Cực Phẩm Sư Huynh Triền Không Ngớt
Chương 79: Hoả Diệu mắt vàng (4)
Nhuận Nguyệt Thần
03/11/2015
Người mắt vàng chậm
rãi mở miệng, thanh âm của hắn rất thấp trầm, cũng rất có uy nghiêm,
“Phát hiện không được sao? Không thấy ta quen thuộc sao?”
Hỏa Diệu hơi hơi kinh ngạc, cúi mâu nói: “Xác thực có chút quen thuộc, ngươi là loại người nào, rốt cuộc là loại người nào, vì sao ta cảm thấy ngươi làm ta có cảm giác quen thuộc như vậy, cảm giác kia lại mãnh liệt như vậy!”
“Ta là ngươi ở vạn năm trước, bóng dáng ở lại trong tháp.” Ánh sáng màu vàng lại bao phủ toàn thân hắn, hắn hóa thành một chùm tia sáng màu vàng, chùm tia sáng vàng đột nhiên đánh về phía Hỏa Diệu.
Hỏa Diệu muốn né tránh, lại phát hiện thân thể căn bản không thể nhúc nhích, kim quang trực tiếp xuyên vào thân thể của chính mình, đầu hắn cảm giác một trận mê muội, giống như bị rất nhiều thứ mạnh mẽ nhét vào trong đầu.
Bên tai truyền đến thanh âm người nọ, dần dần thanh âm trở nên khinh nhược, “Hạo Thiên tháp chờ ngươi vạn năm, ngươi rốt cục đã trở lại, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, ngươi chính là chủ nhân Hạo Thiên tháp…”
“Cái gì, ta không rõ…” Thân mình Hỏa Diệu vô lực ngồi xổm xuống, đầu rất đau, ánh mắt hắn rõ ràng là nhắm lại, nhưng lại có thể thấy trước mắt là một pho tượng cao hơn mười thước, tháp nhỏ màu vàng xoay tròn rất nhanh, chung quanh tháp có một vòng chữ bao quanh, chữ kia chính mình không muốn xem, lại cố tình nhớ vào trong đầu, không thể không chặt chẽ nhớ kỹ, đây là chú ngữ bắt đầu dùng tháp màu vàng.
Khí thể màu vàng vây quanh Hỏa Diệu dần dần tán đi, đám người Tiêu Dao vọt tới bên người Hoả Diệu, Tiêu Dao lo lắng hỏi: “Hỏa Diệu, ngươi không sao chứ?”
Hỏa Diệu lắc lắc đầu, đầu đã không còn đau, hắn miễn cưỡng cười nói: “Không nghĩ tới ta là chủ nhân Hạo Thiên tháp.”
Khi đám người Tiêu Dao ở bên ngoài khí thể, đã nghe rất rõ ràng lời nói của người mắt vàng và Hoả Diệu trong khí thể, Tiêu Dao ôn nhu cười nói: “Có thể trở thành chủ nhân thần khí, tất nhiên phi phàm, thuyết minh ngươi phi phàm a, vì sao ta cảm giác ngươi có chút mất hứng?”
Hỏa Diệu chậm rãi mở ra hai tròng mắt, một đạo kim quang hiện lên, cặp con ngươi kia nguyên bản đen lóng lánh thế nhưng giờ lại thành một đôi mắt ánh vàng rực rỡ, chói mắt lên, Hỏa Diệu bĩu môi, có chút vô lực nói: “Người nọ vừa nãy là bóng dáng của ta, kia cũng chính là bộ dáng của ta sau khi lớn lên.” Hỏa Diệu thở dài nói: “Tuy rằng bộ dạng không sai, cũng thực uy vũ, nhưng là giống như nhìn không tốt như Hoa Lạc Ly, ai, ta còn chờ mong tương lai so với Hoa Lạc Ly càng tuấn mỹ yêu nghiệt đâu, thực làm cho người ta thất vọng!”
Nghe vậy, Tiêu Dao cười phốc ra tiếng, nguyên lai hắn buồn bực nửa ngày là vì chuyện này a, Tiêu Dao an ủi cười nói: “Ta cảm thấy người nọ vừa nãy thực tuấn mỹ a, hơn nữa thần khí thực uy vũ, uy vũ này Hoa Lạc Ly yêu nghiệt lại không có, làm cho người ta có một loại cảm giác hoàn toàn bất đồng, nếu là hai người đối lập, tương xứng .”
Hỏa Diệu chớp chớp mắt to, con ngươi màu vàng lóng lánh có vẻ có linh khí hơn, “Ngươi thật sự cảm thấy người nọ thật uy vũ? Kia có phải là bộ dáng ngươi hi vọng hay không?”
Tiêu Dao bĩu môi, theo bản năng nhìn về phía Giang Mạt Hàn, cũng may Giang Mạt Hàn cũng không để ý lời này, Tiêu Dao bất đắc dĩ nói: “Ta thật sự cảm thấy uy vũ! Hỏa Diệu uy vũ, ngươi có thể đem chúng ta ra hkỏi tháp hay không, có thể thả ra đám người gia gia được không? Ngươi hiện tại là chủ nhân Hạo Thiên tháp, hẳn là có thể làm được đi?”
Hỏa Diệu vỗ đầu thật mạnh, nghịch ngợm cười nói: “Ta thiếu chút nữa đem việc này quên mất! Hiện tại bọn họ đều đang chịu khổ!”
“Chịu khổ?” Vẻ mặt Tiêu Dao mờ mịt.
Hỏa Diệu lộ vẻ lúng túng nói: “Bởi vì tràng sát khí quá nặng, Hạo Thiên tháp bắt bọn nó đều khóa đến tầng thứ ba, thủy ngục, nơi đó nước vô cùng lạnh như băng, bọn họ ở trong nước căn bản không thể nhúc nhích, còn bị con cá ở trong nước cắn, tuy rằng con cá này không lực sát thương, nhưng là cực kỳ ngứa, nước lạnh đến xương cốt, cá cắn ngứa đến trong lòng, cực kỳ tra tấn!”
Tiêu Dao kinh hãi, dùng sức lắc Hỏa Diệu, buồn bực nói: “Ngươi còn có thời gian giải thích nhiều như vậy, còn không mau đem gia gia thả ra”
Hỏa Diệu vẻ mặt bị nhục nói: “Đừng nóng vội, chúng ta trước đi ra ngoài.”
Hỏa Diệu mang theo Tiêu Dao, Giang Mạt Hàn, Hoa Lạc Ly vòng a vòng, đi thật lâu mới từ trong tháp đi ra, người Ngũ Độc Tán càng ngày càng lo lắng đi tới đón, Hoa Lạc Ly đạm cười nói: “Hỏa Diệu là chủ nhân Hạo Thiên tháp, chúng ta không có việc gì.”
Kiềm Hạt hơi hơi nheo lại ánh mắt, sau đó gật đầu.
Hỏa Diệu làm cho mọi người lui ra phía sau, sau đó phi thân đến tháp đỉnh, dùng sức cắn đầu ngón tay, máu hắn thế nhưng lại là màu vàng, giọt máu màu vàng từ ngón tay rơi vào trên đỉnh tháp Hạo Thiên, toà tháp phảng phất như phủ thêm một kiện vàng sắc, Hỏa Diệu đứng ở trước tháp , đối với bọn họ kêu: “Hạo Thiên tháp nghe lệnh, đem người trong đó thả ra! Trở về bàn tay ta!”
Hỏa Diệu vươn tay chưởng, Hạo Thiên tháp bay lên trời, mọi người bên trong đều được thả ra, Hạo Thiên tháp ở phía chân trời xoay vài vòng, sau đó thu nhỏ lại thành tiểu tháp hơn mười ly dừng ở trong lòng bàn tay Hỏa Diệu, mắt chói lóng lánh xuất quang mang, đột nhiên tiêu thất, trong lòng bàn tay Hỏa Diệu xuất hiện một cái ấn ký hình Bảo Tháp Kim Sắc.
Mọi người được Hạo Thiên tháp thả ra nằm trên mặt đất mê muội .
Tiêu Dao thật xa liền thấy gia gia, bay nhanh chạy đến bên người Giang thương, dùng sức ôm cả người Giang Thương
“Gia gia…”
Nghe được thanh âm Tiêu Dao, Giang Thương chậm rãi mở mắt, lộ vẻ mờ mịt nói: “Tiểu Dao nhi? Ngươi như thế nào lại ở chỗ này? Ngươi không phải ở Thần Y cốc sao, ta không phải hạ lệnh ngươi không được ngươi xuất môn Thần Y cốc sao?”
Tiêu Dao tươi cười hơi hơi cứng đờ, chính mình vốn nghĩ chuồn ra Thần Y cốc, lại thừa dịp gia gia không trở về thì trở về nhanh hơn, lại không nghĩ rằng hiện tại chính mình đưa lên cửa, bị gia gia tóm gáy.
Hoa Lạc Ly biết Tiêu Dao đối với Giang Thương sẽ không nói dối, nên tiến lên giúp nói: “Chúng ta biết được tin tức, người Man tộc dẫn theo thần khí tiến ra chiến trường, cho nên liền lo lắng đi ra cứu sư phụ , tiểu Dao nhi xuất cốc cũng là vì cứu sư phụ người, ngươi không thể trách tội hắn!”
Giang Thương hơi hơi cười khổ, bất đắc dĩ nói: “Vi sư khi nào nói qua muốn trách tội hắn, các ngươi mau đi xem bọn Vân Huyền một chút đi!”
“Hỏa Diệu ngươi đi tìm Long Ngạo, Hoa Lạc Ly ngươi đi tìm Bắc Trần Phong, Giang Mạt Hàn ngươi đi tìm Yến Vô Ngân!” Tiêu Dao sau khi nói xong, sau đó đi tìm Vân Huyền.
Tiêu Dao đánh thức Vân Huyền, Vân Huyền vẻ mặt mờ mịt, “Sư đệ, ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”
Tiêu Dao ôn nhu cười nói: “Ta đương nhiên là tới cứu các ngươi, Vân sư huynh!”
Long Ngạo niên kỉ kỷ cùng Hoa Lạc Ly không sai biệt lắm, ngũ quan đoan chính, mâu quang lộ ra khí phách, lại còn chưa hoàn toàn rút đi tính trẻ con, hắn chậm rãi mở ra hai tròng mắt, nghi hoặc nhìn về phía Hỏa Diệu, kinh ngạc hỏi: “Hỏa Diệu, răng ngươi như thế nào lại không có?” Thời điểm Hỏa Diệu nhổ răng, Long Ngạo cùng Yến Vô Ngân cũng không ở Thần Y cốc, nay đột nhiên tỉnh lại, liền thấy Hỏa Diệu thiếu mất một cái răng cửa, không khỏi kinh ngạc.
Hỏa Diệu tức giận liếc mắt Long Ngạo một cái, bĩu môi nói: “Thay răng không được sao?” ( Iu ghê =)) )
Hoa Lạc Ly dùng chân đá trên người Bắc Trần Phong đang nằm một cái, Bắc Trần Phong chậm rãi mở ra hai tròng mắt, mâu quang lộ vẻ lạnh như băng bắn tới, ngược lại thấy Hoa Lạc Ly kia mặt cười yêu nghiệt, trầm giọng hỏi: “Sao lại thế này?” Trí nhớ hắn còn dừng lại thời điểm hai quốc khiêu chiến, khi hắn băng bó cho một binh lính bị thương.
Hoa Lạc Ly bất đắc dĩ xoa trán, vẻ mặt dày nói: “Thật sự là chết như thế nào cũng không biết.”
Vẻ mặt Giang Mạt Hàn bất đắc dĩ nhìn người đầy đất, lúc trước hắn vẫn chưa gặp qua Yến Vô Ngân, khi chính mình đến Thần Y cốc, Yến Vô Ngân xuất cốc trị liệu bệnh nhân, sau đó nửa đường lại đã bị Giang Thương mang đi.
Tiêu Dao giúp đỡ Giang Thương, Vân Huyền đi phía sau theo Tiêu Dao cùng Giang Thương, Hoa Lạc Ly đi phía trước, Bắc Trần Phong đi ở phía sau, Hỏa Diệu cùng Long Ngạo sóng vai mà đi, bọn họ đi tới bên người Giang Mạt Hàn đang mờ mịt, Tiêu Dao nghi hoặc hỏi: “Không có tìm được Yến Vô Ngân sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Mạt Hàn lạnh như băng nháy mắt suy sụp xuống dưới, bất đắc dĩ nói: “Ta không biết ai là Yến Vô Ngân.”
Tiêu Dao vỗ đầu một cái, giật mình nói: “Đúng rồi, có vẻ ngươi không biết Yến sư huynh!”
Tiêu Dao nhìn xung quanh mà đi, từ trong giữa đám người, một nam tử mười bốn mười năm tuổi chậm rãi đứng lên, một nửa tóc dài phiêu dật cột lên, một nửa phân tán, tóc trên trán mơ hồ có chút hỗn độn, nhưng là mang theo một loại hỗn độn tuyệt mỹ, lông mi hắn đậm lại rất dài, tinh tế như là từ trong bức hoạ đi ra, con ngươi màu đen rất sáng, ngũ quan hắn thực tinh xảo, như là trong nhu có cương, tư thế oai hùng hiên ngang, khí chất tốt lắm, hắn mặc một kiện áo dài màu lục, chỗ đầu vai thêu một con rồng màu trắng, gió thổi qua, hắn vừa tỉnh trên mặt mang theo vài tia mệt mỏi, lại bởi vì mệt mỏi có vẻ ôn nhu.
Tiêu Dao đưa tay chỉ qua, sáng lạn cười nói: “Đó là Yến Vô Ngân!”
Yến Vô Ngân nghe thấy thanh âm Tiêu Dao mâu trung hiện lên một tia kinh ngạc, ngược lại nhìn về phương hướng Tiêu Dao, lộ ra một chút ôn nhu tươi cười, răng nanh hắn thực trắng, ánh mặt trời chiếu xuống lộ ra ánh sáng giống như là ánh sáng của ngọc trân châu.
Tiêu Dao chạy chậm đi qua, ngọt ngào kêu: “Yến sư huynh!”
Trong đám sư huynh, nếu chính mình thích nhất Vân sư huynh ôn nhu, vậy người thứ hai chính là anh tuấn, khí chất tốt Yến sư huynh!
Nhìn Tiêu Diêu chạy tới, Yến Vô Ngân mở ra hai tay, đem Tiêu Dao ôm vào lòng, đem nàng ôm lấy, khẽ cười nói: “Gần có hai tháng không gặp ngươi, tiểu sư đệ lại cao lên không ít! Cũng nặng không ít nha!”
Tiêu Dao ngọt ngào cười nói: “Ngươi không ở trong cốc, phần đồ ăn của ngươi cũng là ta ăn, đương nhiên béo ra!”
Yến Vô Ngân điểm điểm cái mũi nhỏ của Tiêu Dao, sủng nịch cười nói: “Ngươi hẳn là ăn rất nhiều.” Hắn thu lại một bàn tay, từ trong lòng lấy ra một cây trâm cài tóc ngọc bích Tường Vân, tùy tay cài lên tóc Tiêu Dao, tuấn mỹ cười nói: “Rất xứng với ngươi!”
Tay Tiêu Dao sờ sờ trên trâm cài tóc trên đầu, ngược lại tiếu sáng lạn nói: “Vẫn là Yến sư huynh hảo, mỗi lần xuất cốc đều cho Dao nhi lễ vật!” Nói xong, Tiêu Diêu ở trên má phảiYến Vô Ngân vô cùng thân thết hôn xuống.
Hoa Lạc Ly cùng Hỏa Diệu thấy đều nghiến răng nghiến lợi, Hỏa Diệu nói khẽ với Hoa Lạc Ly kêu rên nói: “Sư đệ như thế nào có thể thân hắn! Ta cũng muốn sư đệ thân ái ! A ô!”
Hoa Lạc Ly gắt gao nắm chặt tay nói: “Nếu sớm biết một cây trâm gài tóc có thể đổi một cái hôn, ta nhất định đem tất cả trâm cài tóc trên Hắc Long đảo đều đưa cho nàng!”
Hỏa Diệu hơi hơi kinh ngạc, cúi mâu nói: “Xác thực có chút quen thuộc, ngươi là loại người nào, rốt cuộc là loại người nào, vì sao ta cảm thấy ngươi làm ta có cảm giác quen thuộc như vậy, cảm giác kia lại mãnh liệt như vậy!”
“Ta là ngươi ở vạn năm trước, bóng dáng ở lại trong tháp.” Ánh sáng màu vàng lại bao phủ toàn thân hắn, hắn hóa thành một chùm tia sáng màu vàng, chùm tia sáng vàng đột nhiên đánh về phía Hỏa Diệu.
Hỏa Diệu muốn né tránh, lại phát hiện thân thể căn bản không thể nhúc nhích, kim quang trực tiếp xuyên vào thân thể của chính mình, đầu hắn cảm giác một trận mê muội, giống như bị rất nhiều thứ mạnh mẽ nhét vào trong đầu.
Bên tai truyền đến thanh âm người nọ, dần dần thanh âm trở nên khinh nhược, “Hạo Thiên tháp chờ ngươi vạn năm, ngươi rốt cục đã trở lại, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, ngươi chính là chủ nhân Hạo Thiên tháp…”
“Cái gì, ta không rõ…” Thân mình Hỏa Diệu vô lực ngồi xổm xuống, đầu rất đau, ánh mắt hắn rõ ràng là nhắm lại, nhưng lại có thể thấy trước mắt là một pho tượng cao hơn mười thước, tháp nhỏ màu vàng xoay tròn rất nhanh, chung quanh tháp có một vòng chữ bao quanh, chữ kia chính mình không muốn xem, lại cố tình nhớ vào trong đầu, không thể không chặt chẽ nhớ kỹ, đây là chú ngữ bắt đầu dùng tháp màu vàng.
Khí thể màu vàng vây quanh Hỏa Diệu dần dần tán đi, đám người Tiêu Dao vọt tới bên người Hoả Diệu, Tiêu Dao lo lắng hỏi: “Hỏa Diệu, ngươi không sao chứ?”
Hỏa Diệu lắc lắc đầu, đầu đã không còn đau, hắn miễn cưỡng cười nói: “Không nghĩ tới ta là chủ nhân Hạo Thiên tháp.”
Khi đám người Tiêu Dao ở bên ngoài khí thể, đã nghe rất rõ ràng lời nói của người mắt vàng và Hoả Diệu trong khí thể, Tiêu Dao ôn nhu cười nói: “Có thể trở thành chủ nhân thần khí, tất nhiên phi phàm, thuyết minh ngươi phi phàm a, vì sao ta cảm giác ngươi có chút mất hứng?”
Hỏa Diệu chậm rãi mở ra hai tròng mắt, một đạo kim quang hiện lên, cặp con ngươi kia nguyên bản đen lóng lánh thế nhưng giờ lại thành một đôi mắt ánh vàng rực rỡ, chói mắt lên, Hỏa Diệu bĩu môi, có chút vô lực nói: “Người nọ vừa nãy là bóng dáng của ta, kia cũng chính là bộ dáng của ta sau khi lớn lên.” Hỏa Diệu thở dài nói: “Tuy rằng bộ dạng không sai, cũng thực uy vũ, nhưng là giống như nhìn không tốt như Hoa Lạc Ly, ai, ta còn chờ mong tương lai so với Hoa Lạc Ly càng tuấn mỹ yêu nghiệt đâu, thực làm cho người ta thất vọng!”
Nghe vậy, Tiêu Dao cười phốc ra tiếng, nguyên lai hắn buồn bực nửa ngày là vì chuyện này a, Tiêu Dao an ủi cười nói: “Ta cảm thấy người nọ vừa nãy thực tuấn mỹ a, hơn nữa thần khí thực uy vũ, uy vũ này Hoa Lạc Ly yêu nghiệt lại không có, làm cho người ta có một loại cảm giác hoàn toàn bất đồng, nếu là hai người đối lập, tương xứng .”
Hỏa Diệu chớp chớp mắt to, con ngươi màu vàng lóng lánh có vẻ có linh khí hơn, “Ngươi thật sự cảm thấy người nọ thật uy vũ? Kia có phải là bộ dáng ngươi hi vọng hay không?”
Tiêu Dao bĩu môi, theo bản năng nhìn về phía Giang Mạt Hàn, cũng may Giang Mạt Hàn cũng không để ý lời này, Tiêu Dao bất đắc dĩ nói: “Ta thật sự cảm thấy uy vũ! Hỏa Diệu uy vũ, ngươi có thể đem chúng ta ra hkỏi tháp hay không, có thể thả ra đám người gia gia được không? Ngươi hiện tại là chủ nhân Hạo Thiên tháp, hẳn là có thể làm được đi?”
Hỏa Diệu vỗ đầu thật mạnh, nghịch ngợm cười nói: “Ta thiếu chút nữa đem việc này quên mất! Hiện tại bọn họ đều đang chịu khổ!”
“Chịu khổ?” Vẻ mặt Tiêu Dao mờ mịt.
Hỏa Diệu lộ vẻ lúng túng nói: “Bởi vì tràng sát khí quá nặng, Hạo Thiên tháp bắt bọn nó đều khóa đến tầng thứ ba, thủy ngục, nơi đó nước vô cùng lạnh như băng, bọn họ ở trong nước căn bản không thể nhúc nhích, còn bị con cá ở trong nước cắn, tuy rằng con cá này không lực sát thương, nhưng là cực kỳ ngứa, nước lạnh đến xương cốt, cá cắn ngứa đến trong lòng, cực kỳ tra tấn!”
Tiêu Dao kinh hãi, dùng sức lắc Hỏa Diệu, buồn bực nói: “Ngươi còn có thời gian giải thích nhiều như vậy, còn không mau đem gia gia thả ra”
Hỏa Diệu vẻ mặt bị nhục nói: “Đừng nóng vội, chúng ta trước đi ra ngoài.”
Hỏa Diệu mang theo Tiêu Dao, Giang Mạt Hàn, Hoa Lạc Ly vòng a vòng, đi thật lâu mới từ trong tháp đi ra, người Ngũ Độc Tán càng ngày càng lo lắng đi tới đón, Hoa Lạc Ly đạm cười nói: “Hỏa Diệu là chủ nhân Hạo Thiên tháp, chúng ta không có việc gì.”
Kiềm Hạt hơi hơi nheo lại ánh mắt, sau đó gật đầu.
Hỏa Diệu làm cho mọi người lui ra phía sau, sau đó phi thân đến tháp đỉnh, dùng sức cắn đầu ngón tay, máu hắn thế nhưng lại là màu vàng, giọt máu màu vàng từ ngón tay rơi vào trên đỉnh tháp Hạo Thiên, toà tháp phảng phất như phủ thêm một kiện vàng sắc, Hỏa Diệu đứng ở trước tháp , đối với bọn họ kêu: “Hạo Thiên tháp nghe lệnh, đem người trong đó thả ra! Trở về bàn tay ta!”
Hỏa Diệu vươn tay chưởng, Hạo Thiên tháp bay lên trời, mọi người bên trong đều được thả ra, Hạo Thiên tháp ở phía chân trời xoay vài vòng, sau đó thu nhỏ lại thành tiểu tháp hơn mười ly dừng ở trong lòng bàn tay Hỏa Diệu, mắt chói lóng lánh xuất quang mang, đột nhiên tiêu thất, trong lòng bàn tay Hỏa Diệu xuất hiện một cái ấn ký hình Bảo Tháp Kim Sắc.
Mọi người được Hạo Thiên tháp thả ra nằm trên mặt đất mê muội .
Tiêu Dao thật xa liền thấy gia gia, bay nhanh chạy đến bên người Giang thương, dùng sức ôm cả người Giang Thương
“Gia gia…”
Nghe được thanh âm Tiêu Dao, Giang Thương chậm rãi mở mắt, lộ vẻ mờ mịt nói: “Tiểu Dao nhi? Ngươi như thế nào lại ở chỗ này? Ngươi không phải ở Thần Y cốc sao, ta không phải hạ lệnh ngươi không được ngươi xuất môn Thần Y cốc sao?”
Tiêu Dao tươi cười hơi hơi cứng đờ, chính mình vốn nghĩ chuồn ra Thần Y cốc, lại thừa dịp gia gia không trở về thì trở về nhanh hơn, lại không nghĩ rằng hiện tại chính mình đưa lên cửa, bị gia gia tóm gáy.
Hoa Lạc Ly biết Tiêu Dao đối với Giang Thương sẽ không nói dối, nên tiến lên giúp nói: “Chúng ta biết được tin tức, người Man tộc dẫn theo thần khí tiến ra chiến trường, cho nên liền lo lắng đi ra cứu sư phụ , tiểu Dao nhi xuất cốc cũng là vì cứu sư phụ người, ngươi không thể trách tội hắn!”
Giang Thương hơi hơi cười khổ, bất đắc dĩ nói: “Vi sư khi nào nói qua muốn trách tội hắn, các ngươi mau đi xem bọn Vân Huyền một chút đi!”
“Hỏa Diệu ngươi đi tìm Long Ngạo, Hoa Lạc Ly ngươi đi tìm Bắc Trần Phong, Giang Mạt Hàn ngươi đi tìm Yến Vô Ngân!” Tiêu Dao sau khi nói xong, sau đó đi tìm Vân Huyền.
Tiêu Dao đánh thức Vân Huyền, Vân Huyền vẻ mặt mờ mịt, “Sư đệ, ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”
Tiêu Dao ôn nhu cười nói: “Ta đương nhiên là tới cứu các ngươi, Vân sư huynh!”
Long Ngạo niên kỉ kỷ cùng Hoa Lạc Ly không sai biệt lắm, ngũ quan đoan chính, mâu quang lộ ra khí phách, lại còn chưa hoàn toàn rút đi tính trẻ con, hắn chậm rãi mở ra hai tròng mắt, nghi hoặc nhìn về phía Hỏa Diệu, kinh ngạc hỏi: “Hỏa Diệu, răng ngươi như thế nào lại không có?” Thời điểm Hỏa Diệu nhổ răng, Long Ngạo cùng Yến Vô Ngân cũng không ở Thần Y cốc, nay đột nhiên tỉnh lại, liền thấy Hỏa Diệu thiếu mất một cái răng cửa, không khỏi kinh ngạc.
Hỏa Diệu tức giận liếc mắt Long Ngạo một cái, bĩu môi nói: “Thay răng không được sao?” ( Iu ghê =)) )
Hoa Lạc Ly dùng chân đá trên người Bắc Trần Phong đang nằm một cái, Bắc Trần Phong chậm rãi mở ra hai tròng mắt, mâu quang lộ vẻ lạnh như băng bắn tới, ngược lại thấy Hoa Lạc Ly kia mặt cười yêu nghiệt, trầm giọng hỏi: “Sao lại thế này?” Trí nhớ hắn còn dừng lại thời điểm hai quốc khiêu chiến, khi hắn băng bó cho một binh lính bị thương.
Hoa Lạc Ly bất đắc dĩ xoa trán, vẻ mặt dày nói: “Thật sự là chết như thế nào cũng không biết.”
Vẻ mặt Giang Mạt Hàn bất đắc dĩ nhìn người đầy đất, lúc trước hắn vẫn chưa gặp qua Yến Vô Ngân, khi chính mình đến Thần Y cốc, Yến Vô Ngân xuất cốc trị liệu bệnh nhân, sau đó nửa đường lại đã bị Giang Thương mang đi.
Tiêu Dao giúp đỡ Giang Thương, Vân Huyền đi phía sau theo Tiêu Dao cùng Giang Thương, Hoa Lạc Ly đi phía trước, Bắc Trần Phong đi ở phía sau, Hỏa Diệu cùng Long Ngạo sóng vai mà đi, bọn họ đi tới bên người Giang Mạt Hàn đang mờ mịt, Tiêu Dao nghi hoặc hỏi: “Không có tìm được Yến Vô Ngân sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Mạt Hàn lạnh như băng nháy mắt suy sụp xuống dưới, bất đắc dĩ nói: “Ta không biết ai là Yến Vô Ngân.”
Tiêu Dao vỗ đầu một cái, giật mình nói: “Đúng rồi, có vẻ ngươi không biết Yến sư huynh!”
Tiêu Dao nhìn xung quanh mà đi, từ trong giữa đám người, một nam tử mười bốn mười năm tuổi chậm rãi đứng lên, một nửa tóc dài phiêu dật cột lên, một nửa phân tán, tóc trên trán mơ hồ có chút hỗn độn, nhưng là mang theo một loại hỗn độn tuyệt mỹ, lông mi hắn đậm lại rất dài, tinh tế như là từ trong bức hoạ đi ra, con ngươi màu đen rất sáng, ngũ quan hắn thực tinh xảo, như là trong nhu có cương, tư thế oai hùng hiên ngang, khí chất tốt lắm, hắn mặc một kiện áo dài màu lục, chỗ đầu vai thêu một con rồng màu trắng, gió thổi qua, hắn vừa tỉnh trên mặt mang theo vài tia mệt mỏi, lại bởi vì mệt mỏi có vẻ ôn nhu.
Tiêu Dao đưa tay chỉ qua, sáng lạn cười nói: “Đó là Yến Vô Ngân!”
Yến Vô Ngân nghe thấy thanh âm Tiêu Dao mâu trung hiện lên một tia kinh ngạc, ngược lại nhìn về phương hướng Tiêu Dao, lộ ra một chút ôn nhu tươi cười, răng nanh hắn thực trắng, ánh mặt trời chiếu xuống lộ ra ánh sáng giống như là ánh sáng của ngọc trân châu.
Tiêu Dao chạy chậm đi qua, ngọt ngào kêu: “Yến sư huynh!”
Trong đám sư huynh, nếu chính mình thích nhất Vân sư huynh ôn nhu, vậy người thứ hai chính là anh tuấn, khí chất tốt Yến sư huynh!
Nhìn Tiêu Diêu chạy tới, Yến Vô Ngân mở ra hai tay, đem Tiêu Dao ôm vào lòng, đem nàng ôm lấy, khẽ cười nói: “Gần có hai tháng không gặp ngươi, tiểu sư đệ lại cao lên không ít! Cũng nặng không ít nha!”
Tiêu Dao ngọt ngào cười nói: “Ngươi không ở trong cốc, phần đồ ăn của ngươi cũng là ta ăn, đương nhiên béo ra!”
Yến Vô Ngân điểm điểm cái mũi nhỏ của Tiêu Dao, sủng nịch cười nói: “Ngươi hẳn là ăn rất nhiều.” Hắn thu lại một bàn tay, từ trong lòng lấy ra một cây trâm cài tóc ngọc bích Tường Vân, tùy tay cài lên tóc Tiêu Dao, tuấn mỹ cười nói: “Rất xứng với ngươi!”
Tay Tiêu Dao sờ sờ trên trâm cài tóc trên đầu, ngược lại tiếu sáng lạn nói: “Vẫn là Yến sư huynh hảo, mỗi lần xuất cốc đều cho Dao nhi lễ vật!” Nói xong, Tiêu Diêu ở trên má phảiYến Vô Ngân vô cùng thân thết hôn xuống.
Hoa Lạc Ly cùng Hỏa Diệu thấy đều nghiến răng nghiến lợi, Hỏa Diệu nói khẽ với Hoa Lạc Ly kêu rên nói: “Sư đệ như thế nào có thể thân hắn! Ta cũng muốn sư đệ thân ái ! A ô!”
Hoa Lạc Ly gắt gao nắm chặt tay nói: “Nếu sớm biết một cây trâm gài tóc có thể đổi một cái hôn, ta nhất định đem tất cả trâm cài tóc trên Hắc Long đảo đều đưa cho nàng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.