Chương 42
Lâm Vũ Giang Nhan
02/07/2022
Chương 42: Không Phải Ai Cũng Có Thể Đến Kính Rượu
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi đột nhiên nghĩ đến một câu chuyện cười, xin lỗi.” Lâm Vũ lại lần nữa xin lỗi mọi người.
“Thiên Y, thôi bỏ đi, đừng chấp nhặt với anh ta nữa, thị trưởng cùng mọi người đều đang nhìn sang đây đấy.” Áo đuôi tôm nhanh chóng nhắc nhở Trịnh Thiên Y.
Trịnh Thiên Y lúc này mới ngồi xuống, nhưng vẫn nhìn Lâm Vũ một cách thù địch.
“Đừng nói chuyện này nữa, chúng ta bàn về vụ cháy ở tòa nhà Kỳ Lân đi. Theo tôi được biết, vụ cháy này là vụ cháy lớn nhất trong những năm gần đây ở thành phố Thanh Hải. Cha tôi lúc đó đi theo thị trưởng chỉ đạo cứu hộ ngay tại hiện trường.”
Một trong những người đàn ông nho nhã kia nói, khi kể về việc cha mình được đi với thị trưởng, anh ta trông khá đắc ý.
“Đúng vậy, nghe nói lần này có rất nhiều người chết, ít nhất là hai chữ số.” Một cô gái duỗi ngón tay ra ước lượng.
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, hình ảnh của thành phố Thanh Hải đáng lẽ phải bị tổn hại, nhưng cuối cùng nó lại tăng lên thay vì giảm xuống. Mọi người có biết tại sao không?”
Áo đuôi tôm nhàn nhạt nói.
“Tôi biết, vì nhờ có vị anh hùng vô danh đã cứu cô gái nhỏ kia, chính vì hành động anh hùng của anh ấy, cả nước đều ca ngợi Thanh Hải.”
Người đàn ông nho nhã ban nãy dành nói: “Bồ tôi nói, bí thư thành ủy vốn dĩ muốn khen thưởng anh ta. Có điều bị anh ta từ chối rồi”.
“Đúng vậy, danh tính của người này vẫn là một bí ẩn. Đài truyền hình đã phong tỏa thông tin của anh ta. Không ai biết danh tính của anh ta ngoại trừ những người cấp trên trong chính quyền thành phố.” Áo đuôi tôm gật đầu nói.
“Tôi khá tò mò anh ta là ai đấy.” Tiết Thắm từ nãy đến giờ chưa lên tiếng, đột nhiên vô cùng hứng thú nói.
“Chuyện này dễ xử lý. Tôi sẽ nhờ bố tôi giúp cô hỏi thăm xem xem.” Áo đuôi tôm lập tức nịnh nọt nói.
Trịnh Thiên Y vừa nghe thấy lập tức trở nên căng thẳng, dường như lần đầu tiên Tiết Thắm hứng thú với một người đàn ông như vậy, anh ta dường như cảm thấy có một mối nguy hại, giọng điệu khá khinh thường nói: “Không phải chỉ cứu được một cô bé thôi sao? Có gì hay đâu chứ.”
“Anh nếu mà cũng làm được, vậy thì đi cứu mọi người xem xem.” Tiết Thắm trọn mắt, giễu cọt nói.
“Thắm Nhi, nếu như ngày đó nếu là tôi, tôi cũng sẽ xông vào không chút do dự!” Trịnh Thiên Y vội vàng đảm bảo.
“Anh? Thôi đi, tôi đoán là anh chưa leo lên được đến tầng hai, đã sợ đến hai chân mềm nhũn.” Tiết Thầm cười chế nhạo.
“Ha ha ha ha…”
Đám đông theo đó phá lên cười, Trịnh Thiên Y đỏ mặt không dám phản bác, đành phải ngồi xuống.
Tiết Thắm biết vài điều về vụ hỏa hoạn ngày hôm đó.
Sau vụ cháy, khi lính cứu hỏa lên dọn dẹp thì phát hiện toàn bộ tầng 18 và tầng 19 bị cháy rụi, không còn một ai sống sót. Còn việc người hùng giải cứu bé gái như thế nào thì chưa biết, nhưng đó thật sự là một kỳ tích.
Vì vậy, điều này khiến cô cảm thấy vừa có hảo cảm vừa tò mò về người anh hùng vô danh đó.
Đến khi bữa ăn gần như xong xuôi, những người trong phòng tiệc bắt đầu đứng dậy nâng ly chúc rượu, nhưng họ đều chúc rượu xung quanh, những chiếc bàn trong cùng không phải ai muốn kính rượu cũng có thể đến đó.
Đặc biệt ở bàn của thị trưởng và bí thư thành ủy có mấy người đàn ông mặc vest đen đứng xung quanh, có người qua đó muốn kính rượu thì chưa đến đã bị chặn lại.
“Khi nào chúng ta mới có thể đến bàn bí thư và thị trưởng để nâng ly chúc mừng chứ? Thế thì quá tuyệt!” Áo đuôi tôm một bên cắn hạt dưa một bên nói.
“Nếu Thắm Nhi đi qua thì chắc là không sao đâu.” Cô gái bên cạnh Tiết Thắm nói với vẻ ghen tị.
“Chắc chắn rồi, ông ngoại của người ta đang ngồi đó mà.” Cô gái đối diện nói với giọng chua chát.
Tống lão tối nay được mời ngồi cùng bàn với thị trưởng và bí thư thành ủy, người ở đẳng cấp như ông đến Thanh Hải, đương nhiên sẽ được tiếp đãi tốt nhát.
Trịnh Gia Thành và Thầm Hàn Sơn cũng ngồi ở bàn bên đó, về phần những người khác, Lâm Vũ không quen biết, xem ra đều không còn trẻ, hẳn đều là những nhân vật có tiếng tăm trong giới kinh doanh ở Thanh Viễn.
Tiết Thắm phóớt lờ những lời bàn tán của những người xung quanh, lướt xem tin tức trên điện thoại di động, tất cả đều là về vụ cháy tòa nhà Kỳ Lân ngày hôm đó, có vẻ như cô thật sự quan tâm đến người hùng vô danh này.
Lâm Vũ có chút chột dạ khi thấy cô lướt tin như vậy, sợ rằng có tin tức nào đó có ảnh của chính mình bị lộ ra ngoài.
“Không giấu gì mọi người, nếu tôi muốn đi qua đó chúc rượu, cũng không có vấn đề gì.”
Để thu hút sự chú ý của Tiết Thắm, Trịnh Thiên Y đứng lên cầm ly rượu, kiêu ngạo nói.
Thật ra cũng không phải anh ta khoác lác gì, bố anh ta là một doanh nhân có tiếng ở Thanh Hải, ông ta đang ngồi ở bàn thứ ba bên trong, hơn nữa gia đình anh ta cũng xem như có chút quan hệ họ hàng với thị trưởng.
*Ừ nhỉ, Thiên Y, chúng tôi cũng quên mắt, anh và thị trưởng cũng xem như là thân thích, vậy anh đi qua đó kính một ly đi, cho bàn của chúng ta chút thể diện!” Áo đuôi tôm hưng phấn nói.
“Đúng rồi đấy, Thiên Y, hãy để họ thấy bản lĩnh của bàn chúng tai”
“Đừng quên kính luôn cả phần chúng tôi đấy.”
Những người khác cũng hùa theo đó, quả thực sẽ rất hãnh diện khi được kính rượu trên bàn của thị trưởng.
“Được, vậy tôi sẽ thay mặt bàn của chúng ta sang đó kính rượu!”
Trịnh Thiên Y được mọi người tâng bốc như vậy, có chút đắc ý, liếc nhìn Tiết Thắm rồi cầm ly rượu của mình tự tin bước đến bàn của thị trưởng.
Mọi người trông đợi nhìn theo bóng lưng của anh ta, nhưng lại nhìn thấy anh ta vừa đi tới đã bị hai vệ sĩ mặc đồ đen chặn lại.
Không biết họ nói gì, sau đó Trịnh Thiên Y chán nản quay về.
“Thiên Y, có chuyện gì vậy?”
Áo đuôi tôm có chút kinh ngạc, đáng lẽ không nên như vậy chứ, Trịnh Thiên Y dù sao cũng phải gọi thị trưởng một tiếng “cậu họ” đấy.
“À, ừ, cậu tôi đang bàn một số việc bí mật với bọn họ, lát nữa lại nói đi.” Trịnh Thiên Y nhanh chóng biện minh.
Mọi người cũng tin, nói anh ta chút nữa hẵn sang bên đó.
Lúc này Lâm Vũ có chút do dự, không biết có nên đi qua nâng ly chúc rượu hay không, bởi vì Tống Lão và Trịnh Lão dường như đã nhìn thấy anh, bọn họ cứ nhìn anh, nêu không đi qua, hình như có chút không phải phép.
Nhưng nếu anh đi qua đó, cũng có thể sẽ bị chặn lại, dù sao Trịnh Thiên Y cũng không thẻ tới gần.
“Anh làm sao vậy, không thoải mái sao?” Tiết Thắm thấy sắc mặt Lâm Vũ không được bình thường, liếc anh một cái đầy chán ghét khi.
“Cô nói xem, tôi có phải nên tới bàn đó kính rượu không?” Lâm Vũ ngượng ngùng hỏi.
Mọi người thấy anh đang nói đến bàn thị trưởng, nhát thời đều sửng sót, áo đuôi tôm hỏi trước: “Này người anh em, xin hỏi gia đình anh làm nghề gì vậy?”
“Bán bánh bao.” Lâm Vũ thành thật trả lời.
Mọi người nghe vậy bèn ngây người, sau đó ð lên cười.
“Mẹ nó, anh đang đùa tôi đấy à?
“Anh muốn qua đó để mời thị trưởng và bí thư thành ủy bánh bao à?”
“Tên này chắc não có vấn đề, anh ta làm sao vào đây được vậy?”
“Tiết Thắm đưa anh ta đến đây đấy.”
_ Nghe nói Lâm Vũ được Tiết Thắm dẫn đến, lời chế giễu của mọi người mới nhỏ lại một chút, nhưng vẫn có vài cô gái xì xào bàn tán, vẻ chế nhạo trên mặt không cần nói cũng có thể hiểu được.
Lâm Vũ nghe mọi người chế giễu cảm thấy có chút xấu hồ, hồi hận lẽ ra không nên nói ra điều này, đồng thời xua tan hoàn toàn ý nghĩ sang kính rượu ban nãy.
Nếu không, lát nữa bị chặn lại, e là sẽ bị chế nhạo hơn nữa.
Lúc này, Trịnh Gia Thành thấy Lâm Vũ không có ý định tới chúc rượu, anh ta lắc đầu cười, nói với thị trưởng, bí thư thành ủy và những người khác trong bàn: “Xin thứ lỗi, tôi phải đi gặp một người bạn.”
Nói xong, ông đứng dậy đi tới bàn của Lâm Vũ, đến bên cạnh Lâm Vũ, vỗ nhẹ lên vai anh, cười nói: “Tiểu Hà, lâu ngày không gặp, nào, tôi kính cậu một ly.”
Nhìn thấy cảnh này, một bàn người xì xào lập tức im thin thít, hai mắt trợn tròn, trong mắt lộ ra vẻ khó tin.
Trịnh Gia Thành, người ngồi cùng bàn với thị trưởng và bí thư thành ủy, thực sự đến kính rượu một người cậu thanh niên?
Không chỉ bàn này, mà ngay cả những người ở các bàn xung quanh đều kinh ngạc, nhìn Lâm Vũ với vẻ mặt không tin được, đoán già đoán non rốt cuộc anh là thần thánh phương nào.
Tiết Thắm không khỏi ngạc nhiên, là một người làm bên mảng kinh doanh, chắc chắn cô biết Trịnh Gia Thành, cô rất ngưỡng mộ Trịnh Gia Thành và luôn muốn tìm cơ hội học hỏi từ anh.
Lâm Vũ quay đầu nhìn, thấy là Trịnh lão, liền vội vàng đứng dậy, cầm lấy rượu xin lỗi: “Trịnh lão, thật sự xin lỗi, tôi muốn qua chúc rượu với ông, nhưng nhìn thấy bàn của ông không cho đến gần, nên tôi không dám qua.”
“Haha, tôi nói mà, sao tôi đợi cậu lâu như vậy vẫn không thấy cậu qua. Nếu như cậu đã không qua được, vậy lão nhân gia tôi liền đi qua. Dù sao ly rượu này, ông cháu ta nhất định phải uống.”
Trịnh Gia Thành chạm ly rượu với Lâm Vũ, sau đó ngắng đầu uống cạn.
“Lão Trịnh, tôi… tôi là Trịnh Thiên Y, tôi kính ông một ly…” Trịnh Thiên Y nhìn thấy Trịnh Gia Thành, con cá sấu đầu đàn ngành ô tô ở Thanh Hải, lập tức kích động, vội vàng lắp bắp muốn rót rượu cho Trịnh lão.
“Bạn của cậu à?” Trình lão nhìn Lâm Vũ hỏi.
“Không phải.” Lâm Vũ lắc đầu cười.
“Ò, vậy Tiểu Hà, cậu ăn cơm trước đi. Một lát khi bữa tiệc kết thúc đừng vội rời đi. Chờ tôi, ông cháu ta cùng nói chuyện xưa.”
Ông Trịnh nghe nói Lâm Vũ không quen biết Trịnh Thiên Y, ông cũng không thèm nhìn anh ta, nói với Lâm Vũ một câu rồi xoay người rời đi.
Trịnh Thiên Y nâng bình rượu cứng đờ trên không, vẻ mặt xấu hỗ.
“Anh quen biết Trịnh lão à?”
Tiết Thắm bắt lây Lâm Vũ: “Làm sao mà quen được vậy?”
Cô thực sự không thể hình dung được làm cách nào Lâm Vũ có thể quen biết với những doanh nhân hàng đầu như vậy.
“Tôi khám bệnh cho ông ấy một lần, vậy là quen biết thôi.” Lâm Vũ thành thật trả lời.
“Đừng tưởng rằng quen biết Trịnh lão thì oai lắm! Ai biết anh dùng thủ đoạn gì nịnh bợ chứ!” Trịnh Thiên Y vừa bị ăn nhục, tức giận mắng.
“Vậy thì anh cũng đi nịnh bợ một người đi.” Tiết Thám lạnh nhạt liếc anh ta một cái, lúc này cô mới nhận ra so với Lâm Vũ, Trịnh Thiên Y thích thể hiện còn đáng ghét hơn.
“Có gì khó đâu chứ? Quay về tôi bảo bố tôi giới thiệu thôi với bọn họ!” Trịnh Thiên Y không phục nói.
Những người trong bàn nhìn nhau, cười hai tiếng, anh ta vẫn đang khoác lác đấy à? Ban nãy sang bên kia bị chặn lại chưa đủ nhục nhã à?
“Thiên Y, cậu họ của anh dường như đang đi về phía bàn của chúng tat”
Lúc này, hai mắt áo đuôi tôm sáng lên, nhìn thấy thị trưởng đang đi về phía bàn của họ.
Khi mọi người ngước đầu lên nhìn, ai ai cũng có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại có chút hưng phần, quả nhiên là đi về phía bàn của bọn họ.
“Haha, thấy chưa? Cậu tôi thấy tôi vừa rồi bị chặn lại, chắc chắn là sang đây chúc rượu với tôi đấy!” Trịnh Thiên Y vui mừng khôn xiết, anh ta đắc ý liếc Lâm Vũ, ánh mắt đầy khiêu khích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.