Chương 323: Chúng ta ngéo tay
Diện Hồng Nhĩ Xích
20/09/2013
- Thanh Đế ca ca, đây chính là anh nói, anh không thể gạt em.
Võ Nghệ lầm bầm lấy cái miệng nhỏ nhắn, đưa ngón út ra nói:
- Chúng ta móc tay, sau khi ngéo tay, anh không thể gạt em rồi.
- Ha ha, tính toán anh sợ tiểu nha đầu em.
Trần Thanh Đế ngéo tay cùng Võ Nghệ, nói ra:
- Hiện tại hài lòng chưa, tiểu nha đầu?
- Ai là tiểu nha đầu? Em không còn nhỏ nữa, đã mười sáu tuổi rồi. Hơn nữa, em còn định ghi danh Trung Y Học Viện đây này.
Võ Nghệ rất là không phục nói.
- Ghi danh Trung Y Học Viện? Tiểu Nghệ, không nghĩ tới em lợi hại như vậy.
Trong lòng Trần Thanh Đế khẽ động, hắn đương nhiên biết rõ, Trung Y Học Viện cũng không phải là dễ khảo thi đi vào.
- Đó là đương nhiên.
Vẻ mặt Võ Nghệ tự tin, mang theo bất mãn nói:
- Thanh Đế ca ca, về sau không cho phép lại gọi em Tiểu Nghệ nha đầu, gọi em là Tiểu Nghệ muội muội, Tiểu Nghệ cũng có thể, không cho phép gọi em là nha đầu, em đã trưởng thành.
- Không gọi, không gọi, về sau không bao giờ gọi nữa.
Trần Thanh Đế thật sự là bị Võ Nghệ làm sợ. Bất quá, lại để cho Trần đại thiếu buồn bực chính là, tên khốn Võ Thuật kia, sao có thể có một em gái xinh đẹp như vậy chứ?
Cái này lại để cho Trần đại thiếu không khỏi nghĩ tới, Thiết Nam cùng em gái Thiết Nam, Tạ Khinh Diệu. Trần đại thiếu bề ngoài hình như đã đáp ứng Tạ Khinh Diệu, buổi trưa hôm nay mời nàng ăn cơm.
Ăn cơm là giả, hai người thăm dò lẫn nhau mới là thật.
Bất quá, nhìn thời gian một chút, rất hiển nhiên cơm trưa này là ăn không được.
Chỉ có thể đợi dịp khác, hàii.
- Võ lão gia tử, phụ thân, Tiểu Nghệ nha... Tiểu Nghệ muội muội, mọi người trước trò chuyện, ta đi xử lý một ít chuyện.
Ở chỗ sâu trong con ngươi của Trần Thanh Đế, hiện lên một tia sát cơ.
- Thanh Đế...
Nhìn thấy Trần Thanh Đế ly khai, Võ lão gia tử kêu một tiếng, bất quá, lại cũng không nói gì nữa.
- Võ lão gia tử, cháu biết rõ ý nghĩ của ngài.
Trần Thanh Đế giảm thấp thanh âm xuống, nói ra:
- Bất quá, thương huynh đệ của cháu, kết quả chỉ có một, chỉ có chết. Bất luận là người nào cũng vậy.
Trần Thanh Đế vứt bỏ một câu, quay người ly khai phòng bệnh.
Đối với cái này, Võ lão gia tử không nói gì thêm, Trần Chấn Hoa thì càng không có bất kỳ ý kiến gì rồi.
- Thanh Đế ca ca...
Lúc này, Võ Nghệ chạy tới, ngẩng đầu nhìn Trần Thanh Đế, nói ra:
- Thanh Đế ca ca, em cũng muốn đi với anh.
- Em cũng muốn đi với anh?
Trần Thanh Đế nhíu mày, hắn là muốn đi giết người, Võ Nghệ sẽ không nghe không hiểu mới đúng.
Chẳng lẽ... chẳng lẽ hạt giống hận thế kia của Võ Nghệ, còn chưa có xóa đi?
Vậy vui vẻ, cao hứng, ngây thơ… trước kia lại là chuyện gì xảy ra?
- Thanh Đế ca ca, anh không cần lo lắng, em không sao.
Võ Nghệ lắc đầu, đã bắt đến cái gì nói:
- Tuy em không biết Thanh Đế ca ca lo lắng cái gì, nhưng mà, em có thể cảm nhận được lo lắng của anh. Hơn nữa, vẫn là đang lo lắng cho em.
- Thanh Đế, Tiểu Nghệ nha đầu làm sao vậy?
Trần Chấn Hoa nhịn không được hỏi, Võ lão gia tử cũng nhíu mày.
- Không có đại sự gì.
Trần Thanh Đế lắc đầu, nhìn Võ Nghệ, chăm chú cũng có nghiêm túc nói:
- Em xác định không có vấn đề, thật sự muốn đi?
- Ân.
Võ Nghệ kiên định nhẹ gật đầu.
- Cái kia tốt, anh mang em đi.
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, đáp ứng xuống. Hắn muốn thông qua quá trình chém giết vợ chồng Phùng Kiến Nhân, quan sát Võ Nghệ lần nữa.
- Thanh Đế... cháu... cháu mang Tiểu Nghệ đi, sao có thể được chứ?
Vẻ mặt Võ lão gia tử lo lắng hỏi.
Một bên Trần Chấn Hoa cau mày, nhìn Trần Thanh Đế, lạnh giọng nói:
- Xú tiểu tử, nếu Tiểu Nghệ xảy ra vấn đề gì, lão tử không tha cho ngươi.
Trần Thanh Đế đi làm gì?
Đây chính là đi giết người đó a.
Giết người, loại tràng diện này lại để cho một tiểu cô nương ở đó, ai biết được ở trong nội tâm tiểu cô nương này, lưu lại cái gì?
- Các người yên tâm, ta tự có chừng mực, quyết sẽ không để Tiểu Nghệ có việc.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, nói ra:
- Tiểu Nghệ, anh hi vọng em thật sự không có việc gì.
- Ân!
Võ Nghệ lần nữa nhẹ gật đầu, vẫn không có nói chuyện.
Một giờ sau, Trần Thanh Đế lái xe mang theo Võ Nghệ, đi tới cục công an thành phố.
- Tiểu Nghệ, không nên để cho anh thất vọng.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Cùng anh vào thôi.
- Xú tiểu tử, ngươi rốt cục trở lại, lão cha của ngươi đâu rồi?
Lâm Sát Địch đang nhàm chán, tinh thần trực tiếp chấn động, ánh mắt đã rơi vào trên người Võ Nghệ:
- Oa kháo, Trần Thanh Đế cái đồ gia hỏa phá hoại ngươi, nhanh như vậy liền lừa gạt một tiểu cô nương đến tay?
- Tiểu nha đầu, thằng này không phải là vật gì tốt, không nên bị bề ngoài của nó lừa.
Võ Nghệ lầm bầm lấy cái miệng nhỏ nhắn, đưa ngón út ra nói:
- Chúng ta móc tay, sau khi ngéo tay, anh không thể gạt em rồi.
- Ha ha, tính toán anh sợ tiểu nha đầu em.
Trần Thanh Đế ngéo tay cùng Võ Nghệ, nói ra:
- Hiện tại hài lòng chưa, tiểu nha đầu?
- Ai là tiểu nha đầu? Em không còn nhỏ nữa, đã mười sáu tuổi rồi. Hơn nữa, em còn định ghi danh Trung Y Học Viện đây này.
Võ Nghệ rất là không phục nói.
- Ghi danh Trung Y Học Viện? Tiểu Nghệ, không nghĩ tới em lợi hại như vậy.
Trong lòng Trần Thanh Đế khẽ động, hắn đương nhiên biết rõ, Trung Y Học Viện cũng không phải là dễ khảo thi đi vào.
- Đó là đương nhiên.
Vẻ mặt Võ Nghệ tự tin, mang theo bất mãn nói:
- Thanh Đế ca ca, về sau không cho phép lại gọi em Tiểu Nghệ nha đầu, gọi em là Tiểu Nghệ muội muội, Tiểu Nghệ cũng có thể, không cho phép gọi em là nha đầu, em đã trưởng thành.
- Không gọi, không gọi, về sau không bao giờ gọi nữa.
Trần Thanh Đế thật sự là bị Võ Nghệ làm sợ. Bất quá, lại để cho Trần đại thiếu buồn bực chính là, tên khốn Võ Thuật kia, sao có thể có một em gái xinh đẹp như vậy chứ?
Cái này lại để cho Trần đại thiếu không khỏi nghĩ tới, Thiết Nam cùng em gái Thiết Nam, Tạ Khinh Diệu. Trần đại thiếu bề ngoài hình như đã đáp ứng Tạ Khinh Diệu, buổi trưa hôm nay mời nàng ăn cơm.
Ăn cơm là giả, hai người thăm dò lẫn nhau mới là thật.
Bất quá, nhìn thời gian một chút, rất hiển nhiên cơm trưa này là ăn không được.
Chỉ có thể đợi dịp khác, hàii.
- Võ lão gia tử, phụ thân, Tiểu Nghệ nha... Tiểu Nghệ muội muội, mọi người trước trò chuyện, ta đi xử lý một ít chuyện.
Ở chỗ sâu trong con ngươi của Trần Thanh Đế, hiện lên một tia sát cơ.
- Thanh Đế...
Nhìn thấy Trần Thanh Đế ly khai, Võ lão gia tử kêu một tiếng, bất quá, lại cũng không nói gì nữa.
- Võ lão gia tử, cháu biết rõ ý nghĩ của ngài.
Trần Thanh Đế giảm thấp thanh âm xuống, nói ra:
- Bất quá, thương huynh đệ của cháu, kết quả chỉ có một, chỉ có chết. Bất luận là người nào cũng vậy.
Trần Thanh Đế vứt bỏ một câu, quay người ly khai phòng bệnh.
Đối với cái này, Võ lão gia tử không nói gì thêm, Trần Chấn Hoa thì càng không có bất kỳ ý kiến gì rồi.
- Thanh Đế ca ca...
Lúc này, Võ Nghệ chạy tới, ngẩng đầu nhìn Trần Thanh Đế, nói ra:
- Thanh Đế ca ca, em cũng muốn đi với anh.
- Em cũng muốn đi với anh?
Trần Thanh Đế nhíu mày, hắn là muốn đi giết người, Võ Nghệ sẽ không nghe không hiểu mới đúng.
Chẳng lẽ... chẳng lẽ hạt giống hận thế kia của Võ Nghệ, còn chưa có xóa đi?
Vậy vui vẻ, cao hứng, ngây thơ… trước kia lại là chuyện gì xảy ra?
- Thanh Đế ca ca, anh không cần lo lắng, em không sao.
Võ Nghệ lắc đầu, đã bắt đến cái gì nói:
- Tuy em không biết Thanh Đế ca ca lo lắng cái gì, nhưng mà, em có thể cảm nhận được lo lắng của anh. Hơn nữa, vẫn là đang lo lắng cho em.
- Thanh Đế, Tiểu Nghệ nha đầu làm sao vậy?
Trần Chấn Hoa nhịn không được hỏi, Võ lão gia tử cũng nhíu mày.
- Không có đại sự gì.
Trần Thanh Đế lắc đầu, nhìn Võ Nghệ, chăm chú cũng có nghiêm túc nói:
- Em xác định không có vấn đề, thật sự muốn đi?
- Ân.
Võ Nghệ kiên định nhẹ gật đầu.
- Cái kia tốt, anh mang em đi.
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, đáp ứng xuống. Hắn muốn thông qua quá trình chém giết vợ chồng Phùng Kiến Nhân, quan sát Võ Nghệ lần nữa.
- Thanh Đế... cháu... cháu mang Tiểu Nghệ đi, sao có thể được chứ?
Vẻ mặt Võ lão gia tử lo lắng hỏi.
Một bên Trần Chấn Hoa cau mày, nhìn Trần Thanh Đế, lạnh giọng nói:
- Xú tiểu tử, nếu Tiểu Nghệ xảy ra vấn đề gì, lão tử không tha cho ngươi.
Trần Thanh Đế đi làm gì?
Đây chính là đi giết người đó a.
Giết người, loại tràng diện này lại để cho một tiểu cô nương ở đó, ai biết được ở trong nội tâm tiểu cô nương này, lưu lại cái gì?
- Các người yên tâm, ta tự có chừng mực, quyết sẽ không để Tiểu Nghệ có việc.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, nói ra:
- Tiểu Nghệ, anh hi vọng em thật sự không có việc gì.
- Ân!
Võ Nghệ lần nữa nhẹ gật đầu, vẫn không có nói chuyện.
Một giờ sau, Trần Thanh Đế lái xe mang theo Võ Nghệ, đi tới cục công an thành phố.
- Tiểu Nghệ, không nên để cho anh thất vọng.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Cùng anh vào thôi.
- Xú tiểu tử, ngươi rốt cục trở lại, lão cha của ngươi đâu rồi?
Lâm Sát Địch đang nhàm chán, tinh thần trực tiếp chấn động, ánh mắt đã rơi vào trên người Võ Nghệ:
- Oa kháo, Trần Thanh Đế cái đồ gia hỏa phá hoại ngươi, nhanh như vậy liền lừa gạt một tiểu cô nương đến tay?
- Tiểu nha đầu, thằng này không phải là vật gì tốt, không nên bị bề ngoài của nó lừa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.