Chương 17: Mỹ nhân tiếu
Diệp Y thiếu gia
08/01/2014
Trên đường quốc lộ, chiếc Lamborghini Murcielago màu hồng
đang phóng với tốc độ kinh hoàng khiến chủ điều khiển mấy chiếc xe khác có phần
sợ hãi. Thỉnh thoảng xe cũng hơi có trôi vào lề đường nhưng theo từng cú drift
bài bản có thể ghi vào sách giáo khoa xe không trật khỏi lòng đường mảy may.
Như thế cũng đủ biết trình độ khiển xe của chủ xe đã đến mức “lô hỏa thuần
thanh”.
Đã lâu hắn không trở về nhà thăm phụ mẫu trong lòng không có chút bồn chồn. Hết nhìn xe cộ qua lại trên đường đến kiến trúc đang trôi đi phía sau với tốc độ chóng mặt một cách ngơ ngác. Hắn không biết như thế nào đối mặt với cha mẹ của mình. Cha mẹ hắn cũng không biết hắn còn sống, theo như cách đây 2 năm họ đã nhận được tin tức hắn đã chết mà không tìm thấy xác . tang lễ của hắn cũng đã được làm chu tất rồi, giờ hắn còn có thể xuất hiện trước mặt họ sao? Hắn cũng không có dụng khí đối mặt với họ, hắn cảm thấy mình thật bất hiếu! trong 2 năm qua mải mê trong quyền lực, sức mạnh cũng chưa có thời gian để hắn suy nghĩ kỹ nhưng cũng có thể tưởng ra khi đó cha me hắn thương tâm thế nào.Đứa con họ rứt ruột đẻ ra, hết sức thương yêu bây giờ lại nhận được tin nó đã chết thảm còn không thương tâm sao? Đang chìm đắm trong suy nghĩ liên miên thì có một giọng nói đánh thức hắn:
Sắp về nhà nên lo lắng sao? Yên tâm đi, ngươi chứ gặp bọn họ đi,ta sẽ không viết nó vào trong bản báo cáo đâu – Kì Huyên vừa cười vừa nói.
Nhìn nữ nhân thành thục trước mặt này, hắn có chút thất thần. Trông nàng thật đẹp! đặc biệt là khi cười như vậy khiến nàng không chỉ có vẻ thành thục mà còn có thêm chút ngây thơ của thiếu nữ mới lớn. Bây giờ, đã là năm giờ chiều, vì là hè mặt trời đã chìm được nửa thân mình dưới chân trời đỏ một mảng, ánh nắng mặt trời xuyên qua những áng mây làm chúng mang màu vàng nhưng lại không chói mắt chút nào. Trong xe lúc này mỹ nhân cười, ánh nắng vàng mông lung chiếu lên khuôn mặt nàng khiến nó như tỏa sáng nhàn nhạt.phong cảnh hai bên đường lúc này là một màu xanh mướt ruộng lúa, xa xa hàng cây đung đưa theo gió.
Tất cả hội tụ trong mắt Tử Nhược, xuất hiện trong mắt hắn là một bức họa "mỹ nhân tiếu", nụ cười trên khuôn mặt nàng được ánh nắng tô điểm càng thêm phần dạng rỡ, cảnh sắc qua cửa kính ô tô làm nền cho nàng. Vẻ đẹp này nói không hết lời ý vị! Thật sự là “Nhất tiếu khuynh thành, Vũ mị Khuynh quốc”.
Thấy Tử Nhược đang trợn to mắt, há hốc mồm thất thố nhìn nàng, Kỳ Huyên cười rộ lên khanh khách đạo:
Tiểu ngốc ca! Nhìn gì đó? Bộ nom tỷ đẹp mắt lắm sao?
Mỹ a! rất Mỹ…… Ặc, nhầm lẫn, nhầm lẫn! …..A!không,không!… hiểu lầm, hiểu lầm!
Vì thất thần lại lỡ miệng nên khi phát hiện ra khiến hắn lúng túng giải thích nhưng càng giải lại càng rối. Nhất là bây giờ, thấy Kỳ Huyên nhìn mình tiếu mị mị thì mặt so mông khỉ còn đỏ.
A..!A! tiểu suất ca, đệ thật rất thương đó nha! Cũng biết chọc nữ nhân vui vẻ cơ đấy ….. sách… sách!
Đã lâu hắn không trở về nhà thăm phụ mẫu trong lòng không có chút bồn chồn. Hết nhìn xe cộ qua lại trên đường đến kiến trúc đang trôi đi phía sau với tốc độ chóng mặt một cách ngơ ngác. Hắn không biết như thế nào đối mặt với cha mẹ của mình. Cha mẹ hắn cũng không biết hắn còn sống, theo như cách đây 2 năm họ đã nhận được tin tức hắn đã chết mà không tìm thấy xác . tang lễ của hắn cũng đã được làm chu tất rồi, giờ hắn còn có thể xuất hiện trước mặt họ sao? Hắn cũng không có dụng khí đối mặt với họ, hắn cảm thấy mình thật bất hiếu! trong 2 năm qua mải mê trong quyền lực, sức mạnh cũng chưa có thời gian để hắn suy nghĩ kỹ nhưng cũng có thể tưởng ra khi đó cha me hắn thương tâm thế nào.Đứa con họ rứt ruột đẻ ra, hết sức thương yêu bây giờ lại nhận được tin nó đã chết thảm còn không thương tâm sao? Đang chìm đắm trong suy nghĩ liên miên thì có một giọng nói đánh thức hắn:
Sắp về nhà nên lo lắng sao? Yên tâm đi, ngươi chứ gặp bọn họ đi,ta sẽ không viết nó vào trong bản báo cáo đâu – Kì Huyên vừa cười vừa nói.
Nhìn nữ nhân thành thục trước mặt này, hắn có chút thất thần. Trông nàng thật đẹp! đặc biệt là khi cười như vậy khiến nàng không chỉ có vẻ thành thục mà còn có thêm chút ngây thơ của thiếu nữ mới lớn. Bây giờ, đã là năm giờ chiều, vì là hè mặt trời đã chìm được nửa thân mình dưới chân trời đỏ một mảng, ánh nắng mặt trời xuyên qua những áng mây làm chúng mang màu vàng nhưng lại không chói mắt chút nào. Trong xe lúc này mỹ nhân cười, ánh nắng vàng mông lung chiếu lên khuôn mặt nàng khiến nó như tỏa sáng nhàn nhạt.phong cảnh hai bên đường lúc này là một màu xanh mướt ruộng lúa, xa xa hàng cây đung đưa theo gió.
Tất cả hội tụ trong mắt Tử Nhược, xuất hiện trong mắt hắn là một bức họa "mỹ nhân tiếu", nụ cười trên khuôn mặt nàng được ánh nắng tô điểm càng thêm phần dạng rỡ, cảnh sắc qua cửa kính ô tô làm nền cho nàng. Vẻ đẹp này nói không hết lời ý vị! Thật sự là “Nhất tiếu khuynh thành, Vũ mị Khuynh quốc”.
Thấy Tử Nhược đang trợn to mắt, há hốc mồm thất thố nhìn nàng, Kỳ Huyên cười rộ lên khanh khách đạo:
Tiểu ngốc ca! Nhìn gì đó? Bộ nom tỷ đẹp mắt lắm sao?
Mỹ a! rất Mỹ…… Ặc, nhầm lẫn, nhầm lẫn! …..A!không,không!… hiểu lầm, hiểu lầm!
Vì thất thần lại lỡ miệng nên khi phát hiện ra khiến hắn lúng túng giải thích nhưng càng giải lại càng rối. Nhất là bây giờ, thấy Kỳ Huyên nhìn mình tiếu mị mị thì mặt so mông khỉ còn đỏ.
A..!A! tiểu suất ca, đệ thật rất thương đó nha! Cũng biết chọc nữ nhân vui vẻ cơ đấy ….. sách… sách!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.