Chương 102: Quần Anh Hội Tụ
Kim Linh Động
18/09/2021
Hứa Thiên Lang chỉ là Luyện Khí kỳ tầng thứ hai hậu kỳ đỉnh, nhưng khi đối mặt với Chu Hạo Luyện Khí kỳ tầng thứ năm lại không có chút nhượng bộ rút lui trên khí thế. Tuy rằng tất cả mọi người có thể nhìn ra Hứa Thiên Lang đối kháng thật sự vất vả, nhưng thắt lưng vẫn thẳng tắp như cây thương.
“Ha ha ha…” Chu Hạo đứng trên cây cao ngông cuồng cười to nói: “Hứa Thiên Lang? Trung Đô thành đệ nhất thiên tài, ừm, Luyện Khí kỳ tầng thứ hai hậu kỳ đỉnh, quả nhiên chênh lệch với ta rất nhỏ, ha ha ha…”
“Hừ.” Hứa Thiên Lang đột nhiên nắm chặt tay phải để sát sườn, bên dưới thân cây lớn dưới chân Chu Hạo đột nhiên nổi lên một trụ gai đất, cái cây lớn kia liền nổ tung ầm ầm, thân hình Chu Hạo đứng trên đỉnh cây nhảy xuống đất một cách tự nhiên, nâng tay vuốt vài sợi tóc hơi rối trên thái dương, bĩu môi nói: “Không tồi, còn có một chút thực lực.”
“Hừ, một kẻ cắn dược, cắn ra tu vi, có gì đáng để ngông cuồng.” Hứa Thiên Lang móc mỉa.
“Ngươi…” Sắc mặt Chu Hạo biến đổi, vẻ mặt Chu Bá trên đài cao cũng âm trầm như nước. Chu Hạo quả thực cắn dược mới được tu vi thế này, nhưng bởi vì vậy nên hắn hận nhất kẻ khác nói hắn cắn dược. Sắc mặt hắn trầm xuống, hai tay lật trước ngực, một vòng cây còn lớn hơn ban nãy oanh kích tới Hứa Thiên Lang ở đối diện. Thân thể Hứa Thiên Lang vẫn cứ đứng thẳng như thương, hai tay giơ ra trước, ở phía trước hắn liền xuất hiện một bức tường đất…
Hai người ở trên lôi đài bắt đầu chiến đấu ác liệt, Hứa Thiên Lang rõ ràng rơi xuống thế hạ phong, giống như một con thuyền lá trôi dạt giữa biển lớn, tuy rằng dập dờn chao đảo, nhưng lại vẫn kiên trì.
Hứa Tử Yên đứng sau đám đông khẽ cau mày, nàng đã nhìn ra Hứa Thiên Lang không duy trì được bao lâu nữa, dù sao hắn cách biệt Chu Hạo về cấp bậc quá lớn. Hứa Lân, còn Hứa Lân đâu? Ca ca hắn bị Chu Hạo một chiêu đánh bại, hiện tại Hứa Thiên Lang lại có khả năng sắp thua, lúc này hắn là Luyện Khí kỳ tầng thứ tư, cao thủ trong một thế hệ thiếu niên Hứa gia, hắn giờ đang ở nơi nào?
Ánh mắt Hứa Tử Yên tìm tòi trong đám người, rất nhanh nàng đã phát hiện Hứa Lân, lúc này hắn đang đứng cạnh ca ca Hứa Kỳ của hắn, Hứa Kỳ không có bị thương, chỉ đang khẩn trương chú ý tình hình chiến đấu trên lôi đài. Còn Hứa Lân lại không quan sát cuộc đấu giữa Hứa Thiên Lang và Chu Cường, mà chỉ đưa mắt nhìn bên trong chòi che nắng, một thân chiến ý đang không ngừng bốc lên, ngay cả Hứa Tử Yên ở xa cũng có thể cảm nhận được.
Hứa Tử Yên nhìn theo ánh mắt Hứa Lân, liền thấy ở chòi che nắng đối diện có một thân ảnh quen thuộc. Một thân quần áo màu vàng nhạt, phụ trợ cho làn da lúa mạch khỏe mạnh, cả người toát ra một vẻ đẹp hoang dã.
“Nàng cũng tới rồi à, hắc hắc, xem ra hôm nay là ngày thế hệ thiếu niên tinh anh phương bắc hội tụ.”
Trong lòng Hứa Tử Yên cũng dấy lên một luồng ý chí chiến đấu, người Hứa Lân chú ý không phải ai khác, đúng là ngoài Trung Đô thành, trong đêm gió tuyết cùng Hứa Tử Yên đấu một trận, được xưng là đệ nhất thiếu nữ thiên tài phương bắc Dương Linh Lung. Dương Linh Lung ở trong lều che nắng cũng cảm giác được chiến ý bốc lên từ Hứa Lân phía đối diện, nhìn thoáng qua phương hướng Hứa Lân, phát hiện đối phương vậy mà có tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ tư hậu kỳ đỉnh, trong lòng không khỏi khẽ động, thầm nghĩ: “Thiếu niên kia là ai? Là đệ tử Hứa gia sao? Khi nào thì Hứa gia lại xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi như thế, nhìn bộ dạng hắn cũng chỉ kém tu vi của mình một chút. Ồ, chiến ý quả là rất cao, là phát ra khiêu chiến với mình phải không.”
Lúc này, Hứa Tử Yên cũng phát hiện tu vi Hứa Lân vậy mà đã đến Luyện Khí kỳ tầng thứ tư hậu kỳ đỉnh, xem bộ dạng chắc là không bao lâu nữa sẽ bước vào Luyện Khí kỳ tầng thứ năm, trong lòng không khỏi kinh ngạc: “Chẳng lẽ sau khi hắn kích phát huyết mạch, tiến cảnh tu vi sẽ nhanh như vậy?”
“Oành ~~” Trên lôi đài truyền đến một tiếng nổ vang, Hứa Tử Yên bỗng chốc quay đầu, nhìn phía trên lôi đài, chỉ thấy Hứa Thiên Lang đang rớt xuống khỏi đài, giữa không trung tung tóe một vũng máu tươi. Hai bóng người nhanh chóng lao ra từ trong đám đông, đúng là hai huynh đệ Hứa Kỳ và Hứa Lân. Hứa Kỳ là lao về phía Hứa Thiên Lang đang rơi xuống, tiếp được Hứa Thiên Lang giữa không trung, nhẹ nhàng dừng ở trên đất. Hứa Thiên Lang giãy dụa đứng lên từ trong lòng Hứa Kỳ, ngửa đầu nhìn Chu Hạo trên lôi đài, nhất thời khí huyết cuồn cuộn, ‘phốc’ một tiếng, lại phun ra một búng máu.
Vũng máu tươi kia còn chưa chạm đất, đã nhìn thấy thân ảnh Hứa Lân lao về phía Chu Hạo. Chu Hạo phát hiện một thân ảnh mang theo sức ép như núi vọt tới mình, song chưởng cấp tốc lật lại, một thân cây cao ba thước nhanh chóng mọc ra đánh tới Hứa Lân đang đến từ không trung. Hứa Lân phút chốc tung ra một quyền, nắm tay được bao phủ bởi một tầng lửa nóng, hung mãnh oanh kích thân cây kia.
Một tiếng ầm ầm nổ vang, nắm tay rực lửa của Hứa Lân va chạm với thân cây kia một lát, thân cây kia liền hóa thành tro tàn, thân ảnh Hứa Lân vẫn cứ bay nhanh nhằm phía Chu Hạo, tia lửa văng khắp nơi, Chu Hạo ngửa mặt lên trời phun ra một búng máu, thân thể lăng không nhanh chóng bay ngược ra ngoài, rơi khỏi lôi đài. Giữa không trung xẹt qua một thân ảnh, kéo Chu Hạo vào trong lòng, nhẹ nhàng dừng trên đất. Chu Hạo kia giãy dụa đứng lên từ trong lòng người trung niên, oán độc nhìn Hứa Lân trên lôi đài. Hứa Lân chỉ lườm Chu Hạo một cái, sau đó không thèm ngó ngàng đến hắn, mà đưa mắt nhìn phía chòi che nắng của Dương gia, vươn ngón trỏ, chỉ hướng Dương Linh Lung trong chòi che nắng ở xa xa.
Trên đài cao, vẻ mặt Hứa Hạo Nhiên và Chu Bá đều không có chút biến hóa, ánh mắt của bọn họ chỉ đảo qua, liền biết Hứa Thiên Lang và Chu Hạo không bị thương nặng lắm, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày sẽ hồi phục, cho nên lúc này ánh mắt của bọn họ đều tập trung vào Hứa Lân trên lôi đài và Dương Linh Lung trong chòi che nắng.
Khí thế trên người Hứa Lân hừng hực, khí cơ từ xa tập trung vào Dương Linh Lung trong chòi che nắng. Chiến ý ngút trời và khí phách vô tận lan tỏa khắp bốn phía, khiến hình tượng hiện tại của Hứa Lân trong lòng mọi người bỗng chốc dâng cao.
Ánh mắt Dương Duệ trên đài cao hơi híp lại, trong đầu xẹt qua một ý nghĩ: “Kẻ này quá hung mãnh khí phách, nếu cho hắn thời gian trưởng thành, trong tương lai tuyệt đối sẽ trở thành một sự tồn tại khiến người khác sợ hãi, hắn phải chết, tuyệt đối không thể để hắn trưởng thành.”
Nghĩ đến đây, ánh mắt liền nhìn sang Dương Linh Lung trong chòi che nắng, dùng ánh mắt ra hiệu một cái. Dương Linh Lung trong chòi che nắng lập tức hiểu rõ hàm ý trong mắt phụ thân, nàng hơi nhíu mày, rồi nhẹ nhàng gật đầu với phụ thân. Nàng ngược lại chẳng để ý đến việc giết chết Hứa Lân lắm, tên này ở trong mắt nàng chả là gì cả. Lần này nàng theo phụ thân đến Hứa gia, chính là muốn gặp lại Hứa Tử Yên. Ngày đó ở trong gió tuyết ngoài Trung Đô thành, nàng cảm thấy bản thân bị bại thật oan ức, cho nên nàng muốn ở trước mặt tất cả người Hứa gia đánh bại Hứa Tử Yên, trả lại nỗi nhục hôm trước.
Vì thế, từ khi nàng tiến vào Hứa gia đã bắt đầu tìm kiếm thân ảnh Hứa Tử Yên, nhưng mà vẫn chưa tìm được. Đột nhiên lại nhảy ra một tên Luyện Khí kỳ tầng thứ tư hậu kỳ đỉnh khiêu chiến nàng. Ánh mắt nhìn Hứa Lân liền nheo lại, thầm nghĩ: “Nếu ngươi đã muốn chết, vậy thì chớ có trách ta.”
Không trông thấy Dương Linh Lung làm ra hành động gì, chỉ kéo theo một đường tàn ảnh, liền đột nhiên biến mất trong chòi che nắng, rồi xuất hiện phía trên lôi đài. Nàng thờ ơ liếc mắt một cái, lạnh lùng quan sát Hứa Lân. Hứa Lân cũng đồng thời lạnh lùng quan sát Dương Linh Lung, một thân chiến ý không ngừng bốc lên, càng dâng càng cao, vọt thẳng tới tận trời, mạnh mẽ áp tới hướng Dương Linh Lung. Khí thế như núi kia đến phía trước Dương Linh Lung, Dương Linh Lung giống như đột nhiên hóa thành một thanh trường thương, vô số khí cơ hệ kim sắc bén đâm tới khí thế như núi của Hứa Lân, chỉ một thoáng liền đâm phá khí thế kia thành mảnh vụn.
Nhưng khí thế của Hứa Lân cũng không chấm dứt dưới tia sắc bén của Dương Linh Lung, mà từng đợt từng đợt, giống như một ngọn núi tiếp một ngọn núi liên tục đè ép tới Dương Linh Lung. Khí thế của hai người không ngừng va chạm vào nhau, tiếng xé không khí liên tục nổ vang trên lôi đài. Quần áo hai người giật mạnh về sau, tung bay phất phới.
Thân hình hai người đồng thời hành động, tốc độ chớp nhoáng lướt qua khiến không khí xuất hiện tiếng nổ đùng liên tiếp. Hai người không chút tạm dừng đâm vào nhau, từ chính giữa bộc phát ra ánh sáng màu vàng và ngọn lửa nóng rực. Thân hình cả hai nương theo va chạm của đối phương dồn sức nhảy lên không, phi kiếm từ trong túi trữ vật vòng ra, Hứa Lân và Dương Linh Lung từng người giẫm trên phi kiếm, phập phềnh ở không trung, lạnh lùng đứng đối diện nhau.
Dương Linh Lung giơ lên song chưởng, đột nhiên hợp lại trước ngực, sau lưng nàng liền xuất hiện một thanh trường thương màu vàng, mũi thương lóe lên tia sắc lạnh chĩa về phía Hứa Lân ở đối diện. Hứa Lân duỗi thẳng song chưởng rồi nắm chặt lại, trong tay liền lan dài ra một thanh trường đao bốc lửa.
“Đi.” Dương Linh Lung quát to một tiếng, thanh trường thương màu vàng bất chợt xoay tròn đâm tới Hứa Lân.
“Phóng.” Hứa Lân cũng quát to một tiếng, trường đao bốc lửa dài mấy thước chém về phía trường thương hệ kim đang lao tới trước mặt.
Tia lửa tung tóe, ánh kim nổ văng. Một thương một đao ở không trung mãnh liệt oanh kích. Trên đài cao, vẻ mặt Hứa Hạo Nhiên và Dương Duệ đều hiện ra biểu cảm lo lắng, hai người lúc này đều phát hiện, sức chiến đấu của Hứa Lân và Dương Linh Lung sàn sàn như nhau, tuy rằng tu vi Hứa Lân kém hơn Dương Linh Lung một ít, nhưng sự nhanh nhẹn dũng mãnh của Hứa Lân đã bù lại điểm này, hiện tại phải xem chân nguyên chất chứa trong cơ thể hai người ai hùng hậu hơn thì người đó cuối cùng có thể chiến thắng đối phương.
Ở phương diện này, Dương Linh Lung lại nhỉnh hơn Hứa Lân một chút, dù sao tu vi của nàng cao hơn Hứa Lân một tầng, chân nguyên chất chứa trong cơ thể đương nhiên không chỉ cao hơn Hứa Lân chút ít. Lúc này Dương Linh Lung đã bắt đầu nghiêm túc đánh với Hứa Lân, xem hắn trở thành đối thủ cùng cấp. Đồng thời, nàng có kinh nghiệm tác chiến phong phú, đương nhiên biết rõ sở trường của bản thân. Đó chính là chân nguyên trong cơ thể nàng hùng hậu hơn đối phương, vì thế, Dương Linh Lung kiên quyết từ bỏ chiêu thức biến ảo, lựa chọn cùng Hứa Lân cứng đối cứng, mà đây cũng là phương thức Hứa Lân mong muốn.
Thân thể Dương Linh Lung được bao phủ trong một màn ánh sáng màu vàng kim, còn thân thể Hứa Lân thì bốc lên ngọn lửa bùng cháy, trong khoảng thời gian ngắn hai người khó mà phân thắng bại.
Nhưng lúc này, Hứa Tử Yên đứng sau đám đông cũng nhạy bén nhìn ra đầu mối, trong lòng hiện lên một giọng nói: “Mình có nên ra mặt không?”
“Ha ha ha…” Chu Hạo đứng trên cây cao ngông cuồng cười to nói: “Hứa Thiên Lang? Trung Đô thành đệ nhất thiên tài, ừm, Luyện Khí kỳ tầng thứ hai hậu kỳ đỉnh, quả nhiên chênh lệch với ta rất nhỏ, ha ha ha…”
“Hừ.” Hứa Thiên Lang đột nhiên nắm chặt tay phải để sát sườn, bên dưới thân cây lớn dưới chân Chu Hạo đột nhiên nổi lên một trụ gai đất, cái cây lớn kia liền nổ tung ầm ầm, thân hình Chu Hạo đứng trên đỉnh cây nhảy xuống đất một cách tự nhiên, nâng tay vuốt vài sợi tóc hơi rối trên thái dương, bĩu môi nói: “Không tồi, còn có một chút thực lực.”
“Hừ, một kẻ cắn dược, cắn ra tu vi, có gì đáng để ngông cuồng.” Hứa Thiên Lang móc mỉa.
“Ngươi…” Sắc mặt Chu Hạo biến đổi, vẻ mặt Chu Bá trên đài cao cũng âm trầm như nước. Chu Hạo quả thực cắn dược mới được tu vi thế này, nhưng bởi vì vậy nên hắn hận nhất kẻ khác nói hắn cắn dược. Sắc mặt hắn trầm xuống, hai tay lật trước ngực, một vòng cây còn lớn hơn ban nãy oanh kích tới Hứa Thiên Lang ở đối diện. Thân thể Hứa Thiên Lang vẫn cứ đứng thẳng như thương, hai tay giơ ra trước, ở phía trước hắn liền xuất hiện một bức tường đất…
Hai người ở trên lôi đài bắt đầu chiến đấu ác liệt, Hứa Thiên Lang rõ ràng rơi xuống thế hạ phong, giống như một con thuyền lá trôi dạt giữa biển lớn, tuy rằng dập dờn chao đảo, nhưng lại vẫn kiên trì.
Hứa Tử Yên đứng sau đám đông khẽ cau mày, nàng đã nhìn ra Hứa Thiên Lang không duy trì được bao lâu nữa, dù sao hắn cách biệt Chu Hạo về cấp bậc quá lớn. Hứa Lân, còn Hứa Lân đâu? Ca ca hắn bị Chu Hạo một chiêu đánh bại, hiện tại Hứa Thiên Lang lại có khả năng sắp thua, lúc này hắn là Luyện Khí kỳ tầng thứ tư, cao thủ trong một thế hệ thiếu niên Hứa gia, hắn giờ đang ở nơi nào?
Ánh mắt Hứa Tử Yên tìm tòi trong đám người, rất nhanh nàng đã phát hiện Hứa Lân, lúc này hắn đang đứng cạnh ca ca Hứa Kỳ của hắn, Hứa Kỳ không có bị thương, chỉ đang khẩn trương chú ý tình hình chiến đấu trên lôi đài. Còn Hứa Lân lại không quan sát cuộc đấu giữa Hứa Thiên Lang và Chu Cường, mà chỉ đưa mắt nhìn bên trong chòi che nắng, một thân chiến ý đang không ngừng bốc lên, ngay cả Hứa Tử Yên ở xa cũng có thể cảm nhận được.
Hứa Tử Yên nhìn theo ánh mắt Hứa Lân, liền thấy ở chòi che nắng đối diện có một thân ảnh quen thuộc. Một thân quần áo màu vàng nhạt, phụ trợ cho làn da lúa mạch khỏe mạnh, cả người toát ra một vẻ đẹp hoang dã.
“Nàng cũng tới rồi à, hắc hắc, xem ra hôm nay là ngày thế hệ thiếu niên tinh anh phương bắc hội tụ.”
Trong lòng Hứa Tử Yên cũng dấy lên một luồng ý chí chiến đấu, người Hứa Lân chú ý không phải ai khác, đúng là ngoài Trung Đô thành, trong đêm gió tuyết cùng Hứa Tử Yên đấu một trận, được xưng là đệ nhất thiếu nữ thiên tài phương bắc Dương Linh Lung. Dương Linh Lung ở trong lều che nắng cũng cảm giác được chiến ý bốc lên từ Hứa Lân phía đối diện, nhìn thoáng qua phương hướng Hứa Lân, phát hiện đối phương vậy mà có tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ tư hậu kỳ đỉnh, trong lòng không khỏi khẽ động, thầm nghĩ: “Thiếu niên kia là ai? Là đệ tử Hứa gia sao? Khi nào thì Hứa gia lại xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi như thế, nhìn bộ dạng hắn cũng chỉ kém tu vi của mình một chút. Ồ, chiến ý quả là rất cao, là phát ra khiêu chiến với mình phải không.”
Lúc này, Hứa Tử Yên cũng phát hiện tu vi Hứa Lân vậy mà đã đến Luyện Khí kỳ tầng thứ tư hậu kỳ đỉnh, xem bộ dạng chắc là không bao lâu nữa sẽ bước vào Luyện Khí kỳ tầng thứ năm, trong lòng không khỏi kinh ngạc: “Chẳng lẽ sau khi hắn kích phát huyết mạch, tiến cảnh tu vi sẽ nhanh như vậy?”
“Oành ~~” Trên lôi đài truyền đến một tiếng nổ vang, Hứa Tử Yên bỗng chốc quay đầu, nhìn phía trên lôi đài, chỉ thấy Hứa Thiên Lang đang rớt xuống khỏi đài, giữa không trung tung tóe một vũng máu tươi. Hai bóng người nhanh chóng lao ra từ trong đám đông, đúng là hai huynh đệ Hứa Kỳ và Hứa Lân. Hứa Kỳ là lao về phía Hứa Thiên Lang đang rơi xuống, tiếp được Hứa Thiên Lang giữa không trung, nhẹ nhàng dừng ở trên đất. Hứa Thiên Lang giãy dụa đứng lên từ trong lòng Hứa Kỳ, ngửa đầu nhìn Chu Hạo trên lôi đài, nhất thời khí huyết cuồn cuộn, ‘phốc’ một tiếng, lại phun ra một búng máu.
Vũng máu tươi kia còn chưa chạm đất, đã nhìn thấy thân ảnh Hứa Lân lao về phía Chu Hạo. Chu Hạo phát hiện một thân ảnh mang theo sức ép như núi vọt tới mình, song chưởng cấp tốc lật lại, một thân cây cao ba thước nhanh chóng mọc ra đánh tới Hứa Lân đang đến từ không trung. Hứa Lân phút chốc tung ra một quyền, nắm tay được bao phủ bởi một tầng lửa nóng, hung mãnh oanh kích thân cây kia.
Một tiếng ầm ầm nổ vang, nắm tay rực lửa của Hứa Lân va chạm với thân cây kia một lát, thân cây kia liền hóa thành tro tàn, thân ảnh Hứa Lân vẫn cứ bay nhanh nhằm phía Chu Hạo, tia lửa văng khắp nơi, Chu Hạo ngửa mặt lên trời phun ra một búng máu, thân thể lăng không nhanh chóng bay ngược ra ngoài, rơi khỏi lôi đài. Giữa không trung xẹt qua một thân ảnh, kéo Chu Hạo vào trong lòng, nhẹ nhàng dừng trên đất. Chu Hạo kia giãy dụa đứng lên từ trong lòng người trung niên, oán độc nhìn Hứa Lân trên lôi đài. Hứa Lân chỉ lườm Chu Hạo một cái, sau đó không thèm ngó ngàng đến hắn, mà đưa mắt nhìn phía chòi che nắng của Dương gia, vươn ngón trỏ, chỉ hướng Dương Linh Lung trong chòi che nắng ở xa xa.
Trên đài cao, vẻ mặt Hứa Hạo Nhiên và Chu Bá đều không có chút biến hóa, ánh mắt của bọn họ chỉ đảo qua, liền biết Hứa Thiên Lang và Chu Hạo không bị thương nặng lắm, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày sẽ hồi phục, cho nên lúc này ánh mắt của bọn họ đều tập trung vào Hứa Lân trên lôi đài và Dương Linh Lung trong chòi che nắng.
Khí thế trên người Hứa Lân hừng hực, khí cơ từ xa tập trung vào Dương Linh Lung trong chòi che nắng. Chiến ý ngút trời và khí phách vô tận lan tỏa khắp bốn phía, khiến hình tượng hiện tại của Hứa Lân trong lòng mọi người bỗng chốc dâng cao.
Ánh mắt Dương Duệ trên đài cao hơi híp lại, trong đầu xẹt qua một ý nghĩ: “Kẻ này quá hung mãnh khí phách, nếu cho hắn thời gian trưởng thành, trong tương lai tuyệt đối sẽ trở thành một sự tồn tại khiến người khác sợ hãi, hắn phải chết, tuyệt đối không thể để hắn trưởng thành.”
Nghĩ đến đây, ánh mắt liền nhìn sang Dương Linh Lung trong chòi che nắng, dùng ánh mắt ra hiệu một cái. Dương Linh Lung trong chòi che nắng lập tức hiểu rõ hàm ý trong mắt phụ thân, nàng hơi nhíu mày, rồi nhẹ nhàng gật đầu với phụ thân. Nàng ngược lại chẳng để ý đến việc giết chết Hứa Lân lắm, tên này ở trong mắt nàng chả là gì cả. Lần này nàng theo phụ thân đến Hứa gia, chính là muốn gặp lại Hứa Tử Yên. Ngày đó ở trong gió tuyết ngoài Trung Đô thành, nàng cảm thấy bản thân bị bại thật oan ức, cho nên nàng muốn ở trước mặt tất cả người Hứa gia đánh bại Hứa Tử Yên, trả lại nỗi nhục hôm trước.
Vì thế, từ khi nàng tiến vào Hứa gia đã bắt đầu tìm kiếm thân ảnh Hứa Tử Yên, nhưng mà vẫn chưa tìm được. Đột nhiên lại nhảy ra một tên Luyện Khí kỳ tầng thứ tư hậu kỳ đỉnh khiêu chiến nàng. Ánh mắt nhìn Hứa Lân liền nheo lại, thầm nghĩ: “Nếu ngươi đã muốn chết, vậy thì chớ có trách ta.”
Không trông thấy Dương Linh Lung làm ra hành động gì, chỉ kéo theo một đường tàn ảnh, liền đột nhiên biến mất trong chòi che nắng, rồi xuất hiện phía trên lôi đài. Nàng thờ ơ liếc mắt một cái, lạnh lùng quan sát Hứa Lân. Hứa Lân cũng đồng thời lạnh lùng quan sát Dương Linh Lung, một thân chiến ý không ngừng bốc lên, càng dâng càng cao, vọt thẳng tới tận trời, mạnh mẽ áp tới hướng Dương Linh Lung. Khí thế như núi kia đến phía trước Dương Linh Lung, Dương Linh Lung giống như đột nhiên hóa thành một thanh trường thương, vô số khí cơ hệ kim sắc bén đâm tới khí thế như núi của Hứa Lân, chỉ một thoáng liền đâm phá khí thế kia thành mảnh vụn.
Nhưng khí thế của Hứa Lân cũng không chấm dứt dưới tia sắc bén của Dương Linh Lung, mà từng đợt từng đợt, giống như một ngọn núi tiếp một ngọn núi liên tục đè ép tới Dương Linh Lung. Khí thế của hai người không ngừng va chạm vào nhau, tiếng xé không khí liên tục nổ vang trên lôi đài. Quần áo hai người giật mạnh về sau, tung bay phất phới.
Thân hình hai người đồng thời hành động, tốc độ chớp nhoáng lướt qua khiến không khí xuất hiện tiếng nổ đùng liên tiếp. Hai người không chút tạm dừng đâm vào nhau, từ chính giữa bộc phát ra ánh sáng màu vàng và ngọn lửa nóng rực. Thân hình cả hai nương theo va chạm của đối phương dồn sức nhảy lên không, phi kiếm từ trong túi trữ vật vòng ra, Hứa Lân và Dương Linh Lung từng người giẫm trên phi kiếm, phập phềnh ở không trung, lạnh lùng đứng đối diện nhau.
Dương Linh Lung giơ lên song chưởng, đột nhiên hợp lại trước ngực, sau lưng nàng liền xuất hiện một thanh trường thương màu vàng, mũi thương lóe lên tia sắc lạnh chĩa về phía Hứa Lân ở đối diện. Hứa Lân duỗi thẳng song chưởng rồi nắm chặt lại, trong tay liền lan dài ra một thanh trường đao bốc lửa.
“Đi.” Dương Linh Lung quát to một tiếng, thanh trường thương màu vàng bất chợt xoay tròn đâm tới Hứa Lân.
“Phóng.” Hứa Lân cũng quát to một tiếng, trường đao bốc lửa dài mấy thước chém về phía trường thương hệ kim đang lao tới trước mặt.
Tia lửa tung tóe, ánh kim nổ văng. Một thương một đao ở không trung mãnh liệt oanh kích. Trên đài cao, vẻ mặt Hứa Hạo Nhiên và Dương Duệ đều hiện ra biểu cảm lo lắng, hai người lúc này đều phát hiện, sức chiến đấu của Hứa Lân và Dương Linh Lung sàn sàn như nhau, tuy rằng tu vi Hứa Lân kém hơn Dương Linh Lung một ít, nhưng sự nhanh nhẹn dũng mãnh của Hứa Lân đã bù lại điểm này, hiện tại phải xem chân nguyên chất chứa trong cơ thể hai người ai hùng hậu hơn thì người đó cuối cùng có thể chiến thắng đối phương.
Ở phương diện này, Dương Linh Lung lại nhỉnh hơn Hứa Lân một chút, dù sao tu vi của nàng cao hơn Hứa Lân một tầng, chân nguyên chất chứa trong cơ thể đương nhiên không chỉ cao hơn Hứa Lân chút ít. Lúc này Dương Linh Lung đã bắt đầu nghiêm túc đánh với Hứa Lân, xem hắn trở thành đối thủ cùng cấp. Đồng thời, nàng có kinh nghiệm tác chiến phong phú, đương nhiên biết rõ sở trường của bản thân. Đó chính là chân nguyên trong cơ thể nàng hùng hậu hơn đối phương, vì thế, Dương Linh Lung kiên quyết từ bỏ chiêu thức biến ảo, lựa chọn cùng Hứa Lân cứng đối cứng, mà đây cũng là phương thức Hứa Lân mong muốn.
Thân thể Dương Linh Lung được bao phủ trong một màn ánh sáng màu vàng kim, còn thân thể Hứa Lân thì bốc lên ngọn lửa bùng cháy, trong khoảng thời gian ngắn hai người khó mà phân thắng bại.
Nhưng lúc này, Hứa Tử Yên đứng sau đám đông cũng nhạy bén nhìn ra đầu mối, trong lòng hiện lên một giọng nói: “Mình có nên ra mặt không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.