Chương 877: Ai có thể lừa được hắn
Diện Hồng Nhĩ Xích
28/05/2014
- Về sau không thể khích lệ các nàng, các nàng sẽ kiêu ngạo đấy.
- Các nàng vốn rất giỏi, vì cái gì không thể khích lệ?
Cổ Thiên Cầm trừng mắt nhìn Trần Thanh Đế, nói ra:
- Dược liệu mua rất nhiều, cũng không thấy con chế dược.
- Cái này. . . cái này con quên mất rồi.
Trần Thanh Đế gãi gãi đầu, choáng nha, bận sắp điên rồi, ở đâu có thời gian chế dược gì chứ.
Thật đúng là bị Trần Thanh Đế quên mất rồi.
- Mẹ, mẹ thấy Điều Hòa y phục như thế nào?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Con có một thành cổ phần danh nghĩa, mẹ không phải không biết a?
- Về sau đừng có mệt mỏi như vậy, một thành cổ phần danh nghĩa kia, đầy đủ chúng ta ăn rồi.
Trần Thanh Đế có chút đau lòng nói:
- Những năm này, mẹ thật sự là quá mệt mỏi.
- Có những lời này của con, lại khổ lại mệt, mẹ cũng thấy đáng.
Cổ Thiên Cầm lão hoài an ủi nói.
- A, đúng rồi, đây là đưa cho mẹ.
Nói xong, Trần Thanh Đế lấy ra một tờ chi phiếu:
- Đây là tiểu tử Lữ Bất Phàm kia đưa cho con, cũng không biết thật giả, mẹ, rút chút thời gian nghiệm chứng thoáng một phát.
- Lữ Bất Phàm?
Cổ Thiên Cầm nhìn chi phiếu 4 tỷ trong tay, nhíu mày:
- Thanh Đế, con nói rõ ràng, tại sao Lữ Bất Phàm vô duyên vô cớ cho con nhiều tiền như vậy? Cho dù Lữ gia có tiền, 4 tỷ này, đối với bọn họ mà nói, cũng không phải một số lượng nhỏ.
Mặc dù nói, Trần Thanh Đế đề nghị, để cho Lữ Bất Phàm dùng thảo dược đến gán nợ, đáng tiếc. . . giá cả quá thấp, Lữ gia không muốn.
Hơn nữa, dùng tính cách của Lữ Bất Phàm, làm sao có thể đem thảo dược mua giá cao, đưa cho đối thủ của mình?
Người nào không biết, Trần gia đang đại lực mua sắm thảo dược.
Nát rồi, cũng sẽ không cho Trần Thanh Đế.
- Trước kia con cùng Lữ Bất Phàm đấu cẩu, may mắn thắng.
Trần Thanh Đế ngượng ngùng cười nói:
- Mẹ, ngài yên tâm, về sau con không bao giờ đấu cẩu nữa.
- Đấu cẩu, đánh bạc 4 tỷ? Thanh Đế, lá gan của con cũng quá lớn.
Cổ Thiên Cầm hít sâu một hơi, nếu không phải không nỡ, thật muốn cho Trần Thanh Đế một cái tát.
- Lúc trước người ta chỉ đập mười chín cái ghế, liền phải trả 1,9 tỷ, vẫn là đôla.
Bùi Ngữ Yên mỉm cười, nói ra:
- Cổ di, người sợ hắn chịu thiệt hay sao? Đều là hắn lừa người, ai có thể lừa hắn. Coi như là Lữ gia Lữ Bất Phàm, cũng đừng nghĩ lừa hắn, hắn là một bụng ý nghĩ xấu.
- Ách. . . thì ra là thế.
Cổ Thiên Cầm trừng mắt nhìn Trần Thanh Đế, nói ra:
- Về sau, ít lui tới cùng Lữ Bất Phàm, Lữ gia bọn hắn, toàn gia đều là âm người, khó đối phó.
- Con biết rồi mẹ.
Trần Thanh Đế nhìn đồng hồ, nói ra:
- Ta đến bây giờ còn chưa ăn cơm, ba vị mỹ nữ, không biết ta có vinh hạnh mời các vị ăn cơm hay không?
- Phải, nên đi ăn cơm.
Cổ Thiên Cầm đứng lên:
- Hôm nay mẹ cho tên tiểu tử thúi ngươi một cái mặt mũi, đi.
Một bữa cơm này, cũng không tốn nhiều tiền, cũng không có đồ ăn xa xỉ, chỉ là một mâm cơm tầm thường. Bất quá, bọn người Trần Thanh Đế đều ăn rất vui vẻ, thật cao hứng.
- Ngữ Yên, Lucy, giúp đỡ mẹ của ta, đừng cho người mệt mỏi. Những năm gần đây, mẹ của ta rất vất vả.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, nhìn Cổ Thiên Cầm nói:
- Mẹ, con còn có một ít chuyện, đợi xử lý xong rồi, con sẽ bắt đầu chế dược. Về sau sinh ý, nhất định sẽ vô cùng tốt, giống như Điều Hòa y phục, cung không đủ cầu.
- Con cứ khoác lác đi.
Cổ Thiên Cầm phi thường cao hứng.
- Bất quá, mẹ đang suy nghĩ một vấn đề. Đến lúc đó sinh ý tốt rồi, cái kia mẹ con chẳng phải sẽ càng mệt mỏi?
Trần Thanh Đế lắc đầu, nói ra:
- Con đang thận trọng cân nhắc thoáng một phát, phải chăng có nên chế dược hay không. Con cũng không muốn làm mẹ mệt muốn chết.
- Không muốn làm cho mẹ mệt mỏi, con tới hỗ trợ không được sao?
Cổ Thiên Cầm hạnh phúc cười nói.
- Đợi làm xong hết sự tình, con sẽ tới đây hỗ trợ, bất quá. . .
Trần Thanh Đế tiếng nói xoay chuyển, nói ra:
- Mẹ, đến lúc đó Thanh Đế dược nghiệp bị con làm suy sụp rồi, mẹ cũng đừng trách con.
- Vốn Thanh Đế dược nghiệp này là của con, suy sụp thì suy sụp, có cái gì quá không được hay sao?
Vẻ mặt Cổ Thiên Cầm không quan tâm:
- Con không phải đã nói rồi sao, con chế dược, sẽ như Điều Hòa y phục, cung không đủ cầu, như thế nào sẽ suy sụp?
- Ha ha, mẹ, người chờ đi, con trở về nói Viên mập mạp đưa tới cho mẹ mấy bộ Điều Hòa y phục.
Trần Thanh Đế nổi giận đùng đùng nói:
- Nói như thế nào, con cũng có một thành cổ phần danh nghĩa, tiểu tử kia, vậy mà không để cho mẹ Điều Hòa y phục.
- Đưa rồi, trên người của mẹ là Điều Hòa y phục.
Cổ Thiên Cầm nhìn thấy Trần Thanh Đế hiếu thuận, trong nội tâm như ăn hết mật, ngọt ngào không thôi.
- A, trên người mẹ là nó?
Trần Thanh Đế không dám tin tưởng nói:
- Chẳng lẽ Điều Hòa y phục có bước phát triển mới rồi hả? Như thế nào xinh đẹp như vậy? Hay là vóc người mẹ đẹp, cho nên mới xinh đẹp?
Sự tình Điều Hòa y phục, Trần Thanh Đế đương nhiên biết rõ, vẫn là Trần đại thiếu chế tác.
Chỉ là, Trần Thanh Đế giả bộ hồ đồ mà thôi.
Vô cùng cao hứng ly khai, Trần Thanh Đế về tới biệt thự Giang Sơn Ngự Cảnh, nằm ở trên ghế sa lon xem tivi, thời gian này rất tiêu diêu tự tại.
Có thể nhàn rỗi, thật tốt.
- Các nàng vốn rất giỏi, vì cái gì không thể khích lệ?
Cổ Thiên Cầm trừng mắt nhìn Trần Thanh Đế, nói ra:
- Dược liệu mua rất nhiều, cũng không thấy con chế dược.
- Cái này. . . cái này con quên mất rồi.
Trần Thanh Đế gãi gãi đầu, choáng nha, bận sắp điên rồi, ở đâu có thời gian chế dược gì chứ.
Thật đúng là bị Trần Thanh Đế quên mất rồi.
- Mẹ, mẹ thấy Điều Hòa y phục như thế nào?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Con có một thành cổ phần danh nghĩa, mẹ không phải không biết a?
- Về sau đừng có mệt mỏi như vậy, một thành cổ phần danh nghĩa kia, đầy đủ chúng ta ăn rồi.
Trần Thanh Đế có chút đau lòng nói:
- Những năm này, mẹ thật sự là quá mệt mỏi.
- Có những lời này của con, lại khổ lại mệt, mẹ cũng thấy đáng.
Cổ Thiên Cầm lão hoài an ủi nói.
- A, đúng rồi, đây là đưa cho mẹ.
Nói xong, Trần Thanh Đế lấy ra một tờ chi phiếu:
- Đây là tiểu tử Lữ Bất Phàm kia đưa cho con, cũng không biết thật giả, mẹ, rút chút thời gian nghiệm chứng thoáng một phát.
- Lữ Bất Phàm?
Cổ Thiên Cầm nhìn chi phiếu 4 tỷ trong tay, nhíu mày:
- Thanh Đế, con nói rõ ràng, tại sao Lữ Bất Phàm vô duyên vô cớ cho con nhiều tiền như vậy? Cho dù Lữ gia có tiền, 4 tỷ này, đối với bọn họ mà nói, cũng không phải một số lượng nhỏ.
Mặc dù nói, Trần Thanh Đế đề nghị, để cho Lữ Bất Phàm dùng thảo dược đến gán nợ, đáng tiếc. . . giá cả quá thấp, Lữ gia không muốn.
Hơn nữa, dùng tính cách của Lữ Bất Phàm, làm sao có thể đem thảo dược mua giá cao, đưa cho đối thủ của mình?
Người nào không biết, Trần gia đang đại lực mua sắm thảo dược.
Nát rồi, cũng sẽ không cho Trần Thanh Đế.
- Trước kia con cùng Lữ Bất Phàm đấu cẩu, may mắn thắng.
Trần Thanh Đế ngượng ngùng cười nói:
- Mẹ, ngài yên tâm, về sau con không bao giờ đấu cẩu nữa.
- Đấu cẩu, đánh bạc 4 tỷ? Thanh Đế, lá gan của con cũng quá lớn.
Cổ Thiên Cầm hít sâu một hơi, nếu không phải không nỡ, thật muốn cho Trần Thanh Đế một cái tát.
- Lúc trước người ta chỉ đập mười chín cái ghế, liền phải trả 1,9 tỷ, vẫn là đôla.
Bùi Ngữ Yên mỉm cười, nói ra:
- Cổ di, người sợ hắn chịu thiệt hay sao? Đều là hắn lừa người, ai có thể lừa hắn. Coi như là Lữ gia Lữ Bất Phàm, cũng đừng nghĩ lừa hắn, hắn là một bụng ý nghĩ xấu.
- Ách. . . thì ra là thế.
Cổ Thiên Cầm trừng mắt nhìn Trần Thanh Đế, nói ra:
- Về sau, ít lui tới cùng Lữ Bất Phàm, Lữ gia bọn hắn, toàn gia đều là âm người, khó đối phó.
- Con biết rồi mẹ.
Trần Thanh Đế nhìn đồng hồ, nói ra:
- Ta đến bây giờ còn chưa ăn cơm, ba vị mỹ nữ, không biết ta có vinh hạnh mời các vị ăn cơm hay không?
- Phải, nên đi ăn cơm.
Cổ Thiên Cầm đứng lên:
- Hôm nay mẹ cho tên tiểu tử thúi ngươi một cái mặt mũi, đi.
Một bữa cơm này, cũng không tốn nhiều tiền, cũng không có đồ ăn xa xỉ, chỉ là một mâm cơm tầm thường. Bất quá, bọn người Trần Thanh Đế đều ăn rất vui vẻ, thật cao hứng.
- Ngữ Yên, Lucy, giúp đỡ mẹ của ta, đừng cho người mệt mỏi. Những năm gần đây, mẹ của ta rất vất vả.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, nhìn Cổ Thiên Cầm nói:
- Mẹ, con còn có một ít chuyện, đợi xử lý xong rồi, con sẽ bắt đầu chế dược. Về sau sinh ý, nhất định sẽ vô cùng tốt, giống như Điều Hòa y phục, cung không đủ cầu.
- Con cứ khoác lác đi.
Cổ Thiên Cầm phi thường cao hứng.
- Bất quá, mẹ đang suy nghĩ một vấn đề. Đến lúc đó sinh ý tốt rồi, cái kia mẹ con chẳng phải sẽ càng mệt mỏi?
Trần Thanh Đế lắc đầu, nói ra:
- Con đang thận trọng cân nhắc thoáng một phát, phải chăng có nên chế dược hay không. Con cũng không muốn làm mẹ mệt muốn chết.
- Không muốn làm cho mẹ mệt mỏi, con tới hỗ trợ không được sao?
Cổ Thiên Cầm hạnh phúc cười nói.
- Đợi làm xong hết sự tình, con sẽ tới đây hỗ trợ, bất quá. . .
Trần Thanh Đế tiếng nói xoay chuyển, nói ra:
- Mẹ, đến lúc đó Thanh Đế dược nghiệp bị con làm suy sụp rồi, mẹ cũng đừng trách con.
- Vốn Thanh Đế dược nghiệp này là của con, suy sụp thì suy sụp, có cái gì quá không được hay sao?
Vẻ mặt Cổ Thiên Cầm không quan tâm:
- Con không phải đã nói rồi sao, con chế dược, sẽ như Điều Hòa y phục, cung không đủ cầu, như thế nào sẽ suy sụp?
- Ha ha, mẹ, người chờ đi, con trở về nói Viên mập mạp đưa tới cho mẹ mấy bộ Điều Hòa y phục.
Trần Thanh Đế nổi giận đùng đùng nói:
- Nói như thế nào, con cũng có một thành cổ phần danh nghĩa, tiểu tử kia, vậy mà không để cho mẹ Điều Hòa y phục.
- Đưa rồi, trên người của mẹ là Điều Hòa y phục.
Cổ Thiên Cầm nhìn thấy Trần Thanh Đế hiếu thuận, trong nội tâm như ăn hết mật, ngọt ngào không thôi.
- A, trên người mẹ là nó?
Trần Thanh Đế không dám tin tưởng nói:
- Chẳng lẽ Điều Hòa y phục có bước phát triển mới rồi hả? Như thế nào xinh đẹp như vậy? Hay là vóc người mẹ đẹp, cho nên mới xinh đẹp?
Sự tình Điều Hòa y phục, Trần Thanh Đế đương nhiên biết rõ, vẫn là Trần đại thiếu chế tác.
Chỉ là, Trần Thanh Đế giả bộ hồ đồ mà thôi.
Vô cùng cao hứng ly khai, Trần Thanh Đế về tới biệt thự Giang Sơn Ngự Cảnh, nằm ở trên ghế sa lon xem tivi, thời gian này rất tiêu diêu tự tại.
Có thể nhàn rỗi, thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.