Chương 420
Lâm Vũ Giang Nhan
08/08/2022
Lưu Cân sắc mặt đột nhiên thay đổi khi nghe lời này, cô ta như muôn
nỗi điện lên, nhưng cô ta vẫn kiềm chế, biết Giang Nhan là đang ôm hận,
nghiên răng nghiền lợi nói: “Giang Nhan, cô đây là mượn việc công trả
thù riêng sao?”
“Chủ nhiệm Lưu, tôi không hiểu ý cô là gì?”
Giang Nhan ngây người nói.
“Không hiểu ý tôi sao? Cô không thấy bệnh nhân này ngất đi vì đau sao?
Không giúp tôi được sao?”
Lưu Cần hung hăng hỏi, “Là một bác sĩ, cô ngay cả một chút y đức cũng không có sao?”
Lúc này, ý thức đau đón của Hoàng Hải Bình trên giường bệnh đã mờ đi, vì vậy Lưu Cần nói chuyện không cần _ phải dè chừng bà ây.
“Tất nhiên tôi biết rằng với tư cách là một bác sĩ không thê thấy chết mà không cứu, nhưng tôi cũng biết răng trở thành một bác sĩ là phải làm mọi thứ trong khả năng của mình đề kệ đơn thuộc phù hợp. Giống tình huống này của bà ây, cô nên tìm một bác sĩ chỉnh hình đến, chứ không phải là cô hay là tôi!”
Giang Nhan lạnh lùng đáp, không biết có phải Lưu Cần uống nhằm thuộc hay ‘khếHg bản thân là bác sĩ nội kia vậy mà đi thay thế bác sĩ chỉnh hình điều trị cho bệnh nhân.
Nói xong cô lại bỏ lại Lưu Cần, xoay người bước ra ngoài.
“Giang Nhan, chờ đãt”
Nhìn thấy Giang Nhan chuẩn bị rời đi, Lựu Cần đột nhiên lo lắng, chạy tới nắm lấy tay Giang Nhan, thái độ của cô ta dịu đ rât nhiêu, bày ra khuôn mặt tươi cười rồi sốt sắng nói: “Giang Nhan, tôi biết chuyện trước kia mà tôi làm có phần quá đáng, tôi xin lỗi cô, cô ngàn lân đừng châp nhất kẻ kém hiểu biết như tôi, tôi là, đảm với cô, chỉ cân cô giúp tôi lần này, sau này tôi sẽ coi trọng giúp đỡ cô, có được không?”
Cô ta vốn là không muốn nói ra lời này nhưng hiện tại tình thế cấp bách, cô ta chỉ có thê tạm thời hạ thân để lấy lòng Giang Nhan, sau khi sự việc xong xuôi sẽ giải quyết dứt điểm với cô ây!
Giang Nhan hơi ngạc nhiên khi thái độ của Lưu Cần thay đổi nhanh như vậy, liền gạt tay Lưu Cần ra, nghiêm mặt nói: ‘Chủ nhiệm Lưu, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm rồi. Giữa tôi và cô đúng là có chút bất hòa, nhưng tôi tuyệt đổi sẽ không bao giờ vì điệu này mà trả thù cô, càng không phải vì thế mà không điêu trị cho bệnh này. Ban nãy tôi đã nói rất rõ ràng, không phải là tôi không cứu bà ây, mà là tôi không thể làm gì được. Trường hợp của bà ấy cần phải đến khoa chỉnh hình!”
Giang Nhan thật không thể hiểu, trong hồ sơ của cô ni từng, viết cô biết chỉnh hình, tại sao Lưu Cân này lại giữ chắt cô có chết cũng không chịu buông?
“Giang Nhan, cô rượu mời không uống muốn uống rượu phạt phải không?”
Lưu Cần thấy Giang Nhan vô cùng cố chấp, sắc mặt cô lập tức trầm Xuông rồi lạnh lùng nói: “Tôi nói thật với cô, nữ bệnh nhân này chính là vợ của bộ trưởng bộ y tế ở kinh thành, nếu bà ây gặp bất trắc gì, đừng nói là tôi hy cô, cho dù là viện trưởng cũng phải _ chịu toàn bộ trách nhiệm!”
Nghe đến thân phận của nữ bệnh nhân, Giang Nhan không khỏi sững sờ, liệc nhìn Hoàng Hải Bình đang đau đón trên giường, cau mày nói với Lưu Cần: “Nếu là chuyện trọng đại thì càng phải nên gọi bác sĩ chỉnh hình đên. Tôi không hiệu sao cô lại ôm khư khư tôi ở đây làm mắt hết thời gianl”
Giang Nhan nói xong, xoay người mở cửa phòng bệnh.
“CôI”
Lưu Cần vươn tay ra ngăn cản, nhưng đã quá muộn, Mao Ức An và phó viện trưởng Sử đã nhanh chóng bước vào, thây cửa mở ra, bọn họ tưởng rằng đã xử lý xong nên vội vàng hỏi, “Như thế nào rồi, có hiệu quả không?”
Vừa dứt lời, họ nhìn thấy Hoàng Hải Bình vẫn đang lăn lộn đau đớn trên giường bệnh, sắc mặt lập tức trầm xuông.
“Chủ nhiệm Lưu, tôi không hiểu ý cô là gì?”
Giang Nhan ngây người nói.
“Không hiểu ý tôi sao? Cô không thấy bệnh nhân này ngất đi vì đau sao?
Không giúp tôi được sao?”
Lưu Cần hung hăng hỏi, “Là một bác sĩ, cô ngay cả một chút y đức cũng không có sao?”
Lúc này, ý thức đau đón của Hoàng Hải Bình trên giường bệnh đã mờ đi, vì vậy Lưu Cần nói chuyện không cần _ phải dè chừng bà ây.
“Tất nhiên tôi biết rằng với tư cách là một bác sĩ không thê thấy chết mà không cứu, nhưng tôi cũng biết răng trở thành một bác sĩ là phải làm mọi thứ trong khả năng của mình đề kệ đơn thuộc phù hợp. Giống tình huống này của bà ây, cô nên tìm một bác sĩ chỉnh hình đến, chứ không phải là cô hay là tôi!”
Giang Nhan lạnh lùng đáp, không biết có phải Lưu Cần uống nhằm thuộc hay ‘khếHg bản thân là bác sĩ nội kia vậy mà đi thay thế bác sĩ chỉnh hình điều trị cho bệnh nhân.
Nói xong cô lại bỏ lại Lưu Cần, xoay người bước ra ngoài.
“Giang Nhan, chờ đãt”
Nhìn thấy Giang Nhan chuẩn bị rời đi, Lựu Cần đột nhiên lo lắng, chạy tới nắm lấy tay Giang Nhan, thái độ của cô ta dịu đ rât nhiêu, bày ra khuôn mặt tươi cười rồi sốt sắng nói: “Giang Nhan, tôi biết chuyện trước kia mà tôi làm có phần quá đáng, tôi xin lỗi cô, cô ngàn lân đừng châp nhất kẻ kém hiểu biết như tôi, tôi là, đảm với cô, chỉ cân cô giúp tôi lần này, sau này tôi sẽ coi trọng giúp đỡ cô, có được không?”
Cô ta vốn là không muốn nói ra lời này nhưng hiện tại tình thế cấp bách, cô ta chỉ có thê tạm thời hạ thân để lấy lòng Giang Nhan, sau khi sự việc xong xuôi sẽ giải quyết dứt điểm với cô ây!
Giang Nhan hơi ngạc nhiên khi thái độ của Lưu Cần thay đổi nhanh như vậy, liền gạt tay Lưu Cần ra, nghiêm mặt nói: ‘Chủ nhiệm Lưu, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm rồi. Giữa tôi và cô đúng là có chút bất hòa, nhưng tôi tuyệt đổi sẽ không bao giờ vì điệu này mà trả thù cô, càng không phải vì thế mà không điêu trị cho bệnh này. Ban nãy tôi đã nói rất rõ ràng, không phải là tôi không cứu bà ây, mà là tôi không thể làm gì được. Trường hợp của bà ấy cần phải đến khoa chỉnh hình!”
Giang Nhan thật không thể hiểu, trong hồ sơ của cô ni từng, viết cô biết chỉnh hình, tại sao Lưu Cân này lại giữ chắt cô có chết cũng không chịu buông?
“Giang Nhan, cô rượu mời không uống muốn uống rượu phạt phải không?”
Lưu Cần thấy Giang Nhan vô cùng cố chấp, sắc mặt cô lập tức trầm Xuông rồi lạnh lùng nói: “Tôi nói thật với cô, nữ bệnh nhân này chính là vợ của bộ trưởng bộ y tế ở kinh thành, nếu bà ây gặp bất trắc gì, đừng nói là tôi hy cô, cho dù là viện trưởng cũng phải _ chịu toàn bộ trách nhiệm!”
Nghe đến thân phận của nữ bệnh nhân, Giang Nhan không khỏi sững sờ, liệc nhìn Hoàng Hải Bình đang đau đón trên giường, cau mày nói với Lưu Cần: “Nếu là chuyện trọng đại thì càng phải nên gọi bác sĩ chỉnh hình đên. Tôi không hiệu sao cô lại ôm khư khư tôi ở đây làm mắt hết thời gianl”
Giang Nhan nói xong, xoay người mở cửa phòng bệnh.
“CôI”
Lưu Cần vươn tay ra ngăn cản, nhưng đã quá muộn, Mao Ức An và phó viện trưởng Sử đã nhanh chóng bước vào, thây cửa mở ra, bọn họ tưởng rằng đã xử lý xong nên vội vàng hỏi, “Như thế nào rồi, có hiệu quả không?”
Vừa dứt lời, họ nhìn thấy Hoàng Hải Bình vẫn đang lăn lộn đau đớn trên giường bệnh, sắc mặt lập tức trầm xuông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.