Chương 7: Gặp gỡ
Diệp Y thiếu gia
08/01/2014
Khi hắn gặp Nam Phong là tiết cuối của năm nhất trước kì nghỉ
hè. Thật buồn cười! nhưng đây cũng là ngày đầy tiên hắn biết đại học là cái gì.
Cuộc sống đôi khi cũng khá thú vị! một tình bạn đẹp, chỉ đơn giản là một cái bắt chuyện mà thôi. Chẳng là, hôm đó cũng như thường lệ chứ hai ba ngày thì hắn có tiết trống nên lại nhảy từ bên khoa tài chính- kinh tế sang đây với mục đích rất ngây thơ và trong sáng. Đó là ngày ngày được nhìn thấy tân hoa khôi của khoa kiến trúc năm nay, nếu có thể sẽ lập tức ra tay tiêu diệt sinh lực địch và cũng thị uy luôn với các đối thủ tiềm tàng.
Hắn ngồi nhìn Tiêu Bác ngồi bàn trên cùng Phương Tiểu Vân cả mười lăm phút với ánh mắt hình viên đạn như kiểu có cừu đoạt thế đến mức khô mắt rồi mới quay sang hỏi Tử Nhược:
Này ngươi mới nhập học hả? Trước không thấy ngươi trong khoa này bao giờ. Mà ngươi tên gì vậy? Ta tên Lưu Nam Phong, cái tên rất đào hoa phải không!
Khi hắn hỏi cái câu này Tử Nhược phải nhiên nhìn hắn một lúc mới nói nên lời, vì hồi nãy hắn vừa giới thiệu rồi, hơn nữa hắn thấy tên này nghe có vẻ rất chuyên chú.
Ta tên Long Nha, ta vừa giới thiệu ta vừa chuyển trường ở tỉnh lên ngươi không không nghe sao!- Tử Nhược chán nản nói.
Ặc vậy sao ta không để ý à! Xin lỗi nhé, ta không để ý. Dù sao ta cũng phải bảo vệ nương tử tương lai của ta.
Giờ Tử Nhược mới hiểu, thì ra từ nãy đến giờ hắn là đang xem cô nương chuyên chú đến thần bất nhập thể rồi.
Theo ánh mắt của hắn Tử Nhược nhìn lên bàn trên. chỉ thâý trong mắt hắn là một cô nương ăn mặc trẻ trung thanh nhã, đôi mắt to, chiếc mũi tuy không quá cao thẳng theo kiểu nét đẹp nóng bỏng nhưng kết hợp với cái miệng chúm chím khiến nam nhân điên đảo kia lại mang vẻ dễ thương trong sáng khiến người mê mẩn thông sát nam nữ a! Còn tên ngồi cạnh nàng trông có vẻ cù lần, mọt sách chỉ thiếu chiếc kính gọng đen Hugo Boss, nếu không chân chính trang nguyên bộ tiến sĩ giấy.
Đột nhiên một giọng nói nhỏ, pha chút ghen ghét từ bên cạnh hắn vang lên:
_ Sao, Nương tử của ta đáng yêu chứ? Nàng Phương Tiểu Văn, hoa hôi năm nhất khoa này đấy.
Aizz! Chỉ là cái tên “ruồi trâu” Tiêu Bác kia chứ “bu” vào làm gì chứ, trông cái mặt thật đáng ghét! Có gì hay chứ chả phải học rất giỏi sao
Tử Nhược trợn tròn mắt nhìn hắn, tên này cũng quá YY đi chứ, rõ ràng hắn thấy nàng kia nhìn thanh niên cù lần theo lời Nam Phong nói là Tiêu Bác bằng ánh mắt ngưỡng mộ ngươi còn cơ hội nữa sao mà chứ luôn mồm “nương tử”, “nương tủ” chứ.
Thật đúng là khi yêu chính là mù quáng a! Đến mức mụ mị rồi, chỉ là một cô nương thô có càn thiết điên vậy không?
Suy nghĩ của hắn lúc đó mà để cho đám “ruồi bọ” xung quang, vơ một cái có một bó to này biết được thì chắc hắn sẽ được một bữa SM miễn phí!
Cuộc sống đôi khi cũng khá thú vị! một tình bạn đẹp, chỉ đơn giản là một cái bắt chuyện mà thôi. Chẳng là, hôm đó cũng như thường lệ chứ hai ba ngày thì hắn có tiết trống nên lại nhảy từ bên khoa tài chính- kinh tế sang đây với mục đích rất ngây thơ và trong sáng. Đó là ngày ngày được nhìn thấy tân hoa khôi của khoa kiến trúc năm nay, nếu có thể sẽ lập tức ra tay tiêu diệt sinh lực địch và cũng thị uy luôn với các đối thủ tiềm tàng.
Hắn ngồi nhìn Tiêu Bác ngồi bàn trên cùng Phương Tiểu Vân cả mười lăm phút với ánh mắt hình viên đạn như kiểu có cừu đoạt thế đến mức khô mắt rồi mới quay sang hỏi Tử Nhược:
Này ngươi mới nhập học hả? Trước không thấy ngươi trong khoa này bao giờ. Mà ngươi tên gì vậy? Ta tên Lưu Nam Phong, cái tên rất đào hoa phải không!
Khi hắn hỏi cái câu này Tử Nhược phải nhiên nhìn hắn một lúc mới nói nên lời, vì hồi nãy hắn vừa giới thiệu rồi, hơn nữa hắn thấy tên này nghe có vẻ rất chuyên chú.
Ta tên Long Nha, ta vừa giới thiệu ta vừa chuyển trường ở tỉnh lên ngươi không không nghe sao!- Tử Nhược chán nản nói.
Ặc vậy sao ta không để ý à! Xin lỗi nhé, ta không để ý. Dù sao ta cũng phải bảo vệ nương tử tương lai của ta.
Giờ Tử Nhược mới hiểu, thì ra từ nãy đến giờ hắn là đang xem cô nương chuyên chú đến thần bất nhập thể rồi.
Theo ánh mắt của hắn Tử Nhược nhìn lên bàn trên. chỉ thâý trong mắt hắn là một cô nương ăn mặc trẻ trung thanh nhã, đôi mắt to, chiếc mũi tuy không quá cao thẳng theo kiểu nét đẹp nóng bỏng nhưng kết hợp với cái miệng chúm chím khiến nam nhân điên đảo kia lại mang vẻ dễ thương trong sáng khiến người mê mẩn thông sát nam nữ a! Còn tên ngồi cạnh nàng trông có vẻ cù lần, mọt sách chỉ thiếu chiếc kính gọng đen Hugo Boss, nếu không chân chính trang nguyên bộ tiến sĩ giấy.
Đột nhiên một giọng nói nhỏ, pha chút ghen ghét từ bên cạnh hắn vang lên:
_ Sao, Nương tử của ta đáng yêu chứ? Nàng Phương Tiểu Văn, hoa hôi năm nhất khoa này đấy.
Aizz! Chỉ là cái tên “ruồi trâu” Tiêu Bác kia chứ “bu” vào làm gì chứ, trông cái mặt thật đáng ghét! Có gì hay chứ chả phải học rất giỏi sao
Tử Nhược trợn tròn mắt nhìn hắn, tên này cũng quá YY đi chứ, rõ ràng hắn thấy nàng kia nhìn thanh niên cù lần theo lời Nam Phong nói là Tiêu Bác bằng ánh mắt ngưỡng mộ ngươi còn cơ hội nữa sao mà chứ luôn mồm “nương tử”, “nương tủ” chứ.
Thật đúng là khi yêu chính là mù quáng a! Đến mức mụ mị rồi, chỉ là một cô nương thô có càn thiết điên vậy không?
Suy nghĩ của hắn lúc đó mà để cho đám “ruồi bọ” xung quang, vơ một cái có một bó to này biết được thì chắc hắn sẽ được một bữa SM miễn phí!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.