Chương 433: Chuyện cũ đau thương
Diện Hồng Nhĩ Xích
08/10/2013
Bất quá, ngay sau đó, diện mục của Trịnh Lục trở nên dữ tợn, trong hai tròng mắt huyết hồng, tràn đầy cừu hận.
- Thẳng đến có một ngày, Trang Tất Thành xuất hiện, coi trọng bạn gái của ta.
Nước mắt của Trịnh Lục, ở trong hốc mắt đảo quanh, cả thân thể cũng kịch liệt rung động:
- Từ ngày đó, ác mộng của ta cùng bạn gái, đã bắt đầu.
- Bối cảnh của Trang Tất Thành rất cường đại, hắn đón mua khuê mật của bạn gái ta, sau đó tiếp cận nàng. Bạn gái của ta không để ý tới hắn, thời gian lâu rồi, hắn đã mất đi tính nhẫn nại.
Hai mắt Trịnh Lục sung huyết, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Trang Tất Thành ỷ vào bối cảnh sau lưng mình, lợi dụng thủ đoạn hèn hạ, cưỡng gian bạn gái của ta.
Cưỡng gian?
Ở chỗ sâu trong con ngươi của Trần Thanh Đế, tràn đầy sát cơ đầm đặc.
- Sau khi ta biết rõ, đi tìm Trang Tất Thành, lại bị hắn đánh nằm viện ba tháng. Ta muốn báo cảnh sát, nhưng ta biết rõ, dùng bối cảnh của Trang Tất Thành, báo cảnh căn bản cũng không có bất luận tác dụng gì.
Trịnh Lục hít sâu một hơi, hai đấm nắm chặt:
- Về sau, Trang Tất Thành lợi dụng thân phận của mình, cầm người nhà của bạn gái ta, cùng với người nhà của ta, uy hiếp bạn gái ta.
- Bạn gái của ta vì ta, vì người nhà của nàng, biến thành đồ chơi cho Trang Tất Thành.
Toàn thân Trịnh Lục đều đang run rẩy, tay hắn cầm điếu thuốc run rẩy lợi hại, hung hăng hít một hơi:
- Lúc ấy ta còn nằm ở bệnh viện, toàn thân đều là thương tích, cũng không có ai nói cho ta biết, thẳng đến...
- Về sau Trang Tất Thành chụp một tấm ảnh mà hắn cùng bạn gái của ta trên giường, phát đến điện thoại di động của ta.
Hai mắt Trịnh Lục sung huyết, nước mắt chảy xuống:
- Đến cuối cùng, Trang Tất Thành bắt bạn gái ta chụp ảnh nude, lưu truyền ra ngoài. Ban đầu là chút ít hồ bằng cẩu hữu của hắn, về sau trực tiếp truyền đến trên mạng.
- Trang Tất Thành chính là một tạp chủng, ta hận không thể ăn hắn thịt, uống máu của hắn.
Nước mắt của Trịnh Lục rơi như mưa, ôm đầu ghé vào trên mặt bàn, thống khổ nói:
- Hắn đánh ta, coi như là giết ta, ta cũng không để ý. Cướp đi bạn gái của ta, chỉ có thể nói ta vô dụng, không có biện pháp bảo vệ tốt bạn gái của mình. Thế nhưng mà... thế nhưng mà thời điểm bạn gái của ta tự sát, chỉ có mười lăm tuổi, mười lăm tuổi...
- A a a...
Trịnh Lục tê tâm liệt phế, không ngừng đấm vào cái bàn, tất cả đều là tự trách:
- Đều tại ta, là ta vô dụng, ta không bảo hộ tốt nàng, ta vô dụng, ta vô dụng a...
Chén rượu bị đập nát, liền đâm vào trên tay Trịnh Lục, máu tươi rất nhanh chảy xuống, máu tươi đầm đìa đầy tay. Bất quá hắn lại không có để ý.
Trịnh Lục hận.
Hắn hận Trang Tất Thành, càng hận chính mình.
Hận mình không có dũng khí dốc sức liều mạng cùng Trang Tất Thành, hắn muốn giết Trang Tất Thành, nhưng vì người nhà, vì người nhà bạn gái hắn, hắn không dám làm như vậy.
Trịnh Lục không sợ chết, hắn mấy lần muốn giết Trang Tất Thành. Nhưng mà, nếu như giết Trang Tất Thành, người nhà của hắn cùng người nhà bạn gái hắn, đều sẽ phải chịu liên quan đến.
Trọng yếu hơn là, dùng bối cảnh của Trang Tất Thành, Trịnh Lục ngay cả giết Trang Tất Thành đều không có cơ hội.
Trang Tất Thành có nhiều bảo tiêu như vậy, Trịnh Lục muốn giết hắn, ngay cả cận thân cũng còn chưa tới, đã bị diệt sát rồi.
Trịnh Lục bị giết rồi, dùng bản tính của Trang Tất Thành, người nhà của hắn cùng người nhà bạn gái hắn, cũng khó tránh khỏi kiếp nạn.
Trần Thanh Đế cùng bọn người Chu Trướng, nguyên một đám sắc mặt khó coi. Bất quá, bọn hắn yên lặng nhìn xem hết thảy, không có người mở miệng ngăn cản. Cũng không có ai đi an ủi Trịnh Lục.
Bọn họ đều biết, thời điểm một người gặp áp lực cực lớn, tổng cần thông qua một loại phương thức nào đó để phát tiết.
Sự tình bạn gái của Trịnh Lục, đối với Trịnh Lục mà nói, giống như từng vết sẹo trong lòng, trong lòng của hắn, để lại dấu vết không cách nào phai mờ.
Ở dĩ vãng, Trịnh Lục cũng là thông qua vui đùa, để che dấu nội tâm đau xót của mình.
Hôm nay, Trang Tất Thành khiêu khích, nhục nhã, hung hăng xé rách vết sẹo trong lòng Trịnh Lục, làm cho Trịnh Lục lòng như đổ máu.
- Ngao...
Một phút đồng hồ sau, Trịnh Lục phát ra một tiếng gầm nhẹ, hít sâu một hơi đứng lên.
- Trịnh Lục, có một số việc, dằn xuống đáy lòng, không có nghĩa là không có phát sinh qua.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, đem một cái khăn tay giao cho Trịnh Lục, trong hai tròng mắt hiện lên một đạo hàn mang, nói ra:
- Tin tưởng ta, Trang Tất Thành kia nhất định sẽ trả giá thảm trọng, nhất định!
Không thể phủ nhận, Trần Thanh Đế đã phán quyết hình phạt cho Trang Tất Thành rồi.
Phán quyết tử hình!
Đương nhiên, Trang Tất Thành bị Trần Thanh Đế đả thương, coi như là Trần Thanh Đế không tìm hắn, Trang Tất Thành hắn cũng sẽ trả thù Trần đại thiếu, quyết sẽ không bỏ qua Trần Thanh Đế.
Phải biết rằng, Trang Tất Thành biết rõ Trần Thanh Đế là vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên, nhưng Trang Tất Thành căn bản là không đem Trần Thanh Đế để vào mắt, y nguyên kêu la rầm rĩ, uy hiếp.
Có thể thấy được, bối cảnh của Trang Tất Thành thật không đơn giản.
Không đơn giản?
Trần Thanh Đế há sẽ quan tâm?
Cũng giết không tha.
Trên thế giới này, còn có người nào Trần đại thiếu không dám đắc tội, không dám giết.
- Ta không sao rồi.
Trịnh Lục tiếp nhận khăn tay, rút ra một tờ, xóa đi vệt nước mắt trên mặt, nhìn Trần Thanh Đế nói ra:
- Huynh đệ, lại cho ngươi thêm phiền toái.
- Là huynh đệ, không cần nói phiền toái.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Cũng không cần nói với ta, bối cảnh Trang Tất Thành kia là cái gì.
Mặc dù Trần đại thiếu không có nói thẳng, nhưng trong giọng nói của hắn lại tràn đầy khinh thường.
Bất luận Trang Tất Thành ngươi là bối cảnh gì, Trần Thanh Đế căn bản là sẽ không đặt ở trong mắt. Ngươi lại ngưu bức như thế nào, cuối cùng cũng chỉ có một con đường chết. [/CHARGE]
- Thẳng đến có một ngày, Trang Tất Thành xuất hiện, coi trọng bạn gái của ta.
Nước mắt của Trịnh Lục, ở trong hốc mắt đảo quanh, cả thân thể cũng kịch liệt rung động:
- Từ ngày đó, ác mộng của ta cùng bạn gái, đã bắt đầu.
- Bối cảnh của Trang Tất Thành rất cường đại, hắn đón mua khuê mật của bạn gái ta, sau đó tiếp cận nàng. Bạn gái của ta không để ý tới hắn, thời gian lâu rồi, hắn đã mất đi tính nhẫn nại.
Hai mắt Trịnh Lục sung huyết, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Trang Tất Thành ỷ vào bối cảnh sau lưng mình, lợi dụng thủ đoạn hèn hạ, cưỡng gian bạn gái của ta.
Cưỡng gian?
Ở chỗ sâu trong con ngươi của Trần Thanh Đế, tràn đầy sát cơ đầm đặc.
- Sau khi ta biết rõ, đi tìm Trang Tất Thành, lại bị hắn đánh nằm viện ba tháng. Ta muốn báo cảnh sát, nhưng ta biết rõ, dùng bối cảnh của Trang Tất Thành, báo cảnh căn bản cũng không có bất luận tác dụng gì.
Trịnh Lục hít sâu một hơi, hai đấm nắm chặt:
- Về sau, Trang Tất Thành lợi dụng thân phận của mình, cầm người nhà của bạn gái ta, cùng với người nhà của ta, uy hiếp bạn gái ta.
- Bạn gái của ta vì ta, vì người nhà của nàng, biến thành đồ chơi cho Trang Tất Thành.
Toàn thân Trịnh Lục đều đang run rẩy, tay hắn cầm điếu thuốc run rẩy lợi hại, hung hăng hít một hơi:
- Lúc ấy ta còn nằm ở bệnh viện, toàn thân đều là thương tích, cũng không có ai nói cho ta biết, thẳng đến...
- Về sau Trang Tất Thành chụp một tấm ảnh mà hắn cùng bạn gái của ta trên giường, phát đến điện thoại di động của ta.
Hai mắt Trịnh Lục sung huyết, nước mắt chảy xuống:
- Đến cuối cùng, Trang Tất Thành bắt bạn gái ta chụp ảnh nude, lưu truyền ra ngoài. Ban đầu là chút ít hồ bằng cẩu hữu của hắn, về sau trực tiếp truyền đến trên mạng.
- Trang Tất Thành chính là một tạp chủng, ta hận không thể ăn hắn thịt, uống máu của hắn.
Nước mắt của Trịnh Lục rơi như mưa, ôm đầu ghé vào trên mặt bàn, thống khổ nói:
- Hắn đánh ta, coi như là giết ta, ta cũng không để ý. Cướp đi bạn gái của ta, chỉ có thể nói ta vô dụng, không có biện pháp bảo vệ tốt bạn gái của mình. Thế nhưng mà... thế nhưng mà thời điểm bạn gái của ta tự sát, chỉ có mười lăm tuổi, mười lăm tuổi...
- A a a...
Trịnh Lục tê tâm liệt phế, không ngừng đấm vào cái bàn, tất cả đều là tự trách:
- Đều tại ta, là ta vô dụng, ta không bảo hộ tốt nàng, ta vô dụng, ta vô dụng a...
Chén rượu bị đập nát, liền đâm vào trên tay Trịnh Lục, máu tươi rất nhanh chảy xuống, máu tươi đầm đìa đầy tay. Bất quá hắn lại không có để ý.
Trịnh Lục hận.
Hắn hận Trang Tất Thành, càng hận chính mình.
Hận mình không có dũng khí dốc sức liều mạng cùng Trang Tất Thành, hắn muốn giết Trang Tất Thành, nhưng vì người nhà, vì người nhà bạn gái hắn, hắn không dám làm như vậy.
Trịnh Lục không sợ chết, hắn mấy lần muốn giết Trang Tất Thành. Nhưng mà, nếu như giết Trang Tất Thành, người nhà của hắn cùng người nhà bạn gái hắn, đều sẽ phải chịu liên quan đến.
Trọng yếu hơn là, dùng bối cảnh của Trang Tất Thành, Trịnh Lục ngay cả giết Trang Tất Thành đều không có cơ hội.
Trang Tất Thành có nhiều bảo tiêu như vậy, Trịnh Lục muốn giết hắn, ngay cả cận thân cũng còn chưa tới, đã bị diệt sát rồi.
Trịnh Lục bị giết rồi, dùng bản tính của Trang Tất Thành, người nhà của hắn cùng người nhà bạn gái hắn, cũng khó tránh khỏi kiếp nạn.
Trần Thanh Đế cùng bọn người Chu Trướng, nguyên một đám sắc mặt khó coi. Bất quá, bọn hắn yên lặng nhìn xem hết thảy, không có người mở miệng ngăn cản. Cũng không có ai đi an ủi Trịnh Lục.
Bọn họ đều biết, thời điểm một người gặp áp lực cực lớn, tổng cần thông qua một loại phương thức nào đó để phát tiết.
Sự tình bạn gái của Trịnh Lục, đối với Trịnh Lục mà nói, giống như từng vết sẹo trong lòng, trong lòng của hắn, để lại dấu vết không cách nào phai mờ.
Ở dĩ vãng, Trịnh Lục cũng là thông qua vui đùa, để che dấu nội tâm đau xót của mình.
Hôm nay, Trang Tất Thành khiêu khích, nhục nhã, hung hăng xé rách vết sẹo trong lòng Trịnh Lục, làm cho Trịnh Lục lòng như đổ máu.
- Ngao...
Một phút đồng hồ sau, Trịnh Lục phát ra một tiếng gầm nhẹ, hít sâu một hơi đứng lên.
- Trịnh Lục, có một số việc, dằn xuống đáy lòng, không có nghĩa là không có phát sinh qua.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, đem một cái khăn tay giao cho Trịnh Lục, trong hai tròng mắt hiện lên một đạo hàn mang, nói ra:
- Tin tưởng ta, Trang Tất Thành kia nhất định sẽ trả giá thảm trọng, nhất định!
Không thể phủ nhận, Trần Thanh Đế đã phán quyết hình phạt cho Trang Tất Thành rồi.
Phán quyết tử hình!
Đương nhiên, Trang Tất Thành bị Trần Thanh Đế đả thương, coi như là Trần Thanh Đế không tìm hắn, Trang Tất Thành hắn cũng sẽ trả thù Trần đại thiếu, quyết sẽ không bỏ qua Trần Thanh Đế.
Phải biết rằng, Trang Tất Thành biết rõ Trần Thanh Đế là vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên, nhưng Trang Tất Thành căn bản là không đem Trần Thanh Đế để vào mắt, y nguyên kêu la rầm rĩ, uy hiếp.
Có thể thấy được, bối cảnh của Trang Tất Thành thật không đơn giản.
Không đơn giản?
Trần Thanh Đế há sẽ quan tâm?
Cũng giết không tha.
Trên thế giới này, còn có người nào Trần đại thiếu không dám đắc tội, không dám giết.
- Ta không sao rồi.
Trịnh Lục tiếp nhận khăn tay, rút ra một tờ, xóa đi vệt nước mắt trên mặt, nhìn Trần Thanh Đế nói ra:
- Huynh đệ, lại cho ngươi thêm phiền toái.
- Là huynh đệ, không cần nói phiền toái.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Cũng không cần nói với ta, bối cảnh Trang Tất Thành kia là cái gì.
Mặc dù Trần đại thiếu không có nói thẳng, nhưng trong giọng nói của hắn lại tràn đầy khinh thường.
Bất luận Trang Tất Thành ngươi là bối cảnh gì, Trần Thanh Đế căn bản là sẽ không đặt ở trong mắt. Ngươi lại ngưu bức như thế nào, cuối cùng cũng chỉ có một con đường chết. [/CHARGE]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.