Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 86

Sở Sở

16/07/2013

Ta vô kế khả thi, đem tay hắn bỏ ra, rồi tiến vào ngực hắn nỉ non “cuối cùng chàng muốn làm gì? Ta không muốn về Nguyệt Quang tiểu trúc, ta phải theo chàng. Vô luận sinh tử, ta sẽ không rời khỏi chàng”

“chỉ cần nàng ngốc ở Nguyệt Quang tiểu trúc, chỉ cần nàng an toàn, ta mới có thể vô ưu vô lo”

“nếu chàng có điều gì bất trắc… ta làm sao sống, không bằng nói hết cho ta, không chừng có thể giúp”

“ngủ” hắn một tay ôm đầu ta, sau đó ôm chặt ta, lăn ta cho nằm nên trên, để hắn làm đệm cho ta ngủ.

Lãng phí công phu một đêm, một chút tin tức cũng không hỏi cho ra, ta thập phần mất hứng. Chẳng lẽ đời này đều bị hắn ăn nhiều như vậy sao? (đương nhiên đó a@@)

Ngày hôm sau, tuy mặt trời đã lên cao ba con sào, chúng ta còn chưa rời giường, ngueyen nhân chính là do ta vẫn quấn quýt lấy hắn, ta là người rất có nghị lực, nếu chưa moi được tình báo, tuyệt không bỏ cuộc.

“Hàn, chàng cùng Giang tử Ngang có quen biết hay không?” ta cố ý ghé vào ngực hắn, sau đó tay bất an sờ loạn.

“không quen”

“không quen a, có phải trước hắn viết thư cho chàng, hoặc là làm tình báo cho chàng?”

“về sau nàng sẽ biết”

“có phải vì hắn có oán với cha ta, cho nên hắn liên thủ cùng chàng đối phó cha ta?” ta cố ý dựa sát thân mình hơn, chậm rãi ma xát. Ba mươi sáu kế, chỉ có mỗi mĩ nhân kế, tuy hôm qua thất bại thảm hại, nghĩ đi nghĩ lại kế này vẫn là hơn hẳn.

Tay hắn ôm chặt ta, thản nhiên nói “không nói cho nàng”

Ta buồn bực, mĩ nhân như ta một chút mị lực đều không có, thực đau lòng.

Ta tựa như vô tình đem hai chân quấn len người hắn, bất an lộn xộn, chậm rãi chà chà.

“ta nghĩ chàng cùng bệnh thần kinh đào một cái bẫy cho cha ta. Ta cảm thấy trước đây chàng chỉ kiếm vào mặt cha ta, không phải là xúc động nhất thời, chỉ là một bạt tai mà thôi , chàng không phải là người không biết phân tấc. Chỉ có khả năng, chàng và cha ta sớm đã thế bất lưỡng lập, chỉ là chưa chính thức đối đầu mà thôi. Hôm đó chàng làm vậy chính là vạch rõ ranh giới, hơn nữa làm cha ta mất mặt” . thực ra trước đó ta còn chưa nghĩ thông , nhưng hôm qua bị ta tửu kế cùng mĩ nhân kế cũng không thể moi một chút tin tức, điều này cho thấy hắn đã trải qua huấn luyện điệp viên của FBI rồi, không thể dễ dàng xúc động đến không thể kiềm chế như vậy.

Hắn hơi nhíu mày, âm thanh có chút lạnh lẽo “không hổ là đường chủ Bách hiểu đường”

Ách, ta đoán đúng?

“có ý tứ gì?” ta không dám khẳng định.

“vân nhi, không cần hỏi tiêp”

“không, ta phải hỏi, hơn nữa còn hỏi cho con của chúng ta”

“nàng đã có?” hắn tựa tiếu phi tiếu.

“ách, giờ chưa có, nhưng sau này có”

“vậy để ta giúp nàng” nói xong đột nhiên xoay người ôm ta, thở hổn hển nói “là nàng tự tìm đến” ta mặt đỏ một chút, không trách người nào đó cố tình sở soạng lung tung cơ chứ?

“ngô, nói cho ta được không?”

“không chuẩn lắm miệng” nói xong lập tức áp chế môi của ta, không còn cơ hội để nói.

“nhị tiểu thư, lão gia mời ngươi tới gặp”

Chúng ta còn đang ‘công tác’ sao có thể bỏ dở, lập tức bỏ ngoài tai lời gọi.



“nhị tiểu thư, người ở đâu” nghe được âm thanh kì quái, có chút nghi hoặc.

Vẫn không để ý tới nàng.

“nhị tiểu thư, ta có thể vào không?”

“cút” Hàn giận dữ gầm một tiếng. Hồng tụ sợ đến xanh mặt, nhưng vẫn không từ bỏ ý định

“cô gia, lão gia muốn gặp tiểu thư”

“đi ra, chút ta tới” nữ nhân ngu ngốc, thời điểm như vậy sao có thể bị quấy rầy.

Mĩ nhân kế đại bại, trừ việc bị ăn mấy lần, còn tin tức gì cũng không hỏi ra. Tóm lại, mĩ nhân kế tuyệt đối không thể dùng!

“Vân nhi, có làm đau nàng không?” mỗi lần buông that a, hắn đều hỏi vấn đề đó, nhưng tựa hồ rất dư thừa.

“đã sớm không đau, trừ phi”

“sao?”

Ta không nhịn được hồng hồng mặt “trừ phi chàng thực không thuonwg tiếc, hung hăng tra tấn ta” ta càng ngày càng không biết ngượng.

“…”

“chán ghét, rơig giường, lão cha tìm ta”

“nếu có thể vĩnh viễn ở bên nàng, sinh này không uổng” Hàn đột nhiên dùng ánh mắt phức tạp nhìn ta, ôm ta rất chặt.

“cùng chàng một chỗ, ta chết cũng không đáng tiếc” ta đẩy hắn ra “hôm nay hai ta thực lười, thái dương sớm đã chiếu đến mông”

“nhiều năm như vậy, hôm nay ta ngủ muộn nhất”

—-

Tuy thực không muốn, nhưng vẫn phải đến gặp lão cha. Nhìn trên người đều là dấu hôn, ta có điểm thẹn thùng, nhưng ta cũng không có che dấu, cố ý để lộ ra, biểu thị Mục phu nhân là sự thật . ta tin tưởng lão cha sẽ hiểu được ý của ta, càng hi vọng lão cha thấy sẽ tức chết!

Lão cha ở trong thư phòng đã thấy ta, lão cha liền đứng dạy, trầm ngâm nhìn bức tranh của ‘mẹ’, không rõ là muốn làm cái gì?

“cha” ta nhẹ gọi.

Cha liếc mắt ta một cái, nói “lại đây, hành lễ với mẫu thân của con” không phải là phạt ta đi?

“nga” không rõ lão nhân có ý tứ gì, ta ngoan ngoãn đi tới quỳ xuống, thành kính bái ba bái.

Lão nhân cũng không có ý cho ta đứng lên, vô cùng trầm ngâm nhìn bức họa “Vân nhi, nữ nhân của chúng ta đã lập gia đình, nàng có cao hứng không

? không thể thấy nó ngồi kiệu hoa, nàng có thấy đáng tiếc không? Ý Vân lấy chồng, không có hôn lễ linh đình, không có danh môn chính thú, ta thực có lỗi với nàng”

“mẹ, tuy không có hôn lễ linh đình, nhưng tướng công của ta rất yêu thương ta. Ta không cần điều gì khác, chỉ cần hắn yêu ta là được” kì thực ta có nhiều điểm xin lỗi người này đi, con gái thật của bà sớm đã đoàn tụ với bà nơi xuối vàng rồi, ta lại chỉ có thể ở đây nói vài lời giả dối?

Lão cha thực sâu hít một hơi “ngươi đứng lên đi”

“cám ơn cha”

“Ý Vân, kiếm pháp ngươi dùng gọi là gì?” đây mới là vấn đề chính?



Ta kì quái hỏi “ cha, hỏi vấn đề này làm gì?”

“ta là người trong võ lâm, thấy kiếm pháp của con tuyệt diệu vô cùng, muốn biết tên của nó “

“không có tên” ta thành khẩn nói.

Lão cha thở ra một hơi “Ý Vân, vô luận cha làm cái gì, đều vì ngươi tốt” thấy sắc mặt cha ngưng trọng, trong lòng là lạ, không biết hắn muốn nói cái gì?

“cha, ngươi nói cái gì?”

“Ý Vân, ngươi nhớ kĩ, cha yêu nhất là mẫu thân ngươi, thương tiếc nhất là ngươi, có lẽ có một ngày ta sẽ phải thương tổn ngươi, nhưng cũng vì ngươi tốt, một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu được nỗi khổ tâm này của ta”

Muốn ta tốt mà làm ta tổn thương, có phải hơi đạo đức giả không?

Ta mịt mờ lắc đầu “cha, nói cái gì?”

“Ý Vân, cha cả đời theo đuổi ngôi vị thiên hạ đệ nhất, đến giờ thấy các ngươi yêu thương nhau như vậy, mới biết chính mình sai rồi. Nếu thiên hạ đệ nhất thì sao, chỉ là hư vô” lão cha cười khổ “ta là thiên hạ đệ nhất, hay là cho con rể ta làm” con rể? Hắn thừa nhận sao? Mà hiện tại không thừa nhận không được.

Ta đem ánh mắt rời về phía cửa sổi, thản nhiên nói “ thiên hạ thứ nhất, thứ hai chỉ là hư danh, ta thường nói với Hàn, sau này phải quy ẩn giang hồ”

Lão cha gật đầu “ngươi nói cũng không sai, hồng đồ bá nghiệp chỉ là mộng, không bằng nhân sinh một đời vui vẻ” hắn đi đến bên người ta, vỗ vai ta

“Ý Vân, nói là vậy, nhưng có những việt không thể thuận theo ý mình. Tỉ như cha, phải bảo trụ thanh danh Mộ Dung gia, phải có võ công cao cường, tỉ tỉ của ngươi sinh ra đã là mang số phận kế thừa võ lâm thế gia, nàng cũng phải có võ công cao, nhưng ngươi thì khác, ngươi không có trách nhiệm. Cho nên cha và mẫu thân ngươi hi vọng ngươi không cần có võ công, làm một người bình thường, đáng tiếc người tính không bằng trời tính, hôm nay ngươi đã vượt qua cả tỉ tỉ của ngươi, là thiên hạ đệ tam võ công, thiên hạ đệ nhất đường chủ, thành tựu so với cha còn có phần hơn, thực là không đúng ý nghuyện của ta”

“cha, sớm muộn ta cũng sẽ quy ẩn giang hồ”

Lão cha thần sắc ảm đạm “không , ngươi không phải, ngươi hiện tại là đường chủ Bách hiểu đường, giáo chủ phu nhân của ma giáo. Tuy không ai nói, nhưng toàn võ lâm đều biết nếu ngươi cùng Mục Hàn lien thủ thì chính là thiên hạ vô địch. Ngươi sớm đã thân bất do kỉ rồi”

“ta có thân phận gì không quan trọng, võ công cao cũng không quan trọng, ta cùng Hàn đến thế ngoại đào viên ẩn cư, cũng không thích ân oán giang hồ, nếu không có cừu hận, cõ lẽ trong giang hồ vốn không có Mục giáo chủ, không có Mộ Dung đường chủ”

“ai, Ý Vân, vô luận thế nào ta cũng không mong thương tổn ngươi”

Không rõ, càng ngày càng hồ đồ.

Ta nghi hoặc nhìn hắn, ánh mắt sắc bén tựa hồ muốn nhìn rõ tâm ý của hắn “cha, cuối cùng có việc gì?”

“Ý Vân, ngươi có thể đáp ứng ta một điều kiện không?” lão cha chợt hỏi một vấn đề.

“cha cứ nói”

“nếu vạn nhất ta và tỉ tỉ ngươi có điểm không lành, ngươi hãy kế thừa Mộ Dung sơn trang phát dương quang đại” nhiệm vụ này thực khó, ta chỉ sợ không thể hoàn thành.

Lão cha cùng mĩ nữ tỉ có điểm gì không lành, có ý tứ gì?

Ta khó xử nhìn hắn “cha, ta cùng Hàn muốn thoái ẩn giang hồ, trang chủ cho người khác làm đi”

“Ý Vân, đáp ứng cha, ngươi có thể đem Bách hiểu đường phát dương quang đại, cũng có thể đem Mộ Dung gia phát dương quang đại”

“khụ, cha, ta là Bách hiểu đường đường chủ, trung lập a, lại là ma giáo phu nhân, tà giáo a, lại trở thành Mộ Dung trang chủ… nếu đến khi đánh, ta hẳn giúp ai?”

“Ý Vân, đây là yêu cầu duy nhất của ta, đáp ứng ta” lão cha nghiêm túc nói.

“cha…” ta thực khó xử , nếu ta thực là con gái của lão e rằng ta đã gật đầu đồng ý, nhưng đáng tiếc ta không phải là con gái thực của lão, vì thế ta phải nghĩ cho mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Khí Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook