Chương 163: Cảm giác kỳ lạ
Diện Hồng Nhĩ Xích
14/09/2013
- Con mẹ nó, phế vật Trần Thanh Đế kia vậy mà chưa đến.
Trần Phong Nhiên đang đào tẩu, thần thức tản ra, cũng không có phát hiện tung tích của Trần Thanh Đế:
- Hắn thật sự sợ sao? Hay là tốc độ của ta quá nhanh, hắn không cách nào đuổi kịp?
Trần Phong Nhiên là người nào?
Đây chính là Tu Chân giả thần kỳ, cường hãn a.
Trần Phong Nhiên cho tới bây giờ cũng không nghĩ qua, Trần Thanh Đế sẽ là Tu Chân giả. Tu Chân giả không nên có bộ dạng như Trần đại thiếu, phải giống như Trần Phong Nhiên hắn, gầy trơ xương, giống như thây khô mới đúng.
Cho nên, Trần đại thiếu ở trong mắt Trần Phong Nhiên, chỉ là một cao thủ thực lực so với hắn mạnh hơn mà thôi.
Tuy sức chiến đấu của Trần Thanh Đế mạnh hơn hắn, nhưng điều này cũng không có thể chứng minh Tu Chân giả không lợi hại, chỉ có thể nói tu vi của Trần Phong Nhiên quá thấp.
Bởi vì tu vi hắn yếu ớt, cho nên mới bị Trần Thanh Đế đánh trọng thương, không phải đối thủ của Trần đại thiếu.
Mà không phải Tu Chân giả, sẽ không có đồ vật thần kỳ như thần thức, cho dù Trần Thanh Đế lại mạnh như thế nào, cũng không cách nào giấu diếm được thần thức thần kỳ của Tu Chân giả.
Cho nên, Trần Phong Nhiên mới dám đoán chắc, Trần Thanh Đế cũng không có truy tới.
Nếu như Trần Phong Nhiên biết rõ, Trần Thanh Đế không chỉ là Tu Chân giả, mà tu vi còn cao hơn hắn, hắn sẽ không nghĩ như vậy nữa rồi.
- Nếu như phế vật Trần Thanh Đế kia không theo tới, lão bất tử Hoàng Thư Lang kia tất nhiên sẽ tự mình đi biệt thự, giết Trần Thanh Đế.
Trần Phong Nhiên một bên đào tẩu, một bên thầm nghĩ:
- Kể từ đó, Lâm Tĩnh Nhu và Trần Hương Hương, cùng ta không có quan hệ gì rồi, tất nhiên sẽ trở thành chất dinh dưỡng tăng tu vi lên của Hoàng Thư Lang.
- Hoàng Thư Lang hắn tính là cái gì chứ? Chỉ là một Tu Chân giả không có bất kỳ bối cảnh, chán nản mà thôi. Có tư cách gì đạt được Lâm Tĩnh Nhu cùng Trần Hương Hương?
Trong hai tròng mắt của Trần Phong Nhiên, hiện lên một đạo hàn mang:
- Lâm Tĩnh Nhu cùng Trần Hương Hương là của Trần Phong Nhiên ta, chỉ có Trần Phong Nhiên ta mới xứng đạt được thân thể của các nàng, chỉ có ta.
- Ngoại trừ Lâm Tĩnh Nhu cùng Trần Hương Hương, còn có xử nữ mà Trần Thanh Đế kia mang về.
Với tư cách Tà Tu, Trần Phong Nhiên đối với xử nữ có thể nói là phi thường mẫn cảm, đương nhiên đã cảm nhận được Trương Kiều mê man trong xe.
- Xử nữ kia, đối với ta có một lực hấp dẫn đầm đặc, để cho ta rất khát vọng đạt được nàng.
Trần Phong Nhiên liếm liếm bờ môi, thầm nghĩ:
- Ta có một loại dự cảm, chỉ cần đạt được thân thể xử nữ kia, hấp thu tinh huyết của nàng, tu vi của ta tất nhiên sẽ tăng nhiều.
- Tu vi tăng lên tuyệt đối không chỉ là một chút.
Loại cảm ứng này của Trần Phong Nhiên, rất mãnh liệt:
- Ta có loại cảm giác mãnh liệt này, Hoàng Thư Lang cũng sẽ có, bị hắn phát hiện, ba người Lâm Tĩnh Nhu các nàng, ta một cái cũng đừng nghĩ đến.
Lúc trước bên trong mấy lần gây án, Trần Phong Nhiên gian sát, hấp thu số lượng tinh huyết xử nữ tuy không ít. Nhưng mà, hơi xinh đẹp một chút, tất cả đều bị Hoàng Thư Lang gian sát.
Dùng tướng mạo của Lâm Tĩnh Nhu cùng Trần Hương Hương, cộng thêm bản tính của Hoàng Thư Lang, có thể phân cho Trần Phong Nhiên một cái mới là lạ. Nhất là, Trương Kiều mê man trong xe, Trần Phong Nhiên càng đừng suy nghĩ.
- Không được, tất cả các nàng đều là của ta.
Trần Phong Nhiên cắn răng, thầm nghĩ trong lòng:
- Trần Thanh Đế, hi vọng phế vật ngươi, không phải thật sự sợ.
Trần Phong Nhiên đột nhiên chậm lại tốc độ chạy trốn của mình.
Rất rõ ràng, Trần Phong Nhiên muốn đợi Trần đại thiếu.
- Chậm tốc độ, lại không có phát hiện ta, cho rằng ta theo không kịp sao?
Trần Thanh Đế ở trong chỗ tối, trong nội tâm cười lạnh không thôi:
- Xem ra, hắn cũng nghĩ đến, ta có khả năng sẽ theo dõi. đầu của Trần Phong Nhiên, còn không có tu luyện đến ngốc.
Dùng tu vi của Trần Thanh Đế, Trần Phong Nhiên có thể phát hiện mới là lạ.
- Con mẹ nó, Trần Thanh Đế cái phế vật kia, vậy mà thật không có theo tới.
Lại qua nửa giờ, thời điểm đi qua một biệt thự vùng ngoại ô, Trần Phong Nhiên nghiến răng nghiến lợi mắng thầm:
- Phế vật, Trần Thanh Đế chính là một phế vật.
Trần Thanh Đế không theo tới, mình trọng thương trở về, Hoàng Thư Lang nhất định sẽ nhúng tay. Nhanh chóng chém giết Trần Thanh Đế, để cho Trần Phong Nhiên trở thành người thừa kế duy nhất của Trần gia.
Kể từ đó, Hoàng Thư Lang có thể hưởng dụng đại lượng xử nữ, tăng lên tu vi của mình rồi.
Xử nữ!
Lâm Tĩnh Nhu, Trần Hương Hương cùng với Trương Kiều, Hoàng Thư Lang chắc chắn sẽ không buông tha.
Trong nội tâm Trần Phong Nhiên không phục, bất quá, dù không phục như thế nào, hắn cũng không dám phản kháng. Hắn hiện tại ngay cả Trần Thanh Đế cũng đánh không lại, càng không phải đối thủ của Hoàng Thư Lang.
- Con mẹ nó, trong cái biệt thự này, vậy mà một xử nữ cũng không có, cho dù là một tiểu cô nương cũng được a.
Trần Phong Nhiên nhìn biệt thự xa hoa xa xa. Dùng Tà Tu chi pháp của hắn, trong nháy mắt cũng cảm giác được, tòa biệt thự này không có xử nữ.
- Trần Thanh Đế không đến, cũng chỉ có thể tiện nghi cho Hoàng Thư Lang rồi.
Trong nội tâm Trần Phong Nhiên rất không cam lòng, lại không thể tránh được, tốc độ đột nhiên bạo tăng, rất nhanh ly khai.
- Xem ra hắn là buông tha cho, cho rằng ta không có theo tới.
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, thầm nghĩ trong lòng:
- Như thế rất tốt, có thể đánh bọn hắn trở tay không kịp.
Thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, đi theo.
- Ân? Là Sơn Khẩu Tổ Tá Đằng Thiếu tổ trưởng kia.
Vừa đi vài bước, Trần Thanh Đế đột nhiên ngừng lại, rất nhanh nhìn biệt thự kia, lông mày nhíu lại, thầm nghĩ:
- Bọn hắn hùng hổ tới nơi này làm gì?
- Trần Phong Nhiên đã trọng thương, tốc độ cũng không nhanh. Mà ở trên người của hắn, ta đã để lại ấn ký, không sợ mất dấu.
Trần Thanh Đế nhìn thoáng qua phương hướng Trần Phong Nhiên biến mất, thầm nghĩ trong lòng:
Trần Phong Nhiên đang đào tẩu, thần thức tản ra, cũng không có phát hiện tung tích của Trần Thanh Đế:
- Hắn thật sự sợ sao? Hay là tốc độ của ta quá nhanh, hắn không cách nào đuổi kịp?
Trần Phong Nhiên là người nào?
Đây chính là Tu Chân giả thần kỳ, cường hãn a.
Trần Phong Nhiên cho tới bây giờ cũng không nghĩ qua, Trần Thanh Đế sẽ là Tu Chân giả. Tu Chân giả không nên có bộ dạng như Trần đại thiếu, phải giống như Trần Phong Nhiên hắn, gầy trơ xương, giống như thây khô mới đúng.
Cho nên, Trần đại thiếu ở trong mắt Trần Phong Nhiên, chỉ là một cao thủ thực lực so với hắn mạnh hơn mà thôi.
Tuy sức chiến đấu của Trần Thanh Đế mạnh hơn hắn, nhưng điều này cũng không có thể chứng minh Tu Chân giả không lợi hại, chỉ có thể nói tu vi của Trần Phong Nhiên quá thấp.
Bởi vì tu vi hắn yếu ớt, cho nên mới bị Trần Thanh Đế đánh trọng thương, không phải đối thủ của Trần đại thiếu.
Mà không phải Tu Chân giả, sẽ không có đồ vật thần kỳ như thần thức, cho dù Trần Thanh Đế lại mạnh như thế nào, cũng không cách nào giấu diếm được thần thức thần kỳ của Tu Chân giả.
Cho nên, Trần Phong Nhiên mới dám đoán chắc, Trần Thanh Đế cũng không có truy tới.
Nếu như Trần Phong Nhiên biết rõ, Trần Thanh Đế không chỉ là Tu Chân giả, mà tu vi còn cao hơn hắn, hắn sẽ không nghĩ như vậy nữa rồi.
- Nếu như phế vật Trần Thanh Đế kia không theo tới, lão bất tử Hoàng Thư Lang kia tất nhiên sẽ tự mình đi biệt thự, giết Trần Thanh Đế.
Trần Phong Nhiên một bên đào tẩu, một bên thầm nghĩ:
- Kể từ đó, Lâm Tĩnh Nhu và Trần Hương Hương, cùng ta không có quan hệ gì rồi, tất nhiên sẽ trở thành chất dinh dưỡng tăng tu vi lên của Hoàng Thư Lang.
- Hoàng Thư Lang hắn tính là cái gì chứ? Chỉ là một Tu Chân giả không có bất kỳ bối cảnh, chán nản mà thôi. Có tư cách gì đạt được Lâm Tĩnh Nhu cùng Trần Hương Hương?
Trong hai tròng mắt của Trần Phong Nhiên, hiện lên một đạo hàn mang:
- Lâm Tĩnh Nhu cùng Trần Hương Hương là của Trần Phong Nhiên ta, chỉ có Trần Phong Nhiên ta mới xứng đạt được thân thể của các nàng, chỉ có ta.
- Ngoại trừ Lâm Tĩnh Nhu cùng Trần Hương Hương, còn có xử nữ mà Trần Thanh Đế kia mang về.
Với tư cách Tà Tu, Trần Phong Nhiên đối với xử nữ có thể nói là phi thường mẫn cảm, đương nhiên đã cảm nhận được Trương Kiều mê man trong xe.
- Xử nữ kia, đối với ta có một lực hấp dẫn đầm đặc, để cho ta rất khát vọng đạt được nàng.
Trần Phong Nhiên liếm liếm bờ môi, thầm nghĩ:
- Ta có một loại dự cảm, chỉ cần đạt được thân thể xử nữ kia, hấp thu tinh huyết của nàng, tu vi của ta tất nhiên sẽ tăng nhiều.
- Tu vi tăng lên tuyệt đối không chỉ là một chút.
Loại cảm ứng này của Trần Phong Nhiên, rất mãnh liệt:
- Ta có loại cảm giác mãnh liệt này, Hoàng Thư Lang cũng sẽ có, bị hắn phát hiện, ba người Lâm Tĩnh Nhu các nàng, ta một cái cũng đừng nghĩ đến.
Lúc trước bên trong mấy lần gây án, Trần Phong Nhiên gian sát, hấp thu số lượng tinh huyết xử nữ tuy không ít. Nhưng mà, hơi xinh đẹp một chút, tất cả đều bị Hoàng Thư Lang gian sát.
Dùng tướng mạo của Lâm Tĩnh Nhu cùng Trần Hương Hương, cộng thêm bản tính của Hoàng Thư Lang, có thể phân cho Trần Phong Nhiên một cái mới là lạ. Nhất là, Trương Kiều mê man trong xe, Trần Phong Nhiên càng đừng suy nghĩ.
- Không được, tất cả các nàng đều là của ta.
Trần Phong Nhiên cắn răng, thầm nghĩ trong lòng:
- Trần Thanh Đế, hi vọng phế vật ngươi, không phải thật sự sợ.
Trần Phong Nhiên đột nhiên chậm lại tốc độ chạy trốn của mình.
Rất rõ ràng, Trần Phong Nhiên muốn đợi Trần đại thiếu.
- Chậm tốc độ, lại không có phát hiện ta, cho rằng ta theo không kịp sao?
Trần Thanh Đế ở trong chỗ tối, trong nội tâm cười lạnh không thôi:
- Xem ra, hắn cũng nghĩ đến, ta có khả năng sẽ theo dõi. đầu của Trần Phong Nhiên, còn không có tu luyện đến ngốc.
Dùng tu vi của Trần Thanh Đế, Trần Phong Nhiên có thể phát hiện mới là lạ.
- Con mẹ nó, Trần Thanh Đế cái phế vật kia, vậy mà thật không có theo tới.
Lại qua nửa giờ, thời điểm đi qua một biệt thự vùng ngoại ô, Trần Phong Nhiên nghiến răng nghiến lợi mắng thầm:
- Phế vật, Trần Thanh Đế chính là một phế vật.
Trần Thanh Đế không theo tới, mình trọng thương trở về, Hoàng Thư Lang nhất định sẽ nhúng tay. Nhanh chóng chém giết Trần Thanh Đế, để cho Trần Phong Nhiên trở thành người thừa kế duy nhất của Trần gia.
Kể từ đó, Hoàng Thư Lang có thể hưởng dụng đại lượng xử nữ, tăng lên tu vi của mình rồi.
Xử nữ!
Lâm Tĩnh Nhu, Trần Hương Hương cùng với Trương Kiều, Hoàng Thư Lang chắc chắn sẽ không buông tha.
Trong nội tâm Trần Phong Nhiên không phục, bất quá, dù không phục như thế nào, hắn cũng không dám phản kháng. Hắn hiện tại ngay cả Trần Thanh Đế cũng đánh không lại, càng không phải đối thủ của Hoàng Thư Lang.
- Con mẹ nó, trong cái biệt thự này, vậy mà một xử nữ cũng không có, cho dù là một tiểu cô nương cũng được a.
Trần Phong Nhiên nhìn biệt thự xa hoa xa xa. Dùng Tà Tu chi pháp của hắn, trong nháy mắt cũng cảm giác được, tòa biệt thự này không có xử nữ.
- Trần Thanh Đế không đến, cũng chỉ có thể tiện nghi cho Hoàng Thư Lang rồi.
Trong nội tâm Trần Phong Nhiên rất không cam lòng, lại không thể tránh được, tốc độ đột nhiên bạo tăng, rất nhanh ly khai.
- Xem ra hắn là buông tha cho, cho rằng ta không có theo tới.
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, thầm nghĩ trong lòng:
- Như thế rất tốt, có thể đánh bọn hắn trở tay không kịp.
Thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, đi theo.
- Ân? Là Sơn Khẩu Tổ Tá Đằng Thiếu tổ trưởng kia.
Vừa đi vài bước, Trần Thanh Đế đột nhiên ngừng lại, rất nhanh nhìn biệt thự kia, lông mày nhíu lại, thầm nghĩ:
- Bọn hắn hùng hổ tới nơi này làm gì?
- Trần Phong Nhiên đã trọng thương, tốc độ cũng không nhanh. Mà ở trên người của hắn, ta đã để lại ấn ký, không sợ mất dấu.
Trần Thanh Đế nhìn thoáng qua phương hướng Trần Phong Nhiên biến mất, thầm nghĩ trong lòng:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.