Chương 381
Lâm Vũ Giang Nhan
04/08/2022
“Chính xác? Sao bác có thể chắc chắn điều này là sự thật? Ngay cả khi nó là thật, nhà họ Hà cho rằng nó là giả, nhà họ Hà đã nhận định thê
rồi, chúng ta lại đi tranh luận thật giả với họ, không thấy rất buồn
cười sao?”
| Lâm Vũ cười lạnh.
“Kết quả là giả của họ không có nghĩa là tất cả mọi người trong nhà họ Hà đều tin. Dù sao Hà lão phu nhân vẫn luôn muôn nhận cậu, còn mẹ cậu nữa, tất nhiên, cả người cha mà cậu chưa từng gặp, nhị gia nhà họ Hà.”
Sở Tích Liên kiên nhấn giải thích, hơi mắt kiên nhẫn, trong lòng buồn bực, sao Hà Gia Vinh lại không vội?
Đổi lại là người khác, loại chuyện tốt như này, ai cũng sẽ làm mọi cách để nhà họ Hà chấp nhận, dù sao nó cũng thay đổi lớn đến cuộc đời mình.
“Bác Sở, sao tôi cảm thấy bác so với tôi còn vội hơn?”
Lâm Vũ đột nhiên quay đầu lại, định tính nhìn Sở Tích Liên, cười như không cười.
Sở Tích Liên run lên, ánh mắt sắc bén của Lâm Vũ làm ông ta như bị nhìn thấu tâm tư, nghiêm mặt, vội vàng nói: “Tiểu Hà, sao tôi có thế không vội? Là tôi đưa cậu tới Bắc Kinh, đưa cậu đi tìm người thân, tất nhiên tôi phải lo cho cậu rôi. “
“Thật sao? Bác lo lắng cho tôi, hay là lo lắng cho chính mình.” Lâm Vũ cười hỏi.
Nghe vậy, sắc mặt Sở Tích Liên thay đôi, ông ta lạnh lùng nói: “Tiểu Hà, lời này của cháu có ý gì? Cái gì mà vì mình mà lo lắng!”
“Vội đưa tôi đến nhà họ Hà, sau đó bác không cần lo lắng cho tôi nữa.
Lâm Vũ đôi chuyện, giả vờ cười thoải mái, đến cuối cùng anh cũng không nói, chỉ cần Sở Tích Liên biết mình là quân cờ cho ông ta bài bố là được rôi, không cân phải xé rách mặt.
“Ò, ha ha ha…”
Sắc mặt Sở Tích Liên dịu đi, ông ta ân cần nói: “Tiểu Hà, cậu nói cái gì vậy, cậu là bạn tốt của Vân Vi. Đương nhiên tôi sẽ chiều cố cậu. Cho dù cậu vào HỆ họ Hà, có chuyện gì cân bác Sở giúp, bác nhất định sẽ không từ chối. Nghe bác khuyên, nhanh chóng đi nhận người thân với nhà họ Hà đi.
“Cảm ơn ý tốt của bác.”
Lâm Vũ cười cầm kết quả thẩm định lên, sau đó “xẹt xẹt” xé thành từng mảnh.
“Tiểu Hà, cậu làm gì vậy?!” Sắc mặt Sở Tích Liên lập tức thay đồi.
“Bác Sở, không dám dối gạt bác, vào, nhà họ Hà, tôi cũng không hiếm lạ gia Trông Lâm Vũ rất bình tĩnh, sau đó võ vai Ấn Chiến đang lái xe trước mặt anh, “Chú Ân, phiên chú qua kia dừng xe.”
Sau khi Ấn Chiên dừng xe lại, Lâm Vũ mở cửa xuống xe, Sở Tích Liên mới định thần lại, vội vàng nói: “Tiểu Hà, đừng hành động theo cảm tính, cậu biệt gia nhập nhà họ Hà là có ý gì không?”
Lâm Vũ mở cửa xe bước xuống, không quan tâm đến mưa rơi trên đầu, cười nói với Sở Tích Liên: “Biết, có nghĩa là bọn họ muốn trèo cao lên người tôi, nhưng tôi không muốn bọn họ trèo cao.”
Nói xong, Lâm Vũ đóng sập cửa lại, quay người bước nhanh về phía trước.
Ở trong xe Sở Tích Liên sửng sốt một lúc, hướng Ấn Chiến hỏi: “Đứa nhỏ này phát bực rồi đúng không?”
Đừng nói chỉ có mình Sở Tích Liên, cho dù đối với bất kỳ ai, lời nói của Lâm Vũ đều vô cùng nực cười!
Nhà họ Hà, gia tộc đầu tiên trong thời kỳ hoàng kim ở Bắc Kinh, thực sự muốn trèo lên một tên nhóc như cậu ta? Đây là trò cười lớn nhất của thiên hạt “Chắc là bị người nhà họ Hà kích thích.” Ấn Chiến cũng nhíu mày, suy tư nói, “Nghe nói trưa nay nhà họ Hà đã lệnh cho Hà Cần Du và Hà Nghiên Nghiên gửi cho cậu ta kết quả thâm định. Ngài ngẫm lại xem, với tính cách của hai người đó, nắm bắt được cơ hội thì nhất định sẽ hung hăng làm nhục.”
| Lâm Vũ cười lạnh.
“Kết quả là giả của họ không có nghĩa là tất cả mọi người trong nhà họ Hà đều tin. Dù sao Hà lão phu nhân vẫn luôn muôn nhận cậu, còn mẹ cậu nữa, tất nhiên, cả người cha mà cậu chưa từng gặp, nhị gia nhà họ Hà.”
Sở Tích Liên kiên nhấn giải thích, hơi mắt kiên nhẫn, trong lòng buồn bực, sao Hà Gia Vinh lại không vội?
Đổi lại là người khác, loại chuyện tốt như này, ai cũng sẽ làm mọi cách để nhà họ Hà chấp nhận, dù sao nó cũng thay đổi lớn đến cuộc đời mình.
“Bác Sở, sao tôi cảm thấy bác so với tôi còn vội hơn?”
Lâm Vũ đột nhiên quay đầu lại, định tính nhìn Sở Tích Liên, cười như không cười.
Sở Tích Liên run lên, ánh mắt sắc bén của Lâm Vũ làm ông ta như bị nhìn thấu tâm tư, nghiêm mặt, vội vàng nói: “Tiểu Hà, sao tôi có thế không vội? Là tôi đưa cậu tới Bắc Kinh, đưa cậu đi tìm người thân, tất nhiên tôi phải lo cho cậu rôi. “
“Thật sao? Bác lo lắng cho tôi, hay là lo lắng cho chính mình.” Lâm Vũ cười hỏi.
Nghe vậy, sắc mặt Sở Tích Liên thay đôi, ông ta lạnh lùng nói: “Tiểu Hà, lời này của cháu có ý gì? Cái gì mà vì mình mà lo lắng!”
“Vội đưa tôi đến nhà họ Hà, sau đó bác không cần lo lắng cho tôi nữa.
Lâm Vũ đôi chuyện, giả vờ cười thoải mái, đến cuối cùng anh cũng không nói, chỉ cần Sở Tích Liên biết mình là quân cờ cho ông ta bài bố là được rôi, không cân phải xé rách mặt.
“Ò, ha ha ha…”
Sắc mặt Sở Tích Liên dịu đi, ông ta ân cần nói: “Tiểu Hà, cậu nói cái gì vậy, cậu là bạn tốt của Vân Vi. Đương nhiên tôi sẽ chiều cố cậu. Cho dù cậu vào HỆ họ Hà, có chuyện gì cân bác Sở giúp, bác nhất định sẽ không từ chối. Nghe bác khuyên, nhanh chóng đi nhận người thân với nhà họ Hà đi.
“Cảm ơn ý tốt của bác.”
Lâm Vũ cười cầm kết quả thẩm định lên, sau đó “xẹt xẹt” xé thành từng mảnh.
“Tiểu Hà, cậu làm gì vậy?!” Sắc mặt Sở Tích Liên lập tức thay đồi.
“Bác Sở, không dám dối gạt bác, vào, nhà họ Hà, tôi cũng không hiếm lạ gia Trông Lâm Vũ rất bình tĩnh, sau đó võ vai Ấn Chiến đang lái xe trước mặt anh, “Chú Ân, phiên chú qua kia dừng xe.”
Sau khi Ấn Chiên dừng xe lại, Lâm Vũ mở cửa xuống xe, Sở Tích Liên mới định thần lại, vội vàng nói: “Tiểu Hà, đừng hành động theo cảm tính, cậu biệt gia nhập nhà họ Hà là có ý gì không?”
Lâm Vũ mở cửa xe bước xuống, không quan tâm đến mưa rơi trên đầu, cười nói với Sở Tích Liên: “Biết, có nghĩa là bọn họ muốn trèo cao lên người tôi, nhưng tôi không muốn bọn họ trèo cao.”
Nói xong, Lâm Vũ đóng sập cửa lại, quay người bước nhanh về phía trước.
Ở trong xe Sở Tích Liên sửng sốt một lúc, hướng Ấn Chiến hỏi: “Đứa nhỏ này phát bực rồi đúng không?”
Đừng nói chỉ có mình Sở Tích Liên, cho dù đối với bất kỳ ai, lời nói của Lâm Vũ đều vô cùng nực cười!
Nhà họ Hà, gia tộc đầu tiên trong thời kỳ hoàng kim ở Bắc Kinh, thực sự muốn trèo lên một tên nhóc như cậu ta? Đây là trò cười lớn nhất của thiên hạt “Chắc là bị người nhà họ Hà kích thích.” Ấn Chiến cũng nhíu mày, suy tư nói, “Nghe nói trưa nay nhà họ Hà đã lệnh cho Hà Cần Du và Hà Nghiên Nghiên gửi cho cậu ta kết quả thâm định. Ngài ngẫm lại xem, với tính cách của hai người đó, nắm bắt được cơ hội thì nhất định sẽ hung hăng làm nhục.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.