Cực Phẩm Sắc Thần

Chương 30: Không hiểu thấu đột phá

Diệp Y thiếu gia

08/01/2014

“Bùm” sàn gỗ dưới chân Tử Nhược văng tung téo, lập tức gã đã xuất hiện trước mặt Lam Minh gằn ra tưng chữ khô khốc:

“Mày….. có… .thể….. bắn”

“Mày tưởng tao sợ mày sao”- gương hắn mặt vặn vẹo nhe răng trợn mắt nói cười khó coi nói

“Bang,Bang,Bang……cạch cạch”

Một màn như kỹ thuật 3d diễn ra, ba đầu đạn bị Tử Nhược tay không bắt lại không trật viên nào,vừa vo vo mấy viên đạn thành bụi vừa nói:

“Được rồi! Hết đạn rồi còn xiết cò chi nữa!”

“Mày bắn xong rồi thì đến….. TAOOOO”

Nhìn khuôn mặt đột nhiên biến thành hung thần ác sát của Tử Nhược hắn trở hốt hoảng vội vàng chạy theo đường ra khỏi bến tàu.

“Bùm”

Lại một tiếng nổ to vang lên, một bóng đỏ kéo dài chặn đường của Lam Minh lại:

“Đến rồi, bắn cũng bắn rồi mà còn muốn chạy sao?”

“Mày…..mày…. Không, đại…đại ca ”

Khuôn mặt hắn tái nhợt, tuy hắn ôm quyết tâm tất tử nhưng không giết được Kỳ Huyên khiến cho Tử Nhược đau khổ thì hắn cảm thấy không đáng, nước mắt ngắn nước mắt dài bắt đầu chảy ra cầu xin nói:

“Đại ca! anh rộng lượng tha cho con chó đui mù như em!........... Đại…. đại ca ……… anh cần gì cứ ra lệnh cho em………… xin cho em làm chó anh” – nói xong hắn ôm lấy chân hôn hít cầu xin.(ều ghê vãi!)

“Vậy sao? bây giờ tao tao có việc cho mày làm đây”- Tử Nhược híp mắt nhìn hắn nói.

“Vâng, vâng! đại ca có gì phân phó, lên núi đao xuống biển lửa em thà chết không từ”

“Vậy mày đi chết đi? sao mặt tái mét thế? không phải nói thà chết không từ sao?”

Lam Minh tái mét từ từ đứng dậy nói:

“Mài nhất định muốn tao chết sao?”

“Đúng vậy!” – Tử Nhược vô cùng khẳng định nói.



“Được rồi! tao biết hôm nay tao chạy cũng không thoát nhưng tao có thể cầu xin mày ân huệ cuối cùng chứ…..Để cho tao tự xử được không”

“ Tùy mày vậy! đỡ bẩn tay tao” – Tử Nhược mỉa mai hời họt nói ra.

Nghe câu nói của Tử Nhược, hắn hít một hơi dài rồi lấy con dao găm KA bên ra nhắm mắt lại. Chẳng lẽ ngày chết của Lam Minh ta đã đến rồi sao? Không, không ta không muốn chết! ta chưa sống đủ, kẻ đáng chết là thằng chó kia. Khi con sắp chém cổ của mình hắn lập tức xoay cổ tay đâm thẳng vào yết hầu của Tử Nhược.

Nhìn cao dao lao nhanh đến cổ mình Tử Nhược cười nhạt hai cái chột lấy lưỡi dao đang ngày càng to ra trong tầm mắt.

“Keng” một tiếng động rất nhỏ vang lên. Lôi con dao ra khỏi tay hắn Tử Nhược nói:

“mày có thể chết được rồi!”

Băt cổ Lam Minh từ từ siết lại, nhìn hắn dãy rụa kêu gào hắn không chút đồng tình nào. Một kẻ muốn giết hắn chẳng lẽ hắn phải tha cho kẻ hay sao? Hơn nữa tên khốn này còn muốn bắn Kỳ Huyên nữa, tuy chỉ mới quen nàng hai ngày nhưng hắn đã coi nàng là bạn bè của mình. Kẻ nào động đến người thân của hắn ắt phải chết!

“Mày là con quỷ!.....................Mày sẽ không chết được tử tế…………….Tao đợi mài dưới âm phủ ………………hâhha….sặc………sặc sặc sặc………..”

Lam Minh nhìn đôi mắt tản ra huyết quang, khuôn nổi lên những tia gân đỏ như máu ngang dọc đáng sợ của Tử Nhược. Hắn có thể cảm nhận được những những tia như máu đỏ rực kia đang thông qua cánh tay trái đang bóp chặt cổ của hắn điên cuồn hút huyết dịch trong người hắn. Máu mất càng nhiều hắn dãy rụa ngày càng yếu, ý thức ngày càng mờ nhạt dần.

Nhìn Lam Minh bất tỉnh đang sùi bọt mép giật giật như động kinh, Tử Nhược thở ra một hơi cuối cùng vất hắn xuống đất lẩm bẩm:

“Mài nên cảm thấy may mắn! Hôm nay tao không có hứng giết người. Nhưng tội chết có thể tha tội sống dung không được”

Vung tay vỗ vài chưởng lên các khớp chân tay của Lam Minh, hắn quay đầu vửa đi đến xe vừa nói:

“tao nghĩ nếu mấy thằng trong bang của mày biết tin mày thành phế nhân chắc hẳn rất vui vẻ chọc mày thêm vài dao đấy! Hắc Hắc”

Lái xe, khỏi cảng nhỏ trong lòng hắn cũng không hiểu nổi mình. Nếu là bình thường hắn không co bất cứ kẻ nào muốn giết mình cơ hội sống lần thứ hai. Nói chung lòng rất hỗn loạn có, lẽ bị ảnh hưởng của làn về thăm nhà buổi chiều. Khi sắp bóp nát yết hầu Lam Minh trong nội tâm của hăn đột nhiên nghĩ đến cha mẹ mình cũng không hi vọng mình thành kẻ giết người không nháy mắt như thế. Dù chỉ là một chút dao động nhưng cũng làm hắn thay đổi quyết định trong phút cuối.

Màn đêm tiếng chiếc Lamborghini màu hồng rít gió lao nhanh trên đường dẫn đến khu biệt thự Vân Điền. Trong xe Tử Nhược đang béo mà Kỳ Huyên vừa cười vừa nói:

“Ngươi lúc ngủ như trẻ con a! Nhễu nước miếng không à……Aizzzz! không biết nhà ngươi ở đầu đành cho ngươi ngủ trong phòng của ta vậy……Hắc…..Hắc!”

Tử Nhược lòng hươu dạ vượn thầm yy nghĩ cười man rợ. Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên hắn đưa nữ nhân về nhà không khỏi làm cho hắn cười chế giễu chính mình.

Từ bến cảng đó về nhà hắn cũng không xa lắm khoảng hơn 30’. Nhưng lúc đến cửa nhà cổng nhà cũng phải cũng phải gần một giờ rồi vì sương xuống nên có chút lạnh. Lấy điều khiển từ xa mở cổng sau đó cho xe vào nhà đẻ xe, không dùng dị năng với nội công của mật giả khiến hắn không khỏi xít xoa”Lạnh a!”

Bế Kỳ Huyên vào phòng ngủ hắn không khỏi tưc tức nói:

“ngủ như heo vậy, thế này bị người khác cướp đi cũng không biết nữa à!”



“Ưm”

Cúi đầu nhìn Kỳ Huyên “ưm” một tiếng sau đó ôm chặt cổ hắn hơn một chút nói ra:

“Hừ đừng làm bộ lấy lòng ta, ngươi ăn gì mà nặng như vậy thế này nang với heo nái a!”

“Bốp……….ặc!”

Chả biết có phải nghe được hắn đang trù ẻo nàng hay không mà ủy tay của nàng nâng lên cho hắn một phát vào cằm tý cắn lưỡi.

“Ta…..abcxyz ngươi ngủ mà còn hung dữ như vậy! có tin ta thả ngươi xuống đất không”

“…………………………..”

Đỡ nàng xuống giường nhẹ nhàng phủ chăn mỏng lên nàng, Tử Nhược đang định đứng lên ra phòng bếp ăn đêm thì bỗng dưng bị nàng bắt lấy tay:

“Đừng ……Đưng bỏ ta mà…………ta xin các ngươi mà!”

“Lạnh! …..Lạnh quá………. huhuhu!”

Quay lại nhìn Kỳ Huyên đang khóc hắn có hơi hoảng vội vàng ôm lấy nàng:

“Ngươi tỉnh rồi sao!................................... Ta đâu có bỏ ngươi đâu a! ta ngay đây mà!”

Nhìn đôi mắt nhắm chặt động chút nước mắt động lòng người của nàng hắn hơi hơi thở ra một hơi, thì ra là nàng ngủ mê. Kỳ thực với cái tuổi 28 đạt chấp năng giả, thì nàng một trong số những là những người được bồi dưỡng từ bé. Họ hầu hết bị tách ra khỏi cha mẹ từ bé gọi họ là cô nhi cũng không sai biệt lắm, như thiên tổ của tổ chức hiện tại đều là do những người này nắm giữ. Ôm chặt lấy nàng , đặt đầu nàng tựa lên ngực mình Tử Nhược nhẹ nhàng an ủi:

“Ta ở ngay đây! ta sẽ không bỏ mặc ngươi đâu………… Để ta hát cho ngươi nghe nhé”

“ Ưm chết tiệt…… ta có thuộc bài nào đâu mà….Ặc! Được rồi nín nào……… ta hát ngay nè …………bla……..bla..bla”

“……………………………………”

“Phù mệt chết ta! ngươi lớn hơn ta 6 tuổi mà ta còn phải dỗ ngươi như dỗ trẻ con vậy! Aizzzz!”

Tử Nhược ngồi bên giường, để nàng tựa lên ngực mình mà kêu khổ trong. Mỗi lần thử đỡ nàng nàng xuống nàng cứ ôm chặt lấy hắn không buông thử hỏi dẫy ra thế nào đây. Bây giờ bụng đã đói thì chớ lại còn phải làm Liễu Hạ Huệ nữa chứ, mẹ nó! Trông ngươi vừa cười vừa ngủ ngon vậy có biết ta khổ thế nào không………. giờ ai thương cho ta đây!

Cả đêm gần như không ngủ khiến hắn nghĩ rất nhiều về gia đình về bạn bè, về những điều khi còn bé cũng như bây giờ. Hắn không biết liệu con đường của mình chọn có đúng sao? Không biết, hắn hoàn toàn không biết điều hắn muốn là nâng cao thực lực của mình, hắn cũng không thể làm người tốt trong cái thế giới tàn khốc sống chết chỉ trong nháy mắt này được.

5h30 sáng, Tử Nhược có chút mệt mỏi tỉnh dậy sau cơn mê mang, hắn cũng không biết làm thế nào mà hai người lại quấn lại với nhau ngủ trên giường thế này nhưng bây giờ cái đó không quan trọng. Quan trọng là phải chuồn lẹ nếu để bà cô này hiểu lầm thì đời hắn đã xong. Bò từ trên giương dậy, hắn vặn mình vài cái xong chuẩn bị đi làm bữa sáng thì đọt nhiên đờ người ra. Hắn dột phá! Không hiểu được đã đột phá lên cấp yên diệt giả, thiên nhãn đã thông.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Sắc Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook