Chương 22: Điện Võ Tông Điện
Kim Linh Động
27/02/2024
Nhưng mà...
Rốt cuộc mình có gì khác với những người đã hóa thành xương khô kia?
Cầm Song suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra mình có cái gì khác họ, nhưng nàng đã không có lựa chọn nào khác , dứt khoát lần nữa hướng về thông đạo kia bước tới.
Cầm Song lại xuất hiện ở cửa thông đạo lần nữa , lần này nàng đã bất chấp sinh tử , lòng của nàng cũng bình tĩnh lại , cẩn thận quan sát đánh giá thông đạo bên trong.
Đây là một cái thông đạo rộng chừng ba thước , về phần dài thì không nhìn thấy cuối.
Cầm Song trong lòng có một loại cảm giác rất không tốt , trong con đường này toả ra một loại hào quang huyết sắc nhàn nhạt , làm cho nội tâm Cầm Song rất không thoải mái.
Mặt đất dưới chân là màu đỏ sậm , vách đá màu đỏ sậm , hết thảy tạo thành một loại cảm giác áp bách .
Lúc này , Cầm Song cũng bất chấp những kim ngân trên mặt đất tán lạc , tinh thần đã căng lên tới cực điểm , vẻ mặt đề phòng , trong tay nắm đoản kiếm , thận trọng bước về phía trước.
"Đạp đạp đạp..."
Tiếng bước chân vang vọng trong thông đạo , âm thanh đụng vào vách đá lại bắn ngược trở về , chấn động trong thông đạo...
Cầm song dừng bước chân , tiếng bước chân dần biến mất trong thông đạo , hướng về cuối thông đạo nhìn xung quanh , chỉ có một tầng huyết hồng nhàn nhạt.
Hít một hơi thật sâu , tiếp tục đi tới.
"Đạp đạp đạp..."
Nàng duy trì một tốc độ đề phòng theo thông đạo tiến về phía trước. Đi được khoảng hai khắc đồng hồ , ở trước mặt nàng xuất hiện một cái hang động ,Cầm Song dừng lại, thận trọng đánh giá xung quanh. Đây đã là điểm cuối của thông đạo , bốn phía đều là vách đá màu đỏ sẫm , trừ thông đạo phía sau nàng không còn cái thông đạo nào khác.
Trung tâm hang động là một đầm nước chừng vài chục thước , trên mặt nước có một bệ đá đỏ sậm nổi lên. Trên bệ đá đặt một cây đàn cổ màu máu.
Cầm Song xác định chung quanh không có bất kỳ nguy hiểm nào , liền đem ánh mắt nhìn về phía cổ cầm màu máu trên bệ đá kia. Trên cổ cầm tản ra quang mang màu đỏ nhạt , Cầm Song nhìn chằm chằm vào cây đàn cổ kia chừng mười tức thời gian , dưới chân mạnh mẽ dùng sức.
"Ầm..."
Thân hình Cầm Song nhảy lên , lướt qua hồ nước ,đáp xuống bệ đá, cách cổ cầm màu máu gần trong gang tấc. Có thể rõ ràng nhìn thấy phong cách cổ xưa của cây cổ cầm kia , tản ra khí tức bụi bặm cổ xưa.
Cầm Song đưa tay ra sờ lên câyđàn cổ...
Võ Tông Điện.
Thánh địa của tất cả võ giả trên đại lục Võ Giả . Thực lực của nó vượt xa hai đại đế quốc , Đại Tần đế quốc và Băng Sương đế quốc , thậm chí đế vị truyền thừa của hai đế quốc đều tồn tại bóng dáng ảnh hưởng to lớn của Võ Tông Điện .
Tổng điện của Võ Tông Điện tọa lạc trên sơn mạch giao giới giữa Đại Tần đế quốc và Băng Sương đế quốc , được võ giả đại lục xưng là Thánh Sơn .
Võ Tông Điện ở Đại Tần đế quốc và Băng Sương đế quốc có hai đại phân điện . Ở bên trong lại chia ra vô số phân điện loại nhỏ .
Tại Huyền Nguyệt quốc.
Võ Tông Điện.
Khu vực nằm ở phía đông vương đô Huyền Nguyệt quốc, ở chỗ này có một con đường rộng lớn, được gọi là đường Võ Tông.
Nhưng trên con đường này cũng không chỉ có Võ Tông Điện . Trên con đường này còn có hai học viện , một là học viện do Huyền Nguyệt vương quốc bỏ vốn thành lập , gọi là Huyền Nguyệt võ viện . Một Chí Thành võ viện do một vị truyền thuyết của Huyền Nguyệt vương quốc - Hạ Chí Thành sáng lập .
Võ viện Huyền Nguyệt , Võ viện Chí Thành và Võ Tông Điện tạo thành căn cứ bồi dưỡng võ giả cao nhất của vương quốc Huyền Nguyệt.
Giản Mặc , điện chủ của Võ Tông Điện tại Huyền Nguyệt vương quốc , bà là Võ Vương , tu vi này đã là nhân vật đỉnh phong của vương quốc , dậm chân một cái thì cả vương quốc đều sẽ run rẩy.
Với tu vi Võ Vương và địa vị điện chủ Võ Tông Điện tại Huyền Nguyệt quốc, Giản Mặc hoàn toàn sánh ngang với Huyền Nguyệt nữ vương.
Giản Mặc cả đời chưa gả chồng , trong lòng hướng Võ Đạo , đối với Võ Tông Điện cực kỳ trung thành. Bà bình sinh quan tâm đến hai chuyện , một việc là nỗ lực tu luyện nâng cao tu vi của mình , một việc khác chính là bồi dưỡng nhân lực cho Võ Tông Điện.
Mười lăm năm trước.
Ngọn núi Ai Hào phát sinh vụ nổ kinh thiên động địa , bởi vì tiếng kêu rên nằm cảnh giới của vương quốc Huyền Nguyệt , cho nên bà rất nhanh liền đi tới núi Ai Hào , sau một phen lục soát , nhưng không phát hiện điều gì , ngược lại nhặt được một cậu bé vừa mới sinh . Bà liền mang nó về , đặt một cái tên là Thiên Tứ , ngụ ý ông trời ban cho .
Thiên Tứ hiện giờ đã mười lăm tuổi , thân hình cao lớn , dung mạo hiền lành , hơn nữa tính tình cũng giống như dung mạo thiện lương ngay thẳng . Nhưng mà , trí tuệ lại có chút chất phác , tư chất cũng bình thường . Ở trong Võ Tông Điện mười lăm năm , lại vẫn như cũ chỉ là một võ giả Tôi Tủy kỳ .
Thiên Tứ là do chính tay Giản Mặc nhặt về , nhìn hắn lớn lên , bà rất hài lòng với tính tình lương thiện ngay thẳng và lòng trung thành đối với Võ Tông Điện của hắn. Võ Tông Điện cần những người như thế.
Nhưng tư chất và ngộ tính bẩm sinh trên người hắn lại khiến Giản Mặc vô cùng thất vọng.
Giản Mặc cả đời chưa gả đi nên chưa từng nuôi dưỡng trẻ con , vậy mà khi được nàng nhặt về, Thiên Tứ rất ngoan ngoãn ở bên nàng, nhưng chỉ cần người khác ôm đi là sẽ oa oa khóc lớn , bởi vậy Thiên Tứ chính là lớn lên trên đôi tay của Giản Mặc , bà coi hắn như con đẻ.
Chỉ có điều tư chất Thiên Tứ cùng ngộ tính khiến cho Giản Mặc rốt cục mất đi kiên nhẫn , sau khi Thiên Tứ lại một lần nữa xung kích Tôi Tạng kỳ thất bại , Giản Mặc rất tức giận , giận dữ đem Thiên Tứ ném vào Trọng lực thất trừng phạt.
Bên ngoài phòng trọng lực.
Giản Mặc đưa tay điểm mấy điểm trên bức tường , truyền vào một đạo linh lực , nơi đó là một linh văn , sau khi nàng điểm qua , bên trong trọng lực lập tức tăng gấp đôi.
Trên cửa chính có một cửa sổ nhỏ làm bằng thủy tinh , Giản Mặc nhìn xuyên qua cửa sổ nhỏ quan sát trong phòng. Nói đưa Thiên Tứ vào đây là để trừng phạt, nhưng cũng là sự kiên nhẫn cuối cùng Giản Mặc dành cho hắn. Nếu lần này Thiên Tứ còn không thể mượn phòng trọng lực đột phá , bà sẽ buông tha , cho hắn một chức vị nhỏ, cũng sẽ không thúc giục hắn tập võ nữa , để hắn bình an sống một đời bình thường.
Giản Mặc đang ra ngoài cửa sổ quan sát Thiên Tứ , trong hành lang vang lên tiếng bước chân , Giản Mặc quay đầu lại nhìn , lông mày không khỏi nhíu lại.
Người đến là một thanh niên chừng hai mươi tuổi , có vẻ ngoài khá nghịch ngợm , chỉ là bờ môi mỏng , biểu hiện tính tình cay nghiệt . Hắn gọi là Tông Vô Cực , là con trai của trưởng lão tổng điện Võ Tông Điện . Năm ngoái được phái tới Võ Tông Điện tại Huyền Nguyệt vương quốc đảm nhiệm Phó điện chủ , chẳng qua là hai mươi tuổi , cũng đã có tu vi võ sư .
Giản Mặc biết sở dĩ Tông Vô Cực chịu đi tới Võ Tông Điện của một vương quốc đảm nhiệm chức Phó điện chủ , chính là để mạ vàng. Mấy năm sau trở lại tổng điện , có phụ thân hắn hỗ trợ , tự nhiên sẽ có được địa vị cao hơn , tài nguyên tu luyện lại càng nhiều. Hơn nữa Tông Vô Cực là người cực kỳ cay nghiệt , lại dựa vào phụ thân của hắn , đối với Giản Mặc cũng không hề tôn kính , điều này làm cho Giản Mặc trong lòng đối với hắn chán ghét đến cực điểm , chẳng qua là ngại Tông trưởng lão , một mực nhẫn nại mà thôi.
Rốt cuộc mình có gì khác với những người đã hóa thành xương khô kia?
Cầm Song suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra mình có cái gì khác họ, nhưng nàng đã không có lựa chọn nào khác , dứt khoát lần nữa hướng về thông đạo kia bước tới.
Cầm Song lại xuất hiện ở cửa thông đạo lần nữa , lần này nàng đã bất chấp sinh tử , lòng của nàng cũng bình tĩnh lại , cẩn thận quan sát đánh giá thông đạo bên trong.
Đây là một cái thông đạo rộng chừng ba thước , về phần dài thì không nhìn thấy cuối.
Cầm Song trong lòng có một loại cảm giác rất không tốt , trong con đường này toả ra một loại hào quang huyết sắc nhàn nhạt , làm cho nội tâm Cầm Song rất không thoải mái.
Mặt đất dưới chân là màu đỏ sậm , vách đá màu đỏ sậm , hết thảy tạo thành một loại cảm giác áp bách .
Lúc này , Cầm Song cũng bất chấp những kim ngân trên mặt đất tán lạc , tinh thần đã căng lên tới cực điểm , vẻ mặt đề phòng , trong tay nắm đoản kiếm , thận trọng bước về phía trước.
"Đạp đạp đạp..."
Tiếng bước chân vang vọng trong thông đạo , âm thanh đụng vào vách đá lại bắn ngược trở về , chấn động trong thông đạo...
Cầm song dừng bước chân , tiếng bước chân dần biến mất trong thông đạo , hướng về cuối thông đạo nhìn xung quanh , chỉ có một tầng huyết hồng nhàn nhạt.
Hít một hơi thật sâu , tiếp tục đi tới.
"Đạp đạp đạp..."
Nàng duy trì một tốc độ đề phòng theo thông đạo tiến về phía trước. Đi được khoảng hai khắc đồng hồ , ở trước mặt nàng xuất hiện một cái hang động ,Cầm Song dừng lại, thận trọng đánh giá xung quanh. Đây đã là điểm cuối của thông đạo , bốn phía đều là vách đá màu đỏ sẫm , trừ thông đạo phía sau nàng không còn cái thông đạo nào khác.
Trung tâm hang động là một đầm nước chừng vài chục thước , trên mặt nước có một bệ đá đỏ sậm nổi lên. Trên bệ đá đặt một cây đàn cổ màu máu.
Cầm Song xác định chung quanh không có bất kỳ nguy hiểm nào , liền đem ánh mắt nhìn về phía cổ cầm màu máu trên bệ đá kia. Trên cổ cầm tản ra quang mang màu đỏ nhạt , Cầm Song nhìn chằm chằm vào cây đàn cổ kia chừng mười tức thời gian , dưới chân mạnh mẽ dùng sức.
"Ầm..."
Thân hình Cầm Song nhảy lên , lướt qua hồ nước ,đáp xuống bệ đá, cách cổ cầm màu máu gần trong gang tấc. Có thể rõ ràng nhìn thấy phong cách cổ xưa của cây cổ cầm kia , tản ra khí tức bụi bặm cổ xưa.
Cầm Song đưa tay ra sờ lên câyđàn cổ...
Võ Tông Điện.
Thánh địa của tất cả võ giả trên đại lục Võ Giả . Thực lực của nó vượt xa hai đại đế quốc , Đại Tần đế quốc và Băng Sương đế quốc , thậm chí đế vị truyền thừa của hai đế quốc đều tồn tại bóng dáng ảnh hưởng to lớn của Võ Tông Điện .
Tổng điện của Võ Tông Điện tọa lạc trên sơn mạch giao giới giữa Đại Tần đế quốc và Băng Sương đế quốc , được võ giả đại lục xưng là Thánh Sơn .
Võ Tông Điện ở Đại Tần đế quốc và Băng Sương đế quốc có hai đại phân điện . Ở bên trong lại chia ra vô số phân điện loại nhỏ .
Tại Huyền Nguyệt quốc.
Võ Tông Điện.
Khu vực nằm ở phía đông vương đô Huyền Nguyệt quốc, ở chỗ này có một con đường rộng lớn, được gọi là đường Võ Tông.
Nhưng trên con đường này cũng không chỉ có Võ Tông Điện . Trên con đường này còn có hai học viện , một là học viện do Huyền Nguyệt vương quốc bỏ vốn thành lập , gọi là Huyền Nguyệt võ viện . Một Chí Thành võ viện do một vị truyền thuyết của Huyền Nguyệt vương quốc - Hạ Chí Thành sáng lập .
Võ viện Huyền Nguyệt , Võ viện Chí Thành và Võ Tông Điện tạo thành căn cứ bồi dưỡng võ giả cao nhất của vương quốc Huyền Nguyệt.
Giản Mặc , điện chủ của Võ Tông Điện tại Huyền Nguyệt vương quốc , bà là Võ Vương , tu vi này đã là nhân vật đỉnh phong của vương quốc , dậm chân một cái thì cả vương quốc đều sẽ run rẩy.
Với tu vi Võ Vương và địa vị điện chủ Võ Tông Điện tại Huyền Nguyệt quốc, Giản Mặc hoàn toàn sánh ngang với Huyền Nguyệt nữ vương.
Giản Mặc cả đời chưa gả chồng , trong lòng hướng Võ Đạo , đối với Võ Tông Điện cực kỳ trung thành. Bà bình sinh quan tâm đến hai chuyện , một việc là nỗ lực tu luyện nâng cao tu vi của mình , một việc khác chính là bồi dưỡng nhân lực cho Võ Tông Điện.
Mười lăm năm trước.
Ngọn núi Ai Hào phát sinh vụ nổ kinh thiên động địa , bởi vì tiếng kêu rên nằm cảnh giới của vương quốc Huyền Nguyệt , cho nên bà rất nhanh liền đi tới núi Ai Hào , sau một phen lục soát , nhưng không phát hiện điều gì , ngược lại nhặt được một cậu bé vừa mới sinh . Bà liền mang nó về , đặt một cái tên là Thiên Tứ , ngụ ý ông trời ban cho .
Thiên Tứ hiện giờ đã mười lăm tuổi , thân hình cao lớn , dung mạo hiền lành , hơn nữa tính tình cũng giống như dung mạo thiện lương ngay thẳng . Nhưng mà , trí tuệ lại có chút chất phác , tư chất cũng bình thường . Ở trong Võ Tông Điện mười lăm năm , lại vẫn như cũ chỉ là một võ giả Tôi Tủy kỳ .
Thiên Tứ là do chính tay Giản Mặc nhặt về , nhìn hắn lớn lên , bà rất hài lòng với tính tình lương thiện ngay thẳng và lòng trung thành đối với Võ Tông Điện của hắn. Võ Tông Điện cần những người như thế.
Nhưng tư chất và ngộ tính bẩm sinh trên người hắn lại khiến Giản Mặc vô cùng thất vọng.
Giản Mặc cả đời chưa gả đi nên chưa từng nuôi dưỡng trẻ con , vậy mà khi được nàng nhặt về, Thiên Tứ rất ngoan ngoãn ở bên nàng, nhưng chỉ cần người khác ôm đi là sẽ oa oa khóc lớn , bởi vậy Thiên Tứ chính là lớn lên trên đôi tay của Giản Mặc , bà coi hắn như con đẻ.
Chỉ có điều tư chất Thiên Tứ cùng ngộ tính khiến cho Giản Mặc rốt cục mất đi kiên nhẫn , sau khi Thiên Tứ lại một lần nữa xung kích Tôi Tạng kỳ thất bại , Giản Mặc rất tức giận , giận dữ đem Thiên Tứ ném vào Trọng lực thất trừng phạt.
Bên ngoài phòng trọng lực.
Giản Mặc đưa tay điểm mấy điểm trên bức tường , truyền vào một đạo linh lực , nơi đó là một linh văn , sau khi nàng điểm qua , bên trong trọng lực lập tức tăng gấp đôi.
Trên cửa chính có một cửa sổ nhỏ làm bằng thủy tinh , Giản Mặc nhìn xuyên qua cửa sổ nhỏ quan sát trong phòng. Nói đưa Thiên Tứ vào đây là để trừng phạt, nhưng cũng là sự kiên nhẫn cuối cùng Giản Mặc dành cho hắn. Nếu lần này Thiên Tứ còn không thể mượn phòng trọng lực đột phá , bà sẽ buông tha , cho hắn một chức vị nhỏ, cũng sẽ không thúc giục hắn tập võ nữa , để hắn bình an sống một đời bình thường.
Giản Mặc đang ra ngoài cửa sổ quan sát Thiên Tứ , trong hành lang vang lên tiếng bước chân , Giản Mặc quay đầu lại nhìn , lông mày không khỏi nhíu lại.
Người đến là một thanh niên chừng hai mươi tuổi , có vẻ ngoài khá nghịch ngợm , chỉ là bờ môi mỏng , biểu hiện tính tình cay nghiệt . Hắn gọi là Tông Vô Cực , là con trai của trưởng lão tổng điện Võ Tông Điện . Năm ngoái được phái tới Võ Tông Điện tại Huyền Nguyệt vương quốc đảm nhiệm Phó điện chủ , chẳng qua là hai mươi tuổi , cũng đã có tu vi võ sư .
Giản Mặc biết sở dĩ Tông Vô Cực chịu đi tới Võ Tông Điện của một vương quốc đảm nhiệm chức Phó điện chủ , chính là để mạ vàng. Mấy năm sau trở lại tổng điện , có phụ thân hắn hỗ trợ , tự nhiên sẽ có được địa vị cao hơn , tài nguyên tu luyện lại càng nhiều. Hơn nữa Tông Vô Cực là người cực kỳ cay nghiệt , lại dựa vào phụ thân của hắn , đối với Giản Mặc cũng không hề tôn kính , điều này làm cho Giản Mặc trong lòng đối với hắn chán ghét đến cực điểm , chẳng qua là ngại Tông trưởng lão , một mực nhẫn nại mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.