Chương 387: Bắt
Diện Hồng Nhĩ Xích
28/09/2013
- Xét cẩn thận cho lão tử, không được bỏ qua bất luận dấu vết gì.
Trần Chấn Hoa vung tay lên, gần ngàn tên quân nhân rất nhanh tản ra.
Cùng lúc đó, trong một nhà xưởng bỏ hoang cực kỳ xa xôi, hơn mười tên thành viên Huyết Nhận xuất hiện ở bên ngoài. Bọn hắn một đường truy tra, rốt cuộc tìm được một tia manh mối.
Hung thủ súng bắn tỉa đào tẩu kia, vứt súng ở trong nhà xưởng này.
Hơn mười tên thành viên Huyết Nhận, ngay ngắn liếc nhau một cái, sau một phen khoa tay múa chân, cũng không có lẻn vào nhà xưởng. Mà là giống như U Linh trong đêm tối, thân nhẹ như khói, lặng yên ẩn núp.
Lữ gia đại viện, thanh âm thủy tinh bị đập nát, thanh âm lục tung, khắp nơi rầm rầm, phi thường náo nhiệt. Làm cho đêm tối trở nên sôi trào.
- Ngăn tủ rõ ràng như vậy, ai nói không thể giấu người, hung thủ nói không chừng lợi dụng loại tâm lý này tránh thoát lùng bắt.
Phanh….
Trần Chấn Hoa một cước đá vào ngăn tủ, ngăn tủ trực tiếp bị đá ra một cái động lớn:
- Như vậy tốc độ tìm tòi mới có thể nhanh hơn.
- Bình hoa? Ai biết rõ, thích khách có thể có Súc Cốt Công hay không? Nói không chừng co lại ở bên trong.
Trần Chấn Hoa cầm lấy một cái bình hoa, trực tiếp đập lên mặt đất:
- Trong bình hoa này không có, nhìn xem những bên trong cái khác có hay không.
Phanh!
Mặc kệ lớn nhỏ, nhưng phàm là bình hoa, tất cả đều bị quân nhân đập nát.
Bình hoa cao hơn một mét, ngươi nói có thể giấu người thì cũng thôi, ngay cả bình cỡ bàn tay, ngươi cũng không buông tha? Nói như vậy, ngươi chui vào bên trong thử xem?
Lữ gia gia chủ Lữ Văn, nhìn xem tràng cảnh như vậy, mặt mo không ngừng run rẩy, những bình hoa này ta mới tìm người mua được, mang lên, giá rất cao đó a...
Rầm rầm rầm...
Dưới sự lãnh đạo anh minh của Trần Chấn Hoa, gần ngàn tên quân nhân, căn bản không phải là xét người, mà là đến đập phá.
Những người này xem ra đã là trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nguyên một đám còn rất biết hàng, cái gì không đắt không nện, chuyên chọn quý giá mà đập.
Lần thứ nhất, Trần Chấn Hoa bởi vì Trần Phong Nhiên chết, đi tới Lữ gia đại náo một lần, gặp cái gì nện cái đó. Bất quá, Lữ Văn sớm có chuẩn bị, tổn thất cũng không lớn.
Về sau, Trần Thanh Đế cũng chơi chiêu này, cái gì đáng giá, đều bị đập không sai biệt lắm, lại để cho Lữ gia tổn thất cực kỳ thảm trọng.
Đồ vật bị đập, bị hủy, Lữ Văn lại phái người mua sắm, sưu tập, lúc này mới vừa mang lên, còn chưa có nóng đất, Trần Chấn Hoa lại đập phá.
Lần trước Trần Chấn Hoa không có nện thứ đáng giá. Xem ra lần này là đến bổ sung.
Tim Lữ Văn nhỏ máu.
Tiền a, cái này tất cả đều là tiền a, Lữ gia không thiếu tiền, nhưng cũng gánh không được hai ba ngày đến đập một lần a.
Ở gần ngàn tên quân nhân 'điều tra', Lý gia to như vậy biến thành ổ ăn mày, khắp nơi đều là rách tung toé, cái này lại để cho người Lữ gia khóc không ra nước mắt.
Bất quá khá tốt chính là, lần này Trần Chấn Hoa ôn nhu hơn Trần Thanh Đế một chút, không có gặp người liền đánh.
Bá bá bá...
Gần ngàn tên quân nhân, sau khi 'Điều tra' hoàn tất, rất nhanh từ bốn phía Lữ gia chui ra. Về tới bên người Quân Thần Trần Chấn Hoa.
- Quân Thần, không có phát hiện hung thủ ám sát Trần đại thiếu.
Một đám quân nhân, ngay ngắn báo cáo.
- Không có?
Ánh mắt Trần Chấn Hoa quét qua Lữ gia đã thành ổ chó, tâm tình sảng khoái không ít, vô cùng nghiêm túc nói:
- Trải qua điều tra chứng minh, Lữ gia là trong sạch, chúng ta...
- Ân?
Lời còn chưa nói hết, Trần Chấn Hoa nhíu mày, móc thiết bị thông đặc thù tin ra. Phía trên xuất hiện bảy chữ: phát hiện tóc vàng, xin chỉ thị.
Tóc vàng, chỉ đương nhiên là nữ nhân ám sát kia rồi.
Hơn mười thành viên Huyết Nhận kia, sau khi phát hiện hung thủ, cũng không có tiến hành bắt, mà là lựa chọn thông tri Trần Chấn Hoa.
- Tiếp tục đi nhà khác.
Trần Chấn Hoa vung tay lên, lạnh giọng quát.
Ông ông...
Thanh âm động cơ xe quân đội vang lên, từng chiếc xe quân đội rất nhanh lao ra Lữ gia. Lập tức, Lữ gia trở nên yên tĩnh trở lại.
Trần Chấn Hoa ly khai Lữ gia, trực tiếp về tới quân đội đại viện. Trong quá trình trở về, Trần Chấn Hoa chỉ hắn đi một chữ: bắt!
Một nữ súng bắn tỉa, còn không đáng để cho Quân Thần lao sư động chúng, có hơn mười tên Huyết Nhận liên thủ, đối với đối phương mà nói, cũng đã rất coi trọng.
Huyết Nhận, đây chính là từng binh sĩ tác chiến mạnh nhất Hoa H,.
Đương nhiên, đây không phải nói, Hoa Hạ sẽ không có binh lính mạnh hơn Huyết Nhận. Chỉ là, những người kia, tất cả đều là bộ đội cơ mật quốc gia, là bảo của quốc gia.
Những người kia tồn tại, coi như là Trần Chấn Hoa hiện tại, cũng không có tư cách đụng chạm. Chỉ có tồn tại như Trần lão gia tử, mới có tư cách tiếp xúc.
Về phần Lữ Văn?
Một cán bộ chính trị, làm tới Bộ trưởng, nhưng ngay cả Huyết Nhận cũng chỉ là nghe nói, không có tư cách tiếp xúc, chớ nói chi là những người kia.
Rạng sáng 12h, Trần Thanh Đế ở trong biệt thự nhíu mày, đến bây giờ còn không có tin tức. Hắn cũng không hề chờ, quyết đoán nằm ngủ.
- Thành viên Huyết Nhận, cho dù đã nhận được tin tức súng bắn tỉa, cũng sẽ không nói cho ta biết.
Trần Thanh Đế lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng:
- Ngày mai đi tìm cha.
Ngoại trừ vài tên thành viên Huyết Nhận được Trần Thanh Đế cứu một lần, thì không có một cái nào thèm nhìn Trần đại thiếu.
Bối cảnh của bọn hắn tuy không bằng Trần Thanh Đế, nhưng, bọn hắn lại xem thường Trần Thanh Đế.
Đây là một loại kiêu ngạo.
Ở trong mắt của bọn hắn, bối cảnh gì đều là giả, chỉ có sức chiến đấu bản thân mới là thật. Muốn được bọn hắn thừa nhận, vậy thì lấy ra sức chiến đấu đầy đủ đến.
Trần Chấn Hoa vung tay lên, gần ngàn tên quân nhân rất nhanh tản ra.
Cùng lúc đó, trong một nhà xưởng bỏ hoang cực kỳ xa xôi, hơn mười tên thành viên Huyết Nhận xuất hiện ở bên ngoài. Bọn hắn một đường truy tra, rốt cuộc tìm được một tia manh mối.
Hung thủ súng bắn tỉa đào tẩu kia, vứt súng ở trong nhà xưởng này.
Hơn mười tên thành viên Huyết Nhận, ngay ngắn liếc nhau một cái, sau một phen khoa tay múa chân, cũng không có lẻn vào nhà xưởng. Mà là giống như U Linh trong đêm tối, thân nhẹ như khói, lặng yên ẩn núp.
Lữ gia đại viện, thanh âm thủy tinh bị đập nát, thanh âm lục tung, khắp nơi rầm rầm, phi thường náo nhiệt. Làm cho đêm tối trở nên sôi trào.
- Ngăn tủ rõ ràng như vậy, ai nói không thể giấu người, hung thủ nói không chừng lợi dụng loại tâm lý này tránh thoát lùng bắt.
Phanh….
Trần Chấn Hoa một cước đá vào ngăn tủ, ngăn tủ trực tiếp bị đá ra một cái động lớn:
- Như vậy tốc độ tìm tòi mới có thể nhanh hơn.
- Bình hoa? Ai biết rõ, thích khách có thể có Súc Cốt Công hay không? Nói không chừng co lại ở bên trong.
Trần Chấn Hoa cầm lấy một cái bình hoa, trực tiếp đập lên mặt đất:
- Trong bình hoa này không có, nhìn xem những bên trong cái khác có hay không.
Phanh!
Mặc kệ lớn nhỏ, nhưng phàm là bình hoa, tất cả đều bị quân nhân đập nát.
Bình hoa cao hơn một mét, ngươi nói có thể giấu người thì cũng thôi, ngay cả bình cỡ bàn tay, ngươi cũng không buông tha? Nói như vậy, ngươi chui vào bên trong thử xem?
Lữ gia gia chủ Lữ Văn, nhìn xem tràng cảnh như vậy, mặt mo không ngừng run rẩy, những bình hoa này ta mới tìm người mua được, mang lên, giá rất cao đó a...
Rầm rầm rầm...
Dưới sự lãnh đạo anh minh của Trần Chấn Hoa, gần ngàn tên quân nhân, căn bản không phải là xét người, mà là đến đập phá.
Những người này xem ra đã là trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nguyên một đám còn rất biết hàng, cái gì không đắt không nện, chuyên chọn quý giá mà đập.
Lần thứ nhất, Trần Chấn Hoa bởi vì Trần Phong Nhiên chết, đi tới Lữ gia đại náo một lần, gặp cái gì nện cái đó. Bất quá, Lữ Văn sớm có chuẩn bị, tổn thất cũng không lớn.
Về sau, Trần Thanh Đế cũng chơi chiêu này, cái gì đáng giá, đều bị đập không sai biệt lắm, lại để cho Lữ gia tổn thất cực kỳ thảm trọng.
Đồ vật bị đập, bị hủy, Lữ Văn lại phái người mua sắm, sưu tập, lúc này mới vừa mang lên, còn chưa có nóng đất, Trần Chấn Hoa lại đập phá.
Lần trước Trần Chấn Hoa không có nện thứ đáng giá. Xem ra lần này là đến bổ sung.
Tim Lữ Văn nhỏ máu.
Tiền a, cái này tất cả đều là tiền a, Lữ gia không thiếu tiền, nhưng cũng gánh không được hai ba ngày đến đập một lần a.
Ở gần ngàn tên quân nhân 'điều tra', Lý gia to như vậy biến thành ổ ăn mày, khắp nơi đều là rách tung toé, cái này lại để cho người Lữ gia khóc không ra nước mắt.
Bất quá khá tốt chính là, lần này Trần Chấn Hoa ôn nhu hơn Trần Thanh Đế một chút, không có gặp người liền đánh.
Bá bá bá...
Gần ngàn tên quân nhân, sau khi 'Điều tra' hoàn tất, rất nhanh từ bốn phía Lữ gia chui ra. Về tới bên người Quân Thần Trần Chấn Hoa.
- Quân Thần, không có phát hiện hung thủ ám sát Trần đại thiếu.
Một đám quân nhân, ngay ngắn báo cáo.
- Không có?
Ánh mắt Trần Chấn Hoa quét qua Lữ gia đã thành ổ chó, tâm tình sảng khoái không ít, vô cùng nghiêm túc nói:
- Trải qua điều tra chứng minh, Lữ gia là trong sạch, chúng ta...
- Ân?
Lời còn chưa nói hết, Trần Chấn Hoa nhíu mày, móc thiết bị thông đặc thù tin ra. Phía trên xuất hiện bảy chữ: phát hiện tóc vàng, xin chỉ thị.
Tóc vàng, chỉ đương nhiên là nữ nhân ám sát kia rồi.
Hơn mười thành viên Huyết Nhận kia, sau khi phát hiện hung thủ, cũng không có tiến hành bắt, mà là lựa chọn thông tri Trần Chấn Hoa.
- Tiếp tục đi nhà khác.
Trần Chấn Hoa vung tay lên, lạnh giọng quát.
Ông ông...
Thanh âm động cơ xe quân đội vang lên, từng chiếc xe quân đội rất nhanh lao ra Lữ gia. Lập tức, Lữ gia trở nên yên tĩnh trở lại.
Trần Chấn Hoa ly khai Lữ gia, trực tiếp về tới quân đội đại viện. Trong quá trình trở về, Trần Chấn Hoa chỉ hắn đi một chữ: bắt!
Một nữ súng bắn tỉa, còn không đáng để cho Quân Thần lao sư động chúng, có hơn mười tên Huyết Nhận liên thủ, đối với đối phương mà nói, cũng đã rất coi trọng.
Huyết Nhận, đây chính là từng binh sĩ tác chiến mạnh nhất Hoa H,.
Đương nhiên, đây không phải nói, Hoa Hạ sẽ không có binh lính mạnh hơn Huyết Nhận. Chỉ là, những người kia, tất cả đều là bộ đội cơ mật quốc gia, là bảo của quốc gia.
Những người kia tồn tại, coi như là Trần Chấn Hoa hiện tại, cũng không có tư cách đụng chạm. Chỉ có tồn tại như Trần lão gia tử, mới có tư cách tiếp xúc.
Về phần Lữ Văn?
Một cán bộ chính trị, làm tới Bộ trưởng, nhưng ngay cả Huyết Nhận cũng chỉ là nghe nói, không có tư cách tiếp xúc, chớ nói chi là những người kia.
Rạng sáng 12h, Trần Thanh Đế ở trong biệt thự nhíu mày, đến bây giờ còn không có tin tức. Hắn cũng không hề chờ, quyết đoán nằm ngủ.
- Thành viên Huyết Nhận, cho dù đã nhận được tin tức súng bắn tỉa, cũng sẽ không nói cho ta biết.
Trần Thanh Đế lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng:
- Ngày mai đi tìm cha.
Ngoại trừ vài tên thành viên Huyết Nhận được Trần Thanh Đế cứu một lần, thì không có một cái nào thèm nhìn Trần đại thiếu.
Bối cảnh của bọn hắn tuy không bằng Trần Thanh Đế, nhưng, bọn hắn lại xem thường Trần Thanh Đế.
Đây là một loại kiêu ngạo.
Ở trong mắt của bọn hắn, bối cảnh gì đều là giả, chỉ có sức chiến đấu bản thân mới là thật. Muốn được bọn hắn thừa nhận, vậy thì lấy ra sức chiến đấu đầy đủ đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.