Chương 177: Chúng ta là anh em ruột, em sợ cái gì?
Diện Hồng Nhĩ Xích
14/09/2013
Dùng Trần đại thiếu trước kia mà nói, loại mê gian này, cái cảm giác gì cũng không có, làm có ý nghĩa gì?
- Hạ dược? Ta là loại người này sao?
Trần Thanh Đế trực tiếp liếc mắt.
Trương Kiều là bị Trần Thanh Đế làm cho ngất đi, ngoại trừ Trần đại thiếu ra, không ai có thể cứu tỉnh. Chỉ là hạ dược, có thể ngưu bức như vậy sao?
Trúng thuốc mê, tùy tiện đưa vào một bệnh viện, đều có thể giải quyết. Hơn nữa, chỉ cần có đầy đủ thời gian, theo dược lực biến mất cũng sẽ từ từ thức tỉnh.
Như Trương Kiều ở loại tình huống này, Trần đại thiếu không ra tay, đời này cũng đừng nghĩ tỉnh lại.
- Hiện tại các ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn bức độc cho tiểu muội.
Trần Phong Nhiên trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Không có ta cho phép, đừng cho bất luận kẻ nào tiến vào.
- Bức độc?
Viên Cầu tinh thần chấn động, trên mặt tràn đầy dáng tươi cười tự tin, nhìn Lâm Tĩnh Nhu nói:
- Lâm Tĩnh Nhu, chúng ta nhanh đi ra ngoài đi. Ngươi yên tâm, dùng y thuật của Trần đại thiếu, bức độc trong cơ thể Hương Hương, còn không giống như đùa sao.
Trần Thanh Đế ở phương diện y thuật khác thế nào, Viên đại thiếu không biết, cũng không dám cam đoan. Bất quá, ở phương diện ép độc này, Viên đại thiếu đối với Trần Thanh Đế vẫn là tràn ngập tự tin.
Mẹ của Hoàng Dĩnh, bởi vì làm việc ở nhà máy hóa chất thời gian dài, trúng độc quá sâu. Sau khi đưa vào bệnh viện, tuy giải phẫu rất thành công, nhưng mà, bệnh viện vẫn là phán quyết tử hình.
Bệnh viện căn bản là cứu không được.
Nhưng mà, lại bị Trần đại thiếu nhẹ nhõm làm được.
Đã có ví dụ thành công trước kia, Viên đại thiếu đối với Trần Thanh Đế có thể không có tự tin sao?
Nhìn thấy Viên Cầu cùng Lâm Tĩnh Nhu rời phòng, Trần Thanh Đế lấy ngân châm ra, nhìn Trần Hương Hương nói:
- Tiểu muội, cởi áo ngoài của em ra, hiện tại ta sẽ bức độc cho em.
- Cởi... cởi áo?
Trong lòng Trần Hương Hương run lên, ngọc, mặt lập tức đỏ lên không thôi.
- Em sợ cái gì, em là em gái anh, anh là anh trai em, chúng ta là anh em ruột, có cái gì không được chứ.
Trần Thanh Đế nhíu mày, vẻ mặt không quan tâm, nói ra:
- Hơn nữa, cũng không phải bảo em cởi hết.
- Đại ca, em...
Trần Hương Hương ngọc mặt càng đỏ hơn.
Nếu nói lúc trước, mặc dù Trần Hương Hương thẹn thùng, nhưng cởi cũng không có gì. Dù sao cũng là an hem ruột, Trần đại thiếu nói cũng không sai, có cái gì quá không được hay sao?
Bất quá, hiện tại Trần Hương Hương lại biết, mình không phải em gái của Trần đại thiếu a.
Càng xấu hổ chính là, Trần Thanh Đế lại không biết.
Nếu không phải bởi vì biết rõ, Trần đại thiếu không biết nàng không phải là em ruột. Trần Hương Hương còn tưởng rằng, Trần đại thiếu muốn làm loạn.
- Tính toán anh sợ em.
Nhìn bộ dáng thẹn thùng của Trần Hương Hương, Trần Thanh Đế đi tới bên giường, từ ga giường xé xuống một miếng, che ở trên mắt, nói ra:
- Tiểu muội, như vậy được chưa? Em nhìn xem, đều là an hem ruột, em sợ cái gì chứ.
Trần Thanh Đế lắc đầu không thôi, nhưng mà, mặt Trần Hương Hương càng đỏ hơn.
Bất quá, vừa nghĩ tới Lâm Tĩnh Nhu nói, độc của nàng không dễ chữa trị, Trần Hương Hương nghĩ mà sợ không thôi. Rất nghe lời, trung thực cỡi áo của mình.
- Đại ca...
Trần Hương Hương nhìn Trần đại thiếu đặt tay ở trên áo ngực, nàng chấn động toàn thân, phát ra một tiếng thét kinh hãi.
- Anh... anh không phải cố ý.
Trần Thanh Đế không cẩn thận mò tới áo ngực của Trần Hương Hương, vội vàng rút tay trở về, liền nói:
- Anh bịt kín mắt rồi, cái gì cũng nhìn không thấy, điều này có thể trách anh sao?
- Hơn nữa, em là em gái của anh, anh là anh trai, không cẩn thận đụng thoáng một phát, có cái gì quá không được chứ? Hơn nữa vẫn còn cách một tầng kia mà?
Trần Thanh Đế tức giận nói:
- Xoay người qua chỗ khác, đưa lưng về phía anh là được, đừng cho anh sờ đến bộ vị không nên động vào nữa.
- Có chút bộ vị, coi như là anh ruột cũng không thể đụng vào mà.
Trần Thanh Đế cưỡng từ đoạt lý, ngược lại trách tội nói:
- Tiểu muội, em cũng không nhỏ, như thế nào một chút cũng không hiểu chuyện?
Trần đại thiếu trong miệng nói không nhỏ, cũng không biết hắn là nói tuổi của Trần Hương Hương, hay là trước ngực của nàng.
Nghe được Trần đại thiếu nói, Trần Hương Hương sắp thẹn thùng điên rồi.
Ngươi... ngươi đến cùng có biết hay không, ta không phải em gái của ngươi? Ngươi không phải là đã biết, cố ý bịt kín mắt, đến chiếm tiện nghi chứ?
- Tiểu muội, khá tốt chúng ta là anh em ruột.
Trần Thanh Đế từ vai của Trần Hương Hương bắt đầu. Dùng dấu tay thi châm, nói ra:
- Tuy ta bịt kín mắt, cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng có thể sờ phía sau lưng của em để tìm huyệt vị.
- Đại ca, phiền toái anh nhanh lên.
Trên thân Trần Hương Hương chỉ mặc áo ngực, đưa lưng về phía Trần Thanh Đế, mặt ngọc đỏ lên không thôi. Nhưng trong lòng hò hét: đại ca, em không phải em gái của anh, anh đừng sờ loạn a.
Mặc dù Trần Hương Hương biết, lại không thể nói cho Trần đại thiếu, để tránh càng thêm xấu hổ.
Năm phút sau, huyệt vị cần thi châm, đều bị Trần Thanh Đế đâm ngân châm vào, Trần đại thiếu nhẹ nhàng thở ra. Tuy là em gái, nhưng sờ như vậy, cũng chịu không được a.
Trần đại thiếu là nam nhân, nam nhân rất bình thường.
Trái lại Trần Hương Hương, càng là nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng kết thúc.
Sau khi thi châm thành công, dùng trí nhớ của Trần đại thiếu, kế tiếp cũng không cần dùng dấu tay, liền có thể tinh tường biết rõ, mỗi một cây ngân châm ở địa phương nào.
- Hạ dược? Ta là loại người này sao?
Trần Thanh Đế trực tiếp liếc mắt.
Trương Kiều là bị Trần Thanh Đế làm cho ngất đi, ngoại trừ Trần đại thiếu ra, không ai có thể cứu tỉnh. Chỉ là hạ dược, có thể ngưu bức như vậy sao?
Trúng thuốc mê, tùy tiện đưa vào một bệnh viện, đều có thể giải quyết. Hơn nữa, chỉ cần có đầy đủ thời gian, theo dược lực biến mất cũng sẽ từ từ thức tỉnh.
Như Trương Kiều ở loại tình huống này, Trần đại thiếu không ra tay, đời này cũng đừng nghĩ tỉnh lại.
- Hiện tại các ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn bức độc cho tiểu muội.
Trần Phong Nhiên trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Không có ta cho phép, đừng cho bất luận kẻ nào tiến vào.
- Bức độc?
Viên Cầu tinh thần chấn động, trên mặt tràn đầy dáng tươi cười tự tin, nhìn Lâm Tĩnh Nhu nói:
- Lâm Tĩnh Nhu, chúng ta nhanh đi ra ngoài đi. Ngươi yên tâm, dùng y thuật của Trần đại thiếu, bức độc trong cơ thể Hương Hương, còn không giống như đùa sao.
Trần Thanh Đế ở phương diện y thuật khác thế nào, Viên đại thiếu không biết, cũng không dám cam đoan. Bất quá, ở phương diện ép độc này, Viên đại thiếu đối với Trần Thanh Đế vẫn là tràn ngập tự tin.
Mẹ của Hoàng Dĩnh, bởi vì làm việc ở nhà máy hóa chất thời gian dài, trúng độc quá sâu. Sau khi đưa vào bệnh viện, tuy giải phẫu rất thành công, nhưng mà, bệnh viện vẫn là phán quyết tử hình.
Bệnh viện căn bản là cứu không được.
Nhưng mà, lại bị Trần đại thiếu nhẹ nhõm làm được.
Đã có ví dụ thành công trước kia, Viên đại thiếu đối với Trần Thanh Đế có thể không có tự tin sao?
Nhìn thấy Viên Cầu cùng Lâm Tĩnh Nhu rời phòng, Trần Thanh Đế lấy ngân châm ra, nhìn Trần Hương Hương nói:
- Tiểu muội, cởi áo ngoài của em ra, hiện tại ta sẽ bức độc cho em.
- Cởi... cởi áo?
Trong lòng Trần Hương Hương run lên, ngọc, mặt lập tức đỏ lên không thôi.
- Em sợ cái gì, em là em gái anh, anh là anh trai em, chúng ta là anh em ruột, có cái gì không được chứ.
Trần Thanh Đế nhíu mày, vẻ mặt không quan tâm, nói ra:
- Hơn nữa, cũng không phải bảo em cởi hết.
- Đại ca, em...
Trần Hương Hương ngọc mặt càng đỏ hơn.
Nếu nói lúc trước, mặc dù Trần Hương Hương thẹn thùng, nhưng cởi cũng không có gì. Dù sao cũng là an hem ruột, Trần đại thiếu nói cũng không sai, có cái gì quá không được hay sao?
Bất quá, hiện tại Trần Hương Hương lại biết, mình không phải em gái của Trần đại thiếu a.
Càng xấu hổ chính là, Trần Thanh Đế lại không biết.
Nếu không phải bởi vì biết rõ, Trần đại thiếu không biết nàng không phải là em ruột. Trần Hương Hương còn tưởng rằng, Trần đại thiếu muốn làm loạn.
- Tính toán anh sợ em.
Nhìn bộ dáng thẹn thùng của Trần Hương Hương, Trần Thanh Đế đi tới bên giường, từ ga giường xé xuống một miếng, che ở trên mắt, nói ra:
- Tiểu muội, như vậy được chưa? Em nhìn xem, đều là an hem ruột, em sợ cái gì chứ.
Trần Thanh Đế lắc đầu không thôi, nhưng mà, mặt Trần Hương Hương càng đỏ hơn.
Bất quá, vừa nghĩ tới Lâm Tĩnh Nhu nói, độc của nàng không dễ chữa trị, Trần Hương Hương nghĩ mà sợ không thôi. Rất nghe lời, trung thực cỡi áo của mình.
- Đại ca...
Trần Hương Hương nhìn Trần đại thiếu đặt tay ở trên áo ngực, nàng chấn động toàn thân, phát ra một tiếng thét kinh hãi.
- Anh... anh không phải cố ý.
Trần Thanh Đế không cẩn thận mò tới áo ngực của Trần Hương Hương, vội vàng rút tay trở về, liền nói:
- Anh bịt kín mắt rồi, cái gì cũng nhìn không thấy, điều này có thể trách anh sao?
- Hơn nữa, em là em gái của anh, anh là anh trai, không cẩn thận đụng thoáng một phát, có cái gì quá không được chứ? Hơn nữa vẫn còn cách một tầng kia mà?
Trần Thanh Đế tức giận nói:
- Xoay người qua chỗ khác, đưa lưng về phía anh là được, đừng cho anh sờ đến bộ vị không nên động vào nữa.
- Có chút bộ vị, coi như là anh ruột cũng không thể đụng vào mà.
Trần Thanh Đế cưỡng từ đoạt lý, ngược lại trách tội nói:
- Tiểu muội, em cũng không nhỏ, như thế nào một chút cũng không hiểu chuyện?
Trần đại thiếu trong miệng nói không nhỏ, cũng không biết hắn là nói tuổi của Trần Hương Hương, hay là trước ngực của nàng.
Nghe được Trần đại thiếu nói, Trần Hương Hương sắp thẹn thùng điên rồi.
Ngươi... ngươi đến cùng có biết hay không, ta không phải em gái của ngươi? Ngươi không phải là đã biết, cố ý bịt kín mắt, đến chiếm tiện nghi chứ?
- Tiểu muội, khá tốt chúng ta là anh em ruột.
Trần Thanh Đế từ vai của Trần Hương Hương bắt đầu. Dùng dấu tay thi châm, nói ra:
- Tuy ta bịt kín mắt, cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng có thể sờ phía sau lưng của em để tìm huyệt vị.
- Đại ca, phiền toái anh nhanh lên.
Trên thân Trần Hương Hương chỉ mặc áo ngực, đưa lưng về phía Trần Thanh Đế, mặt ngọc đỏ lên không thôi. Nhưng trong lòng hò hét: đại ca, em không phải em gái của anh, anh đừng sờ loạn a.
Mặc dù Trần Hương Hương biết, lại không thể nói cho Trần đại thiếu, để tránh càng thêm xấu hổ.
Năm phút sau, huyệt vị cần thi châm, đều bị Trần Thanh Đế đâm ngân châm vào, Trần đại thiếu nhẹ nhàng thở ra. Tuy là em gái, nhưng sờ như vậy, cũng chịu không được a.
Trần đại thiếu là nam nhân, nam nhân rất bình thường.
Trái lại Trần Hương Hương, càng là nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng kết thúc.
Sau khi thi châm thành công, dùng trí nhớ của Trần đại thiếu, kế tiếp cũng không cần dùng dấu tay, liền có thể tinh tường biết rõ, mỗi một cây ngân châm ở địa phương nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.