Chương 126: Con thỏ hiểu chuyện
Diện Hồng Nhĩ Xích
14/09/2013
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, nhàn nhạt hỏi.
- Là cái con thỏ này.
Nói xong, Liễu Nhất Thôn nhặt con thỏ ném ở một bên lên, rất là hoang mang nói:
- Lúc ấy ta ở chỗ này nghỉ ngơi, con thỏ này lao đến, sau đó, không hiểu thấu chết rồi.
- Bốn phía ta ngồi đều là cỏ, ta cũng kiểm tra một chút, cũng không có vật cứng gì, con thỏ này làm sao lại đâm chết chứ?
Liễu Nhất Thôn lắc đầu, nói ra:
- Ta vừa ăn, vừa nghĩ, nhưng vẫn không có tìm ra nguyên nhân.
Một con thỏ đang sống khỏe mạnh, sau khi xông lại, đột nhiên liền ngoẻo rồi, cái này làm cho Liễu Nhất Thôn cảm thấy rất không minh bạch.
Chẳng lẽ là bởi vì con thỏ này thành tinh rồi, biết rõ Liễu Nhất Thôn hắn đói bụng, cần bổ sung năng lượng, cố ý chạy tới tự sát cho Liễu Nhất Thôn ăn?
Thế nhưng mà, cho dù tự sát, cũng không có điều kiện kia a.
- Con thỏ này có thể là bị những dã thú khác rượt đuổi, chạy đến chỗ ngươi vừa vặn mệt chết. Hoặc là, nó biết rõ ngươi đói bụng, chủ động đưa tới cửa cho ngươi ăn.
Trần Thanh Đế thản nhiên nói. Chỉ có hắn trong lòng mình biết rõ, cái này hoàn toàn là vì, con thỏ ngu ngốc kia đâm đầu vào tường phòng ngự mà chết.
Trần Thanh Đế vì bảo hộ Liễu Nhất Thôn, ở phía trên trận pháp phòng ngự, còn bỏ thêm sát trận cấp thấp. Sát trận đối với nhân loại, hoặc là động vật lớn hơn một chút thì không có uy hiếp gì, nhưng bé như thỏ, chuột,… đụng vào tuyệt đối là chịu chết.
Đây cũng là vì cái gì, con thỏ xông lại, sẽ trực tiếp quải điệu.
- Cái kia... con thỏ này thật đúng là hiểu chuyện.
Liễu Nhất Thôn há hốc mồm, cuối cùng nhặt nửa con thỏ máu chảy đầm đìa lên:
- Mày đã hiểu chuyện như vậy, ta cũng không thể lãng phí, càng không thể cô phụ hảo ý của mày.
- Trả hộp ngọc cho ta đi.
Nhìn thấy Liễu Nhất Thôn xé một miếng thịt thỏ nuốt xuống, nhắc nhở:
- Ngươi từ từ ăn, nhớ kỹ mang của bọn họ nhanh chóng ly khai nơi đây, để tránh gặp gỡ nguy hiểm cùng phiền toái không tất yếu.
Ninja là bị Trần Thanh Đế giết sạch rồi, nhưng mà, trong Linh Vụ Sơn này còn có động vật cỡ lớn khác tồn tại. Mặc dù nói, bọn người Liễu Nhất Thôn bị thương cũng không sợ, nhưng cũng là phiền toái.
- Đây!
Liễu Nhất Thôn giao hộp ngọc cho Trần Thanh Đế, nhìn Trần đại thiếu nói:
- Hộp ngọc này ta không có mở ra, hoàn hảo không tổn hao gì.
- Ân.
Trần Thanh Đế tiếp nhận hộp ngọc, nhẹ gật đầu. Hắn đương nhiên biết rõ, Liễu Nhất Thôn không có mở hộp ngọc ra, không có Trần đại thiếu cho phép, Liễu Nhất Thôn cũng mở không ra.
- Ta nghe nói trong Linh Vụ Sơn này, có vài đầu gấu chó, nếu đụng phải, chúng ta tuyệt đối sẽ ăn không ít đau khổ đấy.
Nói xong, Liễu Nhất Thôn phất phất tay, nghiêm túc nói:
- Các huynh đệ, chúng ta bằng tốc độ nhanh nhất ly khai Linh Vụ Sơn, có vấn đề gì không?
- Không có vấn đề.
Bọn người Lý Vưu thấp giọng quát.
- Thiết Nam, chúng ta cũng đi thôi.
Trần Thanh Đế nhìn Thiết Nam vẻ mặt không nỡ, thản nhiên nói. Hạt giống Thiết Nam này, Trần đại thiếu sẽ không dễ dàng buông tha, hơn nữa, vừa rồi hắn không có bức Thiết Nam.
- Cái này... Cái này là tình huống như thế nào? Người anh em, Thiết Nam, các ngươi đây là?
Liễu Nhất Thôn lập tức ngây ngẩn cả người, Thiết Nam là một thành viên của Huyết Nhận, như thế nào sẽ đi cùng Trần Thanh Đế?
- Liễu đội trường, anh trở về nói cho Lôi lão đại, em rất nhanh sẽ trở về xử lý thủ tục xuất ngũ.
Trong đôi mắt của Thiết Nam, hiện lên một tia thống khổ, nói ra:
- Là hắn đã cứu em, sau này mạng của em sẽ là của hắn. Hắn có thể giúp em càng mạnh hơn nữa, em muốn báo thù cho em trai, báo thù cho những đồng đội chết đi kia.
- Cái này... Cái này...
Liễu Nhất Thôn lập tức không biết như thế nào cho phải rồi.
- Liễu đội trưởng, Thiết Nam đã hạ quyết tâm, chúng ta nên tôn trọng cô ấy.
Lý Vưu tiến lên một bước, nói ra:
- Là hắn, cứu mọi người chúng ta.
- Cái kia... Được rồi.
Liễu Nhất Thôn trầm ngâm một tiếng, nhìn xem Thiết Nam, vẻ mặt tiếc hận nói:
- Thiết Nam, cô phải bảo trọng, Lôi lão đại bên kia, ta sẽ giải thích rõ ràng.
- Không cần, ta sẽ đích thân đi giải thích, hơn nữa, hắn không hy vọng bất luận kẻ nào biết rõ sự hiện hữu của hắn.
Thiết Nam lắc đầu, ý tứ rất rõ ràng, Trần Thanh Đế xuất hiện, ngay cả Lôi lão đại, thậm chí là Quân Thần cũng không thể nói.
- Tốt... Được rồi!
Liễu Nhất Thôn thở dài một tiếng, ánh mắt rơi vào trên người Lý Vưu, thấp giọng quát nói:
- Chúng ta đi, sự tình hôm nay, không được nói cho bất luận kẻ nào.
Nhìn bọn người Liễu Nhất Thôn rời khỏi, Trần Thanh Đế thản nhiên nói:
- Nếu như cô không muốn rời Huyết Nhận, chỉ cần nói cho ta, ta có thể cho cô ly khai.
- Ta nói rồi, mạng của ta là của ngươi, sẽ không quay về Huyết Nhận.
Thiết Nam kiên định nói.
- Ân, đi thôi.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, đối với Thiết Nam biểu hiện rất hài lòng.
Khi Trần Thanh Đế mang Thiết Nam xuống núi, điều khiển chiếc Ford E350 của Viên đại thiếu, trở lại bệnh viện, đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi.
- Thiết Nam, bây giờ cô ở lại bệnh viện, tu dưỡng ba tháng thời gian.
Nói xong, Trần Thanh Đế từ trong túi áo móc ra một tấm chi phiếu, giao cho trong tay Thiết Nam, nói:
- Ba tháng sau, tôi sẽ tới tìm cô.
- Trần đại thiếu, ba tháng thời gian quá dài, trong nửa tháng tôi sẽ hoàn toàn khôi phục.
Thiết Nam cũng không có khách khí cùng Trần Thanh Đế, nhận lấy chi phiếu. Bất quá, tu dưỡng ba tháng thời gian đối với nàng mà nói, quá dài rồi.
- Vậy thì một tháng, không cần vội.
- Là cái con thỏ này.
Nói xong, Liễu Nhất Thôn nhặt con thỏ ném ở một bên lên, rất là hoang mang nói:
- Lúc ấy ta ở chỗ này nghỉ ngơi, con thỏ này lao đến, sau đó, không hiểu thấu chết rồi.
- Bốn phía ta ngồi đều là cỏ, ta cũng kiểm tra một chút, cũng không có vật cứng gì, con thỏ này làm sao lại đâm chết chứ?
Liễu Nhất Thôn lắc đầu, nói ra:
- Ta vừa ăn, vừa nghĩ, nhưng vẫn không có tìm ra nguyên nhân.
Một con thỏ đang sống khỏe mạnh, sau khi xông lại, đột nhiên liền ngoẻo rồi, cái này làm cho Liễu Nhất Thôn cảm thấy rất không minh bạch.
Chẳng lẽ là bởi vì con thỏ này thành tinh rồi, biết rõ Liễu Nhất Thôn hắn đói bụng, cần bổ sung năng lượng, cố ý chạy tới tự sát cho Liễu Nhất Thôn ăn?
Thế nhưng mà, cho dù tự sát, cũng không có điều kiện kia a.
- Con thỏ này có thể là bị những dã thú khác rượt đuổi, chạy đến chỗ ngươi vừa vặn mệt chết. Hoặc là, nó biết rõ ngươi đói bụng, chủ động đưa tới cửa cho ngươi ăn.
Trần Thanh Đế thản nhiên nói. Chỉ có hắn trong lòng mình biết rõ, cái này hoàn toàn là vì, con thỏ ngu ngốc kia đâm đầu vào tường phòng ngự mà chết.
Trần Thanh Đế vì bảo hộ Liễu Nhất Thôn, ở phía trên trận pháp phòng ngự, còn bỏ thêm sát trận cấp thấp. Sát trận đối với nhân loại, hoặc là động vật lớn hơn một chút thì không có uy hiếp gì, nhưng bé như thỏ, chuột,… đụng vào tuyệt đối là chịu chết.
Đây cũng là vì cái gì, con thỏ xông lại, sẽ trực tiếp quải điệu.
- Cái kia... con thỏ này thật đúng là hiểu chuyện.
Liễu Nhất Thôn há hốc mồm, cuối cùng nhặt nửa con thỏ máu chảy đầm đìa lên:
- Mày đã hiểu chuyện như vậy, ta cũng không thể lãng phí, càng không thể cô phụ hảo ý của mày.
- Trả hộp ngọc cho ta đi.
Nhìn thấy Liễu Nhất Thôn xé một miếng thịt thỏ nuốt xuống, nhắc nhở:
- Ngươi từ từ ăn, nhớ kỹ mang của bọn họ nhanh chóng ly khai nơi đây, để tránh gặp gỡ nguy hiểm cùng phiền toái không tất yếu.
Ninja là bị Trần Thanh Đế giết sạch rồi, nhưng mà, trong Linh Vụ Sơn này còn có động vật cỡ lớn khác tồn tại. Mặc dù nói, bọn người Liễu Nhất Thôn bị thương cũng không sợ, nhưng cũng là phiền toái.
- Đây!
Liễu Nhất Thôn giao hộp ngọc cho Trần Thanh Đế, nhìn Trần đại thiếu nói:
- Hộp ngọc này ta không có mở ra, hoàn hảo không tổn hao gì.
- Ân.
Trần Thanh Đế tiếp nhận hộp ngọc, nhẹ gật đầu. Hắn đương nhiên biết rõ, Liễu Nhất Thôn không có mở hộp ngọc ra, không có Trần đại thiếu cho phép, Liễu Nhất Thôn cũng mở không ra.
- Ta nghe nói trong Linh Vụ Sơn này, có vài đầu gấu chó, nếu đụng phải, chúng ta tuyệt đối sẽ ăn không ít đau khổ đấy.
Nói xong, Liễu Nhất Thôn phất phất tay, nghiêm túc nói:
- Các huynh đệ, chúng ta bằng tốc độ nhanh nhất ly khai Linh Vụ Sơn, có vấn đề gì không?
- Không có vấn đề.
Bọn người Lý Vưu thấp giọng quát.
- Thiết Nam, chúng ta cũng đi thôi.
Trần Thanh Đế nhìn Thiết Nam vẻ mặt không nỡ, thản nhiên nói. Hạt giống Thiết Nam này, Trần đại thiếu sẽ không dễ dàng buông tha, hơn nữa, vừa rồi hắn không có bức Thiết Nam.
- Cái này... Cái này là tình huống như thế nào? Người anh em, Thiết Nam, các ngươi đây là?
Liễu Nhất Thôn lập tức ngây ngẩn cả người, Thiết Nam là một thành viên của Huyết Nhận, như thế nào sẽ đi cùng Trần Thanh Đế?
- Liễu đội trường, anh trở về nói cho Lôi lão đại, em rất nhanh sẽ trở về xử lý thủ tục xuất ngũ.
Trong đôi mắt của Thiết Nam, hiện lên một tia thống khổ, nói ra:
- Là hắn đã cứu em, sau này mạng của em sẽ là của hắn. Hắn có thể giúp em càng mạnh hơn nữa, em muốn báo thù cho em trai, báo thù cho những đồng đội chết đi kia.
- Cái này... Cái này...
Liễu Nhất Thôn lập tức không biết như thế nào cho phải rồi.
- Liễu đội trưởng, Thiết Nam đã hạ quyết tâm, chúng ta nên tôn trọng cô ấy.
Lý Vưu tiến lên một bước, nói ra:
- Là hắn, cứu mọi người chúng ta.
- Cái kia... Được rồi.
Liễu Nhất Thôn trầm ngâm một tiếng, nhìn xem Thiết Nam, vẻ mặt tiếc hận nói:
- Thiết Nam, cô phải bảo trọng, Lôi lão đại bên kia, ta sẽ giải thích rõ ràng.
- Không cần, ta sẽ đích thân đi giải thích, hơn nữa, hắn không hy vọng bất luận kẻ nào biết rõ sự hiện hữu của hắn.
Thiết Nam lắc đầu, ý tứ rất rõ ràng, Trần Thanh Đế xuất hiện, ngay cả Lôi lão đại, thậm chí là Quân Thần cũng không thể nói.
- Tốt... Được rồi!
Liễu Nhất Thôn thở dài một tiếng, ánh mắt rơi vào trên người Lý Vưu, thấp giọng quát nói:
- Chúng ta đi, sự tình hôm nay, không được nói cho bất luận kẻ nào.
Nhìn bọn người Liễu Nhất Thôn rời khỏi, Trần Thanh Đế thản nhiên nói:
- Nếu như cô không muốn rời Huyết Nhận, chỉ cần nói cho ta, ta có thể cho cô ly khai.
- Ta nói rồi, mạng của ta là của ngươi, sẽ không quay về Huyết Nhận.
Thiết Nam kiên định nói.
- Ân, đi thôi.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, đối với Thiết Nam biểu hiện rất hài lòng.
Khi Trần Thanh Đế mang Thiết Nam xuống núi, điều khiển chiếc Ford E350 của Viên đại thiếu, trở lại bệnh viện, đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi.
- Thiết Nam, bây giờ cô ở lại bệnh viện, tu dưỡng ba tháng thời gian.
Nói xong, Trần Thanh Đế từ trong túi áo móc ra một tấm chi phiếu, giao cho trong tay Thiết Nam, nói:
- Ba tháng sau, tôi sẽ tới tìm cô.
- Trần đại thiếu, ba tháng thời gian quá dài, trong nửa tháng tôi sẽ hoàn toàn khôi phục.
Thiết Nam cũng không có khách khí cùng Trần Thanh Đế, nhận lấy chi phiếu. Bất quá, tu dưỡng ba tháng thời gian đối với nàng mà nói, quá dài rồi.
- Vậy thì một tháng, không cần vội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.