Chương 496
Lâm Vũ Giang Nhan
27/08/2022
“Ai da, bộ trưởng Lữ, không dám nhận, không dám nhận…” Tuy Vạn Sĩ Linh nói vậy, nhưng ông ta đã cười đến không khép miệng.
Thật tốt quá, cuối củng ông ta cũng leo lên được cành cây cao Lữ Hiệu Cầm, về sau Đậu Trọng Dung, Từ Nhuận Liên gì, đều là rác rưởi!
“Thần y Vạn, ông thật sự rất xứng danh, so với Hà Gia Vinh chưa đủ lông đủ cánh kia thì mạnh hơn nhiều, đúng là tối qua tôi không nên đến nhờ cậu ta, chỉ là thằng nhóc bừa bãi!”
Quản Thanh Hiện nhớ đến dáng vẻ tối qua của Lâm Vũ, lòng vẫn oán giận.
“Hà Gia Vinh?! Chính là người cạnh tranh với Thiên Thực Đường, Hà Gia Vinh?” Nghe vậy, sác mặt của Vạn Sĩ Linh thay đồi.
“Không sai, ông Vạn, chính là cậu tai”
Quản Thanh Hiền gật đầu.
“Bộ trưởng Lữ, ông hãy thương xót tôi với!”
Vạn Sĩ Linh nghe vậy, chẳng máy chốc nước mắt nước mũi đã giàn giụa, run giọng nói: “Thằng nhóc này dùng âm mưu quỷ kê lừa y quán của tôi, thật sự là vô sỉ đến cực điểm! Bây giờ nghĩ đến tôi vẫn bi phẫn không thôi”
“Lão Vạn, ông đừng gấp, đừng gấp, yên tâm, bộ trưởng Lữ nhất định sẽ.
bênh vực cho ông.” Quản Thanh Hiền nhanh chóng đỡ ông ta.
“Thần y Vạn, không gạt ông, bây giờ tôi đã cho người niêm phong y quán của cậu ta rồi, hơn nữa cũng xé nát cả giấy chứng nhận bác sĩ, cả đời này cầu ta cũng không được làm bác sĩ!” Lữ Hiệu Cầm cực kỳ hả giận nói, dù sao bây giờ Vạn Sĩ Linh có thể chữa trị cho vợ ông ta, ông ta cũng không cần Lâm Vũ.
“Thật không, bộ trưởng Lữ đúng là bênh vực dân lành, một thân chính nghĩa!” Nghe lời này Vạn Sĩ Linh ngừng khóc, lập tức nịnh bợ, nếu Hồi Sinh Đường bị phong thì chuyện mua lại y quán chỉ là sớm muộn.
“Yên tậm đi, thần y Vạn, trừ phi sau này thằng nhóc đó không làm bên y tê, nêu không tôi tuyệt đôi sẽ không bỏ qua cho cậu ta!” Trong mắt Lữ Hiếu Cẩm hiện ra căm hận vô cùng, chỉ cân bắt được một chút nhược điểm của Lâm Vũ, ông ta nhất định sẽ ép Lâm Vũ đến chết.
Do y quán đóng cửa, Lâm Vũ đã có thời gian đi Vinh Thậm Mỹ Nhan với Hà Ký. Doanh số kiểm tra của chỉ nhánh Phượng Duyên Tường, Vinh Thắm Mỹ Nhan đều ôn, mà chỉ nhánh Hà Ký cũng trang trí sắp xong rồi, đã tu sửa lại mây cái mặt tiên.
Tuy hai nơi này đều là sản nghiệp của anh nhưng có Tiết Thắm và Thẩm Ngọc Hiên ở, anh cũng giúp được gì nhiêu, cùng lắm cũng là hỏi vài câu để biết tình hình, không có nhiều tâm huyết, nên anh gọi món rồi lập tức về nhà.
Sau khi y quán đóng cửa, anh cảm thấy lòng mình từ đầu đến cuối đều trồng vãng, giống như đã mắt đi thứ gì.
Buổi tối, sau khi cơm nước xong, anh đứng dậy, đánh răng rôi vào phòng ngủ.
“Anh là heo à, ăn xong đã ngủ!”
Giang Nhan thở phì nói: “Chiều mai anh đi siêu thị mua giúp tôi vài thứ, tôi sẽ đưa xe cho anh.”
“Được.” Lâm Vũ đồng ý rồi leo lên giường ngủ.
Hôm qua cả đêm không ngủ, anh thật sự mệt muốn chết rồi.
Thật tốt quá, cuối củng ông ta cũng leo lên được cành cây cao Lữ Hiệu Cầm, về sau Đậu Trọng Dung, Từ Nhuận Liên gì, đều là rác rưởi!
“Thần y Vạn, ông thật sự rất xứng danh, so với Hà Gia Vinh chưa đủ lông đủ cánh kia thì mạnh hơn nhiều, đúng là tối qua tôi không nên đến nhờ cậu ta, chỉ là thằng nhóc bừa bãi!”
Quản Thanh Hiện nhớ đến dáng vẻ tối qua của Lâm Vũ, lòng vẫn oán giận.
“Hà Gia Vinh?! Chính là người cạnh tranh với Thiên Thực Đường, Hà Gia Vinh?” Nghe vậy, sác mặt của Vạn Sĩ Linh thay đồi.
“Không sai, ông Vạn, chính là cậu tai”
Quản Thanh Hiền gật đầu.
“Bộ trưởng Lữ, ông hãy thương xót tôi với!”
Vạn Sĩ Linh nghe vậy, chẳng máy chốc nước mắt nước mũi đã giàn giụa, run giọng nói: “Thằng nhóc này dùng âm mưu quỷ kê lừa y quán của tôi, thật sự là vô sỉ đến cực điểm! Bây giờ nghĩ đến tôi vẫn bi phẫn không thôi”
“Lão Vạn, ông đừng gấp, đừng gấp, yên tâm, bộ trưởng Lữ nhất định sẽ.
bênh vực cho ông.” Quản Thanh Hiền nhanh chóng đỡ ông ta.
“Thần y Vạn, không gạt ông, bây giờ tôi đã cho người niêm phong y quán của cậu ta rồi, hơn nữa cũng xé nát cả giấy chứng nhận bác sĩ, cả đời này cầu ta cũng không được làm bác sĩ!” Lữ Hiệu Cầm cực kỳ hả giận nói, dù sao bây giờ Vạn Sĩ Linh có thể chữa trị cho vợ ông ta, ông ta cũng không cần Lâm Vũ.
“Thật không, bộ trưởng Lữ đúng là bênh vực dân lành, một thân chính nghĩa!” Nghe lời này Vạn Sĩ Linh ngừng khóc, lập tức nịnh bợ, nếu Hồi Sinh Đường bị phong thì chuyện mua lại y quán chỉ là sớm muộn.
“Yên tậm đi, thần y Vạn, trừ phi sau này thằng nhóc đó không làm bên y tê, nêu không tôi tuyệt đôi sẽ không bỏ qua cho cậu ta!” Trong mắt Lữ Hiếu Cẩm hiện ra căm hận vô cùng, chỉ cân bắt được một chút nhược điểm của Lâm Vũ, ông ta nhất định sẽ ép Lâm Vũ đến chết.
Do y quán đóng cửa, Lâm Vũ đã có thời gian đi Vinh Thậm Mỹ Nhan với Hà Ký. Doanh số kiểm tra của chỉ nhánh Phượng Duyên Tường, Vinh Thắm Mỹ Nhan đều ôn, mà chỉ nhánh Hà Ký cũng trang trí sắp xong rồi, đã tu sửa lại mây cái mặt tiên.
Tuy hai nơi này đều là sản nghiệp của anh nhưng có Tiết Thắm và Thẩm Ngọc Hiên ở, anh cũng giúp được gì nhiêu, cùng lắm cũng là hỏi vài câu để biết tình hình, không có nhiều tâm huyết, nên anh gọi món rồi lập tức về nhà.
Sau khi y quán đóng cửa, anh cảm thấy lòng mình từ đầu đến cuối đều trồng vãng, giống như đã mắt đi thứ gì.
Buổi tối, sau khi cơm nước xong, anh đứng dậy, đánh răng rôi vào phòng ngủ.
“Anh là heo à, ăn xong đã ngủ!”
Giang Nhan thở phì nói: “Chiều mai anh đi siêu thị mua giúp tôi vài thứ, tôi sẽ đưa xe cho anh.”
“Được.” Lâm Vũ đồng ý rồi leo lên giường ngủ.
Hôm qua cả đêm không ngủ, anh thật sự mệt muốn chết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.