Chương 15: Mật giả! Thiên nhãn thông thiên
Diệp Y thiếu gia
08/01/2014
Từ xa xưa, người phương Đông cổ đại thường cho rằng, năng lượng
được phát ra từ một bộ phận trung tâm của con người và vùng trung tâm đó chính
là "con mắt thứ ba". Hình ảnh con mắt thứ ba được thể hiện trên trán
của các vị thần trong các tác phẩm điêu khắc cổ đại ở đền chùa Phật giáo. Người
ta tin rằng, con mắt nhìn thấu mọi điều đã được Thượng đế ban tặng cho các vị
thần để họ có những năng lực siêu phàm nhìn thấu những vật vô hình. Lobsang
Rampa, một tăng sĩ nổi tiếng của Phật giáo Tây Tạng đã có viết một quyển sách
"Tây Tạng huyền bí" (The Third Eye), trong đó miêu tả chi tiết về
cách khai mở con mắt thứ ba, là con mắt trí tuệ, giúp cho hành giả thấy rõ được
quá khứ và vị lai. Vị trí của con mắt thứ ba theo cách gọi của tử vi Trung Hoa,
được gọi là nơi Ấn đường.
Nhiều cuộc thử nghiệm về đề tài này cũng đã được tiến hành, mặc dù 2 mắt bị bịt kín nhưng vẫn đi lại, hoạt động và đọc chính xác sách báo như bình thường. Không phải ai cũng có thể khai mở con mắt thứ ba, để khai mở được con mắt thứ ba cần linh hồn lực đặc biệt cường. Tuy người bình thường không biết linh hồn lực là gì nhưng những luyện võ giả(có thể là ngoại công hay nội công), khí sư(chuyên luyện nội công) đến cảnh giới khai căn sẽ cảm nhận được. Đến cảnh giới này con người đã đạt đên mức phi tự nhiên gọi họ là dị năng chả sai nhưng cũng không đúng. Vì họ không phải là thiên sinh hay nhân nhân đặc biệt sở hữu được dị năng mà là do tu luyện cho nên họ được gọi là mật. Khi đến cảnh giới khai căn khám phá được chính bản thân của mình thì chính là bước đầu thông thiên( linh thông với trời đất). Thông thiên xuất hiện thiên nhãn là lúc có thể giao tiếp với trời đất, thiên nhãn nằm trên ấn đường có cách gọi khác con mắt thứ ba theo tử vi.
Có đạo hữu nói dị năng giả sẽ không tu luyện võ đạo được. Điều này không phải, họ chẳng những tu luyện được mà đặc biệt cường khi có võ công thích hợp với dị năng của họ. Thiên tài võ học từ xưa đến nay cũng tám chín phần là dị năng giả, thời xưa có kẻ sở hữu thể chất khác thương như cực âm, cực dương thể nhờ đó con đường võ học làm chơi ăn thật người ta xưng là Chung cực thể. Nhưng thực chất đó cũng là một loại dị năng và được xếp vào dị năng địa cấp theo như ngày nay.
Tử Nhược cũng khá may mắn, môn võ hắn tu luyện là Liệt Tủy quyền, quyết pháp của nó cũng đơn giản luyện đến đại thành rất dễ dàng, còn chuyện khai thiên nhãn hơi có vẻ xa vời. Cái gì dễ dàng, chả dễ đến điểm cuối, Liệt tủy quyền chỉ là một loại phụ trợ công kích phần trăm tăng cho người luyện đến khai căn mở nhãn rất rất nhỏ. Loại võ hoa cải nát này mà hắn cũng luyện cũng có nguyên nhân. Hắn không tìm thấy bất kì một loại công pháp nào thích hợp với mình! Dị năng của hắn vừa tà ác vừa bùng nổ rất trái đạo lí, tà ác thì phải âm trầm ăn mòm sống lưng người khác không thể có lực bộc phát như chính khí. Dị năng quỷ dị như thế cũng không thể xếp loại trong dị năng bảng, nên hắn chỉ có thể chọn cái quyết pháp gân gà để luyện. “Tham thì thâm” luyện công pháp linh tinh, đến lúc bạo thể chết thì chả phải vừa thê thảm vừa buồn cười.
Nhưng trên thể giới này không có gì tuyệt đối!
Nhiều cuộc thử nghiệm về đề tài này cũng đã được tiến hành, mặc dù 2 mắt bị bịt kín nhưng vẫn đi lại, hoạt động và đọc chính xác sách báo như bình thường. Không phải ai cũng có thể khai mở con mắt thứ ba, để khai mở được con mắt thứ ba cần linh hồn lực đặc biệt cường. Tuy người bình thường không biết linh hồn lực là gì nhưng những luyện võ giả(có thể là ngoại công hay nội công), khí sư(chuyên luyện nội công) đến cảnh giới khai căn sẽ cảm nhận được. Đến cảnh giới này con người đã đạt đên mức phi tự nhiên gọi họ là dị năng chả sai nhưng cũng không đúng. Vì họ không phải là thiên sinh hay nhân nhân đặc biệt sở hữu được dị năng mà là do tu luyện cho nên họ được gọi là mật. Khi đến cảnh giới khai căn khám phá được chính bản thân của mình thì chính là bước đầu thông thiên( linh thông với trời đất). Thông thiên xuất hiện thiên nhãn là lúc có thể giao tiếp với trời đất, thiên nhãn nằm trên ấn đường có cách gọi khác con mắt thứ ba theo tử vi.
Có đạo hữu nói dị năng giả sẽ không tu luyện võ đạo được. Điều này không phải, họ chẳng những tu luyện được mà đặc biệt cường khi có võ công thích hợp với dị năng của họ. Thiên tài võ học từ xưa đến nay cũng tám chín phần là dị năng giả, thời xưa có kẻ sở hữu thể chất khác thương như cực âm, cực dương thể nhờ đó con đường võ học làm chơi ăn thật người ta xưng là Chung cực thể. Nhưng thực chất đó cũng là một loại dị năng và được xếp vào dị năng địa cấp theo như ngày nay.
Tử Nhược cũng khá may mắn, môn võ hắn tu luyện là Liệt Tủy quyền, quyết pháp của nó cũng đơn giản luyện đến đại thành rất dễ dàng, còn chuyện khai thiên nhãn hơi có vẻ xa vời. Cái gì dễ dàng, chả dễ đến điểm cuối, Liệt tủy quyền chỉ là một loại phụ trợ công kích phần trăm tăng cho người luyện đến khai căn mở nhãn rất rất nhỏ. Loại võ hoa cải nát này mà hắn cũng luyện cũng có nguyên nhân. Hắn không tìm thấy bất kì một loại công pháp nào thích hợp với mình! Dị năng của hắn vừa tà ác vừa bùng nổ rất trái đạo lí, tà ác thì phải âm trầm ăn mòm sống lưng người khác không thể có lực bộc phát như chính khí. Dị năng quỷ dị như thế cũng không thể xếp loại trong dị năng bảng, nên hắn chỉ có thể chọn cái quyết pháp gân gà để luyện. “Tham thì thâm” luyện công pháp linh tinh, đến lúc bạo thể chết thì chả phải vừa thê thảm vừa buồn cười.
Nhưng trên thể giới này không có gì tuyệt đối!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.