Chương 538: Cứu binh
Diện Hồng Nhĩ Xích
17/10/2013
Mọi người lập tức nghĩ tới điều gì, sắc mặt nguyên một đám trở nên vô cùng khó nhìn.
Trứng, toái đầy đất!
Phó Tân Hãn bị phế đi, biến thành một thái giám.
Gã đại hán đầu trọc cầm đầu, lông mày lập tức vặn lại với nhau, sắc mặt cũng trở nên vô cùng âm trầm.
Với tư cách thủ hạ hạch tâm của Phó Dịch, hắn biết rõ, Phó Dịch tuy không coi trọng Phó Tân Hãn, nhưng mà, Phó Tân Hãn lại là con của Phó Dịch, là khúc ruột của Phó Dịch.
Là con của Phó Dịch hắn, điểm này là không cách nào cải biến.
Nếu như chuyện này xử lý không tốt, dùng tính tình của Phó Dịch, nói không chừng sẽ giết hắn.
- Trần Thanh Đế, việc này là ngươi làm.
Gã đại hán đầu trọc đương nhiên nhận ra Trần Thanh Đế, trong con ngươi lóe ra hàn mang, lạnh giọng nói:
- Mang Phó thiếu ra, đưa đến bệnh viện cứu giúp.
Gã đại hán đầu trọc, cũng không có tính toán động thủ với Trần Thanh Đế, không phải là không muốn, hắn so với ai khác thậm chí càng muốn, rất khát vọng.
Nhưng mà, Trần Thanh Đế có thể trong thời gian ngắn như vậy, đánh bay mười mấy người, hơn nữa còn đạp nát trứng chim của Phó Tân Hãn.
Thực lực như thế nào?
Gã đại hán đầu trọc không phải người ngu, mặc dù không có chứng kiến, nhưng cũng có thể phán đoán ra.
- Trần Thanh Đế, ngươi tốt nhất khẩn cầu Phó thiếu của chúng ta không có việc gì.
Nhìn hai gã thủ hạ đi vào gian phòng, gã đại hán đầu trọc lành lạnh nói ra:
- Nếu không, cả nhà các ngươi, đều sẽ sống không bằng chết.
Phanh. . .
Hai tiếng trầm đục, hai gã đi vào gian phòng, muốn mang Phó Tân Hãn ra kia, còn không biết chuyện gì xảy ra, liền trực tiếp bị Trần Thanh Đế đạp đi ra.
Phốc! Phốc!
Hai người ngay ngắn phun ra một ngụm máu tươi, quyết đoán hôn mê.
- Ngươi là uy hiếp ta?
Trong con ngươi của Trần Thanh Đế, tràn đầy sát cơ đầm đặc, sát khí xông mạnh, rất nhanh bao phủ gã đại hán đầu trọc lại.
Uy hiếp!
Trần Thanh Đế thống hận nhất đúng là uy hiếp.
Ai dám uy hiếp hắn, sẽ chết, phải có giác ngộ bị hắn chém giết.
Oanh!
Gã đại hán đầu trọc bị sát khí của Trần Thanh Đế phát ra bao phủ, nhịn không được lui về phía sau một bước, mồ hôi lạnh chảy xuống, đồng tử rất nhanh thu nhỏ lại, biến thành hình dáng cây kim nguy hiểm.
Sát khí, gã đại hán đầu trọc, cho tới bây giờ còn không có chứng kiến sát khí dày đặc, rung động nhân tâm như thế.
- Quang... Quang ca, gọi điện thoại cho ta cha. Nhanh, để cho ta cha phái người đến.
Phó Tân Hãn không ngừng run rẩy, diện mục dữ tợn quát:
- Ta muốn giết hắn, giết cả nhà hắn.
Nghe được Phó Tân Hãn nói, gã đại hán đầu trọc vô ý thức lấy điện thoại ra.
Lúc này, gã đại hán đầu trọc tinh tường biết rõ, dưới loại tình huống này, cũng chỉ có Phó Dịch mới có thể cứu được Phó Tân Hãn.
Đồng dạng, hắn cũng tinh tường biết rõ, nếu như không thông tri, những người bọn hắn này, tất cả đều sẽ không sống được.
Đào tẩu?
Vứt bỏ con của Phó Dịch đào tẩu, ai dám?
Lưu lại, tối đa bị đánh tàn, đánh chết, nhưng mà chạy thoát, hậu quả kia, so với chết còn đáng sợ hơn.
Đối với gã đại hán đầu trọc cầu viện, Trần Thanh Đế cũng không có ngăn cản.
Phó Dịch không đến, Trần Thanh Đế như thế nào giúp Đoạn Phàm?
Không phải để cho Phó Dịch đến, Trần Thanh Đế há sẽ làm như thế, thời gian giữ lại Phó Tân Hãn dài như vậy?
Ngay thời điểm gã đại hán đầu trọc chuẩn bị gọi điện thoại cho Phó Dịch, trong lúc vô tình nhìn về phía thang máy, lúc này, thang máy mở ra, lại để cho trước mắt hắn bừng sáng.
Đoạn Phàm mặc quần áo thể thao, vẻ mặt hưng phấn, ở Bạch Ngọc Đông cùng đi theo, từ trong thang máy rất nhanh đi ra.
Bất quá, rất nhanh, hắn liền nhíu mày.
Trong hành lang, đông nghịt đầu người, trong không khí còn tràn ngập huyết tinh cùng mùi khai, sắc mặt Bạch Ngọc Đông ngưng tụ, rất nhanh chắn ở trước mặt Đoạn Phàm.
- Đoạn thiếu, Đông ca.
Mà đúng lúc này, gã đại hán đầu trọc cầm điện thoại, hướng Đoạn Phàm cùng Bạch Ngọc Đông lao đến, trên mặt tràn đầy hưng phấn.
Giống như là gặp được cỏ cứu mạng.
Đoạn Phàm là người nào?
Đây chính là người nối nghiệp Đoạn Thiên Môn tương lai, là Thái tử gia của Đoạn Thiên Môn.
- Đầu trọc, xảy ra chuyện gì? Sao làm ra động tĩnh lớn như vậy?
Đoạn Phàm nhận ra gã đại hán đầu trọc, nhìn về mọi người phía trước, nhíu mày nói:
- Là người Thanh Bang?
Trước kia, người Thanh Bang vây công trang viên Đoạn Phàm, muốn giết Đoạn Phàm, cuối cùng bị diệt sạch. Hiện tại, gã đại hán đầu trọc mang người ra ngoài, Đoạn Phàm vô ý thức nghĩ tới người Thanh Bang.
Gã đại hán đầu trọc tuy là thủ hạ hạch tâm của Phó Dịch, nhưng cũng là người Đoạn Thiên Môn.
- Không... Không phải...
Gã đại hán đầu trọc kích động, liên tục hít sâu vài hơi, nói ra:
- Là Phó thiếu, hắn bị người phế đi huynh đệ dưới háng, còn có hơn mười huynh đệ bị đánh ngã, sinh tử không biết.
Đang khi nói chuyện, ánh mắt gã đại hán đầu trọc đã rơi vào trên người Bạch Ngọc Đông ở một bên. Hắn là tinh tường biết rõ, thực lực bảo tiêu của Đoạn Phàm, Bạch Ngọc Đông là rất mạnh.
Ở hắn xem ra, nếu như Bạch Ngọc Đông ra tay, giết chết Trần Thanh Đế, vậy thì giống như là chuyện đùa.
Có thể trở thành bảo tiêu của Đoạn Phàm, có thể là người thường sao?
Trứng, toái đầy đất!
Phó Tân Hãn bị phế đi, biến thành một thái giám.
Gã đại hán đầu trọc cầm đầu, lông mày lập tức vặn lại với nhau, sắc mặt cũng trở nên vô cùng âm trầm.
Với tư cách thủ hạ hạch tâm của Phó Dịch, hắn biết rõ, Phó Dịch tuy không coi trọng Phó Tân Hãn, nhưng mà, Phó Tân Hãn lại là con của Phó Dịch, là khúc ruột của Phó Dịch.
Là con của Phó Dịch hắn, điểm này là không cách nào cải biến.
Nếu như chuyện này xử lý không tốt, dùng tính tình của Phó Dịch, nói không chừng sẽ giết hắn.
- Trần Thanh Đế, việc này là ngươi làm.
Gã đại hán đầu trọc đương nhiên nhận ra Trần Thanh Đế, trong con ngươi lóe ra hàn mang, lạnh giọng nói:
- Mang Phó thiếu ra, đưa đến bệnh viện cứu giúp.
Gã đại hán đầu trọc, cũng không có tính toán động thủ với Trần Thanh Đế, không phải là không muốn, hắn so với ai khác thậm chí càng muốn, rất khát vọng.
Nhưng mà, Trần Thanh Đế có thể trong thời gian ngắn như vậy, đánh bay mười mấy người, hơn nữa còn đạp nát trứng chim của Phó Tân Hãn.
Thực lực như thế nào?
Gã đại hán đầu trọc không phải người ngu, mặc dù không có chứng kiến, nhưng cũng có thể phán đoán ra.
- Trần Thanh Đế, ngươi tốt nhất khẩn cầu Phó thiếu của chúng ta không có việc gì.
Nhìn hai gã thủ hạ đi vào gian phòng, gã đại hán đầu trọc lành lạnh nói ra:
- Nếu không, cả nhà các ngươi, đều sẽ sống không bằng chết.
Phanh. . .
Hai tiếng trầm đục, hai gã đi vào gian phòng, muốn mang Phó Tân Hãn ra kia, còn không biết chuyện gì xảy ra, liền trực tiếp bị Trần Thanh Đế đạp đi ra.
Phốc! Phốc!
Hai người ngay ngắn phun ra một ngụm máu tươi, quyết đoán hôn mê.
- Ngươi là uy hiếp ta?
Trong con ngươi của Trần Thanh Đế, tràn đầy sát cơ đầm đặc, sát khí xông mạnh, rất nhanh bao phủ gã đại hán đầu trọc lại.
Uy hiếp!
Trần Thanh Đế thống hận nhất đúng là uy hiếp.
Ai dám uy hiếp hắn, sẽ chết, phải có giác ngộ bị hắn chém giết.
Oanh!
Gã đại hán đầu trọc bị sát khí của Trần Thanh Đế phát ra bao phủ, nhịn không được lui về phía sau một bước, mồ hôi lạnh chảy xuống, đồng tử rất nhanh thu nhỏ lại, biến thành hình dáng cây kim nguy hiểm.
Sát khí, gã đại hán đầu trọc, cho tới bây giờ còn không có chứng kiến sát khí dày đặc, rung động nhân tâm như thế.
- Quang... Quang ca, gọi điện thoại cho ta cha. Nhanh, để cho ta cha phái người đến.
Phó Tân Hãn không ngừng run rẩy, diện mục dữ tợn quát:
- Ta muốn giết hắn, giết cả nhà hắn.
Nghe được Phó Tân Hãn nói, gã đại hán đầu trọc vô ý thức lấy điện thoại ra.
Lúc này, gã đại hán đầu trọc tinh tường biết rõ, dưới loại tình huống này, cũng chỉ có Phó Dịch mới có thể cứu được Phó Tân Hãn.
Đồng dạng, hắn cũng tinh tường biết rõ, nếu như không thông tri, những người bọn hắn này, tất cả đều sẽ không sống được.
Đào tẩu?
Vứt bỏ con của Phó Dịch đào tẩu, ai dám?
Lưu lại, tối đa bị đánh tàn, đánh chết, nhưng mà chạy thoát, hậu quả kia, so với chết còn đáng sợ hơn.
Đối với gã đại hán đầu trọc cầu viện, Trần Thanh Đế cũng không có ngăn cản.
Phó Dịch không đến, Trần Thanh Đế như thế nào giúp Đoạn Phàm?
Không phải để cho Phó Dịch đến, Trần Thanh Đế há sẽ làm như thế, thời gian giữ lại Phó Tân Hãn dài như vậy?
Ngay thời điểm gã đại hán đầu trọc chuẩn bị gọi điện thoại cho Phó Dịch, trong lúc vô tình nhìn về phía thang máy, lúc này, thang máy mở ra, lại để cho trước mắt hắn bừng sáng.
Đoạn Phàm mặc quần áo thể thao, vẻ mặt hưng phấn, ở Bạch Ngọc Đông cùng đi theo, từ trong thang máy rất nhanh đi ra.
Bất quá, rất nhanh, hắn liền nhíu mày.
Trong hành lang, đông nghịt đầu người, trong không khí còn tràn ngập huyết tinh cùng mùi khai, sắc mặt Bạch Ngọc Đông ngưng tụ, rất nhanh chắn ở trước mặt Đoạn Phàm.
- Đoạn thiếu, Đông ca.
Mà đúng lúc này, gã đại hán đầu trọc cầm điện thoại, hướng Đoạn Phàm cùng Bạch Ngọc Đông lao đến, trên mặt tràn đầy hưng phấn.
Giống như là gặp được cỏ cứu mạng.
Đoạn Phàm là người nào?
Đây chính là người nối nghiệp Đoạn Thiên Môn tương lai, là Thái tử gia của Đoạn Thiên Môn.
- Đầu trọc, xảy ra chuyện gì? Sao làm ra động tĩnh lớn như vậy?
Đoạn Phàm nhận ra gã đại hán đầu trọc, nhìn về mọi người phía trước, nhíu mày nói:
- Là người Thanh Bang?
Trước kia, người Thanh Bang vây công trang viên Đoạn Phàm, muốn giết Đoạn Phàm, cuối cùng bị diệt sạch. Hiện tại, gã đại hán đầu trọc mang người ra ngoài, Đoạn Phàm vô ý thức nghĩ tới người Thanh Bang.
Gã đại hán đầu trọc tuy là thủ hạ hạch tâm của Phó Dịch, nhưng cũng là người Đoạn Thiên Môn.
- Không... Không phải...
Gã đại hán đầu trọc kích động, liên tục hít sâu vài hơi, nói ra:
- Là Phó thiếu, hắn bị người phế đi huynh đệ dưới háng, còn có hơn mười huynh đệ bị đánh ngã, sinh tử không biết.
Đang khi nói chuyện, ánh mắt gã đại hán đầu trọc đã rơi vào trên người Bạch Ngọc Đông ở một bên. Hắn là tinh tường biết rõ, thực lực bảo tiêu của Đoạn Phàm, Bạch Ngọc Đông là rất mạnh.
Ở hắn xem ra, nếu như Bạch Ngọc Đông ra tay, giết chết Trần Thanh Đế, vậy thì giống như là chuyện đùa.
Có thể trở thành bảo tiêu của Đoạn Phàm, có thể là người thường sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.