Chương 737: Bị cắn đi ra
Diện Hồng Nhĩ Xích
05/02/2014
Cũng chính bởi vì như thế, Lão Quỷ mới chậm chạp không có xuất hiện.
Nếu như Lão Quỷ biết rõ, Nhâm Vô Tu phát hiện hắn, là bảo hắn đi ra, Lão Quỷ hắn, tuyệt đối sẽ không chút do dự, nhu thuận đi ra.
- Vô Tu huynh đệ, là ta... Ha ha, là Lão Quỷ ta a.
Lão Quỷ hít sâu một hơi, nói ra:
- Ta vừa mới tới đây, phát hiện ngươi và Khuyết Lưu đã có mặt, cho nên không có quấy rầy.
- Ta bảo ngươi đi ra, vì cái gì không đi ra?
Sắc mặt Nhâm Vô Tu âm trầm, nhìn chằm chằm vào Lão Quỷ:
- Lão Quỷ, chẳng lẽ ngươi muốn chết hay sao?
Người khiêu khích Nhâm Vô Tu, cũng không mấy cái có kết cục tốt.
- Cái kia, ta nghĩ ngươi không có phát hiện ta, mà là phát hiện Trần Thanh Đế... cho nên...
Vẻ mặt Lão Quỷ xấu hổ nói:
- Nên ta không quấy rầy ngươi.
- Trần Thanh Đế? Còn có một người?
Trong con ngươi của Nhâm Vô Tu, hiện lên vẻ kinh ngạc. Hắn như thế nào cũng thật không ngờ, từ một nơi bí mật gần đó, vậy mà còn có một người.
- Không có phát hiện? Vậy mà thật không có phát hiện?
Lão Quỷ chấn kinh rồi, nhịn không được liếc qua bụi cỏ mà Trần Thanh Đế ẩn núp.
Lão Quỷ là theo chân Trần Thanh Đế đến, cho nên, biết rõ Trần đại thiếu ẩn núp ở địa phương nào.
Nhưng mà, Nhâm Vô Tu vậy mà không có phát hiện.
- Con mẹ nó, cái Lão Quỷ chết tiệt này, ta *** cả nhà hắn, làm cả nhà của hắn.
Trong lòng Trần Thanh Đế, hung hăng mắng Lão Quỷ một phen.
Con mẹ nó, bị phát hiện thì bị phát hiện, làm gì cũng cắn lão tử đi ra?
Trần đại thiếu hận không thể hiện tại giết chết Lão Quỷ.
- Trần Thanh Đế, còn để cho ta mời ngươi đi ra hay sao?
Ánh mắt của Nhâm Vô Tu, cũng đã rơi vào trong bụi cỏ Trần Thanh Đế ẩn núp kia, lạnh giọng nói ra.
- Cái kia không cần, không cần... ta tự mình đi ra.
Thanh âm của Trần Thanh Đế vang lên, lập tức, bụi cỏ bị đẩy ra, Trần đại thiếu đứng lên, đi ra.
- Trần gia, Trần Thanh Đế?
Nhìn thấy Trần Thanh Đế đi tới, Nhâm Vô Tu nhíu mày.
Không đợi Trần Thanh Đế nói chuyện, Lão Quỷ ở một bên, cười hắc hắc, nói ra:
- Vô Tu huynh đệ, thằng này đúng là Trần gia Trần Thanh Đế.
- Ta có hỏi ngươi sao?
Nhâm Vô Tu lạnh lùng nhìn Lão Quỷ.
Lão Quỷ rụt rụt đầu, quyết đoán không nói.
- Con mẹ nó, cho ngươi con mẹ nó bị coi thường? Cho ngươi con mẹ nó lắm miệng.
Trong nội tâm Trần Thanh Đế, hung hăng trả thù một bả:
- Gọi ta đi ra, có chuyện gì không?
- Trả lời vấn đề của ta.
Nhâm Vô Tu lạnh giọng nói ra.
- Ta... móa...
Trần Thanh Đế nhịn không được liếc mắt, oán thầm không thôi:
- Con mẹ nó, Lão Quỷ đã nói tất cả, ca ca ta là Trần Thanh Đế, ngươi còn hỏi, móa!
- Đúng vậy.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Không biết có gì chỉ giáo?
Trần đại thiếu cũng không phải ăn chay, ngươi là Kết Đan sơ kỳ thì có làm sao? Chẳng lẽ lão tử còn sợ ngươi? Ngươi cố tình gây sự, trang bức, lão tử há có thể mua ngươi sổ sách?
Vốn Trần Thanh Đế vẫn là rất khách khí, bất quá, hiện tại, lại rất bình thản.
Sợ?
Không có ý tứ, Trần đại thiếu căn bản cũng không có sợ qua, không biết sợ là cái gì.
- Tiểu tử, ngươi là cái thái độ gì? Như thế nào nói chuyện cùng Vô Tu huynh đệ như vậy?
Lão Quỷ tiến lên một bước, nhìn Trần Thanh Đế lạnh giọng nói ra:
- Ta nhìn ngươi là muốn chết.
Vuốt mông ngựa.
Lão Quỷ này, là nịnh nọt Nhâm Vô Tu.
Hết cách rồi, ngay từ đầu Lão Quỷ hắn không có đi ra, là bị Nhâm Vô Tu bức đi ra đấy. Hậu quả kia, là vô cùng nghiêm trọng.
Người nào không biết, tính tình Nhâm Vô Tu phi thường cổ quái, thuận theo ý tứ của Nhâm Vô Tu, chỉ cần không phải thâm cừu đại hận gì, Nhâm Vô Tu sẽ không như thế nào đối với ngươi.
Tối đa cũng chỉ là nói ngươi vài câu, ngay cả mắng cũng không mắng, sẽ cho ngươi xéo đi.
Không thuận theo?
Đánh không chết cũng tàn phế!
Tuy Lão Quỷ cũng có được thực lực tương đương với Kết Đan sơ kỳ, nhưng mà, hắn chỉ là một Băng Dị Năng giả mà thôi, căn bản là không cách nào so sánh với Tu Chân giả.
Nhâm Vô Tu muốn giết hắn, còn là phi thường nhẹ nhõm.
Cho nên, Lão Quỷ chỉ có thể nịnh nọt Nhâm Vô Tu.
- Ta có bảo ngươi nói chuyện sao?
Nhâm Vô Tu nhướng mày, lập tức vung tay lên, nương theo một tiếng trầm đục, Lão Quỷ trực tiếp bị đánh bay.
Oanh!
- Phốc!
Lão Quỷ bị đánh bay vài trăm mét, hung hăng ngã trên mặt đất, liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi, sắc mặt cũng lập tức trở nên dị thường khó coi.
Mã thí tâng bốc, vuốt trúng đùi ngựa rồi.
Đối mặt Nhâm Vô Tu công kích, dùng thực lực của Lão Quỷ, không phải không tránh thoát, bất quá, hắn không dám trốn.
Không né.
Cũng ngay ở lúc này, phun ra vài ngụm máu.
Né.
Vậy cũng không giống với lúc trước, gặp người chết đấy.
- Cút!
Nếu như Lão Quỷ biết rõ, Nhâm Vô Tu phát hiện hắn, là bảo hắn đi ra, Lão Quỷ hắn, tuyệt đối sẽ không chút do dự, nhu thuận đi ra.
- Vô Tu huynh đệ, là ta... Ha ha, là Lão Quỷ ta a.
Lão Quỷ hít sâu một hơi, nói ra:
- Ta vừa mới tới đây, phát hiện ngươi và Khuyết Lưu đã có mặt, cho nên không có quấy rầy.
- Ta bảo ngươi đi ra, vì cái gì không đi ra?
Sắc mặt Nhâm Vô Tu âm trầm, nhìn chằm chằm vào Lão Quỷ:
- Lão Quỷ, chẳng lẽ ngươi muốn chết hay sao?
Người khiêu khích Nhâm Vô Tu, cũng không mấy cái có kết cục tốt.
- Cái kia, ta nghĩ ngươi không có phát hiện ta, mà là phát hiện Trần Thanh Đế... cho nên...
Vẻ mặt Lão Quỷ xấu hổ nói:
- Nên ta không quấy rầy ngươi.
- Trần Thanh Đế? Còn có một người?
Trong con ngươi của Nhâm Vô Tu, hiện lên vẻ kinh ngạc. Hắn như thế nào cũng thật không ngờ, từ một nơi bí mật gần đó, vậy mà còn có một người.
- Không có phát hiện? Vậy mà thật không có phát hiện?
Lão Quỷ chấn kinh rồi, nhịn không được liếc qua bụi cỏ mà Trần Thanh Đế ẩn núp.
Lão Quỷ là theo chân Trần Thanh Đế đến, cho nên, biết rõ Trần đại thiếu ẩn núp ở địa phương nào.
Nhưng mà, Nhâm Vô Tu vậy mà không có phát hiện.
- Con mẹ nó, cái Lão Quỷ chết tiệt này, ta *** cả nhà hắn, làm cả nhà của hắn.
Trong lòng Trần Thanh Đế, hung hăng mắng Lão Quỷ một phen.
Con mẹ nó, bị phát hiện thì bị phát hiện, làm gì cũng cắn lão tử đi ra?
Trần đại thiếu hận không thể hiện tại giết chết Lão Quỷ.
- Trần Thanh Đế, còn để cho ta mời ngươi đi ra hay sao?
Ánh mắt của Nhâm Vô Tu, cũng đã rơi vào trong bụi cỏ Trần Thanh Đế ẩn núp kia, lạnh giọng nói ra.
- Cái kia không cần, không cần... ta tự mình đi ra.
Thanh âm của Trần Thanh Đế vang lên, lập tức, bụi cỏ bị đẩy ra, Trần đại thiếu đứng lên, đi ra.
- Trần gia, Trần Thanh Đế?
Nhìn thấy Trần Thanh Đế đi tới, Nhâm Vô Tu nhíu mày.
Không đợi Trần Thanh Đế nói chuyện, Lão Quỷ ở một bên, cười hắc hắc, nói ra:
- Vô Tu huynh đệ, thằng này đúng là Trần gia Trần Thanh Đế.
- Ta có hỏi ngươi sao?
Nhâm Vô Tu lạnh lùng nhìn Lão Quỷ.
Lão Quỷ rụt rụt đầu, quyết đoán không nói.
- Con mẹ nó, cho ngươi con mẹ nó bị coi thường? Cho ngươi con mẹ nó lắm miệng.
Trong nội tâm Trần Thanh Đế, hung hăng trả thù một bả:
- Gọi ta đi ra, có chuyện gì không?
- Trả lời vấn đề của ta.
Nhâm Vô Tu lạnh giọng nói ra.
- Ta... móa...
Trần Thanh Đế nhịn không được liếc mắt, oán thầm không thôi:
- Con mẹ nó, Lão Quỷ đã nói tất cả, ca ca ta là Trần Thanh Đế, ngươi còn hỏi, móa!
- Đúng vậy.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Không biết có gì chỉ giáo?
Trần đại thiếu cũng không phải ăn chay, ngươi là Kết Đan sơ kỳ thì có làm sao? Chẳng lẽ lão tử còn sợ ngươi? Ngươi cố tình gây sự, trang bức, lão tử há có thể mua ngươi sổ sách?
Vốn Trần Thanh Đế vẫn là rất khách khí, bất quá, hiện tại, lại rất bình thản.
Sợ?
Không có ý tứ, Trần đại thiếu căn bản cũng không có sợ qua, không biết sợ là cái gì.
- Tiểu tử, ngươi là cái thái độ gì? Như thế nào nói chuyện cùng Vô Tu huynh đệ như vậy?
Lão Quỷ tiến lên một bước, nhìn Trần Thanh Đế lạnh giọng nói ra:
- Ta nhìn ngươi là muốn chết.
Vuốt mông ngựa.
Lão Quỷ này, là nịnh nọt Nhâm Vô Tu.
Hết cách rồi, ngay từ đầu Lão Quỷ hắn không có đi ra, là bị Nhâm Vô Tu bức đi ra đấy. Hậu quả kia, là vô cùng nghiêm trọng.
Người nào không biết, tính tình Nhâm Vô Tu phi thường cổ quái, thuận theo ý tứ của Nhâm Vô Tu, chỉ cần không phải thâm cừu đại hận gì, Nhâm Vô Tu sẽ không như thế nào đối với ngươi.
Tối đa cũng chỉ là nói ngươi vài câu, ngay cả mắng cũng không mắng, sẽ cho ngươi xéo đi.
Không thuận theo?
Đánh không chết cũng tàn phế!
Tuy Lão Quỷ cũng có được thực lực tương đương với Kết Đan sơ kỳ, nhưng mà, hắn chỉ là một Băng Dị Năng giả mà thôi, căn bản là không cách nào so sánh với Tu Chân giả.
Nhâm Vô Tu muốn giết hắn, còn là phi thường nhẹ nhõm.
Cho nên, Lão Quỷ chỉ có thể nịnh nọt Nhâm Vô Tu.
- Ta có bảo ngươi nói chuyện sao?
Nhâm Vô Tu nhướng mày, lập tức vung tay lên, nương theo một tiếng trầm đục, Lão Quỷ trực tiếp bị đánh bay.
Oanh!
- Phốc!
Lão Quỷ bị đánh bay vài trăm mét, hung hăng ngã trên mặt đất, liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi, sắc mặt cũng lập tức trở nên dị thường khó coi.
Mã thí tâng bốc, vuốt trúng đùi ngựa rồi.
Đối mặt Nhâm Vô Tu công kích, dùng thực lực của Lão Quỷ, không phải không tránh thoát, bất quá, hắn không dám trốn.
Không né.
Cũng ngay ở lúc này, phun ra vài ngụm máu.
Né.
Vậy cũng không giống với lúc trước, gặp người chết đấy.
- Cút!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.