Chương 547: Cúi đầu
Diện Hồng Nhĩ Xích
22/10/2013
Không thật sự biến mất, mà là bị sát khí khủng bố của Trần Thanh Đế
phát ra, dọa cho chạy mất. Ở trước mặt Trần Thanh Đế, Phó Dịch không hề
có chút sát khí.
Khí thế cũng không có.
Lịch Hoa Xuân đứng ở một bên, diện mục dữ tợn cũng chấn kinh rồi, một mùi khai từ giữa chân nàng truyền ra, chất lỏng màu vàng theo đùi chảy xuống.
Lịch Hoa Xuân như là người đàn bà chanh chua, muốn giết cả nhà Trần Thanh Đế, sợ tới mức tiểu trong quần.
Bị sát khí kinh khủng đến mức tận cùng kia của Trần Thanh Đế, dọa đái trong quần.
- Ba!
Một tiếng giòn vang, sắc mặt Phó Dịch trắng bệch, phát hiện tay mình buông xuống. Súng trong tay hắn, nhắm ngay đầu Trần Thanh Đế, rơi trên mặt đất.
Không chỉ có như thế, Phó Dịch còn nhịn không được liên tục lui lại mấy bước, hai chân mềm nhũn, suýt nữa đặt mông ngồi trên mặt đất.
Sợ!
Trần Thanh Đế cũng không có động thủ, chỉ là phát ra sát khí, nhưng mà, Phó Dịch sợ.
Hắn trà trộn hắc đạo nhiều năm như vậy, cái dạng cục diện sóng to gió lớn, cửu tử nhất sinh gì chưa gặp phải qua, nhưng hắn vẫn vượt qua.
Hiện tại, lăn lộn còn rất tốt, địa vị ở bên trong Đoạn Thiên Môn cũng cực cao.
Lúc nào sợ qua?
Hiện tại Phó Dịch hắn, thật sự sợ.
Cho dù là đối mặt Đoạn Thiên mà hắn sợ hãi nhất, hắn cũng chưa từng có như vậy qua.
Rất buồn cười!
Một cách nghĩ vô cùng khủng bố, xuất hiện ở trong óc Phó Dịch: Nếu như Trần Thanh Đế thật sự động thủ, kể cả hắn ở bên trong, tất cả mọi người, đều sẽ chết.
Dù vậy, còn không nhất định có thể làm bị thương Trần Thanh Đế một cọng lông tóc.
Cách nghĩ rất đáng sợ, rất buồn cười.
Nhưng mà, Phó Dịch cảm giác phi thường chân thật.
Khi thực lực một người, cường hãn đến trình độ nhất định, lại nhiều người, cũng không đủ xem, cho dù trong tay có súng, cũng không an toàn.
Lúc này Phó Dịch là loại cảm giác này.
Trần Thanh Đế là vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên, Phó Dịch không quan tâm, là sư phụ của Đoạn Phàm, Phó Dịch cũng không để vào mắt.
Phó Dịch thực đang sợ hãi chính là, Trần Thanh Đế cho hắn cảm giác vô cùng nguy hiểm, cảm giác nhiều người như vậy, mỗi người trong tay đều có súng, nhưng thực đánh nhau, chết là bọn hắn, mà không phải Trần Thanh Đế.
Ở thời khắc này, Phó Dịch rốt cuộc hiểu rõ, vì cái gì Trần Thanh Đế dám cuồng vọng như thế, đối mặt với bọn họ nhiều người như vậy, cũng không có đem bọn họ để vào mắt.
Không phải vì Trần Thanh Đế là sư phụ của Đoạn Phàm, mà là, thực lực bản thân của Trần Thanh Đế, quá mạnh mẽ.
- Tất cả đều buông súng!
Khi súng trong tay Phó Dịch rơi trên mặt đất, hắn không dám có chút do dự nào, không dám cho Trần Thanh Đế cơ hội hô tiếng thứ ba, lập tức hạ lệnh.
Chậm!
Tay của hắn, tuyệt đối sẽ bị chém rụng.
Đây là một loại trực giác.
Trực giác đáng sợ.
Bá bá bá...
Nghe được Phó Dịch ra lệnh, tất cả mọi người phía sau hắn, căn bản cũng không có chút do dự nào, rất nhanh thu súng trong tay.
Không phải sợ Phó Dịch, mà là sợ Trần Thanh Đế.
Bọn hắn đều hận không thể vứt súng trong tay lên mặt đất, đến tiết kiệm thời gian thu súng.
Phó Dịch sợ, bọn hắn càng sợ.
Tốc độ thu súng của bọn hắn, tuyệt đối có thể vượt qua Súng Thần rồi.
Không nhanh không được a.
- Cha... Người... Người cứ như vậy được rồi sao? Không thể như vậy a.
Phó Tân Hãn nằm trên mặt đất, tuy cảm thấy sợ hãi, lại không biết xảy ra chuyện gì, điên cuồng quát.
Được rồi?
Nếu như được rồi, Phó Tân Hãn hắn bị đánh, chẳng phải là khổ sở uổng phí sao?
Còn có, tiểu huynh đệ của hắn đã mất a.
Trứng, loại này đồ chơi, đối với Phó Tân Hãn mà nói, đây chính là mệnh căn của hắn. Đã không có trứng, hắn tình nguyện chết, cũng không muốn tiếp tục sống sót.
Đương nhiên, đối với bất kỳ một nam nhân nào mà nói, đã trở thành thái giám, thật sự không bằng chết đi coi như xong rồi.
- Phế vật không biết sống chết, câm miệng cho lão tử.
Phó Dịch tức giận quát, hiện tại quần áo toàn thân hắn, đều bị mồ hôi thẩm thấu a.
Con mẹ nó, Phó Tân Hãn, ngươi chính là một ngu xuẩn, một siêu cấp đại ngu xuẩn, Phó Lão Đại như thế nào có con trai ngu xuẩn như ngươi vậy?
Ngươi cái phế vật ngu xuẩn này, đến cùng có biết hay không, Trần Thanh Đế này kinh khủng đến cỡ nào? Ngươi có biết hay không, hắn đã cường hãn đến tình trạng làm cho người tức lộn ruột?
Có thể phát ra sát khí khủng bố làm cho người hít thở không thông, người như vậy, là chúng ta có thể đắc tội, đối phó được sao?
Ngươi cái đại ngu xuẩn này, kêu to cái rắm?
Chẳng lẽ muốn cho chúng ta chết hay sao?
Thủ hạ tinh anh Phó Dịch mang đến, tất cả đều ở trong lòng mắng to không thôi.
Cái này không phải hại bọn hắn sao?
Bọn hắn lăn lộn hắc đạo, suốt ngày trải qua thời gian thè lưỡi liếm huyết trên mũi đao, đối với loại vật sát khí này, bọn hắn đương nhiên vô cùng hiểu rõ.
Sát khí, nhất là sát khí khổng lồ, không phải là người nào cũng có thể phóng xuất ra.
Phế vật?
Câm miệng?
Toàn thân Phó Tân Hãn kịch liệt đau nhức, mặt mũi tràn đầy là máu, đột nhiên ngây ngẩn cả người, cả thân thể cũng không hề run rẩy, như là bị thiên kiếp diệt thế bổ trúng.
Không tin!
Mặt mũi Phó Tân Hãn tràn đầy không tin.
Cha hắn đã nói, đừng nói là Đoạn Phàm, coi như là lão Đại Đoạn Thiên Môn, Đoạn Thiên đến, Phó Dịch hắn cũng phải giết Trần Thanh Đế a.
Khí thế cũng không có.
Lịch Hoa Xuân đứng ở một bên, diện mục dữ tợn cũng chấn kinh rồi, một mùi khai từ giữa chân nàng truyền ra, chất lỏng màu vàng theo đùi chảy xuống.
Lịch Hoa Xuân như là người đàn bà chanh chua, muốn giết cả nhà Trần Thanh Đế, sợ tới mức tiểu trong quần.
Bị sát khí kinh khủng đến mức tận cùng kia của Trần Thanh Đế, dọa đái trong quần.
- Ba!
Một tiếng giòn vang, sắc mặt Phó Dịch trắng bệch, phát hiện tay mình buông xuống. Súng trong tay hắn, nhắm ngay đầu Trần Thanh Đế, rơi trên mặt đất.
Không chỉ có như thế, Phó Dịch còn nhịn không được liên tục lui lại mấy bước, hai chân mềm nhũn, suýt nữa đặt mông ngồi trên mặt đất.
Sợ!
Trần Thanh Đế cũng không có động thủ, chỉ là phát ra sát khí, nhưng mà, Phó Dịch sợ.
Hắn trà trộn hắc đạo nhiều năm như vậy, cái dạng cục diện sóng to gió lớn, cửu tử nhất sinh gì chưa gặp phải qua, nhưng hắn vẫn vượt qua.
Hiện tại, lăn lộn còn rất tốt, địa vị ở bên trong Đoạn Thiên Môn cũng cực cao.
Lúc nào sợ qua?
Hiện tại Phó Dịch hắn, thật sự sợ.
Cho dù là đối mặt Đoạn Thiên mà hắn sợ hãi nhất, hắn cũng chưa từng có như vậy qua.
Rất buồn cười!
Một cách nghĩ vô cùng khủng bố, xuất hiện ở trong óc Phó Dịch: Nếu như Trần Thanh Đế thật sự động thủ, kể cả hắn ở bên trong, tất cả mọi người, đều sẽ chết.
Dù vậy, còn không nhất định có thể làm bị thương Trần Thanh Đế một cọng lông tóc.
Cách nghĩ rất đáng sợ, rất buồn cười.
Nhưng mà, Phó Dịch cảm giác phi thường chân thật.
Khi thực lực một người, cường hãn đến trình độ nhất định, lại nhiều người, cũng không đủ xem, cho dù trong tay có súng, cũng không an toàn.
Lúc này Phó Dịch là loại cảm giác này.
Trần Thanh Đế là vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên, Phó Dịch không quan tâm, là sư phụ của Đoạn Phàm, Phó Dịch cũng không để vào mắt.
Phó Dịch thực đang sợ hãi chính là, Trần Thanh Đế cho hắn cảm giác vô cùng nguy hiểm, cảm giác nhiều người như vậy, mỗi người trong tay đều có súng, nhưng thực đánh nhau, chết là bọn hắn, mà không phải Trần Thanh Đế.
Ở thời khắc này, Phó Dịch rốt cuộc hiểu rõ, vì cái gì Trần Thanh Đế dám cuồng vọng như thế, đối mặt với bọn họ nhiều người như vậy, cũng không có đem bọn họ để vào mắt.
Không phải vì Trần Thanh Đế là sư phụ của Đoạn Phàm, mà là, thực lực bản thân của Trần Thanh Đế, quá mạnh mẽ.
- Tất cả đều buông súng!
Khi súng trong tay Phó Dịch rơi trên mặt đất, hắn không dám có chút do dự nào, không dám cho Trần Thanh Đế cơ hội hô tiếng thứ ba, lập tức hạ lệnh.
Chậm!
Tay của hắn, tuyệt đối sẽ bị chém rụng.
Đây là một loại trực giác.
Trực giác đáng sợ.
Bá bá bá...
Nghe được Phó Dịch ra lệnh, tất cả mọi người phía sau hắn, căn bản cũng không có chút do dự nào, rất nhanh thu súng trong tay.
Không phải sợ Phó Dịch, mà là sợ Trần Thanh Đế.
Bọn hắn đều hận không thể vứt súng trong tay lên mặt đất, đến tiết kiệm thời gian thu súng.
Phó Dịch sợ, bọn hắn càng sợ.
Tốc độ thu súng của bọn hắn, tuyệt đối có thể vượt qua Súng Thần rồi.
Không nhanh không được a.
- Cha... Người... Người cứ như vậy được rồi sao? Không thể như vậy a.
Phó Tân Hãn nằm trên mặt đất, tuy cảm thấy sợ hãi, lại không biết xảy ra chuyện gì, điên cuồng quát.
Được rồi?
Nếu như được rồi, Phó Tân Hãn hắn bị đánh, chẳng phải là khổ sở uổng phí sao?
Còn có, tiểu huynh đệ của hắn đã mất a.
Trứng, loại này đồ chơi, đối với Phó Tân Hãn mà nói, đây chính là mệnh căn của hắn. Đã không có trứng, hắn tình nguyện chết, cũng không muốn tiếp tục sống sót.
Đương nhiên, đối với bất kỳ một nam nhân nào mà nói, đã trở thành thái giám, thật sự không bằng chết đi coi như xong rồi.
- Phế vật không biết sống chết, câm miệng cho lão tử.
Phó Dịch tức giận quát, hiện tại quần áo toàn thân hắn, đều bị mồ hôi thẩm thấu a.
Con mẹ nó, Phó Tân Hãn, ngươi chính là một ngu xuẩn, một siêu cấp đại ngu xuẩn, Phó Lão Đại như thế nào có con trai ngu xuẩn như ngươi vậy?
Ngươi cái phế vật ngu xuẩn này, đến cùng có biết hay không, Trần Thanh Đế này kinh khủng đến cỡ nào? Ngươi có biết hay không, hắn đã cường hãn đến tình trạng làm cho người tức lộn ruột?
Có thể phát ra sát khí khủng bố làm cho người hít thở không thông, người như vậy, là chúng ta có thể đắc tội, đối phó được sao?
Ngươi cái đại ngu xuẩn này, kêu to cái rắm?
Chẳng lẽ muốn cho chúng ta chết hay sao?
Thủ hạ tinh anh Phó Dịch mang đến, tất cả đều ở trong lòng mắng to không thôi.
Cái này không phải hại bọn hắn sao?
Bọn hắn lăn lộn hắc đạo, suốt ngày trải qua thời gian thè lưỡi liếm huyết trên mũi đao, đối với loại vật sát khí này, bọn hắn đương nhiên vô cùng hiểu rõ.
Sát khí, nhất là sát khí khổng lồ, không phải là người nào cũng có thể phóng xuất ra.
Phế vật?
Câm miệng?
Toàn thân Phó Tân Hãn kịch liệt đau nhức, mặt mũi tràn đầy là máu, đột nhiên ngây ngẩn cả người, cả thân thể cũng không hề run rẩy, như là bị thiên kiếp diệt thế bổ trúng.
Không tin!
Mặt mũi Phó Tân Hãn tràn đầy không tin.
Cha hắn đã nói, đừng nói là Đoạn Phàm, coi như là lão Đại Đoạn Thiên Môn, Đoạn Thiên đến, Phó Dịch hắn cũng phải giết Trần Thanh Đế a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.