Cực Phẩm Sư Huynh Triền Không Ngớt

Chương 72: Nỗi khổ của nàng (3)

Nhuận Nguyệt Thần

02/11/2015

Trước thư phòng, Cầm nhi dừng lại cước bộ, đạm cười nói: “Đến, ta ở bên ngoài chờ hai vị.”

Tiêu Dao gật gật đầu, ngược lại thối lui cửa phòng, chỉ thấy Thủy Vô Khuyết mặc một kiện quần áo màu thủy lam ti chất áo dài dày ghé vào trên bàn học, vừa thấy Tiêu Dao tiến vào, ngược lại gợi lên một chút tà cười nói: “Xa công tử có nên giới thiệu sư huynh ngươi một chút hay không?”

Phía sau Hoa Lạc Ly nhíu mày theo Tiêu Dao, hắn không quen nhìn Thủy Vô Khuyết trước mắt này, không biết là vì phủ nhận hắn cùng chính mình có vài phần tương tự tà tiếu hay là vì mặt hắn có chút tinh xảo hơn.

Tiêu Dao thản nhiên nói: “Hắn gọi Hoa Lạc Ly.”

Nghe thấy tên này, Thủy Vô Khuyết tươi cười cương lại ở trên mặt, gắt gao nhíu mày hỏi: “Ngươi là Hắc Long đảo tiểu thiếu chủ?”

Hoa Lạc Ly hơi hơi nheo lại ánh mắt, cảm thấy cười khổ, vừa báo danh đã bị người khác biết thân phận con bài chưa lật thật đúng là phiền toái, xem ra chính mình nếu muốn xuất môn thì nên dùng tên giả.

Tiêu Dao gặp bộ dáng Hoa Lạc Ly ngưng trọng lại, biết chính mình nói tên Hoa Lạc Ly ra, tựa hồ mang đến cho hắn phiền toái, lúc trước chính mình không nói cho Thủy Vô Khuyết tên đầy đủ của mình, chính là sợ hãi có phiền toái, nhưng là chính mình lại dễ dàng đem tên Hoa Lạc Ly nói ra, làm hắn có phiền toái!

Tiêu Dao ảo não hết sức, Hoa Lạc Ly chạy tới bên người nàng, bàn tay an ủi vỗ vỗ bả vai Tiêu Dao, đạm cười nói: “Không quan hệ.”

Tiêu Diêu lộ vẻ kinh ngạc, hắn làm sao mà biết chính mình bởi vì báo ra tên của hắn mà áy náy?

Hoa Lạc Ly gặp mâu quang Tiêu Dao mờ mịt, trong mắt hiện lên một tia hứng thú cười xấu xa, phủ ở bên tai nàng nói nhỏ nói: “Trong lòng ngươi nghĩ cái gì, ta đều biết, ta có thuật đọc tâm!”

“Thuật đọc tâm?” Tiêu Dao kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn.

Hoa Lạc Ly gặp Tiêu Dao tưởng thật, khóe miệng không khỏi ý cười càng sâu, sủng nịch nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dao, đôi khi ngẫu nhiên nàng thật ngốc ngốc, thật đúng là đáng yêu!



Thủy Vô Khuyết từ trong đối thoại hai nười xác định, Hoa Lạc Ly trước mắt chính là Hắc Long đảo tiểu thiếu chủ, hắn trầm giọng hỏi: “Xa công tử vì sao mang sư huynh ngươi tiến đến? Chẳng lẽ kia độc ngươi không thể giải, yêu cầu hắn trợ giúp?”

“Sư huynh xác thực giúp rất nhiều.” Tiêu Dao cười nhẹ, lần này nghiên cứu chế tạo ra giải dược, nếu không phải Hoa Lạc Ly nhắc nhở chính mình chuyện rắn cạp nong, chỉ sợ chính mình sẽ trở thành lang băm .

Thủy Vô Khuyết nhíu mày nói: “Kia chẳng biết có thể đem giải dược cho ta được không, ta cấp nàng dùng, sẽ không làm phiền các ngươi đi gặp nàng.”

Tiêu Dao chỉ hi vọng Thuỷ Vô Khuyết là sau khi nàng kia tỉnh lại cho một mình mình cùng nàng nói chuyện, cũng vẫn chưa nghĩ nhiều, vừa muốn đem giải dược giao cho Thủy Vô Khuyết, tay Hoa Lạc Ly lại ngăn trở nói: “Này không thể được, ta nghe sư đệ nói, ngươi đáp ứng sư đệ chỉ cần cứu tỉnh nàng kia, ngươi sẽ đáp ứng sư đệ ta sự tình gì, nếu như ngươi hiện tại đổi ý, lấy đi giải dược, đem giải dược đánh tráo, vu hãm sư đệ ta giải dược có vấn đề thì như thế nào cho phải? Chúng ta phải cùng tiến đến, sư đệ ta tự tay uy dược!”

Tiêu Dao nhíu mày nói: “Hắn sẽ không hại nàng kia, bộ dáng hắn thực yêu nàng kia! Hắn có lẽ chính là nghĩ sau khi nàng kia tỉnh lại cái thứ nhất bồi ở bên người nàng kia, hẳn chắc có rất nhiều điều muốn nói với nàng, chúng ta không cần phá hư người khác…”

Hoa Lạc Ly vươn một ngón tay trỏ điểm ở cánh môi Tiêu Dao, nhưng lại ôn nhu khẽ cười nói: “Yêu cùng không thương, không phải ngoại nhân chúng ta có thể phân rõ ràng, có lẽ hôm nay ái, ngày mai không thương, nam nhân thay lòng rất nhanh!”

Tiêu Dao chớp chớp mắt to linh động, mâu trung hiện lên một tia mờ mịt, tâm nam nhân thay đổi rất nhanh sao? Nhớ tới Giang Mạt Hàn nói qua, cha hắn có rất nhiều nương tử, lại nghĩ đến rất nhiều nam nhân đều có rất nhiều rất nhiều nương tử, ba vợ bốn nàng hầu tựa hồ là các nam nhân khoe ra thân phận cùng địa vị thân phận, nam nhân tâm tính thiện lương giống thật sự thay đổi rất nhanh, có thể yêu này thú này, cũng có thể ngày mai lại yêu cái kia, có thể thú cái kia!

Tiêu Dao ngược lại gắt gao nhíu mày, cảm thấy có một loại nghen khuất nói không nên lời, nữ tử tựa hồ nhẹ tựa lông hồng, chuyện này thật sự trọng yếu như vậy? Vì sao nam nhân ba vợ bốn nàng hầu chính là thành công, nữ nhân một khi cùng nam nhân khác ngoài phu quân nhiều lời nói mấy câu, sẽ bị nói thất trinh, phóng đãng?

Nghĩ đến Tiêu Dao liền bĩu môi cực kỳ coi trọng vấn đề nam nữ khác biệt, vì sao chính mình là nữ tử nhất định phải rời đi Thần Y cốc, ai nói nữ tử đụng vào dược liệu, dược liệu sẽ mất đi hiệu lực? Vì sao chính mình đụng vào dược liệu quý hiếm như vậy, chúng nó vẫn như cũ phát triển rất khá?

Hoa Lạc Ly gặp khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dao mang theo mờ mịt biến thành nghẹn khuất rồi lại buồn bực, hắn nghĩ đến Tiêu Dao là vì chính mình không cho nàng đi uy dược nàng kia mà tức giận, mềm nhẹ phất sợi tóc Tiêu Dao, ôn nhu nói: “Ta nói như thế cũng không phải muốn phá hư bọn họ, chính là nàng bệnh nhân kia có ý nghĩa chân chính là người bệnh nhân thứ nhất ngươi dụng tâm trị liệu, ta hi vọng ngươi tận mắt thấy bệnh nhân thứ nhất tỉnh lại, ta hi vọng ngươi có thể vui vẻ, sư phụ nói qua, khi chính mình cứu trở về một người có mệnh ở sớm tối, tời điểm làm bệnh nhân tỉnh lại, cao hứng nhất không phải người nhà bệnh nhân, kỳ thật là y giả, ta nghĩ cho ngươi có thể nhận được loại tâm tình này y như lời sư phụ nói!”

Nghe vậy, Tiêu Dao ngẩn người, lúc trước bởi vì thế gian kỳ thị nữ mà tử tức giận bây giờ tâm tình đã bình tĩnh trở lại, ngược lại chớp chớp mắt to linh động, có chút không được tự nhiên nói: “Ngươi là hi vọng ta có thể biết loại tâm tình kia như lời gia gia nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, thỏa mãn cảm giác, cảm giác thành tựu giao hội cùng cảm giác phức tạp sung sướng?”



Hoa Lạc Ly mỉm cười, vẫn như cũ không coi ai ra gì nhẹ vỗ sợi tóc thưa thớt rớt xuống của Tiêu Dao, gật đầu ôn nhu nói: “Ta nói rồi, ta thích ngươi, cho nên ta muốn đem thứ ta thích, thứ ta cảm thấy đồ tốt đều cho ngươi, bao gồm chuyện tình ta cảm thấy hạnh phúc.”

Tiêu Dao nguyên bản còn rất cảm động, còn kém cảm động đến rơi nước mắt ôm vị sư huynh luôn thích trêu tức mình, nhưng là hiện tại mặt Tiêu Dao lại suy sụp xuống.

Hắn lại ở thời điểm có người khác ở đây nói lời này! Người khác hiểu lầm hắn là đoạn tụ còn chưa tính, đừng có lôi kéo thêm mình!

Tiêu Dao khó chịu, đẩy tay Hoa Lạc Ly ra, ngược lại vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Thủy Vô Khuyết, cười khổ nói: “Sư huynh ta chính là như vậy thích hay nói giỡn, ngươi đừng tưởng thật.”

Hoa Lạc Ly hơi hơi chu miệng lên, thế nhưng bắt đầu học chiêu số làm nũng của Hỏa Diệu, đè nặng giọng, ra vẻ ai oán điềm nhiên hỏi: “Tiểu Dao nhi, sư huynh ta nói đều là thật! Ngươi đừng luôn bẻ cong ý tứ ta nha! ~” ( cuối cùng còn kéo trường âm! Tuy rằng bộ dạng yêu nghiệt, nhưng là còn là vì tuổi còn nhỏ có vẻ rất là tính trẻ con, nhưng thật ra cùng Hoả Diệu manh dạng có liều mạng! )~Tác giả

Thủy Vô Khuyết vốn cũng không để ý lời nói Hoa Lạc Ly cùng Tiêu Diêu trong lúc đó, tâm tư đều ở nghĩ biện pháp như thế nào không làm cho bọn họ đi uy Mộng Nhiên dược, nhưng là hiện tại đột nhiên bởi vì thanh âm kia của Hoa Lạc Ly đủ để cho hắn cả người nổi da gà dựng thẳng lên.

Năm đó chính mình gặp qua đứa nhỏ Hoa Lạc Ly này, còn cảm thấy hắn rất là đáng yêu, lại không nghĩ rằng trải qua mấy năm nay, hắn nhưng lại thành bộ dáng này, sẽ không là thật … ?

Tuy rằng Xa công tử có sức quyến rũ nhân cách rất mạnh, bớt trên mặt vẫn chưa ảnh hưởng sức quyến rũ cá nhân của hắn, nhưng là cũng không có khả năng làm cho nam nhi tốt si mê thành như vậy đi? Thế nhưng ở dưới tình huống có ngoại nhân mà nói lời buồn nôn như thế!

Thủy Vô Khuyết không khỏi cả người mất tự nhiên run lên một chút, mâu quang hình như có một tia ghét bỏ hiện lên, theo bản năng bước chân lui về phía sau, cùng hai người trước mắt rớt ra một khoảng cách, thấp giọng nói: “Xa công tử nếu như nghĩ muốn đích thân uy dược cũng có thể, ngươi ở đây ta cũng có thể nói ra lời nói của ta với nàng, nhưng là nếu như Hoa công tử cũng tiến đến, ta sợ ta liền nói không nên lời, cho nên hi vọng Hoa công tử lại chờ được?”

“Không tốt!” Hoa Lạc Ly trực tiếp từ chối, ngược lại nhíu mày tà cười nói: “Ngươi muốn nói chắc so với lúc nãy ta nói với tiểu Dao nhi nói buồn nôn hơn? Ta đều có thể không sợ xấu hổ ở trước mặt ngươi nói, ngươi vì sao muốn ta né tránh? Nếu là xuất phát từ thật tình không nên giấu diếm đối phương cho dù ở đây có vạn người, lời này đều có thể nói ra khỏi miệng!”

“Này…” Thủy Vô Khuyết sắc mặt nháy mắt xấu hổ lên, đây là hắn lần đầu tiên cảm giác được gặp được người khó chơi, không sợ đối thủ thông minh khó chơi, chỉ sợ đối thủ thông minh khó chơi cộng thêm không biết xấu hổ! Từ trước tới giờ chưa thấy qua người không biết xấu hổ như vậy!

Hoa Lạc Ly nhíu mày tà cười nói: “Cái này, cái kia! Ngươi càng chối từ, ta càng muốn đi, nghe tiểu Dao nhi nói nàng kia rất đẹp, ta càng nhiều muốn nhìn rốt cuộc là mỹ nhận thế nào! Thế nhưng sẽ làm tiểu Dao nhi không nhìn thấy ta đẹp, chỉ nhớ rõ mỹ nhân!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Sư Huynh Triền Không Ngớt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook