Chương 870: Cô thật đúng là tin à?
Diện Hồng Nhĩ Xích
20/05/2014
- Ngươi không coi trọng chữ tín, ngươi chính là một vương bát đản, ta hận ngươi, ta hận không thể ăn hết thịt của ngươi, uống máu của ngươi.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế đến, Mạnh Ngưng Tuyết rất nhanh đứng lên:
- Trần Thanh Đế, vì cái gì ngươi không coi trọng chữ tín, vì cái gì? Ngươi tên vương bát đản này.
- Mạnh Ngưng Tuyết, mắng chửi người, không nên mắng như vậy, cô mắng ta không có gì. Nhưng mà, cô mắng thế kia, là mắng cả nhà ca ca ta.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Mọi người đều nói, độc nhất là lòng dạ đàn bà, cô bây giờ còn là một hoàng hoa khuê nữ, như thế nào cũng ác độc như vậy? Ăn thịt của ta, uống máu của ta? Cô cũng quá độc a?
- Ngươi... Ngươi... Ta chính là độc như vậy, ngươi muốn làm sao?
Mạnh Ngưng Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói:
- Là ngươi, là ngươi không coi trọng chữ tín trước, có thể trách ta sao?
- Ta đây không phải tới rồi sao?
Trần Thanh Đế liếc mắt, nói ra:
- Nếu không phải ta xem sư phụ cô vì cô, lấy thân báo đáp, lão tử mới chẳng muốn hỏi cô.
- Lấy thân báo đáp? Sư phụ ta lấy thân báo đáp?
Mạnh Ngưng Tuyết chấn động toàn thân, hoảng sợ nói:
- Trần Thanh Đế, ngươi nói cái gì? Lập lại lần nữa?
- Móa, cô đùa bỡn ta sao, không phải cô nghe rất rõ ràng sao?
Trần Thanh Đế hừ nhẹ một tiếng, nói ra:
- Nói đi, cô có muốn khôi phục hay không?
- Một tháng thời gian, sớm đã trôi qua rồi, làm sao có thể khôi phục?
Mạnh Ngưng Tuyết thật có thể nói là trong cơn giận dữ.
- Cô choáng nha, thật đúng là ngốc. Quả thực chính là một nhữ nhân ngốc. Mạnh Nữ Thần? Ta nhìn cô chính là một Ngốc Nữ Thần.
Vẻ mặt Trần Thanh Đế xem thường nói:
- Một tháng? Cô thật đúng là tin sao?
- Ngươi... ngươi cũng dám gạt ta. Ta... ta... ta...
Mạnh Ngưng Tuyết nắm bút máy trong tay, nói ta cả buổi, sửng sốt không có nói ra một câu ngoan thoại.
Có thể làm gì Trần Thanh Đế bây giờ?
Trước kia cũng đánh không lại, chớ nói chi là hiện tại, ngay cả Tinh Thần Dị Năng cũng bị phong ấn.
- Vương bát đản, ta đâm chết ngươi, đâm chết ngươi.
Mạnh Ngưng Tuyết nghiến răng nghiến lợi, nắm hình nhân trên mặt bàn lên, cầm bút máy hung hăng đâm.
- Oa kháo... Ngốc Nữ Thần, cô không cần ác độc như vậy a?
Trần Thanh Đế cả kinh kêu lên:
- Cô hận ta như vậy, ta thật đúng là muốn cân nhắc thoáng một phát, có nên khôi phục Tinh Thần Dị Năng cho cô hay không. Nếu như khôi phục, với ta mà nói, đó cũng không phải là chuyện tốt gì, là rất nguy hiểm đấy.
- Ta... Ta... Cái kia...
Mạnh Ngưng Tuyết liền tranh thủ nhét bút máy cùng hình nhân vào hộc bàn, trên mặt cố ra dáng tươi cười nói:
- Trần Thanh Đế, Thanh Đế, ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ý tứ kia, thật sự.
- Vậy cô có ý gì?
Trần Thanh dương mi, ngạo nghễ nói.
- Thanh Đế...
Mạnh Ngưng Tuyết kéo cánh tay Trần Thanh Đế, lay động không ngừng, làm nũng nói:
- Thanh Đế, Thanh Đế tốt của ta, ta biết sai rồi, ngươi tạm tha ta một lần được không?
Bởi vì thói quen có được Tinh Thần Dị Năng, lần này không có, lại để cho Mạnh Ngưng Tuyết rất không thích ứng, rất khó chịu.
- Tiểu Yêu tinh, được rồi, sợ cô rồi.
Trần Thanh Đế mắng một tiếng, lập tức ở trên người Mạnh Ngưng Tuyết, điểm liên tiếp vài cái:
- Tốt rồi, khôi phục.
Oanh!
Mạnh lão sư chấn động toàn thân, tinh thần lập tức tăng nhiều, cái loại cảm giác lực lượng này, trở lại rồi.
- Chớ ra vẻ cùng ta, ta có thể phong ấn một lần, là có thể phong ấn lần thứ hai.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Nếu như cô không nghe lời, ta sẽ phong ấn Dị năng tiếp.
- Thanh Đế, ta như thế nào sẽ ra vẻ chứ? Sư phụ ta đã lấy thân báo đáp rồi, sau này chúng ta sẽ là người một nhà.
Vẻ mặt Mạnh Ngưng Tuyết cười làm lành nói:
- Thanh Đế, ngươi nói, người một nhà sao có thể hại người một nhà, có phải hay không?
- Ta xem bộ dạng của cô, sẽ không có hảo tâm gì.
Trần Thanh Đế mặc kệ Mạnh Ngưng Tuyết, nói ra:
- Cô còn đang bận việc, ta còn có việc, không quấy rầy.
- Đợi một chút.
Mạnh Ngưng Tuyết liền nói:
- Sư phụ ta lấy thân báo đáp ngươi rồi, vậy về sau ngươi chẳng phải biến thành trưởng bối của ta sao? Này rất khó làm được, ta cũng muốn lấy thân báo đáp.
- Thật vậy chăng?
Trần Thanh Đế cười hắc hắc, nhìn Mạnh Ngưng Tuyết từ trên xuống dưới, nói ra:
- Thật sự là không tệ, cái dáng người này, cái hung khí này, thật sự là không tệ. Muốn lấy thân báo đáp, đi, cùng ta đi thuê phòng.
- Trần Thanh Đế, ngươi chính là một vương bát đản.
Mạnh Ngưng Tuyết chửi ầm lên, rất nhanh né tránh.
- Là cô muốn lấy thân báo đáp, lấy thân báo đáp không thuê phòng có thể làm sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Ca ca ta còn có việc, đi trước, không cần tiễn.
- Ai sẽ tiễn ngươi? Ngươi chính là một vương bát đản.
Mạnh Ngưng Tuyết tức muốn nổ phổi:
- Hừ, ta nhất định phải đi nói cho Bùi Ngữ Yên, nói ngươi ở bên ngoài ăn vụng, để cho Bùi Ngữ Yên một cước đá ngươi.
Khục khục... Nếu Mạnh Ngưng Tuyết biết rõ, Bùi Ngữ Yên là sư phụ của nàng, không biết nàng có ý kiến gì không.
Quá huyền ảo rồi.
Rất nhanh, ngày giỗ của mẹ Đoạn Phàm đã đến.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế đến, Mạnh Ngưng Tuyết rất nhanh đứng lên:
- Trần Thanh Đế, vì cái gì ngươi không coi trọng chữ tín, vì cái gì? Ngươi tên vương bát đản này.
- Mạnh Ngưng Tuyết, mắng chửi người, không nên mắng như vậy, cô mắng ta không có gì. Nhưng mà, cô mắng thế kia, là mắng cả nhà ca ca ta.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Mọi người đều nói, độc nhất là lòng dạ đàn bà, cô bây giờ còn là một hoàng hoa khuê nữ, như thế nào cũng ác độc như vậy? Ăn thịt của ta, uống máu của ta? Cô cũng quá độc a?
- Ngươi... Ngươi... Ta chính là độc như vậy, ngươi muốn làm sao?
Mạnh Ngưng Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói:
- Là ngươi, là ngươi không coi trọng chữ tín trước, có thể trách ta sao?
- Ta đây không phải tới rồi sao?
Trần Thanh Đế liếc mắt, nói ra:
- Nếu không phải ta xem sư phụ cô vì cô, lấy thân báo đáp, lão tử mới chẳng muốn hỏi cô.
- Lấy thân báo đáp? Sư phụ ta lấy thân báo đáp?
Mạnh Ngưng Tuyết chấn động toàn thân, hoảng sợ nói:
- Trần Thanh Đế, ngươi nói cái gì? Lập lại lần nữa?
- Móa, cô đùa bỡn ta sao, không phải cô nghe rất rõ ràng sao?
Trần Thanh Đế hừ nhẹ một tiếng, nói ra:
- Nói đi, cô có muốn khôi phục hay không?
- Một tháng thời gian, sớm đã trôi qua rồi, làm sao có thể khôi phục?
Mạnh Ngưng Tuyết thật có thể nói là trong cơn giận dữ.
- Cô choáng nha, thật đúng là ngốc. Quả thực chính là một nhữ nhân ngốc. Mạnh Nữ Thần? Ta nhìn cô chính là một Ngốc Nữ Thần.
Vẻ mặt Trần Thanh Đế xem thường nói:
- Một tháng? Cô thật đúng là tin sao?
- Ngươi... ngươi cũng dám gạt ta. Ta... ta... ta...
Mạnh Ngưng Tuyết nắm bút máy trong tay, nói ta cả buổi, sửng sốt không có nói ra một câu ngoan thoại.
Có thể làm gì Trần Thanh Đế bây giờ?
Trước kia cũng đánh không lại, chớ nói chi là hiện tại, ngay cả Tinh Thần Dị Năng cũng bị phong ấn.
- Vương bát đản, ta đâm chết ngươi, đâm chết ngươi.
Mạnh Ngưng Tuyết nghiến răng nghiến lợi, nắm hình nhân trên mặt bàn lên, cầm bút máy hung hăng đâm.
- Oa kháo... Ngốc Nữ Thần, cô không cần ác độc như vậy a?
Trần Thanh Đế cả kinh kêu lên:
- Cô hận ta như vậy, ta thật đúng là muốn cân nhắc thoáng một phát, có nên khôi phục Tinh Thần Dị Năng cho cô hay không. Nếu như khôi phục, với ta mà nói, đó cũng không phải là chuyện tốt gì, là rất nguy hiểm đấy.
- Ta... Ta... Cái kia...
Mạnh Ngưng Tuyết liền tranh thủ nhét bút máy cùng hình nhân vào hộc bàn, trên mặt cố ra dáng tươi cười nói:
- Trần Thanh Đế, Thanh Đế, ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ý tứ kia, thật sự.
- Vậy cô có ý gì?
Trần Thanh dương mi, ngạo nghễ nói.
- Thanh Đế...
Mạnh Ngưng Tuyết kéo cánh tay Trần Thanh Đế, lay động không ngừng, làm nũng nói:
- Thanh Đế, Thanh Đế tốt của ta, ta biết sai rồi, ngươi tạm tha ta một lần được không?
Bởi vì thói quen có được Tinh Thần Dị Năng, lần này không có, lại để cho Mạnh Ngưng Tuyết rất không thích ứng, rất khó chịu.
- Tiểu Yêu tinh, được rồi, sợ cô rồi.
Trần Thanh Đế mắng một tiếng, lập tức ở trên người Mạnh Ngưng Tuyết, điểm liên tiếp vài cái:
- Tốt rồi, khôi phục.
Oanh!
Mạnh lão sư chấn động toàn thân, tinh thần lập tức tăng nhiều, cái loại cảm giác lực lượng này, trở lại rồi.
- Chớ ra vẻ cùng ta, ta có thể phong ấn một lần, là có thể phong ấn lần thứ hai.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Nếu như cô không nghe lời, ta sẽ phong ấn Dị năng tiếp.
- Thanh Đế, ta như thế nào sẽ ra vẻ chứ? Sư phụ ta đã lấy thân báo đáp rồi, sau này chúng ta sẽ là người một nhà.
Vẻ mặt Mạnh Ngưng Tuyết cười làm lành nói:
- Thanh Đế, ngươi nói, người một nhà sao có thể hại người một nhà, có phải hay không?
- Ta xem bộ dạng của cô, sẽ không có hảo tâm gì.
Trần Thanh Đế mặc kệ Mạnh Ngưng Tuyết, nói ra:
- Cô còn đang bận việc, ta còn có việc, không quấy rầy.
- Đợi một chút.
Mạnh Ngưng Tuyết liền nói:
- Sư phụ ta lấy thân báo đáp ngươi rồi, vậy về sau ngươi chẳng phải biến thành trưởng bối của ta sao? Này rất khó làm được, ta cũng muốn lấy thân báo đáp.
- Thật vậy chăng?
Trần Thanh Đế cười hắc hắc, nhìn Mạnh Ngưng Tuyết từ trên xuống dưới, nói ra:
- Thật sự là không tệ, cái dáng người này, cái hung khí này, thật sự là không tệ. Muốn lấy thân báo đáp, đi, cùng ta đi thuê phòng.
- Trần Thanh Đế, ngươi chính là một vương bát đản.
Mạnh Ngưng Tuyết chửi ầm lên, rất nhanh né tránh.
- Là cô muốn lấy thân báo đáp, lấy thân báo đáp không thuê phòng có thể làm sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Ca ca ta còn có việc, đi trước, không cần tiễn.
- Ai sẽ tiễn ngươi? Ngươi chính là một vương bát đản.
Mạnh Ngưng Tuyết tức muốn nổ phổi:
- Hừ, ta nhất định phải đi nói cho Bùi Ngữ Yên, nói ngươi ở bên ngoài ăn vụng, để cho Bùi Ngữ Yên một cước đá ngươi.
Khục khục... Nếu Mạnh Ngưng Tuyết biết rõ, Bùi Ngữ Yên là sư phụ của nàng, không biết nàng có ý kiến gì không.
Quá huyền ảo rồi.
Rất nhanh, ngày giỗ của mẹ Đoạn Phàm đã đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.