích nhân, bị dọa đến không dám khóc, mọi người chính mình tưởng tượng vừa rồi rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ. Ta một lần nghĩ đến chính mình thân ở ở mười tám tầng địa ngục, trước mặt vị kia là diêm vương lão gia. Trước kia vẫn là ta khi dễ nhân, hiện tại cư nhiên bị khi dễ thành như vậy. Sự sau ta cư nhiên không nghĩ trả thù( Chủ yếu là không có trả thù đích có thể lực), ta thật sự là điên.
“ta nói cho ngươi, muốn dùng phương pháp gì để ta tha thứ là việc của ngươi, nhưng hiện tại ta nghĩ không dễ dàng tha thứ ngươi”
“Vân nhi” hắn than nhe một tiếng, đem ta ôm vào ngực. Ta không có tái động, cũng không nói chuyện, mặc kệ hắn ôm , trầm lắng mà thiếp đi.
Từ sau khi làm đường chủ, mỗi sáng Ngân đào đều đến phòng ta gọi ta dậy, và sáng nay, ta còn đang trong cơn mơ chợt nghe một tiếng “a…” thất thanh.
Trong lúc mơ ngủ, ta mơ màng hỏi: “ sao vậy?” ta mệt mỏi ngồi dậy, đầu tóc hỗn đồn, quần áo rách nát, trên cổ còn có vêtts máu, quả thực nhìn giống như…. Ngân đào chỉa vào ta, vội che miệng kinh hoảng hỏi:
“đường chủ, người làm sao vậy?”
Ta vẫn còn mơ hồ chưa phản ứng lại: “ ta làm sao?”
Thủy Vũ Mị cũng vừa chạy lại, thấy ta như vậy rách lát vội chạy lại:
“tỉ tỉ , làm sao vậy?”
“không có gì a” ta vẫn là bộ dáng cực kì ngu ngốc trả lời.
“không có gì sao quần áo tỉ rách nát như thế?”
Ta lập tức tỉnh lại, hồng mặt nói: “ ách, cái kia… hôm qua ta quá thương tâm nên đem quần áo xé rách”
“tỉ có thể đem quần áo xé đến như vậy? Thủy Vũ Mị có phần ngấp ngữ hỏi tiếp:
“thế còn dấu hôn sao lại có đầy trên người?”
Ách, ngày hôm qua… hắn là hôm khắp trên người ta… khụ… không phải là hôn sao, thế nào hôn nhiều như vậy?… (sau này trong Nguyệt Quang tiên tử truyền kì truyện có ghi lại, một sáng tiên tử tỉnh dậy, người đầy dấu hôn, chỉ cần người không mù đều thấy… về phần là ai làm… độc giả tự tìm hiểu…)
Ta vội nâng tay, dùng hết lực đẩy hắn, hắn đã tóm tay ta, dùng sức đè xuống giường nó:
“ngươi là của ta, không chuẩn cho yêu kẻ nào khác”
Hắn nói xong, tiếp tục trên người ta loạn hôn, tiếp tục xé quần áo ta… kết quả… ta bị ăn đến hết sạch… không có khả năng…
Sự thực là, khi hắn hôn đến cổ ta, ta nhịn không được kêu to: “ đau a”
Nghe thấy ta kêu to, hắn đình chỉ động tác, ngẩng đầu lên, ta chợt phát hiện môi hắn lưu huyết, tính làm gì, vừa muốn giết ta, giờ lại đến cường bạo ta? Hắn có phải hay không bị nhiễm bệnh thần kinh?
Ta lạnh lùng đem đầu quay sang một bên, lạnh giọng nói:
“đại giáo chủ có đi đến nhầm phòng chăng?” muốn giết ta thì giết, muốn cường bạo liền cường bạo, ta không phải là đồ chơi của hắn.
“ không nhầm, đây là phòng thê tử của ta, cũng là phòng của ta” ta hiện tại cùng hắn chia tay… đừng kêu dễ nghe như vậy.
Ta tức giận nhìn hắn: “ ngươi gặp qua ai vì tiểu sư muội sát thê chưa?”
Hàn âm thanh lập tức ôn nhu: “ nhìn nàng cùng họ Giang cùng nhau, ta là sinh khí, về sau thực hồ đồ đã mắng nàng, sau này không chuẩn cùng hắn thân mật như vậy”
Là ăn dấm chua? Hắn ăn dấm chua liền khủng bố như vậy? Nhưng cho dù vậy mà muốn giết ta, ta không thể tha thứ được.
“vậy còn Mục Ngữ Tâm tiểu sư muội, vị hôn thê?” ta hừ lạnh nói:
“ trong lòng ta chỉ có mình nàng, cùng Ngữ tâm chỉ là tình huynh muội” hắn nói, tay cũng không nghỉ ngơi. Ta vội nắm tay hắn, dùng sức trợn mắt: “ ngươi còn không có tin tưởng ta đi, không phải vừa rồi muốn giết ta?”
“là ta sai, ta khi đó nóng giận mất khôn” hắn nói rồi vô cùng ôn nhu hôn lên cổ ta, vẫn là xoa đi vết thương trên cổ ta.
“ nàng vừa rồi nói chuyện với Thủy Vũ Mị, ta đều nghe được” hừ, còn nói, nếu không phải nghe ta đối thoại phải chăng vẫn muốn giết ta?
“sư muội còn sắp chết, ngươi còn chần chừ ở đây, nhàm tảng a?”
“ta đi rồi, bị thanh âm nàng khóc mà dẫn trở về” hắn biết ta khóc như vậy, nhất định cao hứng muốn chết?
“ta hiện tại không khóc, ngươi có thể đi rồi”
“không đi” hắn cùi đầu, ở bên tai ta ôn nhiu nói: “ nàng quả là ngốc, cho dù ta hiểu lầm, cũng đừng tìm chết, về sau không thể tự tổn thương chính mình” hắn có nhìn nhầm, đó là ta bị trượt chân thôi. Dù hắn không cứu ta, ta đâu ngu ngốc để chết như thế, chẳng nhẽ không biết cắt đứt dây vài? Trên đầu ta bao giờ vẫn cắm phượng vũ nha.
“ ta không có tự tử, chỉ là đang viết văn, nhưng mắt cứ sụp xuống, buồn ngủ, muốn treo tóc nên để hết buồn ngủ” thực sự là như thế.
“có người treo tóc lên để chống buồn ngủ sao? Ta không ngu ngốc, đừng lừa dối ta, là ngươi thương tâm muốn tự tẫn” hắn nói ngữ khí thập phần đau xót : “ lần này là ta sai, ta sai rồi, nàng đánh ta, chứ đừng tự tổn thương mình” hắn nói thực chân thành.
“chán ghét, đứng lên, ngươi mau đưa ta cái yếm…” ách, lời này sao lại thập phần ái muội đâu?
“Vân nhi…” hắn cùi đầu nhẹ nhàng hôn lên tai ta, tay lại bắt đầu động tác, ta lại thực ủy khuất bị hắn áp trụ.
Ta dùng hết sức cấu đùi một phen, bảo trì thanh tỉnh, buồn bực nói:
“yêu một nữ nhân có nhiều phương pháp, ngươi vì cái gì phải chọn lựa một cách tối đồi bại… cường bạo?” trước mắt đã là giống như tôi tình anh nguyện… nhưng là khi hắn bắt đầu thực sự muốn cường bạo nha.
“nếu là cường bạo, vì sao nàng không phản kháng?” ách, không nghĩ hắn có máu làm luật sư.
“ ta dám phản kháng không? Ngươi là ai, thiên hạ đệ nhị cao thủ, ta có thể phản kháng không? Ngươi xem, quần áo ta là do ai xé ra? còn không phải cường bạo?” hắn hỏi thực ngu ngốc, bị cường bạo thì ta có hai cách lựa chọn, một là phản kháng rồi sau đó bị giết chết, hai là bị ăn luôn, bị ăn luôn cũng tốt, sau này bắt hắn phụ trách.
“ nàng nếu thực không muốn, ta sẽ không bắt ép”
Hắn tựa như cực kì tiếc nuối cùng khó chịu nói, đều bảo nam nhân trên giường tối dễ bảo, quả nhiên là đúng.
“ngô, nói cho ngươi một tin xấu”
“chuyện gì?”
“ hôm nay… ta chính là thời kì… bất tiện a” nói xong, mặt muốn đỏ bừng cúi đầu. Trước kia ta nghĩ đem hắn ăn luôn, hiện tại đã không giống như vậy, đừng quên hắn còn có hôn thê. Cho nên ta nói dối, hắn đã thương tổn ta, ta hẳn là không để ý tới hắn, về sau đừng đến tìm ta.
Hàn trên môi hôn ta một cái, liền đứng lên, nằm ở bên cạnh ta, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt:
“ ta là đến không đúng thời điểm”
Không cần cười, ta sợ hãi, hắn cười như vậy đẹp trai, quả thực là câu dẫn người phạm tội. Ta đều đã muốn 23 tuổi, là cô gái hiện đại , mấy cái xx yy đều đã xem qua ( ta thề, chỉ là xem qua chút chút, chút chút thôi…)
“đúng rồi, trâm của ta đưa ngươi, vì sao trên người tiểu sư muội?” ta chợt nhớ việc này, trong lòng phi thường khó chịu, nghĩ muốn cấu hắn một cái.
“ta để trong phòng bị nàng lấy trộm, ta phát hiện thì nàng ta đã trốn mất” liền như vậy?
“còn hôn ước?”
“nàng là nữ nhi của sư phụ, sư phụ từng nói ta phải chiếu cô nàng, nàng lại hiểu nhầm là hôn ước, ta chỉ coi nàng là sư muội, chăm sóc thì có thể, hôn nhân là không có khả năng” hắn nói rất chân thành.
“thích nàng không?” ta cắn môi nói.
“ không thích, là tình cảm huynh muội” như vậy… ta không có tình địch, trong lòng vui vẻ như ánh bình minh.
“ngươi nói nàng trúng độc, hiện tại thế nào? Ta nghĩ đưa nàng gặp sư phụ ta?” ( Hoa: các bạn đều nhớ sư phụ Vân tỉ là ai nhỉ, công tác ở… địa phủ )
“không chết dược, tiểu độc, là nàng ta cố tình làm nũng”nguyên lai tiểu sư muội thân yêu không có việc gì hắn mới ở đây hồ nháo với ta, hừ!
“ ta nghĩ muốn đến thăm nàng, trùng hợp thấy họ Giang cùng nàng thân mật” sau đó ăn dấm chua, sinh khí muốn đem ta giết?
Hắn đột nhiên đem theo vài phần tức giận nói: “ ta bình sinh ghét nhất phản bội, không chuẩn nàng phản bội ta, nàng là của ta, vĩnh viễn!” nói nghe như uy hiếp, hơn nữa ta còn… chưa có gả cho hắn.
“vừa rồi chút nữa đem ta giết”
“sẽ không, chỉ thương tổn ngoài da” nói rồi lại ôn nhu hôn lên chỗ vết thương của ta. Ta trợn mắt không có nói gì, không nghĩ sẽ tha thứ cho hắn chuyện này.
“ngươi vừa rồi đem ta dọa chết khiếp, hiện tại ta sinh khí, nghĩ không muốn ngươi làm hôn phu, cho ngươi làm bạn trai, ta một ngày mất hứng liền đá ngươi”Cái kia Tư Đồ a, bệnh thần kinh đều không tồi đích. Ít nhất. Bọn hắn sẽ không uy hiếp ta, bọn hắn phát hỏa đích thời điểm không giống hắn như vậy đáng sợ. Hôm nay buổi tối, ta mới chân chính hiểu được cái gì mọi người hội cái gì hội đàm mục hàn liền biến sắc. Vừa rồi ta trực tiếp sợ tới mức ngồi phịch ở trên mặt đất, ngay cả khóc đều không dám khóc. Giống ta như vậy hiêu trương đích nhân, bị dọa đến không dám khóc, mọi người chính mình tưởng tượng vừa rồi rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ. Ta một lần nghĩ đến chính mình thân ở ở mười tám tầng địa ngục, trước mặt vị kia là diêm vương lão gia. Trước kia vẫn là ta khi dễ nhân, hiện tại cư nhiên bị khi dễ thành như vậy. Sự sau ta cư nhiên không nghĩ trả thù( Chủ yếu là không có trả thù đích có thể lực), ta thật sự là điên.
“ta nói cho ngươi, muốn dùng phương pháp gì để ta tha thứ là việc của ngươi, nhưng hiện tại ta nghĩ không dễ dàng tha thứ ngươi”
“Vân nhi” hắn than nhe một tiếng, đem ta ôm vào ngực. Ta không có tái động, cũng không nói chuyện, mặc kệ hắn ôm , trầm lắng mà thiếp đi.
Từ sau khi làm đường chủ, mỗi sáng Ngân đào đều đến phòng ta gọi ta dậy, và sáng nay, ta còn đang trong cơn mơ chợt nghe một tiếng “a…” thất thanh.
Trong lúc mơ ngủ, ta mơ màng hỏi: “ sao vậy?” ta mệt mỏi ngồi dậy, đầu tóc hỗn đồn, quần áo rách nát, trên cổ còn có vêtts máu, quả thực nhìn giống như…. Ngân đào chỉa vào ta, vội che miệng kinh hoảng hỏi:
“đường chủ, người làm sao vậy?”
Ta vẫn còn mơ hồ chưa phản ứng lại: “ ta làm sao?”
Thủy Vũ Mị cũng vừa chạy lại, thấy ta như vậy rách lát vội chạy lại:
“tỉ tỉ , làm sao vậy?”
“không có gì a” ta vẫn là bộ dáng cực kì ngu ngốc trả lời.
“không có gì sao quần áo tỉ rách nát như thế?”
Ta lập tức tỉnh lại, hồng mặt nói: “ ách, cái kia… hôm qua ta quá thương tâm nên đem quần áo xé rách”
“tỉ có thể đem quần áo xé đến như vậy? Thủy Vũ Mị có phần ngấp ngữ hỏi tiếp:
“thế còn dấu hôn sao lại có đầy trên người?”
Ách, ngày hôm qua… hắn là hôm khắp trên người ta… khụ… không phải là hôn sao, thế nào hôn nhiều như vậy?… (sau này trong Nguyệt Quang tiên tử truyền kì truyện có ghi lại, một sáng tiên tử tỉnh dậy, người đầy dấu hôn, chỉ cần người không mù đều thấy… về phần là ai làm… độc giả tự tìm hiểu…)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.